-
Chương 12: Kết Thúc
Cậu Hùng mang bé An lên rồi, Xuân vẫn một mình trầm dưới nước lạnh buốt, cô còn đang ốm, chỉ mới vừa dứt cơn sốt xong, giờ người lại run lên cầm cập. Ông bà Cả Nghị hoảng hồn lật đật chạy ra, cả nhà xúm vào xem thằng bé vừa được vớt lên. An bị sặc nước, sau khi được sơ cứu thì tỉnh dậy, vừa khóc vừa ôm lấy mẹ nó. Hoài run rẩy siết chặt thằng bé trong tay, nước mắt ngắn nước mắt dài rơi lã chã.
Xuân ở dưới ao, quanh mình là một khoảng không mênh mông, cô không biết nên đi về hướng nào thì thần người lại, bất động nhìn họ, lòng cô chợt nguội lạnh, thấy Cậu Hùng quan tâm hai mẹ con họ như vậy, cô chợt nhận ra vị trí của mình giờ ở đâu, không còn Cậu, Xuân đã chẳng còn muốn sống nữa.
Cảm giác như muốn buông xuôi hết những mệt mỏi lúc này như bủa vây lấy tâm trí Xuân. Cô chợt mỉm cười, cơ thể như nhẹ bẫng cả đi, cứ như vậy từ từ chìm xuống chẳng vùng vẫy, chẳng còn chút ý chí hướng sinh, để làn nước lạnh nuốt lấy thân mình.
…
Trong cơn mộng mị, Xuân như trở về thời điểm mười năm trước, cái ngày mà cô chủ động âu yếm Cậu Hùng, hôm ấy cô đã chuẩn bị kỹ càng lắm, tắm gội thơm tho đến tận hai lần. Chiếc yếm đang mặc cũng là cái mới, còn đặc biệt thêu hoa ở góc sườn, rồi nghĩ ra đủ lời âu yếm, ngọt ngào để chuẩn bị nói cho cậu nghe. Khi ấy Xuân xấu hổ lắm, nhưng biết làm sao bây giờ? Chuyện yêu đương trai gái cô vốn chẳng giỏi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc Cậu Hùng ôm lấy cô, hôn cô, Xuân như đi vào mộng cảnh, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, chỉ mỗi tấm thân đang nóng rừng rực áp vào người cô, hơi thở ấm áp, quẩn quanh vùng cổ, rồi cả tai của Cậu là rõ ràng nhất, nó như thổi bùng ngọn lửa ham muốn trong lòng Xuân…
“Thế nào rồi?”
Ông Cả Nghị thấy bác sĩ thu dọn đồ thì liền hỏi vội.
“Nước tràn vào phổi, phải đưa lên viện tỉnh đi thôi, Mợ ấy yếu lắm…”
Nghe lời bác sĩ nói, cả nhà như chết lặng, mấy đứa người làm đã rưng rức sụt sùi, bà Cả Nghị đã khóc nấc cả lên, luôn miệng xin lỗi con dâu, khiến ai cũng xót hết cả lòng.
“Giời ơi là giời, con ơi là con, sao lại ra cơ sự này giời ơi!”
Ngày thường Xuân là đứa con dâu hiếu thuận, lại giỏi giang, học đâu biết đấy, bà chỉ một lần là thạo ngay nên mẹ chồng ưng ý với cô lắm. Cậu Hùng đi biệt biệt mười năm, thấy con dâu đoan trang thục đức, chưa từng để gia đình bị mang tiếng thì càng thương cô hơn. Nay tại con trai mà con dâu lâm vào cảnh thập tử nhất sinh như thế này, bà vừa đau lòng vừa thấy có tội với cô.
Lại lo lắng không biết phải ăn nói với gia đình ông Giáo Lễ như thế nào.
Cả nhà thì sốt sắng, chỉ mình Cậu Hùng cứ lẳng lặng làm theo lời bác sĩ mang vợ đi viện tỉnh, cậu lại chẳng cho ai đi theo, chỉ bảo cái con Sen lấy đồ của Mợ Xuân mang đi cùng. Suốt cả chặng đường, Cậu chỉ đăm đăm nhìn vào vợ, khuôn mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, khiến lòng Cậu Hùng đau như đứt từng khúc ruột, nếu biết vì sự vô tình của mình mà khiến cô đến cả mạng cũng không cần thế này, thì hà cớ gì cậu phải khổ sở dối lòng bấy lâu nay như vậy? Mười năm nay, không ngày nào Cậu không nhớ vợ, không mong được ôm vợ vào lòng. Cậu cứ nắm chặt bàn tay Xuân như vậy, cho đến khi người ta đưa cô vào phòng cấp cứu, thì lại run rẩy, thấp thỏm trực chờ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Con bé Sen mới mười bảy tuổi, chưa hiểu lắm sự đời thì cứ ở bên cạnh lẩm bẩm vừa khấn trời khấn phật cho Mợ Xuân của nó qua khỏi, lại nói với Cậu Hùng, hồi Cậu chưa trở về, ngày nào Mợ nó cũng thắp hương cầu khấn tổ tiên, rồi thì lên chùa cũng chỉ tâm tâm niệm niệm cầu cho Cậu bình an, còn bảo chỉ cần Cậu trở về, mợ nguyện chia bớt phần tuổi thọ.
“Có lần con hỏi Mợ, lỡ may mà Cậu không về thật thì sao? Mợ cốc con một cái vào đầu rõ là đau.” Con bé lèm bèm, Cậu nó đang thì rối hết cả lòng lên.
“Ơ Cậu không nghe con à?”
Cậu Hùng hững hờ nhìn sang con bé một cái, mặt Cậu buồn so.
“Mợ bảo, Cậu đã hứa rồi, Cậu chắc chắn sẽ về… thế mà Cậu lại dẫn cô Hoài về…”
Hai hốc mắt Cậu Hùng tự nhiên cay xè, rưng rưng trực khóc, thấy Sen cứ nhìn mình thì vội quay đi, con bé thương Mợ Xuân của nó lắm. Hồi nó mười tuổi, nhà nghèo rớt ra, phải đi ăn xin, ngày nào cũng ngồi góc chợ Huyện, ai cho gì ăn nấy. Nhiều hôm còn bị đuổi đánh vì đến cửa hàng nhà người ta xin, vừa bẩn vừa hôi ai cũng ghét.
Chỉ có Mợ Xuân của nó, thỉnh thoảng đi mua đồ thấy thì thả cho nó vài đồng tiền vào cái bát sứt, mợ tốt lắm, chẳng chê nó bẩn bao giờ. Nhiều lần còn cho nó cái nịt buộc tóc, hay cái khăn mùi xoa. Đỉnh điểm là hôm Sen đói quá, chạy vào hàng bánh rán nhà người ta, lúc đứa trẻ con vừa mua bánh, còn chưa kịp cắn miếng nào thì đã bị con bé giật mất rồi ù té chạy.
Nhưng chưa được mấy bước đã bị tóm lấy, người ta đánh nó, chửi nó, toàn thân đầy vết thâm tím, con bé tội nghiệp khóc lóc van xin nhưng chẳng ai màng đến. Còn bảo nó đáng đời, may thay khi ấy Mợ Xuân đi ngang qua, thấy thế thì cứu giúp, còn mua quần áo mới, cho nó ăn một bữa no căng cái bụng. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mợ bảo nhìn đứa trẻ rách rưới mợ thương lắm, còn bảo sau này nếu không có ăn thì tìm mợ… Mợ còn bảo, đói cho sạch, rách cho thơm. Ngày xưa nhà Mợ cũng nghèo lắm, nhưng ông Giáo dạy phải sống ngay thẳng, trời sẽ thương… vậy mà sao trời không thương Mợ hả Cậu?” Con bé lại rưng rức mếu máo, vừa kể vừa lau nước mắt. Khi ấy Cậu Hùng nhập ngũ rồi, nên những chuyện thế này Cậu không hề hay biết, mà những việc Xuân làm, cô cũng chẳng bao giờ kêu than hay kể lể.
“Mợ thế mà khỏe lắm, mấy bao gạo nặng rịch ra mà cũng khuân lên được, vậy mà bây giờ lại nằm im ở kia…”
“Thôi đừng khóc nữa mợ không sao đâu.” Giọng Cậu buồn rầu.
“Cậu còn thương Mợ Xuân con lắm đúng không? Hôm mợ sốt, con thấy Cậu ở bên đắp khăn lạnh cho mợ hạ sốt rồi mới đi, với cả con thấy Cậu hay đứng bần thần từ nhà bên nhìn sang phòng Mợ.”
“Cậu đừng cưới cô Hòai, đừng bỏ Mợ con có được không hả Cậu?”
Dứt lời, con Sen lại tu tu khóc, Cậu bần thần nhìn nó. Cậu không bỏ, nhất định không bỏ. Cậu tự biết mình sai rồi, thời gian qua Cậu ích kỷ, cứ cho rằng mình làm như vậy là vì hạnh phúc của vợ mình nhưng Cậu sai rồi, Xuân chỉ cần Cậu. Cậu đã bao giờ hỏi đâu mà biết là cô cần cái gì, không có Cậu, với Xuân mới là đau khổ nhất. Diễn đàn Vietwriter.vn
Những ngày Xuân nằm viện, Cậu Hùng đều túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước, bảo Cậu về nhà nghỉ ngơi cũng không chịu đi. Lại chẳng cho ai ở lại cùng, con bé Sen Cậu chê nhiều chuyện, phiền phức làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mợ Xuân nó nên cũng bị đuổi về ngay ngày hôm sau.
Một tuần sau, Xuân khỏe hơn nhiều, thỉnh thoảng mở mắt dậy không thấy Cậu còn giật mình thon thót, lại ráo rác đi tìm. Sau lúc cô ngủ, Cậu chỉ ngồi bên, đợi cô dậy rồi đi đâu thì mới đi.
Còn nhớ hôm ấy, sau khi cấp cứu tỉnh dậy đã là nửa đêm, Xuân mơ hồ nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng xóa, những người cùng phòng bệnh với cô đều đã ngủ hết, ánh đèn tiết kiệm điện chỉ còn leo lét mập mờ. Cô muốn uống nước thì thu người định ngồi dậy, nhưng chỉ thấy như bàn tay đang bị ai nắm lấy, rất chặt. Nhìn xuống thì bất ngờ thiếu chút nữa đã kêu lên, là Cậu Hùng đang nằm ngủ gục bên giường bệnh, bàn tay lớn còn siết chặt lấy tay cô. Nhìn Cậu tuy có vẻ ngủ say, nhưng mi mắt thỉnh thoảng lại giật giật như thể đang rơi vào giấc mộng, khuôn mặt cậu gầy hơn, nom tiều tụy hơn hẳn.
Nhìn Cậu như thế, Xuân lại thấy xót vô cùng.
Xuân không biết cô đã bất tỉnh bao lâu, và nằm ở đây tự lúc nào. Thấy Cậu, lòng cô lại đau, cứ ngỡ rằng đây chỉ là một giấc mơ do mình quá nhớ mong mà sinh ra như những lần trước, cô mơ thấy cậu lo lắng đắp khăn lạnh giúp cô hạ sốt, mơ thấy cậu hốt hoảng gọi tên cô, thấy cả Cậu rưng rưng bật khóc bảo cô đừng chết... lúc ấy, Cậu ôm cô chặt lắm, ấm lắm…
Nhưng khi nhìn vào tấm yếm đào màu hồng đang để dưới má Cậu, Xuân dường như bừng tỉnh, cô run run với tay chạm vào nó, đây chẳng phải chiếc yếm năm nào cô cởi đưa Cậu mang theo ra chiến trường hay sao? Sao Cậu vẫn còn giữ nó?
Cô như kẻ ngốc, cứ ngồi im đó rưng rưng nước mắt. Lúc Cậu Hùng sực tỉnh thấy vợ ngồi đấy, lại tèm nhèm nước mắt thì hoảng lắm, định chạy đi liền bị cô giữ chặt tay níu lại “Cậu đi đâu?”
“Anh đi tìm bác sĩ, mình đau ở đâu đúng không?”
Cậu sốt sắng trả lời, lúc này đang trong tâm thế cuống cuồng hết cả lên, chỉ chực chạy đi gọi bác sĩ. Cô vừa khóc vừa lắc lắc đầu, càng làm Cậu sợ, lúc trước bác sĩ có dặn người nhà phải theo dõi, thấy bệnh nhân có gì bất thường thì phải thông báo ngay. Cậu thấy Xuân khóc thì sợ lắm, chỉ sợ cô đau chỗ nào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Định chạy đi rồi mà chiếc yếm đào vẫn không quên nắm chặt trên tay, Xuân đau đáu nhìn vào đó. Biết là cô phát hiện ra rồi, Cậu mới cười cười nhìn xuống, tay cầm yếm cứ thế đưa lên gãi gãi đầu, nom hệt như đứa trẻ ăn vụng bị phát hiện:
“Đây là yếm của mình, lần mình đưa anh trước ngày nhập ngũ.”
Nhìn vẻ mặt Cậu lúng túng, cô vừa khóc vừa buồn cười, kéo tay chồng ngồi xuống cạnh giường, rồi lặng im dựa đầu vào ngực Cậu. Hóa ra trong lòng Cậu còn có cô, chỉ như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.
…
Sau khi Cậu Hùng nói ra sự thật, Xuân lại giận cậu mất mấy ngày, nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở của Cậu, muốn gần vợ mà chỉ sợ làm cô giận thêm thì lại chẳng đành lòng. Mẹ con Hoài là do Cậu Hùng nhận lời với đồng đội tìm về và chăm sóc, năm ấy người ta vì cứu cậu nên mới hi sinh, nghe thấy thế, cả nhà ai cũng thương Hoài, lại cảm tạ ơn đức của chồng cô ấy. Từ hôm đó, thái độ với mẹ con Hoài cũng khác hẳn. Ông bà Cả Nghị còn chủ động đề xuất nhập hộ tịch cho thằng bé, để nó được đi học lại đàng hoàng, còn cả muốn tặng đất, tặng nhà cho mẹ con Hoài để họ có vốn sinh nhai, nhưng cô ấy từ chối. Sau Xuân phải gặp riêng nói chuyện thì mới chịu nhận lời.
“Cái lúc mà chị không màng sống chết trầm mình xuống nước cứu con em thì gia đình mình đã không còn nợ gì chúng em nữa rồi, làm như vậy em áy náy lắm.”
Hoài vội vàng đáp.
“Cô cứ nhận đi, sau này còn dài, tôi cứu cháu là phúc đức của tôi, nhà tôi nhận thằng bé là con, thì nó cũng là con tôi rồi. Cái gì ra cái đó. Năm đó không có anh nhà cô thì có khi không phải chỉ một mạng người. Cô nhận thì chúng tôi mới an lòng. Nhé!” Xuân ôn tồn nói, ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa kiên quyết, biết chẳng thể từ chối được nên Hoài chỉ khẽ gật đầu nói cảm ơn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Kể ra ngày đó, đi tìm mẹ con Hoài Cậu Hùng cũng khổ sở lắm, địa chỉ mà đồng đội cho Cậu thì mơ hồ, phải mất hai năm mới tìm ra được mẹ con họ. Lần đó thằng bé An bị sốt vi rút, phải nằm viện, Cậu Hùng vào chăm thì vô tình đi qua phòng trẻ sơ sinh, thấy mấy đứa nhỏ sinh ra bị dị dạng. Cậu Hùng tò mò hỏi dò thì mới biết được rằng chúng được sinh ra bởi những người lính từng tham gia chiến trường miền Nam, nơi mà quân giặc rải thuốc diệt cỏ có chứa chất độc Dioxin xuống. Những người tham chiến lúc bấy giờ, sống và sinh hoạt lâu ngày trong vùng nhiễm loại chất độc đó thì hầu như những đứa trẻ được sinh ra đều mang dị tật bẩm sinh khiến Cậu Hùng hoang mang sợ hãi thì liên tưởng đến chính mình.
Hồi đó, Cậu cũng từng hành quân và đóng lại vùng đó rất lâu, khả năng bị nhiễm rất cao, bởi vậy mới đùng đùng mang mẹ con Hoài về nhận là vợ con mình. Vừa hay giữ được lời hứa với đồng đội, lại có cái cớ để Xuân rời bỏ cậu, cứ tưởng thế là cao thượng, ai ngờ đâu thiếu chút nữa là hại chết cô. Cậu áy náy lắm, lúc này lại chỉ sợ mất cô.
“Lần sau cấm mình được tự suy diễn rồi tự quyết định lung tung. Chứ mình nghĩ em sẽ bỏ mình được hay sao? Như vậy không phải thương em đâu, mà là dằn vặt em đấy.”
Dứt lời, Xuân ghé miệng cắn một cái thật mạnh vào ngực chồng, Cậu giật mình thì co rúm người lại, tì cằm lên đầu cô, cánh tay rắn chắc càng siết chặt lấy thân người vợ dán sát vào mình hơn.
“Anh xin lỗi mình!”
“Mình nói xin lỗi nhiều lắm rồi, mai mốt mình lên bệnh viện tỉnh làm xét nghiệm, nếu không được thì lên trung ương.” Xuân ngước mắt nhìn chồng quả quyết, rồi khẽ hạ giọng như đang thì thầm, “em muốn sinh con cho mình!”
“Nhưng…”
“Nếu không được thì nhận con nuôi, rồi mình làm tư tưởng với thầy u sau cũng được. Em không bỏ mình đâu đấy, mình cũng đừng có hòng mà bỏ được em.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe được lời này, Cậu Hùng vừa như trút được gánh nặng, lại hân hoan vui sướng trong lòng. Cậu chồm cả thân người cao lớn phủ lên người Xuân, tay đặt bên eo cô nhẹ nhàng mơn trớn, “mình nhỏ thật đấy…”
Giọng cậu nhè nhẹ như gió xuân thổi bên tai, khiến Xuân bất giác nóng bừng cả mặt, lại không vừa hỏi lại, “cái gì nhỏ?” rồi bật cười khúc khích.
Cậu Hùng không đáp được chỉ phì cười theo, đôi mắt thâm trầm đăm đăm nhìn cô đầy cảm xúc, rồi nhẹ nhàng phủ lên môi cô một nụ hôn nồng nàn, ấm nóng. Xuân khẽ khàng đáp lại, bàn tay ram ráp của Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần, rồi lần đến sợi dây buộc hờ cái yếm đào trên cổ vợ, kéo xuống. Cảm xúc hoang dại lên ngôi, triền miên quấn quýt, mơn trớn đẩy đưa cùng nhau thăng hoa lên tới tận cùng của hạnh phúc.
-------
End!