-
Chương 10: Phản Bội
Quân giặc không chỉ giải bom mà còn dùng thuốc diệt cỏ rải xuống chiến trường khiến cây cối khô héo, mở đường cho chúng dễ dàng phát hiện quân ta để tiêu diệt hơn.
Nhưng quân và dân kết hợp, vừa đánh vừa lẩn trốn nên dù hỏa lực tốt thế nào thì cũng khó lòng áp đảo, trận chiến cuối cùng, quân địch tập kích bất ngờ đánh úp vào đơn vị. Người anh em thân thiết của cậu Hùng trúng đạn không qua được, cậu vừa khóc, vừa gắng sức cõng anh lui quân, từng lời anh dặn dò cứ vang vọng mãi trong đầu, như ghim vào tâm khảm của Cậu Hùng. Trước lúc nhắm mắt, anh còn cười với cậu, “Chú phải bắn nhiều vào một chút, bắn chúng nó thay cả phần anh…”
…
Tám năm trôi qua, ngày tin báo đại thắng truyền về, bà con nô nức hò reo. Xuân khi ấy đang ở cửa hàng nhập gạo, nhận được tin cô như người mất hồn cứ cuống hết cả lên, bao gạo trên tay cứ thế mà rơi uỵch xuống nền đất, thật may chưa bị vỡ. Vậy là Cậu Hùng chồng cô sắp trở về. Nhìn hàng cờ đỏ bay phấp phới hai bên đường, tiếng hò reo mừng đất nước thống nhất mà lòng Xuân vui phơi phới, mùa xuân lại một lần nữa nở rộ trong lòng cô.
Nhưng phải đến hai năm sau cậu Hùng mới trở về, ngay lúc nhận được tin cậu đã về, cả người Xuân đều bủn rủn, cô chắc mẩm lần này phải mắng cho cậu một trận, đã hứa đánh xong thằng Mỹ sẽ trở về với cô ngay, vậy mà mất hút ngần ấy thời gian. Đêm nào cô cũng âm thầm khóc một mình vì nhớ mong và lo lắng, chỉ sợ cậu thật sự không trở về. Nhưng ngày ấy cuối cùng cũng tới, nhìn thấy cậu bằng xương bằng thịt, tuy có gầy và đen hơn một chút, cũng chẳng sao. Cậu vẫn là cậu Hùng, chồng cô. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hai người đứng đực ra đó, chăm chăm nhìn vào mắt nhau, Xuân vừa mừng vừa tủi mới định chạy tới ôm chồng, tay còn chưa chạm vào người thì cậu chợt lùi lại khiến cô sững cả người.
Từ phía trong nhà, một người phụ nữ dong dỏng bước ra, tiến đến đứng bên cậu Hùng, cậu quay sang nhìn cô ấy, khẽ gật gật đầu.
“Chào chị Xuân, em là…”
“Mày cút đi, đừng có về cái nhà này nữa, sao mày không chết luôn ở trên chiến trường đi, còn về làm gì? Mày làm ô nhục cái nhà này, bôi tro trát trấu vào mặt thầy u mày…”
Người phụ nữ còn chưa nói hết câu, thì phía trong nhà ông Cả Nghị bố Cậu Hùng đã sang sảng tiếng chửi bới khiến cả ba người đều sửng sốt, tim Xuân chợt hẫng đi một nhịp, nó giống như cảm giác đang đi trên con đường bằng phẳng mà tự nhiên bước hụt xuống một cái hố sâu vậy, cô khẽ lắc lắc đầu. Cô không tin những gì mình đang mường tượng ra là sự thật. Cậu Hùng sẽ không phản bội cô đâu.Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cậu về rồi, đi, đi vào nhà chào thầy, u.”
Xuân làm như chẳng có chuyện gì, cô rảo bước tới bên cạnh rồi nắm chặt tay cậu kéo vào trong nhà, mặc kệ việc cậu Hùng tỏ vẻ khự nự không muốn đi. Không phải Xuân không nhận ra điều đó, chỉ là… chỉ là cô không chấp nhận.
Nhìn thấy mặt cậu, ông Cả Nghị lại muốn nổi cơn tam bành, nhưng Xuân đã lên tiếng trước, “thưa thầy, nhà con về rồi, may mắn phúc đức cho nhà mình quá! Phải thắp hương cảm tạ ông bà gia tiên ạ. Còn phải mở tiệc ăn mừng nữa, con cho người báo với thầy, u con rồi ạ!”
Giọng Xuân tươi vui cứ thao thao nói mà chẳng để tâm đến những ánh mắt đang nhìn vào mình, họ đang cảm thấy có lỗi hay thương hại cô thế này?
Chẳng có cái bữa liên hoan nào mừng Cậu Hùng trở về nhà cả, vừa tới nhà cậu đã đòi cưới Hoài, cô gái mà mình dắt về, còn thêm cả một đứa trẻ năm nay lên tám, hay chín gì đó, còn dắt đến trước mặt ông bà Cả Nghị rõng rạc nói rằng nó là con của Cậu. Bà Nghị giận quá thì lăn đùng ra ngất lịm, ông Nghị giận con liền thẳng tay cho cậu một bạt tai, khiến tất cả những người cùng có mặt đều sững sờ kinh hãi. Cuối cùng chỉ có Xuân là người bình tĩnh nhất, nhưng chẳng ai thấu được, tâm can cô giờ nó đau đớn cỡ nào.
Cô bảo Cậu vào buồng riêng nói chuyện. Diễn đàn Vietwriter.vn
Căn phòng chung của hai người vẫn vậy, chẳng khác gì so với ngày Cậu đi, người con gái trước mặt cậu cũng thế, trong mắt Cậu Hùng, Xuân vẫn là người con gái hiền lương xinh đẹp, có chăng cô chỉ thêm vài cái tuổi, nhưng khi lòng người ta có tình yêu, hy vọng vào nó thì dường như thời gian cũng chẳng khiến tâm hồn cũng như thể xác đang còn xuân phơi phới ấy già đi.
Đứng giữa căn phòng, những ký ý ức trước ngày Cậu lên đường ra trận lại hiện lên rõ mồn một như chỉ vừa mới hôm qua thôi, khóe môi tự nhiên đẩy lên một chút, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của vợ thì đã vội vã thu vào, khuôn mặt Cậu cũng trở nên lạnh lùng, điềm tĩnh.
Hai người ngồi đối diện nhau, Xuân vẫn chăm chăm nhìn thẳng vào Cậu, cô không còn là cô dâu mới cưới, luôn bẽn lẽn e thẹn mỗi khi đối diện với chồng nữa rồi. Giờ đây không tính trên danh nghĩa, thì Xuân chính là trụ cột của cái nhà này, việc làm ăn đều do cô một mình đảm đương quán xuyến. Cửa hàng gạo nhà ông Cả Nghị dưới chăm lo của Xuân đã từ một nhân lên tám, lại bán thêm muối, thêm dầu, ngày càng phát triển. Đám đàn ông trong làng thấy thế còn phải cúi đầu nể phục cô con dâu nhà Cả Nghị, thử hỏi, cả cái chợ Huyện ai lại không nghe tiếng Mợ Xuân, vợ Cậu Hùng nhà ông Cả Nghị?
“Mấy năm nay cậu thế nào, từ hồi không nhận được thư Cậu em đã rất lo, chỉ sợ cậu gặp chuyện gì, nhưng nay thấy Cậu mạnh khỏe thế này em mừng lắm.”
Cậu vẫn im lặng.
“Mọi chuyện trong nhà em đều thay cậu lo liệu hết, cậu xem thầy, u cũng thảnh thơi hơn, sức khỏe dạo gần đây cũng tốt lắm.”
“Cậu có bị thương ở đâu không? Em xem nào…”
Xuân đã đến bên cạnh cậu, cô vạch chân, vạch thay lên xem xét, đến khi bàn tay đã không còn mềm mại như xưa mà trở nên chai sần vì bốc vác từng thúng gạo chạm vào nút áo liền bị cậu Hùng túm lấy, khuôn mặt cậu tự nhiên tối sầm lại, đôi mắt sâu thẳm chợt nheo nheo nhìn cô, “đủ rồi, mình đừng cố tỏ vẻ bình thản nữa. Muốn đánh muốn chửi hay muốn giết tôi cũng được…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Siết chặt lấy cổ tay vợ, Cậu gắt lên, ánh mắt đặt vào Xuân cũng trở nên xa cách, khiến cô sững sờ. Cậu làm cô đau, đau lắm. Nhưng là đau ở nơi này này, ở ngay trái tim cô đây này, khóe mắt cô bắt đầu cay xè, rưng rưng muốn khóc.
Xuân tự hỏi, cô đã làm gì sai mà Cậu lại đối xử với mình như vậy? Trước lúc đi Cậu còn hứa sẽ trở về, còn muốn lấy tấm yếm đào cô đang mặc để an ủi những phút nhớ nhung vậy mà…
Nước mắt chợt thi nhau rơi xuống, lăn dài xuống gò má cao cao, đọng lại ở cằm rồi rơi xuống, từng giọt từng giọt lạnh ngắt chạm vào da thịt Cậu Hùng. Đôi bàn tay cậu càng gồng chặt hơn, siết chặt lấy cổ tay Xuân khiến nó ửng đỏ hết cả lên. Cô gục đầu vào ngực cậu khóc nấc lên, nắm tay siết thành quyền liên tục đấm vào người cậu, chỉ khóc, chỉ nấc, không một lời chửi bới kêu than.
Bàn tay cậu Hùng định đưa lên chạm vào tóc Xuân liền khựng lại khi bắt gặp ánh mắt người phụ nữ đang đứng trước cửa buồng, cậu vội cắn chặt răng rồi đẩy cô ra, rồi đi mất hút theo người đó, để mặc vợ đổ gục xuống sàn. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Chuyện cậu Hùng con ông Cả Nghị muốn cưới vợ lẽ đã đồn ầm lên khắp cả làng, ai nghe qua cũng phải lắc đầu cảm thán, lại bảo thương Mợ Xuân, nết na tài giỏi, vậy mà…
Chuyện truyền đến tai ông giáo Lễ, ngay ngày hôm sau hai người đã trở về nhà để cậu thú tội với nhà vợ. Cậu không muốn đi, nhưng vì bị ông bà Nghị thúc ép nên chẳng còn cách nào khác đành miễn cưỡng.
“Đây là vợ con con, thầy u đừng làm gì quá đáng.”
Trước khi cùng Xuân rời khỏi nhà, Cậu Hùng còn không quên dặn dò, đúng hơn là cảnh báo ông bà Nghị, lời cậu nói tuy không đụng chạm nhưng lại khiến lòng Xuân đau như vừa bị ai xát muối. Mấy ngày nay phải nhìn họ ở bên cạnh chăm lo cho nhau, với cô đã là một thứ cực hình. Xuân khẽ nhắm mắt quay người đi ra cổng trước.
Hoài hẩy hẩy đầu tỏ ý bảo Cậu Hùng đi theo, Cậu quay sang nhìn cô ấy một cái, lại khẽ đưa tay xoa xoa đầu đứa trẻ đang ngước mắt nhìn mình rồi mới đi theo Xuân.
Cậu Hùng đi rồi, lúc Hoài quay trở vào thì mới phát hiện ra tất cả mọi con mắt những người trong nhà này đều đổ dồn hết lên mình liền cúi mặt xuống. Hai mẹ con lầm lũi dắt nhau trở vào buồng trong, ngay đối diện phòng cũ của Cậu Hùng và Xuân.
Mấy ngày này, Cậu Hùng toàn ở rịt bên đó, để mặc Xuân một mình trong căn buồng cũ của hai người. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô thường lặng lẽ đợi phòng bên ấy tắt đèn rồi mới nằm xuống, trằn trọc mãi, trong lòng vẫn tự hỏi rằng bản thân đã sai ở chỗ nào? Dù cố gắng mấy, cũng chẳng đêm nào ngủ được ngon, ăn uống cũng chẳng thiết, mới có mấy ngày mà người đã gầy rộc cả đi.
Hai người cùng đi trên con đường làng, cả hai bên cánh đồng lúa đang trổ đòng xanh non mơn mởn, hương lúa non theo gió xộc vào cánh mũi. Cậu Hùng khẽ nhắm mắt, hít lấy một hơi dài, tràn đầy lồng ngực hương đồng gió nội mà bao năm xa quê không còn được thấy, Xuân đứng im nhìn chằm chằm vào Cậu, lòng lại chợt nhói lên. Người thì ở ngay trước mặt đây. Nhưng lòng thì đang ở nơi nào rồi mà cô chẳng thấu.
Khi cậu mở mắt, cô vội quay đi, vẫn dáng vẻ gầy gầy quen thuộc, lầm lũi trên con đê dẫn về nhà mình. Nhìn dáng hình ấy, lòng cậu Hùng chợt thắt lại, một thứ cảm giác đau đớn nhói lên, trong khoảng thời gian xa cách, đã bao lần cậu mường tượng tới chuyện được ôm ấp thân thể kia trong lòng, vậy mà…
Ông bà giáo Lễ nhìn thấy con gái hốc hác, lại như già đi mấy tuổi thì thương lắm, bà giáo Lễ nhìn con rể như kẻ thù, lúc nghe Xuân báo tin cậu về bà vui bao nhiêu thì giờ ngược lại lại càng khó chịu bấy nhiêu.
Cậu không giải thích, chỉ nhận hết lỗi về mình, còn nói nếu Xuân muốn đi bước nữa, cậu cũng không cấm cản cô lại càng khiến ông bà Giáo không chịu được mà nổi giận. Người điềm tĩnh như ông Giáo Lễ cũng không kiềm chế được trước sự bội bạc của Cậu Hùng, Xuân cố nén lòng, chỉ thờ ơ đứng nhìn họ nói qua lại, dường như trong đầu chẳng đọng lại lời nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nếu muốn mình cứ ở bên này với thầy, u mấy bận cũng được.”
“Em phải về lo việc ở cửa hàng, thưa thầy u, con về ạ!”
Xuân vẫn giữ nguyên nét mặt điềm tĩnh, cúi chào thầy u cô rồi quay người đi thẳng ra cửa. Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của họ. Con gái bị người ta bỏ, thử hỏi làm gì có người làm cha, làm mẹ nào không cảm thấy đau lòng?
Những ngày sau đó, người làm toàn thấy Mợ Xuân lúi húi chạy đông chạy tây, hết ở cửa hàng gạo, lại chạy sang cửa hàng muối, hôm lại ở rịt bên cửa hàng dầu. Hôm nào cũng tối muộn mới về, khi ấy cơm canh đã nguội ngắt. Mợ chỉ ăn vài miếng cho có lệ, rồi úp lồng bàn lại để đấy, sau đó lầm lũi trở về phòng.
Ngày nào cũng giống ngày nào, có đôi lần Cậu Hùng trở ra nhà ngoài bắt gặp cảnh ấy, hai người chạm phải ánh mắt nhau nhưng chỉ vài giây là Cậu đã quay người bỏ chạy, khiến Xuân hụt hẫng vô cùng.