Buổi trưa hôm ấy, Tô Vũ đã khóc đến mệt nhoài rồi thiếp đi trong vòng tay của Tạ Khương Qua, đến khi khi tỉnh lại, trên mắt cô đã được đắp hai lát dưa leo do “người hầu” Tạ Khương Qua chuẩn bị để làm mát mắt giúp cô.
Khi màn đêm buông xuống, hai người dùng cơm trên boong thuyền. Mặt biển tháng Sáu rất êm ả, ngọn gió Địa Trung Hải mùa hè dìu dịu đến mê người, Tạ Khương Qua cũng khiến người ta thư thái như cơn gió đêm vậy, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh2trên người làm anh trông thuần khiết tựa thiên sứ ở mấy tầng mây cao, nếu hai đầu mày có vẻ giãn ra thì dáng vẻ ôn hòa hồn hậu của anh chính là người tình trong mộng mà biết bao cô gái hằng mong ước.
Cả đêm ấy, Tạ Khương Qua nhập vai người hầu, nói rất nhiều lời, làm rất nhiều việc, cố gắng để khiến tiểu thư của mình vui lòng.
Thỉnh thoảng, Tô Vũ hơi nhoẻn khóe môi, tỏ vẻ những điều anh nói rất thú vị, thế là anh lại càng ra sức biểu diễn. Sau đó anh5như bong bóng xì hơi, nâng mặt cô lên, để mặt cô vùi vào lòng mình, luôn miệng an ủi: “Rồi sẽ tốt hơn mà. Tô Vũ, anh cam đoan mọi chuyện sẽ dần tốt lên.”
“Ừm, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.” Cô nói như vậy, nhưng lòng lại nghĩ, làm sao để tốt hơn đây?
Tô Vũ đứng trước gương, vuốt chiếc kẹp tóc màu hồng bên thái dương, nó không hợp với gương mặt ảm đạm hiện nay của mình. Cô đành tháo kẹp, chỉnh lại đầu tóc, bấy giờ người trong gương trông mới khá hơn. Cuối cùng, cô6cất chiếc kẹp tóc màu hồng vào hộp, cô không biết liệu mình có còn đủ dũng khí để mở chiếc hộp chứa đựng bao kí ức này ra nữa không.
Đêm ấy, Tô Vũ nằm mơ. Trong khung cảnh xa hoa hào nhoáng, tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn cô. Cô hỏi họ sao lại nhìn mình thì họ đáp vì cô không mặc quần áo. Sao có thể chứ? Rõ ràng cô có mặc quần áo mà, thế nhưng vẻ mặt của họ vô cùng chân thật, thật đến mức khiến cô thật sự tin rằng trên người5cô không có một mảnh vải che thân, thế là cô vô thức co mình lại.
Khi tỉnh giấc, cô vẫn đang nằm trong lòng Tạ Khương Qua. Dưới ánh nhìn của anh, Tô Vũ cuộn chặt mình đầy sợ hãi.
“Tô Vũ, anh hát cho em nghe được không?”
“Được.”
Và thế là Tạ Khương Qua cất cao lời bài hát “Ánh trăng trên sông” năm nào. Khi anh hát đến đoạn mà cô thích, cô lại hòa tiếng ca cùng anh: “Nửa vầng trăng sáng treo cao trên trời, nửa vầng trăng sáng nằm lặng trên sông…”
Nước sông Mekong như đọng lại trong3mắt Tô Vũ. Mãi cho đến khi hát mệt, cô mới nhắm mặt lại, Tạ Khương Qua bỗng nói: “Tô Vũ, chờ khi chúng ta trở lại dòng sông Mekong, anh sẽ lại hát cho em nghe bài này.”
Trở về ư? Tô Vũ không nói gì, càng cuộn chặt mình thêm.
Ngày hôm sau, hai người trở lại Napoli nhưng không về nông trường mà ở trong khách sạn suốt một tuần liền. Lúc bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, Tạ Khương Qua sẽ dẫn cô ra biển chơi, nấu canh cho cô với chính con cá mình câu được. Đôi khi, nếu điều kiện cho phép, anh còn cùng cô lặn xuống nước, phần lớn thời gian hai người ra biển, nằm trên ghế dài phơi nắng.
Tạ Khương Qua không nói cho Tô Vũ biết vì sao hai người không về nông trường và cô cũng không hỏi. Thỉnh thoảng, cô ngầm tỏ ý với anh rằng cô muốn về với dì út ở Tokyo, nhưng vào những lúc ấy, anh đều giả vờ như không nghe thấy, rồi lại kể một chút về tình trạng của mẹ anh cho cô nghe. Mỗi khi nhắc đến mẹ, giọng anh đều toát lên vẻ bất lực, lúc đó cô sẽ tự động nuốt hết những lời muốn nói vào bụng, và cô sẽ chuyển sang an ủi anh với giọng khô khốc: “Khương Qua, anh đừng buồn.”
Việc Tạ Khương Qua ngày càng trở nên dịu dàng khiến Tô Vũ bồn chồn bất an. Mỗi sáng thức dậy, cô thường gặp cảnh đôi dép của mình đặt ngay ngắn dưới giường, vào nhà vệ sinh lập tức nhìn thấy bàn chải đánh răng đã được bôi kem, bên cạnh còn có quần áo đã chuẩn bị sẵn.
Đợi đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại gặp anh cười sảng khoái gọi cô ăn sáng. Tô Vũ biết bữa sáng kia là do chính tay anh nấu. Không biết anh được phép vào nhà bếp của khách sạn bằng cách nào, chỉ biết hằng ngày anh đều có thể làm bữa sáng cho cô.
Cô còn biết mỗi tối anh lại lén lút rời khỏi phòng, đi đâu đó vài tiếng đồng hồ, sau đó lại len lén trở về nằm xuống bên cạnh cô, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Về phần anh đã đi đâu và làm gì, cô không có hứng thú muốn biết, cô chỉ biết, tâm trạng của mình ngày một tồi tệ hơn.
Điều khiến tâm trạng cô đạt đến đỉnh điểm là vào sáng sớm ngày thứ Sáu, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên bản tin Châu Á. Đó là vụ bê bối của tên chính khách Nhật Bản mà thiếu chút nữa cô đã trở thành một trong số những bông hồng nuôi trong lồng kính của gã.
Và cũng dễ dàng tìm được mấy gương mặt quen thuộc trên trang web tin tức hình sự Nhật Bản, trong đó có cả người phụ nữ đã huấn luyện cô thành Lâm Chí Linh. Ở phần tin kinh tế, công ty của nhà Fujiwara đột ngột bị nhà đầu tư rút tiền, vẻ mặt như đưa đám của hắn khi xuất hiên trên bản tin còn chưa hết bầm dập.
Nghe nói, những chuyện này chỉ vừa mới xảy ra hồi giữa tuần.
Một tuần sau, Tạ Khương Qua đưa Tô Vũ rời khỏi khách sạn, quay lại nông trường.
Martha thấy cô trở về thì rất vui vẻ, cô vừa bước vào nông trường thì người phụ nữ Ý này đã không ngừng nháy mắt với cô.
Tạ Khương Qua kéo tay cô đi trên hành lang được ghép từ gỗ. Lúc này trời đã về chiều muộn, khí hậu Địa Trung Hải khiến hoàng hôn ở Napoli đầy thơ mộng, ánh mặt trời như một cuộn phim mang màu vàng sáng chói, dường như chỉ cần thế cũng đủ biến người ta thành kẻ lười nhác và mê muội. Trong quang cảnh ấy, Tạ Khương Qua vẫn nắm chặt lấy tay cô, từ đầu đến cuối trên môi anh luôn nở nụ cười tươi rói, nhìn nụ cười ấy, Tô Vũ thoáng chốc lại có ảo giác rằng chỉ cần họ luôn nắm tay nhau như thế này thì một giây sau thôi, hai người sẽ trở về bên bờ sông Mekong năm nào.
Không biết đi được bao lâu, hai người dừng lại trước cửa phòng cô, anh lấy ra một chiếc dây sẫm màu che kín mắt Tô Vũ lại, mở cửa ra rồi kéo tay cô đi vào phòng từng bước một.
Tạ Khương Qua dừng chân, nắm lấy bả vai cô: “Anh đã mang gian phòng của công chúa hạt đậu ở Bangkok về rồi đây.”
Chiếc dây sẫm màu được tháo ra, cô từ từ mở mắt, trải dài trong tầm mắt là một màu hồng mộng mơ, từ giấy dán tường đến rèm cửa sổ, trần nhà, bàn trang điểm, giường…
Công nhận nó giống phòng cũ của cô như đúc, ngay cả cách sắp xếp mỹ phẩm đồ trang điểm cũng được đặt theo đúng thói quen của cô.
“Anh mất một tuần để chuẩn bị những thứ này đấy. Mỗi tối anh đều lén rời khỏi khách sạn chỉ vì muốn làm những điều bất ngờ này cho em.” Giọng Tạ Khương Qua đầy chiều chuộng, trên mặt là nụ cười lấy lòng.
Tô Vũ ngơ ngác đứng im.
“Sao lại ngây người ra rồi?” Anh vẫy tay trước mặt cô, “Những thứ này đều do anh đích thân chọn, một người đàn ông như anh đi mua mấy thứ này kỳ quái lắm, không chỉ kỳ quái mà còn mất mặt nữa. Tô Vũ, anh nghĩ em nhất định rất nhớ căn phòng này.”
Nhớ à? Không đâu, không hề, xưa nay cô đều không nhớ đến nó.
Căn phòng màu hồng trước mắt như kích thích cô, khiến cô phiền não, ngay cả giọng nói của Tạ Khương Qua cũng khiến cô phát cáu. Dường như không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ anh thêm nữa, Tô Vũ đột ngột cất giọng, âm thanh vang dội đến mức chính cô cũng giật mình: “Tạ Khương Qua, anh im miệng cho em.”
Cô chỉ vào những thứ toàn màu hồng kia: “Anh ngốc à, màu sắc này chỉ dành cho mấy đứa con gái tuổi teen thôi, em bây giờ đã qua tuổi thích màu hồng từ lâu rồi.” Cô vỗ ngực mình: “Bây giờ em đã là gái một đời chồng, em không chỉ đã ly hôn mà còn không có nghề nghiệp đàng hoàng, tất cả những thứ này trong mắt em không khác gì chế giễu cả.”
“Không, không, Tạ Khương Qua, em không nhớ đến nơi này chút nào cả.” Cô lắc đầu nguầy nguậy rồi đi về phía bàn trang điểm, khom lưng cầm lấy chiếc ghế tròn màu hồng, đập mạnh vào tấm gương trang điểm hình bầu dục.
Tiếng loảng xoảng vang lên, cô quay mặt nhìn anh, khiêu khích: “Tiểu Tạ, sao đây? Anh đoán sai rồi, những việc anh làm không những khiến em không thích mà còn làm em cảm thấy vô cùng chán ngán.”
Tạ Khương Qua cau mày ủ dột, vẻ mặt tiếc nuối: “Không sao, nếu như em không thích thì có thể đổi cái khác. Anh sẽ tiếp tục nghiên cứu sở thích của phụ nữ đã ly hôn…”
Tô Vũ tùy tiện vơ đại chiếc bình thủy tinh to cỡ nắm tay trên bàn trang điểm, đột ngột ném thẳng vào đầu anh để nhắm ngắt ngang câu nói dang dở. Thế nhưng anh chẳng mảy may tránh né.
“Tạ Khương Qua, hiện tại anh xuất hiện trước mặt em với tư thái cao sang này hẳn là rất…” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, một chữ cuối cùng cô không nói thành lời.
Máu từ trán anh nhỏ xuống thành dòng uốn lượn như mấy con giun nhỏ, mỗi tối anh đều lén rời đi chuẩn bị gian phòng này cho cô, lúc trở lại khách sạn còn làm bữa sáng, anh hoàn toàn không có thời gian để ngủ nên lúc này bọng mắt đã thâm quầng.
Tạ Khương Qua đi về phía cô, kéo tay cô đặt bên hông rồi để đầu cô tựa vào vai mình, gương mặt anh quyến luyến cọ thái dương Tô Vũ: “Ừm, ban đầu quả thật có hơi đắc ý, nhưng sau đó thì không còn nữa. Anh hy vọng mình không có cơ hội để tỏ vẻ đắc ý trước mặt em hơn bất cứ ai trên thế giới này.
Tô Vũ, sau này anh sẽ không ép buộc em nữa, em bảo anh làm gì thì anh sẽ làm đó. Lúc này hãy để anh giúp em, cũng như trước kia em đã từng giúp anh vậy. Em hãy coi anh như bạn bè của em, như người thân của em, đợi đến khi em cảm thấy mọi việc dần tốt lên, em mới quay lại với dì út của em, có được không?”
Anh nhắm mắt lại, hình như anh lại dùng giọng nói ma thuật nữa rồi.
“Tô Vũ, anh thật sự có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt hơn, em hãy tin tưởng anh!”
“Thế nhưng…” Nhớ đến màn đêm ở Tokyo, trong lòng cô lại đau đớn khôn nguôi, “Khương Qua, một số chuyện đã thực sự xảy ra.”
“Vậy hãy quên hết những chuyện đó đi.”
Cô quên được không? Cô có khả năng đó sao?
“Tô Vũ, anh tin là em có thể.”
Có lẽ cô thật sự có thể quên hết những chuyện không hay kia, có lẽ cô thật sự có thể!
“Được không em?” Anh hỏi.
Cuối cùng Tô Vũ cũng gật đầu.
“Bây giờ hãy bắt đầu quên đi.”
Cô lại gật đầu thêm lần nữa, quyết định sẽ quên đi mọi chuyện.
Hôm đó, là một ngày cuối tháng Sáu.
Bình luận facebook