Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-912
Thẩm thần bằng, anh bằng lòng lấy em không? (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh cũng cảm thấy mình ấu trĩ, ở trước mặt em, hình như chỉ số thông minh của anh lập tức giảm xuống bằng không, vậy mà anh cũng nghĩ ra cách như vậy để kích thích em
Càng nực cười hơn là em không hề bị kích thích, hình như còn rất vui, cuối cùng anh lại làm chính mình tức giận.”
Đồng Hiểu cúi đầu, khẽ nói: “Người đem hôn nhân ra làm trò đùa, thật sự rất vô trách nhiệm.”
“Đúng0vậy, anh thừa nhận
Nếu như anh là người đàn ông có trách nhiệm, anh cũng sẽ không vứt bỏ em.”
“Được rồi, đừng nói nữa, anh có ăn nữa không?” Cô quát anh.
Anh không nói gì nữa, yên lặng ăn hết bát mì.
Cố định đi vào bếp rửa bát, anh ngăn cô lại, “Để anh rửa cho.” Anh chủ động đề nghị rửa bát, cô không từ chối, người đàn ông này thật sự không nên được chiều
Lúc Thẩm Thần Bằng rửa bát ở phòng bếp, Đồng Hiểu nhận được điện thoại của Hách Triết
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô
Trong lòng cô ngổn ngang đủ cảm xúc, rất nhiều thứ đã bất giác thay đổi rồi
“Hiểu Hiểu, em đang ở nhà à?” Giọng nói bên kia vẫn quen thuộc như5vậy.
Đồng Hiểu khẽ trả lời, “Em ở nhà.”
“Ừ, không có chuyện gì, anh hỏi xem em có ở nhà không thôi
Thời tiết xấu như vậy đừng ra ngoài, bên ngoài quá nguy hiểm.”
“Cảm ơn anh Triết, anh cũng vậy, phải chú ý an toàn.”
Sau đó là sự im lặng kéo dài
Qua rất lâu sau, đầu kia mới lại mở miệng, “Hiểu Hiểu, lần sau có thời gian anh mời em ăn cơm, em sẽ không từ chối chứ?” “Đương nhiên là không rồi
Chúng ta là người nhà cùng nhau lớn lên, thỉnh thoảng gặp nhau cũng là chuyện nên làm.”
“Khoảng thời gian này ba mẹ anh ở Bắc Kinh, anh đón bọn họ qua đây ở, hai người rất nhớ em, có thời gian em đến ăn cùng bọn họ bữa cơm.” “Được, anh gửi lời hỏi4thăm của em đến cô chú nhé.” “Em đang nói chuyện điện thoại với ai thế?” Thẩm Thần Bằng đi ra khỏi phòng bếp, giọng rất lớn
Đồng Hiểu biết chắc chắn là anh cố ý
“Anh Triết, lần sau chúng ta gặp nhau sau nhé” Đồng Hiểu vội vàng cúp điện thoại, nếu không không biết người đàn ông xảo quyệt trước mắt này sẽ nói cái gì nữa
Vẻ mặt Thẩm Thần Bằng cũng khó coi, “Anh Triết của em biến thành ông xã Triết của em từ lúc nào thế?” “Đồ thần kinh!” Đồng Hiểu không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào phòng ngủ.
Trong chung cư cao cấp nào đó, từ sau khi gọi điện thoại cho Đồng Hiểu xong, Hách Triết đi vào phòng sách một mình, ở đó cả ngày
Tống Thúy gọi anh9ra ăn cơm trưa, anh cũng nói không có khẩu vị
Hai ông bà nhìn mà đau lòng, nhưng cũng không giúp được gì cả.
“Từ sáng gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu xong, tâm trạng nó đã không tốt, tôi tưởng là hơn một tháng, nó cũng nên buông bỏ rồi chứ, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm thế nào?” Tống Thúy lo lắng lau nước mắt.
Hách Quốc Du cũng thở dài, “Tình cảm hai mươi mấy năm, sao có thể quên trong một tháng được? Một năm, hai năm có thể quên được là đã phải cảm ơn trời đất rồi.”
“Một năm, hai năm...” Tổng Thúy ngồi xuống sofa, khóc dữ dội hơn, “Đều tại tôi, những năm qua nếu như tôi không đối xử với Hiểu Hiểu như vậy, nói không chừng bây giờ hai đứa vẫn có thể hòa hợp
Hiểu Hiểu hận tôi như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho thằng Triết.”
Hách Quốc Du trầm giọng an ủi vợ, “Bà nó, chuyện này không liên quan đến bà
Hiểu Hiểu không phải là người so đo như vậy, nếu như nó hận bà, những năm qua cũng sẽ không yên lặng chăm sóc chúng ta như vậy rồi.”
Tống Thúy đột nhiên đứng bật dậy, “Ông nói xem, nếu như tôi hẹn Hiểu Hiểu đến nhà gặp nhau, nó sẽ đến chứ? Tạo cơ hội cho hai đứa nó, có lẽ hai đứa có thể quay lại như trước kia, dù sao bọn nó đã từng yêu nhau như vậy.”
“Tốt thì tốt, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què thôi.”
Hai ông bà ở trong phòng khách bàn bạc đối sách
Người đàn ông trong phòng sách ngồi ở trước cửa sổ sát đất mãi, từ trưa đến bây giờ, anh chỉ duy trì một động tác
Hơn một tháng, anh cố gắng không nghĩ đến cô nữa, nhưng có thể lừa được ba mẹ chứ không lừa được chính mình
Lúc làm việc, anh sẽ nghĩ đến cô, lúc ăn cơm nghĩ đến cô, lúc ngủ nghĩ đến cô, nhắm mắt lại mở mắt ra, trong đầu anh toàn là hình bóng của cô.
Sáu năm mất trí nhớ, anh chưa bao giờ có tình cảm mãnh liệt như vậy, cũng chưa bao giờ có cảm giác tan nát cõi lòng như vậy.
Biết rõ cô đã không quay lại bên cạnh mình được nữa, nhưng trong lòng anh vẫn còn một tia hy vọng
Cố nhịn không liên lạc với cô, thời tiết đột nhiên xấu đi làm anh khó khống chế mà lo lắng cho cô
Cũng coi là cho mình một cái cớ, anh gọi điện cho cô, chỉ muốn nghe tiếng cô, nhưng ở đầu kia điện thoại lại vang lên giọng đàn ông khó chịu khác.
Anh đang nỗ lực kiếm cớ cho cô, nhưng càng về sau càng cảm thấy mình ấu trĩ.
Bây giờ điều anh không muốn nhất chính là khiến ba mẹ đau lòng buồn bã, nhưng anh vẫn khiến bọn họ lo lắng.
Đồng Hiểu tức giận chạy về phòng ngủ, tâm trạng Thẩm Thần Bằng cũng không thoải mái
Cái người đàn ông đó lại vẫn chưa từ bỏ ý định
Hôm nay anh ở đây, nghe thấy bọn họ gọi điện thoại
Lúc anh không có ở đây, ai biết có phải ngày nào bọn họ cũng gọi điện thoại cho nhau, hoặc là gặp nhau không
Càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, anh đi vào phòng, chất vấn người trên giường, “Em và anh Triết của em rốt cuộc là thế nào? Vẫn có liên lạc à?”
“Không liên quan đến anh, ra ngoài.”
“Em nói rõ ràng cho anh!”
Thẩm Thần Bằng đi tới trước mặt cô, lúc này tâm trạng anh rất xấu
Đồng Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bên ngoài đã có xe đi lại rồi, anh có thể mặc quần áo vào rồi đi đi.” “Vội vàng đuổi anh đi như vậy, em định đón tiếp người đàn ông nào khác à?”
Đồng Hiểu buồn bực, thở dài, “Thẩm Thần Bằng, nói chuyện với anh cực kỳ mệt mỏi, mời anh rời khỏi chung cư của tôi, trả lại sự thanh tịnh cho tôi.”
Bình luận facebook