Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Nói thêm câu nữa, cắt lưỡi!
Người cảnh sát cúp máy, ánh mắt có chút đồng cảm với người con gái trẻ kia. Ông nhận ra người phụ nữ đi cùng Tưởng Tuyết Hy, đều là chỗ quen biết.
"Cô gái, cô với Thái phu nhân có quan hệ gì vậy?"
Tưởng Tuyết Hy chống cằm lên mặt bàn đối diện với người cảnh sát, nhìn Khương Mễ Hoa đang tao nhã ngồi đọc báo, chốc chốc lại thấy bà lén nhìn xung quanh, tay chân lóng ngóng. Có vẻ là lần đầu tiên bị giữ ở Cục cảnh sát.
Thái gia tiếng tăm lẫy lừng, rất để ý mặt mũi, làm gì có chuyện để cảnh sát lôi tận lên Cục?
"Quan hệ công việc." Tưởng Tuyết Hy mỉm cười.
"..." Cũng chẳng phải người thân thiết hay họ hàng, để người ngoài biết được phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thái Cực Quang bị lôi lên đồn uống trà, danh dự ở đâu?
Nhưng có vẻ Khương Mễ Hoa không hề tức giận về chuyện này.
Quan hệ công việc cũng tốt nhỉ?
Tưởng Tuyết Hy nhìn ra nghi vấn trong lòng người cảnh sát, tùy tiện nói.
"Đây là quan hệ đặc biệt, chú biết chứ?"
Người cảnh sát nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu.
"Chủ tịch Khương, uống chút nước đi ạ, Thái Từ Nghiêm anh ấy cũng sắp đến rồi." Tưởng Tuyết Hy ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tách trà đến.
"Sao A Nghiêm nó lại lâu như vậy chứ?"
"Chủ tịch Khương, lần này tôi đã gây rắc rối cho bà, thật xin lỗi." Giọng nói có chút áy náy.
Khương Mễ Hoa uống một ngụm trà, mỉm cười hiền hậu. "Không sao, chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, an ninh trong nước như vậy là rất tốt!"
"Thái tổng, anh đến rồi!" Người cảnh sát lật đật về phía cửa, giọng điệu mừng rỡ.
Tưởng Tuyết Hy nhìn lên, Thái Từ Nghiêm có lẽ vẫn đang trong giờ làm việc, áo sơ mi trắng cùng quần Tây thẳng tắp, sạch sẽ, trên tay còn vắt chiếc áo vest khoác ngoài.
Hai người nhìn nhau từ xa, ánh mắt của anh vẫn tĩnh lặng như vậy, chỉ là đầu mày hơi nhíu, biểu tình không vui cho lắm.
Tất nhiên rồi, chẳng ai muốn vận rắc rối lên người cả.
"A Nghiêm!" Khương Mễ Hoa đi về phía anh.
"Mẹ ngồi đây đợi con." Liếc nhìn Tưởng Tuyết Hy bên cạnh, cô nàng vờ như không thấy, ngoảnh mặt đi.
"Lý do?" Ngồi xuống bàn tiếp khách, Thái Từ Nghiêm đi thẳng vào vấn đề.
"Vượt tốc độ trên đường cao tốc, cũng may trời tối đường vắng nên không vấn đề, nộp phạt là được!"
...
"Vào nhà cùng dùng bữa nhé?" Khương Mễ Hoa cầm tay cô, nhẹ giọng hỏi.
"Như vậy không tiện đâu ạ, tôi nhờ xe của Thái tổng đi về là được rồi." Tưởng Tuyết Hy nhìn anh qua gương chiếu hậu, anh cũng đang nhìn cô.
"Có gì mà không tiện chứ, vào nhà nói chuyện với ta một lát, tiện thể bàn công việc giữa hai chúng ta, được chứ?"
"Vậy... cung kính không bằng tuân lệnh!" Cười tươi, cái nhìn vô cùng dịu dàng.
Đã mời thế này rồi, không thể không vào.
Cô vốn cho rằng nơi ở của vợ chồng chủ tịch Khương sẽ là một căn biệt thự nguy nga, rộng lớn, sân rộng trải hoa, người làm tấp nập. Không nghĩ đến chỉ là một khu chung cư đơn giản, ánh đèn vàng dịu, có chút gần gũi.
Cửa vừa mở, Tưởng Tuyết Hy đã sớm nhìn thấy Thái Hạc Lâm ngồi giữa bàn trà phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc bộ Tôn Trung Sơn tối màu đứng pha trà.
"Bà vừa từ đồn cảnh sát về?"
"Ừ!" Khương Mễ Hoa đưa túi xách cho người làm, kéo Tưởng Tuyết Hy ngồi xuống bên cạnh.
"Tại sao lại vào đó?" Giọng nói Thái Hạc Lâm đã đanh lại, còn từ tốn gấp tờ báo trong tay.
"Là tôi chở chủ tịch Khương đi dạo, vượt tốc độ."
Thái Hạc Lâm hừ lạnh một cái, ngồi thẳng dậy.
"Bà muốn để tôi chui đầu vào bụi sống đúng không?"
"Ngồi trên đồn thì có gì mà ghê gớm chứ? Làm như mất mặt mũi thì ông sẽ tắc thở ấy, đừng có chuyện bé xé ra to." Khương Mễ Hoa không vui, lại quay sang nói với Thái Từ Nghiêm. "Con đưa Tuyết Hy lên phòng sách đợi mẹ một lát."
Tưởng Tuyết Hy gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
"Con bé đó là ai? Sao còn dẫn cả về nhà như thế?" Thái Hạc Lâm lầm lừ nhìn bà.
"Người của tôi, không cần ông quản."
Uỳnh...
Thái Hạc Lâm đập bàn khiến cả không gian dường như rung lên. Khương Mễ Hoa trợn trừng mắt, cao giọng.
"Sao ông cứ thích bắt bẻ tôi thế hả? Không muốn nhìn mặt tôi, không muốn sống cùng tôi đúng không?"
"Bà... Mễ Hoa, tôi nói cho bà biết, A Nghiêm nó đã hứa hôn với người của Tưởng gia, giờ lại cùng đứa con gái khác dẫn về nhà, bên đó biết chuyện sẽ nghĩ chúng ta là người như thế nào hả?"
"Tôi không quan tâm, chỉ là hứa hôn thôi, ông không hỏi ý kiến tôi mà đã quyết định mọi chuyện, có tôn trọng nhau không?" Khương Mễ Hoa đối diện với ông, kiên định. "Tôi không cần biết người của Tưởng gia thế nào, việc chung thân đại sự của con trai tôi, tôi không thể để nó lấy phải một đứa không ra gì được."
Khương Mễ Hoa hít sâu một hơi, tâm thế chuẩn bị rờ đi. "Mặc kệ ông, tôi vừa mắt với Tuyết Hy rồi, ngay cả từ hôn với bên kia cũng chẳng sao cả."
...
"Thái tổng, thật vinh hạnh quá, anh đến đây có chuyện gì không?"
Thái Từ Nghiêm lướt qua ông ta, lặng lẽ ngồi xuống bàn trà.
"Haha, Thái tổng, anh vẫn là không khách khí như vậy..."
"Tại sao lại cho người đóng cửa môi giới? Khương Mễ Hoa bà ấy chưa nói cho ông biết phải nhận hồ sơ của người mới sao?" Thái Từ Nghiêm không nhanh không chậm mà chất vấn, thanh âm đều đều.
"Chuyện... chuyện này... là do chúng tôi làm ăn sơ suất, còn về việc chủ tịch Khương nhắc nhở nhận người mới vào Thái Mễ, hình như... tôi chưa từng nghe..." Lương Vũ mấp máy môi, thanh âm có chút run rẩy.
Lương Vũ là phó tổng lâu năm của Thái Mễ. Vài năm trước Thái Mễ không hoạt động, vì phúc lợi còn dư dả nên mới tiếp tục ở lại, nhưng danh tiếng Thái Mễ do một tay Khương Mễ Hoa gây dựng sớm đã tạo tiếng vang. Bởi vậy dù không hoạt động mạnh như trước cũng có không ít tài năng trẻ muốn nhận vào chi nhánh con đầy tiềm năng này của Thái Cực Quang.
Ông ta suy nghĩ rất nhiều, dù gì bản thân cũng là phó tổng công ty, rắn mất đầu thì còn gì là rắn, Lương Vũ bởi vậy sớm lên kế hoạch vơ vét nhân tài từ Thái Mễ về tay ông ta, lén lút mở thêm một công ty nhỏ dưới trướng nhiều nghệ sỹ khác.
Có điều, Khương Mễ Hoa không biết chuyện này, dù bà ta có biết cũng chẳng thể làm gì được Lương Vũ, tai mắt của Khương Mễ Hoa không nhiều như thế. Bởi vậy, gần một tháng đổ lại đây, hồ sơ gia nhập Thái Mễ đã bị Lương Vũ trực tiếp vơ vào túi làm của riêng.
Chỉ là không ngờ lại bị Thái Từ Nghiêm để ý đến.
Một tay lạnh lẽo như thần Chết như Thái Từ Nghiêm, đột nhiên lại xen vào việc này làm gì cơ chứ?
"Chưa từng nghe?" Thái Từ Nghiêm nhìn chằm chằm ông ta, đuôi mắt khẽ nhếch lên, âm hiểm khó lường.
"Tôi... lập tức đi kiểm tra ngay!"
Lương Vũ cong đít như đuôi tôm, không thể không nghe theo. Thái Từ Nghiêm để ông làm Phó tổng của Thái Mễ được thì cũng để ông thành tên ăn mày lang thang ngoài đường được.
"Lương Vũ ông ta càng ngày gan càng lớn, bây giờ còn dám qua mặt sếp luôn."
Thái Từ Nghiêm từ từ ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên lại nhớ ra gì đó.
"Tưởng Tuyết Hy đâu?"
Nói là đi theo đàm phán, giờ lại biến mất chẳng thấy tăm hơi.
"Cô ấy ở ngoài nghe điện thoại, chưa xong thì phải..."
"Gọi vào đây!"
...
"Vậy là bà sẽ đến Hàng Châu sớm đúng không?"
"Bingo! Đến lúc đó, bà nhất định phải đưa tôi ăn một bữa no say mới được đấy nhé!"
"Không thành vấn đề!"
Tưởng Tuyết Hy cười lớn, ngón tay vân vê ngọn tóc mượt mà, cười tít mắt.
"Cô Tưởng, Thái tổng gọi cô vào trong."
Tưởng Tuyết Hy quay ra, nhìn trợ lý Quách phía sau mặt mũi nghiêm chỉnh.
"Đại sự căng lắm sao A Quách?" Tưởng Tuyết Hy nhét điện thoại vào túi quần, hất cằm hỏi.
Cánh môi trợ lý Quách giật giật.
A... Quách?
...
"A Nghiêm, uống một ly nhé? Rượu này Lương tổng đã chuẩn bị rất lâu, chỉ đợi ngài thưởng thức thôi đấy."
Tưởng Tuyết Hy đứng hình, tầm nhìn chỉ cách một cánh cửa bằng gỗ cao cấp.
Cái giọng điệu đó... là gọi Thái Từ Nghiêm?
Yo, Nhị gia cũng có ngày này ha! Được mỹ nữ tiếp rượu. Nghe thử mà xem, đừng nói Thái Từ Nghiêm, cỡ như Tưởng Tuyết Hy đứng ngoài nghe chân tay cũng còn mềm nhũn ra. Giọng nói thánh thót đó, lòng dạ sắt như đá đến cỡ nào mới chịu nổi đây.
Còn đang miên man suy nghĩ, chất giọng lạnh lẽo đầy trọng lượng quen thuộc lại cất lên, đập tan suy nghĩ "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" của Tưởng Tuyết Hy.
"Cô còn mở miệng nói thêm câu nữa, cắt lưỡi!"
"A... A Nghiêm?" Thanh âm nỉ non có chút run sợ.
Cạch...
Bốp...
"Cô gái, cô với Thái phu nhân có quan hệ gì vậy?"
Tưởng Tuyết Hy chống cằm lên mặt bàn đối diện với người cảnh sát, nhìn Khương Mễ Hoa đang tao nhã ngồi đọc báo, chốc chốc lại thấy bà lén nhìn xung quanh, tay chân lóng ngóng. Có vẻ là lần đầu tiên bị giữ ở Cục cảnh sát.
Thái gia tiếng tăm lẫy lừng, rất để ý mặt mũi, làm gì có chuyện để cảnh sát lôi tận lên Cục?
"Quan hệ công việc." Tưởng Tuyết Hy mỉm cười.
"..." Cũng chẳng phải người thân thiết hay họ hàng, để người ngoài biết được phu nhân của chủ tịch tập đoàn Thái Cực Quang bị lôi lên đồn uống trà, danh dự ở đâu?
Nhưng có vẻ Khương Mễ Hoa không hề tức giận về chuyện này.
Quan hệ công việc cũng tốt nhỉ?
Tưởng Tuyết Hy nhìn ra nghi vấn trong lòng người cảnh sát, tùy tiện nói.
"Đây là quan hệ đặc biệt, chú biết chứ?"
Người cảnh sát nhìn cô, miễn cưỡng gật đầu.
"Chủ tịch Khương, uống chút nước đi ạ, Thái Từ Nghiêm anh ấy cũng sắp đến rồi." Tưởng Tuyết Hy ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tách trà đến.
"Sao A Nghiêm nó lại lâu như vậy chứ?"
"Chủ tịch Khương, lần này tôi đã gây rắc rối cho bà, thật xin lỗi." Giọng nói có chút áy náy.
Khương Mễ Hoa uống một ngụm trà, mỉm cười hiền hậu. "Không sao, chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, an ninh trong nước như vậy là rất tốt!"
"Thái tổng, anh đến rồi!" Người cảnh sát lật đật về phía cửa, giọng điệu mừng rỡ.
Tưởng Tuyết Hy nhìn lên, Thái Từ Nghiêm có lẽ vẫn đang trong giờ làm việc, áo sơ mi trắng cùng quần Tây thẳng tắp, sạch sẽ, trên tay còn vắt chiếc áo vest khoác ngoài.
Hai người nhìn nhau từ xa, ánh mắt của anh vẫn tĩnh lặng như vậy, chỉ là đầu mày hơi nhíu, biểu tình không vui cho lắm.
Tất nhiên rồi, chẳng ai muốn vận rắc rối lên người cả.
"A Nghiêm!" Khương Mễ Hoa đi về phía anh.
"Mẹ ngồi đây đợi con." Liếc nhìn Tưởng Tuyết Hy bên cạnh, cô nàng vờ như không thấy, ngoảnh mặt đi.
"Lý do?" Ngồi xuống bàn tiếp khách, Thái Từ Nghiêm đi thẳng vào vấn đề.
"Vượt tốc độ trên đường cao tốc, cũng may trời tối đường vắng nên không vấn đề, nộp phạt là được!"
...
"Vào nhà cùng dùng bữa nhé?" Khương Mễ Hoa cầm tay cô, nhẹ giọng hỏi.
"Như vậy không tiện đâu ạ, tôi nhờ xe của Thái tổng đi về là được rồi." Tưởng Tuyết Hy nhìn anh qua gương chiếu hậu, anh cũng đang nhìn cô.
"Có gì mà không tiện chứ, vào nhà nói chuyện với ta một lát, tiện thể bàn công việc giữa hai chúng ta, được chứ?"
"Vậy... cung kính không bằng tuân lệnh!" Cười tươi, cái nhìn vô cùng dịu dàng.
Đã mời thế này rồi, không thể không vào.
Cô vốn cho rằng nơi ở của vợ chồng chủ tịch Khương sẽ là một căn biệt thự nguy nga, rộng lớn, sân rộng trải hoa, người làm tấp nập. Không nghĩ đến chỉ là một khu chung cư đơn giản, ánh đèn vàng dịu, có chút gần gũi.
Cửa vừa mở, Tưởng Tuyết Hy đã sớm nhìn thấy Thái Hạc Lâm ngồi giữa bàn trà phòng khách, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc bộ Tôn Trung Sơn tối màu đứng pha trà.
"Bà vừa từ đồn cảnh sát về?"
"Ừ!" Khương Mễ Hoa đưa túi xách cho người làm, kéo Tưởng Tuyết Hy ngồi xuống bên cạnh.
"Tại sao lại vào đó?" Giọng nói Thái Hạc Lâm đã đanh lại, còn từ tốn gấp tờ báo trong tay.
"Là tôi chở chủ tịch Khương đi dạo, vượt tốc độ."
Thái Hạc Lâm hừ lạnh một cái, ngồi thẳng dậy.
"Bà muốn để tôi chui đầu vào bụi sống đúng không?"
"Ngồi trên đồn thì có gì mà ghê gớm chứ? Làm như mất mặt mũi thì ông sẽ tắc thở ấy, đừng có chuyện bé xé ra to." Khương Mễ Hoa không vui, lại quay sang nói với Thái Từ Nghiêm. "Con đưa Tuyết Hy lên phòng sách đợi mẹ một lát."
Tưởng Tuyết Hy gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo.
"Con bé đó là ai? Sao còn dẫn cả về nhà như thế?" Thái Hạc Lâm lầm lừ nhìn bà.
"Người của tôi, không cần ông quản."
Uỳnh...
Thái Hạc Lâm đập bàn khiến cả không gian dường như rung lên. Khương Mễ Hoa trợn trừng mắt, cao giọng.
"Sao ông cứ thích bắt bẻ tôi thế hả? Không muốn nhìn mặt tôi, không muốn sống cùng tôi đúng không?"
"Bà... Mễ Hoa, tôi nói cho bà biết, A Nghiêm nó đã hứa hôn với người của Tưởng gia, giờ lại cùng đứa con gái khác dẫn về nhà, bên đó biết chuyện sẽ nghĩ chúng ta là người như thế nào hả?"
"Tôi không quan tâm, chỉ là hứa hôn thôi, ông không hỏi ý kiến tôi mà đã quyết định mọi chuyện, có tôn trọng nhau không?" Khương Mễ Hoa đối diện với ông, kiên định. "Tôi không cần biết người của Tưởng gia thế nào, việc chung thân đại sự của con trai tôi, tôi không thể để nó lấy phải một đứa không ra gì được."
Khương Mễ Hoa hít sâu một hơi, tâm thế chuẩn bị rờ đi. "Mặc kệ ông, tôi vừa mắt với Tuyết Hy rồi, ngay cả từ hôn với bên kia cũng chẳng sao cả."
...
"Thái tổng, thật vinh hạnh quá, anh đến đây có chuyện gì không?"
Thái Từ Nghiêm lướt qua ông ta, lặng lẽ ngồi xuống bàn trà.
"Haha, Thái tổng, anh vẫn là không khách khí như vậy..."
"Tại sao lại cho người đóng cửa môi giới? Khương Mễ Hoa bà ấy chưa nói cho ông biết phải nhận hồ sơ của người mới sao?" Thái Từ Nghiêm không nhanh không chậm mà chất vấn, thanh âm đều đều.
"Chuyện... chuyện này... là do chúng tôi làm ăn sơ suất, còn về việc chủ tịch Khương nhắc nhở nhận người mới vào Thái Mễ, hình như... tôi chưa từng nghe..." Lương Vũ mấp máy môi, thanh âm có chút run rẩy.
Lương Vũ là phó tổng lâu năm của Thái Mễ. Vài năm trước Thái Mễ không hoạt động, vì phúc lợi còn dư dả nên mới tiếp tục ở lại, nhưng danh tiếng Thái Mễ do một tay Khương Mễ Hoa gây dựng sớm đã tạo tiếng vang. Bởi vậy dù không hoạt động mạnh như trước cũng có không ít tài năng trẻ muốn nhận vào chi nhánh con đầy tiềm năng này của Thái Cực Quang.
Ông ta suy nghĩ rất nhiều, dù gì bản thân cũng là phó tổng công ty, rắn mất đầu thì còn gì là rắn, Lương Vũ bởi vậy sớm lên kế hoạch vơ vét nhân tài từ Thái Mễ về tay ông ta, lén lút mở thêm một công ty nhỏ dưới trướng nhiều nghệ sỹ khác.
Có điều, Khương Mễ Hoa không biết chuyện này, dù bà ta có biết cũng chẳng thể làm gì được Lương Vũ, tai mắt của Khương Mễ Hoa không nhiều như thế. Bởi vậy, gần một tháng đổ lại đây, hồ sơ gia nhập Thái Mễ đã bị Lương Vũ trực tiếp vơ vào túi làm của riêng.
Chỉ là không ngờ lại bị Thái Từ Nghiêm để ý đến.
Một tay lạnh lẽo như thần Chết như Thái Từ Nghiêm, đột nhiên lại xen vào việc này làm gì cơ chứ?
"Chưa từng nghe?" Thái Từ Nghiêm nhìn chằm chằm ông ta, đuôi mắt khẽ nhếch lên, âm hiểm khó lường.
"Tôi... lập tức đi kiểm tra ngay!"
Lương Vũ cong đít như đuôi tôm, không thể không nghe theo. Thái Từ Nghiêm để ông làm Phó tổng của Thái Mễ được thì cũng để ông thành tên ăn mày lang thang ngoài đường được.
"Lương Vũ ông ta càng ngày gan càng lớn, bây giờ còn dám qua mặt sếp luôn."
Thái Từ Nghiêm từ từ ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên lại nhớ ra gì đó.
"Tưởng Tuyết Hy đâu?"
Nói là đi theo đàm phán, giờ lại biến mất chẳng thấy tăm hơi.
"Cô ấy ở ngoài nghe điện thoại, chưa xong thì phải..."
"Gọi vào đây!"
...
"Vậy là bà sẽ đến Hàng Châu sớm đúng không?"
"Bingo! Đến lúc đó, bà nhất định phải đưa tôi ăn một bữa no say mới được đấy nhé!"
"Không thành vấn đề!"
Tưởng Tuyết Hy cười lớn, ngón tay vân vê ngọn tóc mượt mà, cười tít mắt.
"Cô Tưởng, Thái tổng gọi cô vào trong."
Tưởng Tuyết Hy quay ra, nhìn trợ lý Quách phía sau mặt mũi nghiêm chỉnh.
"Đại sự căng lắm sao A Quách?" Tưởng Tuyết Hy nhét điện thoại vào túi quần, hất cằm hỏi.
Cánh môi trợ lý Quách giật giật.
A... Quách?
...
"A Nghiêm, uống một ly nhé? Rượu này Lương tổng đã chuẩn bị rất lâu, chỉ đợi ngài thưởng thức thôi đấy."
Tưởng Tuyết Hy đứng hình, tầm nhìn chỉ cách một cánh cửa bằng gỗ cao cấp.
Cái giọng điệu đó... là gọi Thái Từ Nghiêm?
Yo, Nhị gia cũng có ngày này ha! Được mỹ nữ tiếp rượu. Nghe thử mà xem, đừng nói Thái Từ Nghiêm, cỡ như Tưởng Tuyết Hy đứng ngoài nghe chân tay cũng còn mềm nhũn ra. Giọng nói thánh thót đó, lòng dạ sắt như đá đến cỡ nào mới chịu nổi đây.
Còn đang miên man suy nghĩ, chất giọng lạnh lẽo đầy trọng lượng quen thuộc lại cất lên, đập tan suy nghĩ "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" của Tưởng Tuyết Hy.
"Cô còn mở miệng nói thêm câu nữa, cắt lưỡi!"
"A... A Nghiêm?" Thanh âm nỉ non có chút run sợ.
Cạch...
Bốp...
Bình luận facebook