Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 146
“Mạc Tử Bắc, anh là nam, em là nữ, em không thể dìu anh vào đó.”
Giản Tiểu Bạch thật sự là không muốn đi. Lúc ở bệnh viện đều là Doãn Đằng Nhân dìu anh vào WC.
“Em không phải là vợ anh sao? Vợ giúp chồng đi WC thì có cái gì không đúng? Chẳng lẽ không phải em mà Tina mới là vợ anh? Anh đi kêu cô ấy đến giúp anh cũng được.” Mạc Tử Bắc thực ủy khuất nói.
“Anh!” Giản Tiểu Bạch căm giận muốn chửi anh nhưng vẫn ráng nhịn xuống.
Nhịn một lần gió êm sóng lặng! Cô tự an ủi mình.
“Được rồi! Em đưa anh đi!” Cắn răng nói xong rồi cô nâng anh dậy.
Mạc Tử Bắc đáy mắt hiện lên một chút giảo hoạt, anh chính là thích nhìn cái vẻ cô thẹn thùng, anh đoán trước đây anh nhất định rất thích cơ thể cô.
Vừa rồi Tina nói với anh là cô ta yêu anh, luôn yêu anh, ao ước được làm vợ anh hay là tình nhân cũng được. Giản Tiểu Bạch hỏi anh Tina nói gì mà anh không nói là vì anh phát hiện chọc cô giận rất vui, biểu cảm trên mặt cô cũng bởi vậy mà sinh động hẳn lên.
Giản Tiểu Bạch khoác cánh tay anh, không biết đáy mắt anh hiện lên vẻ đùa giỡn mà dìu anh đi vào buồng vệ sinh, thân mình anh nặng nề tựa lên người cô, nặng chết mất!
Giản Tiểu Bạch bởi vì sảy thai nên vẫn còn rất yếu, cơ thể chỉ mới dùng sức đã lập tức mệt đến thở hồng hộc.
Mạc Tử Bắc vô cùng thân thiết tựa vào bả vai của cô, nhảy lò cò một chân, còn chân kia thì vẫn lơ lửng giữa không trung. Đi đến bên cạnh toilet anh nói với Giản Tiểu Bạch: “Giúp anh cởi quần!”
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ mặt. Cô có chút bực bội cũng có chút ngượng ngùng. “Mạc Tử Bắc anh chỉ bị gãy chân chứu có gãy tay đâu hả?”
“Em không giúp anh?” Anh có vẻ rất ủy khuất.
“Em không phải không giúp anh mà thật sự chuyện đó khó quá.”
“Chúng ta không phải có con rồi sao? Em thẹn thùng cái gì chứ?”
Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy đầu thật đau, bị anh chỉnh mà choáng váng sắp ngất đi rồi. Hít một hơi cô nhắm mắt lại giúp anh cởi quần sau đó căm giận hỏi: “Vậy được chưa?”
“Chưa được, em xem còn chưa có cởi ra nữa!”
Nghe anh nói như vậy Giản Tiểu Bạch lập tức trừng lớn mắt, chưa từng nghĩ nhìn thấy làm khiến cô mặt đỏ tim đập thình thịch, cái đó còn đang đứng nghiêm chào cô.
“Ha ha.” Mạc Tử Bắc vẻ mặt cười xấu xa.
Giản Tiểu Bạch mặt đỏ như khỉ, bị anh chọc cô nhất thời nóng vội cô đẩy anh một cái.
Rầm! Mạc Tử Bắc té ngã chổng vó. Đầu đập ngay vào bồn rửa tay, nhất thời anh chỉ cảm thấy sao bay đầu trời, trong đầu giống như đang chiếu phim mà xẹt qua một số hình ảnh.
Giản Tiểu Bạch sợ ngây người, lập tức ngồi xổm xuống khẽ gọi: “Mạc Tử Bắc, anh không sao chứ? Hu hu em không cố ý, thật sự không phải cố ý!”
Cô sắp khóc tới nơi rồi. Mạc Tử Bắc đầu rất đau, đau không chịu nổi, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức hai hàng lệ chảy dọc xuống. “Mạc Tử Bắc, anh mau đứng lên đi. Đừng làm em sợ!”
“Tiểu Bạch!” Anh than nhẹ.
“Mạc Tử Bắc?” Giản Tiểu Bạch không xác định gọi một tiếng.
Anh gọi cô là Tiểu Bạch, hình như đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh gọi tên của cô. “Mạc Tử Bắc anh nhớ ra rồi hả?”
“Tiểu Bạch, Thiên Thiên đâu?” Đau đớn cùng cực qua đi, Mạc Tử Bắc ngẩng mặt lên.
Giản Tiểu Bạch một trận kích động: “Mạc Tử Bắc, anh nhớ lại thật rồi?”
“Thiên Thiên ở đâu? Đã về chưa?” Trong giọng anh rõ ràng rất lo lắng.
“Về rồi, đang ở bên ngoài. Anh thật sự nhớ lại rồi, a, thật tốt quá. Mạc Tử Bắc, anh làm em sợ muốn chết.” Nước mắt của cô lại nhịn không được mà chảy xuống.
“Ngoan! Đừng khóc, anh không sao!” Anh thử đứng lên.
Giản Tiểu Bạch giúp anh kéo quần lên, vừa rồi như vậy thật sự là rất xấu hổ. Lão đại của Mạc Tử Bắc vẫn đang đứng nghiêm, vừa nhìn thấy con ngươi cô chợt sáng lên.
“Tiểu Bạch!” Anh thật sâu gọi một tiếng, nước mắt cùng thời gian bịt kín ánh mắt Giản Tiểu Bạch. Cô muốn nhìn cho thật rõ người đàn ông này, cô rốt cuộc cũng chờ được người đàn ông này nhớ lại.
“Mạc Tử Bắc!” Cô cũng thật sâu gọi anh một tiếng.
Mạc Tử Bắc si mê vươn một bàn tay xoa khuôn mặt Giản Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em. Anh cứ nghĩ kiếp này sẽ không còn được gặp lại em nữa.”
Nước mắt anh cũng không không chịu thua kém mà trào khỏi hốc mắt, lăn qua mặt, chảy tới miệng, mằn mặn mà lại ngọt, anh lại tìm về cảm giác còn sống.
Còn sống thật tốt!
Giản Tiểu Bạch ôm chặt anh, hốc mắt cô cũng rưng rưng, vui quá mà khóc. Anh cũng ôm chặt lấy cô. Giờ khắc này trái tim Giản Tiểu Bạch xẹt qua một cảm xúc. Cô ngẩng đầu không tự chủ được vươn tay chậm rãi lướt qua đường nét kiên nghị mà anh tuấn của Mạc Tử Bắc, ánh mắt anh u buồn, sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi xếch, đôi mắt đen, râu anh hơi hơi đâm vào tay. Anh kéo tay cô xuống nhẹ nhàng nắm ở trong lòng bàn tay. Tay anh thật lớn, thật ấm, đủ có thể lấy bao lấy tay cô, hai người ngây ngẩn giương mắt nhìn nhau.
Đáy mắt Mạc Tử Bắc không có gì khác chỉ có tình ý dạt dào. Giản Tiểu Bạch vô thức kiễng mũi chân, ôm lấy mặt anh in lên nụ hôn chủ động đầu tiên của cô trong kiếp này.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc khẽ giật mình, lập tức ôm chặt eo cô làm nụ hôn càng sâu hơn. Anh hôn rất dịu dàng, rất triền miên, rất quý trọng.
Thật lâu sau mới rời đi. Giản Tiểu Bạch phì phò hít lấy không khí tươi mới, gương mặt tựa hoa đào, trên khóe miệng lơ đãng một nụ cười mỉm có thể điên đảo chúng sinh. Mạc Tử Bắc lại cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Im lặng không nói.
Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc!
Mạc Tử Bắc thật sự không muốn phá vỡ sự ấm áp hiếm có này nhưng anh mót quá, đã gấp đến như lửa sém tới lông mày rồi. Vấn đề lớn không thể không phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này. Thực xấu hổ nói với Giản Tiểu Bạch: “Bảo bối, anh muốn đi tiểu!”
Giản Tiểu Bạch nhất thời ngớ ra, quên mất bọn họ đang ở buồng vệ sinh, trên mặt đỏ lựng nhưng vẫn cười duyên gật đầu: “Uhm!”
Mạc Tử Bắc cúi đầu đưa mắt nhìn đùi phải bị bó thạch cao thật dày, một chút soái khí cũng không, bộ dạng cà nhắc nhìn có chút chật vật.
“Giúp anh cởi quần với!”
“Ơ!” Giản Tiểu Bạch lại đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu nói: “Uhm.”
Mạc Tử Bắc trong lòng thật hạnh phúc, đây là cuộc sống hạnh phúc mà anh muốn sao? Ai biết sớm như vậy đã không phí mất 5 năm, làm hại anh chịu đủ khổ dục.
Giản Tiểu Bạch ôm người anh, vòng ra phía sau giúp anh kéo quần xuống.
“Ấy, ai bảo em kéo phía sau?” Mạc Tử Bắc có chút ý trêu chọc.
“Ha ha anh mau đi cho xong đi. Chúng ta ra bên ngoài, anh hai với Hiểu Tình, Thiên Thiên đều ở bên ngoài đấy!”
Mạc Tử Bắc thất vọng lầu bầu: “Biết rồi.”
Giản Tiểu Bạch ở phía sau anh tinh nghịch thè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hạnh phúc và đỏ ửng. Ôm lấy thắt lưng anh, tựa mặt sát vào phía sau tấm lưng rộng lớn của anh. Từ nay về sau anh chính là bến đỗ của cô.
Giản Tiểu Bạch thật sự là không muốn đi. Lúc ở bệnh viện đều là Doãn Đằng Nhân dìu anh vào WC.
“Em không phải là vợ anh sao? Vợ giúp chồng đi WC thì có cái gì không đúng? Chẳng lẽ không phải em mà Tina mới là vợ anh? Anh đi kêu cô ấy đến giúp anh cũng được.” Mạc Tử Bắc thực ủy khuất nói.
“Anh!” Giản Tiểu Bạch căm giận muốn chửi anh nhưng vẫn ráng nhịn xuống.
Nhịn một lần gió êm sóng lặng! Cô tự an ủi mình.
“Được rồi! Em đưa anh đi!” Cắn răng nói xong rồi cô nâng anh dậy.
Mạc Tử Bắc đáy mắt hiện lên một chút giảo hoạt, anh chính là thích nhìn cái vẻ cô thẹn thùng, anh đoán trước đây anh nhất định rất thích cơ thể cô.
Vừa rồi Tina nói với anh là cô ta yêu anh, luôn yêu anh, ao ước được làm vợ anh hay là tình nhân cũng được. Giản Tiểu Bạch hỏi anh Tina nói gì mà anh không nói là vì anh phát hiện chọc cô giận rất vui, biểu cảm trên mặt cô cũng bởi vậy mà sinh động hẳn lên.
Giản Tiểu Bạch khoác cánh tay anh, không biết đáy mắt anh hiện lên vẻ đùa giỡn mà dìu anh đi vào buồng vệ sinh, thân mình anh nặng nề tựa lên người cô, nặng chết mất!
Giản Tiểu Bạch bởi vì sảy thai nên vẫn còn rất yếu, cơ thể chỉ mới dùng sức đã lập tức mệt đến thở hồng hộc.
Mạc Tử Bắc vô cùng thân thiết tựa vào bả vai của cô, nhảy lò cò một chân, còn chân kia thì vẫn lơ lửng giữa không trung. Đi đến bên cạnh toilet anh nói với Giản Tiểu Bạch: “Giúp anh cởi quần!”
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ mặt. Cô có chút bực bội cũng có chút ngượng ngùng. “Mạc Tử Bắc anh chỉ bị gãy chân chứu có gãy tay đâu hả?”
“Em không giúp anh?” Anh có vẻ rất ủy khuất.
“Em không phải không giúp anh mà thật sự chuyện đó khó quá.”
“Chúng ta không phải có con rồi sao? Em thẹn thùng cái gì chứ?”
Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy đầu thật đau, bị anh chỉnh mà choáng váng sắp ngất đi rồi. Hít một hơi cô nhắm mắt lại giúp anh cởi quần sau đó căm giận hỏi: “Vậy được chưa?”
“Chưa được, em xem còn chưa có cởi ra nữa!”
Nghe anh nói như vậy Giản Tiểu Bạch lập tức trừng lớn mắt, chưa từng nghĩ nhìn thấy làm khiến cô mặt đỏ tim đập thình thịch, cái đó còn đang đứng nghiêm chào cô.
“Ha ha.” Mạc Tử Bắc vẻ mặt cười xấu xa.
Giản Tiểu Bạch mặt đỏ như khỉ, bị anh chọc cô nhất thời nóng vội cô đẩy anh một cái.
Rầm! Mạc Tử Bắc té ngã chổng vó. Đầu đập ngay vào bồn rửa tay, nhất thời anh chỉ cảm thấy sao bay đầu trời, trong đầu giống như đang chiếu phim mà xẹt qua một số hình ảnh.
Giản Tiểu Bạch sợ ngây người, lập tức ngồi xổm xuống khẽ gọi: “Mạc Tử Bắc, anh không sao chứ? Hu hu em không cố ý, thật sự không phải cố ý!”
Cô sắp khóc tới nơi rồi. Mạc Tử Bắc đầu rất đau, đau không chịu nổi, Giản Tiểu Bạch sợ tới mức hai hàng lệ chảy dọc xuống. “Mạc Tử Bắc, anh mau đứng lên đi. Đừng làm em sợ!”
“Tiểu Bạch!” Anh than nhẹ.
“Mạc Tử Bắc?” Giản Tiểu Bạch không xác định gọi một tiếng.
Anh gọi cô là Tiểu Bạch, hình như đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh gọi tên của cô. “Mạc Tử Bắc anh nhớ ra rồi hả?”
“Tiểu Bạch, Thiên Thiên đâu?” Đau đớn cùng cực qua đi, Mạc Tử Bắc ngẩng mặt lên.
Giản Tiểu Bạch một trận kích động: “Mạc Tử Bắc, anh nhớ lại thật rồi?”
“Thiên Thiên ở đâu? Đã về chưa?” Trong giọng anh rõ ràng rất lo lắng.
“Về rồi, đang ở bên ngoài. Anh thật sự nhớ lại rồi, a, thật tốt quá. Mạc Tử Bắc, anh làm em sợ muốn chết.” Nước mắt của cô lại nhịn không được mà chảy xuống.
“Ngoan! Đừng khóc, anh không sao!” Anh thử đứng lên.
Giản Tiểu Bạch giúp anh kéo quần lên, vừa rồi như vậy thật sự là rất xấu hổ. Lão đại của Mạc Tử Bắc vẫn đang đứng nghiêm, vừa nhìn thấy con ngươi cô chợt sáng lên.
“Tiểu Bạch!” Anh thật sâu gọi một tiếng, nước mắt cùng thời gian bịt kín ánh mắt Giản Tiểu Bạch. Cô muốn nhìn cho thật rõ người đàn ông này, cô rốt cuộc cũng chờ được người đàn ông này nhớ lại.
“Mạc Tử Bắc!” Cô cũng thật sâu gọi anh một tiếng.
Mạc Tử Bắc si mê vươn một bàn tay xoa khuôn mặt Giản Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ em. Anh cứ nghĩ kiếp này sẽ không còn được gặp lại em nữa.”
Nước mắt anh cũng không không chịu thua kém mà trào khỏi hốc mắt, lăn qua mặt, chảy tới miệng, mằn mặn mà lại ngọt, anh lại tìm về cảm giác còn sống.
Còn sống thật tốt!
Giản Tiểu Bạch ôm chặt anh, hốc mắt cô cũng rưng rưng, vui quá mà khóc. Anh cũng ôm chặt lấy cô. Giờ khắc này trái tim Giản Tiểu Bạch xẹt qua một cảm xúc. Cô ngẩng đầu không tự chủ được vươn tay chậm rãi lướt qua đường nét kiên nghị mà anh tuấn của Mạc Tử Bắc, ánh mắt anh u buồn, sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi xếch, đôi mắt đen, râu anh hơi hơi đâm vào tay. Anh kéo tay cô xuống nhẹ nhàng nắm ở trong lòng bàn tay. Tay anh thật lớn, thật ấm, đủ có thể lấy bao lấy tay cô, hai người ngây ngẩn giương mắt nhìn nhau.
Đáy mắt Mạc Tử Bắc không có gì khác chỉ có tình ý dạt dào. Giản Tiểu Bạch vô thức kiễng mũi chân, ôm lấy mặt anh in lên nụ hôn chủ động đầu tiên của cô trong kiếp này.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc khẽ giật mình, lập tức ôm chặt eo cô làm nụ hôn càng sâu hơn. Anh hôn rất dịu dàng, rất triền miên, rất quý trọng.
Thật lâu sau mới rời đi. Giản Tiểu Bạch phì phò hít lấy không khí tươi mới, gương mặt tựa hoa đào, trên khóe miệng lơ đãng một nụ cười mỉm có thể điên đảo chúng sinh. Mạc Tử Bắc lại cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Im lặng không nói.
Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc thật hạnh phúc!
Mạc Tử Bắc thật sự không muốn phá vỡ sự ấm áp hiếm có này nhưng anh mót quá, đã gấp đến như lửa sém tới lông mày rồi. Vấn đề lớn không thể không phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này. Thực xấu hổ nói với Giản Tiểu Bạch: “Bảo bối, anh muốn đi tiểu!”
Giản Tiểu Bạch nhất thời ngớ ra, quên mất bọn họ đang ở buồng vệ sinh, trên mặt đỏ lựng nhưng vẫn cười duyên gật đầu: “Uhm!”
Mạc Tử Bắc cúi đầu đưa mắt nhìn đùi phải bị bó thạch cao thật dày, một chút soái khí cũng không, bộ dạng cà nhắc nhìn có chút chật vật.
“Giúp anh cởi quần với!”
“Ơ!” Giản Tiểu Bạch lại đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu nói: “Uhm.”
Mạc Tử Bắc trong lòng thật hạnh phúc, đây là cuộc sống hạnh phúc mà anh muốn sao? Ai biết sớm như vậy đã không phí mất 5 năm, làm hại anh chịu đủ khổ dục.
Giản Tiểu Bạch ôm người anh, vòng ra phía sau giúp anh kéo quần xuống.
“Ấy, ai bảo em kéo phía sau?” Mạc Tử Bắc có chút ý trêu chọc.
“Ha ha anh mau đi cho xong đi. Chúng ta ra bên ngoài, anh hai với Hiểu Tình, Thiên Thiên đều ở bên ngoài đấy!”
Mạc Tử Bắc thất vọng lầu bầu: “Biết rồi.”
Giản Tiểu Bạch ở phía sau anh tinh nghịch thè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hạnh phúc và đỏ ửng. Ôm lấy thắt lưng anh, tựa mặt sát vào phía sau tấm lưng rộng lớn của anh. Từ nay về sau anh chính là bến đỗ của cô.
Bình luận facebook