Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Người phụ nữ quyền lực.
Thời gian cách buổi hòa nhạc chỉ còn đúng ba ngày. Hà Tiểu Vãn từ sáng sớm đã khệ nệ bưng hai cái vali to đùng đến phòng hóa trang cho Tưởng Tuyết Hy. Mà số đó đều là trang phục để cô mặc cho buổi hòa nhạc.
"Cần nhiều vậy sao?"
Hà Tiểu Vãn dặn dò người nhân viên xong, mặt mũi cũng đã lấm lem mồ hôi.
"Biết cậu mặc thế nào cũng đẹp, nhưng đây là cơ hội hiếm có khó tìm, vẫn nên chuẩn bị kỹ một chút."
Tưởng Tuyết Hy gật gù, tay lướt qua đống áo váy treo trên giá một lượt, biểu cảm băn khoăn.
"Không cần lựa đâu, thử từng cái một. Lấy bộ cậu ưng nhất." Hà Tiểu Vãn giúp cô lấy vài cái, nhét hết vào ngực rồi đẩy Tưởng Tuyết Hy vào phòng thay đồ.
"Quả nhiên là bạn gái A Nghiêm, chỉ là quần áo mà cũng khoa trương như vậy."
Cửa phòng thay vừa đẩy ra lại đóng vào, Tưởng Tuyết Hy xoay người.
Bảo sao người chưa thấy mà mùi nước hoa đã ngửi đến ngộp thở rồi. Còn ai vào đây nữa chứ?
"Mỹ nữ, lại gặp nhau rồi!" Tưởng Tuyết Hy giơ tay lên chào, cười tươi rói.
Khóe môi Trương Nhược An giật giật, nhìn đống quần áo trên giá của Tưởng Tuyết Hy rồi lại quay mặt đi.
"Không ngờ cô cũng có thể chơi đàn." Trương Nhược An khoanh tay trước ngực, tròng mắt đảo tròn, liếc lên liếc xuống.
Còn tưởng là một bông hoa cúc ngây thơ thuần khiết, thì ra là một đóa bạch liên hoa.
"Quá khen rồi!"
"Giới thiệu một chút, tôi là Trương Nhược An..."
"Người "được" A Nghiêm từ hôn!"
Trương Nhược An còn chưa nói xong đã bị Tưởng Tuyết Hy ngắt lời. Nghe xong lời kia, Trương Nhược An tức giận đến độ trợn trừng mắt.
"Cô..."
"Đừng ngạc nhiên vì sao tôi biết chuyện này nha, tôi và A Nghiêm ngày đêm chung gối thủ thỉ, chuyện trên trời dưới đất gì cũng biết."
Bàn về chém gió ấy à? Tưởng Tuyết Hy tôi còn không giỏi bằng cô sao?
"Cô... cô... mặt dày vô sỉ!" Trương Nhược An chỉ tay về phía cô, ngón tay trắng muốt còn đang run lên liên tục.
Tưởng Tuyết Hy nhếch môi, bước đến gần Trương Nhược An.
"Trương tiểu thư còn việc gì nữa không?"
Trương Nhược An khó khăn điều chỉnh hô hấp, nhất định là bị chọc tức không ít.
Phải rồi, định đến đây vạch mặt Tưởng Tuyết Hy, ai ngờ lại bị cô chọc cho tức chết.
"Nhắc nhở cô, tôi cũng là người tham gia buổi hòa nhạc lần này. Được ban tổ chức chọn hay không, tôi khuyên cô nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để uổng công mấy bộ đồ kia mặc lên người cô." Nói xong liền kiêu ngạo bỏ đi.
Hà Tiểu Vãn nãy giờ đứng sau xem trò vui mới lên tiếng.
"Ai vậy?"
Tưởng Tuyết Hy thở dài, chẹp miệng.
"Mỹ nữ... không có não."
...
Nhà hát Opera, buổi hòa nhạc giao lưu quốc tế.
Trong hội trường rộng lớn bao phủ bởi ánh đèn neon, từng giai điệu nhẹ nhàng du dương của các loại đàn hòa tấu tạo không khí, khách quý ra vào tấp nập. Từ cửa lớn đến tiền sảnh đều được trải thảm đỏ, không khí sang trọng bao trùm, kẻ có mặt đều là những nghệ sỹ có tiếng tăm trong giới.
Phía ngoài cửa lớn đột nhiên vô cùng ồn ào, siêu xe màu đen tuyền chầm chậm tiến vào, đám nhà báo ngay lập tức đánh hơi mà vây quanh, vô số ánh đèn flash kêu không ngớt.
"Thái tổng, Thái phu nhân! Khách quý! Khách quý!" Tổng giám đốc điều hành nhà hát ra tận cửa tiếp đón người trong chiếc xe kia, gương mặt rạng rỡ.
Thái Từ Nghiêm bước xuống xe từ ghế sau, kế đó đưa tay vào trong, trịnh trọng đỡ bàn tay người phụ nữ ngồi trong xe.
"Thái phu nhân! Hoan nghênh! Hoan nghênh!"
Khương Mễ Hoa mỉm cười, bộ váy đỏ rượu bằng lụa cao cấp, mái tóc vấn cao sau gáy, cổ đeo ngọc trai. Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng nên không hề thấy được dấu vết của thời gian, hơn bốn mươi tuổi mà nhìn như thiếu nữ mới ngoài hai mươi.
"Quân tổng khách khí rồi!" Khương Mễ Hoa bắt tay với vị giám đốc kia, vỗ vỗ tay con trai rồi đi vào trong hội trường.
Tưởng Tuyết Hy đứng bên lan can tầng hai, phóng mắt nhìn xuống dưới. Đám phóng viên săn tin liên tục muốn theo đuôi hai mẹ con Thái Từ Nghiêm nhưng lại bị vệ sỹ cản lại, cuối cùng đành nuối tiếc đứng ngoài.
"Hy Hy, em có quen biết Thái tổng không?" Trầm Yên bên môi vẫn là nụ cười sùng bái, quay sang Tưởng Tuyết Hy hỏi khẽ.
"Cũng coi như có chút quen biết."
"Sao có thể coi như được? Có thấy người phụ nữ đi cạnh anh ấy không? Bà ấy chính là người tổ chức buổi hòa nhạc này. Nghe nói đã giải nghệ từ ba bốn năm trước rồi, hình như là mâu thuẫn gia đình, còn suýt nữa ly hôn cơ. Không ngờ vừa quay lại liền tổ chức một buổi hòa nhạc lớn thế này. Hầy, đúng là người Thái gia, ai cũng quyền lực và cao quý."
Hai mắt Trầm Yên như gắn sao.
"Lần trước chị thấy em với Thái tổng nhiệt tình lắm, còn nói không biết nữa à? Chị nói em nghe, nếu em quen với cậu ta thì tốt, mà thân với cậu ta thì lại càng tuyệt luôn. Chị đảm bảo tầm ảnh hưởng của em trong giới chắc chắn sẽ không ít đâu."
Tưởng Tuyết Hy cong môi, từ tốn nhấp một ngụm rượu.
"Cần nhiều vậy sao?"
Hà Tiểu Vãn dặn dò người nhân viên xong, mặt mũi cũng đã lấm lem mồ hôi.
"Biết cậu mặc thế nào cũng đẹp, nhưng đây là cơ hội hiếm có khó tìm, vẫn nên chuẩn bị kỹ một chút."
Tưởng Tuyết Hy gật gù, tay lướt qua đống áo váy treo trên giá một lượt, biểu cảm băn khoăn.
"Không cần lựa đâu, thử từng cái một. Lấy bộ cậu ưng nhất." Hà Tiểu Vãn giúp cô lấy vài cái, nhét hết vào ngực rồi đẩy Tưởng Tuyết Hy vào phòng thay đồ.
"Quả nhiên là bạn gái A Nghiêm, chỉ là quần áo mà cũng khoa trương như vậy."
Cửa phòng thay vừa đẩy ra lại đóng vào, Tưởng Tuyết Hy xoay người.
Bảo sao người chưa thấy mà mùi nước hoa đã ngửi đến ngộp thở rồi. Còn ai vào đây nữa chứ?
"Mỹ nữ, lại gặp nhau rồi!" Tưởng Tuyết Hy giơ tay lên chào, cười tươi rói.
Khóe môi Trương Nhược An giật giật, nhìn đống quần áo trên giá của Tưởng Tuyết Hy rồi lại quay mặt đi.
"Không ngờ cô cũng có thể chơi đàn." Trương Nhược An khoanh tay trước ngực, tròng mắt đảo tròn, liếc lên liếc xuống.
Còn tưởng là một bông hoa cúc ngây thơ thuần khiết, thì ra là một đóa bạch liên hoa.
"Quá khen rồi!"
"Giới thiệu một chút, tôi là Trương Nhược An..."
"Người "được" A Nghiêm từ hôn!"
Trương Nhược An còn chưa nói xong đã bị Tưởng Tuyết Hy ngắt lời. Nghe xong lời kia, Trương Nhược An tức giận đến độ trợn trừng mắt.
"Cô..."
"Đừng ngạc nhiên vì sao tôi biết chuyện này nha, tôi và A Nghiêm ngày đêm chung gối thủ thỉ, chuyện trên trời dưới đất gì cũng biết."
Bàn về chém gió ấy à? Tưởng Tuyết Hy tôi còn không giỏi bằng cô sao?
"Cô... cô... mặt dày vô sỉ!" Trương Nhược An chỉ tay về phía cô, ngón tay trắng muốt còn đang run lên liên tục.
Tưởng Tuyết Hy nhếch môi, bước đến gần Trương Nhược An.
"Trương tiểu thư còn việc gì nữa không?"
Trương Nhược An khó khăn điều chỉnh hô hấp, nhất định là bị chọc tức không ít.
Phải rồi, định đến đây vạch mặt Tưởng Tuyết Hy, ai ngờ lại bị cô chọc cho tức chết.
"Nhắc nhở cô, tôi cũng là người tham gia buổi hòa nhạc lần này. Được ban tổ chức chọn hay không, tôi khuyên cô nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để uổng công mấy bộ đồ kia mặc lên người cô." Nói xong liền kiêu ngạo bỏ đi.
Hà Tiểu Vãn nãy giờ đứng sau xem trò vui mới lên tiếng.
"Ai vậy?"
Tưởng Tuyết Hy thở dài, chẹp miệng.
"Mỹ nữ... không có não."
...
Nhà hát Opera, buổi hòa nhạc giao lưu quốc tế.
Trong hội trường rộng lớn bao phủ bởi ánh đèn neon, từng giai điệu nhẹ nhàng du dương của các loại đàn hòa tấu tạo không khí, khách quý ra vào tấp nập. Từ cửa lớn đến tiền sảnh đều được trải thảm đỏ, không khí sang trọng bao trùm, kẻ có mặt đều là những nghệ sỹ có tiếng tăm trong giới.
Phía ngoài cửa lớn đột nhiên vô cùng ồn ào, siêu xe màu đen tuyền chầm chậm tiến vào, đám nhà báo ngay lập tức đánh hơi mà vây quanh, vô số ánh đèn flash kêu không ngớt.
"Thái tổng, Thái phu nhân! Khách quý! Khách quý!" Tổng giám đốc điều hành nhà hát ra tận cửa tiếp đón người trong chiếc xe kia, gương mặt rạng rỡ.
Thái Từ Nghiêm bước xuống xe từ ghế sau, kế đó đưa tay vào trong, trịnh trọng đỡ bàn tay người phụ nữ ngồi trong xe.
"Thái phu nhân! Hoan nghênh! Hoan nghênh!"
Khương Mễ Hoa mỉm cười, bộ váy đỏ rượu bằng lụa cao cấp, mái tóc vấn cao sau gáy, cổ đeo ngọc trai. Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng nên không hề thấy được dấu vết của thời gian, hơn bốn mươi tuổi mà nhìn như thiếu nữ mới ngoài hai mươi.
"Quân tổng khách khí rồi!" Khương Mễ Hoa bắt tay với vị giám đốc kia, vỗ vỗ tay con trai rồi đi vào trong hội trường.
Tưởng Tuyết Hy đứng bên lan can tầng hai, phóng mắt nhìn xuống dưới. Đám phóng viên săn tin liên tục muốn theo đuôi hai mẹ con Thái Từ Nghiêm nhưng lại bị vệ sỹ cản lại, cuối cùng đành nuối tiếc đứng ngoài.
"Hy Hy, em có quen biết Thái tổng không?" Trầm Yên bên môi vẫn là nụ cười sùng bái, quay sang Tưởng Tuyết Hy hỏi khẽ.
"Cũng coi như có chút quen biết."
"Sao có thể coi như được? Có thấy người phụ nữ đi cạnh anh ấy không? Bà ấy chính là người tổ chức buổi hòa nhạc này. Nghe nói đã giải nghệ từ ba bốn năm trước rồi, hình như là mâu thuẫn gia đình, còn suýt nữa ly hôn cơ. Không ngờ vừa quay lại liền tổ chức một buổi hòa nhạc lớn thế này. Hầy, đúng là người Thái gia, ai cũng quyền lực và cao quý."
Hai mắt Trầm Yên như gắn sao.
"Lần trước chị thấy em với Thái tổng nhiệt tình lắm, còn nói không biết nữa à? Chị nói em nghe, nếu em quen với cậu ta thì tốt, mà thân với cậu ta thì lại càng tuyệt luôn. Chị đảm bảo tầm ảnh hưởng của em trong giới chắc chắn sẽ không ít đâu."
Tưởng Tuyết Hy cong môi, từ tốn nhấp một ngụm rượu.