Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-95
Đứa trẻ mất rồi (3)
An Noãn cứng đầu nói, “Tôi trở về bên cạnh anh là vì muốn trả thù hai người, để đứa con của các người về trời là kế hoạch đầu tiên của tôi. Mạc Trọng Huy, loại người như anh không xứng đáng làm cha!”
Mạc Trọng Huy bị cô chọc giận, nắm lấy cổ tay cô. “An Noãn, đứa nhỏ mất rồi, cô đền cho tôi, tôi có xứng làm cha hay không không phải do cô quyết định!” An Noãn bị hoảng sợ, liền gào thét, “Mạc Trọng Huy, anh đừng làm2bậy, người phụ nữ của anh đang nằm trên giường bệnh, anh còn tâm trí...”
“Làm nhiều chuyện xấu trước sau cũng gặp báo ứng, An Noãn, cầu này là cô tự nói, giết chết con của tôi, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô dễ dàng vậy sao?”
Sau đó khi nhìn thấy dấu móng tay in đậm trên cổ cô, hắn liền ngừng tay lại, lạnh lùng hỏi, “Đây là cái gì?” “Hà Tư Kỳ bóp cổ tôi, vì không muốn làm hại con của anh nên ban đầu tôi không dám phản8kháng mạnh, đến lúc sắp bị cô ta bóp chết thì tôi cũng chỉ phản kháng lại theo bản năng thôi.”
Tim Mạc Trọng Huy đau đớn vô cùng, hắn sờ vào cổ cô, đau lòng trách móc, “Tại sao không nói sớm với anh? Tại sao không giải thích với anh?”
“Giải thích có ích sao? Trong mắt anh, Hà Tư Kỳ làm gì cũng có thể tha tội, còn tôi làm gì cũng đều là sai hết. Mạc Trọng Huy, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị anh tống vào tù lần6nữa rồi, lần này, tại sao anh không làm vậy?”
Hắn cầm chăn đắp lên người cô, ấn vào thái dương, đứng dậy bỏ đi.
An Noãn day dứt, nước mắt không ngừng rơi trong câm lặng. Cô không ngờ là sẽ làm hại đến đứa bé vô tội, nhưng đôi tay này của cô đã dính máu của nó mất rồi.
Sau một đêm suy nghĩ, An Noãn quyết định rời khỏi nơi nhiều thị phi này. Cô không thể nào độc ác như Hà Tư Kỳ, làm hại đến người khác khiến cô rất3khó chịu trong lòng. Cô không phải là đối thủ của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ mất đi đứa con này, chắc chắn cô ta sẽ tính toán với cô. Chỉ có rời khỏi đây, cô mới có được cuộc sống bình thường. Nhưng trước khi rời khỏi, cô muốn gặp Thường Tử Phi lần cuối.
Cô suy nghĩ rồi quyết định gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong xin giúp. Thẩm Cẩm Phong ở đầu dây bên kia bất đắc sĩ lên tiếng, “Cô An, cô tha cho tôi đi, cô Hà5đang ở bệnh viện, bây giờ tôi làm gì có thời gian sắp xếp cô gặp Thường Tử Phi đây, chuyện này sau này chúng ta tính được không?” “Được, chỉ cần anh có thể sắp xếp cho tôi gặp Thường Tử Phi một lần, anh bảo tôi đợi bao lâu cũng được.”
Sau khi gác máy, An Noãn quyết định chờ đợi. Cô không vội vàng ra đi, còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Cô đã gọi cho Phù Thu hẹn gặp mặt. Phù Thu vừa thấy cô, câu đầu tiên liền hỏi, “Noãn Noãn, sao trông em lại hốc hác thế này? Có phải trông cửa hàng giúp chị nên bị mệt quá không?” An Noãn cười lắc đầu, “Chị Phù Thu, chị đừng đùa em mà, em rất cảm ơn chị đã cho em công việc này, nhưng mà sau này em không thể giúp chị trông chừng cửa hàng nữa rồi.” Phù Thu không hề ngạc nhiên, cười nói, “Noãn Noãn, thật ra chị cũng nghe nói, em đã dọn đến chỗ ở của ngài Mạc, ngài Mục sao có thể để người phụ nữ của mình ra ngoài làm công chứ?”
An Noãn cười khổ, nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
“Noãn Noãn, ngài Mạc có đối xử tốt với em không? Chọn anh ta rồi em sẽ không hối hận chứ?”
Phù Thu không thể hiểu nổi, Mạc Trọng Huy đã hại chết ba An Noãn, sao con bé có thể trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy được? Lúc Lương Trạch Minh nói với cô chuyện này, cô vốn không tin, bây giờ xem ra là thật rồi. Đối với con gái mà nói, Mạc Trọng Huy quả thật là sự nương tựa vững chắc nhất, trở thành người phụ nữ của hắn cũng đồng nghĩa với việc cả cuộc đời này không cần phải phiền lòng về bất cứ chuyện gì như tiền bạc, quyền lợi, địa vị nữa. Nhưng mà cô không tin An Noãn là người như vậy, có thể nào cũng không tin. Lương Trạch Minh cười cô trẻ con, anh ta nói thời buổi này lấy đâu ra phụ nữ không tham tiền nữa.
“Chị Phù Thu, giờ em đang sống rất tốt, chị không cần lo lắng cho em.”
An Noãn nói xong cầm lấy xâu chìa khóa, giao lại cho Phù Thu, “Đây là chìa khóa của cửa hàng, em đã dọn đồ của em đi rồi, cảm ơn chị đã luôn giúp đỡ em trong suốt thời gian qua.”
Phù Thu cũng lấy phong bì đã chuẩn bị từ trước ra, đưa đến trước mặt cô, “Đây là tiền lương tháng này của em, còn có tiền thưởng nữa. Noãn Noãn, trong mắt chị em luôn là người con gái tốt, chị mong là em sẽ luôn như vậy.”
An Noãn biết Phù Thu nghĩ cô là loại phụ nữ kia, nhưng cô cũng không tức giận. Cô nhận lấy tiền lương, còn tiền thưởng thì không lấy. Phù Thu cũng không cương quyết bắt cô nhận, đã theo Mạc Trọng Huy rồi, sao còn quan tâm chút tiền ít ỏi này chứ.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, An Noãn định đến thăm La Hiểu Yến. Khoảng thời gian này cô không cho La Hiểu Yến đến thăm mình, hai người cũng lâu không gặp nhau rồi.
Lúc đến căn hộ của La Hiếu Yến, cô không gọi điện thoại trước mà trực tiếp bấm chuông. Nhưng người mở cửa cho cô lại là Phan Bình, là giám đốc Phan ở quán bar. Ông ta chỉ mặc chiếc quần đùi, bên trên cởi trần. An Noãn ngẩn người, cô không thể ngờ rằng người đàn ông của La Hiểu Yến lại là Phan Bình.
“Cô... cô An?”
Phan Bình nhìn thấy cô liền hốt hoảng, ngẩn người ra ấp a ấp úng không biết nên giải thích thế nào.
“Phan Bình, có phải thức ăn nhanh không?” Giọng nói của La Hiểu Yến ở trong nhà vang lên, cô ta cũng nhanh chóng đi ra và trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh.
“An Noãn, sao lại là em? Sao em lại tới đây?” La Hiểu Yến đỏ mặt, vỗ Phan Bình, bảo ông ta vào trong thay quần áo. “An Noãn, vào trong trước đi, vào trong chị giải thích với em.” La Hiểu Yến khoác lấy tay An Noãn đi vào trong nhà. Phan Bình thay quần áo xong liền rời khỏi. “Chị Hiểu Yến, tại sao là ông ta, ông ta là người đã có gia đình, sao chị có thể ở bên ông ta được chứ?” La Hiểu Yến giải thích, “Chị với anh ấy thật lòng yêu nhau, anh ấy và vợ cũng đã có xích mích từ lâu rồi.”
“Ít nhất ông ta vẫn chưa ly hôn, sao chị có thể.”
“Noãn Noãn, em tin chị đi, Phan Bình là thật lòng với chị, anh ấy đã hứa với chị, sẽ mau chóng ly hôn với vợ rồi kết hôn với chị.”
An Noãn bất đắc dĩ nói, “Chị Hiểu Yến, ông ta là Phan Bình, giám đốc Phan của Thiên Đường, là người lăn lộn trong giới kinh doanh, chị tin lời ông ta sao? Loại người như ông ta yêu hay không yêu gì chứ, mấy cô gái ở Thiên Đường chắc cũng đều qua tay ông ta cả rồi, sao chị có thể tin là ông ta yêu chị được!”
La Hiểu Yến bị lời nói của cô kích thích, đứng phắt dậy, mặt đanh lại, nói, “An Noãn, em đừng nói chị như vậy, em thì có tốt đẹp gì hơn chị đâu? Hà Tư Kỳ đã mang thai con của Mạc Trọng Huy, không phải em cũng đang ở chung với Mạc Trọng Huy đấy sao? Phan Bình có xấu xa thế nào thì anh ấy cũng là tay chân làm việc cho Mạc Trọng Huy. Nếu gái ở Thiên Đường đều đã qua tay Phan Bình, vậy thì phụ nữ ở cả cái Giang Thành này ai cũng có quan hệ với Mạc Trọng Huy hết rồi đấy. Hơn nữa, chị với Phan Bình không thì không oán, thật lòng yêu nhau cũng rất bình thường. Còn em thì sao, Mạc Trọng Huy là kẻ thù giết ba của em cơ mà, thế mà em vẫn có thể ở bên anh ta, em có quyền gì mà nói chị chứ?”
Bình luận facebook