• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tình huyết (2 Viewers)

Bạn thấy truyện như thế nào?


  • Total voters
    3
  • CHƯƠNG 9

CHƯƠNG 9:
“Nguyệt Nguyệt, cháu đi đâu mà sớm thế?”
“Chào bác Ngô, cháu đi mua đồ ăn sáng trong nhà hết đồ rồi, bác hôm nay nghỉ làm ạ?”
“Đêm qua ông chủ yêu cầu chở xúc xích về cho đám chó cưng của ông ấy, gớm cứ làm như chúng chết đói đến nơi nên sáng nay bác được nghỉ. Người thì chả có mà ăn, chó còn ăn sướng hơn người”
Mục hiểu Nguyệt chỉ cười cười rồi tạm biệt bác Ngô. Cô sống một mình nên đơn giản. Ngõ này toàn người lao động chất phác lại gần phòng khám nên cô mua nhà ở đây cho tiện.
“Cô quen biết rất nhiều nhỉ!”. Vừa mở cổng Mục Hiểu Nguyệt đã thấy Trầm Mịch đứng trong sân “Ở đây toàn người lao động chất phác, bác Ngô là hàng xóm làm lái xe chở hàng sống cùng cô con gái học lớp 3”. Mục Hiểu Nguyệt vừa trả lời vừa xách đồ vào nhà. Trầm Mịch tiến lên đỡ đồ cho cô.
“Chúng ta cứ như một gia đình nhỏ í nhỉ”. Mục Hiểu Nguyệt khúc khích cười nhìn bóng lưng Trầm Mịch. Câu nói của Mục Hiểu Nguyệt khiến Trầm Mịch chợt cứng người khựng lại trong giây lát nhưng rất nhanh anh im lặng điềm nhiên như không để ý đến câu đùa của cô. Một tia đau đớn mất mát lướt nhanh qua mắt.
“Lúc nữa tôi sẽ đi, cảm ơn cô đã giúp đỡ, sau này tôi sẽ… ”, “Cảm ơn tôi chứ gì. Được rồi. Tôi tên Mục Hiểu Nguyệt, còn anh?” Mục Hiểu Nguyệt vừa rót sữa đậu nành ra cốc vừa hỏi. “Trầm Mịch”. “À..ờ… tên đơn giản”. “Tôi làm nhân viên bảo vệ”. Sau một lúc im lặng Trầm Mịch bổ sung thêm. “Tôi là bác sĩ … thú y”.
“Khụ…Khụ…” Trầm Mịch một tay che miệng, một tay vỗ ngực, anh nghĩ không biết cô bé này có coi anh như mấy con chó, con mèo ốm mà chữa trị không nữa.
Mục Hiểu Nguyệt cũng buồn cười vì câu nói của mình và phản ứng của anh nhưng cô cố nén, cảm giác này thật khó chịu mà.
Mục Hiểu Nguyệt chưa ăn xong bữa sáng thì La Y lại gọi điện tới “Nguyệt Nguyệt, cô nói xem trong đống xương sọ nát vụn tôi tìm thấy cái gì?”. “Ờ thì… anh tìm thấy cái gì bác sĩ La?”. “Cô không hào hứng với thứ tôi tìm thấy à?”. La Y hỏi với giọng tiu nghỉu.
“Đùa anh thôi, được rồi tôi đến ngay”. “Cô đi đi, tôi cũng phải rời khỏi đây rồi”. Thấy dáng vẻ Mục Hiểu Nguyệt có việc phải đi, Trầm Mịch vội đứng dậy lấy áo khoác rồi đi ra cửa. Anh đã tranh thủ tìm hiểu được chút ít về cô cùng số điện thoại. Anh hi vọng một ngày nào đó sẽ không phải gặp cô trong trường hợp như vậy nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom