-
Chương 8: Cưới Vợ
Thôn bên có đám cưới, cả làng đến ăn, lâu lắm rồi mới có cái đám to như vậy, người đến tham dự vừa cười vừa trò chuyện rôm rả, ai cũng khen cô dâu chú rể đẹp đôi.
“Cô Xuân lấy được Cậu Hùng là nhất rồi!”
“Tôi đã bảo, nhà ông Giáo có phúc mà…”
Cô dâu chú rể tuổi đời chênh lệch, chú rể mới vừa mười tám, cô dâu đã hai mươi. Nói ra thì cũng là chuyện bình thường, cưới bây giờ có khi còn là muộn. Ở cái thời buổi này, con gái hai mươi là quá lứa lỡ thì rồi, làng xóm bảo nhau thế.
Bộ quần áo mớ ba mới tinh tươm, đầu vấn khăn, đầu khăn gài chiếc đinh ghim, có đính con bướm vàng chạm bạc, để tóc đuôi gà. Thân phủ áo the thâm, bên trong thấp thoáng chiếc yếm đào màu hồng, ôm trọn lấy người Xuân, hôm nay cô lấy chồng. U cô rơm rớm nước mắt, cuối cùng con gái cũng gả đi.
Làng xóm đều tới chúc phúc, đàng trai là nhà ông Cả Nghị, chuyên bán gạo ở chợ huyện, cũng giàu nhất nhì làng, có của ăn của để. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cậu Hùng tuy còn trẻ người, nhưng được cái lễ phép, biết trên biết dưới, vừa đi học vừa giúp ông Cả Nghị chạy việc ở cửa hàng chứ không phải loại chỉ giỏi phá làng phá xóm như những người cùng trang lứa. Nếu không nhập ngũ, thì sau mùa hè là cậu sẽ lên Hà Nội học cao lên. Chưa kể hết, tuổi mười bảy, mười tám bẻ gãy sừng trâu. Con nhà giàu, được no đủ thành ra cũng cao ráo hơn người, khuôn mặt thông minh sáng sủa, lại giỏi giao lưu nên công việc làm ăn càng phát triển hơn so với thời thầy cậu còn tiếp quản chính.
Ai nghe thấy cũng bảo, nhà ông Giáo có phúc, cô Xuân thế mà may mắn, chuột sa chĩnh gạo, lấy được chồng nhà giàu. Nhà ông Cả Nghị to lắm, vườn tược cũng rộng, ao chuông, cây cối đủ cả. Nhà lại có cả người hầu kẻ hạ.
Cậu Hùng lấy cô Xuân là do người ta mối lái. Xuân là con gái đầu nhà ông Giáo Lễ, dáng người dong dỏng, khuôn mặt ưa nhìn, lại được trời phú cho giọng hát rất hay, mỗi lần hội làng chỉ cần cô cất lời là cả gái trai đều mê mẩn. Gia cảnh nhà Xuân bình thường, so với thời bấy giờ thì có phần kém hơn nhà cậu Hùng rất nhiều. Nhưng được cái, con nhà gia giáo nên có lễ nghi, lại học hành đàng hoàng, hơn hẳn các cô gái trong làng.
Hội làng lần trước, Cậu Hùng đi theo đám trai làng nghe hát. Lúc cô Xuân cất giọng thì mới nhận ra thỉnh thoảng Cậu đạp xe đi học qua đàng ấy, có nghe thấy giọng hát này vài lần nhưng không thấy bóng người thì cứ nhớ mãi. Sau lại còn cố tình chỉ đi mỗi đường ấy với hy vọng được trông thấy mặt người ta.
Nói là si mê thì cũng không phải, nhưng ngưỡng mộ thì có. Nhìn dáng vẻ yêu kiều, giọng hát thánh thót, cao vút của cô Xuân cứ luẩn quẩn trong đầu Cậu, về nhà lại nhớ mãi không nguôi. Thầy, u muốn Cậu Hùng yên bề gia thất để có người đỡ đần nếu cậu muốn học lên, nên bắt lấy vợ. Tuy không mang nặng tư tưởng phong kiến, hay vội vàng như thầy u, nhưng lúc bà mối trong làng nhắc đến đám ấy, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Cậu gật đầu cái rụp. Thế là ba ngày sau, nhà ông cả Nghị nhờ người sang bỏ trầu, rồi đám cưới diễn ra. Hai người mới biết mặt nhau còn chưa hết bỡ ngỡ, Xuân thấy cậu Hùng thì cúi gằm mặt xuống, cậu cũng lúng túng, ấp a ấp úng không nói lên lời. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khách khứa về hết, đêm đã muộn, Xuân ngồi trên giường, cậu Hùng ngồi trên ghế, đều ngại ngùng chẳng dám nhìn nhau. U có dặn là phải chủ động hầu hạ chồng, nhưng Xuân vẫn ngại, xưa nay đều ở trong nhà, ít tiếp xúc với đàn ông.
Hai tay cô cứ xoắn xít lấy nhau, mồ hôi rịn ướt hết cả. Sau cùng vẫn ngước lên thì bắt gặp Cậu Hùng cũng nhìn sang, cô hoảng hồn đỏ hết cả mặt, thấy thế Cậu bất giác cũng vội quay đi.
“Tôi giúp cậu thay áo!”
Lấy hết can đảm, Xuân bấm chặt móng tay trái vào mu bàn tay phải lên tiếng.
Cậu Hùng thoáng bồn chồn, chỉ “ừ” một cái. Đôi tay thon mềm mại, xưa này đều dùng để thêu thùa, dệt vải giờ lóng ngóng cởi từng nút trên áo người ta.
Cậu Hùng chợt nóng bừng bừng cả người, lúc tiếp khách cậu có uống chút rượu, nhưng hình như đấy không phải lý do cho phản ứng bất thường này.
Bà Nghị mẹ Cậu dặn không được để say, nên Cậu Hùng biết chừng mực, chỉ nhấp môi nhưng chẳng hiểu thế nào giờ người ngợm cứ nóng hừng hức như muốn phát hỏa. Nhất là từ khi Xuân chạm vào.
“Để tôi làm cho…”
Cậu Hùng chợt giữ tay Xuân lại, tay cô thật mềm, Xuân e thẹn ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi vội cụp mi xuống khi bắt gặp phải ánh mắt của chồng. Cô lựa mà rút tay ra, rồi lùi lại một bước, để Cậu Hùng tự thay. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cậu Hùng thay xong áo thì ngồi xuống cạnh Xuân, cô hơi hoảng lại xích sang một chút, Cậu thấy thế thì đứng phắt lên khiến Xuân ngơ ngẩn nhìn theo, cô không biết đã làm gì khiến Cậu phật ý.
Đêm đó, mãi muộn mới thấy Cậu Hùng trở lại phòng, nghe tiếng mở cửa, Xuân vội xoay người vào trong, cô nằm im, giả vờ như đã say ngủ.
Cậu đứng tần ngần một lúc, nhìn vào bóng lưng Xuân, chiếc dây yếm hồng vẫn buộc trên cổ, tóc vấn vẫn chưa bỏ ra. Cần cổ trượt lên, trượt xuống rồi vội đánh mắt nhìn đi chỗ khác. Cậu quay người trở ra chiếc bàn gỗ, rót một chén trà rồi ngửa cổ tu hết sạch.
Xuân thấy động ở phía sau, cơ thể tự nhiên gồng cứng, hai mắt nhắm nghiền, cô sợ. Nhưng sau đó chỉ thấy im lặng, Cậu Hùng nằm xuống nhưng quay lưng lại với cô, chẳng nói câu nào.
Những ngày sau vẫn thế, cứ tối muộn Cậu Hùng mới trở về phòng, không nói không rằng, cũng chẳng động vào cô. Ban đầu Xuân cũng thấy may mắn, nhưng một thời gian sau nghĩ lại thì cưới nhau lâu vậy rồi mà Cậu chẳng điểm xỉa gì đến mình. Xuân tự nhiên thấy tủi thân, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cậu Hùng xem ra cũng là người tốt. Ngoài chuyện không chung chạ với cô thì mọi cử chỉ, lời nói vẫn rất ân cần, chưa từng nặng lời với Xuân câu nào, tự nhiên khiến cô hình thành chút mong đợi trong lòng, nhưng chỉ dám giữ lấy cho riêng mình.
Còn nhớ, sau đêm tân hôn, mới sáng sớm người làm trong nhà đã đến nói dọn phòng khiến Xuân lấy làm lạ lắm, nhưng khi thấy Cậu Hùng cắt đầu ngón tay nhỏ lên tấm khăn trải giường vài giọt máu thì cô mới vỡ lẽ ra. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại phải làm như vậy. Cô là vợ Cậu, nếu muốn đêm đó dù Cậu Hùng có đè ngửa cô ra thì Xuân cũng phải chịu, vậy mà cậu lại chỉ bảo, "mình không nguyện ý tôi không ép mình."
Hàng ngày, Xuân quẩn quanh trong nhà, giúp bà Nghị làm vài việc vặt, còn Cậu Hùng giúp quán xuyến chuyện cửa hàng gạo ngoài chợ giúp ông Nghị, cuộc sống cứ bình lặng trôi đi.
Hôm vừa rồi về nhà mẹ đẻ ăn giỗ, u vừa thấy mặt Xuân thì đã dắt tay cô vào phòng hỏi chuyện. Thấy con gái bẽn lẽn lắc đầu, bà tự nhiên đâm lo, còn dặn cô phải chủ động khiến Xuân càng thấy sợ. Cô từ nhỏ đã được dạy gia giáo lễ nghĩa, mấy chuyện trai gái nhắc đến liền đỏ mặt ngay.
Bảo cô chủ động thật là làm khó cho Xuân quá rồi. Nhưng đúng như mẹ cô nói, vợ chồng mới cưới lại không phát sinh quan hệ, thì chỉ có là có vấn đề, giấu được một ngày, một tháng, hai tháng chứ lâu lâu mà không có tin vui. Kinh động đến bố mẹ chồng e là có chuyện lớn.
Hôm nay như thường lệ, sau khi dọn dẹp xong xuôi, Xuân về phòng, cô chọn chiếc yếm đào mới nhất để thay. Trong lòng tuy bồn chồn khó tả, nhưng nghe lời u, Xuân thấy cũng có lý nên cô đành phải liều một phen. Mồ hôi rịn ra ướt đẫm cả gáy, rõ ràng giữa mùa hè mà không dưng cả người cứ lạnh run hết cả lên. Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiếng mở cửa vang lên khiến Xuân giật bắn mình, mấy lần trước vì biết Cậu Hùng sẽ chỉ lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô rồi ngủ nên Xuân lấy làm yên tâm lắm. Nhiều hôm cô còn ngủ thiếp đi lúc nào mà chẳng cần cảnh giác. Nhưng hôm nay, e rằng do tâm lý mình sẽ là người phải chủ động nên mới căng thẳng sợ hãi như thế này.
“Cậu về rồi à?”
“Mình còn chưa ngủ nữa hả?” Cậu Hùng giật mình, tay đang đóng cửa chợt khựng lại, trợn mắt nhìn Xuân.
“Vâng!” Xuân ngồi dậy, tay bó gối, mái tóc dài đen nhánh buông xõa trên vai, môi hồng đào hơi mím lại, dõi theo từng bước của cậu. Tim trong lồng ngực theo đó mà cũng đập rộn hết cả lên.
Thấy cô như vậy, Cậu Hùng khẽ nhíu chân mày, hôm nay vợ cậu lạ lắm, cứ thấy sao sao. Cậu vừa đi tới cái bàn còn chưa kịp ngồi, thì Xuân đã bước xuống khỏi giường, đến ngay trước mặt.
“Sao mình…”
“Tôi giúp cậu thay áo…” Xuân e thẹn lên tiếng, bàn tay đã đưa lên. Cậu Hùng thần người cả đi, chỉ đứng im bất động để cô giúp mình thay áo. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng bàn tay Xuân vẫn run run, chiếc khuy áo cởi mãi mới xong. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cậu cứ để tôi.”
Cậu Hùng đương định bảo cô để mình tự thay, thì Xuân như đoán trước được ý Cậu nên đã lên tiếng cắt ngang lời. Lớp áo the sẫm màu bên ngoài đã được treo gọn lên. Xuân định cởi nốt áo trong thì bị cậu ngăn lại, “mình đi ngủ đi, cái ngày để tôi được rồi.”
Dứt lời, Cậu liền xoay người, quay lưng lại với Xuân, tay đã vén tấm rèm. Bị cự tuyệt, lòng tự trọng của cô như bị tổn thương. Khuôn mặt kiều diễm chợt thoáng buồn, đôi mắt huyền đã cụp xuống, đôi bàn tay thừa thãi bám chặt lấy vạt áo the mỏng đang buộc lại với nhau.
Lời u cô còn văng vẳng trong đầu như thôi thúc Xuân bước tới, trong lúc Cậu Hùng còn đang loay hoay với cái áo sau tấm rèm mỏng thì Xuân đã bước vào. Bước chân cô nhẹ bẫng, ngay phía sau mà cậu cũng chẳng nhận ra, cứ như vậy thản nhiên cởi áo vắt lên.
“Úi, mình làm gì vậy?”
Bàn tay mềm mại bám vào bụng cậu Hùng khiến Cậu hoảng hồn, theo phản xạ thì chộp ngay lấy. Xuân ở phía sau đã áp cả thân người vào tấm lưng trần đang nóng rần rần lên của chồng, khiến hơi thở Cậu Hùng cũng trở nên gấp gáp hơn. Cô khẽ cọ má vào lưng cậu:
“Sao cậu cứ tránh tôi vậy? Tôi có lỗi gì à?”
Giọng Xuân nỉ non, khiến lòng Cậu tự nhiên xốn xang, dường như cảm tưởng còn nghe ra được hình như cô sắp khóc đến nơi rồi. Cậu lúng túng cụp mắt nhìn xuống bàn tay đang run rẩy bấu vào bụng mình, cô đang sợ như vậy mà còn dám chủ động.
“Không, mình không có lỗi gì, lỗi ở tôi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Cậu gỡ tay Xuân ra, rồi xoay người lại, mặt đối mặt với cô. Giờ cậu mới nhận ra là khuôn mặt cô đã đỏ bừng bừng như người say rượu từ lúc nào. Xuân bất giác cúi mặt xuống:
“Có phải cậu không muốn lấy tôi không?”
“Ai bảo vậy?” Giọng Cậu hơi hoảng hỏi ngược lại vợ.
Xuân không trả lời, mặt vẫn cúi gằm xuống, tay vân vê vạt áo the mỏng đang buộc lại với nhau trước bụng. Cậu Hùng khẽ khàng nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Ánh mắt Cậu hôm nay lạ lắm. Xuân run rẩy muốn tránh đi nhưng đến đảo mắt cũng chẳng dám, chỉ biết đứng yên, mắt đối mắt với cậu, bàn tay càng siết chặt hơn.
Bàn tay lớn, có cả vết chai sần trượt xuống cổ trắng ngần, nhẹ nhàng mơn trớn. Cổ Xuân rất nhỏ, lại cao, cô khẽ nuốt khan xuống. Không chỉ dừng lại ở đó…
“Cậu…”