Thấy bóng anh đứng trước cửa phòng, thế là Tô Vũ dứt khoát nhắm mắt lại.
Có tiếng bước chân đi đến bên giường cô, Tạ Khương Qua lạnh lùng nói: “Đứng lên!”
Xem ra không thể trốn thoát rồi. Cô mở mắt ra, cứng nhắc đứng dậy, máy móc xỏ giày vào và cúi2đầu đứng trước mặt anh.
Tạ Khương Qua khẽ hừ, chọc ngón trỏ vào trán cô và đẩy lên, để cô đối mặt với anh. Anh chê cười: “Tô Vũ, có rất nhiều người khúm núm trước mặt tôi rồi, có thêm người nữa làm tôi rất phiền, cô cũng muốn khiến tôi phiền5lòng phải không? Cô không thể thú vị hơn được sao?”
Hóa ra là thế, Tiểu Tạ khó chiều quá đấy! Cô thầm than, ôm cánh tay mình, nhìn anh.
Anh lại cau mày: “Tô Vũ, tôi không muốn cả ngày phải đối mặt với một cái xác đâu.”
“Tạ Khương Qua, rốt cuộc anh muốn6sao?” Cô nghiến răng, “Chẳng lẽ lại muốn tôi chạy bộ đến sân bay trong vòng hai mươi phút nữa hả?”
“Tất nhiên là không.” Tạ Khương Qua tỏ ra mình rất vô tội, “Chắc cô hiểu lầm gì đó thì phải, chẳng qua ban nãy tôi thấy cô uể oải quá nên mới5yêu cầu cô chạy cho tỉnh táo thôi. Nhìn dáng vẻ của cô là biết ít vận động rồi.”
Ngón tay anh lướt từ trán cô xuống, sau đó luồn vào quần áo cô. Lúc này Tô Vũ đang mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, tay anh dễ dàng chạm phải đường3cong trên cơ thể bên dưới. Tạ Khương Qua nói: “Bất kể Thượng Đế có ban cho cô vẻ bề ngoài tốt thế nào thì cô cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian đâu. Vì vậy Tô Vũ à, tôi nghĩ cô nên vận động nhiều hơn, bởi vì đến tuổi của cô, mọi thứ đều chảy xệ hết rồi.” Bàn tay anh áp lên ngực cô, “Bao gồm cả nơi này nữa.”
Cô ưỡn ngực, lừ mắt nhìn anh: “Chẳng phải bây giờ nó vẫn chưa chảy xệ kia mà. Khương Qua, tôi bảo đảm với anh trong vòng một năm tới nó cũng chẳng chảy xệ đâu, còn chuyện sau này thì đó là việc mà người đàn ông khác phải lo lắng.”
“Ồ? Thế hả?” Tay Tạ Khương Qua vẫn không rời khỏi ngực Tô Vũ, không những vậy, ngón tay anh còn luồng cả vào bên trong áo ngực cô rồi bóp mạnh. Anh nói một cách chân thành, “Người đàn ông khác nào? Sau này cô muốn tìm mẫu đàn ông thế nào trong khi đời cô từng bao nuôi thiếu niên vị thành niên, rồi đến việc được bao nuôi, chưa kể cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại.
Nếu Martha mà biết thì bà ấy sẽ cho cô vài đề nghị khá tốt đấy, ví dụ như bà ấy sẽ giới thiệu cho cô một anh thợ đốn củi hay công nhân ở xưởng nào đó không tồi. Còn nữa, biết đâu bà ấy sẽ nối duyên cho cô hẹn hò với cháu trai đang làm ở lò mổ. Bà ấy cũng rất nhiệt tình cho cô biết anh ta đã từng ly hôn, hai người sẽ có chung chủ đề trò truyện đấy. Chưa kể vợ cũ của anh ta còn để lại một đứa con, không phải cô rất giỏi việc chăm sóc trẻ con hay sao?
Tô Vũ, nếu cô có thể chịu được mùi từ người thợ đốn củi, công nhân hay người ở lò mổ thì tôi nghĩ cô sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc thôi.”
Cô giằng mạnh tay anh ra khỏi quần áo mình, nhìn xoáy anh: “Không mượn anh bận lòng, sẽ có một ngày tôi cho anh thấy hạnh phúc thuộc về tôi.”
Tạ Khương Qua nhìn chằm chằm Tô Vũ. Vài giây sau, vẻ mặt anh dần thả lỏng, anh véo má cô, gật đầu: “Ừm, bây giờ cô thú vị hơn nhiều rồi đấy.”
Anh ôm vai cô, vẻ mặt hòa nhã: “Theo tôi đi ăn tối, chỉ hai người chúng ta thôi.”
Lần thứ năm cô đi trên hành lang từ phòng mình đến phòng ăn, sở dĩ đến lần thứ năm là vì Tạ Khương Qua không hài lòng về bộ quần áo của cô.
Lần đầu tiên không hài lòng vì cô mặc quần áo của mình mang theo. Tiểu Tạ rất đau lòng vì cô không phát hiện trong tủ phòng mình treo đầy quần áo hàng hiệu nổi tiếng mà Tạ Khương Qua đã mua sẵn cho cô. Anh còn yêu cầu cô vứt hết mấy bộ quần áo đem đến từ Tokyo với lý do cô mặc quần áo của chính mình sẽ khiến cô vô thức được quên đi thân phận hiện tại và lầm tưởng rằng mình đang làm việc lặt vặt trong trung tâm thương mại.
Đến khi Tô Vũ mặc chiếc váy Chanel màu xanh lá, Tạ Khương Qua lại đánh giá là quá long trọng, long trọng đến mức nực cười. Còn khi mặc áo len Prada thoải mái màu đen thì anh lại chê màu đen phối hợp với gương mặt cô khiến anh cảm thấy như đang đi dự đám tang vậy, còn đôi giày LV mũi tròn màu đỏ cà chua này thì lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của anh.
Lần thứ năm, cô mặc một bộ âu phục theo kiểu kinh điển gợi nhớ đến Audrey khi xưa, đó là chiếc váy màu đen trắng cổ tròn kèm thắt lưng.
Tô Vũ mặc chiếc váy đi trên hành lang dài hun hút, bước trên tấm thảm nhập từ Thổ Nhĩ Kỳ. Cô cứ đi rồi thả chậm bước chân từ lúc nào chẳng hay. Trước kia nhà cô cũng có thảm lông này cùng nhà xưởng sản xuất, cô lại đi chậm hơn, nhìn thấy bóng dáng mình trên bức tường có gắn mấy chiếc đèn lưu ly.
Thời gian cứ như quay lại những năm trước, mỗi năm cô đều mặc quần áo sang trọng tham gia tiệc sinh nhật của mình, trong quang cảnh ấy còn có cả Tô Dĩnh.
Tô Vũ chậm rãi tựa vào hành lang trên tường, cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đã làm gì sai với Tạ Khương Qua? Không có, rõ ràng là không có mà?
Tô Vũ biết, anh bắt cô đổi quần áo năm lần bảy lượt nhằm chứng tỏ anh có quyền đấy, không cần logic, không cần lý do, có ấu trĩ hay không cũng không sao, miễn anh vui là được.
Cô mặc bộ váy đen trắng đứng trước mặt anh, lần này ánh mắt anh không thoáng liếc qua người cô rồi bắt cô đi thay quần áo như trước, mà chỉ nhìn chằm chằm cô: “Trong vòng một năm tới, nuôi lại tóc dài đi.”
Cô nhớ kĩ lời anh. Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, chỉ cần nhớ rõ lời Tạ Khương Qua là được, đừng tốn công nghĩ đến ý nghĩa đằng sau những lời đó.
Hai người đang ăn tối thì điện thoại anh đổ chuông. Tạ Khương Qua cầm lấy điện thoại, dịu dàng nói: “Thẩm Họa!”
Thẩm Họa? Tô Vũ cố nuốt phần cơm xuống bụng mình. Thẩm Họa này cũng là một nhân vật xa xôi lắm rồi, xa đến mức cô gần như quên mất cô ta.
Thẩm Họa, sinh viên trường Massachusetts, từng tạm nghỉ học ba năm. Đây là tin tức duy nhất cô biết về Thẩm Họa, không biết cũng khó bởi vì cô sinh viên trường Massachusetts này có một người bạn trai quá nổi tiếng, à không, phải là vị hôn phu mới đúng.
Hiện tại, vị hôn phu của cô ta đang nấu cháo điện thoại cùng hôn thê của mình, giọng điệu dịu dàng ngọt ngấy, trong lúc trò chuyện còn không thể thiếu những nội dung khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Cuối cùng Tô Vũ cũng nuốt toàn bộ thức ăn trên đĩa vào bụng. Cô đứng dậy vừa định kéo ghế rời khỏi bàn ăn lại phát hiện không thể dịch chuyển chiếc ghế được. Cúi đầu xuống mới phát hiện chân Tạ Khương Qua đang móc vào ghế cô. Trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật chỉ có cô và anh, hai người ngồi đối diện nhau, anh tay dài chân dài nên có thể dễ dàng móc chân vào ghế cô từ phía đối diện.
Ánh mắt cô chuyển từ ghế dựa sang mặt Tạ Khương Qua. Anh vẫn đang mải mê nói chuyện điện thoại, lúc này anh đang tự đề cử mình làm đầu bếp của Thẩm Họa, qua đoạn trò chuyện của hai người, chắc hẳn cô bạn gái đang làm nũng với người bạn trai của mình là gần đây khẩu vị không tốt. Tạ Khương Qua lập tức đồng ý cuối tuần này sẽ đến Mỹ nấu vài món cho cô ta ăn.
Tô Vũ lúng túng đứng đó, Tạ Khương Qua nói điện thoại một lúc mới ý thức được có người đang đứng trước mặt mình. Anh vừa tiếp tục việc của mình vừa ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
Nghe lời anh, Tô Vũ ngồi xuống, rót một ly rượu nho, cắt cá hồi thành từng miếng nhỏ và đặt vài miếng vào đĩa của anh, sau đó rưới chút tương ngọt lên.
Xong xuôi, cô lẳng lặng ngồi tại chỗ nghe Tạ Khương Qua tán dóc với Thẩm Họa.
Cuối cùng anh cũng cúp máy, trông có vẻ tâm trạng anh khá tốt. Anh nở nụ cười hòa nhã với cô, đưa tay cầm đĩa cá hồi trước mặt mình, rồi bấm điện thoại di động. Anh vừa đặt máy xuống thì một người đàn ông có vẻ là công nhân dẫn theo một con chó lông dài màu nâu đi vào.
Tạ Khương Qua ra hiệu cho con chó lông dài kia, nó lập tức ngoan ngoãn lại gần. Anh đặt đĩa cá hồi trước mặt nó, vừa vui thích khi ngắm nó say sưa ăn cá vừa hỏi cô chó của anh có đẹp không.
Cô gật đầu.
Thế là anh lại nhíu mày.
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười có vẻ rất khúm núm. Rất rõ ràng, anh không hài lòng về nụ cười của cô. Vì vậy cô hít sâu, đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống cạnh anh, đưa tay khẽ vuốt ve con chó lông dài màu nâu. Tô Vũ hơi liếm môi, khen ngợi: “Mắt của nó rất đẹp!”
Hiển nhiên, biểu hiện của Tô Vũ càng khiến anh khó chịu. Tạ Khương Qua đứng lên, vươn chân đá chiếc đĩa trên đất, đuổi chú chó lông dài ra ngoài.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, Martha vốn định vào dọn dẹp bỗng phát hiện tình hình không ổn, bèn lặng lẽ rút lui.
Sau một lúc yên lặng, anh nhìn chòng chọc vào cô, tiếp theo lại nở nụ cười đầy giễu cợt, khiến người ta xấu hổ tột độ mà không cần bất cứ từ ngữ nào khác.
Cuối cùng, giây phút để làm việc chính đã đến, mọi chuyện được diễn ra trong căn phòng khách treo đầy bức họa cổ xưa. Tạ Khương Qua đưa một bản hợp đồng cho Tô Vũ.
Tô Vũ đi trên hành lang trở về phòng mình, bàn tay vừa ký tên giờ hơi phát run. Cô thở hắt, cả ngày hôm nay cô lặp đi lặp lại động tác này không biết bao lần, sau đó siết chặt nắm tay, rốt cuộc cũng qua một ngày.
Tô Vũ tiếp tục ở Napoli thêm nửa tháng nữa, sau đó thì chuyển đến triền núi lửa Vesuvius lạnh lẽo và cô độc.
Quá nửa đêm, khi Tô Vũ choàng tỉnh giấc bỗng phát hiện trên giường mình có thêm một người. Dưới quầng sáng nhạt, Tạ Khương Qua đang ôm cô, còn cô thì vùi mặt vào lòng anh.
Có lẽ chiếc giường này quá mềm mại, hệt như chiếc giường công chúa màu hồng trước kia cô từng nằm khiến cô như trở lại cảnh trước đây.
Tô Vũ ngẩng đầu thấy anh cũng đang mở to mắt nhìn mình, thế là cô khờ khạo cất lời: “Khương Qua, vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh như chứa cả dòng sông Mekong, giống hệt như khi Tạ Khương Qua vẫn còn là cậu thiếu niên ngây ngô vậy.
Thế là Tô Vũ lại ngốc nghếch hỏi: “Khương Qua, hôm đó tôi đợi anh trong khách sạn bốn giờ liền, tại sao anh không đến?”
“Cô đợi tôi bốn giờ ư?” Anh khẽ hỏi với chất giọng nhẹ nhàng.
Cô gật đầu, lẩm bẩm: “Vì sao anh không đến, vì sao vậy?” Cô không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này, cô tưởng rằng mình đã không còn quan tâm nó nữa.
Sao phải thế? Tạ Khương Qua thở dài, cúi đầu dễ dàng đặt môi lên môi cô, rồi từ từ lần sang bên tai cô, nói khẽ khàng: “Sao tôi phải đến? Tôi nhớ hình như mình không hề hứa là sẽ đến đó mà.”
Tô Vũ nhớ lại, đúng là anh không hề hứa hẹn gì với cô cả.
Anh rời khỏi tai cô, cười nhạt: “Tô Vũ, mới một đêm mà đã muốn sà vào lòng tôi rồi à?”
Bấy giờ cô mới phát hiện tay mình đang đặt bên hông Tạ Khương Qua, hệt như cô đang muốn sà vào lòng anh vậy.
Cô rút tay khỏi thắt lưng anh, nhắm mắt lại.
Đều là sai lầm của quá khứ, là sai lầm của quá khứ hết!
Tạ Khương Qua không nói thêm nữa, tiếp tục ôm lấy cô. Tô Vũ cũng tiếp tục vùi mặt vào lòng anh, thầm nghĩ bây giờ kim chủ đang dùng quyền lợi của mình.
Cách đây mấy giờ, Tô Vũ đã ký vào bản hợp đồng kia, trong đó có ghi rõ một điều khoản, chỉ cần anh muốn là được.
Bản hợp đồng kia bao gồm cả việc cô phải dùng tay giúp anh thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Tạ Khương Qua cho rằng phải có thêm điều kiện này thì thân phận của anh mới giống một kim chủ thật sự, nếu không, bản hợp đồng giá trị không nhỏ kia chỉ như hợp đồng lao động rất đỗi bình thường giữa ông chủ và nhân viên mà thôi.
Bình luận facebook