Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
6 năm sau.
Sân Bay Hải Thành. Chiếc máy bay trắng bạc từ trên bầu trời dần hạ cánh trượt trên đường băng rồi dừng lại.
Sau 6 năm, Lục Thiên Trình và Dương Tinh Nhi đã quay về chốn cũ. 6 năm trước, anh và cô qua Mĩ làm phẫu thuật cắt bỏ khối u trong não cho cô.
Ca phẫu thuật rất thành công, thật may Tinh Nhi không mất đi một chút kí ức nào, vì làm phẫu thuật buộc phải cắt tóc đi, nhớ lại khi đó cô khóc lên vì tiếc nuối.
Sau nửa năm, tóc cô lại dài đến vai. Thiên Trình và cô lập tức đi đăng kí kết hôn. Hai người quyết định không về lại Hải Thành, mà ở bên Mĩ gầy dựng sự nghiệp, xem như một khởi đầu mới.
Hiện tại qua sáu năm, hai vợ chồng đã có một trụ sở chính tại Mĩ mang tên Tập Đoàn Quốc Tế OrLam, và gần mười công ty chi nhánh khác tại Mĩ, tất cả đều nằm trong phạm vi kinh doanh bất động sản.
Anh làm tổng giám đốc, cô làm phó tổng, hai người như đôi long phụng làm mưa làm gió trên thị trường chứng khoán ở nước ngoài.
Nhưng cả hai vợ chồng dù tài giỏi, nhưng chưa một lần chính thức lên sóng tin tức, cho dù là buổi phỏng vấn những doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, cả anh và cô đều không xuất đầu lộ diện.
Ngày hôm nay, hai vợ chồng có một hợp đồng phải kí hợp tác với chính công ty cha cô, là Tập Đoàn Dương thị. Nhưng cha cô, Dương Vệ lại không biết con gái ông chính là đối tác của ông lần này.
Hai vợ chồng muốn tạo bất ngờ lớn cho cha mình. Nên chuyện trở lại Hải Thành, đều thực hiện trong âm thầm, không một người thân nào biết.
Máy bay vừa mở cửa, nằm trong lòng của Thiên Trình, một tiểu cô nương trắng mập như cục bột, khẽ dụi mắt. Miệng nhỏ hồng chúm chím hỏi.
" Daddy, máy bay không bay nữa sao?"
Thiên Trình khẽ béo má mập của cô bé một cái, " ừm, máy bay không bay nữa, Tina sắp được gặp ông bà nội và ông ngoại rồi."
Years...!!! Cô nhóc hào hứng, hai cánh tay trắng mập giơ lên, bộ dạng có bao nhiêu là háo hức. Vì bé sắp được gặp những người trong album ảnh gia đình mà cha bé cho xem. Có ông bà cố nội ngoại, ông bà nội, ông ngoại, cậu Phi Dạ, cô Mạc Hiên, cô Mạc Hạ, chú Tư Niên....Bác Thiên Bảo và Bác Diệu Linh...
Được gặp bao nhiêu người một lúc, không hào hứng mới là lạ.
Tinh Nhi lấy từ túi áo cặp kính râm đeo lên mắt, đưa hai tay về cô nhóc, " Tinh Ái, mẹ ôm con."
Cô bé cũng không từ chối, lập tức nhào qua tay mẹ mình. Tinh Nhi ôm con gái vào ngực, Thiên Trình một tay xách cặp tác một tay dẫn theo vợ con.
Một nhà ba người cùng nhau đi xuống khỏi máy bay.
Lục Minh Tinh Ái là tên thật của cục bột nhỏ nhà Thiên Trình và Tinh Nhi. Bé con vừa tròn bốn tuổi. Sinh ra tại Mĩ, nên anh và cô quyết định gọi tên nước ngoài của bé là TiNa.
TiNa lớn lên sở hữu đôi mắt to tròn, nước da trắng hồng của Tinh Nhi, chân mày sắc sảo và nét tinh anh của Thiên Trình.
Bé con được cha và mẹ cưng như trứng mỏng, nhưng không vì thế mà hư hỏng. Ngược lại rất biết vâng lời, đặc biệt vô cùng hiểu chuyện.
Bên trong sân bay, vì gần đến tết nguyên đán, sắp đón năm mới, nên hành khách cũng nhiều, đa phần là kịp trở về quê quán để đoàn viên cùng gia đình trong năm mới.
Gia đình nhỏ Thiên Trình và Tinh Nhi trở về lần này, cũng chính là muốn đoàn viên với người thân của bọn họ. Lần này trở về, sẽ không rời đi nữa....
Trải qua sáu năm, dáng dấp của Thiên Trình và Tinh Nhi đều ít nhiều đã thay đổi, trưởng thành và chính chắn hơn rất nhiều. Tinh Nhi ăn mặc giản dị, đầm dài qua gối màu kem, quấn thêm một cái khăn len màu hồng. Bên ngoài là áo khoác dài, chiếc khăn len kia, không tem, không nhãn hiệu, nhưng được đan rất công phu, rất tỉ mỉ, nhìn thôi thấy người đan khăn có bao nhiêu tâm huyết, mà người đan khăn có phải ai xa lạ, đó còn không phải là ông xã nhà cô đan hay sao?
Còn Thiên Trình trong quần tây thẳng tắp, áo sơmi xanh lơ, kèm áo khoác dạ màu xám dài qua gối. Có chút đơn giản nhưng vẫn không mất đi một chút phong độ.
Trọng sinh quay lại 10 năm trước, hiện tại 10 năm đã qua. Tình yêu của họ quay lại đúng điểm xuất phát ban đầu của kiếp trước. Kiếp trước, họ phải chia ly, kiếp này đã khác, họ được hạnh phúc bên nhau, còn có thêm một tiểu công chúa xinh xắn...
Vậy là quá đủ rồi.
Một nhà ba người vừa đi xuống khỏi thang máy bay, lập tức gây sự chú ý, không phải vì anh và cô thu hút ánh nhìn, mà mọi người bất giác lại bị tiểu cục bột trắng hồng, Lục Minh Tinh Ái trong tay Tinh Nhi thu hút.
Cô bé được mẹ diện cho chiếc váy công chúa baby màu hồng phấn, cùng màu khăn quàng trên cổ mẹ, chiếc đầm với kim sa lấp lánh, màu hồng khi mặc trên người Tina, lại càng tôn lên nước da hồng hào kia. Mái tóc hơi xoăn được cha cô tết thành đuôi xam, nhìn dễ thương cực.
TiNa được mẹ ôm, nhưng không yên một chút nào, xoay ngang, xoay ngửa, nhìn trước ngó sau, đôi mắt to tròn giống mẹ, cứ không ngừng tò mò nhìn khắp sân bay một lượt, chỗ này thật có nhiều thứ để hấp dẫn ánh nhìn của cô bé....
TiNa để ý thấy hai người phụ nữ trung niên đang nhìn vào mình chăm chăm, lâu lâu lại còn cười với mình, bất giác bé quay đi, thì thầm vào tai mẹ..." Mommy, sao hai bác gái kia, cứ nhìn TiNa kìa."
Lời này, cha cô cũng nghe thấy, Thiên Trình cười, trả lời thau cho vợ mình, " TiNa à, họ nhìn con, là vì con xinh đẹp, xinh đẹp như mẹ con đấy."
TiNa tròn xoe mắt, long lanh quay sang nhìn cha, thản nhiên nói, " thật sao? TiNa xinh đẹp lắm sao?"
Tinh Nhi lườm Thiên Trình một cái, cái tên chồng này của cô, lại miệng dẻo...Cô hôn trán con gái, dịu dàng nói, " TiNa à, cha con nói sai rồi, sau này, con trưởng thành, mới có thể dùng từ xinh đẹp, hiện tại, con chính là dễ thương và đáng yêu."
Thiên Trình có chút sững sờ, cái cô vợ này của anh, từ khi nào mà bắt bẻ từng câu từng chữ của anh. Anh đứng gần bên cô, một tay kéo theo hành lí, tay còn lại ôm eo vợ mình, bất giác véo mạnh một cái vào eo cô...
"Ai ui." Tinh Nhi khẽ nhăn mày, mắng " Lục Thiên Trình...anh cái tên này....!!"
" Dám bắt bẻ anh, tối nay, phạt em, khiến em khỏi xuống giường luôn." Anh mặc đầy ý cười gian, nói thầm vào tai vợ.
Tinh Nhi thoáng cái mặt liền đỏ....cô lắp bắp nói lại, " có TiNa bên cạnh, nó còn lâu mới để anh phạt em."
Thiên Trình nhìn sắc mặt đầy xấu hổ dưới cặp kính râm của vợ, anh nói, " anh cần lo sao, yên tâm con bé hôm nay về nhà Nội, chắc chắn sẽ không cần mẹ nó, thế nên không có quản mẹ nó thế nào đâu, nếu có thì là cha nó quản thôi."
Mặc dù đeo kính râm, nhưng Tinh Nhi biết anh nói câu kia xong, chắc chắn hai mắt cười đến cong cong rồi....
Tên này, càng ngày càng gian manh....
Đột nhiên cô nghĩ, tối nay tới kì kinh nguyệt luôn đi, như vậy cô sẽ thoát được một kiếp...
Ba người đợi một lúc, thì bắt xe đi về biệt thự Vệ Quyên của anh và cô, tại cảng Thanh Hà....
Ngồi trên xe, TiNa lại ngồi trong lòng cha mình, đánh một giấc ngon lành, cô bé sinh ra, dễ ăn dễ ngủ, bởi thế mới tròn trắng như cục bột....đáng yêu vô cùng.
Tinh Nhi dựa vào vai chồng, cô cũng thiếp đi. Chỉ có Thiên Trình là không ngủ, anh nắm tay cô mười ngón lồng vào nhau, hồi tưởng lại quá khứ.
Nhìn mọi thứ ở Hải Thành này qua sáu năm, vẫn không thay đổi đi nhiều, đời trước, cũng vào khoảng thời gian này, chính là hôn lễ trên du thuyền của anh.
Cũng chính là lần đầu tiên anh và Tinh Nhi gặp lại sau 20 năm, tất cả người thân trên du thuyền đều chết...Cả anh và cô cũng không thoát.
Kiếp này cũng vào thời điểm này, có lẽ anh trai, em gái và những đứa em họ khác của anh ít nhiều đều đã trưởng thành, đứa làm tiếp viên hàng không, người làm hướng dẫn viên du lịch, kẻ lại làm bác sĩ...
Mọi thứ gần như đã giống với ban đầu, chỉ khác một điều, đời trước anh và cô mất mạng. Đời này, anh có cô, họ còn có thêm con gái....
Vậy thì còn mong gì hơn nữa, nhìn con gái trong lòng, lại nhìn đến cô vợ xinh đẹp bên cạnh, bất giác khóe môi anh cong lên một đường tuyệt mĩ....
Anh tựa đầu mình lên đầu vợ, yên tĩnh nhìn mọi thứ lướt qua, trái tim ấm áp lạ thường...
Chiếc ô tô một đường lái thẳng đến Quận Thanh Hà....
Từng cảnh vật chầm chậm bị bỏ lại phía sau, phía trước kia, chính là tương lai tốt đẹp hơn nữa của anh và cô, của những đứa trẻ nhà bọn họ....
Sân Bay Hải Thành. Chiếc máy bay trắng bạc từ trên bầu trời dần hạ cánh trượt trên đường băng rồi dừng lại.
Sau 6 năm, Lục Thiên Trình và Dương Tinh Nhi đã quay về chốn cũ. 6 năm trước, anh và cô qua Mĩ làm phẫu thuật cắt bỏ khối u trong não cho cô.
Ca phẫu thuật rất thành công, thật may Tinh Nhi không mất đi một chút kí ức nào, vì làm phẫu thuật buộc phải cắt tóc đi, nhớ lại khi đó cô khóc lên vì tiếc nuối.
Sau nửa năm, tóc cô lại dài đến vai. Thiên Trình và cô lập tức đi đăng kí kết hôn. Hai người quyết định không về lại Hải Thành, mà ở bên Mĩ gầy dựng sự nghiệp, xem như một khởi đầu mới.
Hiện tại qua sáu năm, hai vợ chồng đã có một trụ sở chính tại Mĩ mang tên Tập Đoàn Quốc Tế OrLam, và gần mười công ty chi nhánh khác tại Mĩ, tất cả đều nằm trong phạm vi kinh doanh bất động sản.
Anh làm tổng giám đốc, cô làm phó tổng, hai người như đôi long phụng làm mưa làm gió trên thị trường chứng khoán ở nước ngoài.
Nhưng cả hai vợ chồng dù tài giỏi, nhưng chưa một lần chính thức lên sóng tin tức, cho dù là buổi phỏng vấn những doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, cả anh và cô đều không xuất đầu lộ diện.
Ngày hôm nay, hai vợ chồng có một hợp đồng phải kí hợp tác với chính công ty cha cô, là Tập Đoàn Dương thị. Nhưng cha cô, Dương Vệ lại không biết con gái ông chính là đối tác của ông lần này.
Hai vợ chồng muốn tạo bất ngờ lớn cho cha mình. Nên chuyện trở lại Hải Thành, đều thực hiện trong âm thầm, không một người thân nào biết.
Máy bay vừa mở cửa, nằm trong lòng của Thiên Trình, một tiểu cô nương trắng mập như cục bột, khẽ dụi mắt. Miệng nhỏ hồng chúm chím hỏi.
" Daddy, máy bay không bay nữa sao?"
Thiên Trình khẽ béo má mập của cô bé một cái, " ừm, máy bay không bay nữa, Tina sắp được gặp ông bà nội và ông ngoại rồi."
Years...!!! Cô nhóc hào hứng, hai cánh tay trắng mập giơ lên, bộ dạng có bao nhiêu là háo hức. Vì bé sắp được gặp những người trong album ảnh gia đình mà cha bé cho xem. Có ông bà cố nội ngoại, ông bà nội, ông ngoại, cậu Phi Dạ, cô Mạc Hiên, cô Mạc Hạ, chú Tư Niên....Bác Thiên Bảo và Bác Diệu Linh...
Được gặp bao nhiêu người một lúc, không hào hứng mới là lạ.
Tinh Nhi lấy từ túi áo cặp kính râm đeo lên mắt, đưa hai tay về cô nhóc, " Tinh Ái, mẹ ôm con."
Cô bé cũng không từ chối, lập tức nhào qua tay mẹ mình. Tinh Nhi ôm con gái vào ngực, Thiên Trình một tay xách cặp tác một tay dẫn theo vợ con.
Một nhà ba người cùng nhau đi xuống khỏi máy bay.
Lục Minh Tinh Ái là tên thật của cục bột nhỏ nhà Thiên Trình và Tinh Nhi. Bé con vừa tròn bốn tuổi. Sinh ra tại Mĩ, nên anh và cô quyết định gọi tên nước ngoài của bé là TiNa.
TiNa lớn lên sở hữu đôi mắt to tròn, nước da trắng hồng của Tinh Nhi, chân mày sắc sảo và nét tinh anh của Thiên Trình.
Bé con được cha và mẹ cưng như trứng mỏng, nhưng không vì thế mà hư hỏng. Ngược lại rất biết vâng lời, đặc biệt vô cùng hiểu chuyện.
Bên trong sân bay, vì gần đến tết nguyên đán, sắp đón năm mới, nên hành khách cũng nhiều, đa phần là kịp trở về quê quán để đoàn viên cùng gia đình trong năm mới.
Gia đình nhỏ Thiên Trình và Tinh Nhi trở về lần này, cũng chính là muốn đoàn viên với người thân của bọn họ. Lần này trở về, sẽ không rời đi nữa....
Trải qua sáu năm, dáng dấp của Thiên Trình và Tinh Nhi đều ít nhiều đã thay đổi, trưởng thành và chính chắn hơn rất nhiều. Tinh Nhi ăn mặc giản dị, đầm dài qua gối màu kem, quấn thêm một cái khăn len màu hồng. Bên ngoài là áo khoác dài, chiếc khăn len kia, không tem, không nhãn hiệu, nhưng được đan rất công phu, rất tỉ mỉ, nhìn thôi thấy người đan khăn có bao nhiêu tâm huyết, mà người đan khăn có phải ai xa lạ, đó còn không phải là ông xã nhà cô đan hay sao?
Còn Thiên Trình trong quần tây thẳng tắp, áo sơmi xanh lơ, kèm áo khoác dạ màu xám dài qua gối. Có chút đơn giản nhưng vẫn không mất đi một chút phong độ.
Trọng sinh quay lại 10 năm trước, hiện tại 10 năm đã qua. Tình yêu của họ quay lại đúng điểm xuất phát ban đầu của kiếp trước. Kiếp trước, họ phải chia ly, kiếp này đã khác, họ được hạnh phúc bên nhau, còn có thêm một tiểu công chúa xinh xắn...
Vậy là quá đủ rồi.
Một nhà ba người vừa đi xuống khỏi thang máy bay, lập tức gây sự chú ý, không phải vì anh và cô thu hút ánh nhìn, mà mọi người bất giác lại bị tiểu cục bột trắng hồng, Lục Minh Tinh Ái trong tay Tinh Nhi thu hút.
Cô bé được mẹ diện cho chiếc váy công chúa baby màu hồng phấn, cùng màu khăn quàng trên cổ mẹ, chiếc đầm với kim sa lấp lánh, màu hồng khi mặc trên người Tina, lại càng tôn lên nước da hồng hào kia. Mái tóc hơi xoăn được cha cô tết thành đuôi xam, nhìn dễ thương cực.
TiNa được mẹ ôm, nhưng không yên một chút nào, xoay ngang, xoay ngửa, nhìn trước ngó sau, đôi mắt to tròn giống mẹ, cứ không ngừng tò mò nhìn khắp sân bay một lượt, chỗ này thật có nhiều thứ để hấp dẫn ánh nhìn của cô bé....
TiNa để ý thấy hai người phụ nữ trung niên đang nhìn vào mình chăm chăm, lâu lâu lại còn cười với mình, bất giác bé quay đi, thì thầm vào tai mẹ..." Mommy, sao hai bác gái kia, cứ nhìn TiNa kìa."
Lời này, cha cô cũng nghe thấy, Thiên Trình cười, trả lời thau cho vợ mình, " TiNa à, họ nhìn con, là vì con xinh đẹp, xinh đẹp như mẹ con đấy."
TiNa tròn xoe mắt, long lanh quay sang nhìn cha, thản nhiên nói, " thật sao? TiNa xinh đẹp lắm sao?"
Tinh Nhi lườm Thiên Trình một cái, cái tên chồng này của cô, lại miệng dẻo...Cô hôn trán con gái, dịu dàng nói, " TiNa à, cha con nói sai rồi, sau này, con trưởng thành, mới có thể dùng từ xinh đẹp, hiện tại, con chính là dễ thương và đáng yêu."
Thiên Trình có chút sững sờ, cái cô vợ này của anh, từ khi nào mà bắt bẻ từng câu từng chữ của anh. Anh đứng gần bên cô, một tay kéo theo hành lí, tay còn lại ôm eo vợ mình, bất giác véo mạnh một cái vào eo cô...
"Ai ui." Tinh Nhi khẽ nhăn mày, mắng " Lục Thiên Trình...anh cái tên này....!!"
" Dám bắt bẻ anh, tối nay, phạt em, khiến em khỏi xuống giường luôn." Anh mặc đầy ý cười gian, nói thầm vào tai vợ.
Tinh Nhi thoáng cái mặt liền đỏ....cô lắp bắp nói lại, " có TiNa bên cạnh, nó còn lâu mới để anh phạt em."
Thiên Trình nhìn sắc mặt đầy xấu hổ dưới cặp kính râm của vợ, anh nói, " anh cần lo sao, yên tâm con bé hôm nay về nhà Nội, chắc chắn sẽ không cần mẹ nó, thế nên không có quản mẹ nó thế nào đâu, nếu có thì là cha nó quản thôi."
Mặc dù đeo kính râm, nhưng Tinh Nhi biết anh nói câu kia xong, chắc chắn hai mắt cười đến cong cong rồi....
Tên này, càng ngày càng gian manh....
Đột nhiên cô nghĩ, tối nay tới kì kinh nguyệt luôn đi, như vậy cô sẽ thoát được một kiếp...
Ba người đợi một lúc, thì bắt xe đi về biệt thự Vệ Quyên của anh và cô, tại cảng Thanh Hà....
Ngồi trên xe, TiNa lại ngồi trong lòng cha mình, đánh một giấc ngon lành, cô bé sinh ra, dễ ăn dễ ngủ, bởi thế mới tròn trắng như cục bột....đáng yêu vô cùng.
Tinh Nhi dựa vào vai chồng, cô cũng thiếp đi. Chỉ có Thiên Trình là không ngủ, anh nắm tay cô mười ngón lồng vào nhau, hồi tưởng lại quá khứ.
Nhìn mọi thứ ở Hải Thành này qua sáu năm, vẫn không thay đổi đi nhiều, đời trước, cũng vào khoảng thời gian này, chính là hôn lễ trên du thuyền của anh.
Cũng chính là lần đầu tiên anh và Tinh Nhi gặp lại sau 20 năm, tất cả người thân trên du thuyền đều chết...Cả anh và cô cũng không thoát.
Kiếp này cũng vào thời điểm này, có lẽ anh trai, em gái và những đứa em họ khác của anh ít nhiều đều đã trưởng thành, đứa làm tiếp viên hàng không, người làm hướng dẫn viên du lịch, kẻ lại làm bác sĩ...
Mọi thứ gần như đã giống với ban đầu, chỉ khác một điều, đời trước anh và cô mất mạng. Đời này, anh có cô, họ còn có thêm con gái....
Vậy thì còn mong gì hơn nữa, nhìn con gái trong lòng, lại nhìn đến cô vợ xinh đẹp bên cạnh, bất giác khóe môi anh cong lên một đường tuyệt mĩ....
Anh tựa đầu mình lên đầu vợ, yên tĩnh nhìn mọi thứ lướt qua, trái tim ấm áp lạ thường...
Chiếc ô tô một đường lái thẳng đến Quận Thanh Hà....
Từng cảnh vật chầm chậm bị bỏ lại phía sau, phía trước kia, chính là tương lai tốt đẹp hơn nữa của anh và cô, của những đứa trẻ nhà bọn họ....
Bình luận facebook