Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-43
Chúng ta kết hôn đi!
Cũng không biết lúc mấy giờ sáng, cô nghe có tiếng mở khóa cửa, liền giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy Thường Tử Phi, câu nói đầu tiên của cô là: “Hôm nay2em ăn cơm tối rất nhiều, anh thưởng gì cho em nào?”
Thường Tử Phi đứng ở cạnh cửa, nhìn cô bé ngốc nghếch kia, trong lòng có một áp lực không nói nên8lời.
“Thôi, em cũng không cần anh thưởng gì đâu. Sau này có tiệc tùng xã giao thì cũng về nhà sớm một chút, ngủ trên sofa rất khó chịu”
Thường Tử Phi bước tới,6ôm cô vào lòng, siết chặt.
Nằm trong lòng anh, cô mỉm cười:
“Thường Tử Phi, có phải em cố chấp lắm không? Anh không về, em cảm thấy bất an, phải thấy anh trở3về rồi, em mới yên tâm ngủ”
Thường Tử Phi không trả lời cô, choàng tay ôm ngang người cô, bế lên khiến An Noãn hoảng hốt kêu lên: “Thường Tử Phi, anh làm5gì vậy?”
“Bế em đi ngủ!”
“Này, anh đừng có làm ẩu, em không thỏa hiệp đầu!”
Bị trêu, Thưởng Tử Phi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cố ý hôn lên mặt cô hai cái thật mạnh.
“Thường Tử Phi, anh đừng có làm loạn, em buồn ngủ chết đi được rồi!”
Lúc này anh mới buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng thủ thỉ bên tai cô:
“Cục cưng, ngủ đi!”
An Noãn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh.
“Anh không ngủ sao?”
“Chờ em ngủ rồi anh mới ngủ”
An Noãn lập tức nhắm mắt lại, ngây thơ nói:
“Em đang ngủ rồi, anh cũng ngủ đi!”
***
Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, Mạc Trọng Huy ngồi ở vị trí chủ tọa, thờ ơ mở báo cáo ra, chân mày hơi nhíu lại. Cấp dưới lập tức sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, bầu không khí trở nên lạnh lẽo một cách dị thường.
Trương Húc đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, khi quay vào liền nhận ra có sự khác thường. Các lãnh đạo cao cấp của công ty đang nhìn cậu ta bằng ánh mắt cầu cứu.
“Trợ lý Trương, ai cho phép cậu đi nhận điện thoại trong lúc đang họp?”
Giọng điệu gay gắt của hắn càng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề.
Nhưng Trương Húc lại không hề sợ hãi, đi tới bên cạnh Mạc Trọng Huy, ghé vào tai hắn, khẽ nói:
“Ngài Mạc, vừa nhận được tin tức, Thường Tử Phi đi hẹn hò với cô gái mà người nhà sắp đặt sau lưng cô An”
Ánh mắt Mạc Trọng Huy lập tức lóe sáng lên, hắn đứng bật dậy, rời khỏi phòng họp.
Các lãnh đạo công ty tham dự hội nghị còn chưa kịp phản ứng, đã nghe trợ lý Trương tuyên bố:
“Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều xôn xao bàn tán, tin tức gì mà khiến một người vốn lạnh lùng thờ ơ như ngài Mạc lại có phản ứng lớn như vậy.
Trương Húc theo Mạc Trọng Huy trở lại phòng làm việc.
“Ngài Mạc, tin tức rất tin cậy, mẹ của Thường Tử Phi dùng cách tự sát để phản đối Thường Tử Phi ở chung với cô An. Hiện giờ Thường Tử Phi đã chấp nhận sự sắp xếp của mẹ hắn, đi gặp gỡ Giang Thiến Nhu - con gái nhà họ Giang, hẳn là cô An còn chưa biết việc này.”
“Hôm nay cô An đã trở lại Bách Nhạc làm việc. Cô ấy vẫn ở chung cư của Thường Tử Phi”
An Noãn mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Thường Tử Phi. Anh không muốn cô đi làm ở Bách Nhạc nữa, chỉ ước gì có thể nhốt cố trong nhà mỗi ngày, không cho cô tiếp xúc với bất cứ ai. Lời lẽ nặng, nhẹ gì cô cũng đều đem ra nói hết mới khiến anh chịu thỏa hiệp.
Nghỉ ngơi đã nửa tháng trời, bây giờ đi làm lại, An Noãn chợt cảm thấy có chút không thích ứng, bận bịu suốt một ngày, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Ngải Lời nói đùa:
“Noãn Noãn, nếu tôi mà là cô thì cứ ở nhà mà làm bà chủ. Nhà chồng giàu có như vậy, việc gì phải tới đây để khách hàng mắng mỏ chứ. Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng
An Noãn chỉ cười trừ cho qua chuyện. Tuy công việc của cô cũng không phải danh giá gì, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ không thể hoàn toàn sống dựa vào chồng của mình được.
Tới giờ tan làm, cố định đi chợ mua thức ăn về nấu cho Thường Tử Phi ăn. Trong lòng có mong đợi, cô có cảm giác cả người rất phấn chấn.
Thế nhưng, vừa rời khỏi Bách Nhạc, liếc mắt đã nhận ra chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy, cô bất giác nhíu mày.
Cố định đi đường vòng né tránh, nhưng trợ lý Trường đã xuống xe đi về phía cô.
“Cô An, mời cố lên xe! Ngài Mạc đã chờ cổ mấy tiếng đồng hồ rồi”
Vẻ mặt An Noãn bực bội, tức giận nói:
“Xin lỗi, tôi không rảnh rỗi như ngài Mạc của anh, tôi còn phải đi chợ mua thức ăn”
Trương Húc cười nói:
“Ngài Mạc muốn nói với cô về chuyện liên quan tới Thường Tử Phi”
An Noãn nhìn vẻ mặt nham hiểm của Trương Húc, hận không thể cho cậu ta một cái tát. Ở trong mắt cô, Trương Húc là đồng lõa của Mạc Trọng Huy, cũng ghê tởm không kém Mạc Trọng Huy.
Thấy cô vẫn còn do dự, Trương Húc lại nói:
“Cô An, chỉ cần lên xe, nhất định cổ sẽ không hối hận”
An Noãn hừ lạnh, châm biếm:
“Cho dù là chuyện liên quan tới Thường Tử Phi, tôi cũng không nghe từ miệng các người. Xin hãy chuyển lời tới Mạc Trọng Huy, mau tránh xa tôi ra, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi buồn nôn rồi!”
An Noãn nói xong, cũng không quay đầu lại, liền bỏ đi.
*
*
*
An Noãn mua rất nhiều thức ăn, nấu một bàn đầy món ngon. Cô luôn tự nhủ, tình yêu phải có qua có lại, Thường Tử Phi yêu cô như thế, cô cũng phải tìm mọi cách biểu lộ tình yêu của mình dành cho anh.
Nấu ăn xong, cô gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, nhưng không hiểu vì sao điện thoại không gọi được.
Cô cứ ngơ ngác ngồi trên sofa như vậy, chờ đợi từ lúc trời còn sáng cho tới lúc trời tối mịt, Thường Tử Phi vẫn không trở về, điện thoại cũng vẫn không gọi được.
Nghĩ tới lời Trương Húc nói với mình, cô bắt đầu căng thẳng.
Cô lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Mạc Trọng Huy, dãy số mà đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng. Chuông vừa reo được hai tiếng, bên kia đã nhận cuộc gọi, một giọng nói trầm ấm vang lên:
“An Noãn?”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay anh tới Bách Nhạc tìm tôi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Đầu bên kia hơi khựng lại rồi lập tức nói bằng giọng lạnh lùng:
“Muốn biết thì tới Thiên Đường tìm tôi”
“Mạc Trọng Huy, có phải anh làm gì Thường Tử Phi rồi không? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám làm gì anh ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!”
Đầu bên kia cười khẩy hai tiếng, rồi đột ngột cúp điện thoại.
An Noãn rất lo lắng, cố cầm điện thoại di động liên tục gọi cho Thường Tử Phi nhưng vẫn không gọi được.
Lúc trời sắp sáng, Thường Tử Phi mới trở về.
An Noãn không nên nổi bật khóc:
“Thường Tử Phi, anh làm em sợ muốn chết! Em gọi cho anh nhiều lần như vậy, sao anh không bắt máy?”
Thấy An Noãn khóc sướt mướt, Thường Tử Phi ngây người.
An Noãn nhào vào lòng Thương Tử Phi, nước mắt rơi ướt ngực anh, nghẹn ngào nói:
“Chỉ cần anh không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Đồ ngốc, làm sao anh có thể gặp chuyện gì chứ? Tối nay anh đi ăn với người bên phía Chính phủ, không để ý tới điện thoại cũng quên nói với em một tiếng, để em lo lắng. Xin lỗi, xin lỗi em...”
Giờ phút này, có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể nói lên được nỗi niềm của anh, anh chỉ cảm thấy như có hàng ngàn mũi dao cứ vào tim mình chảy máu.
“Thường Tử Phi, em nhận lời cầu hôn của anh, chúng ta kết hôn đi!”
Bình luận facebook