Dáng người của anh rất cao lớn, thắt lưng hẹp rộng, dáng người đạt tiêu chuẩn người mẫu, áo sơmi của anh, Hướng Vãn mặc qua mông, che trên bắp đùi, đùi đẹp như ẩn như hiện, càng thêm gợi cảm.
Cô không dám đi đại sảnh, nén đi vào bãi đỗ xe ở tầng hầm, sau đó từ nơi này đi ra ngoài, bắt xe taxi về nhà trọ.
Hướng Vãn theo thói quen lấy chìa khóa dự phòng ở khung cửa sổ, không thì hôm nay cô thật sự phải ăn ngủ đầu đường rồi.
Nhà cửa không lớn, chỉ có hơn 100 thước vuông (10 thước Trung Quốc cổ = 3,33 m), một người vừa ở.
Sau khi bật tất cả đèn thắp sáng, cô trở lại phòng, nằm xuống liền ngủ, dù sao cũng tắm rồi, áo sơmi trên người cũng thoải mái.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, trên người vô cùng đau đớn, uống hai viên thuốc giảm đau, tiếp tục ngủ.
Cô bị tiếng kêu cứu lay tỉnh, bao tử kêu lợi hại, nhìn ngoài trời, đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Cô đói đến hốt hoảng, nhà cô chỉ có tủ lạnh, không có phòng bếp. Vốn là có phòng bếp, bị cô cải biến, đổi thành tủ quần áo.
Gặm hai quả táo, vẫn cảm thấy đói, mặc quần áo đơn giản xuống lầu, đi ăn mỳ vằn thắn.
Con đường đối diện tiểu khu, có một quán vằn thắn rất ngon, Hướng Vãn thích vằn thắn nơi đó.
"Hướng tiểu thư đến đây, hai chén mỳ vằn thắn?" Cửa hàng không lớn, là một đôi vợ chồng kinh doanh, ông chủ nấu mỳ vằn thắn, bà chủ làm thu ngân kiêm người phục vụ.
Hướng Vãn cười cười với bà chủ, gật gật đầu. cô là khách quen nơi này, mỗi lần tới đều là hai chén mỳ vằn thắn. Mới đầu bà chủ cho rằng cô đang đợi bạn, mãi cho đếnkhi cô ăn xong, cũng chỉ một người, nhưng mỗi lần tới đều muốn hai chén.
Cô chọn vằn thắn, không ăn mỳ, nhưng mỗi lần đều là mỳ vằn thắn. Có một lần bà chủ nhịn không được hỏi cô, Hướng Vãn liền cười với bà, dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc, cô nói, bởi vì anh thích ăn mỳ, cho nên cháu chỉ ăn vằn thắn.
Mỳ vằn thắn đến đây.
Hướng Vãn tách chiếc đũa ra, nhặt mỳ sợi trong chén của mình sang cái chén kia, trong cả quá trình đều ngây ngô cười, mãi đến khi trong chén mình không còn mỳ, cô mới bắt đầu ăn vằn thắn.
Mở miệng một tiếng, cô quả thật đói bụng. Bà chủ nhìn cô cười, "Ăn từ từ."
Hướng Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh trong màn hình TV. Lúc này đúng là thời gian ăn cơm, cho nên người trong quán rất nhiều, Nhưng Hướng Vãn vẫn có thể nghe rõ ràng thanh âm bên trong TV.
"Anh chạm tay có thể làm bỏng giới thần tượng âm nhạc, anh là vương tử tốt nhất, anh là tình nhân mà mọi cô gái đều ước ao. Vị khách quý khiến chúng ta phải vô tay hoan nghênh, Lâm Mạc Tịch!"
Bang bang bang bang.
"Mọi người khỏe, tôi là Lâm Mạc Tịch!!"
Cô nghe không được câu nói kế tiếp của anh, đầu óc chỗ trống, mặt anh càng thêm tinh xảo, anh cũng thành thục, anh không có thay đổi, vẫn đẹp như vậy, đối xử với mọi người đều là hiền lành, thời điểm anh cười, ánh mắt sẽ cong cong, lông mi trong nháy mắt.
Nhưng cô lại thay đổi, vừa bẩn vừa cũ. Cô run rẩy dán sát mặt trên mặt của anh, ngăn cách màn hình, nước mắt chảy dài, sao cũng không dừng lại được. Mọi người trong quán thấy bộ dạng này của cô, đều dừng lại nhìn cô. Bà chủ vội vàng, "Hướng tiểu thư, cô làm sao vậy? Nha! Sao lại khóc?"
"Vấn đề này, tôi đại biểu cho tất cả những cô gái hỏi, Mạc Tịch đã có bạn gái chưa?"
"Không có." Anh không do dự.
Hướng Vãn cảm thấy cô bị sấm đánh trúng, văng ra, lại không thể động đậy, nhìn chằm chằm người trong màn hình, gắt gao cắn môi dưới, khóc đến không thể đè nén.
Bà chủ đỡ Hướng Vãn, để cho cô ngồi ở trên ghế. "Đang yên đang lành, sao lại khóc?"
Hướng Vãn nhếch môi, cười như khóc, "Cháu cắn vào đầu lưỡi, đau quá, toàn thân đều rất đau, rất đau. ."
Cô cuộn mình ở trên ghế, giống như một đứa bé.
Bà chủ không biết bây giờ nên làm cái gì, liền ở một bên cùng cô. Khóc một hồi lâu, Hướng Vãn đột nhiên ngẩng đầu, cũng ngừng khóc, cầm lấy chiếc đũa liền ăn vằn thắn, cũng không ăn, trực tiếp nuốt xuống.
Anh là Mạc Tịch, em là Vãn, trước có màn đêm buông xuống, mới có ban đêm, cho nên Hướng Vãn em xem, chúng ta rất xứng đôi. Rất có thể diện, rõ ràng là anh có trước, mới có em, anh lớn hơn em có đúng hay không? Vậy em chiếu cố anh đi, tương lai anh sẽ ở nhà, cái gì cũng không làm, em nuôi anh.
Được được được, em đi tìm một người nuôi sống em, sau đó em sẽ nuôi anh.
Em dám!
Sao em không dám, anh muốn nghe em nói.
Vậy cả đời này chúng ta không kết hôn, sống nương tựa vào nhau, em đừng nghĩ rời khỏi anh, anh cũng không thoát khỏi em.
Thời điểm đó, bọn họ mới bao nhiêu? Cô hai mươi tuổi, anh mười tám tuổi. Hiện giờ cô 24 tuổi, anh hai mươi hai tuổi.
Chỉ là vài năm, vì sao cô cảm thấy dài như thế kỷ, trải qua mấy lần luân hồi chuyển kiếp.
Bình luận facebook