Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 120
Mạc Tử Bắc trong lòng đủ mọi cảm xúc phức tạp đối mặt với cậu trai ngoan ở trước mắt. Lòng anh đầy hổ thẹn, cắn rứt, đau xót, chua chát. Lúc nhìn thấy con trai trong lòng anh kinh hoàng gần như khó có thể ức chế. Con trai anh! Cốt nhục của anh.
Một sự cảm động khó hiểu lập tức xuất hiện trong lòng, cuộc đời thật thần kỳ! Khó trách ngay từ lần đầu gặp Thiên Thiên anh đã nghĩ mình hồi bé. Hóa ra Thiên Thiên chính là cốt nhục của anh, hai người là huyết mạch tương liên.
“Con trai, ba là ba của con!” Mạc Tử Bắc run run nói với Thiên Thiên.
“Thiên Thiên xuống đi, lại đây với mẹ!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên không được tự nhiên khẽ gọi.
Hùng Lập Tân phì cười, xoay mặt đi, vừa lúc nhìn thấy Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu quan sát anh ta, chớp chớp mắt Hùng Lập Tân mỉm cười.
“Cậu nhóc đã đến rồi, bọn mình mặc kệ đi thôi ông xã!” Lâm Hiểu Tình kéo cánh tay Hùng Lập Tân.
Anh ta cũng rất phối hợp rời đi. Doãn Đằng Nhân thấy bạn tốt đang đắm chìm trong tin vui có con mà có chút cảm động cũng có chút ai oán đưa mắt nhìn Túc Nhĩ Nhiên.
“Tiểu Túc, Tiểu Túc, Tiểu Túc!”
Túc Nhĩ Nhiên trừng mắt lườm: “Gọi hồn hả?”
“Á!” Doãn Đằng Nhân uất ức lập tức ngậm miệng, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông ngoan ngoãn.
Đi khỏi phòng bệnh Lâm Hiểu Tình có chút chột dạ hỏi Hùng Lập Tân: “Ông xã, chúng ta làm như vậy có đúng không?”
Hùng Lập Tân dịu dàng gõ mũi của cô: “Có gì sai đâu. Chúng ta chỉ làm việc tốt tích thiện hành đức thôi. Để bọn họ một nhà ba người sớm đoàn tụ một chút có cái gì mà sai?”
“Nhưng mà anh không thấy Mạc Tử Bắc nhận con quá dễ dàng rồi sao? Tiểu Bạch phải chịu khổ như vậy thật đáng tiếc quá.” Lâm Hiểu Tình vẫn nhịn không được bất bình thay cho những tổn thương của Giản Tiểu Bạch.
Hùng Lập Tân cười: “Đúng là có hơn thuận lợi cho anh ta. Nhưng mà chúng ta cũng không có nhiều thời gian quan tâm như vậy. Bà xã về nhà tạo người đi, nếu cứ nói đến Thiên Thiên mãi thì sẽ rất ảnh hưởng đến việc anh phát huy đấy!”
Lâm Hiểu Tình che miệng cười duyên, nghĩ đến mấy buổi tối trước Thiên Thiên đang ngủ được một lúc thì chạy đến tìm cô, hại Hùng Lập Tân không thể được hài lòng như ý. Anh nói cứ như thế nữa chắc anh sẽ không lên được.
“Nhưng mà anh không thấy là chúng ta rất vô nhân đạo sao? Tiểu Bạch hiện tại đang bị thương, chúng ta không hỗ trợ còn đưa thằng nhóc tới, hình như có chút mùi vị thừa cơ hãi hại á!”
“Ai nói! Mạc Tử Bắc còn phải cảm ơn chúng ta nữa đấy. Nếu không có chúng ta có thể cả đời anh ta cũng không gặp được Thiên Thiên. Anh ta sẽ cảm kích chúng ta, ít nhất so với sự vô lương tâm của anh ta thì anh vẫn nhân từ hơn không phải sao?”
Lâm Hiểu Tình cười cười: “Em chỉ là cảm thấy gần đây anh trở nên rất xấu xa! Giống như không phải là cái người mà em vẫn quen vậy, nhìn có chút xa lạ. Anh không phải là bắt đầu bước vào thời kỳ mãn kinh đó chứ?”
Hùng Lập Tân lập tức căng mặt lên: “Anh còn là nguyên rin đấy nhé, một chút cũng không thay đổi, dám nói anh bước vào thời mãn kinh. Anh mới ba mươi ba tuổi thôi, như vậy mà già sao?”
“Ha ha, không có. Anh rất trẻ nhưng mà so với em thì anh già hơn đó ông chú!” Lâm Hiểu Tình nói xong thì bỏ chạy, Hùng Lập Tân nhanh chóng đuổi theo.
“Nhóc kia không được chửi bới hình tượng của anh!”
Tiếng cười vui vẻ của hai người văng vẳng bên ngoài phòng bệnh, không ai chú ý tới trên dãy ghế chờ ngoài hành lang có một người đặc biệt chú ý đến bọn họ. Có lẽ nguy hiểm đang ở yên lặng chờ đến gần, chỉ là không ai biết mà thôi.
Trong phòng bệnh, Doãn Đằng Nhân còn đang nhìn trò hay, anh ta thích nhất là xem kịch. Tiểu Túc cũng không ngờ Mạc Tử Bắc và Giản Tiểu Bạch lại có một đứa con lớn như vậy, dáng vẻ lại còn dễ thương, đáng yêu như vậy thực khiến người ta hâm mộ.
Giản Tiểu Bạch trong lòng lại mất cân bằng. Dáng vẻ anh ôm con tuy rằng khiến cô rất cảm động nhưng vẫn thấy rất mất cân bằng, nghiêm mặt nói: “Thiên Thiên xuống đi.”
Thiên Thiên cùng Mạc Tử Bắc, hai gương mặt một lớn một nhỏ gần như giống nhau như đúc hiện ra ở trước mặt của cô, lòng cô run rẩy một trận, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất.
“Mẹ, chú nói chú là ba của Thiên Thiên, có thật không?” Thiên Thiên tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng đối với việc này rất mẫn cảm.
Mạc Tử Bắc trong lòng đau xót, con trai anh mới nhỏ mà đã hiểu biết như vậy, thông minh như vậy, là vì lớn lên ở trong gia đình không có cha sao?
Giản Tiểu Bạch nhìn đôi mắt to sáng ngời, đơn thuần mà chờ mong của con thế nhưng không biết nên làm thế nào để nói không phải.
“Mẹ!”
“Tiểu Bạch!”
Hai cha con rất ăn ý gọi cô. Doãn Đằng Nhân ở phía sau cười nhẹ: “Bảo bối này, đương nhiên là ba cháu rồi, là ba ruột cháu đấy, cháu không thấy hai người nhìn rất giống nhau sao?”
Thiên Thiên nhìn Doãn Đằng Nhân lại khó hiểu đưa mắt nhìn Mạc Tử Bắc, dường như vẫn còn rất rối rắm. “Cháu giống chú thật hả, chú có gương không?”
Mạc Tử Bắc ôm cậu nhóc đi vào buồng vệ sinh. Ở bên trong soi một cái chợt nghe tiếng Thiên Thiên kinh ngạc khẽ nói: “Thật sự rất giống!”
Mạc Tử Bắc ôm cậu nhóc đi ra, cẩn thận nhìn về phía Giản Tiểu Bạch, chờ đợi câu trả lời của cô. Anh không muốn làm cô giận, anh đã nợ cô quá nhiều. Người trong lòng thấy hổ thẹn tất nhiên không thể cao ngạo.
“Mẹ, chú ấy là ba con hả? Vậy ba là ai?” Thiên Thiên thực chờ mong câu trả lời của cô.
Giản Tiểu Bạch hiểu được từ ba thứ nhất mà cậu nhóc nói là chỉ Mạc Tử Bắc, còn cái thứ hai là chỉ Mai Thiếu Khanh.
“Thiên Thiên.” Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng giãy dụa, không biết có nên nói thật với con hay không. “Lại đây, đến chỗ mẹ nào.”
Mạc Tử Bắc buông cậu nhóc xuống, trong lòng có chút không nỡ đưa mắt nhìn con đi qua. “Thiên Thiên, chú ấy không phải ba con đâu. Ba con đã đi rồi!”
“Hở!” Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên đều kinh ngạc, sững sờ.
“Vở kịch này càng xem càng hay ha.”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt lườm Doãn Đằng Nhân, cô ghét phải nhìn cái bản mặt gay của anh ta, tưởng mình đẹp là giỏi lắm sao?
Mạc Tử Bắc suy sụp, cúi đầu trong mắt lướt qua một chút thống khổ, nắm tay siết lại buông thỏng hai bên người, cắn răng đi qua nói với Giản Tiểu Bạch: “Không sao, anh có thể chờ. Chờ cho đến khi em cởi bỏ hết khúc mắc mới thôi.”
Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại không nhìn anh, thật ra cô cũng không biết vì sao đến phút cuối cùng cô vẫn phủ nhận.
“Mẹ, vì sao ba lại đi?”
“À! Mẹ không biết!”
“Dạ!” Khuôn mặt nhỏ bé của Giản Hạo Thiên tràn đầy vẻ thất vọng.
“Bảo bối, cháu không tò mò vì sao chú này lại giống cháu như vậy hả?” Doãn Đằng Nhân đi tới, ngồi xổm trước mặt Thiên Thiên xấu xa hỏi.
Giản Tiểu Bạch hung dữ trừng anh ta, Doãn Đằng Nhân hé miệng cười đến rất là buồn nôn.
Thiên Thiên lắc đầu: “Cháu không tò mò!”
Doãn Đằng Nhân sửng sốt. Giản Tiểu Bạch cùng Túc Nhĩ Nhiên đồng thời nín cười, hai người nhìn thoáng qua nhau rồi Túc Nhĩ Nhiên đứng lên nói với Doãn Đằng Nhân: “Đi thôi!”
“Ớ!”
“Anh ở trong này nói nhiều quá!” Túc Nhĩ Nhiên cúi đầu nói một câu.
Chỉ thấy Doãn Đằng Nhân vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Túc?!”
Túc Nhĩ Nhiên tiêu sái rời đi, Doãn Đằng Nhân xoay mặt nhìn Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch. Bọn họ cũng chưa phản ứng gì thì vẻ ai oán đã ngay lập tức bò lên gương mặt của Doãn Đằng Nhân. “Thật đả kích người ta quá mà!”
Một sự cảm động khó hiểu lập tức xuất hiện trong lòng, cuộc đời thật thần kỳ! Khó trách ngay từ lần đầu gặp Thiên Thiên anh đã nghĩ mình hồi bé. Hóa ra Thiên Thiên chính là cốt nhục của anh, hai người là huyết mạch tương liên.
“Con trai, ba là ba của con!” Mạc Tử Bắc run run nói với Thiên Thiên.
“Thiên Thiên xuống đi, lại đây với mẹ!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên không được tự nhiên khẽ gọi.
Hùng Lập Tân phì cười, xoay mặt đi, vừa lúc nhìn thấy Doãn Đằng Nhân có chút đăm chiêu quan sát anh ta, chớp chớp mắt Hùng Lập Tân mỉm cười.
“Cậu nhóc đã đến rồi, bọn mình mặc kệ đi thôi ông xã!” Lâm Hiểu Tình kéo cánh tay Hùng Lập Tân.
Anh ta cũng rất phối hợp rời đi. Doãn Đằng Nhân thấy bạn tốt đang đắm chìm trong tin vui có con mà có chút cảm động cũng có chút ai oán đưa mắt nhìn Túc Nhĩ Nhiên.
“Tiểu Túc, Tiểu Túc, Tiểu Túc!”
Túc Nhĩ Nhiên trừng mắt lườm: “Gọi hồn hả?”
“Á!” Doãn Đằng Nhân uất ức lập tức ngậm miệng, trong nháy mắt biến thành một người đàn ông ngoan ngoãn.
Đi khỏi phòng bệnh Lâm Hiểu Tình có chút chột dạ hỏi Hùng Lập Tân: “Ông xã, chúng ta làm như vậy có đúng không?”
Hùng Lập Tân dịu dàng gõ mũi của cô: “Có gì sai đâu. Chúng ta chỉ làm việc tốt tích thiện hành đức thôi. Để bọn họ một nhà ba người sớm đoàn tụ một chút có cái gì mà sai?”
“Nhưng mà anh không thấy Mạc Tử Bắc nhận con quá dễ dàng rồi sao? Tiểu Bạch phải chịu khổ như vậy thật đáng tiếc quá.” Lâm Hiểu Tình vẫn nhịn không được bất bình thay cho những tổn thương của Giản Tiểu Bạch.
Hùng Lập Tân cười: “Đúng là có hơn thuận lợi cho anh ta. Nhưng mà chúng ta cũng không có nhiều thời gian quan tâm như vậy. Bà xã về nhà tạo người đi, nếu cứ nói đến Thiên Thiên mãi thì sẽ rất ảnh hưởng đến việc anh phát huy đấy!”
Lâm Hiểu Tình che miệng cười duyên, nghĩ đến mấy buổi tối trước Thiên Thiên đang ngủ được một lúc thì chạy đến tìm cô, hại Hùng Lập Tân không thể được hài lòng như ý. Anh nói cứ như thế nữa chắc anh sẽ không lên được.
“Nhưng mà anh không thấy là chúng ta rất vô nhân đạo sao? Tiểu Bạch hiện tại đang bị thương, chúng ta không hỗ trợ còn đưa thằng nhóc tới, hình như có chút mùi vị thừa cơ hãi hại á!”
“Ai nói! Mạc Tử Bắc còn phải cảm ơn chúng ta nữa đấy. Nếu không có chúng ta có thể cả đời anh ta cũng không gặp được Thiên Thiên. Anh ta sẽ cảm kích chúng ta, ít nhất so với sự vô lương tâm của anh ta thì anh vẫn nhân từ hơn không phải sao?”
Lâm Hiểu Tình cười cười: “Em chỉ là cảm thấy gần đây anh trở nên rất xấu xa! Giống như không phải là cái người mà em vẫn quen vậy, nhìn có chút xa lạ. Anh không phải là bắt đầu bước vào thời kỳ mãn kinh đó chứ?”
Hùng Lập Tân lập tức căng mặt lên: “Anh còn là nguyên rin đấy nhé, một chút cũng không thay đổi, dám nói anh bước vào thời mãn kinh. Anh mới ba mươi ba tuổi thôi, như vậy mà già sao?”
“Ha ha, không có. Anh rất trẻ nhưng mà so với em thì anh già hơn đó ông chú!” Lâm Hiểu Tình nói xong thì bỏ chạy, Hùng Lập Tân nhanh chóng đuổi theo.
“Nhóc kia không được chửi bới hình tượng của anh!”
Tiếng cười vui vẻ của hai người văng vẳng bên ngoài phòng bệnh, không ai chú ý tới trên dãy ghế chờ ngoài hành lang có một người đặc biệt chú ý đến bọn họ. Có lẽ nguy hiểm đang ở yên lặng chờ đến gần, chỉ là không ai biết mà thôi.
Trong phòng bệnh, Doãn Đằng Nhân còn đang nhìn trò hay, anh ta thích nhất là xem kịch. Tiểu Túc cũng không ngờ Mạc Tử Bắc và Giản Tiểu Bạch lại có một đứa con lớn như vậy, dáng vẻ lại còn dễ thương, đáng yêu như vậy thực khiến người ta hâm mộ.
Giản Tiểu Bạch trong lòng lại mất cân bằng. Dáng vẻ anh ôm con tuy rằng khiến cô rất cảm động nhưng vẫn thấy rất mất cân bằng, nghiêm mặt nói: “Thiên Thiên xuống đi.”
Thiên Thiên cùng Mạc Tử Bắc, hai gương mặt một lớn một nhỏ gần như giống nhau như đúc hiện ra ở trước mặt của cô, lòng cô run rẩy một trận, ngay cả lời muốn nói cũng quên mất.
“Mẹ, chú nói chú là ba của Thiên Thiên, có thật không?” Thiên Thiên tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng đối với việc này rất mẫn cảm.
Mạc Tử Bắc trong lòng đau xót, con trai anh mới nhỏ mà đã hiểu biết như vậy, thông minh như vậy, là vì lớn lên ở trong gia đình không có cha sao?
Giản Tiểu Bạch nhìn đôi mắt to sáng ngời, đơn thuần mà chờ mong của con thế nhưng không biết nên làm thế nào để nói không phải.
“Mẹ!”
“Tiểu Bạch!”
Hai cha con rất ăn ý gọi cô. Doãn Đằng Nhân ở phía sau cười nhẹ: “Bảo bối này, đương nhiên là ba cháu rồi, là ba ruột cháu đấy, cháu không thấy hai người nhìn rất giống nhau sao?”
Thiên Thiên nhìn Doãn Đằng Nhân lại khó hiểu đưa mắt nhìn Mạc Tử Bắc, dường như vẫn còn rất rối rắm. “Cháu giống chú thật hả, chú có gương không?”
Mạc Tử Bắc ôm cậu nhóc đi vào buồng vệ sinh. Ở bên trong soi một cái chợt nghe tiếng Thiên Thiên kinh ngạc khẽ nói: “Thật sự rất giống!”
Mạc Tử Bắc ôm cậu nhóc đi ra, cẩn thận nhìn về phía Giản Tiểu Bạch, chờ đợi câu trả lời của cô. Anh không muốn làm cô giận, anh đã nợ cô quá nhiều. Người trong lòng thấy hổ thẹn tất nhiên không thể cao ngạo.
“Mẹ, chú ấy là ba con hả? Vậy ba là ai?” Thiên Thiên thực chờ mong câu trả lời của cô.
Giản Tiểu Bạch hiểu được từ ba thứ nhất mà cậu nhóc nói là chỉ Mạc Tử Bắc, còn cái thứ hai là chỉ Mai Thiếu Khanh.
“Thiên Thiên.” Giản Tiểu Bạch dưới đáy lòng giãy dụa, không biết có nên nói thật với con hay không. “Lại đây, đến chỗ mẹ nào.”
Mạc Tử Bắc buông cậu nhóc xuống, trong lòng có chút không nỡ đưa mắt nhìn con đi qua. “Thiên Thiên, chú ấy không phải ba con đâu. Ba con đã đi rồi!”
“Hở!” Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên đều kinh ngạc, sững sờ.
“Vở kịch này càng xem càng hay ha.”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt lườm Doãn Đằng Nhân, cô ghét phải nhìn cái bản mặt gay của anh ta, tưởng mình đẹp là giỏi lắm sao?
Mạc Tử Bắc suy sụp, cúi đầu trong mắt lướt qua một chút thống khổ, nắm tay siết lại buông thỏng hai bên người, cắn răng đi qua nói với Giản Tiểu Bạch: “Không sao, anh có thể chờ. Chờ cho đến khi em cởi bỏ hết khúc mắc mới thôi.”
Giản Tiểu Bạch nhắm mắt lại không nhìn anh, thật ra cô cũng không biết vì sao đến phút cuối cùng cô vẫn phủ nhận.
“Mẹ, vì sao ba lại đi?”
“À! Mẹ không biết!”
“Dạ!” Khuôn mặt nhỏ bé của Giản Hạo Thiên tràn đầy vẻ thất vọng.
“Bảo bối, cháu không tò mò vì sao chú này lại giống cháu như vậy hả?” Doãn Đằng Nhân đi tới, ngồi xổm trước mặt Thiên Thiên xấu xa hỏi.
Giản Tiểu Bạch hung dữ trừng anh ta, Doãn Đằng Nhân hé miệng cười đến rất là buồn nôn.
Thiên Thiên lắc đầu: “Cháu không tò mò!”
Doãn Đằng Nhân sửng sốt. Giản Tiểu Bạch cùng Túc Nhĩ Nhiên đồng thời nín cười, hai người nhìn thoáng qua nhau rồi Túc Nhĩ Nhiên đứng lên nói với Doãn Đằng Nhân: “Đi thôi!”
“Ớ!”
“Anh ở trong này nói nhiều quá!” Túc Nhĩ Nhiên cúi đầu nói một câu.
Chỉ thấy Doãn Đằng Nhân vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Túc?!”
Túc Nhĩ Nhiên tiêu sái rời đi, Doãn Đằng Nhân xoay mặt nhìn Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch. Bọn họ cũng chưa phản ứng gì thì vẻ ai oán đã ngay lập tức bò lên gương mặt của Doãn Đằng Nhân. “Thật đả kích người ta quá mà!”
Bình luận facebook