-
Chương 9: Trao Anh Một Mảnh Yếm Đào
Cô run rẩy khẽ kêu lên khi mảnh áo the tuột xuống để lộ bờ vai gầy gầy đang run lên vì sợ. Cậu Hùng cúi xuống, chạm nhẹ môi lên đó, rất nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng khiến Xuân nhộn nhạo trong lòng, cô khẽ rùng mình, hai tay đã nắm chặt. Hơi thở cũng tự nhiên dồn dập hơn, phả nóng cả cổ Cậu. Phản ứng của Xuân như vậy dường như càng như châm thêm ngọn lửa đang hừng hực cháy trong lòng cậu Hùng, đôi bàn tay càng ghì chặt lấy thân người cô, khiến cơ thể mảnh mai dán sát vào người mình. Hai thân thể chỉ cách nhau một lớp yếm đào, áo the mỏng đã bị tuột xuống tự bao giờ mà Xuân chẳng hề hay biết.
Môi cậu Hùng ướt át đi từ mỏm vai trở về gần hõm cổ, do vướng mảnh yếm đào thì di chuyển lên trên. Xuân vô thức ngửa cổ lên đón nhận, đầu óc cô trở nên mụ mị, thần hồn thả trôi theo sự mơn trớn cưng chiều của cậu. Bàn tay mềm cũng tự nhiên bấm chặt vào lưng Cậu khiến da thịt hằn lên thành vết. Bàn tay thô ráp mơn man lưng trần, lần mò đến dây yếm đào buộc hờ trên chiếc cổ mảnh mai…
Đương lúc cao trào, cậu Hùng chợt dừng lại, bất giác ghì chặt Xuân đang mơ màng tận hưởng vào lòng mình thở gấp, khiến cô bất ngờ sửng sốt khẽ kêu lên, “cậu…”
“Tôi xin lỗi mình.”
Cậu kéo lại chiếc áo the khoác lên vai cô, khiến Xuân đang hân hoan nghênh đón tự nhiên chưng hửng, lại chẳng dám nhìn cậu vì đang còn xấu hổ. Cậu buộc tà áo lại cẩn thận cho Xuân, cũng khoác áo của mình vào rồi cầm tay cô dắt về phía giường ngủ, bàn tay cậu rất lớn, cũng ấm áp vô cùng. Bàn tay Xuân nhỏ nhắn nằm lọt thỏm trong ấy, cô ngước mắt nhìn lên, cậu thật cao lớn. Hơn cô cả một cái đầu.
Hai người ngồi xuống hai đầu giường, im lặng. Phải mất đến hai phút cậu mới nhích lại gần cô một chút.
Xuân khẽ quay sang, thì Cậu lên tiếng:
“Mình không làm gì sai cả, không phải tôi không muốn mình, chỉ là…” Cậu ngập ngừng, Xuân vẫn trân mắt chờ đợi. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tôi viết giấy xin nhập ngũ rồi.”
Xuân chết lặng, mím chặt môi rưng rưng nhìn thẳng vào cậu. Cô không hiểu, tại sao cậu lại làm như vậy, cậu nhập ngũ, còn cô phải thế nào?
“Mình chửi tôi cũng được, đánh tôi cũng được, là tôi có lỗi với mình. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, thằng Mỹ nó đang hoành hành trong chiến trường miền Nam, bao nhiêu dân ta chết thảm, tôi còn trẻ, phải đóng góp sức mình cho đất nước…” Cậu thao thao bất tuyệt cái lý tưởng cao cả của mình, mà chẳng để ý thấy vẻ sững sờ đầy đau khổ trên khuôn mặt của Xuân.
“Đã vậy sao cậu còn lấy tôi? Để rồi hắt hủi tôi như thế này?”
“Không phải, tại tôi cũng muốn lấy mình, nhưng… ban đầu hình như mình sợ tôi, nên tôi không dám tôi cũng bảo nếu mình không nguyện lòng, tôi không ép mình… Bây giờ xin nhập ngũ rồi, nếu tôi không may hi sinh, mình cứ đi lấy người khác cũng được, tôi không muốn làm lỡ dở mình, nên là...”
Giọng cậu tự nhiên trầm hẳn xuống.
“Nên là cậu mới không động đến tôi???”
Xuân vừa giận, vừa uất ức thì khóc nấc lên. Cơ thể cô run lên bần bật, từng tiếng nấc nghẹn ngào cứ thể bật ra, nước mắt lã chã rơi không sao ngừng lại được dù cho Cậu Hùng cuống cuồng rối rít xin lỗi cô. Giận cậu một thì cô tự giận mình gấp đôi, tại cô ngay từ đầu cự tuyệt cậu nên là…
Phải mất một lúc Xuân mới ngừng khóc, nhưng trong lòng vẫn rất đau, không chỉ đau, còn xen lẫn cả sự sợ hãi, hoang mang. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tôi nói thật đấy, từ cái hôm đi xem hát bên làng, tôi đã muốn lấy mình rồi, cơ mà…” Cậu muốn nói, xong lại ngập ngừng, “mình có giận tôi không?”
“Giận!”
Xuân bất giác trả lời, chính cô còn sững sờ vì lời mình nói. Cậu Hùng bối rối, vẫn nhìn vào mắt cô, đôi mắt ướt, đã sưng đỏ hết cả lên rồi. Nói thật, thấy cô thế này cậu xót lắm.
“Cậu lấy tôi rồi thì cậu phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi không lấy ai hết, tôi đợi cậu về. Cậu nhất định phải trở về đấy, hết giặc là phải trở về… đời này tôi chỉ lấy mỗi mình cậu…”
Xuân lại không nhịn được khóc nấc lên, vừa nói vừa khóc khiến Cậu Hùng đau thắt cả lòng, càng rối rít xin lỗi thì cô càng khóc lớn hơn.
Đêm đó, Xuân cứ ôm chặt lấy Cậu. Cậu Hùng để cô gối đầu lên tay mình rồi gác cằm lên đầu Xuân, đôi mắt thoáng chút buồn thương đau đáu nhìn vào vách tường trước mặt. Hương hoa bưởi xen lẫn bồ kết trên tóc cô cứ luẩn quẩn quanh mũi cậu. Cả hai đều trằn trọc, thao thức mãi không sao chợp mắt được. Cô cứ sợ cậu đi rồi không trở về nữa, còn Cậu Hùng chỉ lo một mình Xuân ở nhà sẽ phải chịu thiệt thòi, vất vả.
Cậu đi rồi, mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều sẽ dồn gánh lên cô. Hồi mới lấy Xuân về, ông bà Nghị đã có ý muốn cô ra cửa hàng gạo giúp Cậu Hùng quán xuyến nhưng bị cậu gạt đi. Còn nói sẵng rằng, phụ nữ thì chỉ nên ở nhà quản chuyện gia đình, con cái. Còn việc làm ăn thì biết cái gì mà nhúng tay vào nên ông bà mới thôi. Giờ thì khác rồi, Cậu không ở bên, sẽ không có ai đứng ra bênh vực, không có ai gánh đỡ cho Xuân nữa rồi.
Những ngày tháng còn lại, hai người quấn quýt nhau lắm, cứ hễ Cậu đi công chuyện thì thôi còn không là không rời nửa bước. Xuân cũng đi theo Cậu ra cửa hàng gạo, vừa tiện để chồng chỉ việc cho, lại thêm chút thời gian ở bên nhau. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mấy người trên chợ Huyện hễ cứ thấy là kháo nhau rằng, hai vợ chồng Cậu Hùng nhà ông Cả Nghị yêu thương nhau lắm. Lại còn xứng đôi vừa lứa, đẹp như đôi chim câu khiến lòng cô cứ lâng lâng hạnh phúc, thỉnh thoảng còn bẽn lẽn cười tủm tỉm một mình. Cậu Hùng thấy được thì cứ đứng đực ra, ngắm nhìn mãi không thôi, nếu mà đi chắc cậu sẽ nhớ vợ lắm.
...
Ngày cậu đi, bà Nghị khóc lên khóc xuống đến lả cả người đi, bà cứ ôm rịt lấy con trai, Xuân muốn lại gần cậu cũng phải chờ đến lượt. Đến lúc bà mệt quá, mới chịu để người làm đỡ vào nhà trong nghỉ ngơi thì Xuân mới đến lượt được dặn dò chồng. Hai người quyến luyến, bịn rịn không muốn buông. Từ sau buổi đêm hôm đó, cả hai đã hiểu rõ lòng nhau, một bước chẳng muốn rời.
“Mình có cái gì muốn đưa cho tôi không?” Cậu chăm chăm nhìn vào vợ, lại tủm tỉm cười, Xuân nghe vậy thì ngớ người mất mấy giây nhưng vẫn không hiểu ý chồng.
“Tôi sẽ nhớ mình lắm, hay mình đưa cái yếm của mình cho tôi đi.” Cậu cúi thấp người xuống, ghé sát tai cô thì thầm, vành mũ tai bèo cọ cả vào má cô. Xuân nghe thấy thế thì thoáng đỏ mặt, chuyện xấu hổ thế mà Cậu cũng dám nói ra.
“Cậu này…” Xuân đánh nhẹ vào ngực chồng, vành tai nóng bừng bừng đỏ ửng.
“Tôi nói thật đấy.” Cậu nhấn mạnh, Xuân ngẫm nghĩ một giây rồi bảo cậu đứng chờ để cô chạy vào buồng lấy.
Xuân vừa quay người đã bị Cậu níu tay lại, “cái mà mình đang mặc trên người này này.”
Khiến Xuân càng ngượng hơn, cô khẽ đánh vào tay Cậu một cái rồi chạy biến vào trong buồng. Cậu Hùng đứng ngoài thấy vợ bị chọc thẹn thì bật cười thích chí. Tim Xuân vẫn còn đập rộn ràng, hai má nóng ran, cô cầm chiếc yếm đào bằng lụa, mát lạnh trên tay, mắt đăm đăm nhìn vào nó, khuôn miệng hồng hào cứ tủm tỉm cười. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Cậu Hùng mới đi được ba ngày mà Xuân đã nhớ cậu đến quay quắt, trong đầu cứ luẩn quẩn giọng nói, tiếng cười của cậu, nhìn đâu trong nhà cũng thấy bóng dáng của chồng. Nhớ da diết nụ cười duyên dáng, đôi mắt nheo nheo lại mỗi lần nhìn cô đầy tình ý. Chiếc giường ngủ dường như càng rộng hơn, so với hồi mới được Cậu cưới về, chỉ mong cậu đừng nằm chung thì giờ lòng cô cứ bồi hồi mong ngóng, đếm từng ngày chồng trở về.
Nhưng người ra trận, thì biết đâu ngày nào mới là ngày trở về? Cô chỉ có thể hàng ngày thắp hương trên bàn thờ tổ tiên, cầu khẩn cho cậu bình an, chẳng cầu vinh hoa phú quý. Như thế là đã mãn nguyện lắm rồi.
Mỗi lần người đưa thứ ông ổng vác loa thông báo, Xuân lại vội vã chạy ra đầu hè trông ngóng thư chồng. Từng lá thư tay đều đặn gửi về, cô còn quý hơn cả vàng, cứ đọc xong là cất gọn vào chiếc hộp gỗ xoan đào hồi Cậu Hùng mua cho cô khi hai người cùng đi chợ Hội.
Cậu đi rồi, việc lớn nhỏ trong nhà đều vào tay Xuân quán xuyến, giờ thì cô đã hiểu, tại sao ngày nào cũng tối muộn cậu mới trở về phòng, giấy tờ sổ sách nhiều như núi. Cứ ở nhà nên cô chẳng biết công việc ở cửa hàng gạo của gia đình ông bà Cả Nghị bận bịu cỡ nào, nhưng Xuân vẫn cố gắng theo cho kịp để đỡ đần ông bà. Để chồng an tâm, đánh giặc.
Con dâu ngoan ngoãn, lại biết điều nên ông bà Nghị hài lòng lắm, cũng thương cô vò võ một mình, nên liên tục hỏi han. Thành ra Xuân cũng bớt tủi thân đi phần nào, dù rằng mỗi lần trở về đều mệt phờ, mình mẩy nhức mỏi nhưng chẳng hề ca thán.
…
Nhận được thư từ vợ ở nhà, Cậu Hùng mừng lắm. Mấy đồng đội cứ mỗi lần thấy cậu bồn chồn chờ thư là lại trêu, khiến Cậu ngại đỏ hết cả mặt, nhưng dần dà rồi cũng quen. Khi nghe Cậu bảo, vợ hơn mình hai tuổi thì ai nấy cũng đều buồn cười, nhưng xem ra tình cảm hai người rất tốt thì cũng mừng cho cậu, còn ước ao lấy được vợ như thế.
Cả đơn vị, ai cũng biết vợ cậu Hùng vừa giỏi vừa đảm đang, quán xuyến việc nhà để cậu an tâm đánh giặc. Có người còn bảo cậu bị vợ cầm tinh nên cứ mở miệng ra là nhắc đến vợ. Những lúc như vậy, cậu lại cười thầm trong bụng, họ mà nghe vợ cậu hát, ăn cơm vợ cậu nấu thì thử xem có còn nói thế được nữa hay không. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Như này chắc là lúc chú đi phải bịn rịn lắm nhỉ?” Một người đồng đội huých vai hỏi cậu.
“Vâng, nhớ lắm.!” Cậu thật thà đáp, lại khiến cả đội thích thì hùa vào trêu chọc.
Cậu chỉ cười trừ, nhớ thì Cậu bảo là nhớ chứ có cái gì đâu. Mà cậu nhớ Xuân thật, cái yếm đào cô đưa cho mang theo, lúc nào Cậu Hùng cũng cẩn thận gấp gọn để trong túi quần, đi đâu cũng mang đi, chưa từng rời thân mình một phút trừ lúc tắm rửa. Thỉnh thoảng nhớ quá lại mang ra ngắm nhìn, rồi hít hà hương thơm của cô còn lưu lại trên ấy.
Cậu Hùng là người thật thà, lại còn trẻ nhất đội thế mà đã lập gia đình. Nhiều người còn chưa có mối tình vắt vai nào nữa kìa. Lại nghe Cậu kể chuyện mình bảo Xuân nếu lỡ không may hi sinh thì để cô đi bước nữa, rồi lời đáp trả của cô thì ai cũng ngưỡng mộ.
“Cậu này dại thế, thế nhỡ chưa kịp về mà vợ đã đi lấy người khác rồi thì làm sao?”
Anh chàng người miền Trung cùng nhập ngũ một ngày với Cậu Hùng trêu.
“Không đâu, em tin Xuân mà.” Cậu thật thà bảo, họ chỉ biết nhìn nhau lắc lắc đầu.
Cùng đội với Hùng có một anh người Cao Bằng, cũng mới lấy vợ được nửa năm thì nhập ngũ, cùng cảnh xa vợ nên hay trò chuyện cùng nhau lắm, người này kể chuyện vợ cho người kia nghe.
Cậu Hùng sáng sủa đẹp trai, lại có duyên nên lúc trên đường hành quân nhiều cô gái dõi theo lắm. Cô nào cũng muốn trao khăn tay cho, cơ mà Cậu chỉ cười rồi bảo mình có vợ rồi khiến bao cô gái đau lòng muốn chết. Khi ấy mấy đồng chí trong đơn vị lại hùa vào trêu trọc. Đồng chí Toàn, người Cao Bằng - anh em tốt thường cùng Cậu Hùng tâm sự chuyện vợ con thì hay ra mặt nói đỡ cho, xem ra rất hiểu nhau. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cũng từ đó mà thân thiết như anh em, đợt tổng tiến công ấp chiến lược vừa rồi, người đồng chí ấy còn đẩy Hùng ra, cứu Cậu một mạng khiến bàn chân trái bị thương. Hùng thấy vậy thì áy náy lắm, hai người còn cắt máu ăn thề, nhận nhau làm anh em, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Nghe Cậu nói hoa mỹ thế, anh Toàn chỉ bật cười, “lo xa thế làm gì, cứ giữ được mạng trở về đã, mà nói gở mồm chứ lỡ mà anh có xảy ra chuyện gì thì chú lo giúp cho bà cụ già ở nhà với hai mẹ con nó…”
“Xùy, phỉ phui cái mồm anh, cái gì mà bi quan vậy…” Cậu Hùng nghe thấy thế thì vội gạt đi. Anh Toàn ngước mắt nhìn cậu bật cười, khành khạch. Còn nói thằng oắt con nhà cậu, chẳng phải cũng lo xa đến độ dặn dò vợ ở nhà xong xuôi hết rồi hay sao?
…
“Cha nó chứ, thằng Mỹ nó chơi ác thật, cây rừng chết khô, lá luổm trụi húi hết cả rồi.” Anh lính người miền Trung cảm thán khi họ đang hành quân qua khu rừng trước đây vốn rậm rạp, vậy mà giờ đã hoang tàn, xơ xác, mùi thuốc diệt cỏ còn nồng nồng bốc lên, sộc cả vào mũi khiến ai nấy đều nhăn nhó mặt mày.