Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11: Chương 21
Hứa Giai Y nghe những lời nói kia của hắn mà thân thể bỗng cứng đờ.
Khuôn mặt dần đỏ bừng lên vì ngại ngùng... Lúc nãy còn không kịp để ý, hoá ra trong lúc cô tiêu hoá những lời mà Hoàng Viêm Triệt nói thì không biết hắn ta từ khi nào đã kéo ngắn khoảng cách giữa hai người một lần nữa.
"Hoàng tổng... Nam nữ thụ thụ bất tương thân... Tôi đại diện là một người con gái á đông, đề nghị anh hãy tự trọng!"
Hứa Giai Y có chút lắp bấp nói mà nói với hắn. Kể từ khi có nhận thức cho đến bây giờ, đây chính là lần đầu tiên... Cô tiếp xúc gần với một người đàn ông như vậy!
"Tự trọng? Xin lỗi... Từ khi gặp em tôi đã không biết nó cút đi đâu rồi!"
Khuôn mặt hắn đầy yêu mị, như nghe thấy hài hước mà nở một nụ cười. Chỉ là... Đáy mắt kia của Hoàng Viêm Triệt, đến cả một tia vui vẻ cũng không hề có.
( Truyện chỉ được cập nhật tại Hải Vương Truyện và Facebook: Bánh Bao... Mọi nick khác đều là giả mạo và chưa nhận được sự cho phép của tác giả!)
Hứa Giai Y cô ấy bỏ rơi hắn hết lần này đến lần khác... Mà hắn lại không thể buông bỏ hay thậm chí hận cô lấy một lần! Rốt cuộc vì cái gì kia chứ? Hoàng Viêm Triệt hắn thích Hứa Giai Y mười bảy năm... Bây giờ nhìn lại, hoá ra... Cô ấy độc chiếm tâm này của hắn đã đủ nữa đời người rồi.
Lần đầu tiên gặp cô là khi hắn chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Còn Hứa Giai Y vẫn chỉ là một cô nhóc năm tuổi, bước đi trên đôi chân mụ mẫm kia.
Hứa Giai Y của năm đó vẫn không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, gọi hai tiếng Triệt ca.
Hoàng Viêm Triệt của năm đó... Sủng cô bé đến mức nào có lẽ cũng chỉ có Duật Ngôn biết rõ.
Nghĩ đến Duật Ngôn, hắn không khỏi có chút cảm thán. Chừng ấy năm trôi qua... Chấp niệm trong lòng cậu ta vẫn không thể buông bỏ được. Có lẽ... Nếu nói thời gian mà Hoàng Viêm Triệt thích Hứa Giai Y đáng để khâm phục thì thời gian mà Duật Ngôn cậu ta tâm tâm niệm về Cố Nhan không ai có thể sánh được.
Hình bóng của thiếu nữ luôn dừng ở tuổi mười bảy đó... Vẫn mãi mãi là tử huyệt mà không ai có thể chạm vào được.
Thật tốt! Ít nhất Hoàng Viêm Triệt còn có cơ hội để ở bên cô...
Thật tốt! Hứa Giai Y của hắn đã không chết.
Hoàng Viêm Triệt vẫn còn nhớ rõ, cô ấy bước vào cuộc sống của hắn nhanh đến mức khiến Hoàng Viêm Triệt còn không kịp phản ứng thì Hứa Giai không biết từ khi nào đã độc chiếm chính trái tim hắn mất rồi.
Thích cô... Từ trước đến nay hắn vẫn chưa từng hối hận.
"Hoàng Viêm Triệt... Liêm sỉ của anh mất đâu rồi hả?"
Hứa Giai Y cuối cùng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng mắng hắn. Chỉ là... Khuôn mặt dễ thương này của cô căn bản không thể doạ được bất kì ai.
"Em nhìn thấy ở đó có cái gì hay không?" Hoàng Viêm Triệt không trả lời cô mà hỏi lại. Vừa nói tay hắn vừa chỉ về phía góc phòng họp.
Hứa Giai Y tò mò mà nhìn theo hướng tay của hắn. Nhưng nhìn một lúc lâu thì cô vẫn không thấy gì ngoài cái thùng rác.
"Hoàng Viêm Triệt... Ở đó cái gì đâu chứ?" Hứa Giai Y khuôn mặt ngây thơ mà quay lại nhìn hắn hỏi. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc là tên vô liêm sỉ này muốn cái gì.
Thời này đàn ông nói chuyện cũng cần phải dài dòng văn tự thế sao? Tại sao lại có thể chẳng khác gì mấy mụ đàn bà cả vậy?
"Hứa Giai Y chẳng lẽ từ lúc mất trí nhớ, dây thần kinh mắt của em vẫn có vấn đề luôn hả?" Hoàng Viêm Triệt nhìn cô như nhìn một kẻ thiểu năng, không có đầu óc.
Khoan đã! Hắn làm sao biết cô có mất trí nhớ hay không kia chứ? Có điều... Cái này cũng không có gì là lạ. Cho dù Kỳ Minh có giúp cô che dấu thân phận kỉ đến mức nào thì cũng không phải là điều khó khăn gì với Hoàng Thị.
Nhưng... Tên khốn kia hắn có gì một chút được gọi là tôn trọng cô không hả? Dù sao họ cũng là đối tác tương lai kia mà.
"Hoàng Viêm Triệt... Anh mới bị mù đấy! Rõ ràng ở đó chỉ có một cái thùng rác, chứ có gì nữa đâu hả?"
"Thùng rác? Vậy em sao em lại nói không có gì ở đó?" Hoàng Viêm Triệt nhướn mày hỏi cô.
"Thùng rác thì liên quan gì đến liêm sỉ của anh chứ hả?"
"Sai! Tiểu Y Y của tôi à... Rất liên quan nữa là đằng khác đấy." Hắn lắc lắc đầu nhìn cô đầy kiêu ngạo.
"Liên quan gì chứ?"
"Không phải em hỏi liêm sỉ của tôi ở đâu sao? Nó nằm trong thùng rác rồi... Liêm sỉ nó vô dụng như thế, ông đây căn bản không cần nhé!"
....
Tâm tư nhỏ bé của tiểu thùng rác:
Haizzz... Hứa tổng thật sự càng ngày càng không có lương tâm. Tui cũng có linh hồn chứ bộ , sao cô lại có thể nở lòng nào mà bỏ qua sự tồn tại của một tiểu khả ái là tui đây hả?
PS: Các độc giả thân thương nếu muốn biết về chuyện tình khắc cốt ghi tâm của Duật Ngôn và Cố Nhan thì hãy đón độc bộ Tình Đầu cùng hệ liệt nhé.
Trong Tình Đầu các cậu cũng có thể biết rõ hơn về tình cảm thời niên thiếu mà Hoàng tổng nhà chúng ta với Tiểu Y Y như thế nào nhé.
Hứa Giai Y nghe những lời nói kia của hắn mà thân thể bỗng cứng đờ.
Khuôn mặt dần đỏ bừng lên vì ngại ngùng... Lúc nãy còn không kịp để ý, hoá ra trong lúc cô tiêu hoá những lời mà Hoàng Viêm Triệt nói thì không biết hắn ta từ khi nào đã kéo ngắn khoảng cách giữa hai người một lần nữa.
"Hoàng tổng... Nam nữ thụ thụ bất tương thân... Tôi đại diện là một người con gái á đông, đề nghị anh hãy tự trọng!"
Hứa Giai Y có chút lắp bấp nói mà nói với hắn. Kể từ khi có nhận thức cho đến bây giờ, đây chính là lần đầu tiên... Cô tiếp xúc gần với một người đàn ông như vậy!
"Tự trọng? Xin lỗi... Từ khi gặp em tôi đã không biết nó cút đi đâu rồi!"
Khuôn mặt hắn đầy yêu mị, như nghe thấy hài hước mà nở một nụ cười. Chỉ là... Đáy mắt kia của Hoàng Viêm Triệt, đến cả một tia vui vẻ cũng không hề có.
( Truyện chỉ được cập nhật tại Hải Vương Truyện và Facebook: Bánh Bao... Mọi nick khác đều là giả mạo và chưa nhận được sự cho phép của tác giả!)
Hứa Giai Y cô ấy bỏ rơi hắn hết lần này đến lần khác... Mà hắn lại không thể buông bỏ hay thậm chí hận cô lấy một lần! Rốt cuộc vì cái gì kia chứ? Hoàng Viêm Triệt hắn thích Hứa Giai Y mười bảy năm... Bây giờ nhìn lại, hoá ra... Cô ấy độc chiếm tâm này của hắn đã đủ nữa đời người rồi.
Lần đầu tiên gặp cô là khi hắn chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Còn Hứa Giai Y vẫn chỉ là một cô nhóc năm tuổi, bước đi trên đôi chân mụ mẫm kia.
Hứa Giai Y của năm đó vẫn không ngừng nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ, gọi hai tiếng Triệt ca.
Hoàng Viêm Triệt của năm đó... Sủng cô bé đến mức nào có lẽ cũng chỉ có Duật Ngôn biết rõ.
Nghĩ đến Duật Ngôn, hắn không khỏi có chút cảm thán. Chừng ấy năm trôi qua... Chấp niệm trong lòng cậu ta vẫn không thể buông bỏ được. Có lẽ... Nếu nói thời gian mà Hoàng Viêm Triệt thích Hứa Giai Y đáng để khâm phục thì thời gian mà Duật Ngôn cậu ta tâm tâm niệm về Cố Nhan không ai có thể sánh được.
Hình bóng của thiếu nữ luôn dừng ở tuổi mười bảy đó... Vẫn mãi mãi là tử huyệt mà không ai có thể chạm vào được.
Thật tốt! Ít nhất Hoàng Viêm Triệt còn có cơ hội để ở bên cô...
Thật tốt! Hứa Giai Y của hắn đã không chết.
Hoàng Viêm Triệt vẫn còn nhớ rõ, cô ấy bước vào cuộc sống của hắn nhanh đến mức khiến Hoàng Viêm Triệt còn không kịp phản ứng thì Hứa Giai không biết từ khi nào đã độc chiếm chính trái tim hắn mất rồi.
Thích cô... Từ trước đến nay hắn vẫn chưa từng hối hận.
"Hoàng Viêm Triệt... Liêm sỉ của anh mất đâu rồi hả?"
Hứa Giai Y cuối cùng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng mắng hắn. Chỉ là... Khuôn mặt dễ thương này của cô căn bản không thể doạ được bất kì ai.
"Em nhìn thấy ở đó có cái gì hay không?" Hoàng Viêm Triệt không trả lời cô mà hỏi lại. Vừa nói tay hắn vừa chỉ về phía góc phòng họp.
Hứa Giai Y tò mò mà nhìn theo hướng tay của hắn. Nhưng nhìn một lúc lâu thì cô vẫn không thấy gì ngoài cái thùng rác.
"Hoàng Viêm Triệt... Ở đó cái gì đâu chứ?" Hứa Giai Y khuôn mặt ngây thơ mà quay lại nhìn hắn hỏi. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc là tên vô liêm sỉ này muốn cái gì.
Thời này đàn ông nói chuyện cũng cần phải dài dòng văn tự thế sao? Tại sao lại có thể chẳng khác gì mấy mụ đàn bà cả vậy?
"Hứa Giai Y chẳng lẽ từ lúc mất trí nhớ, dây thần kinh mắt của em vẫn có vấn đề luôn hả?" Hoàng Viêm Triệt nhìn cô như nhìn một kẻ thiểu năng, không có đầu óc.
Khoan đã! Hắn làm sao biết cô có mất trí nhớ hay không kia chứ? Có điều... Cái này cũng không có gì là lạ. Cho dù Kỳ Minh có giúp cô che dấu thân phận kỉ đến mức nào thì cũng không phải là điều khó khăn gì với Hoàng Thị.
Nhưng... Tên khốn kia hắn có gì một chút được gọi là tôn trọng cô không hả? Dù sao họ cũng là đối tác tương lai kia mà.
"Hoàng Viêm Triệt... Anh mới bị mù đấy! Rõ ràng ở đó chỉ có một cái thùng rác, chứ có gì nữa đâu hả?"
"Thùng rác? Vậy em sao em lại nói không có gì ở đó?" Hoàng Viêm Triệt nhướn mày hỏi cô.
"Thùng rác thì liên quan gì đến liêm sỉ của anh chứ hả?"
"Sai! Tiểu Y Y của tôi à... Rất liên quan nữa là đằng khác đấy." Hắn lắc lắc đầu nhìn cô đầy kiêu ngạo.
"Liên quan gì chứ?"
"Không phải em hỏi liêm sỉ của tôi ở đâu sao? Nó nằm trong thùng rác rồi... Liêm sỉ nó vô dụng như thế, ông đây căn bản không cần nhé!"
....
Tâm tư nhỏ bé của tiểu thùng rác:
Haizzz... Hứa tổng thật sự càng ngày càng không có lương tâm. Tui cũng có linh hồn chứ bộ , sao cô lại có thể nở lòng nào mà bỏ qua sự tồn tại của một tiểu khả ái là tui đây hả?
PS: Các độc giả thân thương nếu muốn biết về chuyện tình khắc cốt ghi tâm của Duật Ngôn và Cố Nhan thì hãy đón độc bộ Tình Đầu cùng hệ liệt nhé.
Trong Tình Đầu các cậu cũng có thể biết rõ hơn về tình cảm thời niên thiếu mà Hoàng tổng nhà chúng ta với Tiểu Y Y như thế nào nhé.
Bình luận facebook