Tạ Khương Qua cười nhạt nhìn về phía điện thoại, nói thoải mái: “Không, em đừng đến đây, lần này bọn anh đã hẹn với nhau là không mang phụ nữ theo, mấy hôm sau anh sẽ tự2động đến gặp em, tất nhiên, anh còn mang theo con gấu Bắc Cực con mà anh trộm được đến nữa. A Họa, em nghĩ đi, chúng ta nên đặt tên gì cho nó nhỉ?”
Mãi một lúc sau5Tạ Khương Qua mới cúp máy. Tô Vũ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt tràn ngập nét cười của anh, dưới ánh đèn sáng trắng, đôi mắt ấy lấp lánh như chứa đựng tuyết nơi vùng Bắc6Cực.
Anh dịu dàng hỏi: “Có đói bụng không?”
“Tạ Khương Qua, sao anh có thể…” Cô lẩm bẩm.
“Sao có thể vừa ôm một người phụ nữ trong lòng, vừa nói lời âu yếm với bạn gái đúng không? À5không, là nói dối với bạn gái hết lần này đến lần khác mới phải.” Tạ Khương Qua nhìn cô, sau đó rời mắt vào chiếc nồi đang tỏa hương ngan ngát, anh giải thích: “Điều này không3có gì là mâu thuẫn cả, A Họa biết tôi thích chơi đùa nên cho phép tôi qua lại với những cô gái khác. Đương nhiên, dù có chơi đùa thế nào cũng không được phép lên giường với họ, đây là điều mà tôi đã hứa với cô ấy, vì vậy cảnh mà cô nhìn thấy vừa rồi là một chuyện vô cùng hợp lý.
Còn về việc nói dối, thật ra tôi chỉ là muốn cô ấy vui vẻ thôi. Nghe nói vào buổi sáng, nếu các cô gái nghe được mấy lời mật ngọt của bạn trai thì cả ngày hôm ấy đều lâng lâng hạnh phúc, mục đích của tôi chỉ đơn giản là vậy. Hơn nữa, tôi cũng chuẩn bị tặng cô ấy một con gấu Bắc Cực con do tôi trộm được, tôi còn định xây tặng cô ấy vườn thú nữa, trước giờ A Họa đều rất thích mấy con thú nhỏ.”
Tô Vũ ngơ ngác nhìn Tạ Khương Qua, cố gắng tìm lại bóng dáng cậu thiếu niên bên bờ sông Mekong trước kia từ gương mặt gần trong gang tấc này.
Sau bao năm tháng lắng đọng, cuối cùng cậu thiếu niên khi ấy giờ đã trở thành một người đàn ông anh tuấn nắm rõ tâm lý của phụ nữ.
“Tô Vũ, đừng cố tìm lại một Tạ Khương Qua đã xé rách áo cưới của em ngày xưa nữa, người mệt mỏi là chính em thôi! Cũng đừng thầm phỉ nhổ việc tôi nói dối, tôi nghĩ tôi nói dối lưu loát như bây giờ đều là do một tay em ban tặng đấy. Nếu một người đã nói dối được lần đầu thì việc nói dối lần thứ hai cũng dễ mà.” Anh nâng mặt cô lên, “Có lẽ khi ấy em cảm thấy mình rất vinh hạnh, bởi vì em mà tôi mới nói dối lần đầu tiên đúng không? Chẳng phải em muốn tôi đừng gây khó dễ cho em sao? Tôi đang cố gắng để không gây khó dễ cho em đây.”
Tô Vũ nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười, nhưng mãi cũng không làm được, cô mặc kệ để anh kéo tay mình.
Tạ Khương Qua hỏi: “Em đói bụng rồi phải không?”
Cô gật đầu, thật sự lúc này cô rất đói, cũng vì vậy mà cô mới bước vào bếp: “Ừ, tôi đói bụng rồi.” Cô khẽ tựa đầu lên người Tạ Khương Qua.
Cô và anh ở trong bệnh viện suốt mấy hôm liền. Trong những ngày này, cô cảm thấy mình như trở thành bảo mẫu, phải xử lý tất cả mọi việc lớn nhỏ liên quan đến cuộc sống sinh hoạt thường ngày của anh.
Mỗi buổi sáng, Tô Vũ và Tạ Khương Qua đều mất gần một tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh. Từ việc chuẩn bị khăn bông đến cả việc đánh răng cô cũng phải nhúng tay vào, bởi vì Tiểu Tạ bảo anh không thể đánh răng bằng tay trái. Và mãi cho đến khi anh cọ cho bọt kem đánh răng trên miệng mình dính đầy mặt cô thì mới chịu thôi.
Anh luôn bắt nạt cô, từng bước đẩy cô kề sát tường, sau đó dùng đôi môi đầy mùi kem đánh răng chạm khắp nơi trên mặt cô. Những lúc ấy, cô không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, bởi vì anh từng cảnh báo, đàn ông nguy hiểm nhất là vào buổi sáng, mà sự thật đúng là như thế.
Khi màn đêm buông xuống, Tạ Khương Qua thường lén dẫn cô chuồn khỏi bệnh viện, anh dẫn cô ngồi trên tàu điện cũ kĩ đến thành Rome.
Cô và anh giống hệt đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm bình thường trên thế giới này. Khi hai người đứng im cho họa sĩ ngoài quảng trường vẽ một bức chân dung, anh còn thân mật chỉnh tóc giúp cô, lại còn kiếm được cành hoa hồng từ tay một cô gái vừa mới được bạn trai tặng bằng nụ cười hút hồn của mình, sau đó cài lên bên vành tai cô, xong xuôi anh còn dặn họa sĩ vẽ cô xinh đẹp một chút.
Khi đi xem trình diễn ca nhạc ngoài trời, anh còn cõng cô, có đôi khi cõng cô liên tục mấy bài hát để tránh đám đông chen lấn hoặc để cô có thể nhìn thấy vẻ mặt phong phú của những người đang biểu diễn từ trên lưng anh. Những lúc ấy, vẻ mặt của mấy người đó luôn khiến cô nở nụ cười thích thú. Khi tiếng chúc tụng vui mừng vang lên, mọi người khiêu vũ theo điệu nhạc, anh cũng kéo cô hòa vào dòng người, xoay tròn vui vẻ đến mức dường như bầu trời ở quảng trường thành phố Rome cũng bị xoay vòng vòng theo.
Khi đi xem bóng đá, hai người cùng nhau mặc đồ bóng đá tình nhân, ngồi ghế dành cho các cặp đôi. Anh còn giở tính trẻ con giành giật bắp rang và khoai tây chiên với cô. Khi đội chủ nhà đá vào, anh hú hét thật to rồi ôm lấy cô. Lúc đến thời gian nghỉ giải lao, ống kinh hình trái tim lia về phía khu vực của hai người, Tạ Khương Qua lại vội vã cúi đầu, kéo mũ che mặt họ lại, sau đó hôn cô sau chiếc mũ. Thậm chí anh còn lấn sang chỗ ngồi của cô, mãi cho đến khi ống kinh rời đi, anh vẫn còn hôn cô thắm thiết.
Sau đó, Tạ Khương Qua lặng lẽ kéo tay cô rời khỏi chỗ ngồi, đến một hành lang tối. Anh áp cô trên tường, bàn tay luồn vào quần áo cô, quen thuộc cởi áo ngực của cô ra, không hề khách khí nghịch ngợm đến chán thì thôi.
Tiếng cổ vũ reo hò của người hâm mộ bóng đá trong sân vận động không hề khiến đôi nam nữ nơi hành lang kiêng kị. Anh che kín đôi môi cô, thân thể hai người dán chặt vào nhau.
Trên hành lang, người phụ nữ tên Tô Vũ và người đàn ông tên Tạ Khương Qua đang chơi trò vụng trộm. Cô được Tạ Khương Qua đưa từ Tokyo đến đây chỉ bằng một xe tiền mặt, trong khi đó bên cạnh anh đang có một người phụ nữ khác một lòng một dạ chờ đến ngày kết hôn với anh.
Tay Tạ Khương Qua dạo chơi khắp thân thể cô, cuối cùng anh thở gấp: “Gần đây có một khách sạn rất tiện nghi, em có muốn…”
“Anh đang mời tôi sao? Nếu là vậy, tôi sẽ suy nghĩ.” Tô Vũ không chút khách khí ôm lấy cổ anh khiêu khích.
Trong cuộc giao dịch điên rồ này, ai bò lên giường của ai trước, ai cầu xin người kia ở lại thì người đó sẽ là kẻ thua cuộc, chỉ cần không thật lòng thì sẽ không thua.
Lòng dạ của phụ nữ nhà họ Tô vốn rất kiêu ngạo, cho dù ở hoàn cảnh này, sự kiêu ngạo ấy mới nực cười làm sao.
Trong sân vận động vẫn huyên náo. Tô Vũ bất chấp giật nút quần của Tạ Khương Qua, quen đường quen nẻo luồn tay vào trong, khiến anh thở hổn hển.
Đến khi tiếng cười nói sau khi trận đấu kết thúc vang lên, Tạ Khương Qua mới miễn cưỡng mặc lại áo lót cho cô.
Đèn trong sân vận động sáng lên, xung quanh sáng choang như một bát cháo trắng. Anh dắt cô ra khỏi hành lang với sắc mặt hơi khó coi, mà sắc mặt cô cũng chẳng tốt chút nào, tái nhợt và đầy vẻ mỏi mệt.
“Khi nào chúng ta xuất viện?” Lúc ngồi trên xe trở lại bệnh viện, Tô Vũ hỏi Tạ Khương Qua. Anh đã ở trong bệnh viện gần mười ngày, theo cô biết, vết thương trên tay anh rất nhẹ, hôm qua anh cũng đã tháo bột rồi.
“Muốn về gấp đến vậy sao?” Anh lạnh lùng hỏi ngược lại.
“À, không phải.” Đến cô cũng thấy câu nói của mình thật giả tạo. Tô Vũ hơi rũ mắt, trên cửa sổ bằng thủy tinh phản chiếu hình ảnh của cô và anh, hai người tựa sát vào nhau vô cùng hòa hợp, càng nhìn càng giống một đôi tình nhân.
Tô Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang đi qua một chiếc cầu treo hình vòm; bên dưới cầu có vài chiếc thuyền nhỏ chở khách, vài vị khách ngồi hàng đầu đột nhiên lớn tiếng cười nói; bức tượng người đội mũ dạ, gương mặt ga-lăng ngàn năm không đổi hai bên vòm cầu cũng lướt qua cửa sổ xe.
“Nếu em muốn về, vậy tối nay chúng ta rời khỏi đây, cô về Napoli còn tôi bay đến Boston.” Tạ Khương Qua lạnh nhạt nói.
Ngày hôm sau, Tô Vũ không về Napoli mà Tạ Khương Qua cũng chẳng hề đến Boston theo kế hoạch, bởi vì Thẩm Họa đã đến Rome.
Đoạn phim tái hiện cảnh tượng phim Transformer trên đường phố La Mã do cư dân mạng truyền tay nhau cuối cùng đã khiến bạn gái chính thức của Tạ Khương Qua buộc phải lên sân khấu. Không hổ là cô gái mà Tạ Khương Qua muốn cưới, Thẩm Họa vừa nhìn một góc mặt mờ mờ trong chiếc Bumblebee kia đã nhận ra Tạ Khương Qua ngay.
Sáng sớm hôm sau, khi Phạm Khương đẩy cửa bước vào, Tô Vũ và Tạ Khương Qua đều đang ngủ, Tạ Khương Qua nằm trên gối của bệnh viện, Tô Vũ thì tựa vào cánh tay anh.
Thấy có người đến, Tạ Khương Qua kéo chăn đơn che mặt cô. Phạm Khương ấp úng thông báo, cô Thẩm đến rồi, anh ta đang để bác sĩ giữ chân Thẩm Họa, nhưng chỉ được khoảng năm phút thôi.
Lời nói của Phạm Khương khiến trái tim Tô Vũ đập thình thịch.
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi.” Giọng Tạ Khương Qua bình tĩnh hơn Phạm Khương nhiều, cứ như thể người bị bắt gian tại giường là Phạm Khương chứ không phải anh vậy.
Chờ cửa phòng đóng lại, Tô Vũ vội rời khỏi người anh, toan xuống giường thì bị anh kéo lại. Anh vừa chỉnh lại tóc giúp cô vừa hỏi: “Định đi đâu?”
Định đi đâu ư? Còn đi đâu được nữa đây?
“Phạm Khương nói…” Cô ấp úng, việc Thẩm Họa sắp đến khiến cô không biết nên nói gì lúc này. Cuối cùng, cô cất lời khô khốc như mặt đất nứt nẻ: “Hay là tôi tìm một chỗ để trốn vậy.”
Sau khi nói xong câu đó, ánh mắt cô nhìn chằm chằm tay mình. Hình như nó đang run, ngay sau đó cánh tay ấy lại được một bàn tay khác nắm lấy.
Tạ Khương Qua lên tiếng, giọng nói không rõ là vui hay buồn: “Không cần, em cứ ở yên đây là được.”
Anh rời khỏi phòng còn cô ngồi trên giường. Tô Vũ không biết rốt cuộc mình bị sao, cứ thế xuống giường, máy móc đến kiểm tra xem cửa phòng khóa chưa.
May quá, khóa rồi!
Tô Vũ đứng trước cửa suy nghĩ một lúc lại muốn đến phòng khách, làm sao có thể nghe theo lời anh rằng nếu còn mệt thì cứ ngủ một giấc.
Ngủ một giấc ư, sao cô dám? Thẩm Họa đã đến, có lẽ chỉ mấy phút nữa sẽ xuất hiện trong phòng này thôi. Nếu như Thẩm Họa nhìn thấy cô và hỏi sao cô lại ở đây, cô biết trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ thật thà nói rằng, Tạ Khương Qua đã dùng một xe tiền để bao cô một năm sao?
Không, không, cô là công chúa hạt đậu, là công chúa hạt đậu được biết bao cô gái ở Bangkok hâm mộ, và điều quan trọng nhất là, mẹ cô tên Tô Dĩnh.
Tô Vũ không biết vì sao lại mở cửa nhà vệ sinh, song vừa đóng cửa nhà vệ sinh thì cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra.
Bình luận facebook