Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 55
“Em là người đầu tiên nói với anh như vậy. Nhưng anh thấy ánh mắt em với những người khác cũng không khác nhau là mấy.”
“Rốt cục cũng nói được một câu dài. Anh cứ im hơi lặng tiếng như vậy chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái.”
“Ha ha, ba thế mà vẫn chưa có bạn gái.” Giản Hạo Thiên ra chiều đắc ý hứng thú chế nhạo Mai Thiếu Khanh.
“Nhóc con thì biết cái gì.”
“Thiên Thiên làm sao vậy?” Giản Tiểu Bạch không hiểu có chuyện gì mà con trai lại cười phấn khích như vậy.
“Mẹ, con còn có bạn gái, thế mà ba lại không có. Ha ha ha, ba thật là ngốc quá mà!” Khuôn mặt ngây thơ ngước lên nhìn hai người rất đắc ý, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.
“Con có bạn gái?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu con trai chỉ mới bốn tuổi lẻ hai tháng của mình, cậu nhóc có bạn gái thật khiến cô dở khóc dở cười.
Mai Thiếu Khanh cũng cười theo: “Bạn gái Thiên Thiên có xinh không?”
“Có ạ! Nhưng con không thích chơi cùng bạn ấy, tự bạn ấy muốn làm bạn gái con.”
Mai Thiếu Khanh quay sang Giản Tiểu Bạch, hai người liếc mắt nhìn nhau, Giản Tiểu Bạch trợn tròn mắt. Mai Thiếu Khanh bất giác nở một nụ cười trên khóe môi.
“Đưa hai người đi ăn chút gì nhé?” Mai Thiếu Khanh nói.
“Đi ăn ở đâu ạ?” Giản Tiểu Bạch nhanh chóng hỏi. “Hay là chúng ta về nhà ăn cơm đi, em nấu cho, ăn bên ngoài đắt tiền lắm.”
Năm năm nay Giản Tiểu Bạch hoàn toàn biến một Grandet bé nhỏ, Mai Thiếu Khanh nhướn mày nhìn cô: “Không cần phải tiết kiệm như vậy, phòng khám hiện giờ làm ăn rất tốt. Yên tâm đi, dù em không đi làm anh vẫn có khả năng nuôi em tốt!”
“Nhưng em không thể cứ thế liên lụy anh cả đời được. Anh cuối cùng cũng phải kết hôn, bao năm nay anh đã giúp đỡ em rất nhiều, sao em có thể làm phiền anh thêm nữa.”
“Mẹ! Ba phải kết hôn ạ?” Giản Hạo Thiên lo lắng lắc lắc tay Giản Tiểu Bạch. “Mẹ và ba không thể kết hôn cùng nhau sao?”
Giản Tiểu Bạch bật cười: “Ba muốn tìm người hấp dẫn hơn, yêu ba hơn, bạn gái thích hợp với ba phải là cô gái tốt. Con lo lắng nhiều làm gì, khéo thành ông cụ non đấy.”
“Nhưng anh nghĩ đề nghị của Thiên Thiên có lẽ không tồi, chả nhẽ em muốn cả đời này cô độc mãi sao?” Những năm này Mai Thiếu Khanh không từ bỏ việc cầu hôn Giản Tiểu Bạch, nhưng anh vẫn chưa từng nói rằng anh yêu cô.
“Cảm ơn anh, anh Thiếu Khanh. Người con gái như em không thích hợp với anh, sẽ có người con gái rất tốt đến bên anh thôi.”
“Em từ chối mãi như vậy là vì trong lòng em vẫn chưa quên được phải không?” Mai Thiếu Khanh nói.
“Ấy!”
Vẻ mặt Giản Tiểu Bạch vô cùng xấu hổ quên không thừa nhận.
Cố gắng xóa bỏ đoạn tình cảm cuồng nhiệt, từ lâu cô đã không còn khát vọng đến tình yêu, coi chuyện trước kia như một thời yêu đương say đắm. Cứ tưởng đó là chuyện hoàng tử cùng công chúa, nhưng nhân vật chính trong chuyện xưa của cô thì đã sớm biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại mình cô mãi cô đơn.
Mọi người đều im lặng.
Giản Hạo Thiên hết nhìn ba lại quay sang nhìn mẹ, thật không biết cả hai đang nghĩ gì mà xem ra rất phức tạp.
Xe dừng lại trước nhà hàng Italia sang trọng. Giản Tiểu Bạch nhìn biển hiệu nhà hàng, lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên quay về đi thì hơn.”
Mai Thiếu Khanh không đáp lời, chỉ nói với Hạo Thiên: “Thiên Thiên, ba dẫn con đi ăn món Ý nhé?”
“Vâng ạ!” So với mẹ thì Hạo Thiên lại vui vẻ ra mặt.
Mai Thiếu Khanh xuống xe, vòng qua bên ôm Hạo Thiên xuống xe, Giản Tiểu Bạch hết nhìn Mai Thiếu Khanh lại nhìn sang con trai, rất không tình nguyện mà bước xuống.
Một chiếc Porche màu xám bạc cùng một chiếc Ferrari màu đỏ dừng sát cạnh xe họ. Đúng là người có tiền!
Giản Tiểu Bạch hâm mộ liếc mắt nhìn một chút rồi nhanh chóng theo sau Mai Thiếu Khanh và con trai. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì liền hỏi Mai Thiếu Khanh: “Anh! Anh còn chưa nói cô gái kia cuối cùng thế nào?”
Mai Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn cô chăm chú: “ Không có gì, chỉ là một người xa lạ thôi. Chúng ta đừng nhắc đến nữa, được chứ?”
Anh vươn cánh tay nắm lấy tay cô, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Hạo Thiên. Ba người bước vào nhà hàng, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Bọn họ không hề nhìn thấy đằng sau một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen vô cùng đẹp trai trầm ổn bước xuống từ chiếc Porche. Mái tóc ngắn đen được cắt tỉa gọn gàng, chỉ để lại phần tóc mái ở phía trước trán và hai bên tai, làm tôn lên khuôn mặt nam tính tuấn tú lạnh lùng đậm chất phương Đông. Ngũ quan sắc nét, đôi mắt hẹp dài viền quanh đôi con ngươi đen sâu hút, sống mũi đẹp thẳng tắp đầy kiên nghị.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống là một người đàn ông diện mạo xuất chúng, chẳng qua ở người này có vài phần yếu đuối. Đôi mắt quá mức xinh đẹp ẩn nét đùa cợt, trong lúc cười đôi môi phác thành hình vòng cung quyến rũ. Tóm lại, người đàn ông này mang vẻ đẹp yếu đuối đến động lòng.
Người đàn ông với vẻ đẹp yếu đuối bước tới nói: “Mạc! Bữa tẩy trần hôm nay không tính là muộn đấy chứ.”
“Là mình năm năm ra nước ngoài không về, vất vả lắm mới trở lại được. Vậy mà cậu không thể nào mà bỏ được đám oanh oanh yến yến của cậu. Tha cho mình đi. Mình đã quá hiểu mấy cô phụ nữ đẹp khéo lấy lòng đó rồi!”
“Rốt cục cũng nói được một câu dài. Anh cứ im hơi lặng tiếng như vậy chẳng trách đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái.”
“Ha ha, ba thế mà vẫn chưa có bạn gái.” Giản Hạo Thiên ra chiều đắc ý hứng thú chế nhạo Mai Thiếu Khanh.
“Nhóc con thì biết cái gì.”
“Thiên Thiên làm sao vậy?” Giản Tiểu Bạch không hiểu có chuyện gì mà con trai lại cười phấn khích như vậy.
“Mẹ, con còn có bạn gái, thế mà ba lại không có. Ha ha ha, ba thật là ngốc quá mà!” Khuôn mặt ngây thơ ngước lên nhìn hai người rất đắc ý, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.
“Con có bạn gái?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu con trai chỉ mới bốn tuổi lẻ hai tháng của mình, cậu nhóc có bạn gái thật khiến cô dở khóc dở cười.
Mai Thiếu Khanh cũng cười theo: “Bạn gái Thiên Thiên có xinh không?”
“Có ạ! Nhưng con không thích chơi cùng bạn ấy, tự bạn ấy muốn làm bạn gái con.”
Mai Thiếu Khanh quay sang Giản Tiểu Bạch, hai người liếc mắt nhìn nhau, Giản Tiểu Bạch trợn tròn mắt. Mai Thiếu Khanh bất giác nở một nụ cười trên khóe môi.
“Đưa hai người đi ăn chút gì nhé?” Mai Thiếu Khanh nói.
“Đi ăn ở đâu ạ?” Giản Tiểu Bạch nhanh chóng hỏi. “Hay là chúng ta về nhà ăn cơm đi, em nấu cho, ăn bên ngoài đắt tiền lắm.”
Năm năm nay Giản Tiểu Bạch hoàn toàn biến một Grandet bé nhỏ, Mai Thiếu Khanh nhướn mày nhìn cô: “Không cần phải tiết kiệm như vậy, phòng khám hiện giờ làm ăn rất tốt. Yên tâm đi, dù em không đi làm anh vẫn có khả năng nuôi em tốt!”
“Nhưng em không thể cứ thế liên lụy anh cả đời được. Anh cuối cùng cũng phải kết hôn, bao năm nay anh đã giúp đỡ em rất nhiều, sao em có thể làm phiền anh thêm nữa.”
“Mẹ! Ba phải kết hôn ạ?” Giản Hạo Thiên lo lắng lắc lắc tay Giản Tiểu Bạch. “Mẹ và ba không thể kết hôn cùng nhau sao?”
Giản Tiểu Bạch bật cười: “Ba muốn tìm người hấp dẫn hơn, yêu ba hơn, bạn gái thích hợp với ba phải là cô gái tốt. Con lo lắng nhiều làm gì, khéo thành ông cụ non đấy.”
“Nhưng anh nghĩ đề nghị của Thiên Thiên có lẽ không tồi, chả nhẽ em muốn cả đời này cô độc mãi sao?” Những năm này Mai Thiếu Khanh không từ bỏ việc cầu hôn Giản Tiểu Bạch, nhưng anh vẫn chưa từng nói rằng anh yêu cô.
“Cảm ơn anh, anh Thiếu Khanh. Người con gái như em không thích hợp với anh, sẽ có người con gái rất tốt đến bên anh thôi.”
“Em từ chối mãi như vậy là vì trong lòng em vẫn chưa quên được phải không?” Mai Thiếu Khanh nói.
“Ấy!”
Vẻ mặt Giản Tiểu Bạch vô cùng xấu hổ quên không thừa nhận.
Cố gắng xóa bỏ đoạn tình cảm cuồng nhiệt, từ lâu cô đã không còn khát vọng đến tình yêu, coi chuyện trước kia như một thời yêu đương say đắm. Cứ tưởng đó là chuyện hoàng tử cùng công chúa, nhưng nhân vật chính trong chuyện xưa của cô thì đã sớm biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại mình cô mãi cô đơn.
Mọi người đều im lặng.
Giản Hạo Thiên hết nhìn ba lại quay sang nhìn mẹ, thật không biết cả hai đang nghĩ gì mà xem ra rất phức tạp.
Xe dừng lại trước nhà hàng Italia sang trọng. Giản Tiểu Bạch nhìn biển hiệu nhà hàng, lắc đầu: “Chúng ta vẫn nên quay về đi thì hơn.”
Mai Thiếu Khanh không đáp lời, chỉ nói với Hạo Thiên: “Thiên Thiên, ba dẫn con đi ăn món Ý nhé?”
“Vâng ạ!” So với mẹ thì Hạo Thiên lại vui vẻ ra mặt.
Mai Thiếu Khanh xuống xe, vòng qua bên ôm Hạo Thiên xuống xe, Giản Tiểu Bạch hết nhìn Mai Thiếu Khanh lại nhìn sang con trai, rất không tình nguyện mà bước xuống.
Một chiếc Porche màu xám bạc cùng một chiếc Ferrari màu đỏ dừng sát cạnh xe họ. Đúng là người có tiền!
Giản Tiểu Bạch hâm mộ liếc mắt nhìn một chút rồi nhanh chóng theo sau Mai Thiếu Khanh và con trai. Bỗng nhiên nhớ đến điều gì liền hỏi Mai Thiếu Khanh: “Anh! Anh còn chưa nói cô gái kia cuối cùng thế nào?”
Mai Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn cô chăm chú: “ Không có gì, chỉ là một người xa lạ thôi. Chúng ta đừng nhắc đến nữa, được chứ?”
Anh vươn cánh tay nắm lấy tay cô, tay kia nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Hạo Thiên. Ba người bước vào nhà hàng, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Bọn họ không hề nhìn thấy đằng sau một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen vô cùng đẹp trai trầm ổn bước xuống từ chiếc Porche. Mái tóc ngắn đen được cắt tỉa gọn gàng, chỉ để lại phần tóc mái ở phía trước trán và hai bên tai, làm tôn lên khuôn mặt nam tính tuấn tú lạnh lùng đậm chất phương Đông. Ngũ quan sắc nét, đôi mắt hẹp dài viền quanh đôi con ngươi đen sâu hút, sống mũi đẹp thẳng tắp đầy kiên nghị.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống là một người đàn ông diện mạo xuất chúng, chẳng qua ở người này có vài phần yếu đuối. Đôi mắt quá mức xinh đẹp ẩn nét đùa cợt, trong lúc cười đôi môi phác thành hình vòng cung quyến rũ. Tóm lại, người đàn ông này mang vẻ đẹp yếu đuối đến động lòng.
Người đàn ông với vẻ đẹp yếu đuối bước tới nói: “Mạc! Bữa tẩy trần hôm nay không tính là muộn đấy chứ.”
“Là mình năm năm ra nước ngoài không về, vất vả lắm mới trở lại được. Vậy mà cậu không thể nào mà bỏ được đám oanh oanh yến yến của cậu. Tha cho mình đi. Mình đã quá hiểu mấy cô phụ nữ đẹp khéo lấy lòng đó rồi!”
Bình luận facebook