Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 88
“Em!” Trong mắt Mạc Tử Bắc hiện lên vẻ thống khổ, trái tim anh co thắt từng cơn, đau đến không chịu nổi. Cô đã làm việc đó với nhiều gã khác, điều này khiến trái tim anh đau đơn không thôi.
“Đừng nói nữa!”
Anh hy vọng mình không biết gì cả. Tuy rằng là tự lừa dối mình nhưng anh vẫn hy vọng mình không biết gì hết. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô sớm nắng chiều mưa cùng nhiều gã khác trái tim anh lại đau đớn, gương mặt cũng xụ xuống.
“Vì sao không được nói?” Giản Tiểu Bạch càng tàn sát bừa bãi, cô đây không muốn bị người đàn ông này khống chế: “Những người đó so với anh đều mạnh mẽ hơn, anh tưởng anh là ai, anh là cái đồ cuồng tự kỷ!”
Miệng lưỡi của cô không kiêng dè gì khiến Mạc Tử Bắc rất là tức giận, trong lòng lại vẫn đau đớn, khổ sở, gần như hít thở không thông. Gương mặt anh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô một cái. Như là đã hạ quyết tâm anh cắn răng, xoay người đến trong ngăn tủ tìm một bộ đồ quẳng ra cho cô: “Mặc vào rồi đi đi, tôi không muốn thấy em nữa!”
Lời nói lạnh lùng của anh khiến Giản Tiểu Bạch biết anh giận, chẳng lẽ mưu kế của cô đã hiệu quả? Cũng không đùa quá trớn chứ, vừa rồi rõ ràng cô thấy đáy mắt anh chợt lóe qua một tia thống khổ, trái tim cô trong nháy mắt cũng siết lại thậm chí thiếu chút nữa thốt ra là cô cho tới bây giờ chỉ có một người đàn ông là anh.
Tại sao đàn ông có thể chơi đùa với rất nhiều phụ nữ mà phụ nữ lại không thể? Chẳng lẽ về lý luận chơi đùa cũng được sao?
“Được thôi!” Giản Tiểu Bạch cũng nghiêm trang, lạnh nhạt nói: “Anh trả ảnh lại cho tôi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của anh. Tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.”
Mục đích của cô là muốn lấy tấm ảnh bằng không cô cũng chẳng xỉ nhục mình làm gì?
“Không có ảnh gì hết, tôi thuận miệng nói thôi.” Mạc Tử Bắc chán ghét nhìn cô một cái, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ tây trang mới nhanh chóng mặc vào, thắt cravat. Anh lại trở về với cái bộ dạng bên ngoài chỉnh chu còn bên trong thì khó dò đó.
Giản Tiểu Bạch khoác bộ đồ anh đưa lên người mà cứ có cảm giác là lạ rồi nhặt giầy lên xỏ vào. Ở trên thảm vẫn còn rải rác quần áo của anh và của cô. Tuy rằng đã rách nhưng nhìn qua lại càng ái muội. Chăn mền xộc xệch đổ xuống dưới, trong phòng tràn ngập mùi ái muội sau hoan ái làm cho người ta đỏ mặt.
Lén liếc mắt đánh giá anh một cái, phát hiện anh đang bày ra bộ mặt còn lạnh hơn cả băng Bắc Cực. Cô lướt qua anh đi ra ngoài chờ ở cạnh cửa phòng tổng giám đốc.
Mạc Tử Bắc từ phía sau đi tới, ấn mật mã mở cửa.
Giản Tiểu Bạch lập tức đi ra ngoài, hai người đều rất trầm mặc không ai nói năng gì. Giản Tiểu Bạch đi đến thang máy của nhân viên bấm nút đi xuống, còn Mạc Tử Bắc lại lên một cái thang máy chuyên dụng khác. Hai người đi mỗi người một ngã, điều này khiến lòng Giản Tiểu Bạch càng ngột ngạt.
Anh lại thật sự không để ý tới cô, vừa rồi còn cùng cô “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” vậy mà mới một lát sau lại làm như không biết. Thật đáng ghét. Cảm giác xấu hổ và giận dữ trào lên trong lòng, cô cảm thấy cơn giận tích tụ trong bụng mình sắp nổ đến nơi rồi.
Lúc này đây phản ứng của Mạc Tử Bắc lại không giống như đùa mà trái lại thật sự cùng phân rõ giới hạn, bảo trì khoảng cách với cô.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng thượng, cũng may Hùng Lập Tân vẫn còn chờ cô, Giản Tiểu Bạch xấu hổ nói: “Xin lỗi anh Hùng, để anh phải đợi lâu.”
Hùng Lập Tân nhìn đồng hồ: “Đi gần nữa tiếng thì đúng là không ngắn thật.”
Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, cô biết Hùng Lập Tân nhất định là nghi ngờ quan hệ giữa cô và Mạc Tử Bắc. Một nam một nữ vào lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu đã bỏ đi, đến khi tiệc sắp tàn mới trở về, vẻ mặt còn mệt mỏi ửng đỏ như vậy trông cũng rất ái muội, không cần giải thích người sáng suốt cũng sẽ nhận ra.
Lúc này Mạc Tử Bắc từ cửa tiến vào, ánh mắt sắc sảo đảo quanh một vòng, vẻ mặt âm trầm bá đạo, đặc biệt khi nhìn đến Hùng Lập Tân thì đáy mắt anh lại hiện lên vẻ khinh thường.
Hùng Lập Tân không hiểu vì sao mới đi ra ngoài một chuyến mà hai người bọn họ đều trở nên quái lạ như vậy. Hơn nữa Mạc Tử Bắc còn đổi quần áo khác, Tiểu Bạch mặt mũi ửng đỏ, tóc tai rối tung thả bù xù sau lưng.
“Hai người thật sự không có việc gì chứ?” Anh ta lại hỏi lần nữa.
Giản Tiểu Bạch xấu hổ cười: “Có thể có chuyện gì chứ? Bọn em vốn không có chuyện gì mà, đi thôi anh Hùng, chúng ta về đi!”
Cô thật sự là không thể ở trong này nữa, cảm giác cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ánh mắt sắc bén của Mạc Tử Bắc bắn lại khiến cô rất sợ hãi, gã đó thật quái đản, vừa rồi là một vẻ mặt, hiện tại lại biến thành một vẻ mặt khác khiến người ta dò không ra.
“Ừ, nếu không chờ em anh đã đi lâu rồi.” Hùng Lập Tân buông chén rượu trong tay đứng lên: “Có muốn chào anh Mạc một tiếng không?”
Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Khỏi đi, anh ta bận lắm, chúng ta đi thôi!”
Cô vội vàng đi được vài bước rồi ở cửa chờ Hùng Lập Tân, Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng hai người khoác tay nhau rời đi mà trong lòng lại dâng tràn lo lắng. Anh vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và Hùng Lập Tân không bình thường. Anh không đuổi theo mà chỉ đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài.
Tiệc đã tàn được một nửa, Doãn Đằng Nhân đang cùng tán gẫu vui vẻ với mấy mỹ nữ, nhìn anh ta bị mấy cô mỹ nữ vây quanh mà anh nhịn không được lắc đầu.
Tina đi tới: “Tổng giám đốc, anh đi lâu quá vậy, mọi người đều chờ đang anh, giám đốc rất nhiều xí nghiệp lớn đang chờ gặp mặt chúc mừng anh đấy.”
“À! Biết rồi, chúng ta đi!”
Đi theo Tina đi qua chạm mặt nâng chén với từng người. Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng chú ý tới anh, đẩy chúng mỹ nữ ra đi tới: “Mạc, cậu đi lâu quá, tớ cũng chờ không được đang muốn đi đây!”
“Tiểu tử cậu mà cũng chờ mình sao? Mình thấy cậu thích quá đi chứ, nhiều mỹ nữ ở bên cạnh như vậy, tiểu tử cậu không đẹp chết mới là lạ.”
“Hắc hắc!” Doãn Đằng Nhân cười ôm vai Mạc Tử Bắc đi qua một bên: “Cậu ăn cô Giản đó chưa?”
“Đi chết đi!” Mạc Tử Bắc chỉ biết anh ta miệng chó không phun ra được ngà voi.
“Đừng thẹn thùng nữa mà, chúc mừng cậu nha! Nhiều năm không phụ nữ vậy rồi, tối nay cuối cùng cũng kết thúc đời thái giám.” Doãn Đằng Nhân cười so với anh còn vui vẻ hơn.
“Nhân! Mình muốn thu mua Phong Trì!” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Vì sao?” Doãn Đằng Nhân không hiểu.
“Không vì sao hết chỉ là muốn thu mua thôi!” Mạc Tử Bắc híp mắt lại, không ai hiểu trong lòng anh đang tính cái gì.
“Nhưng mà trước mắt hợp tác với Phong Trì không phải là rất tốt sao? Sao cậu lại muốn chen chân vào giới quảng cáo? Mình thật sự là không hiểu nổi cậu, dã tâm của cậu thật đúng là lớn quá đấy!”
“Việc này vẫn chưa nghĩ ra cụ thể sẽ hành động như thế nào, chỉ là đêm nay mình chợt nghĩ tới thôi!” Mạc Tử Bắc không muốn nói anh không chịu nổi việc Hùng Lập Tân có quan hệ tốt với Giản Tiểu Bạch, anh muốn chỉnh chết công ty người ta nhưng trên thực tế thì anh ghen tị đến phát cuồng.
Đêm khuya được Hùng Lập Tân đưa về đến nhà, Giản Tiểu Bạch mệt đến sức lên lầu cũng không có. Sau cơn miệt mài thân mình cô xụi lơ giống như một sợi bún.
Vừa vào cửa thì một bóng người cao ngất tuấn dật đã đứng ở cửa. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ thiếu chút nữa lại từ trên cầu thang lăn xuống.
“Đừng nói nữa!”
Anh hy vọng mình không biết gì cả. Tuy rằng là tự lừa dối mình nhưng anh vẫn hy vọng mình không biết gì hết. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô sớm nắng chiều mưa cùng nhiều gã khác trái tim anh lại đau đớn, gương mặt cũng xụ xuống.
“Vì sao không được nói?” Giản Tiểu Bạch càng tàn sát bừa bãi, cô đây không muốn bị người đàn ông này khống chế: “Những người đó so với anh đều mạnh mẽ hơn, anh tưởng anh là ai, anh là cái đồ cuồng tự kỷ!”
Miệng lưỡi của cô không kiêng dè gì khiến Mạc Tử Bắc rất là tức giận, trong lòng lại vẫn đau đớn, khổ sở, gần như hít thở không thông. Gương mặt anh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô một cái. Như là đã hạ quyết tâm anh cắn răng, xoay người đến trong ngăn tủ tìm một bộ đồ quẳng ra cho cô: “Mặc vào rồi đi đi, tôi không muốn thấy em nữa!”
Lời nói lạnh lùng của anh khiến Giản Tiểu Bạch biết anh giận, chẳng lẽ mưu kế của cô đã hiệu quả? Cũng không đùa quá trớn chứ, vừa rồi rõ ràng cô thấy đáy mắt anh chợt lóe qua một tia thống khổ, trái tim cô trong nháy mắt cũng siết lại thậm chí thiếu chút nữa thốt ra là cô cho tới bây giờ chỉ có một người đàn ông là anh.
Tại sao đàn ông có thể chơi đùa với rất nhiều phụ nữ mà phụ nữ lại không thể? Chẳng lẽ về lý luận chơi đùa cũng được sao?
“Được thôi!” Giản Tiểu Bạch cũng nghiêm trang, lạnh nhạt nói: “Anh trả ảnh lại cho tôi, tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của anh. Tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của anh nữa.”
Mục đích của cô là muốn lấy tấm ảnh bằng không cô cũng chẳng xỉ nhục mình làm gì?
“Không có ảnh gì hết, tôi thuận miệng nói thôi.” Mạc Tử Bắc chán ghét nhìn cô một cái, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ tây trang mới nhanh chóng mặc vào, thắt cravat. Anh lại trở về với cái bộ dạng bên ngoài chỉnh chu còn bên trong thì khó dò đó.
Giản Tiểu Bạch khoác bộ đồ anh đưa lên người mà cứ có cảm giác là lạ rồi nhặt giầy lên xỏ vào. Ở trên thảm vẫn còn rải rác quần áo của anh và của cô. Tuy rằng đã rách nhưng nhìn qua lại càng ái muội. Chăn mền xộc xệch đổ xuống dưới, trong phòng tràn ngập mùi ái muội sau hoan ái làm cho người ta đỏ mặt.
Lén liếc mắt đánh giá anh một cái, phát hiện anh đang bày ra bộ mặt còn lạnh hơn cả băng Bắc Cực. Cô lướt qua anh đi ra ngoài chờ ở cạnh cửa phòng tổng giám đốc.
Mạc Tử Bắc từ phía sau đi tới, ấn mật mã mở cửa.
Giản Tiểu Bạch lập tức đi ra ngoài, hai người đều rất trầm mặc không ai nói năng gì. Giản Tiểu Bạch đi đến thang máy của nhân viên bấm nút đi xuống, còn Mạc Tử Bắc lại lên một cái thang máy chuyên dụng khác. Hai người đi mỗi người một ngã, điều này khiến lòng Giản Tiểu Bạch càng ngột ngạt.
Anh lại thật sự không để ý tới cô, vừa rồi còn cùng cô “vành tai và tóc mai chạm vào nhau” vậy mà mới một lát sau lại làm như không biết. Thật đáng ghét. Cảm giác xấu hổ và giận dữ trào lên trong lòng, cô cảm thấy cơn giận tích tụ trong bụng mình sắp nổ đến nơi rồi.
Lúc này đây phản ứng của Mạc Tử Bắc lại không giống như đùa mà trái lại thật sự cùng phân rõ giới hạn, bảo trì khoảng cách với cô.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng thượng, cũng may Hùng Lập Tân vẫn còn chờ cô, Giản Tiểu Bạch xấu hổ nói: “Xin lỗi anh Hùng, để anh phải đợi lâu.”
Hùng Lập Tân nhìn đồng hồ: “Đi gần nữa tiếng thì đúng là không ngắn thật.”
Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, cô biết Hùng Lập Tân nhất định là nghi ngờ quan hệ giữa cô và Mạc Tử Bắc. Một nam một nữ vào lúc bữa tiệc vừa mới bắt đầu đã bỏ đi, đến khi tiệc sắp tàn mới trở về, vẻ mặt còn mệt mỏi ửng đỏ như vậy trông cũng rất ái muội, không cần giải thích người sáng suốt cũng sẽ nhận ra.
Lúc này Mạc Tử Bắc từ cửa tiến vào, ánh mắt sắc sảo đảo quanh một vòng, vẻ mặt âm trầm bá đạo, đặc biệt khi nhìn đến Hùng Lập Tân thì đáy mắt anh lại hiện lên vẻ khinh thường.
Hùng Lập Tân không hiểu vì sao mới đi ra ngoài một chuyến mà hai người bọn họ đều trở nên quái lạ như vậy. Hơn nữa Mạc Tử Bắc còn đổi quần áo khác, Tiểu Bạch mặt mũi ửng đỏ, tóc tai rối tung thả bù xù sau lưng.
“Hai người thật sự không có việc gì chứ?” Anh ta lại hỏi lần nữa.
Giản Tiểu Bạch xấu hổ cười: “Có thể có chuyện gì chứ? Bọn em vốn không có chuyện gì mà, đi thôi anh Hùng, chúng ta về đi!”
Cô thật sự là không thể ở trong này nữa, cảm giác cứ như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Ánh mắt sắc bén của Mạc Tử Bắc bắn lại khiến cô rất sợ hãi, gã đó thật quái đản, vừa rồi là một vẻ mặt, hiện tại lại biến thành một vẻ mặt khác khiến người ta dò không ra.
“Ừ, nếu không chờ em anh đã đi lâu rồi.” Hùng Lập Tân buông chén rượu trong tay đứng lên: “Có muốn chào anh Mạc một tiếng không?”
Giản Tiểu Bạch lắc đầu: “Khỏi đi, anh ta bận lắm, chúng ta đi thôi!”
Cô vội vàng đi được vài bước rồi ở cửa chờ Hùng Lập Tân, Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng hai người khoác tay nhau rời đi mà trong lòng lại dâng tràn lo lắng. Anh vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và Hùng Lập Tân không bình thường. Anh không đuổi theo mà chỉ đưa mắt nhìn hai người đi ra ngoài.
Tiệc đã tàn được một nửa, Doãn Đằng Nhân đang cùng tán gẫu vui vẻ với mấy mỹ nữ, nhìn anh ta bị mấy cô mỹ nữ vây quanh mà anh nhịn không được lắc đầu.
Tina đi tới: “Tổng giám đốc, anh đi lâu quá vậy, mọi người đều chờ đang anh, giám đốc rất nhiều xí nghiệp lớn đang chờ gặp mặt chúc mừng anh đấy.”
“À! Biết rồi, chúng ta đi!”
Đi theo Tina đi qua chạm mặt nâng chén với từng người. Doãn Đằng Nhân rốt cuộc cũng chú ý tới anh, đẩy chúng mỹ nữ ra đi tới: “Mạc, cậu đi lâu quá, tớ cũng chờ không được đang muốn đi đây!”
“Tiểu tử cậu mà cũng chờ mình sao? Mình thấy cậu thích quá đi chứ, nhiều mỹ nữ ở bên cạnh như vậy, tiểu tử cậu không đẹp chết mới là lạ.”
“Hắc hắc!” Doãn Đằng Nhân cười ôm vai Mạc Tử Bắc đi qua một bên: “Cậu ăn cô Giản đó chưa?”
“Đi chết đi!” Mạc Tử Bắc chỉ biết anh ta miệng chó không phun ra được ngà voi.
“Đừng thẹn thùng nữa mà, chúc mừng cậu nha! Nhiều năm không phụ nữ vậy rồi, tối nay cuối cùng cũng kết thúc đời thái giám.” Doãn Đằng Nhân cười so với anh còn vui vẻ hơn.
“Nhân! Mình muốn thu mua Phong Trì!” Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Vì sao?” Doãn Đằng Nhân không hiểu.
“Không vì sao hết chỉ là muốn thu mua thôi!” Mạc Tử Bắc híp mắt lại, không ai hiểu trong lòng anh đang tính cái gì.
“Nhưng mà trước mắt hợp tác với Phong Trì không phải là rất tốt sao? Sao cậu lại muốn chen chân vào giới quảng cáo? Mình thật sự là không hiểu nổi cậu, dã tâm của cậu thật đúng là lớn quá đấy!”
“Việc này vẫn chưa nghĩ ra cụ thể sẽ hành động như thế nào, chỉ là đêm nay mình chợt nghĩ tới thôi!” Mạc Tử Bắc không muốn nói anh không chịu nổi việc Hùng Lập Tân có quan hệ tốt với Giản Tiểu Bạch, anh muốn chỉnh chết công ty người ta nhưng trên thực tế thì anh ghen tị đến phát cuồng.
Đêm khuya được Hùng Lập Tân đưa về đến nhà, Giản Tiểu Bạch mệt đến sức lên lầu cũng không có. Sau cơn miệt mài thân mình cô xụi lơ giống như một sợi bún.
Vừa vào cửa thì một bóng người cao ngất tuấn dật đã đứng ở cửa. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ thiếu chút nữa lại từ trên cầu thang lăn xuống.
Bình luận facebook