-
Chương 1: Chửa Hoang
“Hạ, mai tôi đi rồi. Hạ có đợi tôi không?”
Đông vội chộp lấy đôi bàn tay mềm mại của Hạ, khẽ cúi xuống đặt lên mu bàn tay ấy một nụ hôn sâu. Anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi chân mày cương nghị chợt nhíu sát lại, khuôn mặt chợt căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ cô.
Hạ khẽ mím môi, không trả lời. Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Đông, trong lòng ngổn ngang đầy cảm xúc, vừa buồn vừa tủi, muốn gật đầu lại thôi. Dù cô không nói ra bằng lời, thì trong lòng cũng định sẵn chắc chắn sẽ đợi Đông về cưới cô.
Hai người lớn lên cùng nhau nơi vùng quê mới vừa được yên bình cách đây không lâu, chiến tranh cũng chỉ mới đi qua. Những hố sâu do bom tạo thành vẫn đang còn đọng nước chính là dấu tích còn sót lại, minh chứng cho những lần quân giặc oanh tạc trên mảnh đất quê hương.
Hạ ở thôn dưới, Đông ở thôn trên chỉ cách nhau một bờ mương. Nơi họ ở bình yên là thế, nhưng lúc này, hai miền vẫn đang còn chia cách, ở miền Nam tổ quốc vẫn chưa được yên bình. Ngày mai Đông phải lên đường vào chiến trường miền Nam rồi, đêm nay anh tranh thủ đến gặp cô trước lúc ra tiền tuyến.
“Nói gì đi Hạ.”
Đông sốt sắng, càng siết chặt tay Hạ hơn.
“Nếu về sẽ đợi.”
Dứt lời, Hạ đã giật tay ra khỏi tay Đông rồi ôm ghì lấy anh, hôn lên môi, lên mắt trước sự sững sờ kinh ngạc của Đông. Sau phút bị động, Đông nhanh chóng chiếm thế thượng phong, bàn tay anh ôm trọn lấy thân Hạ, cuồng si mơn trớn, cả hai quấn lấy nhau, trong mắt chỉ có đối phương. Rằng ngày mai không phải chia ly.
Bên bờ ao, sau cơn mưa, ếch nhái còn đang nghiến răng ken két, ánh trăng bàng bạc phủ bóng lên hai người. Bịn rịn, quấn quýt không nỡ buông tay…
…
Đông đi chưa được bao lâu thì mùa đông cũng tới, với Hạ, mùa đông năm nay như dài hơn thì phải.
Ngày lại ngày cô đều vào trông ra đứng chờ đợi từng cánh thư mà người yêu từ tiền tuyến gửi về. Hồi đó thư đi từ mấy tháng trước mà tận mấy tháng sau tới được. Ngày nào Hạ cũng mang thư cũ của anh gửi ra đọc, đọc đến thuộc lòng vậy mà thư mới vẫn còn chưa tới.
Rồi một ngày kia, tin đồn con gái nhà ông ba Thủy chửa hoang lan ra khắp làng trên xóm dưới. Hạ đi đến đâu đều bị người ta chỉ trỏ, ông ba Thủy muối mặt với làng xóm nhưng nhìn con gái lỡ dở, chỉ lặng lẽ cam chịu đến đáng thương lại chẳng nỡ trách mắng chỉ âm thờ thở dài.
Bụng Hạ ngày một lớn, muốn đi tới đâu đều phải dùng cái nón lá cũ mèm rách nát che đi, cô càng không dám đi chợ gần mà phải quốc bộ đi lên tận chợ Huyện để bán rau. Ở nơi đó không ai biết cô, cũng chẳng ai nhổ nước bọt xuống trước mặt rồi chửi thẳng Hạ là loại gái hư hỏng, lăng loàn, loại chửa hoang.
Từ ngày có đứa nhỏ, Hạ như được tiếp thêm sức mạnh, cô gửi thư báo cho Đông biết chuyện đứa con, nhưng cũng từ lần ấy Hạ cũng chẳng còn nhận được lá thư nào của Đông nữa. Một tháng, hai tháng, rồi bẵng đi nửa năm, con sắp ra đời cũng không nhận được thư từ gì.
Đã mấy lần Hạ muốn tới nhà Đông hỏi thăm nhưng lại sợ bị gia đình anh khinh miệt, Hạ mang thai con của Đông chẳng ai biết, họ cũng cùng một suy nghĩ với những người trong làng, coi cô là thứ đàn bà hư hỏng, lẳng lơ…
Hạ nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ trong lòng rằng Đông sẽ không bỏ rơi mẹ con cô đâu, chỉ là chiến tranh nên thư bị thất lạc, cô vẫn kiên trì gửi cho anh rất nhiều thư, kể cho anh chuyện đứa bé đang lớn lên từng ngày, hỏi anh sẽ đặt tên con là gì? Nhiều, nhiều lắm, cô còn có thể hình dung ra vẻ mặt hớn hở của Đông thế nào nếu biết mình sắp được làm bố nữa. Mỗi lần như vậy, Hạ lại không nhịn được mà khẽ nở nụ cười. Nhưng càng chờ, càng không thấy, những cánh thư đi vẫn bặt vô âm tín, mọi lý do cô đều đã nghĩ tới, chỉ một điều là chưa bao giờ dám nghĩ, chỉ cần nghĩ đến chuyện có khi nào Đông đã… là nước mắt không sao ngừng lại được.
“Bé ngoan của mẹ, ba sẽ về với mẹ con mình đúng không??”
Hạ sụt sùi nước mắt, tay khẽ vỗ về lên chiếc bụng bầu tròn lẳn sắp đến ngày sinh của mình.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Một ngày cuối tháng tư năm ấy, lúc Hạ đang vớt bèo ở bờ ao trước nhà thì nghe tiếng láo nháo ở đầu làng, tiếng trẻ con hò reo ồn ã.
“Xe tăng ủn đổ cửa Dinh Độc Lập rồi, giải phóng Miền Nam rồi bà con ơi!”
“Đất nước thống nhất rồi bà con ơi! Nam – Bắc một nhà rồi…”
Tiếng người đưa thư qua chiếc loa tay ông ổng phát ra ngày một gần, Hạ càng nghe rõ hơn câu “Miền Nam giải phóng, thống nhất đất nước, chiến tranh kết thúc rồi.” Cô lẩm bẩm theo, đôi mắt thất thần nhìn xuống đóa lục bình tim tím đang lung lay trên mặt ao, một con cá rô ron nhảy lên đớp lấy cánh hoa rồi rơi xuống cái tõm cũng chẳng khiến Hạ mảy may giật mình.
“Chiến tranh kết thúc rồi, chiến tranh kết thúc rồi…”
Hạ cứ như vậy vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm một mình như kẻ điên. Nước mắt chẳng mấy chốc đã đầm đìa đầy khuôn mặt, cổ họng nghẹn đắng nhưng lòng lại quá đỗi vui mừng. Chiến tranh kết thúc rồi, Đông sẽ trở về với cô và con có phải như vậy không??? Bóng cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trên đỉnh ngọn đa đầu làng, tiếng quốc ca vang vọng cứ luẩn quẩn trong đầu Hạ.
Lúc này, bụng Hạ chợt râm ran đau, càng lúc cơn đau càng dồn dập, cuộn lên từng cơn khiến cô không đứng vững được nữa. Hạ vội ngồi thụp xuống, mông đặt mạnh vào cạnh cái thúng đựng bèo khiến nó nghiêng sang một bên rồi đổ ụp xuống ao nước. Hạ đau đáu nhìn theo, tay siết chặt lấy sườn váy đụp, nghiến răng chịu đau, nhưng từng cú gò quặn thắt ngày càng xuất hiện nhiều, khiến cô đau như muốn chết, trán vã mồ hôi.
Cô sắp sinh con, “a… ai… cứu… cứu với…”
Đất nước thống nhất rồi, cả làng vui mừng nô nức hò reo. Mình Hạ quằn quại đớn đau bên bờ ao không một ai hay biết, cô cố sức kêu gào, cô không thể chết được, con cô không thể có chuyện. Cuối cùng cũng có người phát hiện ra cô, lúc này nước ối đã vỡ, ướt đầm đìa hết cả váy.
“ÔI giời ơi, làng nước ơi, cứu với, cứu với, cô Hạ, cô Hạ “chửa hoang” đẻ rơi, đẻ rơi rồi làng nước ơi…”
Tai Hạ ù ù, tiếng bà Tư hàng xóm nhà cô the thé kêu lên, lúc này Hạ chỉ còn thều thào mấy câu không rõ tựa như bảo người ta cứu con cô với! rồi ngất lịm đi chẳng còn biết gì nữa.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Ông ba Thủy ngồi bên cái chõng tre cũ kỹ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng mọt đục “ẽo ẹt, ẽo ẹt”, khuôn mặt trầm tư thỉnh thoảng hơi nhăn lại, chén trà xanh đang còn uống dở đã nguội ngắt từ lúc nào mà chẳng buồn châm thêm. Chuyện con gái đẻ rơi đang bị người ta đồn khắp làng, chuyện xấu nghe riết cũng thành quen.
Thương con, từ ngày Hạ mang tiếng chửa hoang đến giờ, ông chưa trách cô tiếng nào. Ra đường chỉ cúi gằm mặt xuống mà đi, mặc người ta chỉ trỏ, bàn tán cũng chẳng phản bác nửa câu.
Hạ nằm trong buồng cho con bú, nước mắt cứ rỉ ra không sao ngừng được. Số cô kể cũng còn may, nhờ người đàn bà độc miệng kia mới có người tới cứu, nếu không có khi chết cả mẹ lẫn con ấy chứ. Nhưng ngay lúc này, trong đầu Hạ chỉ muốn chết quách đi cho xong, tự trách bản thân mình quá vô dụng, đến chết cũng chẳng dám.
Cô chết rồi thằng bé sẽ ra sao? Ông ba Thủy bố cô sẽ ra sao, nửa đời ông sống vì cô, từ sau khi mẹ cô sinh khó mà mất, ông ba Thủy ở vậy gà trống nuôi con. Ông trước đây là nhà giáo, sau bị cho nghỉ mất sức, lại đi chăn trâu, cắt cỏ thuê cho nhà người ta lấy tiền nuôi con. Hạ là đứa con gái mà ông yêu thương, gửi gắm nhiều hi vọng, vậy mà cô đã đáp trả lại cho ông cái gì đây? Sự nhục nhã ê chề, gánh nặng cơm áo, người Hạ có lỗi nhất chính là bố mình.
Ông ba Thủy giật mình nhìn lên khi thấy con gái đứng lù lù trước mặt. Mái tóc vốn rất dài, rất đen lại luôn mượt mà, mái tóc mà Đông thường hay lùa tay vào vuốt ve, hít hà lấy căng tràn lồng ngực hương lá bưởi, quyện với sả chanh thơm dịu, lúc này đã rũ rượi cả ra, có nhiều cọng còn bết lại, dính nhẹp vào bên má trái. Cô đang ở cữ, mà lúc này rồi cũng chẳng có tâm trạng nào mà gội rửa chỉn chu.
“ÔI giời ơi, làm sao lại ra đây rồi, thằng cu Độc Lập thì làm sao?”
Ông hốt hoảng kêu lên, chân trái đang cho lên để trên chõng cũng hạ xuống, định xỏ vào đôi dép đã cũ mèm, quai cũng gần đứt thì Hạ bất ngờ quỳ sụp xuống chân ông.
“Làm sao đấy hả con?”
Ông ba Thủy hốt hoảng đứng phắt dậy.
“Thầy, thầy ơi, con sai rồi, con có tội với thầy, con xin lỗi… xin lỗi…”
Hạ liên tục dập đầu xuống chân ông ba Thủy, miệng không ngừng nói con sai rồi, con xin lỗi, tiếng cô cũng lạc cả đi khiến ông ba Thủy xót xa vô cùng, bờ môi khô khốc nhợt nhạt chợt run run, khóe mắt người cha đầy nếp nhăn cũng theo đó mà đỏ hoe hết cả lên. Bàn tay gầy guộc run run đưa ra đón lấy con gái, ông nâng Hạ lên.
“Được rồi, được rồi, nền nhà lạnh lắm con…”
Ôm cô vào lòng, người làm cha không thể rơi nước mắt, chỉ ngửa cổ lên trời nuốt lệ vào trong mà an ủi con gái.
Cô lúc này chỉ còn mình ông mà thôi, lòng ông ba Thủy chợt thắt lại, đau đớn vô cùng.
Bẵng đi năm năm, Độc Lập sống cùng mẹ Hạ và ông ngoại lớn lên kháu khỉnh, thông minh, trộm vía ngần ấy năm thằng bé chẳng đau ốm bao giờ, cứ như vậy khỏe mạnh cứng cáp khiến Hạ an tâm phần nào.
Độc Lập, mới năm tuổi đã đọc bảng chữ cái vanh vách, bảng cửu chương năm cũng thuộc làu làu. Mỗi lần nhìn con, lòng Hạ lại như được an ủi, ngần ấy năm Đông vẫn bặt vô âm tín, người ta kháo nhau rằng anh đã hy sinh rồi, nhưng Hạ không tin điều đó, vẫn đau đáu đợi chờ, dù gia đình bên đó nghe đâu cũng chấp nhận lập bàn thờ, ông hai Thanh bố Đông vì thế sốc quá lên cơn nhồi máu cơ tim mà mất.
Ngày đưa tang ông, Hạ âm thầm đưa con đứng từ xa, đợi người ta về hết mới dám đến thắp hương, khi ấy Độc Lập vừa tròn hai tuổi. Nhưng trong lòng cô vẫn nuôi một chút hi vọng rằng Đông sẽ trở về, dù biết nó quá đỗi mong manh…
Có vài người đàn ông đến làng xây cầu rồi ở trọ gần nhà ông ba Thủy, họ nhìn thấy Hạ cũng đem lòng yêu thích và ngỏ ý muốn cưới cô nhưng lại ngại đèo bòng thêm Độc Lập thì liền từ bỏ ý định, Hạ cũng chẳng lấy làm buồn, bởi bản thân chưa từng có suy nghĩ tiến tới, chỉ là do người ta đồn đại như vậy.
Nhưng bấy lâu nay, tiếng xấu nào còn có thể hạ gục được cô nữa đây? Đối với một người phụ nữ thời này, chuyện chửa hoang đã là cái tội xấu xa, nhục nhã nhất rồi mà còn chẳng giết chết được cô nữa là. Đối với Hạ lúc này, chỉ cần có Độc Lập là đủ. Cô còn phải chờ Đông trở về.
Một ngày kia, ông ba Thủy gọi Hạ vào nói chuyện, cu Độc Lập đang chơi ô ăn quan ngoài sân với mấy đứa trẻ con. Ông ba Thủy chăm chú nhìn thằng bé, càng lớn càng giống Đông, ông đã gặp anh rất nhiều lần, trước đây hồi ông còn dạy ở trường, Đông là bạn học của con gái, cũng là học sinh của ông.
Hạ đặt ấm trà xanh mới pha vào cái thố bằng mây đã sờn cũ sau khi rót nước vào chén cho bố cô, ông ba Thủy nhìn theo rồi chậm rãi hỏi:
“Con cứ thế này mãi sao?”