Chương 4: Kết
Cùng đêm ngày hôm đó, Hoàng Đạt bị bắn trọng thương trong lúc đang trên đường từ bộ tư lệnh trở về. Kẻ thủ ác không ai khác chính là Văn Thành, tay em rể hụt. Theo chỉ thị của cấp trên ban xuống, trừ khử những người theo Đảng Cộng Sản.
Tội danh này cũng là do Văn Thành kích động xúi giục cấp trên, chính là ba hắn gán cho Hoàng Đạt.
Khi được người thân cận mang về tới dinh thự, Hoàng Đạt đã ngất lịm vì mất nhiều máu khiến cả gia đình một phen hoảng loạn, Hoàng Lan được thả ra, cô là người duy nhất trong nhà có thể cứu anh trai. Viên đạn vẫn còn nằm trong ổ bụng, cần được phẫu thuật gấp. Nhìn anh trai thoi thóp giữa ranh giới của sự sống, Hoàng Lan vừa hoảng sợ vừa đau khổ, trong đầu cô lúc này chỉ cầu xin anh bình an vô sự. Cô nguyện cả đời này làm việc thiện để trả nợ thay anh.
…
Sau khi chiếm đóng hết các vùng lân cận, quân Giải phóng thừa thắng tiến vào Sài Gòn, được sự ủng hộ của nhân dân đã dành chiến thắng áp đảo. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc này, cả gia đình ngài Chuẩn tướng Hoàng Đạt phải lui về hầm trú ẩn để ẩn nấp, vừa tránh lính Việt Nam Cộng Hòa truy sát, vừa tránh quân Giải phóng, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, đi chẳng được, ở cũng không xong.
Sau khi đến chỗ hẹn nhưng không gặp được Hoàng Lan Việt thất vọng trở về, cô đã không tin anh, nhưng lại nghe được tin anh trai cô bị thương nặng thì một tia hi vọng lại nhen nhóm trong lòng. Việt muốn tới nhà tìm nhưng có lệnh triệu tập gấp nên anh đành tiếc nuối trở về. Nhận được chỉ thị tổng tiến công, anh vừa chỉ huy quân đội, vừa nghe ngóng tình hình gia đình sĩ quan cao cấp của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, đặc biệt là chuyện nhà ngài Chuẩn tướng Hoàng Đạt.
Những tướng tá khác có kẻ đã tháo chạy bỏ lại cơ ngơi dinh thự, để quân lính như rắn mất đầu tự chống chọi, nhưng chẳng được bao lâu, lòng quân rệu rã, binh lính hạ súng xin hàng.
Sài Gòn thất thủ, Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chính thức sụp đổ. Ngày chiến thắng, tù binh bị dẫn giải đi thành hàng trên đường phố, người dân cầm cờ tổ quốc trên tay hò reo ăn mừng đại thắng.
Sau ngày chiến thắng, Việt đi tìm Hoàng Lan nhưng không có kết quả, không một chút thông tin nào từ cô. Dinh thự hoa lệ chỉ còn là một đống hoang tàn đổ nát, giò phong lan anh tặng cô vẫn treo nơi cửa sổ phòng ngủ, cánh lan màu tím thủy chung vẫn còn tươi nguyên, rung rinh trước gió như chưa từng có cuộc chiến nào vừa mới xảy ra.
Một cơn mưa rào bất chợt, ở bên ngoài kia, trên loa phóng thanh, vang vọng khúc ca hòa bình. Việt lặng người xa xăm, trong thâm tâm như đang hỏi “Hoàng Lan, em đang ở đâu???” Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Dòng suy nghĩ dường như bị đứt quãng, bà Hoàng Lan khẽ chớp chớp mi mắt, nãy giờ quá nhập tâm mà quên đi mất đứa cháu gái vẫn đang còn ở đây. Vi lại cất lời hỏi bà. Trong lòng cô có chút băn khoăn:
“Nhưng mà ông bác trước đây là sĩ quan Ngụy quyền thì có ảnh hưởng gì không hả bà?”
“Quân nó có biết chuyện này không?” Bà có chút sửng sốt nhìn cháu gái, kỳ thực đã không nghĩ tới chuyện này.
“Anh Quân bảo gia đình mình có công với cách mạng, bà cụ là mẹ Việt Nam anh hùng, bố mẹ cháu còn là Đảng viên, nên có thể xem xét thẩm tra lý lịch hai đời thôi.”
Vi hào hứng nói, nhưng chợt chùng giọng xuống, vẻ mặt đầy thiểu não nhìn bà, “Anh ấy còn bảo, nếu không thì chịu kỷ luật cũng được ạ! Nhưng mà con…”
Giọng Vi chợt nghẹn ngào, mắt đã ngân ngấn nước nhìn bà nội, bà đón cô để Vi ngả vào lòng mình.
“Hồi ấy ông nội cháu cũng xuất ngũ cởi áo lính để cưới bà.”
“Thật ạ?” Vi ngóc đầu lên nhìn bà, bà Hoàng Lan cười rất nhẹ, khẽ gật đầu.
…
Năm đó, sau khi cả gia đình được bảo hộ lưu vong ra nước ngoài, một mình Hoàng Lan ở lại. Cô muốn ở lại thay gia đình trả nợ nước. Cô đi khắp các vùng sâu vùng xa phía nam Tổ quốc chữa bệnh cứu người miễn phí, nơi Hoàng Lan đi qua đều từng chịu tổn thương nặng nề của chiến tranh, cô vừa đồng cảm, vừa áy náy với họ.
Không bao giờ ở lại nơi nào quá lâu, cứu người xong cô đều sẽ rời đi, Hoàng Lan chưa từng nhận tiền hay quà biếu từ người dân, thứ duy nhất mà cô nhận là một cành phong lan tím của đứa trẻ bị bỏng nặng do trái bom còn sót lại phát nổ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khi ấy, nhìn đứa trẻ bị bỏng toàn thân, chỉ còn thoi thóp lòng Lan đau như cắt. Từng chứng kiến Trà Linh chết trước mặt mình mà không thể làm gì được, bởi vậy đứa trẻ này cô nhất định phải cứu sống, dù rằng thương tật để lại là không tránh khỏi, nhưng Hoàng Lan đã làm hết sức mình có thể.
Nhận được thông tin từ người dân là có một cô bác sĩ tên Hoàng lan đi khắp các vùng xa xôi hẻo lánh chữa bệnh cứu người lại không nhận tiền, Thiếu tá Việt lập tức xin nghỉ phép lên đường tìm cô. Nhưng một người tìm, một người đi, cứ cô vừa đi khỏi thì anh tới, giống như đuổi bắt nhau.
May mắn thay, vào một ngày cuối năm Đinh tỵ, trên chuyến tàu tốc hành từ Sài Gòn ra Hà Nội, hai người gặp lại nhau khi cùng bước qua cổng soát vé. Hoàng Lan thấy Việt thì vội quay đi, nhưng anh đã kịp chặn được cô lại. Hai người gặp nhau, trong lòng cả hai đều vui mừng, nhưng chỉ mình Việt thể hiện ra điều đó, anh liên tục hỏi han, nhưng Hoàng Lan chỉ ậm ừ cho qua chuyện, cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em định ra Bắc?”
Lan khẽ gật gật đầu.
Gần hai năm trôi qua, cô đã rong ruổi hết tất cả các tỉnh thành phía nam, vào cả những nơi rừng thiêng nước độc, chữa bệnh cứu người. Giờ Hoàng Lan muốn một lần ra miền Bắc, cô muốn đến nơi mà người cô thương sinh ra, muốn chứng thực những lời anh từng kể, việc gặp được Việt là ngoài kế hoạch.
“Sắp tết rồi, em có muốn về nhà anh đón tết không?” Việt sốt sắng ngỏ lời, Lan lại cố giữ bình tĩnh lắc đầu, bàn tay đã siết chặt lấy nhau, hằn lên vết đỏ.
Cô không dám nhìn vào mắt Việt, chỉ sợ sẽ động lòng.
“Rồi em sẽ ở đâu?”
“Em có bạn, sẽ liên lạc với họ.”
Lan cười, nhưng vẫn không nhìn vào mắt Việt. Loa phát thanh thông báo, tàu sắp vào ga, đề nghị mọi người hoàn tất thủ tục chuẩn bị lên tàu. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hai người ngồi trên một chuyến tàu, mang hai tâm trạng nhưng cùng hướng về nhau. Để phân tán suy tư, Lan lôi sách ra đọc, cuối cùng chẳng đọng lại được chút nội dung nào trong đầu, ánh mắt vô thức đau đáu nhìn về một hướng như đang chờ đợi một người, cô và Việt không ngồi chung một toa.
Chỉ cần nghĩ đến anh, lòng cô chợt thắt lại.
Chuyến tàu đông người, vừa ồn ào vừa rung lắc, nhưng dường như Hoàng Lan chẳng để tâm đến họ. Có một người bán trứng luộc đi qua, họ hỏi cô có muốn mua một quả hay không? Lan chỉ khẽ lắc lắc đầu, mỉm cười từ chối.
Tiếng rao lại tiếp tục.
“Cho tôi hai quả!”
Tiếng đàn ông từ phía sau khiến Lan giật mình, Việt cầm hai quả trứng tiến đến bên chỗ ngồi của cô, người ngồi cùng băng ghế mới đi vào nhà vệ sinh.
“Ở đó có người rồi.” Cô nhanh miệng nói với Việt.
“Anh đổi chỗ với anh ta rồi.”
Anh ngồi xuống ngay cạnh cô, lại đặt hai quả trứng lên bàn. Hoàng Lan vô cùng kinh ngạc nhìn theo, cô không biết phải nói gì, dù trong lòng đang bối rối, nhưng khóe miệng lại vô thức mỉm cười.
“Sau khi xuống tàu thì về nhà anh nhé!” Anh vừa bóc trứng vừa ngỏ lời, trứng luộc còn nóng, phải mất một lúc anh mới bóc xong. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lan như á khẩu, chỉ chăm chú nhìn vào tay anh.
“Ông nội sẽ rất vui nếu gặp được em đấy. Mẹ anh nữa.” Dường như không để ý đến sắc mặt cô, anh vẫn thao thao bất tuyệt, khuôn mặt đã bày ra nét rạng rỡ vô cùng.
“Anh Việt!”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên vô cùng, chẳng hề tỏ ra căng thẳng như Hoàng Lan lúc này. Nhìn vào mắt anh cô thật sự bối rối, ánh nhìn càng trìu mến, càng chứa chan cảm tình càng khiến Hoàng Lan sợ, giọng cô lạc cả đi:
“Chúng ta…”
“Sau khi nghỉ tết, anh xin giải ngũ.”
Lời anh nói như tiếng sấm đánh bên tai Hoàng Lan, tim cô chợt hẫng đi một nhịp, trân trân mắt nhìn anh lắc lắc đầu, đôi mắt đen huyền đã ngấn lệ. Cô không thể cản bước anh. Việt chợt siết chặt tay Hoàng Lan, anh bảo cô nghe anh nói:
“Biết anh đi tìm em, thủ trưởng đã cảnh báo trước, hoàn cảnh của chúng ta đặc biệt, anh cũng đã nói trước rồi. Nếu tìm được em anh nhất định xuất ngũ.”
“Anh đừng làm em cảm thấy tội lỗi hơn nữa được không? Tình cảm của anh em xin giữ trong lòng, anh không cần vì em phải từ bỏ tương lai như vậy.” Lan nghẹn ngào, đôi vai gầy run run, nước mắt không kìm được lã chã rơi xuống, đâu đó lại vang vọng tiếng thông báo tàu sắp vào ga tiếp theo. Diễn đàn Vietwriter.vn
Việt ôm lấy má cô, dùng tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt người anh thương, khóe mắt anh cũng bắt đầu cay đỏ, “Lan! nghe anh. Bắc Nam thống nhất một nhà, đất nước hòa bình. Nợ Tổ Quốc anh đã trả xong, còn nợ em xin cho anh dùng cả đời này để trả…”
Lan bất giác khóc nấc trong vòng tay anh, Việt càng ôm cô chặt hơn, nước mắt anh không cầm được cũng rơi xuống…
…
Nhành lan tím đung đưa trong gió trời, bà Hoàng Lan đau đáu nhìn lên, khóe miệng chợt đẩy sang hay bên, khuôn mặt rạng rỡ đầy ý cười. Con bé Vi cháu nội bà sau khi giải tỏa được sự lo lắng trong lòng thì đã rời khỏi, còn hẹn cuối tuần cháu rể tương lai trở về sẽ lại đến thăm ông bà. Đúng như lời đã hứa, ông Việt đã tặng cho bà cả một vườn lan, nhưng bà Hoàng Lan vẫn chỉ thích nhành lan tím ông tặng năm nào…
—-
Hết Phần 2
Bình luận facebook