Sáng chủ nhật, Tô Vũ vứt toàn bộ máy tính trong phòng đi. Có thể sẽ không bao giờ làm chuyện lén lút giữa đêm nữa.
Mấy ngày qua, Tô Vũ lén gọi điện cho Tạ Khương Qua từ bốt điện thoại công cộng, thế nhưng cả bốn lần đều bị ngắt máy.
Trong2lúc anh vắng nhà, cô còn chủ động giúp đỡ công nhân trong nông trường rất nhiều việc, cô cảm thấy mình không thể ăn không ở không tại nhà anh mãi được.
Sáng nay Tô Vũ mượn một chiếc tạp dề đi hái dâu tây nhưng Martha ngăn lại. Cô nổi giận5với Martha, có điều cô càng giận thì Martha càng vui. Bà khen cô xinh gái, còn bảo rằng nhất định Tiểu Tạ bị dáng vẻ giận dữ của cô hấp dẫn.
Tiểu Tạ, Tạ Khương Qua!
Tô Vũ thở dài một hơi, vuốt mặt mình. Tạ Khương Qua giỏi lắm, đã mấy năm6cô không biết tức giận, cũng gần như quên mất tức giận là thế nào rồi.
Hình như mấy ngày sống với Tạ Khương Qua, cô lại tìm về tính tình tiểu thư của mình xưa kia, đây là điều không tốt chút nào.
Hôm nay trời rất đẹp. Tô Vũ quyết định tránh5xa ti vi, báo chí. Cô sợ buổi tối Chủ nhật ở Boston, cô sợ nhìn thấy Tạ Khương Qua và Thẩm Họa cùng xuất hiện trên tivi. Tô Vũ trốn trong phòng đọc sách cả buổi, mà ba tiếng đồng hồ mới đọc được ba trang. Cô chán nản, bèn cầm3sách ra khỏi phòng. Vi An không có nhà, Martha bảo cô ra ngoài đi dạo.
Đi một hồi, Tô Vũ tới chuồng ngựa không một bóng người. Cánh cửa bên trái đóng kín bưng, hoàng hôn tháng Chín chiếu chênh chếch từ cánh cửa bên phải, lay động giữa không trung. Con ngựa đã quen nên trông thấy bóng cô thì vui lắm. Cô vừa cho nó ăn đường viên vừa lẩm bẩm nói chuyện với nó.
Giọng cô khẽ khàng chỉ đủ để cô nghe thấy, song lời nói ra lại ngốc nghếch đến khó tin. Cô hỏi: “Ngựa à, người Bắc u nói nhà tư vấn tâm lý là người biết trước tương lai, mày nói xem có phải là khoác lác không? Nếu mày thấy đúng thì liếm lòng bàn tay tạo nhé.”
Chờ mãi mà con ngựa không chịu liếm, vậy mà cô lại cười khúc khích. Bỗng có tiếng sột soạt vang lên sau lưng. Vừa quay đầu lại, cô liền bắt gặp Tạ Khương Qua. Dưới ánh chiều tà nhẹ buông buổi hoàng hôn, dường như bóng dáng anh cũng trở nên mờ ảo. Anh chắp tay sau lưng, ánh tà dương phủ lên người anh một vầng hào quang.
Tô Vũ đứng ngơ ngác. Tiếng cười khẽ khàng cất lên, Tạ Khương qua bước ra từ vầng sáng, vẻ mặt có phần hụt hẫng: “Sao em không giật mình?” Dường như cô không dám tin vào mắt mình.
Anh hơi cúi người xuống, Tô Vũ lập tức kiễng chân lên theo bản năng, tuy nhiên đã bị anh ấn người xuống.
“Em kiễng thể mệt lắm. Anh vừa hỏi Martha, Martha nói có lẽ em cầm đường viên vừa trộm được ra chuồng ngựa rồi, cho nên anh mới tới chuồng ngựa. Đúng là em ở đây thật!”
Tô Vũ vẫn im lìm.
Tạ Khương Qua nhìn cô chăm chú, thì thầm: “Tô Vũ, anh về rồi đây.” “Ừ!” Cuối cùng Tô Vũ cũng đáp lại Tạ Khương Qua với giọng mũi nghèn nghẹn. Anh khẽ cau mày, kề mặt tới, nhưng cô lại quay đi. Anh ôm lấy mặt cô, buộc cô đối diện với mình. Hai khuôn mặt cách nhau mười mấy centimet, cô buông rèm mi, mặc cho ánh mắt sáng rực của anh nhìn mình đăm đắm.
“Em từng dành ba ngày hai đêm từ Toronto trở về Bangkok để xin lỗi anh. Còn anh đã dành bốn ngày ba đêm từ Ý đến Boston, từ Boston đến Bangkok, rồi từ Bangkok trở lại Napoli. Suốt bốn ngày ba đêm qua, anh không dám dừng lại một phút, một giây nào.
Tô Vũ, nửa tiếng trước, anh đã mở họp báo ở sân bay Napoli, tuyên bố với họ không có đám cưới nào ở Hawaii hết, Tạ Khương Qua đã trở thành quý ông độc thân. Họ kinh ngạc lắm, còn chặn đường không cho anh đi. Anh phải nói với họ, xin các vị, hãy để tôi đi, tôi có chuyện rất quan trọng cần phải làm ngay bây giờ.”
Ngón tay thon dài lưu luyến nơi lông mày cô: “Tô Vũ, em muốn biết chuyện quan trọng ấy là gì không?” Tô Vũ lắc đầu. Tạ Khương Qua cho tay vào túi quần rồi rút ra, chầm chậm xòe bàn tay: “Tô Vũ, em xem anh mang gì về cho em này?”
Một chiếc nhẫn màu hồng đáng yêu kiểu dáng quê mùa nằm yên trên tay anh. “Anh thấy chiếc nhẫn này ở một cửa hàng trang sức từ rất lâu về trước. Anh không biết tại sao lại mua nó, có lẽ vì thấy nó đáng yêu như em vậy. Anh nghĩ, khi đó anh đã yêu em rồi.
Công chúa hạt đậu, lấy anh nhé?”
Hết thảy xảy đến rất đột ngột. Tô Vũ ngẩn ngơ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đã phai màu trên tay anh. Có lẽ anh rất hay đem nó ra ngắm nghía nên trông có vẻ đã cũ. Vừa nhìn viên đá trang trí đã biết không phải kim cương. Sao anh lại nói nó đáng yêu như cô chứ, thứ đồ quê mùa như vậy... Quê chết đi được! Tô Vũ mải nghĩ ngợi, giọng Tạ Khương Qua vẫn rủ rỉ bên tai như thôi miên.
“Công chúa hạt đậu, lấy anh nhé?”
“Tô Vũ, lấy anh đi!”
Nghe xem Khương Qua vừa nói gì kìa. Tô Vũ chậm rãi rời mắt từ chiếc nhẫn tới mặt anh. “Tô Vũ, lấy anh đi!”
Cô chầm chậm lắc đầu.
“Không, Khương Qua, em không thể, cũng không muốn lấy anh!”
Lần này, đến lượt Tạ Khương Qua ngơ ngác.
Tô Vũ từ từ xoay người bỏ đi, vừa đi được chừng mười bước thì đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, thế là cô càng đi nhanh hơn. Tiếng anh truyền đến từ sau lưng cô đầy lo lắng:
“Tại sao không thể, tại sao không muốn, rõ ràng hôm ấy em nói yêu anh mà. Tô Vũ, em yêu anh, anh cũng yêu em. Bây giờ anh đã hủy hôn ước với A Họa. Anh không nghĩ ra được em còn lý do gì để từ chối lấy anh.
Tô Vũ, đứng lại, em mau nói rõ ràng cho anh. Có phải em vẫn nhớ nhung Mai Hựu Khiêm phải không?” Tô Vũ đi thẳng một mạch, Tạ Khương Qua vẫn theo sát. Sự im lặng của cô làm Tiểu Tạ nổi cáu. Anh hét lên: “Tô Vũ, ở sân bay Bangkok, khi em trốn vào ngực hắn, anh đã nhận ra em...”
Tạ Khương Qua dừng lại, đùng đùng trút giận lên chướng ngại vật dưới chân. Lát sau lại vừa đi theo cô vừa lải nhải: “Tô Vũ, em đứng lại! Cho anh biết lý do tại sao em không muốn lấy anh.” Cánh cửa đóng kín chặn lại lối đi, cô đã nhầm hướng. Tô Vũ dừng bước, cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa cao mấy mét kia. Muốn nói rõ ràng phải không? Tô Vũ nắm chặt tay, quay phắt đầu lại, nhìn xoáy vào anh. “Tạ Khương Qua, trước khi cầm nhẫn cầu hôn em, có phải anh chưa từng nghĩ đến khả năng em sẽ từ chối anh phải không? Chỉ vì em từng nói yêu anh ư?”
Tạ Khương Qua ngậm chặt miệng.
“Đối với em, yêu anh và cưới anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Khương Qua, em hỏi anh nhé, có phải anh nghĩ nát óc cũng không ngờ em từ chối lời cầu hôn của anh không?”
Tạ Khương Qua gật đầu.
“Chắc chắn anh đã nghĩ, với điều kiện của hai chúng ta, em không có lý do gì để từ chối anh cả. Một người phụ nữ từng ly hôn có thể lấy được anh là may mắn lớn lao. Trên đời này có biết bao nhiêu người muốn lấy anh đúng không?”
“Không, anh không nghĩ thế.” Tạ Khương Qua lắc đầu nguây nguậy, hốt hoảng kéo tay cô, “Anh chưa từng nghĩ về em như vậy!”
Cô vùng khỏi tay anh, tựa lưng vào cửa: “Có lẽ anh không nghĩ thế, nhưng tiềm thức nào đó trong anh đã thúc đẩy suy nghĩ Tô Vũ không có lý do từ chối mày đâu, cô ấy rất vui là đằng khác. Thế nhưng sự thật là, em không hề vui, không vui một chút nào hết.”
“Tô Vũ, anh sai rồi, anh không nên ngạo mạn như vậy, anh...” Tạ Khương Qua buông thõng tay, giọng khản đặc: “Nhưng Tô Vũ, cả đời này anh chỉ muốn cưới mỗi mình em thôi, chỉ có em thôi!”
Cô biết, nhưng mà...
“Tô Vũ, lấy anh đi! Anh cầu xin em đấy!”
Nước mắt rơi xuống tí tách, mọi thứ ùa đến bất chợt như vũ bão, Tạ Khương Qua không cho cô chút thời gian chuẩn bị nào cả, không hề...
Nhưng...
Nhưng, cô thích chiếc nhẫn trong tay anh. Tuy nó rất lỗi thời, song đó là thứ Khương qua ngày xưa phải thắt lưng buộc bụng để mua cho cô! Cô rất muốn đeo nó.
Tô Vũ cất giọng run rẩy: “Tạ Khương Qua, anh nghe kỹ cho em. Em nhìn người rất chuẩn, em biết có một ngày anh sẽ trở thành Tiểu Tạ đẳng cấp thế giới. Cưới em rồi, tất cả quá khứ tăm tối của em sẽ bị người đời đào bới. Đến lúc đó, những người bạn cao quý của anh sẽ cười nhạo, thương hại sau lưng anh. Còn những kẻ ghét anh sẽ luôn miệng nhắc về vợ của Tiểu Tạ, bọn họ...”
“Tô Vũ, lấy anh đi!”
“Khương Qua, đám người ghét anh sẽ nói, ồ... tôi biết vợ của Tạ Khương Qua đó. Cô ta không chỉ từng có một đời chồng mà còn làm mấy công việc hèn mọn. Tôi thật sự cảm thấy tiếc cho cậu ta. Cậu ta thật đáng thương, cậu ta xứng đáng có được người phụ nữ tốt hơn!”
“Tô Vũ, lấy anh đi, lấy anh đi, lấy anh đi!”
“Khương Qua, bây giờ anh còn chưa đến ba mươi. Nghe nói, mỗi người đàn ông ở từng giai đoạn sẽ có sở thích khác nhau. Có lẽ sau năm ba mươi tuổi, anh lại hứng thú với thứ gì khác. Ví dụ khi có cô gái trẻ hơn, đẹp hơn em hấp dẫn anh, anh sẽ nghĩ, trời ạ, sao tôi lại cưới người phụ nữ kia chứ!” “Tô Vũ, lấy anh đi! Tổ Vũ, lấy anh đi! Tô Vũ, lấy anh đi!” Tạ Khương Qua vẫn nói liên hồi, mãi cho đến khi khản cả giọng, khi đã không còn sức để hét câu “Tô Vũ, lấy anh đi!” nữa, anh lại kề sát mặt muốn hôn cô.
Tô Vũ chặn lại mặt anh lại, cất giọng run rẩy: “Khương Qua, anh phải hiểu rõ, em đã ly hôn rồi, em còn làm những công việc đáng khinh. Không chỉ vậy, em còn thích chưng diện, đôi khi em còn ngang ngạnh vô lý, lại ham hư vinh, hay so đo tị nạnh nữa. Rồi em sẽ xấu đi từng ngày, sẽ già nhanh hơn anh, em...
Em như vậy, anh còn cần em không?”
Anh gạt tay cô ra, khẳng định: “Tô Vũ, anh yêu em! Yêu đến phát điên! Yêu đến phát điên mất rồi! Cô gái khiến anh làm chuyện kỳ quái mỗi đêm là em, cô gái anh luôn mơ đè dưới thân một trăm một nghìn lần là em; cô gái mà chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ không mặc quần áo là đã khiến anh hứng khởi là em. Cả đời này, cô gái duy nhất anh muốn ngủ cùng chỉ có em thôi. Anh muốn làm với em mỗi ngày, sáng một lần, trưa một lần, tối...”
Tạ Khương Qua lại phát điện gì đấy? Tô Vũ vội vã bịt kín miệng anh. Anh không chịu dừng lại, nói đứt quãng: “Tôi.. làm... ít nhất... năm lần... Làm... làm tới... già...”
Bình luận facebook