• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa (1 Viewer)

  • Chương 131

“Không đơn giản?” Mạc Tử Bắc không hiểu. Sự thật đã diễn ra trước mặt, nhất định là ông ta.

“Mạc! Chúng ta không có chứng cớ thì đừng đổ oan cho bác trai.”

“Đúng vậy, tôi nghĩ chúng ta trước tiên vẫn nên cẩn thận gấp bội đi!” Hùng Lập Tân cùng Doãn Đằng Nhân duy trì một cái thái độ.

“Nếu ông ta còn dám trêu chọc chúng ta, tôi sẽ không ngại giết cha đâu!” Mạc Tử Bắc trong mắt hiện lên vẻ độc ác khiến Doãn Đằng Nhân cùng Hùng Lập Tân đều sửng sốt: “Mạc, cậu! Ôi trời!” Doãn Đằng Nhân bất đắc dĩ đối mặt với Hùng Lập Tân: “Anh nói sao? Anh có tin Ôn Thanh Nham sẽ làm như vậy không?”

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Về tình về lý về khoa học thì anh Mạc nghi ngờ cũng không sai nhưng mà rất nhiều chuyện cho dù mắt thấy cũng không nhất định là thật, có thể có chút hiểu lầm nữa. Đừng đổ oan cho người tốt mà bỏ lỡ hung thủ thật sự.”

“Tôi đồng ý với quan điểm của anh Hùng. Mạc, mình cậu đối với ba cậu thật sự có chút quá đáng, đã nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn canh cánh trong lòng. Ông ấy cũng muốn giao công ty của ổng cho cậu. Tập đoàn Ôn thị lớn như vậy bị Ôn Hướng Đình phá sụp, ông ấy làm thế nào có thể vì một Ôn Hướng Đình mà tổn thương cậu chứ? Cậu hiện tại đã là một người cha, để cậu đi tổn thương Thiên Thiên cậu có chịu không?”

Mạc Tử Bắc ngẩn ra: “Mình tuyệt đối sẽ không tổn thương Thiên Thiên nhưng là nếu có mấy người làm hại Thiên Thiên, mình sẽ liều mạng khiến đối phương muốn sống cũng không được.”

“Cậu không làm hại con mình. Ôn Thanh Nham cũng là ba cậu thì sao có thể làm hại cậu? Huống hồ Ôn Hướng Đình cũng không đáng để ông ấy làm như vậy!”

Mạc Tử Bắc trong đầu hiện lên cảnh vừa rồi lúc Ôn Thanh Nham biết Ôn Hướng Đình chết thì vẻ mặt hơi khựng lại, dường như ông thật sự không biết tin Ôn Hướng Đình đã chết. Doãn Đằng Nhân lại nói: “Ôn Hướng Đình chết buổi sáng, ông Ôn không có khả năng lúc ấy đã biết tin. Nếu ông ấy thật sự ở cái tuổi xế chiều đó rồi mà vẫn còn có bản lĩnh lớn như vậy thì công ty của ông ấy cũng sẽ không bị mình thu mua.”

“Phân tích rất có lý.” Hùng Lập Tân cũng nói cho Ôn Thanh Nham. “Anh Mạc thứ tôi nói thẳng. Anh có thể đã rơi vào trong tâm ma của mình rồi, anh hãy tự kềm chế. Có lẽ chuyện cũng không phải xấu như anh nghĩ. Tôi thấy ông Ôn nhìn rất ôn tồn cũng không có gì không tốt.”

Mạc Tử Bắc chán nản hiện lên mặt, thật ra anh cũng chẳng hy vọng hung thủ là ba mình? Nhưng mà không phải ông thì là ai đây?

“Trong lòng mình rất loạn!” Mạc Tử Bắc lần đầu tiên trong đời bất lực như vậy phiền não như vậy. Mình cứ nghĩ đến Tiểu Bạch có khả năng còn có thể lọt vào nguy hiểm thì trái tim mình lại phát điên đến.”

“Ở bên cạnh cô ấy đừng bỏ cô ấy đi nữa, nếu bỏ đi có lẽ sẽ thật sự vĩnh viễn mất đi.” Hùng Lập Tân dường như là có ý muốn nói gì đó.

“Là sao?” Mạc Tử Bắc mẫn cảm hỏi.

“Không sao hết, bảo vệ tốt người phụ nữ của mình. Đây là trách nhiệm của mỗi người đàn ông, anh cho là sao chứ?” Hùng Lập Tân có chút buồn cười hỏi.

Doãn Đằng Nhân nheo đôi mắt xinh đẹp lại, đảo qua khuôn mặt tuấn tú tao nhã của Hùng Lập Tân trong lòng hình như đang nghĩ cái gì đó.

“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình!” Mạc Tử Bắc nghiêm túc cam đoan.

Sau khi nói xong anh mới bắt đầu phát hiện anh lại có thể cam đoan với Hùng Lập Tân, anh ta chỉ là một bằng hữu mà thôi. Tiểu Bạch là cô nhi, anh chỉ cần cam đoan với Tiểu Bạch là được. Cô bé của anh lúc này bị hoảng sợ, bị thương còn sảy thai. Anh hiện tại phải đi về với cô mới được. “Tôi về đây. Làm phiền hai người giúp tôi chú ý gấp bội, nếu thật sự không được thì chúng ta thuê công ty bảo vệ!”

“Anh nghĩ sao?” Doãn Đằng Nhân hỏi Hùng Lập Tân.

Hùng Lập Tân lắc đầu: “Có lẽ vẫn chưa cần huy động nhân lực như vậy đây! Trước tiên cứ quan sát một ngày rồi nói sau.”

“Được rồi, tôi đi đây.” Mạc Tử Bắc muốn đến với cô gái của mình.

“?” Nhìn bóng dáng Mạc Tử Bắc rời đi, Doãn Đằng Nhân có một cảm giác nói không nên lời chỉ cảm thấy chua xót, lắc đầu hai tay khoanh trước ngực. “Vì sao đàn ông luôn không rời khỏi phụ nữ?”

“À!” Hùng Lập Tân cười lắc đầu: “Vấn đề này rất phức tạp, tôi nghĩ tôi trả lời anh không được. Anh vẫn là đến hỏi mấy tiên tri thì có vẻ tốt hơn.”

“Ờ!” Doãn Đằng Nhân nhếch miệng.

Trong phòng bệnh Giản Tiểu Bạch, Mạc Tử Bắc vừa mới đi vào nhìn chung quanh một cái liền phát hiện không thấy Thiên Thiên đâu. Túc Nhĩ Nhiên ngồi ở trên sô pha rất im lặng.

“Thiên Thiên đâu?” Mạc Tử Bắc hỏi.

Lâm Hiểu Tình từ trong buồng vệ sinh chạy ra: “Thiên Thiên ở ngoài cửa, tôi vừa vào buồng vệ sinh một phút thôi. Vừa rồi cậu nhóc còn ở trước cửa cầm kính viễn vọng ở cửa xem linh tinh mà!”

“Không có.” Mạc Tử Bắc đã cảm thấy bất an.

Lâm Hiểu Tình trong lòng cả kinh lập tức đứng lên hoang mang rối loạn chạy đến cửa nhìn xung quanh, giọng nói cũng gấp gáp hẳn. “Hùng Lập Tân hu hu Thiên Thiên…”

Mạc Tử Bắc trong lòng chợt lạnh hẳn, một dự cảm không lành nảy lên trong lòng anh, trái tim anh như rơi vào vực sâu vạn trượng, khủng hoảng bùng lên suýt nữa là đứng không vững. Túc Nhĩ Nhiên đi tới cũng vẻ mặt áy náy. Cô cùng Lâm Hiểu Tình, hai người đều coi chừng cậu bé.

Giản Tiểu Bạch còn đang trong giấc mộng nhíu mày lại. Mạc Tử Bắc nhìn cô thật sâu một cái rồi chạy ra ngoài cửa.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên.” Anh ở cửa la to. Chạy đến phòng bên cạnh nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng của Thiên Thiên. Mạc Tử Bắc cảm thấy trái tim mình cũng vỡ tan rồi.

Anh điên cuồng mà tìm toàn bộ trên hành lang, tìm mọi phòng bệnh những không thấy bóng cậu nhóc ở đâu? Anh giống một người điên chạy về, vừa lúc gặp phải Doãn Đằng Nhân.

“Mạc, sao thế?”

“Thiên Thiên bị kẻ xấu bắt đi rồi.” Giọng Mạc Tử Bắc rất thấp giống như đang cố ý áp chế cái gì đó.

Trên mặt Doãn Đằng Nhân hiện lên vẻ kinh ngạc: “Có thể chúng ta đều ở đó. Tiểu Túc sao lại thế này?”

Túc Nhĩ Nhiên xin lỗi lắc đầu, trên gương mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên lo lắng hẳn. “Cậu bé đang chơi ở cửa, không có động tĩnh gì thì sao có thể nhanh như vậy đã bị mang đi? Nhưng mà thật sự không thấy bé đâu nữa.” Túc Nhĩ Nhiên cũng cảm thấy rất khó tin đồng thời cũng rất áy náy.

Lâm Hiểu Tình bổ nhào vào trong lòng Hùng Lập Tân cầm chặt lấy cánh tay anh ta. “Hùng Lập Tân, không thấy Thiên Thiên đâu. Vừa rồi còn ở đây hu hu em đã không trong coi cậu nhóc cẩn thận.”

Sắc mặt Hùng Lập Tân cũng trầm hẳn xuống nhưng vẫn là ôm chặt Lâm Hiểu Tình. “Đừng sợ, anh sẽ tìm cậu bé về mà tin anh đi.”

Lâm Hiểu Tình chôn mặt ở trong lòng anh nước mắt cũng chảy xuống: “Em biết nói thế nào với Tiểu Bạch đây. Hu hu Tiểu Bạch mà biết thì chết mất. Hùng Lập Tân anh cách đi xin anh đó.”

Mạc Tử Bắc không biết nên trách ai. Chỉ một lát mấy người đàn ông ở phòng bên thôi mà con trai đã bị người ta bắt mất. Anh cố gắng buộc mình tỉnh táo lại, mím chặt môi. Anh như là thay đổi thành một con người khác. “Tìm công ty bảo vệ canh gác ở cửa hai mươi bốn giờ. Toàn bộ hành lang dài tôi đều phải giới nghiêm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom