Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1 Có thể mời cô kết hôn với tôi không
Lúc Ngũ Vận Uyển đến ủy ban thì người mà cô định đăng ký kết hôn vẫn còn chưa tới.
Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô.
Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!”
“Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!”
Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang.
Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi.
Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời.
Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của họ như những cây kim nhỏ châm thẳng vào tim của Ngũ Vận Uyển.
Cơn ác mộng hai năm trước lại ập đến.
Màn đêm đen vô tận đó, dù cô có cố gắng đến mấy thì cũng không thể trốn thoát được.
Mặt Ngũ Vận Uyển trắng bệch, mồ hôi lăn dài trên trán cô, cả người run lên.
Cách đó không xa, một đôi mắt đen, sâu lắng tựa như giếng sâu nhìn chằm chằm về phía Ngũ Vận Uyển. Người đó nhẹ nhàng, như có như không, gõ vào tay cầm của xe lăn, ánh mắt lộ vẻ suy tư về điều gì đó.
“Sếp Nam.” Lúc này, một người đàn ông còn khá trẻ vội vàng đến bên cạnh Nam Ngự, nói nhỏ: “Cô Lý nói là cô ấy đang bị tắc đường, có thể là sẽ cần thêm một tiếng nữa.”
“Bảo cô ta là không cần đến nữa đâu.” Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng của Nam Ngự vẫn nhìn thẳng về phía Ngũ Vận Uyển. Anh hờ hững nói: “Tôi không thích những cô gái thích ra vẻ.”
“Nhưng mà…” Người đàn ông trẻ nhìn giống trợ lý của anh lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà ông cụ đang giục…”
Dường như Nam Ngự không để ý đến những gì người đàn ông này nói, anh ấn mở chốt khóa xe lăn rồi đi về phía Ngũ Vận Uyển.
“Cô gì ơi, có thể mời cô kết hôn với tôi không?”
Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo như thể tiếng suối vang lên, kéo Ngũ Vận Uyển quay lại khỏi bờ vực của sự tăm tối.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu lên, hơi sững người.
Một người đàn ông ngồi xe lăn đã đến bên cô tự bao giờ.
Gương mặt của anh hoàn hảo đến mức người ta phải nín thở, mắt sáng, mày kiếm, những đường cong trên gương mặt anh đều giống như một bức tượng được điêu khắc rất tỉ mỉ, không hề có một khuyết điểm nào.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rất đơn giản nhưng có thể thấy rằng chiếc áo này đã được cắt may rất tinh tế, tôn lên dáng người thon thả, cao ráo của anh.
Dù rằng anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo của anh, giống như một bông hoa lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Ngũ Vận Uyển hơi ngẩn ra một lát, mãi đến khi đối phương nói thêm lần nữa, cô mới bình thường lại: “Gì cơ?”
“Tôi mới nghe thấy cô nói chuyện điện thoại, có vẻ như cô đang rất nóng lòng muốn kết hôn đúng không?”
Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi khó thở, cảm giác quẫn bách, khó chịu lại ập đến.
“Khéo quá, tôi cũng giống cô.”
Ngũ Vận Uyển còn chưa trả lời thì người đàn ông kia đã nói tiếp, giọng nói của anh rất bình tĩnh, giống như anh đang nói về một công việc nào đó chứ không phải là về chuyện lớn của cả đời mình: “Vậy nên chúng ta đều có nhu cầu riêng, sao lại không thể chứ?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới kịp phản ứng lại.
Hóa ra người đàn ông trước mắt cô đang muốn kết hôn với cô thật.
Nhưng mà hai người chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà, làm thế này có vẻ hoang đường quá rồi.
“Nhưng mà, thưa anh, chúng ta còn chưa biết gì về nhau, quyết định như vậy có vẻ như vội vàng quá.”
“Mới đầu cô cũng có biết gì về những người đàn ông mà cô đã đi xem mắt đâu?”
Người đàn ông lạnh lùng trả lời thẳng vào vấn đề, thoáng cái Ngũ Vận Uyển đã bị anh ta nói đến mức không biết phải trả lời thế nào.
“À, tôi hiểu rồi, cô đang coi thường tôi vì tôi là người tàn tật à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Ngũ Vận Uyển buột miệng nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt như cười như không của người đàn ông kia, cô chợt nhận ra rằng hình như mình vừa mới bị anh dắt mũi.
“Cô gái.” Người đàn ông kia đan tay vào nhau, đặt lên đôi chân thon dài trên xe lăn, ngước mắt lên nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt anh sáng bừng lên: “Tôi tin rằng cô đang rất cần cuộc hôn nhân này, nếu cô bỏ lỡ lần này thì cô xem, đến bao giờ cô mới có cơ hội tiếp theo?”
Ngũ Vận Uyển thừa nhận là mình vừa bị thuyết phục rồi.
Đúng là bây giờ cô đang rất cần một cuộc hôn nhân.
Mà nói đúng hơn thì cô cần có hộ khẩu ở thành phố này.
Như vậy thì cô mới có thể làm bảo hiểm ở thành phố này, rồi sau đó có thể trả được số tiền chữa bệnh khổng lồ cho mẹ được.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên xe lăn trước mặt một lúc lâu, mãi mới hỏi được một câu: “Anh có hộ khẩu ở thành phố S à?”
Người đàn ông kia mỉm cười: “Đúng rồi.”
Ngũ Vận Uyển không nói gì thêm, chỉ yên lặng nắm chặt sổ hộ khẩu trên tay.
Mặc dù người đàn ông trước mặt cô bây giờ không được hoàn hảo lắm, nhưng dù là vẻ ngoài hay phong thái thì người đàn ông này cũng vượt xa những người đàn ông mà cô đã từng đi xem mắt.
Ngũ Vận Uyển ơi, Ngũ Vận Uyển à, ba tháng qua mày vẫn luôn muốn cưới một người đàn ông bản địa, rồi lấy được cái hộ khẩu ở thành phố này còn gì?
Bây giờ cơ hội để thực hiện nguyện vọng đó đang ngay trước mắt mày đấy, mày giả vờ giả vịt gì chứ?
Sau khi suy nghĩ về một loạt vấn đề, cuối cùng thì Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó gạt sự dao động trong lòng sang một bên, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Được rồi, tôi đồng ý với anh.
Sau khi muộn khoảng nửa tiếng, Ngũ Vận Uyển đang định gọi điện thoại thì người kia lại chủ động gọi cho cô.
Vừa ấn nút nghe máy, Ngũ Vận Uyển đã nghe thấy tiếng chửi rủa xông thẳng vào màng nhĩ: “Ngũ Vận Uyển, cô đúng là đồ lừa đảo, hồi học đại học cô bị đánh giá như nào mà cũng không biết à? Bây giờ còn muốn kết hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết nhé, nằm mơ đi!”
“Bảo sao mới đi xem mắt được ba ngày mà đã kết hôn luôn rồi, nếu bạn gái cũ của tôi không học cùng đại học với cô thì tôi suýt bị cô lừa rồi. Đồ đàn bà mặt dày, tôi thèm vào!”
Tút tút tút, điện thoại bị cúp ngang.
Ngũ Vận Uyển còn chưa kịp giải thích câu nào thì đã bị phán án tử hình rồi.
Cô cầm điện thoại, mười đầu ngón tay trắng bệch, cô mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào ra thành lời.
Vừa nãy người ở đầu dây bên kia nói khá lớn tiếng, rất nhiều người đi qua nhìn về phía Ngũ Vận Uyển. Ánh mắt miệt thị, khinh thường của họ như những cây kim nhỏ châm thẳng vào tim của Ngũ Vận Uyển.
Cơn ác mộng hai năm trước lại ập đến.
Màn đêm đen vô tận đó, dù cô có cố gắng đến mấy thì cũng không thể trốn thoát được.
Mặt Ngũ Vận Uyển trắng bệch, mồ hôi lăn dài trên trán cô, cả người run lên.
Cách đó không xa, một đôi mắt đen, sâu lắng tựa như giếng sâu nhìn chằm chằm về phía Ngũ Vận Uyển. Người đó nhẹ nhàng, như có như không, gõ vào tay cầm của xe lăn, ánh mắt lộ vẻ suy tư về điều gì đó.
“Sếp Nam.” Lúc này, một người đàn ông còn khá trẻ vội vàng đến bên cạnh Nam Ngự, nói nhỏ: “Cô Lý nói là cô ấy đang bị tắc đường, có thể là sẽ cần thêm một tiếng nữa.”
“Bảo cô ta là không cần đến nữa đâu.” Ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng của Nam Ngự vẫn nhìn thẳng về phía Ngũ Vận Uyển. Anh hờ hững nói: “Tôi không thích những cô gái thích ra vẻ.”
“Nhưng mà…” Người đàn ông trẻ nhìn giống trợ lý của anh lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà ông cụ đang giục…”
Dường như Nam Ngự không để ý đến những gì người đàn ông này nói, anh ấn mở chốt khóa xe lăn rồi đi về phía Ngũ Vận Uyển.
“Cô gì ơi, có thể mời cô kết hôn với tôi không?”
Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo như thể tiếng suối vang lên, kéo Ngũ Vận Uyển quay lại khỏi bờ vực của sự tăm tối.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu lên, hơi sững người.
Một người đàn ông ngồi xe lăn đã đến bên cô tự bao giờ.
Gương mặt của anh hoàn hảo đến mức người ta phải nín thở, mắt sáng, mày kiếm, những đường cong trên gương mặt anh đều giống như một bức tượng được điêu khắc rất tỉ mỉ, không hề có một khuyết điểm nào.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rất đơn giản nhưng có thể thấy rằng chiếc áo này đã được cắt may rất tinh tế, tôn lên dáng người thon thả, cao ráo của anh.
Dù rằng anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo của anh, giống như một bông hoa lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Ngũ Vận Uyển hơi ngẩn ra một lát, mãi đến khi đối phương nói thêm lần nữa, cô mới bình thường lại: “Gì cơ?”
“Tôi mới nghe thấy cô nói chuyện điện thoại, có vẻ như cô đang rất nóng lòng muốn kết hôn đúng không?”
Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi khó thở, cảm giác quẫn bách, khó chịu lại ập đến.
“Khéo quá, tôi cũng giống cô.”
Ngũ Vận Uyển còn chưa trả lời thì người đàn ông kia đã nói tiếp, giọng nói của anh rất bình tĩnh, giống như anh đang nói về một công việc nào đó chứ không phải là về chuyện lớn của cả đời mình: “Vậy nên chúng ta đều có nhu cầu riêng, sao lại không thể chứ?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới kịp phản ứng lại.
Hóa ra người đàn ông trước mắt cô đang muốn kết hôn với cô thật.
Nhưng mà hai người chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà, làm thế này có vẻ hoang đường quá rồi.
“Nhưng mà, thưa anh, chúng ta còn chưa biết gì về nhau, quyết định như vậy có vẻ như vội vàng quá.”
“Mới đầu cô cũng có biết gì về những người đàn ông mà cô đã đi xem mắt đâu?”
Người đàn ông lạnh lùng trả lời thẳng vào vấn đề, thoáng cái Ngũ Vận Uyển đã bị anh ta nói đến mức không biết phải trả lời thế nào.
“À, tôi hiểu rồi, cô đang coi thường tôi vì tôi là người tàn tật à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Ngũ Vận Uyển buột miệng nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt như cười như không của người đàn ông kia, cô chợt nhận ra rằng hình như mình vừa mới bị anh dắt mũi.
“Cô gái.” Người đàn ông kia đan tay vào nhau, đặt lên đôi chân thon dài trên xe lăn, ngước mắt lên nhìn Ngũ Vận Uyển, ánh mắt anh sáng bừng lên: “Tôi tin rằng cô đang rất cần cuộc hôn nhân này, nếu cô bỏ lỡ lần này thì cô xem, đến bao giờ cô mới có cơ hội tiếp theo?”
Ngũ Vận Uyển thừa nhận là mình vừa bị thuyết phục rồi.
Đúng là bây giờ cô đang rất cần một cuộc hôn nhân.
Mà nói đúng hơn thì cô cần có hộ khẩu ở thành phố này.
Như vậy thì cô mới có thể làm bảo hiểm ở thành phố này, rồi sau đó có thể trả được số tiền chữa bệnh khổng lồ cho mẹ được.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên xe lăn trước mặt một lúc lâu, mãi mới hỏi được một câu: “Anh có hộ khẩu ở thành phố S à?”
Người đàn ông kia mỉm cười: “Đúng rồi.”
Ngũ Vận Uyển không nói gì thêm, chỉ yên lặng nắm chặt sổ hộ khẩu trên tay.
Mặc dù người đàn ông trước mặt cô bây giờ không được hoàn hảo lắm, nhưng dù là vẻ ngoài hay phong thái thì người đàn ông này cũng vượt xa những người đàn ông mà cô đã từng đi xem mắt.
Ngũ Vận Uyển ơi, Ngũ Vận Uyển à, ba tháng qua mày vẫn luôn muốn cưới một người đàn ông bản địa, rồi lấy được cái hộ khẩu ở thành phố này còn gì?
Bây giờ cơ hội để thực hiện nguyện vọng đó đang ngay trước mắt mày đấy, mày giả vờ giả vịt gì chứ?
Sau khi suy nghĩ về một loạt vấn đề, cuối cùng thì Ngũ Vận Uyển cắn môi, sau đó gạt sự dao động trong lòng sang một bên, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Được rồi, tôi đồng ý với anh.
Bình luận facebook