Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 54: Lần đầu ra mắt
Gia Linh luôn không tự nhận mình là
cô gái yếu đuối hay bánh bèo, nhưng hiện
tại cô bắt đầu hoài nghi. Từ sau khi sống
chung với Lâm Tuấn, cô cảm thấy chính
bản thân mình không còn như trước,
bỗng dưng lại trở thành kẻ chỉ biết khóc
nhè và dựa dẫm vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô lăn qua lăn lại trên giường, những
việc rất nhỏ trong quá khứ bỗng ùa về
như thước phim quay chậm. Cô nhớ tới
những lần Lâm Tuấn bên cô, chẳng có
cảnh nào là thiếu đi hình bóng anh cả. Cô
vẫn mặc áo ngủ, gối đầu trên chiếc gối
còn hơi của Lâm Tuấn, ngay lập trở mình,
nhích người sang gối bên cạnh. Trong
lòng cô thầm nghĩ, nếu cứ mãi đê mê như
vậy, cô sẽ bị Lâm Tuấn làm điên đảo mất.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô mở mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ rất
nhiều, nhưng nhiều nhất vẫn là tình cảm
giữa cô và Lâm Tuấn. Chính là cho dù
diễn tả bằng lời cũng rất khó!
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô
cũng đã đưa ra kết luận, là do hiện tại cô
quá rảnh rỗi không có việc gì làm khiến
ăn no lại suy nghĩ vớ vẫn. Chủ yếu vẫn là
vì quá buồn chán nên lại miên man đủ
điều.
Nói cũng phải! Lâm Tuấn sáng ra đã
tất bật lên công ty, dẫu cho chân vẫn
chưa bình phục hẳn. Chợt nhớ đến lời anh
nói tối qua, Gia Linh nghĩ đi nghĩ lại, cảm
thấy có chút hơi lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ban nãy, trưởng phòng vừa gửi tin
nhắn đến, báo cô phải qua trụ sở chính
khảo sát tình hình vài tuần. Gia Linh có
chút lo sợ nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Đã rất lâu rồi cô mới tới lại tập đoàn
AI. Tòa nhà giờ đã thay đổi rất nhiều, xây
thêm rất nhiều kiến trúc đặc biệt, tạo cảm
giác rộng lớn nhưng đầy quyền lực. Trước
khi vào, cô chỉnh lại sắc mặt đến áo
quần. Dù sao, đại diện công ty con qua
đây, cô không thể làm mất mặt cả nhóm
của mình được. Cô bước đi thong dong
tiêu sái. Ra vào tòa nhà này cũng không
khó, người bảo vệ thấy cô liền nhanh
chóng cho cô vào. Mặc dù hơi ngạc nhiên
nhưng nghỉ đến lời đồn của mình với Lâm
Tuấn cô đành gật gù.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tốt thôi! Mình sống dưới cái bóng của
Lâm Tuấn, vậy sao không dựa vào đó
một bước phất lên hương nhỉ?
Bước ra khỏi thang máy, mọi người
dường như đều rất vội vàng, cũng không
có người đến chủ động bắt chuyện với cô.
Cô đi tới trước bàn lễ tân: “Tôi từ công
ty Hải Âu phái đến khảo sát tình hình.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe người từ Hải Âu, nhân viên lễ
tân liền để mắt đến cô, sau đó cung kính
trả lời: “Tổng giám đốc đang họp, cô vui
lòng chờ đợi.”
Gia Linh ngạc nhiên, không phải chứ!
Cô rõ ràng đến khảo sát thì phải đưa cô
lên phòng đối ngoại chứ sao lại gọi thẳng
vào phòng chủ tịch làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô có nhầm không? Ý tôi là tôi đến
đây để khảo sát thực tết”
“Vâng! Lệnh từ cấp trên truyền xuống,
nếu người của Hải Âu sang thì ngay lập
tức mời thẳng lên phòng chủ tịch.”
Ặc, tên Lâm Tuấn này! Rõ ràng muốn
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
chơi cô một vố đây mài
“Lúc nào có thể gặp được?”
Giọng điệu gấp rút xen lẫn sự bực
mình khiến nhân viên sửng sốt, cô ta mở
sổ ghi chép: “Còn 20 phút nữa ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hừ! Tên Lâm Tuấn này…”
Lại một lân nữa, Gia Linh làm cô nhân
viên hớt hãi, người đến tìm chủ tịch rất
nhiều nhưng đều dùng giọng điệu nhão
nhoẹt đầy nịnh nọt, còn riêng cô gái này
rất đặc biệt. Trong lòng không khỏi cảm
thán, thật đúng là mở rộng tâm mắt,
người phụ này chắc chắn là cô gái trong
truyền thuyết!
“Này! Uống trà sữa không?” Sau gần 5
phút chờ đợi, Gia Linh không chịu nổi liền
ngoắt tay gọi cô lễ tân ban nãy. Giọng
điệu vui vẻ, chèo kéo: “Tôi bao cho, trân
châu đường đen nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Dạ?” Cô bé lễ tân non nớt trố mắt
nhìn, cảm giác được đại tỷ đối diện khao
mắt liền sáng trưng.
Idle từ phòng họp đi ra chuẩn bị tư
liệu lại nghe thấy tiếng cười đùa ầm ï ở
phía quầy lễ tên. Chạy đến thì thấy
nguyên đám người tụm lại vừa uống trà
sữa vừa cười đùa rất lớn. Anh liếc mắt
liền thấy Gia Linh, vội vàng đi tới hỏi: “Cô
Linh, sao cô lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi đại diện cho công ty con tới đây
khảo sát tình hình!”
Idle nhìn miệng cô nhai trân châu
nhóp nhép thì hết nói nổi, chỉ có thể cười:
“Quả nhiên là khảo sát tình hình.”
“Hội nghị còn đang tiếp diễn, tôi đi
chuẩn bị tài liệu…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đi đi!” Không để Idle nói hết câu, Gia
Linh vẻ mặt không quan tâm liền vui vẻ
quay trở lại tám chuyện cùng các cô lễ
tân.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Idle thở dài một hơi, cả ngày đứng
bên cạnh Lâm Tuấn đã cảm thấy rất gánh
nặng rồi, bỗng nhiên tiểu thư Linh này
cũng thật biết chặn đứng cổ họng người
†a mà.
Gia Linh chậm rãi tận hưởng ly trà sữa
trên tay, đám lễ tân ban nãy bị Idle nguýt
một cái đã nhanh chóng trở về đúng vị trí.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Tuấn liên mở
cửa ra, đi về phía cô: “Em đến nhanh hơn
tôi tưởng đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chứ không phải anh đã tính toán sai
lệch sao?”
Lâm Tuấn liếc mắt: “Tôi lại cho rằng ở
nhà vì buồn chán quá nên mới khiến em
đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cảm nhận được mũi tên đâm thẳng
vào tim đen của mình, Gia Linh vờ như
không có chuyện gì, vẻ mặt vô tội: “Làm
gì có! Tổ trưởng của nhóm tôi sai tôi sang
đây đấy chứ!”
Lâm Tuấn lắc đầu không đôi co, bảo
Idle hủy lịch trình tiếp theo, sau đó kéo cô
đứng dậy bước vào phòng. Trước khi đi,
cô không ngại ngùng quay sang chào bàn
lễ tân một cái làm anh không khỏi bật
cười: “Sao vậy? Trong lúc chờ tôi, em đã
kết nghĩa được tình tỷ muội à?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không ai nói nhân viên của anh rất
dễ thương sao?”
“Tôi cũng tự cảm nhận được không
cân khen.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Tuấn ân cần cầm túi xách giùm
cô, một tay đỡ bên eo, ấn nút thang máy.
Ở sau lưng, Idle nhìn cặp tình nhân từ
từ khuất sau thang máy, xem ra từ hôm
nay trở đi, những tin đồn thất thiệt về việc
cô Linh bị thất sủng sẽ không còn nữa.
Mặt khác, xem như việc cô Linh đến tận
đây chính là quả bom triệt để giết chết
những người con gái không biết an phận
khác luôn nhòm ngó đến chủ tịch của
chúng ta. Nói về xinh đẹp, Gia Linh chẳng
những không thua kém, mặt khác càng
khí chất gấp bội. Phải nói hai người này,
xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc không ai
sánh bằng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi cứ tưởng, cả công ty này đều biết
tôi là tình nhân của anh cơi”
Lâm Tuấn ăn được vài miếng, nhìn
Gia Linh vẻ mặt tỏ thất vọng, anh liền
cười: “Đúng là ở nhà chán quá nên mới
lên công ty đúng không? Em nghĩ công ty
tôi chỉ toàn lũ ăn không ngôi rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Trụ sở chính tốt đẹp như vậy. Cớ sao
ở công ty con lại lắm thị phi vậy chứ!”
Lâm Tuấn buông đũa, nhìn cô: “Đó là
lý do vì sao tôi quyết định chuyển em về
trụ sở chính.”
“Tại sao chứ? Chẳng lẽ vì tôi chính là
nguyên nhân của mọi chuyện sao?” Gia
Linh vẻ mặt thản nhiên, nhưng rõ ràng
trong lòng đã có kết quả cho riêng mình.
Cô biết rõ, nếu cùng anh xuất hiện chung
một chỗ, sẽ trở thành điểm nhấn để
người ta bàn tán.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em chẳng phải là nguyên nhân gì cả.
Chỉ đơn giản là tôi không muốn em chạm
vào những nơi xô bồ không xứng với em.”
Nói xong, anh nhanh chóng gọi phục
vụ đến tính tiên: “Nếu cảm thấy chán nản
thì thôi chúng ra về.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Có muốn về nhà tôi nấu cho anh ăn
không?”
“Sao? Tính dụ dỗ tôi bỏ việc à?”
“Thì như cách anh gọi điện xin nghỉ
giúp tôi vậy đó. Thiếu một ngày cũng
không thiệt hại đâu nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tính ra, tôi đã nghĩ 5 ngày liên tiếp
rồi đấy!” Lâm Tuấn đưa tay tính nhẩm, từ
lúc xảy ra tai nạn đến giờ, hầu như thời
gian đều dành trọn bên cô cả. Gia Linh
cũng hiểu chuyện, nhưng có vẻ chính vì
vậy nên hôm nay anh đột ngột đi làm, cô
cảm thấy thiếu thiếu liền không quen.
“Anh là chủ tịch, chẳng lẽ không thể
tùy tiện nghỉ một ngày?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Tuấn đưa tay lên vỗ bôm bốp,
cảm thán: “Tuyệt quá Linh ơi! Em còn
máu mặt hơn cả tôi rồi đấy! Em đi mà đến
công ty nói với họ như vậy!”
Gia Linh cảm thấy mình bị hớ, cô cười:
“Về thôi, về thôi! Hôm nay diện kiến công
ty như vậy là đủ rồi!”
Gia Linh chui vào ngồi trong xe. Lâm
Tuấn qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, sau
đó mới lái xe. Nhưng không chạy thẳng
về nhà mà ghé qua tiệm trà sữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nãy em mời mọi người uống nhưng
lại chẳng thèm để ý đến tôi!”
Xem bộ dạng tỏ vẻ mình bị thiệt thòi
của Lâm Tuấn, bất giác Gia Linh rùng cả
mình. Cùng lúc cô cũng muốn uống một
ly nên xuống xe vào tiệm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Linh!” Ở phía sau, Lâm Tuấn khẽ cất
tiếng gọi tên cô.
“Hả?” Cô xoay người lại, nhìn.
“Cho anh ly sữa tươi không đường,
nguyên chất 100% em”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cái gì vậy trời!” Ặc, cô bị lời sến sẩm
của Lâm Tuấn làm đỏ cả mặt. Gia Linh để
xung quanh xem có ai nghe thấy không
rồi ngay lập tức bước vào tiệm. Nếu lời
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
này ai mà nghe được, cô sẽ xấu hổ không
có chổ chui mất thôi! Tên Lâm Tuấn này,
lâu lâu trưng ra vài câu thật khiến người
ta chết nghẹn mất thôi.
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 54: Lần đầu ra mắt
Gia Linh luôn không tự nhận mình là
cô gái yếu đuối hay bánh bèo, nhưng hiện
tại cô bắt đầu hoài nghi. Từ sau khi sống
chung với Lâm Tuấn, cô cảm thấy chính
bản thân mình không còn như trước,
bỗng dưng lại trở thành kẻ chỉ biết khóc
nhè và dựa dẫm vào anh.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô lăn qua lăn lại trên giường, những
việc rất nhỏ trong quá khứ bỗng ùa về
như thước phim quay chậm. Cô nhớ tới
những lần Lâm Tuấn bên cô, chẳng có
cảnh nào là thiếu đi hình bóng anh cả. Cô
vẫn mặc áo ngủ, gối đầu trên chiếc gối
còn hơi của Lâm Tuấn, ngay lập trở mình,
nhích người sang gối bên cạnh. Trong
lòng cô thầm nghĩ, nếu cứ mãi đê mê như
vậy, cô sẽ bị Lâm Tuấn làm điên đảo mất.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cô mở mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ rất
nhiều, nhưng nhiều nhất vẫn là tình cảm
giữa cô và Lâm Tuấn. Chính là cho dù
diễn tả bằng lời cũng rất khó!
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô
cũng đã đưa ra kết luận, là do hiện tại cô
quá rảnh rỗi không có việc gì làm khiến
ăn no lại suy nghĩ vớ vẫn. Chủ yếu vẫn là
vì quá buồn chán nên lại miên man đủ
điều.
Nói cũng phải! Lâm Tuấn sáng ra đã
tất bật lên công ty, dẫu cho chân vẫn
chưa bình phục hẳn. Chợt nhớ đến lời anh
nói tối qua, Gia Linh nghĩ đi nghĩ lại, cảm
thấy có chút hơi lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ban nãy, trưởng phòng vừa gửi tin
nhắn đến, báo cô phải qua trụ sở chính
khảo sát tình hình vài tuần. Gia Linh có
chút lo sợ nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Đã rất lâu rồi cô mới tới lại tập đoàn
AI. Tòa nhà giờ đã thay đổi rất nhiều, xây
thêm rất nhiều kiến trúc đặc biệt, tạo cảm
giác rộng lớn nhưng đầy quyền lực. Trước
khi vào, cô chỉnh lại sắc mặt đến áo
quần. Dù sao, đại diện công ty con qua
đây, cô không thể làm mất mặt cả nhóm
của mình được. Cô bước đi thong dong
tiêu sái. Ra vào tòa nhà này cũng không
khó, người bảo vệ thấy cô liền nhanh
chóng cho cô vào. Mặc dù hơi ngạc nhiên
nhưng nghỉ đến lời đồn của mình với Lâm
Tuấn cô đành gật gù.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tốt thôi! Mình sống dưới cái bóng của
Lâm Tuấn, vậy sao không dựa vào đó
một bước phất lên hương nhỉ?
Bước ra khỏi thang máy, mọi người
dường như đều rất vội vàng, cũng không
có người đến chủ động bắt chuyện với cô.
Cô đi tới trước bàn lễ tân: “Tôi từ công
ty Hải Âu phái đến khảo sát tình hình.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe người từ Hải Âu, nhân viên lễ
tân liền để mắt đến cô, sau đó cung kính
trả lời: “Tổng giám đốc đang họp, cô vui
lòng chờ đợi.”
Gia Linh ngạc nhiên, không phải chứ!
Cô rõ ràng đến khảo sát thì phải đưa cô
lên phòng đối ngoại chứ sao lại gọi thẳng
vào phòng chủ tịch làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô có nhầm không? Ý tôi là tôi đến
đây để khảo sát thực tết”
“Vâng! Lệnh từ cấp trên truyền xuống,
nếu người của Hải Âu sang thì ngay lập
tức mời thẳng lên phòng chủ tịch.”
Ặc, tên Lâm Tuấn này! Rõ ràng muốn
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
chơi cô một vố đây mài
“Lúc nào có thể gặp được?”
Giọng điệu gấp rút xen lẫn sự bực
mình khiến nhân viên sửng sốt, cô ta mở
sổ ghi chép: “Còn 20 phút nữa ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Hừ! Tên Lâm Tuấn này…”
Lại một lân nữa, Gia Linh làm cô nhân
viên hớt hãi, người đến tìm chủ tịch rất
nhiều nhưng đều dùng giọng điệu nhão
nhoẹt đầy nịnh nọt, còn riêng cô gái này
rất đặc biệt. Trong lòng không khỏi cảm
thán, thật đúng là mở rộng tâm mắt,
người phụ này chắc chắn là cô gái trong
truyền thuyết!
“Này! Uống trà sữa không?” Sau gần 5
phút chờ đợi, Gia Linh không chịu nổi liền
ngoắt tay gọi cô lễ tân ban nãy. Giọng
điệu vui vẻ, chèo kéo: “Tôi bao cho, trân
châu đường đen nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Dạ?” Cô bé lễ tân non nớt trố mắt
nhìn, cảm giác được đại tỷ đối diện khao
mắt liền sáng trưng.
Idle từ phòng họp đi ra chuẩn bị tư
liệu lại nghe thấy tiếng cười đùa ầm ï ở
phía quầy lễ tên. Chạy đến thì thấy
nguyên đám người tụm lại vừa uống trà
sữa vừa cười đùa rất lớn. Anh liếc mắt
liền thấy Gia Linh, vội vàng đi tới hỏi: “Cô
Linh, sao cô lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi đại diện cho công ty con tới đây
khảo sát tình hình!”
Idle nhìn miệng cô nhai trân châu
nhóp nhép thì hết nói nổi, chỉ có thể cười:
“Quả nhiên là khảo sát tình hình.”
“Hội nghị còn đang tiếp diễn, tôi đi
chuẩn bị tài liệu…”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đi đi!” Không để Idle nói hết câu, Gia
Linh vẻ mặt không quan tâm liền vui vẻ
quay trở lại tám chuyện cùng các cô lễ
tân.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Idle thở dài một hơi, cả ngày đứng
bên cạnh Lâm Tuấn đã cảm thấy rất gánh
nặng rồi, bỗng nhiên tiểu thư Linh này
cũng thật biết chặn đứng cổ họng người
†a mà.
Gia Linh chậm rãi tận hưởng ly trà sữa
trên tay, đám lễ tân ban nãy bị Idle nguýt
một cái đã nhanh chóng trở về đúng vị trí.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Tuấn liên mở
cửa ra, đi về phía cô: “Em đến nhanh hơn
tôi tưởng đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chứ không phải anh đã tính toán sai
lệch sao?”
Lâm Tuấn liếc mắt: “Tôi lại cho rằng ở
nhà vì buồn chán quá nên mới khiến em
đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cảm nhận được mũi tên đâm thẳng
vào tim đen của mình, Gia Linh vờ như
không có chuyện gì, vẻ mặt vô tội: “Làm
gì có! Tổ trưởng của nhóm tôi sai tôi sang
đây đấy chứ!”
Lâm Tuấn lắc đầu không đôi co, bảo
Idle hủy lịch trình tiếp theo, sau đó kéo cô
đứng dậy bước vào phòng. Trước khi đi,
cô không ngại ngùng quay sang chào bàn
lễ tân một cái làm anh không khỏi bật
cười: “Sao vậy? Trong lúc chờ tôi, em đã
kết nghĩa được tình tỷ muội à?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Không ai nói nhân viên của anh rất
dễ thương sao?”
“Tôi cũng tự cảm nhận được không
cân khen.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Tuấn ân cần cầm túi xách giùm
cô, một tay đỡ bên eo, ấn nút thang máy.
Ở sau lưng, Idle nhìn cặp tình nhân từ
từ khuất sau thang máy, xem ra từ hôm
nay trở đi, những tin đồn thất thiệt về việc
cô Linh bị thất sủng sẽ không còn nữa.
Mặt khác, xem như việc cô Linh đến tận
đây chính là quả bom triệt để giết chết
những người con gái không biết an phận
khác luôn nhòm ngó đến chủ tịch của
chúng ta. Nói về xinh đẹp, Gia Linh chẳng
những không thua kém, mặt khác càng
khí chất gấp bội. Phải nói hai người này,
xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc không ai
sánh bằng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tôi cứ tưởng, cả công ty này đều biết
tôi là tình nhân của anh cơi”
Lâm Tuấn ăn được vài miếng, nhìn
Gia Linh vẻ mặt tỏ thất vọng, anh liền
cười: “Đúng là ở nhà chán quá nên mới
lên công ty đúng không? Em nghĩ công ty
tôi chỉ toàn lũ ăn không ngôi rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Trụ sở chính tốt đẹp như vậy. Cớ sao
ở công ty con lại lắm thị phi vậy chứ!”
Lâm Tuấn buông đũa, nhìn cô: “Đó là
lý do vì sao tôi quyết định chuyển em về
trụ sở chính.”
“Tại sao chứ? Chẳng lẽ vì tôi chính là
nguyên nhân của mọi chuyện sao?” Gia
Linh vẻ mặt thản nhiên, nhưng rõ ràng
trong lòng đã có kết quả cho riêng mình.
Cô biết rõ, nếu cùng anh xuất hiện chung
một chỗ, sẽ trở thành điểm nhấn để
người ta bàn tán.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Em chẳng phải là nguyên nhân gì cả.
Chỉ đơn giản là tôi không muốn em chạm
vào những nơi xô bồ không xứng với em.”
Nói xong, anh nhanh chóng gọi phục
vụ đến tính tiên: “Nếu cảm thấy chán nản
thì thôi chúng ra về.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Có muốn về nhà tôi nấu cho anh ăn
không?”
“Sao? Tính dụ dỗ tôi bỏ việc à?”
“Thì như cách anh gọi điện xin nghỉ
giúp tôi vậy đó. Thiếu một ngày cũng
không thiệt hại đâu nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tính ra, tôi đã nghĩ 5 ngày liên tiếp
rồi đấy!” Lâm Tuấn đưa tay tính nhẩm, từ
lúc xảy ra tai nạn đến giờ, hầu như thời
gian đều dành trọn bên cô cả. Gia Linh
cũng hiểu chuyện, nhưng có vẻ chính vì
vậy nên hôm nay anh đột ngột đi làm, cô
cảm thấy thiếu thiếu liền không quen.
“Anh là chủ tịch, chẳng lẽ không thể
tùy tiện nghỉ một ngày?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lâm Tuấn đưa tay lên vỗ bôm bốp,
cảm thán: “Tuyệt quá Linh ơi! Em còn
máu mặt hơn cả tôi rồi đấy! Em đi mà đến
công ty nói với họ như vậy!”
Gia Linh cảm thấy mình bị hớ, cô cười:
“Về thôi, về thôi! Hôm nay diện kiến công
ty như vậy là đủ rồi!”
Gia Linh chui vào ngồi trong xe. Lâm
Tuấn qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, sau
đó mới lái xe. Nhưng không chạy thẳng
về nhà mà ghé qua tiệm trà sữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Nãy em mời mọi người uống nhưng
lại chẳng thèm để ý đến tôi!”
Xem bộ dạng tỏ vẻ mình bị thiệt thòi
của Lâm Tuấn, bất giác Gia Linh rùng cả
mình. Cùng lúc cô cũng muốn uống một
ly nên xuống xe vào tiệm.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Linh!” Ở phía sau, Lâm Tuấn khẽ cất
tiếng gọi tên cô.
“Hả?” Cô xoay người lại, nhìn.
“Cho anh ly sữa tươi không đường,
nguyên chất 100% em”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cái gì vậy trời!” Ặc, cô bị lời sến sẩm
của Lâm Tuấn làm đỏ cả mặt. Gia Linh để
xung quanh xem có ai nghe thấy không
rồi ngay lập tức bước vào tiệm. Nếu lời
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
này ai mà nghe được, cô sẽ xấu hổ không
có chổ chui mất thôi! Tên Lâm Tuấn này,
lâu lâu trưng ra vài câu thật khiến người
ta chết nghẹn mất thôi.
Bình luận facebook