Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-173
Chương 173
Mạc Hy Nhi nhếch mép coi thường người khác: “Đại minh tinh thì đã sao chứ chẳng qua Bạch Lục Kỳ dùng quan hệ người thân xin xỏ cho cô một vé thôi làm gì mà tự mãn vậy, còn tôi đường đường là đại tiểu thư của Tề gia đó cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi ha”.
Bạch Lục Kỳ đang đứng nói chuyện với mấy người khác thì thấy hành động lớn tiếng của Mạc Hy Nhi đối với Doãn Ngạn Nhi, tuy là mối quan hệ giữa Bạch Lục Kỳ và Doạn Ngạn Nhi đã rạn nứt không còn tốt như trước đây nữa nhưng Doạn Ngạn Nhi cũng là do cô mời tới nên nếu sỉ nhục cô ta cũng chẳng khác nào dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt cô chứ.
Hơn nữa xưa nay Bạch Lục Kỳ lại cực kỳ ghét Mạc Hy Nhi nên làm sao bỏ qua chuyện này được, cái câu “đường đường là đại tiểu thư của Tề gia” khiến cho Bạch Lục Kỳ sôi máu lên bước qua chỗ của Mạc Hy Nhi đang đứng ngay.
“Đại tiểu thư của Tề gia mà tại sao lại mang họ Mạc ha, chẳng qua cũng chỉ là đứa ất ơ nào ở đâu đó được cô tôi nhặt về cho ăn ngon mặc đẹp một chút thì đã không biết bản thân mình ở vị trí nào rồi” Bạch Lục Kỳ xuất hiện lớn tiếng đáp lại Mạc Hy Nhi.
Mạc Hy Nhi giận đến tím cả mặt cô ghét nhất là nhắc đến chuyện thân phận thấp kém của mình vậy mà lần nào Bạch Lục Kỳ cũng canh ngay chỗ đau đó mà đánh vào hết.
Tề Cẩm Giang cũng đâu có để mặc Mạc Hy Nhi cuồng ngôn loạn ngữ liền lên tiếng sỉ vả cô ta ngay tại chỗ: “Này nhé Mạc Hy Nhi tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một tiếng Tề gia chỉ có đại thiếu gia là Tề Lăng Hạo và một nhị tiểu thư tên là Tề Cẩm Giang mà thôi không có đại tiểu thư nào tên là Mạc Hy Nhi hết nha”.
Tề Kỳ Nam nhếch môi mỉm cười khẽ: “Má không thể ngờ tiệc kỷ niệm của công ty mà lại gặp tình huống chó cắn chó kiểu này luôn á”.
Triệu Tích kéo tay Tề Kỳ Nam một cái rồi nhíu mày hỏi anh: “Sao anh không ngăn cản họ lại đi chớ dù sao cũng là người nhà hết làm vậy đâu có hay...”.
Tề Kỳ Nam nhún vai: “Anh chịu rồi…”.
Doãn Ngạn Nhi quay sang nhìn Tề Lăng Hạo bằng vẻ mặt ủy khúc: “Anh Hạo, anh xem em dù sao cũng là một đại minh tinh vậy mà bị bọn họ coi thường như vậy anh nhất định phải làm chủ cho em đó”.
Mạc Hy Nhi cũng nũng nịu chạy tới níu lấy cánh tay của Tề Lăng Hạo: “Anh Hạo, anh xem cô ta ỷ mình là minh tinh thì có quyền xúc phạm đến người của Tề gia chúng ta kìa chuyện này mà đồn đại ra ngoài thì Tề gia chúng ta làm gì còn mặt mũi nữa…dù sao cũng là hạng sướng ca vô loại mà dám sỉ nhục Tề gia chúng ta hay sao chứ?”.
Trên sân khấu MC vẫn tiếp tục lên tiếng mời: “Xin mời Phó Chủ tịch Tề Lăng Hạo lên mở màn khiêu vũ”.
Doãn Ngạn Nhi nghe vậy liền lên tiếng trước: “Anh Hạo, váy của Uyển Vũ là do em vô tình làm bẩn nên em cảm thấy mình cần có trách nhiệm với chuyện này, cứ để em thay thế cô ấy khiêu vũ cùng anh xem như chuộc tội đi”.
Mạc Hy Nhi nghe vậy liền nhảy đong đỏng lên: “Ở đâu ra chứ? Mặt cô cũng dày quá rồi đó Doãn Ngạn Nhi rõ ràng là cô cố ý làm bẩn áo của Uyển Vũ không để cô ấy cùng anh Hạo khiêu vũ được sau đó đục nước véo cò, đúng là loại vô sỉ mà…để cô khiêu vũ cùng anh Hạo tức là tiếp tay cho cô làm chuyện xấu rồi nếu thiếu người thì để tôi thay thế hợp lý hơn”.
Bạch Lục Kỳ liền chen ngang vào: “Mạc Hy Nhi cô đừng tưởng mình ngu thì người khác cũng ngu như cô nhé, nằm mơ đi rồi được khiêu vũ với Lăng Hạo nha”.
Tề Cẩm Giang thấy mọi ánh mắt đều dồn về phía này nên níu lấy cánh tay của Bạch Lục Kỳ: “Chị Lục Kỳ à, bỏ qua đi”.
“Em sống chung nhà với Mạc Hy Nhi nên mới bên vực cô ấy chứ gì?”.
Tề Cẩm Giang khổ sở giải thích: “Em không có, em cũng rất là ghét cô ta nhưng mà hôm nay đông người gây hấn với nhau thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất”.
Kiều Uyển Vũ nhất thời đưa tay đỡ trán rồi ai oán khẽ lẩm bẩm: “Tình huống chó cắn chó này tôi là lần đầu tiên chứng kiến trong đời luôn đó”.
Tề Kỳ Nam tỏ vẻ đồng cảm: “Em không hiểu sao bọn họ có thể mặt dày như thế được nữa…toàn là làm màu mục đích chính đều hướng về anh Hạo hết”.
“Ai bảo anh của cậu ưu tú quá làm gì…xem như tôi xui xẻo lấy phải người chồng quá hoàn hảo đi” Kiều Uyển Vũ thở dài.
Triệu Tích tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lấy được người chống ưu tú như anh Hạo mà chị bảo xui xẻo là sao, em không hiểu cho lắm”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười nhạt: “Nhiều người đeo bám anh ấy như vậy cô nói xem tôi giữ có mệt không?”.
Triệu Tích gật đầu tán đồng: “À em hiểu rồi”.
Tề Lăng Hạo mặc kệ Doãn Ngạn Nhi và Mạc Hy Nhi tranh cãi tay đôi với nhau, anh quay sang hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em có đem theo son môi không?”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu rồi lấy trong túi xách ra một thỏi son mạ vàng cực kỳ đẹp mắt: “Có son nhưng anh cần son để làm gì chứ?”.
Tề Lăng Hạo cầm lấy thỏi son rồi vẽ lên áo của Kiều Uyển Vũ chỗ vết rượu loang ra, anh biến tấu những vết bẩn thành hình ảnh những rặng san hô đỏ một cách kỳ diệu.
Họa tiết vẽ tay chân thật sống động đẹp đến nỗi Kiều Uyển Vũ ngạc nhiên không thốt lên được lời nào hết.
Tác phẩm hoàn tất chỉ trong khoảng vài phút, Tề Lăng Hạo trả lại thỏi son cho Kiều Uyển Vũ: “Cái này xem như hư rồi anh sẽ đền cho em cái khác…”.
Mạc Hy Nhi nhếch mép coi thường người khác: “Đại minh tinh thì đã sao chứ chẳng qua Bạch Lục Kỳ dùng quan hệ người thân xin xỏ cho cô một vé thôi làm gì mà tự mãn vậy, còn tôi đường đường là đại tiểu thư của Tề gia đó cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi ha”.
Bạch Lục Kỳ đang đứng nói chuyện với mấy người khác thì thấy hành động lớn tiếng của Mạc Hy Nhi đối với Doãn Ngạn Nhi, tuy là mối quan hệ giữa Bạch Lục Kỳ và Doạn Ngạn Nhi đã rạn nứt không còn tốt như trước đây nữa nhưng Doạn Ngạn Nhi cũng là do cô mời tới nên nếu sỉ nhục cô ta cũng chẳng khác nào dội nguyên gáo nước lạnh vào mặt cô chứ.
Hơn nữa xưa nay Bạch Lục Kỳ lại cực kỳ ghét Mạc Hy Nhi nên làm sao bỏ qua chuyện này được, cái câu “đường đường là đại tiểu thư của Tề gia” khiến cho Bạch Lục Kỳ sôi máu lên bước qua chỗ của Mạc Hy Nhi đang đứng ngay.
“Đại tiểu thư của Tề gia mà tại sao lại mang họ Mạc ha, chẳng qua cũng chỉ là đứa ất ơ nào ở đâu đó được cô tôi nhặt về cho ăn ngon mặc đẹp một chút thì đã không biết bản thân mình ở vị trí nào rồi” Bạch Lục Kỳ xuất hiện lớn tiếng đáp lại Mạc Hy Nhi.
Mạc Hy Nhi giận đến tím cả mặt cô ghét nhất là nhắc đến chuyện thân phận thấp kém của mình vậy mà lần nào Bạch Lục Kỳ cũng canh ngay chỗ đau đó mà đánh vào hết.
Tề Cẩm Giang cũng đâu có để mặc Mạc Hy Nhi cuồng ngôn loạn ngữ liền lên tiếng sỉ vả cô ta ngay tại chỗ: “Này nhé Mạc Hy Nhi tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một tiếng Tề gia chỉ có đại thiếu gia là Tề Lăng Hạo và một nhị tiểu thư tên là Tề Cẩm Giang mà thôi không có đại tiểu thư nào tên là Mạc Hy Nhi hết nha”.
Tề Kỳ Nam nhếch môi mỉm cười khẽ: “Má không thể ngờ tiệc kỷ niệm của công ty mà lại gặp tình huống chó cắn chó kiểu này luôn á”.
Triệu Tích kéo tay Tề Kỳ Nam một cái rồi nhíu mày hỏi anh: “Sao anh không ngăn cản họ lại đi chớ dù sao cũng là người nhà hết làm vậy đâu có hay...”.
Tề Kỳ Nam nhún vai: “Anh chịu rồi…”.
Doãn Ngạn Nhi quay sang nhìn Tề Lăng Hạo bằng vẻ mặt ủy khúc: “Anh Hạo, anh xem em dù sao cũng là một đại minh tinh vậy mà bị bọn họ coi thường như vậy anh nhất định phải làm chủ cho em đó”.
Mạc Hy Nhi cũng nũng nịu chạy tới níu lấy cánh tay của Tề Lăng Hạo: “Anh Hạo, anh xem cô ta ỷ mình là minh tinh thì có quyền xúc phạm đến người của Tề gia chúng ta kìa chuyện này mà đồn đại ra ngoài thì Tề gia chúng ta làm gì còn mặt mũi nữa…dù sao cũng là hạng sướng ca vô loại mà dám sỉ nhục Tề gia chúng ta hay sao chứ?”.
Trên sân khấu MC vẫn tiếp tục lên tiếng mời: “Xin mời Phó Chủ tịch Tề Lăng Hạo lên mở màn khiêu vũ”.
Doãn Ngạn Nhi nghe vậy liền lên tiếng trước: “Anh Hạo, váy của Uyển Vũ là do em vô tình làm bẩn nên em cảm thấy mình cần có trách nhiệm với chuyện này, cứ để em thay thế cô ấy khiêu vũ cùng anh xem như chuộc tội đi”.
Mạc Hy Nhi nghe vậy liền nhảy đong đỏng lên: “Ở đâu ra chứ? Mặt cô cũng dày quá rồi đó Doãn Ngạn Nhi rõ ràng là cô cố ý làm bẩn áo của Uyển Vũ không để cô ấy cùng anh Hạo khiêu vũ được sau đó đục nước véo cò, đúng là loại vô sỉ mà…để cô khiêu vũ cùng anh Hạo tức là tiếp tay cho cô làm chuyện xấu rồi nếu thiếu người thì để tôi thay thế hợp lý hơn”.
Bạch Lục Kỳ liền chen ngang vào: “Mạc Hy Nhi cô đừng tưởng mình ngu thì người khác cũng ngu như cô nhé, nằm mơ đi rồi được khiêu vũ với Lăng Hạo nha”.
Tề Cẩm Giang thấy mọi ánh mắt đều dồn về phía này nên níu lấy cánh tay của Bạch Lục Kỳ: “Chị Lục Kỳ à, bỏ qua đi”.
“Em sống chung nhà với Mạc Hy Nhi nên mới bên vực cô ấy chứ gì?”.
Tề Cẩm Giang khổ sở giải thích: “Em không có, em cũng rất là ghét cô ta nhưng mà hôm nay đông người gây hấn với nhau thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất”.
Kiều Uyển Vũ nhất thời đưa tay đỡ trán rồi ai oán khẽ lẩm bẩm: “Tình huống chó cắn chó này tôi là lần đầu tiên chứng kiến trong đời luôn đó”.
Tề Kỳ Nam tỏ vẻ đồng cảm: “Em không hiểu sao bọn họ có thể mặt dày như thế được nữa…toàn là làm màu mục đích chính đều hướng về anh Hạo hết”.
“Ai bảo anh của cậu ưu tú quá làm gì…xem như tôi xui xẻo lấy phải người chồng quá hoàn hảo đi” Kiều Uyển Vũ thở dài.
Triệu Tích tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lấy được người chống ưu tú như anh Hạo mà chị bảo xui xẻo là sao, em không hiểu cho lắm”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười nhạt: “Nhiều người đeo bám anh ấy như vậy cô nói xem tôi giữ có mệt không?”.
Triệu Tích gật đầu tán đồng: “À em hiểu rồi”.
Tề Lăng Hạo mặc kệ Doãn Ngạn Nhi và Mạc Hy Nhi tranh cãi tay đôi với nhau, anh quay sang hỏi Kiều Uyển Vũ: “Em có đem theo son môi không?”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu rồi lấy trong túi xách ra một thỏi son mạ vàng cực kỳ đẹp mắt: “Có son nhưng anh cần son để làm gì chứ?”.
Tề Lăng Hạo cầm lấy thỏi son rồi vẽ lên áo của Kiều Uyển Vũ chỗ vết rượu loang ra, anh biến tấu những vết bẩn thành hình ảnh những rặng san hô đỏ một cách kỳ diệu.
Họa tiết vẽ tay chân thật sống động đẹp đến nỗi Kiều Uyển Vũ ngạc nhiên không thốt lên được lời nào hết.
Tác phẩm hoàn tất chỉ trong khoảng vài phút, Tề Lăng Hạo trả lại thỏi son cho Kiều Uyển Vũ: “Cái này xem như hư rồi anh sẽ đền cho em cái khác…”.
Bình luận facebook