Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 124
Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn nhau một cái: “Chúng tôi sẽ đến đưa cơm, còn Thiên Thiên tôi thấy vẫn nên để chúng tôi đưa đi. Ở đây mọi người thật sự cũng không thể chăm sóc cho nó được nhiều.”
Mạc Tử Bắc nhìn con có chút không nỡ. Hùng Lập Tân nhìn dáng vẻ không nỡ của anh thật ra rất thông cảm: “Không sao đâu. Sau khi xuất viện sẽ đưa Thiên Thiên đến với hai người ngay!”
Mạc Tử Bắc lại nhìn gương mặt bé bỏng của con trai: “Bảo bối, con có muốn về nhà ở với chú Hùng ở mấy ngày không?”
Thiên Thiên nhìn anh lắc đầu. “Con muốn ở đây nhìn mẹ. Con không muốn rời khỏi chỗ này.”
Mạc Tử Bắc xấu hổ nhìn sang Hùng Lập Tân có chút áy náy: “Làm sao bây giờ?”
“Không sao, cậu nhóc lo lắng cho mẹ cũng rất bình thường. Thế này đi hay là để đến tối cậu nhóc ngủ rồi tôi sẽ đón cháu đi.”
Lúc này Giản Tiểu Bạch được đẩy ra. Mạc Tử Bắc ôm con đi tới. “Tiểu Bạch Tiểu Bạch!”
Nhìn đến sắc mặt cô trắng bệch, tái nhợt không có chút sắc máu mà tim anh thắt lại thật chặt: “Tiểu Bạch!”
Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt to yếu ớt muốn nở nụ cười với mọi người nhưng cuối cùng lại rơi hai giọt nước mắt. Dường như ý thức được điều gì đó mà cơn đau đớn tê tâm liệt phế cùng nỗi sợ hãi đột nhiên bùng nổ trong cô: Ôi ôi mất con rồi!
Lúc cô ngất đi chỉ biết là nguy rồi con của cô có khả năng sẽ thật sự không còn. Trong lòng như là bị lấy đi một mảng vậy đau đớn cùng cực.
“Mạc Tử Bắc, con đi rồi!” Cô đáng thương nói.
Mạc Tử Bắc nước mắt lưng tròng: “Không sao, anh chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi!”
Lâm Hiểu Tình thực cảm động tựa vào người Hùng Lập Tân. Một người đàn ông vào giây phút này cố nén bi thương nói chỉ cần cô gái không có việc gì là tốt rồi. Thật sự làm cho người ta rất cảm động.
Hùng Lập Tân nhìn Giản Tiểu Bạch dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khẽ vuốt tóc Lâm Hiểu Tình một cái: “Bà xã, e là chúng ta phải một tháng nữa mới có thể có baby được. Anh nghĩ phải đợi anh khôi phục lại máu chút đã!”
“Dạ!” Lâm Hiểu Tình gật đầu. “Chỉ cần anh khỏe mạnh, cả đời ở bên em thì chẳng còn gì tốt bằng!”
“Yên tâm đi! Anh phúc dày mạng lớn, không sao đâu!” Hùng Lập Tân an ủi cô đồng thời cũng nói với mọi người đứng đầy ở trước cửa phòng mổ: “Chúng ta có phải nên trở về phòng bệnh hay không?”
“Đúng rồi, về phòng bệnh nói chuyện đi!” Doãn Đằng Nhân lại ồn ào.
Mạc Tử Bắc ôm con trai, nhìn Giản Tiểu Bạch thật sâu, vẻ mặt cô bi thương, trên tóc cũng có tơ máu làm anh rất là đau lòng. Sau khi trở lại phòng bệnh, Mạc Tử Bắc thả con xuống rồi bế cô đến giường bệnh. Lúc này mới nhịn không được hỏi: “Cuối cùng sao lại thế này?”
Giản Tiểu Bạch nhớ lại chuyện buổi chiều, vẻ mặt còn hoảng sợ. “A a, đáng sợ quá. Hắn ta muốn giết tôi, hắn ta rất ác độc đá vào bụng tôi. Hu hu con cũng mất rồi!”
Giản Tiểu Bạch cảm xúc có chút kích động, vẻ mặt bi thương, hoảng sợ, nức nở kêu lên: “Mạc Tử Bắc, mất con rồi.”
Mạc Tử Bắc rơi một giọt nước mắt, giọt xuống mặt Giản Tiểu Bạch. Cô đột nhiên giương mắt nhìn về phía anh, trong đôi mắt ngăm đen ẩn chứa một màn sương, một giọt nước mắt lại nhỏ xuống. Mạc Tử Bắc ở trên gương mặt của cô lại hôn tiếp một cái: “Anh xin lỗi, là anh không có bảo vệ tốt em!”
“Hu hu.” Giản Tiểu Bạch khóc càng dữ hơn.
Mạc Tử Bắc lau đi nước mắt của cô: “Ngoan! Đừng khóc. Con vẫn còn ở đây, phải kiên cường!”
“Thiên Thiên!” Giản Tiểu Bạch kinh hãi kêu lên. May quá, vừa rồi Thiên Thiên không có ở trong này, nếu không hậu quả rất khó tưởng tượng.
“Mẹ đừng khóc!” Giản Hạo Thiên đến lau đi những giọt nước mắt trên mặt Giản Tiểu Bạch. “Thiên Thiên bảo vệ mẹ, mẹ đừng khóc!”
“Ngoan lắm con trai! Mẹ không khóc đâu!” Giản Tiểu Bạch cố lấy dũng khí an ủi con.
Dáng vẻ một nhà ba người họ khiến mọi người đều thổn thức không thôi.
“Tiểu Bạch, người kia trên mặt có phải có một vết sẹo dài không?” Hùng Lập Tân hiện tại chỉ muốn xác định đặc điểm cụ thể của người kia.
Giản Tiểu Bạch cố gắng nhớ lại mọi chuyện lúc chiều. Chính là ở trong phòng này gã đó thiếu chút nữa là lấy mạng cô. Tuy rằng cô không sao nhưng cục cưng lại không còn.
“Gã đó bộ dạng rất hung dữ, không nói lời nào vừa vào cửa liền đánh em. Em lăn xuống giường, hắn ta túm lấy tóc em sau đó lại đá bụng em, đập đầu vào ngăn tủ, sau đó thì em cũng không biết.”
Nhớ đến là trong lòng cô lại đau đớn, từng cơn đau nhỏ như đám dây leo bò kín khắp cả lồng ngực, cảm giác không thể hô hấp khiến cô muốn khóc cũng khóc không được. Hóa ra đau đớn đến tận cùng thì lại không thể rơi nước mắt. Không khóc được lại đau đớn như thế khiến người ta hít thở không thông!
Mạc Tử Bắc nghe thấy tự thuật của cô mà trong lòng lại đau đớn khó có thể ức chế: “Là ai tàn nhẫn như vậy anh muốn giết kẻ đó!”
Anh đau đớn gào lên khiến tất cả mọi người đều tán thành. Lâm Hiểu Tình phụ họa: “Đúng vậy, nhất định phải bắt được hắn, băm ra trăm mảnh mới hóa giải được nỗi hận của chúng ta!”
Doãn Đằng Nhân cũng muốn bắt được gã này: “Có điều tôi thực sự rất tò mò. Vì sao hắn ta biết cô Giản mang thai? Rồi làm thế nào mà căn được thời gian cô ấy chỉ có một mình?”
“Đây chính là vấn đề mấu chốt!” Hùng Lập Tân nếu có chút đăm chiêu suy nghĩ rồi lại nói: “Hắn ta nhất định có nhiều mục đích. Tiểu Bạch chỉ là một nhân viên quèn rất ít khi đắc tội người khác, vậy còn anh Mạc, anh thì sao? Có phải đã đắc tội rất nhiều người không?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Ngoài Ôn Hướng Đình, tôi không biết là tôi có đắc tội ai. Hơn nữa năm năm qua tôi vẫn không quay về, không có khả năng vừa về là đã đắc tội với ai được?”
“Nói cũng đúng!” Doãn Đằng Nhân cố gắng suy nghĩ: “Chuyện này thật sự làm người ta rất khó hiểu. Chúng ta rốt cuộc có nên báo án không?”
“Báo đi! Tuy rằng mình không phải thực sự tin hiệu suất làm việc của cục cảnh sát nhưng trước mắt năng lực của chúng ta có vẻ vẫn chưa được. Mình thực hận mình không phải là lão đại.” Mạc Tử Bắc vẻ mặt ảo não.
“Hả! Ha ha chúng ta có thể lấy tiền tìm người làm mà! Có tiền là có thể giải quyết hết!” Doãn Đằng Nhân là điển hình của người chủ trương tôn thờ đồng tiền.
“Có tiền bảo anh ăn cứt thì ăn có ăn không?” Túc Nhĩ Nhiên không hiểu, nói một câu.
“Tiểu Túc, em đừng có lão đả kích anh. Hiện tại lòng tự trọng của anh đã thấp đến mức nghiêm trọng rồi, còn đả kích nữa anh sẽ biến thành thái giám mất!” Doãn Đằng Nhân lại là ai oán nhìn Tiểu Túc.
“Không thích nhìn cái kiểu coi trọng đồng tiền của anh. Nếu còn như vậy thì vẫn sẽ đả kích!” Tiểu Túc lạnh lùng ngồi vào một bên.
“À!”
Không ai có tâm tình xem bọn họ đấu võ mồm, Hùng Lập Tân suy nghĩ rồi nói với Lâm Hiểu Tình: “Đêm nay chúng ta cũng đừng về nhà. Anh thấy nơi này càng có nhiều người trông coi càng tốt. Nhiều người nhiều sức. Anh đi tìm bệnh viện hiệp thương một chút, chúng ta lấy một cái phòng bên cạnh, nằm viện tập thể cũng được!”
“Chủ ý này thật không tồi. Tôi cũng chưa từng nằm viện đấy! Chúng ta nằm viện tập thể đi. Việc này anh khỏi phải đi, anh vừa lấy nhiều máu như vậy, để tôi đi. Tôi nhất định tìm viện trưởng lấy hai cái phòng đơn một trái một phải bên cạnh. Ha ha, cái này để tôi đi!” Doãn Đằng Nhân phấn khởi giống như được uống Viagra.
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, Mạc Tử Bắc cùng Hùng Lập Tân liếc nhau. Hùng Lập Tân nhún nhún vai: “Để tránh chuyện ngoài ý muốn cũng chỉ có thể ở như thế!”
Mạc Tử Bắc nhìn con có chút không nỡ. Hùng Lập Tân nhìn dáng vẻ không nỡ của anh thật ra rất thông cảm: “Không sao đâu. Sau khi xuất viện sẽ đưa Thiên Thiên đến với hai người ngay!”
Mạc Tử Bắc lại nhìn gương mặt bé bỏng của con trai: “Bảo bối, con có muốn về nhà ở với chú Hùng ở mấy ngày không?”
Thiên Thiên nhìn anh lắc đầu. “Con muốn ở đây nhìn mẹ. Con không muốn rời khỏi chỗ này.”
Mạc Tử Bắc xấu hổ nhìn sang Hùng Lập Tân có chút áy náy: “Làm sao bây giờ?”
“Không sao, cậu nhóc lo lắng cho mẹ cũng rất bình thường. Thế này đi hay là để đến tối cậu nhóc ngủ rồi tôi sẽ đón cháu đi.”
Lúc này Giản Tiểu Bạch được đẩy ra. Mạc Tử Bắc ôm con đi tới. “Tiểu Bạch Tiểu Bạch!”
Nhìn đến sắc mặt cô trắng bệch, tái nhợt không có chút sắc máu mà tim anh thắt lại thật chặt: “Tiểu Bạch!”
Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt to yếu ớt muốn nở nụ cười với mọi người nhưng cuối cùng lại rơi hai giọt nước mắt. Dường như ý thức được điều gì đó mà cơn đau đớn tê tâm liệt phế cùng nỗi sợ hãi đột nhiên bùng nổ trong cô: Ôi ôi mất con rồi!
Lúc cô ngất đi chỉ biết là nguy rồi con của cô có khả năng sẽ thật sự không còn. Trong lòng như là bị lấy đi một mảng vậy đau đớn cùng cực.
“Mạc Tử Bắc, con đi rồi!” Cô đáng thương nói.
Mạc Tử Bắc nước mắt lưng tròng: “Không sao, anh chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi!”
Lâm Hiểu Tình thực cảm động tựa vào người Hùng Lập Tân. Một người đàn ông vào giây phút này cố nén bi thương nói chỉ cần cô gái không có việc gì là tốt rồi. Thật sự làm cho người ta rất cảm động.
Hùng Lập Tân nhìn Giản Tiểu Bạch dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khẽ vuốt tóc Lâm Hiểu Tình một cái: “Bà xã, e là chúng ta phải một tháng nữa mới có thể có baby được. Anh nghĩ phải đợi anh khôi phục lại máu chút đã!”
“Dạ!” Lâm Hiểu Tình gật đầu. “Chỉ cần anh khỏe mạnh, cả đời ở bên em thì chẳng còn gì tốt bằng!”
“Yên tâm đi! Anh phúc dày mạng lớn, không sao đâu!” Hùng Lập Tân an ủi cô đồng thời cũng nói với mọi người đứng đầy ở trước cửa phòng mổ: “Chúng ta có phải nên trở về phòng bệnh hay không?”
“Đúng rồi, về phòng bệnh nói chuyện đi!” Doãn Đằng Nhân lại ồn ào.
Mạc Tử Bắc ôm con trai, nhìn Giản Tiểu Bạch thật sâu, vẻ mặt cô bi thương, trên tóc cũng có tơ máu làm anh rất là đau lòng. Sau khi trở lại phòng bệnh, Mạc Tử Bắc thả con xuống rồi bế cô đến giường bệnh. Lúc này mới nhịn không được hỏi: “Cuối cùng sao lại thế này?”
Giản Tiểu Bạch nhớ lại chuyện buổi chiều, vẻ mặt còn hoảng sợ. “A a, đáng sợ quá. Hắn ta muốn giết tôi, hắn ta rất ác độc đá vào bụng tôi. Hu hu con cũng mất rồi!”
Giản Tiểu Bạch cảm xúc có chút kích động, vẻ mặt bi thương, hoảng sợ, nức nở kêu lên: “Mạc Tử Bắc, mất con rồi.”
Mạc Tử Bắc rơi một giọt nước mắt, giọt xuống mặt Giản Tiểu Bạch. Cô đột nhiên giương mắt nhìn về phía anh, trong đôi mắt ngăm đen ẩn chứa một màn sương, một giọt nước mắt lại nhỏ xuống. Mạc Tử Bắc ở trên gương mặt của cô lại hôn tiếp một cái: “Anh xin lỗi, là anh không có bảo vệ tốt em!”
“Hu hu.” Giản Tiểu Bạch khóc càng dữ hơn.
Mạc Tử Bắc lau đi nước mắt của cô: “Ngoan! Đừng khóc. Con vẫn còn ở đây, phải kiên cường!”
“Thiên Thiên!” Giản Tiểu Bạch kinh hãi kêu lên. May quá, vừa rồi Thiên Thiên không có ở trong này, nếu không hậu quả rất khó tưởng tượng.
“Mẹ đừng khóc!” Giản Hạo Thiên đến lau đi những giọt nước mắt trên mặt Giản Tiểu Bạch. “Thiên Thiên bảo vệ mẹ, mẹ đừng khóc!”
“Ngoan lắm con trai! Mẹ không khóc đâu!” Giản Tiểu Bạch cố lấy dũng khí an ủi con.
Dáng vẻ một nhà ba người họ khiến mọi người đều thổn thức không thôi.
“Tiểu Bạch, người kia trên mặt có phải có một vết sẹo dài không?” Hùng Lập Tân hiện tại chỉ muốn xác định đặc điểm cụ thể của người kia.
Giản Tiểu Bạch cố gắng nhớ lại mọi chuyện lúc chiều. Chính là ở trong phòng này gã đó thiếu chút nữa là lấy mạng cô. Tuy rằng cô không sao nhưng cục cưng lại không còn.
“Gã đó bộ dạng rất hung dữ, không nói lời nào vừa vào cửa liền đánh em. Em lăn xuống giường, hắn ta túm lấy tóc em sau đó lại đá bụng em, đập đầu vào ngăn tủ, sau đó thì em cũng không biết.”
Nhớ đến là trong lòng cô lại đau đớn, từng cơn đau nhỏ như đám dây leo bò kín khắp cả lồng ngực, cảm giác không thể hô hấp khiến cô muốn khóc cũng khóc không được. Hóa ra đau đớn đến tận cùng thì lại không thể rơi nước mắt. Không khóc được lại đau đớn như thế khiến người ta hít thở không thông!
Mạc Tử Bắc nghe thấy tự thuật của cô mà trong lòng lại đau đớn khó có thể ức chế: “Là ai tàn nhẫn như vậy anh muốn giết kẻ đó!”
Anh đau đớn gào lên khiến tất cả mọi người đều tán thành. Lâm Hiểu Tình phụ họa: “Đúng vậy, nhất định phải bắt được hắn, băm ra trăm mảnh mới hóa giải được nỗi hận của chúng ta!”
Doãn Đằng Nhân cũng muốn bắt được gã này: “Có điều tôi thực sự rất tò mò. Vì sao hắn ta biết cô Giản mang thai? Rồi làm thế nào mà căn được thời gian cô ấy chỉ có một mình?”
“Đây chính là vấn đề mấu chốt!” Hùng Lập Tân nếu có chút đăm chiêu suy nghĩ rồi lại nói: “Hắn ta nhất định có nhiều mục đích. Tiểu Bạch chỉ là một nhân viên quèn rất ít khi đắc tội người khác, vậy còn anh Mạc, anh thì sao? Có phải đã đắc tội rất nhiều người không?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Ngoài Ôn Hướng Đình, tôi không biết là tôi có đắc tội ai. Hơn nữa năm năm qua tôi vẫn không quay về, không có khả năng vừa về là đã đắc tội với ai được?”
“Nói cũng đúng!” Doãn Đằng Nhân cố gắng suy nghĩ: “Chuyện này thật sự làm người ta rất khó hiểu. Chúng ta rốt cuộc có nên báo án không?”
“Báo đi! Tuy rằng mình không phải thực sự tin hiệu suất làm việc của cục cảnh sát nhưng trước mắt năng lực của chúng ta có vẻ vẫn chưa được. Mình thực hận mình không phải là lão đại.” Mạc Tử Bắc vẻ mặt ảo não.
“Hả! Ha ha chúng ta có thể lấy tiền tìm người làm mà! Có tiền là có thể giải quyết hết!” Doãn Đằng Nhân là điển hình của người chủ trương tôn thờ đồng tiền.
“Có tiền bảo anh ăn cứt thì ăn có ăn không?” Túc Nhĩ Nhiên không hiểu, nói một câu.
“Tiểu Túc, em đừng có lão đả kích anh. Hiện tại lòng tự trọng của anh đã thấp đến mức nghiêm trọng rồi, còn đả kích nữa anh sẽ biến thành thái giám mất!” Doãn Đằng Nhân lại là ai oán nhìn Tiểu Túc.
“Không thích nhìn cái kiểu coi trọng đồng tiền của anh. Nếu còn như vậy thì vẫn sẽ đả kích!” Tiểu Túc lạnh lùng ngồi vào một bên.
“À!”
Không ai có tâm tình xem bọn họ đấu võ mồm, Hùng Lập Tân suy nghĩ rồi nói với Lâm Hiểu Tình: “Đêm nay chúng ta cũng đừng về nhà. Anh thấy nơi này càng có nhiều người trông coi càng tốt. Nhiều người nhiều sức. Anh đi tìm bệnh viện hiệp thương một chút, chúng ta lấy một cái phòng bên cạnh, nằm viện tập thể cũng được!”
“Chủ ý này thật không tồi. Tôi cũng chưa từng nằm viện đấy! Chúng ta nằm viện tập thể đi. Việc này anh khỏi phải đi, anh vừa lấy nhiều máu như vậy, để tôi đi. Tôi nhất định tìm viện trưởng lấy hai cái phòng đơn một trái một phải bên cạnh. Ha ha, cái này để tôi đi!” Doãn Đằng Nhân phấn khởi giống như được uống Viagra.
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, Mạc Tử Bắc cùng Hùng Lập Tân liếc nhau. Hùng Lập Tân nhún nhún vai: “Để tránh chuyện ngoài ý muốn cũng chỉ có thể ở như thế!”
Bình luận facebook