Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
“Cũng còn ở chỗ này làm gì! Không nghe thấy tôi nói gì à, rút răng của người này cho tôi!”
Thiếu tướng nghiêng người dựa vào ghế, ngáp một cái, ngón tay nhẹ nhàng khôi phục lại như bình thường, ánh mắt lạnh lùng như tuyết bắn tới tiểu thiếu gia, “Ồn.”
Đây là chữ đầu tiên Thiếu tướng nói từ khi bắt đầu buổi tiệc.
Lại làm cho mọi người đều vô cùng chú ý, từ tiểu thiếu gia đếnChung Tìnhcũng chuyển ánh mắt đến anh ta.
Anh vươn tay, chỉ vào đầu mình, mí mắt rũ xuống, bộ dáng buồn ngủ lười biếng, môi đỏ mọngthật mỏng, không cần phải trải qua bất kỳ miêu tả nào, cũng hoàn mỹnhư vậy, miễn cưỡng ngáp một cái, lại bắt đầu không nói một lời rồi.
Tiểu thiếu gia vừa nghe đến Thiếu tướng nói chuyện, ngẩn người, mới vội vàng giải thích: “Cậu, tiện tỳ này cắn cháu, cậu, người nói có nên phạt hay không.”
Tiện tỳ.
Thiếu tướng đột nhiên ngước mắt lên, bên trong nơi đó có sự mệt mỏi, nhưng toàn bộ tồn đều là sự lạnh lẽo.
Tiểu thiếu gia vừa nhìn, cũng biết Thiếu tướng tức giận, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, “Cậu, trước kia cô ta cũng cắn con một lần, đây là lần thứ hai, lần đó cũng không phạt, chẳng lẽ lần này vẫn không thể phạt sao?”
Thiếu tướng mở trừng hai mắt, vẻ mặt cũng là không quá thay đổi, trong đôi mắtlạnh lùng, thoáng hiện một tia sáng không dễ thấy, ngay sau đó, mới chầm chập mở miệng: “Con, làm đi!”
Vậy mà, bên trong câu đó là sự uy hiếp, nhịp nhàng ăn khớp.
Đương nhiên đại phu nhân hiểu được ý củaThiếu tướng, lập tức nói, “Dịch Hân, đương nhiên nên phạt, nhưng không nên nhổ răng, mẹ làm chủ cho con, phạt cô ta quỳ ở sân một đêm. Tử Uyển, môi của tiểu thiếu gia chảy máu rồi, nhanh chóng đưa đi đi.”
Tử Uyển nghe lời củađại phu nhân, lập tức đi tới trước mặt tiểu thiếu gia Dịch Hân, kéo tayanh ta, rồi đi ra ngoài.
Thiếu tướng lạnh lùng rũ mi mắt, dường như mới vừa rồi đều không có chuyện gì, đầu ngón taylạnh như băng, từ từ đem chén trà để xuống, xương ngón tay thanh tú, từ từ vuốt ve chiếc ly, trong chốc lát, đứng lên, hơi thở nhàn nhạt lạnh như băng dường như lan ra xung quanh, chầm chậm nhìn xung quanh một lượt rồi đi ra cửa.
“Thiếu tướng.”
Hà An Viện thấy Thiếu tướng rời đi, không nhịn được đứng lên, kêu một câu.
Thiếu tướng nghiêng người dựa vào ghế, ngáp một cái, ngón tay nhẹ nhàng khôi phục lại như bình thường, ánh mắt lạnh lùng như tuyết bắn tới tiểu thiếu gia, “Ồn.”
Đây là chữ đầu tiên Thiếu tướng nói từ khi bắt đầu buổi tiệc.
Lại làm cho mọi người đều vô cùng chú ý, từ tiểu thiếu gia đếnChung Tìnhcũng chuyển ánh mắt đến anh ta.
Anh vươn tay, chỉ vào đầu mình, mí mắt rũ xuống, bộ dáng buồn ngủ lười biếng, môi đỏ mọngthật mỏng, không cần phải trải qua bất kỳ miêu tả nào, cũng hoàn mỹnhư vậy, miễn cưỡng ngáp một cái, lại bắt đầu không nói một lời rồi.
Tiểu thiếu gia vừa nghe đến Thiếu tướng nói chuyện, ngẩn người, mới vội vàng giải thích: “Cậu, tiện tỳ này cắn cháu, cậu, người nói có nên phạt hay không.”
Tiện tỳ.
Thiếu tướng đột nhiên ngước mắt lên, bên trong nơi đó có sự mệt mỏi, nhưng toàn bộ tồn đều là sự lạnh lẽo.
Tiểu thiếu gia vừa nhìn, cũng biết Thiếu tướng tức giận, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, “Cậu, trước kia cô ta cũng cắn con một lần, đây là lần thứ hai, lần đó cũng không phạt, chẳng lẽ lần này vẫn không thể phạt sao?”
Thiếu tướng mở trừng hai mắt, vẻ mặt cũng là không quá thay đổi, trong đôi mắtlạnh lùng, thoáng hiện một tia sáng không dễ thấy, ngay sau đó, mới chầm chập mở miệng: “Con, làm đi!”
Vậy mà, bên trong câu đó là sự uy hiếp, nhịp nhàng ăn khớp.
Đương nhiên đại phu nhân hiểu được ý củaThiếu tướng, lập tức nói, “Dịch Hân, đương nhiên nên phạt, nhưng không nên nhổ răng, mẹ làm chủ cho con, phạt cô ta quỳ ở sân một đêm. Tử Uyển, môi của tiểu thiếu gia chảy máu rồi, nhanh chóng đưa đi đi.”
Tử Uyển nghe lời củađại phu nhân, lập tức đi tới trước mặt tiểu thiếu gia Dịch Hân, kéo tayanh ta, rồi đi ra ngoài.
Thiếu tướng lạnh lùng rũ mi mắt, dường như mới vừa rồi đều không có chuyện gì, đầu ngón taylạnh như băng, từ từ đem chén trà để xuống, xương ngón tay thanh tú, từ từ vuốt ve chiếc ly, trong chốc lát, đứng lên, hơi thở nhàn nhạt lạnh như băng dường như lan ra xung quanh, chầm chậm nhìn xung quanh một lượt rồi đi ra cửa.
“Thiếu tướng.”
Hà An Viện thấy Thiếu tướng rời đi, không nhịn được đứng lên, kêu một câu.
Bình luận facebook