Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434-440
Người giúp việc nhà họ Lâm lớn tiếng ngăn cản lại bị bọn họ dồn vào góc tường.
Bọn họ ép hỏi người giúp việc xem Lâm Tiểu Như ở đâu. Người giúp việc sợ hãi, vội vàng giơ tay chỉ lên phòng ngủ ở tầng hai.
Vì vậy, một đám người xông vào, kéo Lâm Tiểu Như đi!
Lâm Hải Sinh và Khương Linh bị đám người kia ném sang một bên, không khỏi hoảng sợ và hét chói tai muốn chống trả. Nhưng đối phương có bản lĩnh không tầm thường, hai người đều là người quen sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của bọn họ được. Lâm Tiểu Như lập tức bị kéo đi trong tiếng hét chói tai.
chỗ khác, Ngũ Vận Uyển vừa mới tỉnh dậy.
Tối qua cô ngủ rất say, sáng nay dậy sớm cảm giác trong người tràn đầy năng lượng, quét sạch những u ám hôm qua.
Nam Ngự đã chờ ở nhà ăn từ sáng sớm. Ngũ Vận Uyển đi tới và ngồi xuống, gương mặt còn tươi cười.
Nam Ngự khẽ nói: "Xem ra em đã bình thường trở lại rồi"
Ngũ Vận Uyển uống một hộp sữa đậu nành, sau đó nói: "Ừ, em đầy máu sống lại rồi! Em không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần anh tin em là được rồi."
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển lại không khỏi cong môi nói: "Anh đã báo với tòa soạn xin nghỉ thay em rồi. Anh muốn dẫn em tới một nơi khác."
Ngũ Vận Uyển buồn bực. Chỗ nào khiến Nam Ngự coi trọng vậy? Lẽ nào lại là buổi họp báo hoặc lễ khai mạc gì đó? Đang lúc tin đồn bay đầy trời như vậy, bọn họ đi tới đó thật sự ổn sao? Cô không định gây thêm rắc rối cho anh nữa nên không muốn đi.
"Em không muốn đi." Ngũ Vận Uyển nói.
Nam Ngự đã đoán được tâm tư của cô, "Em phải đi. Em yên tâm, không phải là buổi họp báo gì đó đâu."
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, không biết Nam Ngự định làm gì. Nhưng cô thấy anh kiên trì như vậy, sau khi ăn cơm xong đành phải theo anh lên xe.
Đến lúc này, điện thoại của Ngũ Vận Uyển vẫn tắt, không hề mở ra, cho nên cô còn không biết trên mạng đã loạn thành thế nào, kịch bản đã đảo ngược lại nên mọi người đều nhằm vào Lâm Tiểu Như.
Ngũ Vận Uyển ngồi xe với Nam Ngự tới một nhà kho. Ở đây là một kho đông lạnh bị bỏ hoang, đồ đạc bên trong còn ngổn ngang. Cô bước vào trong kho lạnh, không nhịn được lại rùng mình một cái.
Nam Ngự nhạy bén chú ý thấy, hỏi: "Em lạnh à? Em khoác thêm áo khoác của anh đi."
"Không cần, anh sẽ bị cảm mất"
"Em khoác lên đi"
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nghe theo lời Nam Ngự nói, khoác áo trên người và cảm giác ấm hơn nhiều.
Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị người ta trói tay sau lưng đang ngồi trên mặt đất, trong miệng còn bị bịt kín, tóc tai rối bời.
Ngũ Vận Uyển giật mình kinh ngạc, "Nam Ngự, Lâm Tiểu Như làm sao vậy?"
Lâm Tiểu Như trợn trừng mắt, không có cách nào nói chuyện được. Cô ta vừa nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tới, đã vô cùng sợ hãi.
Nam Ngự cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào!
Chỉ thấy Nam Bá dẫn theo phương Linh thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, cảm giác như anh ta đã tốn rất nhiều sức lực mới chạy tới đây.
Ngũ Vận Uyển càng chấn động hơn! Lâm Tiểu Như bị người ta bắt cóc à? Sao có nhiều người tới đây vậy? Ngay cả Khương Linh cũng đi cùng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Nam Ngự cũng bất ngờ khi thấy bọn họ tự nhiên xông vào như vậy nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.
Sau khi Lâm Tiểu Như bị đưa đi, Nam Bá và Khương Linh không phải kẻ ngốc, chắc chắn đoán được là mình ra tay. Nhưng bọn họ không tìm được cô ta ở đâu nên đành phải ở trong chỗ tối ngầm theo dõi mình mới đến được chỗ này.
Chẳng qua bọn họ tưởng qua đây là có thể thay đổi được gì sao?
Nam Ngự cười lạnh, lười để ý tới bọn họ.
Mà lúc này, Khương Linh đã khóc tới đầm đìa nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt Nam Ngự, gào khóc thảm thiết.
"Sếp Nam à sếp Nam, cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Như nhà chúng tôi đi! Các người muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi đây này! Tôi van xin cậu! Van xin cậu đấy!"
Ngũ Vận Uyển nhìn tới ngày người! Khương Linh bình thường coi trọng thể diện như vậy, không cho phép người khác nói mình nửa từ, không ngờ lúc này
lại chật vật quỳ xuống cầu xin người, cô thật sự được tăng thêm kiến thức đấy.
Khương Linh liếc nhìn Ngũ Vận Uyển đứng bên cạnh Nam Ngự rồi lập tức xoay người quỳ về phía cô.
Ngũ Vận Uyển sợ đến mức vội vàng trốn ra phía sau Nam Ngự.
Khương Linh khóc lóc nói: "Vận Uyển à, dù Lâm Tiếu Như có làm gì sai đi nữa, nó cũng là em gái cô, cô tha cho nó đi! Tôi thay mặt nó xin lỗi cô... Các người tha cho con gái tôi đi. Nó... nó vô tội, các người hiểu nhầm rồi!"
"Hiểu nhầm à? Hừ! Tới bây giờ các người còn không biết hối cải sao?" Dương Tả đứng bên cạnh thấy vậy không chịu được nữa lại mắng.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu rõ lắm. Lâm Tiểu Như làm ra chuyện gì đắc tội Nam Ngự sao? Còn có liên quan đến mình à?
Lâm Tiểu Như khóc lóc, cổ giãy giụa nhưng bị trói quá chặt chỉ có thể kêu lên ư ư ừ.
Nam Bá thấy Lâm Tiểu Như thê thảm như vậy thì không khỏi đau lòng.
Anh ta bước tới nói với Nam Ngự: "Nam Ngự, chú nể mặt tôi mà tha cho Lâm Tiểu Như đi. Cô ấy đang có thai! Cô ấy có làm gì sai, tôi sẽ bù đắp thay cô ấy, chú thả cô ấy ra trước đi."
Lời Nam Bá nói càng khiến Nam Ngự phẫn nộ hơn.
Anh nhìn anh ta giễu cợt: "Nam Bả, cậu thật ích kỷ! Lâm Tiểu Như làm nhiều chuyện độc ác như vậy, chỉ vì cô ta mang thai đứa con của cậu mà cậu dễ dàng tha thứ cho cô ta sao? Cậu đừng quên, cậu cũng là một trong những người bị hại năm đó!"
Mặt Nam Bá trắng bệch.
Đúng vậy, sao anh ta không hận Lâm Tiểu Như được? Nhưng sau khi anh ta biết cô ta mang thai đứa con của mình, anh ta còn có thể làm gì được nữa? Anh ta còn có thể có lựa chọn nào khác sao? Đó rõ ràng là một sinh mạng!
Nam Bá tái mặt nói: "Nam Ngự, chú bỏ qua đi. Ai bảo cô ta đã có thai chứ! Chú thả cô ta ra đi. Mọi chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa. Chẳng phải bây giờ Ngũ Vận Uyển vẫn còn tốt sao?"
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu rõ, Lâm Tiểu Như bị trói, Nam Ngự phẫn nộ, Khương Linh và Nam Bá xin tha, tất cả những điều này đều có liên quan tới mình! Nhưng... không phải lần trước đã nói rõ từ nay về sau bọn họ không qua lại nữa, nước giếng không phạm nước sông sao?
Bọn họ đều nói Lâm Tiểu Như làm chuyện sai lầm không thể tha thứ. Chuyện gì nghiêm trọng vậy? Cô ta đắc tội Nam Ngự sao?
Lúc này Ngũ Vận Uyển còn suy nghĩ về chuyện khác, không hề liên tưởng đến chuyện mình gặp phải hai năm trước.
Ngũ Vận Uyển vẫn còn mờ mịt không hiểu hỏi: "Nam Ngự, rốt cuộc Lâm Tiểu Như đã làm sai chuyện gì vậy?"
Nam Ngự nhìn Lâm Tiểu Như rồi lại nhìn Ngũ Vận Uyển, sau đó mới khẽ nói: "Người hại em hai năm trước là Lâm Tiểu Như"
Là Lâm Tiểu Như à?
Ngũ Vận Uyển không dám tin vào tai mình! Hơn hai năm qua, cô chịu sự bất công, những ánh mắt lạnh lùng, những lời đàm tiếu, còn suýt nữa mất đi sự trong trắng của mình cho người đàn ông khác, Nam Bá chia tay với cô... Tất cả những điều này đều do em gái cô gây ra!
Ngũ Vận Uyển cảm giác như bị điện giật!
Dương Tá đứng bên cạnh giải thích: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Hai năm trước, chính là Lâm Tiểu Như thu xếp người bỏ thuốc mê vào rượu của mợ, cũng là cô ta tìm người cố ý cưỡng hiếp mợ, muốn phá hỏng sự trong sạch của mợ, còn lén chụp ảnh của mợ và tung ra ngoài, gửi cho Nam Bá, tới trường học nói xấu mợ với mọi người! Tất cả những điều này đều do cô ta. làm!"
Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như ngồi trên mặt đất chật vật không chịu nổi, thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt oán giận, lúc này mới tin sự thật đúng là như vậy.
"Không phải vậy! Không phải Lâm Tiểu Như làm!" Lúc này, Khương Linh đột nhiên lao tới, nói với Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển, "Tất cả đều do tôi làm, là ý của tôi! Các người muốn giết, muốn róc xương thì cứ nhằm vào tối đây này."
Nam Bá và Lâm Tiểu Như sửng sốt. Khương Linh muốn làm gì vậy? Tình thương vĩ đại của người mẹ khiến bà ta chấp nhận hi sinh bản thân à? Nhưng... bà ta làm vậy có tác dụng sao?
Khương Linh khóc lóc kể lể: "Hai năm trước, tôi nhìn thấy Ngũ Vận Uyển có bạn trai xuất sắc như vậy nên muốn phá hỏng chuyện tốt của nó. Vì vậy, tôi nghĩ đến thủ đoạn bỏ thuốc mê, thuê phòng và chụp lén.
Nam Ngự biết Khương Linh chỉ muốn đứng ra gánh tội thay, làm mẹ cũng liều mạng vì hạnh phúc của Lâm Tiểu Như.
Anh lạnh lùng nói: "Mẹ con các người đều không có ai thoát được tội hết!"
Lâm Tiểu Như giãy giụa như muốn nói chuyện. Nam Bá bước tới rút đồ trong miệng cô ta ra.
Lâm Tiểu Như há miệng thở hổn hển. Nam Bá xoa ngực cho cô ta dễ thở.
Khương Linh nói: "Không, không, không, chính là tôi, chính là tôi làm! Chuyện này không liên quan gì tới con gái tôi! Tôi không nhìn được con đĩ Ngũ Vận Uyển này hạnh phúc, tôi muốn hoàn toàn hủy diệt cô ta! Cô ta và mẹ cô ta đều phải xuống địa ngục, vào chảo dầu !
Nam Ngự không muốn bỏ qua cho Lâm Tiểu Như vì Khương Linh đã chịu tội thay, sự nhẫn nại của anh càng ngày càng giảm dần. Anh không muốn thương lượng quá nhiều với loại người như Khương Linh, vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt anh càng ngày càng lộ rõ.
Khương Linh thấy đau khổ van xin không có tác dụng gì nên lấy can đảm hướng mũi rìu về phía Ngũ Vận Uyển.
Bà ta hét lên: “Ngũ Vận Uyển, cái đồ thấp hèn, khốn nạn nhà cô! Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì năm đó tôi nên tìm mười tên đàn ông làm nhục cô mới phải! Tất cả đều do cô! Cô còn đứng đây nhìn chúng tôi bị xấu mặt, cô quá vô liêm sỉ! Ngũ Vận Uyển, cô hãm hại em gái ruột của mình, cô sẽ không được chết yên ổn đâu! Cô...”
Bà ta còn chưa nói hết câu, sự phẫn nộ trong đôi mắt lạnh lùng của Nam. Ngự cuối cùng cũng bùng phát, Dương Tá ở bên cạnh nhanh chóng lao đến, ấn bà ta xuống đất để bà ta không nói được gì nữa.
Giây phút này, Ngũ Vận Uyển chỉ thấy lòng mình lạnh lẽo đến cực điểm!
Ngày thường hai mẹ con họ đối xử lạnh lùng, nói năng chua ngoa với cô đã đành, nhưng sao bọn họ có thể làm ra những chuyện chó má như vậy chứ? vấy bẩn sự trong trắng của cô, cướp đi hạnh phúc của cô, nhất quyết phải đẩy cô xuống địa ngục mới thôi...
Tại sao cô lại có người thân như vậy chứ...
Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào Khương Linh, run rẩy nói: “Các người hận tôi đến vậy sao? Tôi đã làm gì mà các người phải đối xử với tôi như vậy? Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là một thành viên của nhà họ Lâm mà! Các người... các người...”
Nói đến đây, giọng của cô nghẹn lại.
Lúc này Lâm Tiểu Như đột nhiên cười phá lên, nụ cười rất âm u ghê rợn, trông vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi kế hoạch của cô ta đều thất bại cả rồi. Ngũ Vận Uyển không những vẫn có thể lành lặn đứng ở đây, hưởng thụ mọi sự cưng chiều của Nam Ngự mà còn vạch trần chân tướng chuyện cô ta hãm hại Ngũ Vận Uyển vào hai năm trước.
Hai tay cô ta đang bị trói sau lưng giống như một con cừu chờ bị đem lên bàn mổ, liên tục làm trò cười cho thiên hạ, cô ta quỳ xuống đất cầu xin. Vào giờ phút này, Lâm Tiểu Như chỉ thấy thà chết còn hơn.
Không biết từ lúc nào mà cánh tay của Lâm Tiểu Như lại xuất hiện một vết xước cực sâu, vết thương còn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả ống tay áo.
Cô ta biết mình không giấu được nữa, bèn gào lên: “Tại sao ư? Ngũ Vận Uyển, cô nói xem vì sao? Ha ha ha... là bởi vì cô đã cướp đi người mà tôi yêu nhất! Cô đã cướp đi Nam Bá! Tôi thấy hai người thân mật như vậy thì rất đố kỵ, tối rất hận, tôi muốn hai người chia tay! Nam Bả là của tôi, chỉ có người có thân phận như tôi mới xứng với anh ấy! Cô, Ngũ Vận Uyển cô chỉ là một đứa con hoang, cô dựa vào đầu, cô dựa vào đầu chứ!”
Cô ta vừa dứt lời, cả Ngữ Vận Uyển và Nam Bá đều bị sốc. Khi đó Lâm Tiểu Như đã quen biết Nam Bá rồi sao? Hóa ra từ hai năm trước, cô ta đã khao khát có được Nam Bá rồi ư?
Ngũ Vận Uyển không hiểu, “Cô nói Nam Bá ư? Làm sao có thể? Sao cô lại quen anh ta?”
Nam Bá cũng rất kinh ngạc, hình như thời đại học anh ta đâu từng qua lại với Lâm Tiểu Như?
Lâm Tiểu Như nghiến răng, nhớ lại cái ngày khó quên của hai năm trước.
Ngày đó, cô ta vừa gặp đã yêu Nam Bá.
Cô ta nhớ vào một ngày của hai năm trước, cô ta đến trường đại học của Ngũ Vận Uyển có việc, vô tình bắt gặp Nam Bá đang đạp xe đạp đi tới.
Cho đến tận bây giờ cô ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ đạp xe của Nam Bá. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, hướng về phía mặt trời và cười vô cùng xán lạn, ánh mắt vừa chuyên chú vừa thâm tình, đẹp tựa như một vị hoàng tử vậy.
Nhưng khi đó ánh mắt của anh ta lại đang nhìn Ngũ Vận Uyển!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Tiểu Như lóe lên một tia căm hận, cô ta gào lên với Ngũ Vận Uyển: “Là bởi vì hơn hai năm trước tôi đã từng thấy Nam Bá ở trường học của hai người! Đúng! Tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên! Cho nên tôi muốn hủy hoại cố, hủy hoại người phụ nữ không biết xấu hổ như cô! Vì cô hoàn toàn không xứng với Nam Bá!”
Lúc này Nam Bá mới hiểu ra, tại sao lần đầu mình quen biết Lâm Tiểu Như, khuôn mặt của cô ta lại lộ ra vẻ si mê và chuyên chú như vậy.
Ngũ Vận Uyển cũng rất kinh hãi, cô đột nhiên nhớ lại lúc còn nhỏ, rõ ràng Lâm Tiểu Như đã có rất nhiều búp bê cao cấp xinh đẹp nhưng luôn khăng khăng muốn cướp con búp bê rách nát trong tay cô. Ngũ Vận Uyển khóc òa lên, trơ mắt nhìn con búp bê rách của mình bị Lâm Tiểu Như mang về nhà. Vì chuyện đó mà cô đã khóc mấy ngày liền.
Bây giờ, khi đã trưởng thành, cô ta không cướp con búp bê trách của cô nữa
mà cướp bạn trai của cô, phá hủy hạnh phúc duy nhất của cô!
Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu Như, ánh mắt và giọng điệu đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, “Hai năm trước Nam Bá là bạn trai của tôi, cô dựa vào đâu chứ?”.
“Tôi dựa vào đâu à?” Lâm Tiểu Như hỏi vặn lại với giọng điệu hung ác, “Thế cô dựa vào đâu? Nam Bá đẹp trai và ưu tú như vậy, một đứa con hoang như cô có chỗ nào xứng với anh ấy chứ?”
Hóa ra năm đó, sau khi vừa gặp đã phải lòng Nam Bá, Lâm Tiểu Như đã thông qua quan hệ và biết được Nam Bá không phải là một chàng trai nông nổi mà là một cậu ấm con nhà giàu có, danh giá có khối tài sản bạc triệu. Cô ta có thể không động lòng, không muốn có được anh ta sao?
“Vậy nên đó là lý do cô lập mưu hãm hại tôi, chia cắt tôi và Nam Bá ư?” Bây giờ Ngũ Vận Uyển vẫn không dám tin Lâm Tiểu Như lại có thể làm ra những chuyện như vậy với mình, “Tôi là chị gái ruột của cô, cho dù cô có hận có ghét tôi, hay muốn cướp Nam Bá thì cô cũng không thể dùng thủ đoạn để hèn như vậy để đối phó với tôi. Cô có biết chuyện đó đã gây ra cho tôi tổn thương lớn đến mức nào không hả Lâm Tiểu Như!”
Nam Bá cũng nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ mặt lạnh lẽo. Nếu không phải năm. đó Lâm Tiểu Như phá đám từ bên trong thì bây giờ Ngũ Vận Uyển đã là vợ của anh ta, thế nhưng bây giờ anh ta phải gọi cô một tiếng “thím”.
Lâm Tiểu Như lại cười khẩy, đáp: “Đúng vậy, là tôi làm đó! Ha ha ha, cô đã bị người đàn ông khác làm nhục rồi, cô đã trở nên dơ bẩn từ lâu rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn!”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi!
Lâm Tiểu Như đúng là chán sống rồi, cô ta còn nói nữa sẽ chỉ khiến Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tức giận hơn thôi!
Nam Bá vội vàng ngăn lại, anh ta nói: “Lâm Tiểu Như, em đừng nói nữa! Mau câm miệng lại!”
Nam Ngự kìm nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, nhưng ngoài mặt anh lại cười khẩy, nói: “Do bẩn ư? Lâm Tiểu Như, xin lỗi nhé, đã để cô phải thất vọng rồi. Hai năm trước, người ở cùng Ngũ Vận Uyển đêm đó là tôi!”
Mặc dù Lâm Tiểu Như vốn rất sợ hãi, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang theo vẻ đắc ý và hung ác. Tuy nhiên khi nghe thấy Nam Ngự nói câu này, sắc mặt cô ta mới hoàn toàn trở nên tái nhợt.
Bọn họ ép hỏi người giúp việc xem Lâm Tiểu Như ở đâu. Người giúp việc sợ hãi, vội vàng giơ tay chỉ lên phòng ngủ ở tầng hai.
Vì vậy, một đám người xông vào, kéo Lâm Tiểu Như đi!
Lâm Hải Sinh và Khương Linh bị đám người kia ném sang một bên, không khỏi hoảng sợ và hét chói tai muốn chống trả. Nhưng đối phương có bản lĩnh không tầm thường, hai người đều là người quen sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của bọn họ được. Lâm Tiểu Như lập tức bị kéo đi trong tiếng hét chói tai.
chỗ khác, Ngũ Vận Uyển vừa mới tỉnh dậy.
Tối qua cô ngủ rất say, sáng nay dậy sớm cảm giác trong người tràn đầy năng lượng, quét sạch những u ám hôm qua.
Nam Ngự đã chờ ở nhà ăn từ sáng sớm. Ngũ Vận Uyển đi tới và ngồi xuống, gương mặt còn tươi cười.
Nam Ngự khẽ nói: "Xem ra em đã bình thường trở lại rồi"
Ngũ Vận Uyển uống một hộp sữa đậu nành, sau đó nói: "Ừ, em đầy máu sống lại rồi! Em không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần anh tin em là được rồi."
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển lại không khỏi cong môi nói: "Anh đã báo với tòa soạn xin nghỉ thay em rồi. Anh muốn dẫn em tới một nơi khác."
Ngũ Vận Uyển buồn bực. Chỗ nào khiến Nam Ngự coi trọng vậy? Lẽ nào lại là buổi họp báo hoặc lễ khai mạc gì đó? Đang lúc tin đồn bay đầy trời như vậy, bọn họ đi tới đó thật sự ổn sao? Cô không định gây thêm rắc rối cho anh nữa nên không muốn đi.
"Em không muốn đi." Ngũ Vận Uyển nói.
Nam Ngự đã đoán được tâm tư của cô, "Em phải đi. Em yên tâm, không phải là buổi họp báo gì đó đâu."
Ngũ Vận Uyển nhíu mày, không biết Nam Ngự định làm gì. Nhưng cô thấy anh kiên trì như vậy, sau khi ăn cơm xong đành phải theo anh lên xe.
Đến lúc này, điện thoại của Ngũ Vận Uyển vẫn tắt, không hề mở ra, cho nên cô còn không biết trên mạng đã loạn thành thế nào, kịch bản đã đảo ngược lại nên mọi người đều nhằm vào Lâm Tiểu Như.
Ngũ Vận Uyển ngồi xe với Nam Ngự tới một nhà kho. Ở đây là một kho đông lạnh bị bỏ hoang, đồ đạc bên trong còn ngổn ngang. Cô bước vào trong kho lạnh, không nhịn được lại rùng mình một cái.
Nam Ngự nhạy bén chú ý thấy, hỏi: "Em lạnh à? Em khoác thêm áo khoác của anh đi."
"Không cần, anh sẽ bị cảm mất"
"Em khoác lên đi"
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nghe theo lời Nam Ngự nói, khoác áo trên người và cảm giác ấm hơn nhiều.
Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị người ta trói tay sau lưng đang ngồi trên mặt đất, trong miệng còn bị bịt kín, tóc tai rối bời.
Ngũ Vận Uyển giật mình kinh ngạc, "Nam Ngự, Lâm Tiểu Như làm sao vậy?"
Lâm Tiểu Như trợn trừng mắt, không có cách nào nói chuyện được. Cô ta vừa nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tới, đã vô cùng sợ hãi.
Nam Ngự cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào!
Chỉ thấy Nam Bá dẫn theo phương Linh thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, cảm giác như anh ta đã tốn rất nhiều sức lực mới chạy tới đây.
Ngũ Vận Uyển càng chấn động hơn! Lâm Tiểu Như bị người ta bắt cóc à? Sao có nhiều người tới đây vậy? Ngay cả Khương Linh cũng đi cùng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Nam Ngự cũng bất ngờ khi thấy bọn họ tự nhiên xông vào như vậy nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.
Sau khi Lâm Tiểu Như bị đưa đi, Nam Bá và Khương Linh không phải kẻ ngốc, chắc chắn đoán được là mình ra tay. Nhưng bọn họ không tìm được cô ta ở đâu nên đành phải ở trong chỗ tối ngầm theo dõi mình mới đến được chỗ này.
Chẳng qua bọn họ tưởng qua đây là có thể thay đổi được gì sao?
Nam Ngự cười lạnh, lười để ý tới bọn họ.
Mà lúc này, Khương Linh đã khóc tới đầm đìa nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt Nam Ngự, gào khóc thảm thiết.
"Sếp Nam à sếp Nam, cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Như nhà chúng tôi đi! Các người muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi đây này! Tôi van xin cậu! Van xin cậu đấy!"
Ngũ Vận Uyển nhìn tới ngày người! Khương Linh bình thường coi trọng thể diện như vậy, không cho phép người khác nói mình nửa từ, không ngờ lúc này
lại chật vật quỳ xuống cầu xin người, cô thật sự được tăng thêm kiến thức đấy.
Khương Linh liếc nhìn Ngũ Vận Uyển đứng bên cạnh Nam Ngự rồi lập tức xoay người quỳ về phía cô.
Ngũ Vận Uyển sợ đến mức vội vàng trốn ra phía sau Nam Ngự.
Khương Linh khóc lóc nói: "Vận Uyển à, dù Lâm Tiếu Như có làm gì sai đi nữa, nó cũng là em gái cô, cô tha cho nó đi! Tôi thay mặt nó xin lỗi cô... Các người tha cho con gái tôi đi. Nó... nó vô tội, các người hiểu nhầm rồi!"
"Hiểu nhầm à? Hừ! Tới bây giờ các người còn không biết hối cải sao?" Dương Tả đứng bên cạnh thấy vậy không chịu được nữa lại mắng.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy đầu óc mơ hồ, không hiểu rõ lắm. Lâm Tiểu Như làm ra chuyện gì đắc tội Nam Ngự sao? Còn có liên quan đến mình à?
Lâm Tiểu Như khóc lóc, cổ giãy giụa nhưng bị trói quá chặt chỉ có thể kêu lên ư ư ừ.
Nam Bá thấy Lâm Tiểu Như thê thảm như vậy thì không khỏi đau lòng.
Anh ta bước tới nói với Nam Ngự: "Nam Ngự, chú nể mặt tôi mà tha cho Lâm Tiểu Như đi. Cô ấy đang có thai! Cô ấy có làm gì sai, tôi sẽ bù đắp thay cô ấy, chú thả cô ấy ra trước đi."
Lời Nam Bá nói càng khiến Nam Ngự phẫn nộ hơn.
Anh nhìn anh ta giễu cợt: "Nam Bả, cậu thật ích kỷ! Lâm Tiểu Như làm nhiều chuyện độc ác như vậy, chỉ vì cô ta mang thai đứa con của cậu mà cậu dễ dàng tha thứ cho cô ta sao? Cậu đừng quên, cậu cũng là một trong những người bị hại năm đó!"
Mặt Nam Bá trắng bệch.
Đúng vậy, sao anh ta không hận Lâm Tiểu Như được? Nhưng sau khi anh ta biết cô ta mang thai đứa con của mình, anh ta còn có thể làm gì được nữa? Anh ta còn có thể có lựa chọn nào khác sao? Đó rõ ràng là một sinh mạng!
Nam Bá tái mặt nói: "Nam Ngự, chú bỏ qua đi. Ai bảo cô ta đã có thai chứ! Chú thả cô ta ra đi. Mọi chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa. Chẳng phải bây giờ Ngũ Vận Uyển vẫn còn tốt sao?"
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới hiểu rõ, Lâm Tiểu Như bị trói, Nam Ngự phẫn nộ, Khương Linh và Nam Bá xin tha, tất cả những điều này đều có liên quan tới mình! Nhưng... không phải lần trước đã nói rõ từ nay về sau bọn họ không qua lại nữa, nước giếng không phạm nước sông sao?
Bọn họ đều nói Lâm Tiểu Như làm chuyện sai lầm không thể tha thứ. Chuyện gì nghiêm trọng vậy? Cô ta đắc tội Nam Ngự sao?
Lúc này Ngũ Vận Uyển còn suy nghĩ về chuyện khác, không hề liên tưởng đến chuyện mình gặp phải hai năm trước.
Ngũ Vận Uyển vẫn còn mờ mịt không hiểu hỏi: "Nam Ngự, rốt cuộc Lâm Tiểu Như đã làm sai chuyện gì vậy?"
Nam Ngự nhìn Lâm Tiểu Như rồi lại nhìn Ngũ Vận Uyển, sau đó mới khẽ nói: "Người hại em hai năm trước là Lâm Tiểu Như"
Là Lâm Tiểu Như à?
Ngũ Vận Uyển không dám tin vào tai mình! Hơn hai năm qua, cô chịu sự bất công, những ánh mắt lạnh lùng, những lời đàm tiếu, còn suýt nữa mất đi sự trong trắng của mình cho người đàn ông khác, Nam Bá chia tay với cô... Tất cả những điều này đều do em gái cô gây ra!
Ngũ Vận Uyển cảm giác như bị điện giật!
Dương Tá đứng bên cạnh giải thích: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Hai năm trước, chính là Lâm Tiểu Như thu xếp người bỏ thuốc mê vào rượu của mợ, cũng là cô ta tìm người cố ý cưỡng hiếp mợ, muốn phá hỏng sự trong sạch của mợ, còn lén chụp ảnh của mợ và tung ra ngoài, gửi cho Nam Bá, tới trường học nói xấu mợ với mọi người! Tất cả những điều này đều do cô ta. làm!"
Ngũ Vận Uyển nhìn Lâm Tiểu Như ngồi trên mặt đất chật vật không chịu nổi, thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt oán giận, lúc này mới tin sự thật đúng là như vậy.
"Không phải vậy! Không phải Lâm Tiểu Như làm!" Lúc này, Khương Linh đột nhiên lao tới, nói với Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển, "Tất cả đều do tôi làm, là ý của tôi! Các người muốn giết, muốn róc xương thì cứ nhằm vào tối đây này."
Nam Bá và Lâm Tiểu Như sửng sốt. Khương Linh muốn làm gì vậy? Tình thương vĩ đại của người mẹ khiến bà ta chấp nhận hi sinh bản thân à? Nhưng... bà ta làm vậy có tác dụng sao?
Khương Linh khóc lóc kể lể: "Hai năm trước, tôi nhìn thấy Ngũ Vận Uyển có bạn trai xuất sắc như vậy nên muốn phá hỏng chuyện tốt của nó. Vì vậy, tôi nghĩ đến thủ đoạn bỏ thuốc mê, thuê phòng và chụp lén.
Nam Ngự biết Khương Linh chỉ muốn đứng ra gánh tội thay, làm mẹ cũng liều mạng vì hạnh phúc của Lâm Tiểu Như.
Anh lạnh lùng nói: "Mẹ con các người đều không có ai thoát được tội hết!"
Lâm Tiểu Như giãy giụa như muốn nói chuyện. Nam Bá bước tới rút đồ trong miệng cô ta ra.
Lâm Tiểu Như há miệng thở hổn hển. Nam Bá xoa ngực cho cô ta dễ thở.
Khương Linh nói: "Không, không, không, chính là tôi, chính là tôi làm! Chuyện này không liên quan gì tới con gái tôi! Tôi không nhìn được con đĩ Ngũ Vận Uyển này hạnh phúc, tôi muốn hoàn toàn hủy diệt cô ta! Cô ta và mẹ cô ta đều phải xuống địa ngục, vào chảo dầu !
Nam Ngự không muốn bỏ qua cho Lâm Tiểu Như vì Khương Linh đã chịu tội thay, sự nhẫn nại của anh càng ngày càng giảm dần. Anh không muốn thương lượng quá nhiều với loại người như Khương Linh, vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt anh càng ngày càng lộ rõ.
Khương Linh thấy đau khổ van xin không có tác dụng gì nên lấy can đảm hướng mũi rìu về phía Ngũ Vận Uyển.
Bà ta hét lên: “Ngũ Vận Uyển, cái đồ thấp hèn, khốn nạn nhà cô! Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì năm đó tôi nên tìm mười tên đàn ông làm nhục cô mới phải! Tất cả đều do cô! Cô còn đứng đây nhìn chúng tôi bị xấu mặt, cô quá vô liêm sỉ! Ngũ Vận Uyển, cô hãm hại em gái ruột của mình, cô sẽ không được chết yên ổn đâu! Cô...”
Bà ta còn chưa nói hết câu, sự phẫn nộ trong đôi mắt lạnh lùng của Nam. Ngự cuối cùng cũng bùng phát, Dương Tá ở bên cạnh nhanh chóng lao đến, ấn bà ta xuống đất để bà ta không nói được gì nữa.
Giây phút này, Ngũ Vận Uyển chỉ thấy lòng mình lạnh lẽo đến cực điểm!
Ngày thường hai mẹ con họ đối xử lạnh lùng, nói năng chua ngoa với cô đã đành, nhưng sao bọn họ có thể làm ra những chuyện chó má như vậy chứ? vấy bẩn sự trong trắng của cô, cướp đi hạnh phúc của cô, nhất quyết phải đẩy cô xuống địa ngục mới thôi...
Tại sao cô lại có người thân như vậy chứ...
Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào Khương Linh, run rẩy nói: “Các người hận tôi đến vậy sao? Tôi đã làm gì mà các người phải đối xử với tôi như vậy? Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là một thành viên của nhà họ Lâm mà! Các người... các người...”
Nói đến đây, giọng của cô nghẹn lại.
Lúc này Lâm Tiểu Như đột nhiên cười phá lên, nụ cười rất âm u ghê rợn, trông vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi kế hoạch của cô ta đều thất bại cả rồi. Ngũ Vận Uyển không những vẫn có thể lành lặn đứng ở đây, hưởng thụ mọi sự cưng chiều của Nam Ngự mà còn vạch trần chân tướng chuyện cô ta hãm hại Ngũ Vận Uyển vào hai năm trước.
Hai tay cô ta đang bị trói sau lưng giống như một con cừu chờ bị đem lên bàn mổ, liên tục làm trò cười cho thiên hạ, cô ta quỳ xuống đất cầu xin. Vào giờ phút này, Lâm Tiểu Như chỉ thấy thà chết còn hơn.
Không biết từ lúc nào mà cánh tay của Lâm Tiểu Như lại xuất hiện một vết xước cực sâu, vết thương còn đang chảy máu, nhuộm đỏ cả ống tay áo.
Cô ta biết mình không giấu được nữa, bèn gào lên: “Tại sao ư? Ngũ Vận Uyển, cô nói xem vì sao? Ha ha ha... là bởi vì cô đã cướp đi người mà tôi yêu nhất! Cô đã cướp đi Nam Bá! Tôi thấy hai người thân mật như vậy thì rất đố kỵ, tối rất hận, tôi muốn hai người chia tay! Nam Bả là của tôi, chỉ có người có thân phận như tôi mới xứng với anh ấy! Cô, Ngũ Vận Uyển cô chỉ là một đứa con hoang, cô dựa vào đầu, cô dựa vào đầu chứ!”
Cô ta vừa dứt lời, cả Ngữ Vận Uyển và Nam Bá đều bị sốc. Khi đó Lâm Tiểu Như đã quen biết Nam Bá rồi sao? Hóa ra từ hai năm trước, cô ta đã khao khát có được Nam Bá rồi ư?
Ngũ Vận Uyển không hiểu, “Cô nói Nam Bá ư? Làm sao có thể? Sao cô lại quen anh ta?”
Nam Bá cũng rất kinh ngạc, hình như thời đại học anh ta đâu từng qua lại với Lâm Tiểu Như?
Lâm Tiểu Như nghiến răng, nhớ lại cái ngày khó quên của hai năm trước.
Ngày đó, cô ta vừa gặp đã yêu Nam Bá.
Cô ta nhớ vào một ngày của hai năm trước, cô ta đến trường đại học của Ngũ Vận Uyển có việc, vô tình bắt gặp Nam Bá đang đạp xe đạp đi tới.
Cho đến tận bây giờ cô ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ đạp xe của Nam Bá. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, hướng về phía mặt trời và cười vô cùng xán lạn, ánh mắt vừa chuyên chú vừa thâm tình, đẹp tựa như một vị hoàng tử vậy.
Nhưng khi đó ánh mắt của anh ta lại đang nhìn Ngũ Vận Uyển!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Tiểu Như lóe lên một tia căm hận, cô ta gào lên với Ngũ Vận Uyển: “Là bởi vì hơn hai năm trước tôi đã từng thấy Nam Bá ở trường học của hai người! Đúng! Tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên! Cho nên tôi muốn hủy hoại cố, hủy hoại người phụ nữ không biết xấu hổ như cô! Vì cô hoàn toàn không xứng với Nam Bá!”
Lúc này Nam Bá mới hiểu ra, tại sao lần đầu mình quen biết Lâm Tiểu Như, khuôn mặt của cô ta lại lộ ra vẻ si mê và chuyên chú như vậy.
Ngũ Vận Uyển cũng rất kinh hãi, cô đột nhiên nhớ lại lúc còn nhỏ, rõ ràng Lâm Tiểu Như đã có rất nhiều búp bê cao cấp xinh đẹp nhưng luôn khăng khăng muốn cướp con búp bê rách nát trong tay cô. Ngũ Vận Uyển khóc òa lên, trơ mắt nhìn con búp bê rách của mình bị Lâm Tiểu Như mang về nhà. Vì chuyện đó mà cô đã khóc mấy ngày liền.
Bây giờ, khi đã trưởng thành, cô ta không cướp con búp bê trách của cô nữa
mà cướp bạn trai của cô, phá hủy hạnh phúc duy nhất của cô!
Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu Như, ánh mắt và giọng điệu đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, “Hai năm trước Nam Bá là bạn trai của tôi, cô dựa vào đâu chứ?”.
“Tôi dựa vào đâu à?” Lâm Tiểu Như hỏi vặn lại với giọng điệu hung ác, “Thế cô dựa vào đâu? Nam Bá đẹp trai và ưu tú như vậy, một đứa con hoang như cô có chỗ nào xứng với anh ấy chứ?”
Hóa ra năm đó, sau khi vừa gặp đã phải lòng Nam Bá, Lâm Tiểu Như đã thông qua quan hệ và biết được Nam Bá không phải là một chàng trai nông nổi mà là một cậu ấm con nhà giàu có, danh giá có khối tài sản bạc triệu. Cô ta có thể không động lòng, không muốn có được anh ta sao?
“Vậy nên đó là lý do cô lập mưu hãm hại tôi, chia cắt tôi và Nam Bá ư?” Bây giờ Ngũ Vận Uyển vẫn không dám tin Lâm Tiểu Như lại có thể làm ra những chuyện như vậy với mình, “Tôi là chị gái ruột của cô, cho dù cô có hận có ghét tôi, hay muốn cướp Nam Bá thì cô cũng không thể dùng thủ đoạn để hèn như vậy để đối phó với tôi. Cô có biết chuyện đó đã gây ra cho tôi tổn thương lớn đến mức nào không hả Lâm Tiểu Như!”
Nam Bá cũng nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ mặt lạnh lẽo. Nếu không phải năm. đó Lâm Tiểu Như phá đám từ bên trong thì bây giờ Ngũ Vận Uyển đã là vợ của anh ta, thế nhưng bây giờ anh ta phải gọi cô một tiếng “thím”.
Lâm Tiểu Như lại cười khẩy, đáp: “Đúng vậy, là tôi làm đó! Ha ha ha, cô đã bị người đàn ông khác làm nhục rồi, cô đã trở nên dơ bẩn từ lâu rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn!”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi!
Lâm Tiểu Như đúng là chán sống rồi, cô ta còn nói nữa sẽ chỉ khiến Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tức giận hơn thôi!
Nam Bá vội vàng ngăn lại, anh ta nói: “Lâm Tiểu Như, em đừng nói nữa! Mau câm miệng lại!”
Nam Ngự kìm nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, nhưng ngoài mặt anh lại cười khẩy, nói: “Do bẩn ư? Lâm Tiểu Như, xin lỗi nhé, đã để cô phải thất vọng rồi. Hai năm trước, người ở cùng Ngũ Vận Uyển đêm đó là tôi!”
Mặc dù Lâm Tiểu Như vốn rất sợ hãi, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang theo vẻ đắc ý và hung ác. Tuy nhiên khi nghe thấy Nam Ngự nói câu này, sắc mặt cô ta mới hoàn toàn trở nên tái nhợt.
Bình luận facebook