Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 5
“Bạn của cô đi mất rồi!” Soái ca nói cho cô biết, con mắt lại nhẹ nhàng quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Hắn muốn nhìn xem cô định diễn trò gì tiếp theo.
Mới vừa rồi còn giả bộ thanh cao, đến nói chuyện còn đỏ mặt. Hắn biết hai người thực hiện rất tốt trò lừa bịp vừa rồi, bây giờ mới chuyển đến nhìn cô nàng mờ ám này. Bây giờ, Giản Tiểu Bạch kia lại đang diễn trò lạt mềm buộc chặt, khóe miệng hắn thoáng hiện lên nét cười trào phúng.
Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật sự rất ngọt, khiến hắn vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa thêm lần nữa. (Cáo: Đọc mà sao thấy anh khốn nạn quá vậy hả nam chính
Cô nàng mặc bikini hai mảnh, kết hợp hoàn hảo với dáng người hoàn mỹ, diễn màn trượt chân té xuống nước rất đạt. Nhưng vì sao trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại mang vẻ ngây thơ, khờ khạo, trông sao cũng giống mỹ nữ?
Cúi đầu nhìn xuống, mái tóc dài của cô ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp, mà xuống dưới xương quai xanh một chút nữa thì – Mạc Tử Bắc nhìn thấy cũng phải phun máu mũi! Chỉ cần lấy tay kéo áo tắm của cô xuống một chút là sẽ thấy… Ánh sáng chiếu vào làn da long lanh nước càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Mạc Tử Bắc cảm thấy máu trong cơ thể mình đều đang dồn về một bộ phận nào đó, đang chờ để vận động! Đôi mắt của hắn nhất thời ánh lên ngọn lửa, đủ để thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.
Sao hắn lại có cảm giác ấy với cô gái kia, thậm chí là còn vô cùng mãnh liệt! Ý thức được điều ấy, mặt hắn lạnh hơn vài phần, miệng hé ra một nụ cười nham hiểm.
Trong hồ bơi, rất nhiều ánh mắt tham lam nhìn cô nàng Giản Tiểu Bạch dáng người không thua người mẫu kia. Hóa ra không chỉ mình hắn chảy nước miếng vì vóc người bốc lửa của cô, phát hiện này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm. Dùng ánh mắt sắc bén liếc qua, đám người này – không ai bảo ai – cùng nhau lùi ra xa 20 mét, thôi thì cứ tự mình cứu lấy mạng mình!
Chính là cô ấy! Hắn sẽ không tha cho cô. Tự động dâng mình tới tận cửa thì đừng có trách hắn không từ chối!
Quần áo của cô còn đang trong phòng thay quần áo! Làm thế nào bây giờ? Giản Tiêu Bạch nôn nóng suýt phát khóc.
Nghĩ đến mình đang mặc quần áo tắm, cô liền vội vã che thân mình lại. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên, ăn mặc như vậy lại được đàn ông con trai kéo lên, nếu mà ở thời cổ đại thì đã bị nhốt vào lồng heo rồi!
Sự xấu hổ của cô ở trong mắt hắn lại thấy thật giả dối, ngoài việc cận thị và dáng người chuẩn ra thì hắn chả nhìn thấy điểm tốt đẹp nào ở cô.
“Mặc tạm áo của tôi vào đi, cũng đủ để làm váy cho cô rồi” – Lời của hắn đơn giản mà rõ ràng.
Lúc này Giản Tiểu Bạch mới nhớ tới ân nhân đã cứu mình, ngửa mặt lên nhìn bóng người mơ hồ phía trước, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi có thể biết tên anh là gì không?”
Hắn nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, đôi mắt sắc bén giờ lại ẩn chứa tia thích thú. Nhíu mày cố nén ý muốn trêu chọc cô:
“Mạc Tử Bắc! Nhớ kỹ vào! Mạc là thảm cỏ bát ngát, Tử Bắc là Khổng Tử phương Bắc” –Hắn cố ý nhấn mạnh tên mình để cho cô biết hắn tuyệt đối không phải là người dễ bị lừa. (Cáo: Đùa chứ, tên với tuổi sao linh tinh quá >”
Giản Tiểu Bạch chân thành nói: “Cảm ơn, anh Mạc!”
“Không cần khách sáo!” – Mạc Tử Bắc cười giễu cợt, đợi một lát nữa xem.
Hắn đưa tay kéo cô dậy. Giản Tiểu Bạch liền cảm thấy một dòng điện truyền tới toàn thân, không tránh khỏi rùng mình một cái. Cũng theo bản năng lùi lại phía sau, thật kì lạ, nhưng sao lại có điện!
Mạc Tử Bắc ngạc nhiên đưa mắt liếc cô đầy khinh bi, định làm gì nữa? Giả bộ ngây thơ?
Hóa ra là cô cũng chỉ là loại giả bộ thanh khiết, đến lúc lộ nguyên hình thì cũng chi là một cô nàng phóng túng.
“Tôi có thể tự đi được, anh Mạc cứ đi trước đi!” Giản Tiểu Bạch cũng không muốn để hắn cầm tay mình dắt đi, dù sao thì nam nữ cũng thụ thụ bất thân.
Mạc Tử Bắc không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười châm biếm. “Bên phải mười mét là ghế dựa, cô tới đó ngồi đi, tôi đi lấy quần áo cho cô, đừng để rơi xuống nước lần nữa là được rồi!”
Lúc nói đến việc trượt chân ngã xuống, hắn cố dừng lại một chút, hắn biết cô sẽ không dám diễn trò trước mặt hắn lần nữa.
“Không đâu” – Giản tiểu Bạch xấu hổ – “Cám ơn anh”
Mạc Tử Bắc mặc dù rất xem thường cô nhưng vẫn nhìn cho đến khi nàng ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó mới đi lấy quần áo cho cô. Giản Tiểu Bạch ngồi chờ, nhìn vào khoảng không vô định, mờ mờ ảo ảo mà khóc không ra nước mắt! Không có kính, cô thật sự là mù, ngay cả bể bơi ở đâu cũng không thấy rõ!
Nghĩ đến Lâm Hiểu Tình, trong lòng cô thật sự không hiểu, Lâm Hiểu Tình làm vậy để làm gì?
Mạc Tử Bắc trên người chỉ mặc một chiếc quần con, (Cáo: *che mắt* eo ôi i i :”>) tay ôm quần áo, nhìn Giản Tiểu Bạch đang ngẩn người, hắn không khỏi có chút hoang mang. Cô gái này trông không giống loại tiểu thư nhà giàu, nhìn cô trông rất đơn thuần. Nhưng ngay sau đó, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, tại sao đối với loại đàn bà mưu mô như vậy, hắn lại có thể sinh ra lòng thương hại?
Cô dùng những thủ đoạn như thế để săn đuổi đàn ông, cùng với mấy tiểu thư nhà giàu, cũng chẳng có gì khác biệt! Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại chuyển về trạng thái, lạnh vô biên!
Hắn muốn cho cô biết, động tới hắn, chính là động tới quỷ Satan!
Mới vừa rồi còn giả bộ thanh cao, đến nói chuyện còn đỏ mặt. Hắn biết hai người thực hiện rất tốt trò lừa bịp vừa rồi, bây giờ mới chuyển đến nhìn cô nàng mờ ám này. Bây giờ, Giản Tiểu Bạch kia lại đang diễn trò lạt mềm buộc chặt, khóe miệng hắn thoáng hiện lên nét cười trào phúng.
Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật sự rất ngọt, khiến hắn vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa thêm lần nữa. (Cáo: Đọc mà sao thấy anh khốn nạn quá vậy hả nam chính
Cô nàng mặc bikini hai mảnh, kết hợp hoàn hảo với dáng người hoàn mỹ, diễn màn trượt chân té xuống nước rất đạt. Nhưng vì sao trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại mang vẻ ngây thơ, khờ khạo, trông sao cũng giống mỹ nữ?
Cúi đầu nhìn xuống, mái tóc dài của cô ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp, mà xuống dưới xương quai xanh một chút nữa thì – Mạc Tử Bắc nhìn thấy cũng phải phun máu mũi! Chỉ cần lấy tay kéo áo tắm của cô xuống một chút là sẽ thấy… Ánh sáng chiếu vào làn da long lanh nước càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Mạc Tử Bắc cảm thấy máu trong cơ thể mình đều đang dồn về một bộ phận nào đó, đang chờ để vận động! Đôi mắt của hắn nhất thời ánh lên ngọn lửa, đủ để thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.
Sao hắn lại có cảm giác ấy với cô gái kia, thậm chí là còn vô cùng mãnh liệt! Ý thức được điều ấy, mặt hắn lạnh hơn vài phần, miệng hé ra một nụ cười nham hiểm.
Trong hồ bơi, rất nhiều ánh mắt tham lam nhìn cô nàng Giản Tiểu Bạch dáng người không thua người mẫu kia. Hóa ra không chỉ mình hắn chảy nước miếng vì vóc người bốc lửa của cô, phát hiện này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm. Dùng ánh mắt sắc bén liếc qua, đám người này – không ai bảo ai – cùng nhau lùi ra xa 20 mét, thôi thì cứ tự mình cứu lấy mạng mình!
Chính là cô ấy! Hắn sẽ không tha cho cô. Tự động dâng mình tới tận cửa thì đừng có trách hắn không từ chối!
Quần áo của cô còn đang trong phòng thay quần áo! Làm thế nào bây giờ? Giản Tiêu Bạch nôn nóng suýt phát khóc.
Nghĩ đến mình đang mặc quần áo tắm, cô liền vội vã che thân mình lại. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên, ăn mặc như vậy lại được đàn ông con trai kéo lên, nếu mà ở thời cổ đại thì đã bị nhốt vào lồng heo rồi!
Sự xấu hổ của cô ở trong mắt hắn lại thấy thật giả dối, ngoài việc cận thị và dáng người chuẩn ra thì hắn chả nhìn thấy điểm tốt đẹp nào ở cô.
“Mặc tạm áo của tôi vào đi, cũng đủ để làm váy cho cô rồi” – Lời của hắn đơn giản mà rõ ràng.
Lúc này Giản Tiểu Bạch mới nhớ tới ân nhân đã cứu mình, ngửa mặt lên nhìn bóng người mơ hồ phía trước, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi có thể biết tên anh là gì không?”
Hắn nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, đôi mắt sắc bén giờ lại ẩn chứa tia thích thú. Nhíu mày cố nén ý muốn trêu chọc cô:
“Mạc Tử Bắc! Nhớ kỹ vào! Mạc là thảm cỏ bát ngát, Tử Bắc là Khổng Tử phương Bắc” –Hắn cố ý nhấn mạnh tên mình để cho cô biết hắn tuyệt đối không phải là người dễ bị lừa. (Cáo: Đùa chứ, tên với tuổi sao linh tinh quá >”
Giản Tiểu Bạch chân thành nói: “Cảm ơn, anh Mạc!”
“Không cần khách sáo!” – Mạc Tử Bắc cười giễu cợt, đợi một lát nữa xem.
Hắn đưa tay kéo cô dậy. Giản Tiểu Bạch liền cảm thấy một dòng điện truyền tới toàn thân, không tránh khỏi rùng mình một cái. Cũng theo bản năng lùi lại phía sau, thật kì lạ, nhưng sao lại có điện!
Mạc Tử Bắc ngạc nhiên đưa mắt liếc cô đầy khinh bi, định làm gì nữa? Giả bộ ngây thơ?
Hóa ra là cô cũng chỉ là loại giả bộ thanh khiết, đến lúc lộ nguyên hình thì cũng chi là một cô nàng phóng túng.
“Tôi có thể tự đi được, anh Mạc cứ đi trước đi!” Giản Tiểu Bạch cũng không muốn để hắn cầm tay mình dắt đi, dù sao thì nam nữ cũng thụ thụ bất thân.
Mạc Tử Bắc không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười châm biếm. “Bên phải mười mét là ghế dựa, cô tới đó ngồi đi, tôi đi lấy quần áo cho cô, đừng để rơi xuống nước lần nữa là được rồi!”
Lúc nói đến việc trượt chân ngã xuống, hắn cố dừng lại một chút, hắn biết cô sẽ không dám diễn trò trước mặt hắn lần nữa.
“Không đâu” – Giản tiểu Bạch xấu hổ – “Cám ơn anh”
Mạc Tử Bắc mặc dù rất xem thường cô nhưng vẫn nhìn cho đến khi nàng ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó mới đi lấy quần áo cho cô. Giản Tiểu Bạch ngồi chờ, nhìn vào khoảng không vô định, mờ mờ ảo ảo mà khóc không ra nước mắt! Không có kính, cô thật sự là mù, ngay cả bể bơi ở đâu cũng không thấy rõ!
Nghĩ đến Lâm Hiểu Tình, trong lòng cô thật sự không hiểu, Lâm Hiểu Tình làm vậy để làm gì?
Mạc Tử Bắc trên người chỉ mặc một chiếc quần con, (Cáo: *che mắt* eo ôi i i :”>) tay ôm quần áo, nhìn Giản Tiểu Bạch đang ngẩn người, hắn không khỏi có chút hoang mang. Cô gái này trông không giống loại tiểu thư nhà giàu, nhìn cô trông rất đơn thuần. Nhưng ngay sau đó, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, tại sao đối với loại đàn bà mưu mô như vậy, hắn lại có thể sinh ra lòng thương hại?
Cô dùng những thủ đoạn như thế để săn đuổi đàn ông, cùng với mấy tiểu thư nhà giàu, cũng chẳng có gì khác biệt! Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại chuyển về trạng thái, lạnh vô biên!
Hắn muốn cho cô biết, động tới hắn, chính là động tới quỷ Satan!
Bình luận facebook