Hành trình từ Los Angeles đến Las Vegas phải đi qua 650 con đường lớn, cứ đi qua mỗi 150 con đường
lớn lại mất hơn năm tiếng đồng hồ.
Đường số 15 nối liền2Los Angeles và Las Vegas là thiên đường của giới đua xe, một con đường thẳng tắp không thấy hai bên bờ, xung quanh là vùng hoang vu, tất cả đủ để kích5thích hormone adrenalin của giới đua xe tăng vọt.
Một khi giới đua xe lái đến con đường này, họ nhất định tăng tốc độ xe lên mức cao nhất, rồi tiện tay ném6chai bia đã uống xong xuống đường, chỉnh nhạc rock mental đến mức lớn nhất, cùng hòa theo sự thăng hoa của âm nhạc. Họ có thể lớn tiếng mắng chửi tổng thống5Mỹ bằng những lời tục tĩu mà chẳng sợ gì hết, cũng có thể cùng mấy cô gái đi cùng tận tình vui vẻ, muốn thú vị bao nhiêu thì có bấy nhiêu.3Đường số 15 chính là thiên đường của tự do, không ai bị cảnh sát Mỹ đưa vé phạt vì chạy xe quá tốc độ, cũng không có mấy tên hàng xóm tính tình quái gở không ngừng khiếu nại, đâm sau lưng, và càng không có những người xen ngang vào trận dã chiến của các đôi trai gái. Đây cũng là thiên đường của những kẻ liều lĩnh. Mọi người có thể ngồi trên xe, không kiêng kỵ gì mà xả súng. Theo ước tính, cứ mỗi ba ngày lại có một vài phát súng vang lên trong khu vực này, mười ngày lại có người thiệt mạng trên con đường số 15 với đủ loại sự cố. Tháng Bảy, California vẫn nắng chang chang, nhiệt độ tại đường số 15 đã lên đến 45 độ. Vài người trẻ tuổi chạy xe từ Los Angeles đến Las Vegas, sau khi trải qua vài vòng truy đuổi với tốc độ cực nhanh không hẹn mà cùng dừng lại. Người dẫn đội ra hiệu muốn xuống đổi xe, thế là ba chiếc xe vây quanh một chiếc Ferrari màu đỏ đang dừng ở ven đường. Mười mấy người cầm súng bước từ trên xe xuống, đến gần chiếc Ferrari màu đỏ. Sau mấy phút nhận thức, bọn chúng cho rằng đây là cơ hội ngon nghẻ từ trên trời rơi xuống.
Tên này điên thật, dám mang chiếc LaFerrari do hãng Ferrari vừa mới tung ra đến con đường số 15 này. Huống chi, nó còn mang màu đỏ kinh điển của hãng Ferrari mà bao kẻ mê xe hằng ao ước. Phải biết rằng, trong 499 chiếc do hãng này tung ra, xe màu đỏ có giá trị nhất, cho dù có tiền cũng khó mà mua được. Vậy mà chỉ một lúc nữa thôi, cục cưng màu đỏ này sẽ thuộc về bọn chúng.
Trong đám người đua xe, James là cường tráng nhất, hắn ta huýt sáo chào hỏi với cục cưng xinh đẹp sắp về tay mình. Chiếc Ferrari vẫn đậu tại chỗ, trần xe và cửa sổ xe đều bị dán phim đen, không thể nhìn thấy bên trong. Chờ mãi mà không có động tĩnh, James sốt ruột, ngậm điếu thuốc gõ vài cái lên cửa sổ xe hình mắt cá. Cửa sổ xe bên trái dần được lật lên, màu đỏ chói như ngọn lửa dưới trời nắng chang chang khiến người ta lóa mắt, khiến người ta điên cuồng!
James cúi người xuống. Đầu tiên, hắn ta trông thấy một chiếc còng tay khóa hai bàn tay một lớn một nhỏ vào nhau, đó là tay của một người đàn ông và một người phụ nữ. Cúi thấp người xuống chút nữa, hắn ta phát hiện ra họ đó đều là người phương Đông có gương mặt đẹp không bút nào tả hết. Người đàn ông nhìn hắn ta, còn cô gái kia tựa đầu vào vai anh ngủ say. “Người anh em, cho tôi xe của anh đi.” James vào thẳng vấn đề. Anh lắc đầu. Thế là James kề dao vào cổ anh dọa dẫm.
Tạ Khương Qua mỉm cười, ý bảo James nhìn đằng sau mình. Hắn ta ngoảnh sang, ngay lập tức con dao vuột khỏi tay, một họng súng đen ngòm dí sát bụng hắn ta.
James nhìn động tác của anh rồi cười gian. Chẳng lẽ tên mặt trắng này không biết, nếu dám ngông cuồng nổ súng, người đẹp bên cạnh cũng xong đời sao? Đồng bọn của hắn ta đều đến từ phố Queen của New York! Còn chuyện thất đức gì mà bọn chúng chưa làm cơ chứ!
James nhún vai, quay sang đồng bọn của mình. Thế nhưng dáng vẻ mấy tên kia cứ như gặp ma vậy, ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước James. Trên chiếc xe tải bị bỏ hoang đằng trước, có bốn người đàn ông cường tráng, mỗi người cầm một cây súng lục, chĩa về phía bọn chúng từ lúc nào không biết.
Khi nhìn rõ cách ăn mặc trên người bốn người đàn ông kia và thứ trong tay họ, James biết mình đã chọc phải người không nên dây vào. Hắn ta thầm mắng mình ngu ngốc, lẽ ra phải đoán được, người mua được chiếc LaFerrari đỏ nào phải người bình thường chứ.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, nhưng không ai dừng lại hóng hớt náo nhiệt, ngược lại còn cố tình lái xe đi thật nhanh. Người đi qua đường số 15 đều hiểu, quy tắc đầu tiên khi đi qua đây là không xen vào việc của người khác. Chân James run rẩy, người ở phổ Queens đều truyền tai nhau về băng nhóm thần bí lâu đời đến từ phương Đông, xem ra... James chậm rãi quay lại đối mặt với Tạ Khương Qua. Lần này, hắn ta đã thấy rõ ràng rồi. Có vài người, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể biến thành vũ khí lợi hại, chẳng hạn như người đàn ông trước
mặt James đây, cho dù khóe môi của anh đang nhếch lên đi chăng nữa. Chân James run rẩy, số bia mà hắn ta vừa rót vào bụng khiến hắn ta không nhịn được muốn tè ra quần. Chỉ cần người đàn ông này bóp còi, thi thể của hắn ta và đồng bọn sẽ bị vứt ở Grand Canyon, sau đó chim ưng sẽ đến rỉa xác và tha đi, may mắn một chút thì không lâu sau có người phát hiện. Tiếp theo, cảnh sát Los Angeles sẽ căn cứ vào hình xăm và màu da của bọn hắn để điền thêm thông tin vào hồ sơ, đây đều là một đám nghiện ngập, cuối cùng gạt mọi chuyện qua một bên. May mắn, may mắn thay, anh chỉ nhẹ nhàng nói một chữ “cút” mà thôi. James vui mừng khôn xiết. Súng lục của Tạ Khương Qua vẫn chưa rời khỏi bụng hắn ta, James mím chặt
miệng, cố gắng không để cái miệng rộng của mình phun ra bất kỳ câu nói rác rưởi nào. Anh nhìn James với ánh mắt giễu cợt, chậm rãi cảnh cáo: “Người phụ nữ của tao đang ngủ, nếu bọn mày dám làm cô ấy thức giấc, bọn mày sẽ nhanh chóng trở thành món mồi ngon cho bầy chim ưng đấy.” Nói rồi, anh từ từ dời súng đi. James không nhịn được liếc qua cô gái đang ngủ say kia. Cô mặc chiếc sườn xám màu xanh đậm, làn da trắng nõn, vóc dáng chuẩn như người mẫu.
Bỗng nhiên, họng súng lại đặt trên người hắn ta, song lần này, nó chĩa ngay vào “gốc rễ” của hắn.
Tạ Khương Qua lạnh lùng thông báo: “Nếu mày còn nhìn cô ấy thêm một lần nữa, tao sẽ bảo vệ sĩ của tao cho gan mày ăn đạn ngay.”
James giơ tay lên, mắt nhìn thẳng, lui dần về phía sau.
Hôm đó là ngày xui xẻo nhất của James trong cuộc đời. Dưới cái nắng 50 độ, hắn ta và đồng bọn phải tự đẩy xe gần một cây số thì xe mới bắt đầu nổ máy được. Khi xe đi được vài cây số, James không nhịn được ngoảnh lại. Chiếc Ferrari đỏ lửa vẫn dừng ở chỗ cũ, hơi nóng từ mặt đường bốc lên khiến cảnh tượng ấy mờ ảo như lâu đài trên cát, đến lúc ấy, hắn ta mới sực nhớ ra người đàn ông kia trông rất quen.
Tô Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đang trên đường số 15 đi từ Los Angeles đến Las Vegas. Đầu cô đang tựa vào vai Tạ Khương Qua, xung quanh cô là ánh chiều tà màu vàng mờ ảo đặc biệt chỉ có tại California. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi chiều. Chỉ trong chín tiếng rưỡi, cô đã từ phố người Hoa ở Los Angeles đến đường số 15 rồi.
Trong thời gian ấy, cô từ kinh ngạc, đến phẫn nộ, thỏa hiệp và cuối cùng là nản lòng thoái chí. Trước lúc đó, cô còn là nhân viên của quán trà ở phố người Hoa với cái tên Tiểu Hồng. Hôm nay cũng như mọi khi, cô mặc bộ sườn xám, bắt đầu công việc của mình. Thế nhưng điều khác biệt ngày thường duy nhất chính là vị khách đầu tiên đến quán không ai khác ngoài Tạ Khương Qua. Hơn ba mươi phút sau, cô bị anh nhét vào trong xe, người còn chưa ngồi vững đã bị anh khóa lại bằng cong tay, một bên đeo vào tay trái của cô, bên còn lại thì khóa vào tay phải của anh. Cô nổi giận đánh đá anh mà anh vẫn không buồn nhúc nhích. Chiếc xe Ferrari phong cách đậu ở đầu phố thu hút biết bao ánh nhìn từ người đi đường. Tô Vũ ngồi trong xe, dùng ngôn ngữ cơ thể của mình cầu cứu những người ngoài kia những chỉ toàn phí công vô ích. Xe của hai người bị cảnh sát ngăn lại, Tạ Khương Qua đưa cho vị cảnh sát kia một tờ chứng minh, Tô Vũ lập tức biển thành Tiểu Hồng - nhân viên trong câu lạc bộ đua xe đã ăn trộm đồ quý giá của khách VIP.
Vị cảnh sát kia còn đang băn khoăn về chiếc còng tay thì điện thoại chợt đổ chuông. Nghe máy xong, anh ta cười vô cùng thân thiết, chúc họ lên đường thuận buồm xuôi gió.
Xe rời khỏi khu vực nội thành Los Angeles, Tạ Khương Qua vội vã ép cô đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út, thông báo hai người sẽ đến Las Vegas đăng ký kết hôn.
Nhờ cuộc hôn nhân trong vài giờ ngắn ngủi của Britney Spears mà nơi đăng ký kết hôn ở Las Vegas trở nên nổi tiếng. Giờ đây, rất nhiều người coi việc đi máy bay đến Las Vegas đăng ký kết hôn như một phong trào.
Chẳng qua Tô Vũ biết, Tạ Khương Qua không đùa với cô, hộ chiếu của cô do anh giữ, ở Las Vegas còn có một nhà thôi miên đang chờ cô, việc khiến một cô gái có ý chí không kiên định như cô nói ra câu “Tôi đồng ý” chẳng phải việc khó. Đến chuyện hoang đường như thể mà anh cũng nghĩ ra được, chứng tỏ anh đúng là một tên điên. “Tên điên!” Tô Vũ nghe thấy tiếng nói của mình đột ngột vang lên trong buồng xe nhỏ hẹp. Trút cơn bực bội xong, cô chán nản dựa lưng vào ghế xe.
“Tỉnh rồi à.” Người bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng.
Xe vẫn bon bon trên đường số 15, Tô Vũ quay mặt ra ngoài cửa sổ xe. Cao nguyên, lùm cây, vài chiếc xe bị bỏ lại, thỉnh thoảng vài căn nhà cũ kĩ bị bỏ trống trên cao nguyên lướt qua cửa xe. Dưới ánh chiều tà của California, trông nơi đây thật hoang vu, Tô Vũ nhìn mà thấy lòng ê ẩm.
Cô mở miệng: “Khương Qua, nếu anh còn như vậy, một chút tình yêu còn sót lại trong em sẽ dần cạn kiệt, đến lúc ấy chỉ sợ là không còn chút gì nữa.” “Em đói bụng à?” Anh chuyển đề tài, giọng điệu bình thản không mang theo bất cứ cảm xúc nào.
“Tạ Khương Qua!!!” Cô nắm chặt tay.
Bỗng lúc này, bụng cô lại mất kiểm soát, kêu lên ùng ục.
Tạ Khương Qua cười nhạt, bàn tay phải đang đeo càng nắm lấy tay trái cũng đang đeo còng của cô: “Năm phút nữa là đến trạm dừng, anh sẽ mua thức ăn cho em.”
Đến nơi, anh còng tay Tô Vũ vào vô lăng rồi đi vào khu phục vụ bên trong siêu thị nhỏ. Ánh mắt Tô Vũ vô thức dõi theo bóng lưng anh.
Lúc này mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn phủ khắp trời đất, bóng lưng anh bước vào siêu thị thật cô độc, hoang vu hệt như vùng quê này vậy. Tô Vũ đưa tay chạm vào bóng lưng anh ở khoảng cách xa. Anh bước vào siêu thị, nhanh chóng tìm đồ, đến quầy thu ngân đợi tính tiền. Gương mặt anh phản chiếu rõ ràng trên cửa kính của siêu thị, anh đột nhiên ngẩng đầu, mắt nhìn về phía cô rồi mỉm cười.
Tô Vũ vội vàng hạ tay xuống. Tạ Khương Qua cầm đồ uống nóng và bánh quy đến, mở miệng ra và bảo: “Nếu không muốn anh dùng
miệng đút em thì em tự mình ăn đi.” Vốn tưởng Tô Vũ nổi đóa, ai ngờ cô chỉ ngoan ngoãn nhận lấy. Có thực mới vực được đạo, cô phải tìm ra cách tốt nhất để trốn thoát Tạ Khương Qua mới được. Chờ Tô Vũ ăn ngấu ăn nghiến xong, Tạ Khương Qua dùng ngón tay lau miệng cho cô, giọng âu yếm: “Đến Las Vegas, anh sẽ dẫn em đi ăn đại tiệc.” Tô Vũ muốn khóc, suốt dọc đường từ Grindelwald đến Los Angeles cô đã chịu không ít cực khổ, giờ nghe anh quan tâm thể này, cô chỉ muốn vùi đầu vào lòng anh mà nũng nịu tố cáo đám người đã bắt nạt mình. Nhưng không thể được! Thế là Tô Vũ tiếp tục nghiêm mặt với anh.
Bình luận facebook