• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa (3 Viewers)

  • Chương 42

“Ông làm gì vậy? Giản Tiểu Bạch ngăn bàn tay thối tha của hắn lại. Ánh mắt Ôn Hướng Đình hiện lên một tia nham hiểm, độc ác, cầm lấy tay Giản Tiểu Bạch, kéo cô ra khỏi thang máy.

Trong các nhân viên làm việc tại đây, có người nhìn thấy như vậy nhịn không được liếc nhìn liền bị ánh mắt lộ ra hung quang của Ôn Hướng Đình trừng lại nên không ai dám nhìn nữa. Giản Tiểu Bạch muốn giãy ra khỏi tay hắn, cô không muốn đi cùng hắn. Cái tên này lại dám trắng trợn cướp người như vậy.

Rất nhanh kéo Giản Tiểu Bạch đến văn phòng của mình, ‘sầm’ một tiếng đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa quá lớn làm nhân viên ở tầng này giật mình hoảng sợ, tất cả đều lo lắng đề phòng sửa sang lại công việc trên tay của mình.

“Tổng giám đốc Ôn, ông đừng làm như vậy, nếu không, tôi sẽ kêu lên đó.”

“Kêu? Đây là địa bàn của tôi, cô có kêu rách họng cũng chẳng có ai tới cứu cô đâu!” Ôn Hướng Đình bỏ qua không sợ uy hiếp. “Cô Giản đừng sợ, làm tình nhân của tôi đi, như vậy sẽ được hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên: “Tổng giám đốc Ôn, xin ông tự trọng một chút!”

“Tự trọng?” Ôn Hướng Đình cười mỉa mai sau đó nhổ một ngụm nước miếng “phi!”

Bàn tay to duỗi ra, những ngón tay thô to xoa cái má tinh tế của Giản Tiểu Bạch, rồi bàn tay ấy lại xoa xuống cổ, mắt thấy sắp xoa xuống xương quai xanh quyến rũ. Giản Tiểu Bạch hét lên một tiếng gạt tay hắn xuống.

Không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, cô chạy thật nhanh đến cửa ra vào gần chỗ Ôn Hướng Đình định mở cửa rời đi. Nhưng… Cửa lại bị khóa. Giản Tiểu Bạch ở bên trong phòng kêu to: “Cứu tôi với! Cứu tôi!”

Bên ngoài nào có ai dám đến chứ, hơn nữa cái văn phòng sang trọng này cách âm cũng rất tốt.

Ôn Hướng Đình cười đến tà mị (kinh tởm thì đúng hơn) chậm rãi đi tới bắt lấy tay Giản Tiểu Bạch, đem nàng vây ở cạnh cửa, Giản Tiểu Bạch giãy dụa nhưng khí lực của tên tàn bạo này quá lớn. Một tay của Ôn Hướng Đình thì chộp lấy hai tay của Giản Tiểu Bạch, bàn tay còn lại của hắn thì xoa nắn bộ ngực mềm mại của Giản Tiểu Bạch, nhất thời khiến cho cái thứ nguyên thủy trong hắn dâng lên. Không chút nào thương tiếc bóp chặt rồi lại tìm đến đôi môi mềm mại của Giản Tiểu Bạch muốn âu yếm.

Giản Tiểu Bạch liều mạng xoay chân đá cũng không thể đá cái tên khốn này ra ngoài. Cô rất sợ hãi, dưới tình thế cấp bách, cô liền không dùng đầu óc mà kêu lên: “Mạc Tử Bắc, cứu em!”

Nghe được cái tên Mạc Tử Bắc, Ôn Hướng Đình dừng lại động tác, một tay đẩy Giản Tiểu Bạch ngã xuống mặt đất làm cô hoa mắt chóng mặt.

Ôn Hướng Đình âm phách cười, ánh mắt âm lãnh làm người ta run sợ! “Kêu cái thằng Mạc Tử Bắc kia tới cứu cô? Ha ha ha ha ha ha” thực cuồng vọng cười to, hoàn toàn không giống bộ dạng chật vật khi bị đánh ngày hôm qua.

“Nói cho cô biết Giản Tiểu Bạch phụ nữ mà tôi đã nhìn trúng chưa bao giờ có thể vuột khỏi tay, hôm nay cái tôi có chính là thời gian cùng cô chơi đùa, tôi cũng muốn nếm thử phụ nữ của Mạc Tử Bắc xem có cái tư vị gì, một khi cô bị tôi chơi cô tưởng hắn còn có thể yêu cô sao?”

Giản Tiểu Bạch hoảng sợ theo dõi Ôn Hướng Đình, hắn ta cười lạnh đi tới chỗ của cô, khát vọng cứ như vậy rõ ràng viết ở trên mặt. Giờ phút này Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại có tin đồn rằng Ôn Hướng Đình thật sự là một người đàn ông vô liêm sỉ. Một người đàn ông chỉ có ý nghĩa muốn chơi một người phụ nữ! Một người tham lam không từ thủ đoạn như thế có tư cách gì mà làm giám đốc? Hắn căn bản là không xứng!

Giản Tiểu Bạch xoa chỗ té đau, ngồi xuống đất, biết chạy không thoát cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Điện thoại lúc này chợt vang lên Giản Tiểu Bạch lập tức bắt lấy điện thoại, vừa định mở ra đã bị cái tên Ôn Hướng Đình này lấy đi.

Hắn mở di động ra, vừa nhìn liền nở nụ cười châm chọc “Mạc Tử Bắc! A!”

Sau đó hắn đột nhiên đem điện thoại ném lên tường, lúc rớt xuống linh kiện đã vỡ thành ba mảnh. Tiếng chuông chỉ còn đứt nghẽn quàng quạc.

Giản Tiểu Bạch trong thời gian này thực lo lắng, đáy lòng cô kêu tên Mạc Tử Bắc, không biết anh có thể cảm giác được của cô đang gọi anh không?

Ôn Hướng Đình cười tà nịnh, đôi mắt tím xanh hiện lên một tia tàn ác, đi tới túm Giản Tiểu Bạch, tóc cô bị hắn kéo mà càng choáng váng. Ôn Hướng Đình bức cô lui đến góc tường, vây ở trong lòng hắn, cúi xuống bên tai cô vươn đầu lưỡi thô ráp liếm lỗ tai xinh đẹp của cô.

Giản Tiểu Bạch lập tức buồn nôn, dịch dạ dày của cô bốc lên, mắt thấy đã sắp phun ra. Trong lúc một tay của Ôn Hướng Đình lướt qua cô, Giản Tiểu Bạch lập tức phun ra ngay trên cổ của Ôn Hướng Đình.

Ôn Hướng Đình chán ghét đẩy cô ra, không kiên nhẫn trừng cô một cái, lấy khăn tay ra lau đi thứ dơ bẩn trên mặt. Giản Tiểu Bạch nhịn không được lại tiếp tục phun dữ dội hơn. Mãi đến khi đem toàn bộ dịch trong dạ dày ói ra hết mới mới dừng lại, cái thảm sang trọng cũng bị Giản Tiểu Bạch ói ra làm dơ bẩn rất là đột ngột.

Ôn Hướng Đình lạnh lùng nói: “Con đàn bà chết tiệt, muốn chết hả!

Lập tức, hắn tiến lên giữ chặt tay cô, một bàn tay nắm lấy mái tóc dài của của cô kéo lên ném mạnh về phía tường, cú va chạm mạnh như vậy khiến Giản Tiểu Bạch hét lên một tiếng choáng váng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom