Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 3
(15)
“Ồ, này là cô vẽ à… Tuyệt thật!”
Đầu óc Vương Ương đang đánh đu loạn xạ cả lên, nhất thời buông lơi lời khen của Trình Dã.
Hắn lấy ngẫu nhiên một tác phẩm trong số giấy lộn xộn nhàu nát đó, nhiệt tình chỉ tay vào: “Này, bức tranh có hồn quá. Không ngờ rằng bề ngoài trông như cô bé hạt tiêu là thế, lại vẽ ra được những đường nét khỏe khoắn và đầy mị lực như vậy.
Vương Ương chẳng thể hình dung nổi một tác phẩm đẹp thì liên quan quái gì đến sức vóc, uy lực. Nhưng hiếm khi nào cô được khen ngợi, tự dưng cô thấy lòng mình nảy nở những dịu ngọt, pha lẫn chút xấu hổ và phấn khích. Khuôn mặt Vương Ương ửng hồng, đôi mắt sáng rực lên.
“C… Cảm ơn cậu!”
Lần cảm ơn này, cảm xúc chứa đựng trong câu chữ chính là niềm vui thầm kín, cuối giọng còn đọng chút thanh âm khởi sắc.
Có vẻ Trình Dã cực kỳ thích tranh của Vương Ương, sau khi xem tới xem lui nhiều lần, hắn đột nhiên nói: “Cô có thể vẽ cho tôi một bức được không? Ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả.”
“Hả?” - Vương Ương sững người, sau đó nhanh chóng xua xua tay: “Không, không…”
“Không thể sao?”
“A… ý là cậu muốn tôi vẽ như thế nào thì cứ thoải mái đưa ra yêu cầu nhưng không phải trả tiền đâu. Lúc trước, cậu đã giúp tôi rất nhiều, còn chưa kịp cảm ơn cậu tử tế mà.”
Trình Dã nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng liền cắm đầu vào điện thoại hồi lâu, cuối cùng giơ lên cho Vương Ương xem thử.
Là một nhân vật trong game.
Vương Ương ngắm nghía tấm hình cẩn thận. Rồi gật đầu đồng ý.
“Ừm, cậu cho tôi xin thông tin liên lạc đi, khi nào xong tôi sẽ báo.”
Trình Dã đưa mã QR của WeChat cho Vương Ương. Cô lấy điện thoại ra quét. Điện thoại của Vương Ương là hàng thải ra từ Lý Xuân Mai, cũ và lỗi thời, mỗi lần mở ứng dụng đều phải đợi rất lâu, nên mất kha khá thì giờ mới quét xong.
Sau khi xác minh đâu vào đấy, Trình Dã đột ngột hỏi: “Cô tên gì nhỉ? Để tôi còn biết đường…”
Lời vừa dứt, cả hai liền khựng người lại. Thật buồn cười, từ trước đến nay họ vẫn chưa hề biết gì về nhau.
Vương Ương trong lòng cảm thấy có chút ngớ ngẩn, từ từ kéo khóe môi mím chặt, nhỏ giọng đáp: “Tôi tên Vương Ương, ‘Ương’ trong nghĩa ‘cốt lõi trung tâm’.”
“Ra vậy… còn tôi tên Trình Dã, là ‘Dã’ trong ‘cánh đồng hoang’.”
Sau khi đã biết tên nhau, Trình Dã không ngừng luyên thuyên với Vương Ương ti tỉ thứ về con game này, từ nội dung kịch tính như nào đến đồ họa đẹp mắt ra sao… Vương Ương chẳng hiểu chút gì về nó cả, nhưng từng câu từng chữ mà Trình Dã nói ra, cô đều thật lòng lắng nghe, lâu lâu lại gật gật đầu.
Lúc cả hai ăn xong thì cũng đã đến giờ tan trường. Con đường phía trước cửa tiệm là lối đi duy nhất, cho nên hiện tại học sinh túa ra đông nghẹt và nườm nượp. Người chật như nêm, nháo nhào như ong vỡ tổ.
Vương Ương vốn cùng Trình Dã ngang hàng bước ra khỏi quán ăn, chợt cô lùi lại, nép vào góc cửa, thu mình chẳng khác nào cái bóng của Trình Dã.
“Cô là chuột à, cứ phải trốn chui trốn lủi, rình rình mò mò…” - Trình Dã nắm lấy cổ áo lôi ra.
Vương Ương chỉ đành cười trừ, không nói gì.
Khi vắng người, cô cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi nhiều, nhưng hiện tại có quá nhiều người bủa vây như vậy, Trình Dã đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý, đi cùng hắn, cô chắc chắn khó tránh khỏi những ánh mắt soi mói kia. Thật lòng mà nói, tình huống này làm cô xấu hổ chết đi được.
Hai người cứ thế cắm đầu đi liền tù tì một đoạn, đúng hơn là chỉ có Vương Ương mà thôi, vì cô đang bị Trình Dã lôi đi xềnh xệch. Nhìn sao cũng thật giống hai chú cháu cảm tình thân thiết.
Lúc sắp sửa thoát khỏi biển người, sau lưng họ truyền đến thanh âm yêu kiều của một nữ sinh: “Trình Dã!”
Trình Dã cắm đầu đi nhanh phía trước nên không nghe thấy, còn Vương Ương thì đang lặng lẽ ngoái nhìn.
Cô ấy xinh đẹp, kiêu hãnh như một chú chim sơn ca, cùng với bộ đồng phục nhã nhặn càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ, thuần khiết.
“Chim sơn ca” nhảy chân sáo tới cạnh Trình Dã: “Tớ gọi cậu, sao cậu không chịu đợi.”
Trình Dã nói dối trắng trợn: “Hừ, chẳng nghe thấy gì sất.”
“Sơn ca nhỏ” không chấp nhặt sự lơ đễnh của Trình Dã, vẫn thản nhiên tươi cười với hắn, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát. Cô ấy nói đông nói tây, vòng vo tam quốc một hồi trước khi làm ra vẻ như vừa mới để ý đến Vương Ương: “Này, Trình Dã, người này là ai vậy, bạn của cậu sao?”
“Ừ.”
Vương Ương vội hướng người về phía “Sơn ca nhỏ” chào hỏi thân thiện.
“Chim sơn ca” mỉm cười đáp lại, nhưng trong ngần mắt cô ấy lại ánh lên vài phần khinh rẻ. Cô thầm nghĩ một cách dè bỉu: Ha, bộ dạng Vương Ương thế này thì làm sao có cửa để trở thành đối thủ của mình?
(16)
“Sơn ca nhỏ” vỗ cánh cất giọng hót lảnh lót. Vừa luyên thuyên vừa nhảy chân sáo xung quanh Trình Dã. Như thể mình thật sự ngây thơ, như thể mình chỉ là vô tình chen ngang vào khoảng cách giữa Vương Ương và Trình Dã.
Vương Ương khôn ngoan lùi lại nhường cho họ sự riêng tư, nhìn “chim sơn ca” trước mắt chẳng khác nào khối băng lạnh buốt tự trên trời rơi xuống, chắn cô lại. Vương Ương thấy bản thân trở thành kẻ qua đường. Cô khẽ thở dài trong lòng, muốn tìm cớ rời đi trước.
Trình Dã đột nhiên dừng chân, xoay người nắm lấy cổ tay Vương Ương kéo về phía hắn.
Lần này, kẻ qua đường đổi lại là “chim sơn ca”
“Trình Dã, cậu…” - “Sơn ca nhỏ” sững sờ, đôi môi được đánh nhẹ lớp son dưỡng màu hồng phấn của cô ấy bĩu ra, vẻ phụng phịu.
Trình Dã từ đầu đến cuối đều phớt lờ, cứ như vậy dắt Vương Ương sải bước về trước, phũ phàng bỏ lại người con gái nãy giờ luôn gồng mình để diễn một nét ngây thơ kia.
“Phụ nữ thật phiền phức.” - Trình Dã phàn nàn, rồi liếc nhìn Vương Ương, lập tức bổ sung: “Không phải nói cô.”
Vương Ương gật gật đầu, tỏ ý mình hiểu.
Cả hai đi thêm một đoạn dài, Trình Dã lúc này mới buông tay Vương Ương ra: “Được rồi, tôi về đây. Cô có chỗ nào để về không?”
“À, có chứ.”
“Vậy thì được, không tiễn.”
Trình Dã còn chưa nói hết câu, thoáng cái đã thấy bóng lưng kia mất hút. Vương Ương đứng đó hồi lâu, đến khi tháng người hắn khuất dần thì mới lặng lẽ rời đi. Nhưng xui rủi lại đụng phải “sơn ca nhỏ”.
“Này, cô với Trình Dã có quan hệ gì, hả?”
“Đừng hiểu nhầm, chỉ là bạn bè bình thường thôi.” - Vương Ương giải thích.
“Chim sơn ca” tròn xoe mắt, chằm chằm nhìn Vương Ương, sau đó vòng tay ôm cô như đang vỗ về, khuyên nhủ một đứa em gái: “Nhìn bộ dạng cô thế này, tôi dám chắc là không thể nào lọt vào mắt xanh của Trình Dã đâu, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô đôi lời: Tránh xa cậu ấy ra. Trình Dã là của tôi, biết chưa!”
Vương Ương muốn nói rằng mình vốn không có ý gì với Trình Dã, nhưng lại sợ gây thêm chuyện nên chỉ thành thật gật đầu.
“Sơn ca nhỏ” vô cùng hài lòng trước thái độ của cô, và sau vài lời chèn ép gắt gỏng liền bỏ đi.
Vương Ương chẳng để tâm đến những lời đe dọa vừa rồi. Khác với cái vẻ ngoài như một đứa con nít, cô dù sao cũng là người lớn, mà người lớn thì hơi sức đâu chấp nhặt loại chuyện vặt vãnh này.
Tình cờ gặp Trình Dã hôm nay, tâm trạng của Vương Ương đã tốt lên rất nhiều, trên đường trở về căn hộ đang thuê, cô ghé cửa hàng cây cảnh mua một chậu sen đá - đây có thể coi là chút sức sống cho một khởi đầu mới.
Vài ngày sau, Vương Ương không còn nuôi hy vọng về những công việc liên quan đến vẽ tranh nữa, hôm này cũng vào trung tâm thành phố tìm nơi tuyển dụng nhân viên.
Cùng thời điểm đó, trong nhà cũng không có ai, cô liền tranh thủ quay về thu dọn hành lý.
Bất kỳ một thành phố sầm uất nào cũng vậy, những công việc như bồi bàn, tiếp tân… có đến hằng hà sa số nên Vương Ương rất nhanh đã tìm được việc làm trong một quán cà phê.
Ca từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, một tháng được nghỉ phép 4 ngày. Tuy vất vả nhưng lương bổng vừa đủ để Vương Ương trang trải trong lúc này.
Ban ngày chạy vạy ngược xuôi ở quán. Ban đêm ngồi trong căn hộ cho thuê dốc hết lòng vào tranh vẽ, những tháng ngày ấy đối với Vương Ương như là thiên đường vậy, không còn chút vướng bận nào về cái gia đình nhỏ khốn nạn kia nữa.
Đáng tiếc, thành phố bé nhỏ, có đi cách mấy cũng khó tránh chạm mặt nhau.
Cầm sổ tay gọi món, Vương Ương nhìn hai vị khách vừa mới ngồi xuống, trong lòng thở dài. Sao có thể tréo ngoe thế chứ?!!
Vương Bảo Trân sắc mặt cũng hết sức khó coi, cô cực chẳng đã phải gặp lại thứ em gái kia ở nơi này!
Ngồi đối diện, cô bạn thân Anh Hồng đưa mắt quét một lượt qua hai chị em họ, bắt đầu cười cợt, buông những lời mỉa mai: “Bảo Trân, đây chẳng phải cô em gái quý hóa nhà cậu sao, đang yên đang lành tự dưng chạy đến đây làm phục vụ thế này? Haizz, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, hiện tại cậu cũng đã là con dâu của doanh nghiệp nhà họ Từ, không biết mượn sức nâng đỡ gia đình mình à? Làm cách nào còn để đứa em gái với gương mặt mỏi mệt kia phải lăn lộn bươn chải nơi đây? Này, cậu vừa nói cần phải đổi một cái túi LV khác nhỉ, sao có thể ném tiền qua cửa sổ cho một chiếc túi LV mà nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh của em gái mình được, nhỉ?”
Bảo Trân và Anh Hồng từ nhỏ đã luôn hơn thua nhau đủ điều. Hiện tại Anh Hồng cũng đã kết hôn với một doanh nhân tương tự như người anh rể họ Từ, nhưng có vẻ lối suy nghĩ so sánh, đố kỵ kia chẳng những không vơi đi mà còn thể hiện gay gắt hơn.
Vương Bảo Trân hẳn là vừa khoe mẽ với Anh Hồng chưa được bao lâu, lúc này lại bị cô bạn nắm thóp, vả bao nhiêu nhục nhã vào mặt, đương nhiên là đang rất tức giận.
Chị ta trừng sắc lẹm, lộ rõ đường mi mắt với đường kẻ đen dày, hàng chân mày xăm mỏng dài nhướng lên liên tục, làm cho gương mặt toát lên vẻ dị hợm khó tả, đồng thời miệng không ngừng buông lời cay nghiệt: “Loại em gái như nó, vốn dĩ tớ đâu coi ra gì… thứ cặn bã vô dụng! Dù nhà tớ có chất núi vàng núi bạc đi chăng nữa cũng sẽ không vun tay cho vũng bùn nhơ này!”
“Ơ kìa Bảo Trân, sao lại nói như vậy, dù gì cũng là em gái cậu cơ mà. Con bé còn trẻ thế này, tớ thấy hay là cậu ngỏ lời với anh Từ để anh ấy phát cho nó một công việc chạy vặt, thế chẳng phải tốt hơn sao?”
(17)
“Cậu không biết thật hay là đang giả vờ?!! Loại em gái như nó cho đi học thì ương bướng chẳng chịu, tham ăn biếng làm, vừa cứng đầu cứng cổ vừa khó bảo khó dạy, còn dám bỏ nhà đi bụi vì một chuyện vặt vãnh… Ha, đâu phải là tớ không nhờ cậy được chồng mình, bảo anh ấy nâng đỡ con bé chỉ là chuyện cỏn con, nhưng mà chính vì tính khí xấc láo của nó, chỉ mới nhìn thôi tớ đã ghét cay ghét đắng rồi chứ đừng nói gì đến chuyện giúp đỡ.”
Vương Ương nghe Vương Bảo Trân phân bua, mí mắt không ngừng co giật. Chà, cô đã quá quen với những lời lăng mạ thô bỉ kia từ khi còn nhỏ.
Điều đáng tự hào nhất của Vương Bảo Trân là lấy được một tấm chồng lắm tiền nhiều của, đi đến đâu cũng ba hoa khoe mẽ đến đó. Chắc vì sợ người khác không biết về gia thế giàu “nứt đố đổ vách” của chồng mình?!?
Hiện tại chẳng khác mọi lần là mấy, vẫn sợ bị con em gái làm công việc nhân viên phục vụ thấp hèn khiến mình bẽ mặt; vẫn sợ bị vạch trần nếu mọi người biết rằng chị ta chỉ đang khua môi múa mép... Chính vì thế mới rối rít nhảy xuống vũng bùn nhơ kia mà đôi co lý sự, mà tàn nhẫn chà đạp cả em gái mình dưới chân để nâng bản thân lên. Phải, chỉ có thể là chị ta - Vương Bảo Trân!
Vương Ương đứng chết lặng, đợi tới khi bọn họ mỏi miệng đuối hơi thì lấy sổ ra cho cả hai gọi món. Xong nghĩa vụ, cô nhanh chóng rời khỏi nơi phân bua hơn thua này, lủi thủi trốn vào nhà vệ sinh.
Ngồi thật lâu bên trong, Vương Ương cảm giác lòng ngực đang bị ai đó nhồi bông, chèn ép đến nghẹt thở, cổ họng nghẹn ứ, không thể khóc, cũng không cáu giận.
Cho dù đã quen với tính cách mục nát của Vương Bảo Trân nhưng mặt cô đâu phải “mặt thớt”, mỗi lần nghe những lời mỉa mai cay nghiệt đó đều không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Đại loại cùng một câu nói phỉ báng như vậy, từ miệng người dưng nước lã chỉ thấy cái nhói thoáng qua; còn từ miệng gà cùng một mẹ thì lại đau như bị dao cắt, đau như có dằm trong tim.
Vương Ương thẫn thờ hồi lâu, đến khi chuông điện thoại reo lên lần thứ hai mới sực tỉnh.
Là Trình Dã.
Mấy ngày qua, Trình Dã căn bản không tìm cô, nhiều lắm chỉ hỏi tiến độ của bức tranh như nào, rồi thôi. Vương Ương nhấc máy. Giọng nói lười nhác của Trình Dã lập tức vang bên tai.
“Vương Ương, tranh của tôi đã xong chưa?”
“Rồi, hai ngày nay tôi hơi bận nên không có thì giờ tìm cậu. Nếu cậu nóng lòng muốn lấy thì cho tôi xin địa chỉ được không, với lại có cần tôi gửi qua email để cậu xem trước?”
“Sao cũng được, bây giờ cô đang làm việc ở đâu?”
“Quán cà phê City Island.”
Trình Dã im lặng trong chốc lát, có lẽ không thể ngờ rằng Vương Ương - người cầm cọ vẽ tốt như vậy lại đang làm việc ở một tiệm cà phê.
“Được rồi, bây giờ cô có ở đó không?”
“Ừm, có.”
“Vậy thì tôi sẽ đến đó, sẵn tiện đãi cô một bữa, xem như là cảm ơn.”
Trình Dã nói xong liền cúp máy, không cho Vương Ương cơ hội khước từ.
Cầm điện thoại trong tay, Vương Ương nghĩ đến Vương Bảo Trân đang ở bên ngoài, xung thần kinh bắt đầu tê liệt. Vốn cô không giỏi nói lời từ chối người ta, chỉ đành liên tục cầu khấn cho Vương Bảo Trân mau mau rời đi, hoặc là Trình Dã rất trễ hãy tới, hoặc là có chạm mặt nhau cũng đừng xảy ra bất kỳ hiềm khích gì…
Oái oăm thay, những lo lắng mà cô canh cánh trong lòng luôn biết cách trêu ngươi.
Lúc sau, Vương Ương nhìn thấy Trình Dã ăn mặc như một thanh niên chơi nhạc punk rock (*), vênh váo bước vào và nhoẻn miệng chào cô.
(*) Phối đồ theo phong cách punk rock: độc đáo, không theo quy chuẩn lề lối, thể hiện chất “ngông” (thường là sự phối hợp giữa áo khoác da, áo thun in logo các ban nhạc punk, quần jeans, giày bốt, xăm mình, khuyên xỏ lổ, tóc nhuộm màu…)
“Vương Ương.”
Thanh âm này lập tức khiến Vương Bảo Trân cảnh giác nhìn qua, hai mắt liếc Vương Ương và Trình Dã hệt như dao cắt, đầy vẻ dò xét.
Vương Ương đáp lại Trình Dã một cách cứng nhắc, trước khi họ kịp nói thêm lời nào, Vương Bảo Trân đã đột ngột đứng dậy và sấn tới.
“Vương Ương, ai đây?”
“Bạn tôi.”
“Bạn?” - Vương Bảo Trân cau mày liếc Trình Dã một cái: “Ăn mặc xuề xòa, luộm thuộm… Vương Ương ơi là Vương Ương, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có dây dưa với loại hoang đàng vô học này chứ.”
Trình Dã vốn tính nóng như lửa, khi nghe Vương Bảo Trân ném ra những lời coi khinh mình như vậy, phẫn nộ trong người liền hừng hực bùng cháy.
(18)
Hắn cao lớn, sấn tới trước mặt Vương Bảo Trân càng giống một tòa tháp uy vũ, há mồm trợn mắt nhìn chị ta, giọng điệu tức giận kịch liệt: “Cô bảo ai là loại hoang đàng vô học.”
Vương Bảo Trân thấy Trình Dã không dễ dây vào, bèn chuyển đối tượng khiêu khích sang Vương Ương: “Mày làm sao vậy hả Vương Ương, kết bạn kiểu này à?! Phải rồi, bởi vì mày suốt ngày ăn chơi lêu lỏng với loại người này nên mới chểnh mảng học hành đó, đồ ngu!”
Vương Ương thở dài thườn thượt, muốn nói mấy lời nhẫn nhịn hòa nhã như thường lệ để mọi chuyện được ổn thỏa. Nhưng Trình Dã đã kịp kéo cô về phía sau: “Tôi đang nói chuyện với cô, cô mắng cô ấy làm gì?”
Vương Bảo Trân trừng mắt: “Chà, Vương Ương, mày giỏi lắm, giờ còn giúp cả người ngoài bắt nạt chị gái mình phải không?”
Trình Dã quay đầu nhìn Vương Ương đầy vẻ khó hiểu pha lẫn chút nao núng, sao trên đời lại có một người chị gái vô lý như vậy chứ: “Đây là chị của cô? Hửm?”
Chẳng đợi Vương Ương mở miệng, Vương Bảo Trân đã nhảy vô, thái độ vô cùng hách dịch: “Đương nhiên là thật! Vương Ương, mày với thằng rác rưởi này có quan hệ gì? Mẹ kể với tao rằng đã lâu rồi mày không về nhà, có phải vì bận đánh đôi đánh đọ với mấy phường tệ nạn?”
Trước thái độ của Vương Bảo Trân, Trình Dã nhịn không nói, nhưng bị con ả buộc tội là kẻ rác rưởi, là đồ tệ nạn thì đúng thật hết chịu đựng nổi. Loại phụ nữ ngổ ngáo và thích kiếm chuyện này… Trình Dã liếc xéo Vương Bảo Trân, đe dọa: “Cô đừng mồm mép láo toét nữa, nể tình cô là chị gái của Vương Ương nên nhanh nhanh mà ngậm miệng lại. Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ.”
Vương Bảo Trân còn muốn mắng mỏ nhưng Trình Dã đột nhiên vung tay lên thành nắm đấm, nghe rõ cả âm thanh từng khớp xương siết chặt vào nhau kêu răng rắc.
Anh Hồng, người nãy giờ đang ngồi xem kịch hay, vội kéo tà áo Vương Bảo Trân: “Bảo Trân, quên đi, có rất nhiều người ở đây.”
“Hừ, tao không nên đôi co với một tên lưu manh, Vương Ương, mày dám giúp người ngoài bắt nạt tao, được… mày hãy đợi đó!”
Vương Bảo Trân từ lâu đã sợ hãi trước ánh mắt dữ tợn của Trình Dã nhưng vì chút sĩ diện hảo nên chưa thể lùi bước. Bây giờ Anh Hồng đã mở cho cô ta một đường tháo chạy, còn chần chừ gì nữa mà không rút, song trước khi rời đi vẫn không quên nhả ra vài lời gắt gỏng để giả vờ củng cố uy nghiêm.
Một lần nữa Vương Ương lại thở dài, cô cảm thấy nếu cứ thường xuyên thở dài ảo não như vậy thì rất nhanh thôi mình sẽ già mất.
“Không phải chứ, Vương Ương, từ lúc tôi vào đây chưa hề nghe thấy cô với chị gái chuyện trò câu nào đã phủi mông rời đi rồi?” - Trình Dã có chút khó tin.
“Bọn tôi…” - Vương Ương dè dặt nói: “Quan hệ giữa cả hai chẳng mấy tốt đẹp.”
Trình Dã gật gật đầu, hắn nhìn ra vẻ bối rối trên gương mặt của Vương Ương, quyết định không hỏi thêm gì nữa. Truy vấn người khác khi họ không muốn tiết lộ về đời tư cá nhân vốn đâu phải là tính cách của hắn.
Vương Ương cất lời để làm dịu bầu không khí: “Vậy… tôi còn phải làm việc một lúc nữa. Cậu cứ thong thả ngồi nghỉ. Đợi tan ca rồi đi in tranh cho cậu xem qua, à, gửi thêm một bản qua email nữa.”
Trình Dã gật đầu, hắn gắt gao tìm một chiếc ghế sofa và ngồi xuống, dáng vẻ đầy bất cần.
Vài nữ nhân viên phục vụ cứ rụt rè tới lui nhìn hắn, số khác thì dạn dẽ hơn, trực tiếp đến trước mặt Vương Ương gặng hỏi thông tin cá nhân của Trình Dã.
Làm việc đã hơn một tuần nay, Vương Ương cũng chưa bao giờ được đồng nghiệp đối xử nồng nhiệt như vậy. Cô nhìn Trình Dã đang dựa vào ghế sofa, bộ dạng bất cần đời nhưng vẫn rất chói mắt, trong lòng không khỏi thở dài vì đang phải cố giữ thể diện cho ai kia.
(Còn tiếp)
“Ồ, này là cô vẽ à… Tuyệt thật!”
Đầu óc Vương Ương đang đánh đu loạn xạ cả lên, nhất thời buông lơi lời khen của Trình Dã.
Hắn lấy ngẫu nhiên một tác phẩm trong số giấy lộn xộn nhàu nát đó, nhiệt tình chỉ tay vào: “Này, bức tranh có hồn quá. Không ngờ rằng bề ngoài trông như cô bé hạt tiêu là thế, lại vẽ ra được những đường nét khỏe khoắn và đầy mị lực như vậy.
Vương Ương chẳng thể hình dung nổi một tác phẩm đẹp thì liên quan quái gì đến sức vóc, uy lực. Nhưng hiếm khi nào cô được khen ngợi, tự dưng cô thấy lòng mình nảy nở những dịu ngọt, pha lẫn chút xấu hổ và phấn khích. Khuôn mặt Vương Ương ửng hồng, đôi mắt sáng rực lên.
“C… Cảm ơn cậu!”
Lần cảm ơn này, cảm xúc chứa đựng trong câu chữ chính là niềm vui thầm kín, cuối giọng còn đọng chút thanh âm khởi sắc.
Có vẻ Trình Dã cực kỳ thích tranh của Vương Ương, sau khi xem tới xem lui nhiều lần, hắn đột nhiên nói: “Cô có thể vẽ cho tôi một bức được không? Ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả.”
“Hả?” - Vương Ương sững người, sau đó nhanh chóng xua xua tay: “Không, không…”
“Không thể sao?”
“A… ý là cậu muốn tôi vẽ như thế nào thì cứ thoải mái đưa ra yêu cầu nhưng không phải trả tiền đâu. Lúc trước, cậu đã giúp tôi rất nhiều, còn chưa kịp cảm ơn cậu tử tế mà.”
Trình Dã nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng liền cắm đầu vào điện thoại hồi lâu, cuối cùng giơ lên cho Vương Ương xem thử.
Là một nhân vật trong game.
Vương Ương ngắm nghía tấm hình cẩn thận. Rồi gật đầu đồng ý.
“Ừm, cậu cho tôi xin thông tin liên lạc đi, khi nào xong tôi sẽ báo.”
Trình Dã đưa mã QR của WeChat cho Vương Ương. Cô lấy điện thoại ra quét. Điện thoại của Vương Ương là hàng thải ra từ Lý Xuân Mai, cũ và lỗi thời, mỗi lần mở ứng dụng đều phải đợi rất lâu, nên mất kha khá thì giờ mới quét xong.
Sau khi xác minh đâu vào đấy, Trình Dã đột ngột hỏi: “Cô tên gì nhỉ? Để tôi còn biết đường…”
Lời vừa dứt, cả hai liền khựng người lại. Thật buồn cười, từ trước đến nay họ vẫn chưa hề biết gì về nhau.
Vương Ương trong lòng cảm thấy có chút ngớ ngẩn, từ từ kéo khóe môi mím chặt, nhỏ giọng đáp: “Tôi tên Vương Ương, ‘Ương’ trong nghĩa ‘cốt lõi trung tâm’.”
“Ra vậy… còn tôi tên Trình Dã, là ‘Dã’ trong ‘cánh đồng hoang’.”
Sau khi đã biết tên nhau, Trình Dã không ngừng luyên thuyên với Vương Ương ti tỉ thứ về con game này, từ nội dung kịch tính như nào đến đồ họa đẹp mắt ra sao… Vương Ương chẳng hiểu chút gì về nó cả, nhưng từng câu từng chữ mà Trình Dã nói ra, cô đều thật lòng lắng nghe, lâu lâu lại gật gật đầu.
Lúc cả hai ăn xong thì cũng đã đến giờ tan trường. Con đường phía trước cửa tiệm là lối đi duy nhất, cho nên hiện tại học sinh túa ra đông nghẹt và nườm nượp. Người chật như nêm, nháo nhào như ong vỡ tổ.
Vương Ương vốn cùng Trình Dã ngang hàng bước ra khỏi quán ăn, chợt cô lùi lại, nép vào góc cửa, thu mình chẳng khác nào cái bóng của Trình Dã.
“Cô là chuột à, cứ phải trốn chui trốn lủi, rình rình mò mò…” - Trình Dã nắm lấy cổ áo lôi ra.
Vương Ương chỉ đành cười trừ, không nói gì.
Khi vắng người, cô cũng chẳng mảy may nghĩ ngợi nhiều, nhưng hiện tại có quá nhiều người bủa vây như vậy, Trình Dã đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý, đi cùng hắn, cô chắc chắn khó tránh khỏi những ánh mắt soi mói kia. Thật lòng mà nói, tình huống này làm cô xấu hổ chết đi được.
Hai người cứ thế cắm đầu đi liền tù tì một đoạn, đúng hơn là chỉ có Vương Ương mà thôi, vì cô đang bị Trình Dã lôi đi xềnh xệch. Nhìn sao cũng thật giống hai chú cháu cảm tình thân thiết.
Lúc sắp sửa thoát khỏi biển người, sau lưng họ truyền đến thanh âm yêu kiều của một nữ sinh: “Trình Dã!”
Trình Dã cắm đầu đi nhanh phía trước nên không nghe thấy, còn Vương Ương thì đang lặng lẽ ngoái nhìn.
Cô ấy xinh đẹp, kiêu hãnh như một chú chim sơn ca, cùng với bộ đồng phục nhã nhặn càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ, thuần khiết.
“Chim sơn ca” nhảy chân sáo tới cạnh Trình Dã: “Tớ gọi cậu, sao cậu không chịu đợi.”
Trình Dã nói dối trắng trợn: “Hừ, chẳng nghe thấy gì sất.”
“Sơn ca nhỏ” không chấp nhặt sự lơ đễnh của Trình Dã, vẫn thản nhiên tươi cười với hắn, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát. Cô ấy nói đông nói tây, vòng vo tam quốc một hồi trước khi làm ra vẻ như vừa mới để ý đến Vương Ương: “Này, Trình Dã, người này là ai vậy, bạn của cậu sao?”
“Ừ.”
Vương Ương vội hướng người về phía “Sơn ca nhỏ” chào hỏi thân thiện.
“Chim sơn ca” mỉm cười đáp lại, nhưng trong ngần mắt cô ấy lại ánh lên vài phần khinh rẻ. Cô thầm nghĩ một cách dè bỉu: Ha, bộ dạng Vương Ương thế này thì làm sao có cửa để trở thành đối thủ của mình?
(16)
“Sơn ca nhỏ” vỗ cánh cất giọng hót lảnh lót. Vừa luyên thuyên vừa nhảy chân sáo xung quanh Trình Dã. Như thể mình thật sự ngây thơ, như thể mình chỉ là vô tình chen ngang vào khoảng cách giữa Vương Ương và Trình Dã.
Vương Ương khôn ngoan lùi lại nhường cho họ sự riêng tư, nhìn “chim sơn ca” trước mắt chẳng khác nào khối băng lạnh buốt tự trên trời rơi xuống, chắn cô lại. Vương Ương thấy bản thân trở thành kẻ qua đường. Cô khẽ thở dài trong lòng, muốn tìm cớ rời đi trước.
Trình Dã đột nhiên dừng chân, xoay người nắm lấy cổ tay Vương Ương kéo về phía hắn.
Lần này, kẻ qua đường đổi lại là “chim sơn ca”
“Trình Dã, cậu…” - “Sơn ca nhỏ” sững sờ, đôi môi được đánh nhẹ lớp son dưỡng màu hồng phấn của cô ấy bĩu ra, vẻ phụng phịu.
Trình Dã từ đầu đến cuối đều phớt lờ, cứ như vậy dắt Vương Ương sải bước về trước, phũ phàng bỏ lại người con gái nãy giờ luôn gồng mình để diễn một nét ngây thơ kia.
“Phụ nữ thật phiền phức.” - Trình Dã phàn nàn, rồi liếc nhìn Vương Ương, lập tức bổ sung: “Không phải nói cô.”
Vương Ương gật gật đầu, tỏ ý mình hiểu.
Cả hai đi thêm một đoạn dài, Trình Dã lúc này mới buông tay Vương Ương ra: “Được rồi, tôi về đây. Cô có chỗ nào để về không?”
“À, có chứ.”
“Vậy thì được, không tiễn.”
Trình Dã còn chưa nói hết câu, thoáng cái đã thấy bóng lưng kia mất hút. Vương Ương đứng đó hồi lâu, đến khi tháng người hắn khuất dần thì mới lặng lẽ rời đi. Nhưng xui rủi lại đụng phải “sơn ca nhỏ”.
“Này, cô với Trình Dã có quan hệ gì, hả?”
“Đừng hiểu nhầm, chỉ là bạn bè bình thường thôi.” - Vương Ương giải thích.
“Chim sơn ca” tròn xoe mắt, chằm chằm nhìn Vương Ương, sau đó vòng tay ôm cô như đang vỗ về, khuyên nhủ một đứa em gái: “Nhìn bộ dạng cô thế này, tôi dám chắc là không thể nào lọt vào mắt xanh của Trình Dã đâu, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô đôi lời: Tránh xa cậu ấy ra. Trình Dã là của tôi, biết chưa!”
Vương Ương muốn nói rằng mình vốn không có ý gì với Trình Dã, nhưng lại sợ gây thêm chuyện nên chỉ thành thật gật đầu.
“Sơn ca nhỏ” vô cùng hài lòng trước thái độ của cô, và sau vài lời chèn ép gắt gỏng liền bỏ đi.
Vương Ương chẳng để tâm đến những lời đe dọa vừa rồi. Khác với cái vẻ ngoài như một đứa con nít, cô dù sao cũng là người lớn, mà người lớn thì hơi sức đâu chấp nhặt loại chuyện vặt vãnh này.
Tình cờ gặp Trình Dã hôm nay, tâm trạng của Vương Ương đã tốt lên rất nhiều, trên đường trở về căn hộ đang thuê, cô ghé cửa hàng cây cảnh mua một chậu sen đá - đây có thể coi là chút sức sống cho một khởi đầu mới.
Vài ngày sau, Vương Ương không còn nuôi hy vọng về những công việc liên quan đến vẽ tranh nữa, hôm này cũng vào trung tâm thành phố tìm nơi tuyển dụng nhân viên.
Cùng thời điểm đó, trong nhà cũng không có ai, cô liền tranh thủ quay về thu dọn hành lý.
Bất kỳ một thành phố sầm uất nào cũng vậy, những công việc như bồi bàn, tiếp tân… có đến hằng hà sa số nên Vương Ương rất nhanh đã tìm được việc làm trong một quán cà phê.
Ca từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, một tháng được nghỉ phép 4 ngày. Tuy vất vả nhưng lương bổng vừa đủ để Vương Ương trang trải trong lúc này.
Ban ngày chạy vạy ngược xuôi ở quán. Ban đêm ngồi trong căn hộ cho thuê dốc hết lòng vào tranh vẽ, những tháng ngày ấy đối với Vương Ương như là thiên đường vậy, không còn chút vướng bận nào về cái gia đình nhỏ khốn nạn kia nữa.
Đáng tiếc, thành phố bé nhỏ, có đi cách mấy cũng khó tránh chạm mặt nhau.
Cầm sổ tay gọi món, Vương Ương nhìn hai vị khách vừa mới ngồi xuống, trong lòng thở dài. Sao có thể tréo ngoe thế chứ?!!
Vương Bảo Trân sắc mặt cũng hết sức khó coi, cô cực chẳng đã phải gặp lại thứ em gái kia ở nơi này!
Ngồi đối diện, cô bạn thân Anh Hồng đưa mắt quét một lượt qua hai chị em họ, bắt đầu cười cợt, buông những lời mỉa mai: “Bảo Trân, đây chẳng phải cô em gái quý hóa nhà cậu sao, đang yên đang lành tự dưng chạy đến đây làm phục vụ thế này? Haizz, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, hiện tại cậu cũng đã là con dâu của doanh nghiệp nhà họ Từ, không biết mượn sức nâng đỡ gia đình mình à? Làm cách nào còn để đứa em gái với gương mặt mỏi mệt kia phải lăn lộn bươn chải nơi đây? Này, cậu vừa nói cần phải đổi một cái túi LV khác nhỉ, sao có thể ném tiền qua cửa sổ cho một chiếc túi LV mà nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh của em gái mình được, nhỉ?”
Bảo Trân và Anh Hồng từ nhỏ đã luôn hơn thua nhau đủ điều. Hiện tại Anh Hồng cũng đã kết hôn với một doanh nhân tương tự như người anh rể họ Từ, nhưng có vẻ lối suy nghĩ so sánh, đố kỵ kia chẳng những không vơi đi mà còn thể hiện gay gắt hơn.
Vương Bảo Trân hẳn là vừa khoe mẽ với Anh Hồng chưa được bao lâu, lúc này lại bị cô bạn nắm thóp, vả bao nhiêu nhục nhã vào mặt, đương nhiên là đang rất tức giận.
Chị ta trừng sắc lẹm, lộ rõ đường mi mắt với đường kẻ đen dày, hàng chân mày xăm mỏng dài nhướng lên liên tục, làm cho gương mặt toát lên vẻ dị hợm khó tả, đồng thời miệng không ngừng buông lời cay nghiệt: “Loại em gái như nó, vốn dĩ tớ đâu coi ra gì… thứ cặn bã vô dụng! Dù nhà tớ có chất núi vàng núi bạc đi chăng nữa cũng sẽ không vun tay cho vũng bùn nhơ này!”
“Ơ kìa Bảo Trân, sao lại nói như vậy, dù gì cũng là em gái cậu cơ mà. Con bé còn trẻ thế này, tớ thấy hay là cậu ngỏ lời với anh Từ để anh ấy phát cho nó một công việc chạy vặt, thế chẳng phải tốt hơn sao?”
(17)
“Cậu không biết thật hay là đang giả vờ?!! Loại em gái như nó cho đi học thì ương bướng chẳng chịu, tham ăn biếng làm, vừa cứng đầu cứng cổ vừa khó bảo khó dạy, còn dám bỏ nhà đi bụi vì một chuyện vặt vãnh… Ha, đâu phải là tớ không nhờ cậy được chồng mình, bảo anh ấy nâng đỡ con bé chỉ là chuyện cỏn con, nhưng mà chính vì tính khí xấc láo của nó, chỉ mới nhìn thôi tớ đã ghét cay ghét đắng rồi chứ đừng nói gì đến chuyện giúp đỡ.”
Vương Ương nghe Vương Bảo Trân phân bua, mí mắt không ngừng co giật. Chà, cô đã quá quen với những lời lăng mạ thô bỉ kia từ khi còn nhỏ.
Điều đáng tự hào nhất của Vương Bảo Trân là lấy được một tấm chồng lắm tiền nhiều của, đi đến đâu cũng ba hoa khoe mẽ đến đó. Chắc vì sợ người khác không biết về gia thế giàu “nứt đố đổ vách” của chồng mình?!?
Hiện tại chẳng khác mọi lần là mấy, vẫn sợ bị con em gái làm công việc nhân viên phục vụ thấp hèn khiến mình bẽ mặt; vẫn sợ bị vạch trần nếu mọi người biết rằng chị ta chỉ đang khua môi múa mép... Chính vì thế mới rối rít nhảy xuống vũng bùn nhơ kia mà đôi co lý sự, mà tàn nhẫn chà đạp cả em gái mình dưới chân để nâng bản thân lên. Phải, chỉ có thể là chị ta - Vương Bảo Trân!
Vương Ương đứng chết lặng, đợi tới khi bọn họ mỏi miệng đuối hơi thì lấy sổ ra cho cả hai gọi món. Xong nghĩa vụ, cô nhanh chóng rời khỏi nơi phân bua hơn thua này, lủi thủi trốn vào nhà vệ sinh.
Ngồi thật lâu bên trong, Vương Ương cảm giác lòng ngực đang bị ai đó nhồi bông, chèn ép đến nghẹt thở, cổ họng nghẹn ứ, không thể khóc, cũng không cáu giận.
Cho dù đã quen với tính cách mục nát của Vương Bảo Trân nhưng mặt cô đâu phải “mặt thớt”, mỗi lần nghe những lời mỉa mai cay nghiệt đó đều không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Đại loại cùng một câu nói phỉ báng như vậy, từ miệng người dưng nước lã chỉ thấy cái nhói thoáng qua; còn từ miệng gà cùng một mẹ thì lại đau như bị dao cắt, đau như có dằm trong tim.
Vương Ương thẫn thờ hồi lâu, đến khi chuông điện thoại reo lên lần thứ hai mới sực tỉnh.
Là Trình Dã.
Mấy ngày qua, Trình Dã căn bản không tìm cô, nhiều lắm chỉ hỏi tiến độ của bức tranh như nào, rồi thôi. Vương Ương nhấc máy. Giọng nói lười nhác của Trình Dã lập tức vang bên tai.
“Vương Ương, tranh của tôi đã xong chưa?”
“Rồi, hai ngày nay tôi hơi bận nên không có thì giờ tìm cậu. Nếu cậu nóng lòng muốn lấy thì cho tôi xin địa chỉ được không, với lại có cần tôi gửi qua email để cậu xem trước?”
“Sao cũng được, bây giờ cô đang làm việc ở đâu?”
“Quán cà phê City Island.”
Trình Dã im lặng trong chốc lát, có lẽ không thể ngờ rằng Vương Ương - người cầm cọ vẽ tốt như vậy lại đang làm việc ở một tiệm cà phê.
“Được rồi, bây giờ cô có ở đó không?”
“Ừm, có.”
“Vậy thì tôi sẽ đến đó, sẵn tiện đãi cô một bữa, xem như là cảm ơn.”
Trình Dã nói xong liền cúp máy, không cho Vương Ương cơ hội khước từ.
Cầm điện thoại trong tay, Vương Ương nghĩ đến Vương Bảo Trân đang ở bên ngoài, xung thần kinh bắt đầu tê liệt. Vốn cô không giỏi nói lời từ chối người ta, chỉ đành liên tục cầu khấn cho Vương Bảo Trân mau mau rời đi, hoặc là Trình Dã rất trễ hãy tới, hoặc là có chạm mặt nhau cũng đừng xảy ra bất kỳ hiềm khích gì…
Oái oăm thay, những lo lắng mà cô canh cánh trong lòng luôn biết cách trêu ngươi.
Lúc sau, Vương Ương nhìn thấy Trình Dã ăn mặc như một thanh niên chơi nhạc punk rock (*), vênh váo bước vào và nhoẻn miệng chào cô.
(*) Phối đồ theo phong cách punk rock: độc đáo, không theo quy chuẩn lề lối, thể hiện chất “ngông” (thường là sự phối hợp giữa áo khoác da, áo thun in logo các ban nhạc punk, quần jeans, giày bốt, xăm mình, khuyên xỏ lổ, tóc nhuộm màu…)
“Vương Ương.”
Thanh âm này lập tức khiến Vương Bảo Trân cảnh giác nhìn qua, hai mắt liếc Vương Ương và Trình Dã hệt như dao cắt, đầy vẻ dò xét.
Vương Ương đáp lại Trình Dã một cách cứng nhắc, trước khi họ kịp nói thêm lời nào, Vương Bảo Trân đã đột ngột đứng dậy và sấn tới.
“Vương Ương, ai đây?”
“Bạn tôi.”
“Bạn?” - Vương Bảo Trân cau mày liếc Trình Dã một cái: “Ăn mặc xuề xòa, luộm thuộm… Vương Ương ơi là Vương Ương, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có dây dưa với loại hoang đàng vô học này chứ.”
Trình Dã vốn tính nóng như lửa, khi nghe Vương Bảo Trân ném ra những lời coi khinh mình như vậy, phẫn nộ trong người liền hừng hực bùng cháy.
(18)
Hắn cao lớn, sấn tới trước mặt Vương Bảo Trân càng giống một tòa tháp uy vũ, há mồm trợn mắt nhìn chị ta, giọng điệu tức giận kịch liệt: “Cô bảo ai là loại hoang đàng vô học.”
Vương Bảo Trân thấy Trình Dã không dễ dây vào, bèn chuyển đối tượng khiêu khích sang Vương Ương: “Mày làm sao vậy hả Vương Ương, kết bạn kiểu này à?! Phải rồi, bởi vì mày suốt ngày ăn chơi lêu lỏng với loại người này nên mới chểnh mảng học hành đó, đồ ngu!”
Vương Ương thở dài thườn thượt, muốn nói mấy lời nhẫn nhịn hòa nhã như thường lệ để mọi chuyện được ổn thỏa. Nhưng Trình Dã đã kịp kéo cô về phía sau: “Tôi đang nói chuyện với cô, cô mắng cô ấy làm gì?”
Vương Bảo Trân trừng mắt: “Chà, Vương Ương, mày giỏi lắm, giờ còn giúp cả người ngoài bắt nạt chị gái mình phải không?”
Trình Dã quay đầu nhìn Vương Ương đầy vẻ khó hiểu pha lẫn chút nao núng, sao trên đời lại có một người chị gái vô lý như vậy chứ: “Đây là chị của cô? Hửm?”
Chẳng đợi Vương Ương mở miệng, Vương Bảo Trân đã nhảy vô, thái độ vô cùng hách dịch: “Đương nhiên là thật! Vương Ương, mày với thằng rác rưởi này có quan hệ gì? Mẹ kể với tao rằng đã lâu rồi mày không về nhà, có phải vì bận đánh đôi đánh đọ với mấy phường tệ nạn?”
Trước thái độ của Vương Bảo Trân, Trình Dã nhịn không nói, nhưng bị con ả buộc tội là kẻ rác rưởi, là đồ tệ nạn thì đúng thật hết chịu đựng nổi. Loại phụ nữ ngổ ngáo và thích kiếm chuyện này… Trình Dã liếc xéo Vương Bảo Trân, đe dọa: “Cô đừng mồm mép láo toét nữa, nể tình cô là chị gái của Vương Ương nên nhanh nhanh mà ngậm miệng lại. Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữ.”
Vương Bảo Trân còn muốn mắng mỏ nhưng Trình Dã đột nhiên vung tay lên thành nắm đấm, nghe rõ cả âm thanh từng khớp xương siết chặt vào nhau kêu răng rắc.
Anh Hồng, người nãy giờ đang ngồi xem kịch hay, vội kéo tà áo Vương Bảo Trân: “Bảo Trân, quên đi, có rất nhiều người ở đây.”
“Hừ, tao không nên đôi co với một tên lưu manh, Vương Ương, mày dám giúp người ngoài bắt nạt tao, được… mày hãy đợi đó!”
Vương Bảo Trân từ lâu đã sợ hãi trước ánh mắt dữ tợn của Trình Dã nhưng vì chút sĩ diện hảo nên chưa thể lùi bước. Bây giờ Anh Hồng đã mở cho cô ta một đường tháo chạy, còn chần chừ gì nữa mà không rút, song trước khi rời đi vẫn không quên nhả ra vài lời gắt gỏng để giả vờ củng cố uy nghiêm.
Một lần nữa Vương Ương lại thở dài, cô cảm thấy nếu cứ thường xuyên thở dài ảo não như vậy thì rất nhanh thôi mình sẽ già mất.
“Không phải chứ, Vương Ương, từ lúc tôi vào đây chưa hề nghe thấy cô với chị gái chuyện trò câu nào đã phủi mông rời đi rồi?” - Trình Dã có chút khó tin.
“Bọn tôi…” - Vương Ương dè dặt nói: “Quan hệ giữa cả hai chẳng mấy tốt đẹp.”
Trình Dã gật gật đầu, hắn nhìn ra vẻ bối rối trên gương mặt của Vương Ương, quyết định không hỏi thêm gì nữa. Truy vấn người khác khi họ không muốn tiết lộ về đời tư cá nhân vốn đâu phải là tính cách của hắn.
Vương Ương cất lời để làm dịu bầu không khí: “Vậy… tôi còn phải làm việc một lúc nữa. Cậu cứ thong thả ngồi nghỉ. Đợi tan ca rồi đi in tranh cho cậu xem qua, à, gửi thêm một bản qua email nữa.”
Trình Dã gật đầu, hắn gắt gao tìm một chiếc ghế sofa và ngồi xuống, dáng vẻ đầy bất cần.
Vài nữ nhân viên phục vụ cứ rụt rè tới lui nhìn hắn, số khác thì dạn dẽ hơn, trực tiếp đến trước mặt Vương Ương gặng hỏi thông tin cá nhân của Trình Dã.
Làm việc đã hơn một tuần nay, Vương Ương cũng chưa bao giờ được đồng nghiệp đối xử nồng nhiệt như vậy. Cô nhìn Trình Dã đang dựa vào ghế sofa, bộ dạng bất cần đời nhưng vẫn rất chói mắt, trong lòng không khỏi thở dài vì đang phải cố giữ thể diện cho ai kia.
(Còn tiếp)
Bình luận facebook