Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Diệp Mông vừa mới lên xe, nhìn thấy Lý Cận Dữ trả lời lạnh nhạt một chữ “ừ”, tâm trạng đột nhiên rất vui, giống như con cá nhỏ tranh tiên khủng hậu đang nhảy cẩn trong đáy lòng cô, vui mừng khôn siết. Ai nói tình yêu chị em không vui vẻ, trêu đùa bạn trai thật sự thú vị, coi người ta âu yếm mới không vui đó.
[Mông: Cần kịch bản không? Lúc nào tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu.]
[LYJ: Không cần.]
[Mông: Ok, 5 phút có ngay.]
Diệp Mông ngồi trong xe nghiêm túc suy nghĩ, lát nữa ít nhiều cũng phải vùng vẫy một chút, cho dù bạn trai cô rất hấp dẫn, lúc hôn hoàn toàn không có khả năng kháng cự nhưng chí ít hôm nay, cô phải miễn cưỡng phản kháng một chút, để tăng độ kích thích có cần xem tình cảnh mà cho anh một bạt tai không?
Thôi đi, không chừng Lý Cận Dữ sẽ nghĩ cô bị điên mất, hơn nữa cô cũng không nỡ.
Vừa đúng năm phút, xe Diệp Mông dừng ở bãi đậu xe trong khu xá, còn cố ý chuyện bé xé ra to bấm nhẹ còi xe, nhắc nhở Lý Cận Dữ đang ngồi trong nhà là cô đến rồi.
Sau đó cô xuống xe, men theo mái hiên hình hoa trắng xám bước đi, thời điểm này vẫn còn khá náo nhiệt, xung quanh khu phố đầy những nhóm tụ lại, hai ba người tụm lại, cắn hạt dưa tám chuyện phiếm, chơi cờ, toàn là các ông bà cụ mạnh khỏe, không thấy có gương mặt trẻ tuổi. Chỉ duy nhất một thứ khác biệt, Diệp Mông vừa rẻ vào khúc cua, một con cá khô lao thẳng vào cô khi cô không kịp đề phòng, không thể tin được còn có người lấy cá khô chặn ngay cổng để luyện kiếm thái cực nữa. Một ông lão trông nghiêm nghị, không mấy vui vẻ bỗng dưng xuất hiện, liếc sang cô, giơ một chân lên, ra chiêu đá quét ngang nhường đường cho cô.
Diệp Mông ngơ người tức tốc đi qua.
Cô mang tâm trạng kích động đi đến trước cửa nhà Lý Cận Dữ thì phát hiện cửa nhà anh đang mở, có một bà cụ lưng còng đứng trước cửa nhà anh, Lý Cận Dữ mặc đồ bộ sạch sẽ, một tay đút túi quần, tay còn lại đưa một bó hành cho bà, ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ở cổng tòa nhà nên không khóa cửa, thẳng thửng xoay người đi vào.
Đợi bà cụ đi rồi, Diệp Mông bước vào, khóa cửa lại.
Lý Cận Dữ ngồi dang rộng chân, tựa đầu lên sofa, quấn một chiếc chăn mỏng màu xám trên đầu, bộ dạng như chưa tỉnh giấc.
Cửa đã đóng, trong nhà rất tối, rèm cửa sổ lại đóng kín mít, chỉ có ánh sáng le lói từ cửa sau vườn rọi vào, làm cho căn nhà tối tăm này được mờ mờ soi sáng. Trong nhà rất ẩm ướt, mặt tường meo mốc, nội thất hơi dậy mùi ẩm mốc. Nhưng chỉ cần Lý Cận Dữ yên tĩnh ngồi ở đó, cô lại cảm thấy dù có bẩn hơn nữa cũng như là thiên đường vậy.
Diệp Mông bước qua, chỉ vừa ngồi xuống, chiếc chăn che hết nửa người trên của anh, chỉ lộ ra nhúm tóc rối bù và một đôi chân thon dài, Diệp Mông vuốt vuốt tóc anh xót xa: “Bé yêu, còn buồn ngủ hả?”
Lý Cận Dữ dường như cuối cùng cũng có lại chút sức lực, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, sau đó kéo chiếc chăn trên người xuống, nặng nề khom lưng, ánh mắt buồn ngủ vớ điếu thuốc trên bàn lên cho vào miệng, hít phả vài hơi, có vẻ đầu óc tỉnh táo hơn, ánh mắt cũng có hồn hơn. Anh một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại xoay xoay bật lửa, hơi nghiêng đầu, cặp mắt nặng tình nhìn chằm chằm Diệp Mông.
Diệp Mông bị ánh mắt này nhìn đến tâm trạng bất ổn, tim đập thình thịch, quyết định giựt điếu thuốc của anh, dập tắt: “Ngủ dậy đừng hút thuốc, tôi bóc cho cậu trái quýt.”
Lúc Lý Cận Dữ nửa tỉnh nửa mê rất là ngoan, lại “ừ” một tiếng, ngón tay vẫn theo thói quen xoay xoay bật lửa, yên lặng đợi cô lột quýt.
Diệp Mông nhìn bật lửa trên tay anh xoay đi xoay lại, vừa lơ là bóc vỏ quýt vừa hỏi: “Học đâu ra mấy trò làm màu này?”
“Ở Mỹ.”
“Ồ, còn từng ở Mỹ sao? Xem ra gia cảnh trước đây không phải là dạng giàu bình thường.”
Lý Cận Dữ miễn cưỡng nhếch mép môi cười trừ, thực ra anh đang nghĩ, nếu Diệp Mông biết cái bộ dạng mất nhân tính lúc ở Mỹ của anh, liệu còn bắt nạt anh, trêu ghẹo anh như đêm qua không?
Nhưng cọp bị đàn áp lâu ngày, cũng ngộ nhận mình là mèo.
Anh vờ làm trẻ ngoan đã rất nhiều năm, thực ra anh có hơi không phân biệt được, rốt cuộc người ở Mỹ kia là anh, hay đứa con ngoan ngoãn trong mắt Lý Lăng Bạch là anh. Có lẽ anh bẩm sinh đã tồn tại hai nhân cách khác biệt. Nếu không, tại sao Lý Lăng Bạch lại nói anh ngỗ ngược, là mầm móng tội ác chứ?
Lý Cận Dữ không trả lời, vứt bật lửa lên bàn, có chút biếng nhác kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn cô.
Diệp Mông thấy tình cảnh này không đúng với suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng đẩy người anh ra: “Không phải kiểu này đâu bé yêu, không dịu dàng như cậu, cậu biết cưỡng hôn không? Cái kiểu rất ác liệt, bất chấp tất cả, kiểu điên cuồng, mất nhân tính đó. Đây, để tôi làm mẫu cho cậu.”
Lý Cận Dữ trưng ra dáng vẻ hòa thượng nhập, ngồi yên nhìn cô, không lên tiếng giơ tay kiểu khiêm nhường, ý bảo cô làm đi.
Diệp Mông thầm nghĩ sao lại đi quen thằng ngáo.
Diệp Mông vừa thất vọng nghĩ, lại vừa rất thô bạo đè anh trên sofa, hai tay nắm lấy cổ áo anh kéo về phía mình, hít một hơi bất chấp mọi thứ gặm môi anh, luồng hẳn lưỡi vào, ra lệnh cho anh: “Mở ra.”
Lý Cận Dữ nghe lời làm theo.
Diệp Mông trừng lớn: “Lý Cận Dữ, cậu… cậu… cậu ăn tỏi hả!!!”
Lý Cận Dữ cười không ngừng được, kéo cô lại ôm vào lòng, Diệp Mông giãy giụa tìm mọi cách đẩy anh ra, Lý Cận Dữ nhẹ nhàng khống chế cô trong vòng tay mình, giữ lấy cánh tay cô, đổi hẳn thành thế chủ động, lật người đè cô xuống sofa, Diệp Mông tránh không cho anh hôn, Lý Cận Dữ chỉ đành cắn nhẹ vào cằm cô, ngậm nhẹ, máu trong người cô như bị đông cứng, nghe anh thì thầm bên tai: “Tránh cái gì?”
Não của Diệp Mông như muốn nổ tung, chỉ đành năn nỉ xin tha với chút lý trí còn sót lại: “Bé yêu, cậu đi đánh răng đi được không?”
“Không muốn.” Anh vùi đầu vào chiếc cổ thanh mảnh của cô.
Trong căn nhà mờ tối, da thịt họ dính lên nhau, không gian yên ắng, thi thoảng còn nghe thấy tiếng quét đường “sộc soạt” của công nhân vệ sinh, Diệp Mông nằm trong gọng kiềm của anh, cảm giác máu trong người mình đang chảy siết.
Nhưng Lý Cận Dữ vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, tay nắn cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, hơi thở ngày một sát lại gần, mang theo chút mơ màng vừa mới thức giấc: “Nhận sai đi.”
“Tôi sai rồi, bé yêu.” Diệp Mông thì thầm bên tai anh.
“Gọi anh.”
Diệp Mông để lộ phần cổ trắng nõn, mái tóc đen dài bung xõa trên sofa trắng, mắt đọng hơi nước, không biết do vừa rồi lo lắng, hay vì lúc này bị anh chiếm thế thượng phong, cô cười ra nước mắt, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Em sai rồi, anh ơi.”
“…”
Lý Cận Dữ trở mình ngồi dậy, vừa mang dép vừa mắng: “Không có khí phách.”
Lúc Lý Cận Dữ vào phòng tắm đánh răng, khóa trái cửa lại. Diệp Mông cứ gọi vọng vào “Anh ơi. anh à.” Lý Cận Dữ tắt nước, ngậm bàn chải trong miệng, mở cửa ra, tựa vào bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa lạnh lùng nói với cô: “Im miệng được không? Người ngoài không biết còn tưởng chó nhà tôi biến thành gà rồi.”
Diệp Mông không bận tâm: “Hôm nay chúng ta làm gì?”
Anh ọc ọc súc miệng, nói: “Chị nói xem.”
Diệp Mông bước vào, ôm lấy eo anh, cằm tựa vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tôi chỉ muốn ở nhà với cậu một ngày, cứ ôm như thế này là được.”
Tay đang đánh răng của Lý Cận Dữ dừng lại, nhưng cũng không đẩy cô ra, mặc cho cô ôm. Chỉ hơi nhấc cánh tay, ngậm một ngụm nước súc miệng nhổ đi, cũng không để ý mép môi còn vươn bọt kem, người vẫn tựa vào bồn rửa mặt, tiện tay mở vòi nước, vừa xối bàn chải, vừa cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Chị ở với mấy người bạn trai trước cũng dính như sam vậy hả?”
Diệp Mông lắc đầu: “Tôi nói chỉ có với cậu mới vậy thôi cậu tin không?”
Còn lâu mới tin, Lý Cận Dữ bỏ bàn chải vào lại trong cốc, đặt sang một bên, mỉa mai nói: “Chị nghĩ tôi có tin không?”
Lý Cận Dữ về phòng thay bộ quần áo sạch sẽ, anh còn cố ý khóa trái cửa, Diệp Mông nhìn bộ dạng anh đề phòng cô, suýt chút phụt cười, ở ngoài cửa cứ nhịn không được mà cố tình trêu anh: “Nói thật với cậu, tổ tiên tôi là bậc thầy mở khóa, ổ khóa này của cậu không cản được tôi đâu, mọi lúc đều có thể mở ra được, cậu tin không?”
Người bên trong hoàn toàn chả để ý tới cô. Qua vài giây, cửa phòng mở ra. Lý Cận Dữ vừa mới tròng chiếc áo hoodie màu đen vào, rõ ràng còn chưa kịp mặc xong, vừa mở cửa vừa nhún hai vai cho chiếc áo ngay ngắn, bên trong còn bận một chiếc áo thun trắng, mặc tận hai lớp áo không biết là đề phòng ai..
“Chị không sợ bị tôi đánh thì cứ cạy.”
Phòng của anh rất nhỏ, thực ra không có chỗ để ngồi, một cái tủ áo lớn, hai kệ chất đầy sách, sau cùng là chiếc đàn organ trái ngược hoàn toàn với căn nhà này ở góc tường. Lý Cận Dữ ngồi vào chiếc ghế giữa đàn và bức tường, Diệp Mông ngồi lên chiếc giường đối diện đó, hai người vừa đúng mặt đối mặt nhau.
Diệp Mông phát hiện điểm kỳ lạ khác ở con trai là thay bộ đồ khác thì nhìn có tinh thần ngay. Cho dù trước đó trông mệt mỏi thế nào, lúc này tóc tai vẫn rối bù, nhưng đã rửa mặt, để lộ vầng trán đầy đặn, nhìn rất có tinh thần, áo đen khiến da trông càng trắng hơn, để lộ yết hầu và gân cổ rắn rỏi.
Hoa tai bên phải lấp lánh giữa cổ, nhờ làn da trắng mà nhìn dù lôi thôi nhưng lại sạch sẽ. Tên này chỉ cần chỉnh đốn một chút thôi cũng khiến người ta đổ gục. Diệp Mông mới tỉnh ngủ mà sửa soạn ít nhất nửa tiếng là sẽ trông không giống .
Tiếng “tích tắc tích tắc” của chiếc đồng hồ cổ trên tường vọng vào.
Lý Cận Dữ tựa lưng vào tường, dang rộng chân, nhìn cô một lúc, chắc cảm thấy thế này quá nhàm chán, tay trái đặt trên đàn bất chợt bấm vài âm nặng, “BOOM BOOM BOOM” ba tiếng, kéo hồn cô trở về: “Thật sự định giết thời gian với tôi như vậy hả?”
“Ngày mai tôi phải về thành phố rồi, cậu không muốn nhìn tôi lâu thêm chút sao?” Diệp Mông chống tay lên giường, nhìn anh nói.
“Nhìn lâu thêm một lúc thì chị sẽ không đi nữa sao?” Anh nói.
“Cậu không muốn tôi đi hả?” Diệp Mông cười gian: “Vậy cậu nên nói sớm chứ.”
Lý Cận Dữ chán chường tựa vào tường, không lên tiếng, ót tựa ra sau tường, vì kệ đàn khá cao, anh vẫn từ trên nhìn cô, cụp mí xuống, ánh mắt tựa như viên pha lê màu đen nhuốm qua nước, nhìn cô đầy nồng cháy.
Anh cảm thấy Diệp Mông rõ ràng là một người phụ nữ có chủ kiến, không phải kiểu ăn không ngồi rồi, làm việc gì cũng có lòng tin. Trong lòng không rõ đang cầm ngọn đuốc hay nước thánh nữa, trong mắt luôn có sự kiên quyết.
Ở trước mặt anh, lại luôn có dáng vẻ của một cô bé, nhìn có vẻ như không muốn bị anh nắm thóp nhưng luôn nhịn không được dễ dàng bị anh nắm thóp.
Lý Cận Dữ mở lời: “Tôi nói không muốn chị đi thì chị sẽ không nhận việc sao?”
Diệp Mông đi đến bên anh, vụng về ấn ra một chuỗi giai điệu, Lý Cận Dữ miễn cưỡng nghe ra là “twinkle twinkle little star”.
Ngữ khí hùng hổ của cô lại đan xen trong tiếng nhạc đơn điệu như vậy, nhưng lại thấy được rất chân thành: “Đâu phải công việc quan trọng gì, tài khoản tiết kiệm hiện tại của tôi vẫn còn nuôi sống mình được, cùng lắm trở về khu này ứng vào công ty nhỏ. Nếu cậu thật sự không muốn tôi đi thì cứ nói, tôi chắc chắn sẽ cân nhắc về bé yêu của mình trước.”
Lý Cận Dữ cười, cảm thấy cô làm vướng tay vướng chân chiếc đàn mình nên gạt ra, “Thôi vậy, chị vẫn cứ vào thành phố làm thì hơn. Tôi cảm thấy như hiện giờ rất tốt, cứ từ từ thôi. Hơn nữa đợt hóa trị lần hai của bà nội sắp bắt đầu rồi, tôi cũng không có thời gian ngày ngày ở nhà giết thời gian với chị.”
Sự thất vọng của Diệp Mông không nằm ngoài dự đoán, cô hiểu sự kiêu ngạo của cậu em Lý Cận Dữ này, nhất định sẽ không mở miệng bảo cô đừng đi. Hơn nữa, trong lòng Lý Cận Dữ, hiển nhiên bà nội quan trọng hơn bất kỳ người nào, nói không chừng cô còn không quan trọng bằng con cún ngoài cửa nữa.
Diệp Mông trầm tư suy nghĩ một lúc, tự châm một điếu thuốc, trong gian phòng nhỏ hẹp, ngón tay thon gọn điểm lên tàn lửa sáng, khói thuốc phả quanh người cô, cô hỏi anh: “Cậu biết hát nhạc tiếng Quảng không?”
“Chị muốn nghe bài gì?”
“Gì cũng được.”
Tiếng Quảng Đông của anh cũng khá chuẩn, Diệp Mông lại muốn rút lại câu vừa nãy, không phải anh hát không có cảm xúc, mà là anh lười mang cảm xúc vào.
Diệp Mông nhận ra là Lý Cận Dữ thuận tay trái. Ngoài lúc sử dụng đũa dùng tay phải ra, lúc anh ôm cô, lúc anh dùng một tay đánh đàn, đều thuận dùng tay trái. Anh đàn rất qua loa, nhưng ít ra hát không qua loa, Lý Cận Dữ không cúi nhìn bản nhạc, đánh đàn bằng một tay. Cả người thoải mái tựa vào tường, ánh mắt cũng giãn ra nhưng lúc nhìn cô lại nghiêm túc và nặng tình, là ưu thế bẩm sinh của anh. Nếu không phải Diệp Mông đã biết được sự thú vị của việc theo đuổi trai trẻ cool ngầu thì cũng đã không cố chấp về tình yêu chị em này rồi.
Diệp Mông bị hấp dẫn bởi ánh mắt đầy cảm xúc của anh, đắm chìm trong đó. Hơn nữa không biết do anh cố ý hay là trùng hợp, lại hát đúng bài “Truyền thuyết sói dữ”. Không khí càng trở nên gợi tình lạ thường. Cô không thể rời mắt anh được nữa, quyết định ôm gối cuộn người ngồi xuống đất, dây dưa với ánh mắt của anh. Không hiểu sao Diệp Mông cảm thấy thời gian như ngưng đọng, không khí như được kim bọc quanh, mọi lúc đều có thể đâm vào da thịt cô, cô cẩn thận ở trong ánh mắt mê đắm của anh, hít lấy oxi của nhau.
“Rõ là biết rằng tình yêu khiến tôi không có ngày mai, tình yêu giống như con sói đói, ngoài miệng thì cực ngọt, giả vờ bước vào trêu ghẹo cô lại hiện rõ vẻ hung ác, tình yêu giống như con sói đói, sao có thể ôm vào giấc ngủ, cô nhất định sẽ để lại vết thương sâu cho mình…”
Tiếng nhạc đã dừng rất lâu, trong phòng yên ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim trên cành cây, dường như muốn làm rơi rụng tuyết trắng ngày Xuân này, muốn sánh ngang tài ngang sức với ngày Xuân. Hai người họ giống như lữ khách cô độc, lại vừa giống hai người ngoài hành tinh đang đi đến một ngân hà khác, cuối cùng cũng tìm ra được niềm an ủi không thể nói với người đời trong hiện thực, nói với những người khuyên can trong thế tục, rằng họ là giống nhau.
Diệp Mông hít một hơi thuốc, ngậm trong miệng hơi thuốc nồng nặc nâng cằm anh lên, khói thuốc từ từ đi vào khoan miệng anh, cô hôn anh, dường như dùng hết tất cả sự dịu dàng của mình, chầm chậm mút lấy môi anh. Trong căn phòng yên tĩnh, nhưng lại như thắp lò sưởi, nhiệt độ tăng cao, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hôn ngọt ngào và mờ ám của hai người họ.
Không khí như vụn vỡ, cả hai chìm đắm, an ủi lẫn nhau.
“Lý Cận Dữ, tôi không bỡn cợt cậu.” Cô nâng lấy mặt anh, vừa hôn vừa nói.
“Ừ.” Anh đáp lại nụ hôn.
[Mông: Cần kịch bản không? Lúc nào tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu.]
[LYJ: Không cần.]
[Mông: Ok, 5 phút có ngay.]
Diệp Mông ngồi trong xe nghiêm túc suy nghĩ, lát nữa ít nhiều cũng phải vùng vẫy một chút, cho dù bạn trai cô rất hấp dẫn, lúc hôn hoàn toàn không có khả năng kháng cự nhưng chí ít hôm nay, cô phải miễn cưỡng phản kháng một chút, để tăng độ kích thích có cần xem tình cảnh mà cho anh một bạt tai không?
Thôi đi, không chừng Lý Cận Dữ sẽ nghĩ cô bị điên mất, hơn nữa cô cũng không nỡ.
Vừa đúng năm phút, xe Diệp Mông dừng ở bãi đậu xe trong khu xá, còn cố ý chuyện bé xé ra to bấm nhẹ còi xe, nhắc nhở Lý Cận Dữ đang ngồi trong nhà là cô đến rồi.
Sau đó cô xuống xe, men theo mái hiên hình hoa trắng xám bước đi, thời điểm này vẫn còn khá náo nhiệt, xung quanh khu phố đầy những nhóm tụ lại, hai ba người tụm lại, cắn hạt dưa tám chuyện phiếm, chơi cờ, toàn là các ông bà cụ mạnh khỏe, không thấy có gương mặt trẻ tuổi. Chỉ duy nhất một thứ khác biệt, Diệp Mông vừa rẻ vào khúc cua, một con cá khô lao thẳng vào cô khi cô không kịp đề phòng, không thể tin được còn có người lấy cá khô chặn ngay cổng để luyện kiếm thái cực nữa. Một ông lão trông nghiêm nghị, không mấy vui vẻ bỗng dưng xuất hiện, liếc sang cô, giơ một chân lên, ra chiêu đá quét ngang nhường đường cho cô.
Diệp Mông ngơ người tức tốc đi qua.
Cô mang tâm trạng kích động đi đến trước cửa nhà Lý Cận Dữ thì phát hiện cửa nhà anh đang mở, có một bà cụ lưng còng đứng trước cửa nhà anh, Lý Cận Dữ mặc đồ bộ sạch sẽ, một tay đút túi quần, tay còn lại đưa một bó hành cho bà, ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ở cổng tòa nhà nên không khóa cửa, thẳng thửng xoay người đi vào.
Đợi bà cụ đi rồi, Diệp Mông bước vào, khóa cửa lại.
Lý Cận Dữ ngồi dang rộng chân, tựa đầu lên sofa, quấn một chiếc chăn mỏng màu xám trên đầu, bộ dạng như chưa tỉnh giấc.
Cửa đã đóng, trong nhà rất tối, rèm cửa sổ lại đóng kín mít, chỉ có ánh sáng le lói từ cửa sau vườn rọi vào, làm cho căn nhà tối tăm này được mờ mờ soi sáng. Trong nhà rất ẩm ướt, mặt tường meo mốc, nội thất hơi dậy mùi ẩm mốc. Nhưng chỉ cần Lý Cận Dữ yên tĩnh ngồi ở đó, cô lại cảm thấy dù có bẩn hơn nữa cũng như là thiên đường vậy.
Diệp Mông bước qua, chỉ vừa ngồi xuống, chiếc chăn che hết nửa người trên của anh, chỉ lộ ra nhúm tóc rối bù và một đôi chân thon dài, Diệp Mông vuốt vuốt tóc anh xót xa: “Bé yêu, còn buồn ngủ hả?”
Lý Cận Dữ dường như cuối cùng cũng có lại chút sức lực, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, sau đó kéo chiếc chăn trên người xuống, nặng nề khom lưng, ánh mắt buồn ngủ vớ điếu thuốc trên bàn lên cho vào miệng, hít phả vài hơi, có vẻ đầu óc tỉnh táo hơn, ánh mắt cũng có hồn hơn. Anh một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại xoay xoay bật lửa, hơi nghiêng đầu, cặp mắt nặng tình nhìn chằm chằm Diệp Mông.
Diệp Mông bị ánh mắt này nhìn đến tâm trạng bất ổn, tim đập thình thịch, quyết định giựt điếu thuốc của anh, dập tắt: “Ngủ dậy đừng hút thuốc, tôi bóc cho cậu trái quýt.”
Lúc Lý Cận Dữ nửa tỉnh nửa mê rất là ngoan, lại “ừ” một tiếng, ngón tay vẫn theo thói quen xoay xoay bật lửa, yên lặng đợi cô lột quýt.
Diệp Mông nhìn bật lửa trên tay anh xoay đi xoay lại, vừa lơ là bóc vỏ quýt vừa hỏi: “Học đâu ra mấy trò làm màu này?”
“Ở Mỹ.”
“Ồ, còn từng ở Mỹ sao? Xem ra gia cảnh trước đây không phải là dạng giàu bình thường.”
Lý Cận Dữ miễn cưỡng nhếch mép môi cười trừ, thực ra anh đang nghĩ, nếu Diệp Mông biết cái bộ dạng mất nhân tính lúc ở Mỹ của anh, liệu còn bắt nạt anh, trêu ghẹo anh như đêm qua không?
Nhưng cọp bị đàn áp lâu ngày, cũng ngộ nhận mình là mèo.
Anh vờ làm trẻ ngoan đã rất nhiều năm, thực ra anh có hơi không phân biệt được, rốt cuộc người ở Mỹ kia là anh, hay đứa con ngoan ngoãn trong mắt Lý Lăng Bạch là anh. Có lẽ anh bẩm sinh đã tồn tại hai nhân cách khác biệt. Nếu không, tại sao Lý Lăng Bạch lại nói anh ngỗ ngược, là mầm móng tội ác chứ?
Lý Cận Dữ không trả lời, vứt bật lửa lên bàn, có chút biếng nhác kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn cô.
Diệp Mông thấy tình cảnh này không đúng với suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng đẩy người anh ra: “Không phải kiểu này đâu bé yêu, không dịu dàng như cậu, cậu biết cưỡng hôn không? Cái kiểu rất ác liệt, bất chấp tất cả, kiểu điên cuồng, mất nhân tính đó. Đây, để tôi làm mẫu cho cậu.”
Lý Cận Dữ trưng ra dáng vẻ hòa thượng nhập, ngồi yên nhìn cô, không lên tiếng giơ tay kiểu khiêm nhường, ý bảo cô làm đi.
Diệp Mông thầm nghĩ sao lại đi quen thằng ngáo.
Diệp Mông vừa thất vọng nghĩ, lại vừa rất thô bạo đè anh trên sofa, hai tay nắm lấy cổ áo anh kéo về phía mình, hít một hơi bất chấp mọi thứ gặm môi anh, luồng hẳn lưỡi vào, ra lệnh cho anh: “Mở ra.”
Lý Cận Dữ nghe lời làm theo.
Diệp Mông trừng lớn: “Lý Cận Dữ, cậu… cậu… cậu ăn tỏi hả!!!”
Lý Cận Dữ cười không ngừng được, kéo cô lại ôm vào lòng, Diệp Mông giãy giụa tìm mọi cách đẩy anh ra, Lý Cận Dữ nhẹ nhàng khống chế cô trong vòng tay mình, giữ lấy cánh tay cô, đổi hẳn thành thế chủ động, lật người đè cô xuống sofa, Diệp Mông tránh không cho anh hôn, Lý Cận Dữ chỉ đành cắn nhẹ vào cằm cô, ngậm nhẹ, máu trong người cô như bị đông cứng, nghe anh thì thầm bên tai: “Tránh cái gì?”
Não của Diệp Mông như muốn nổ tung, chỉ đành năn nỉ xin tha với chút lý trí còn sót lại: “Bé yêu, cậu đi đánh răng đi được không?”
“Không muốn.” Anh vùi đầu vào chiếc cổ thanh mảnh của cô.
Trong căn nhà mờ tối, da thịt họ dính lên nhau, không gian yên ắng, thi thoảng còn nghe thấy tiếng quét đường “sộc soạt” của công nhân vệ sinh, Diệp Mông nằm trong gọng kiềm của anh, cảm giác máu trong người mình đang chảy siết.
Nhưng Lý Cận Dữ vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, tay nắn cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, hơi thở ngày một sát lại gần, mang theo chút mơ màng vừa mới thức giấc: “Nhận sai đi.”
“Tôi sai rồi, bé yêu.” Diệp Mông thì thầm bên tai anh.
“Gọi anh.”
Diệp Mông để lộ phần cổ trắng nõn, mái tóc đen dài bung xõa trên sofa trắng, mắt đọng hơi nước, không biết do vừa rồi lo lắng, hay vì lúc này bị anh chiếm thế thượng phong, cô cười ra nước mắt, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Em sai rồi, anh ơi.”
“…”
Lý Cận Dữ trở mình ngồi dậy, vừa mang dép vừa mắng: “Không có khí phách.”
Lúc Lý Cận Dữ vào phòng tắm đánh răng, khóa trái cửa lại. Diệp Mông cứ gọi vọng vào “Anh ơi. anh à.” Lý Cận Dữ tắt nước, ngậm bàn chải trong miệng, mở cửa ra, tựa vào bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa lạnh lùng nói với cô: “Im miệng được không? Người ngoài không biết còn tưởng chó nhà tôi biến thành gà rồi.”
Diệp Mông không bận tâm: “Hôm nay chúng ta làm gì?”
Anh ọc ọc súc miệng, nói: “Chị nói xem.”
Diệp Mông bước vào, ôm lấy eo anh, cằm tựa vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tôi chỉ muốn ở nhà với cậu một ngày, cứ ôm như thế này là được.”
Tay đang đánh răng của Lý Cận Dữ dừng lại, nhưng cũng không đẩy cô ra, mặc cho cô ôm. Chỉ hơi nhấc cánh tay, ngậm một ngụm nước súc miệng nhổ đi, cũng không để ý mép môi còn vươn bọt kem, người vẫn tựa vào bồn rửa mặt, tiện tay mở vòi nước, vừa xối bàn chải, vừa cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Chị ở với mấy người bạn trai trước cũng dính như sam vậy hả?”
Diệp Mông lắc đầu: “Tôi nói chỉ có với cậu mới vậy thôi cậu tin không?”
Còn lâu mới tin, Lý Cận Dữ bỏ bàn chải vào lại trong cốc, đặt sang một bên, mỉa mai nói: “Chị nghĩ tôi có tin không?”
Lý Cận Dữ về phòng thay bộ quần áo sạch sẽ, anh còn cố ý khóa trái cửa, Diệp Mông nhìn bộ dạng anh đề phòng cô, suýt chút phụt cười, ở ngoài cửa cứ nhịn không được mà cố tình trêu anh: “Nói thật với cậu, tổ tiên tôi là bậc thầy mở khóa, ổ khóa này của cậu không cản được tôi đâu, mọi lúc đều có thể mở ra được, cậu tin không?”
Người bên trong hoàn toàn chả để ý tới cô. Qua vài giây, cửa phòng mở ra. Lý Cận Dữ vừa mới tròng chiếc áo hoodie màu đen vào, rõ ràng còn chưa kịp mặc xong, vừa mở cửa vừa nhún hai vai cho chiếc áo ngay ngắn, bên trong còn bận một chiếc áo thun trắng, mặc tận hai lớp áo không biết là đề phòng ai..
“Chị không sợ bị tôi đánh thì cứ cạy.”
Phòng của anh rất nhỏ, thực ra không có chỗ để ngồi, một cái tủ áo lớn, hai kệ chất đầy sách, sau cùng là chiếc đàn organ trái ngược hoàn toàn với căn nhà này ở góc tường. Lý Cận Dữ ngồi vào chiếc ghế giữa đàn và bức tường, Diệp Mông ngồi lên chiếc giường đối diện đó, hai người vừa đúng mặt đối mặt nhau.
Diệp Mông phát hiện điểm kỳ lạ khác ở con trai là thay bộ đồ khác thì nhìn có tinh thần ngay. Cho dù trước đó trông mệt mỏi thế nào, lúc này tóc tai vẫn rối bù, nhưng đã rửa mặt, để lộ vầng trán đầy đặn, nhìn rất có tinh thần, áo đen khiến da trông càng trắng hơn, để lộ yết hầu và gân cổ rắn rỏi.
Hoa tai bên phải lấp lánh giữa cổ, nhờ làn da trắng mà nhìn dù lôi thôi nhưng lại sạch sẽ. Tên này chỉ cần chỉnh đốn một chút thôi cũng khiến người ta đổ gục. Diệp Mông mới tỉnh ngủ mà sửa soạn ít nhất nửa tiếng là sẽ trông không giống .
Tiếng “tích tắc tích tắc” của chiếc đồng hồ cổ trên tường vọng vào.
Lý Cận Dữ tựa lưng vào tường, dang rộng chân, nhìn cô một lúc, chắc cảm thấy thế này quá nhàm chán, tay trái đặt trên đàn bất chợt bấm vài âm nặng, “BOOM BOOM BOOM” ba tiếng, kéo hồn cô trở về: “Thật sự định giết thời gian với tôi như vậy hả?”
“Ngày mai tôi phải về thành phố rồi, cậu không muốn nhìn tôi lâu thêm chút sao?” Diệp Mông chống tay lên giường, nhìn anh nói.
“Nhìn lâu thêm một lúc thì chị sẽ không đi nữa sao?” Anh nói.
“Cậu không muốn tôi đi hả?” Diệp Mông cười gian: “Vậy cậu nên nói sớm chứ.”
Lý Cận Dữ chán chường tựa vào tường, không lên tiếng, ót tựa ra sau tường, vì kệ đàn khá cao, anh vẫn từ trên nhìn cô, cụp mí xuống, ánh mắt tựa như viên pha lê màu đen nhuốm qua nước, nhìn cô đầy nồng cháy.
Anh cảm thấy Diệp Mông rõ ràng là một người phụ nữ có chủ kiến, không phải kiểu ăn không ngồi rồi, làm việc gì cũng có lòng tin. Trong lòng không rõ đang cầm ngọn đuốc hay nước thánh nữa, trong mắt luôn có sự kiên quyết.
Ở trước mặt anh, lại luôn có dáng vẻ của một cô bé, nhìn có vẻ như không muốn bị anh nắm thóp nhưng luôn nhịn không được dễ dàng bị anh nắm thóp.
Lý Cận Dữ mở lời: “Tôi nói không muốn chị đi thì chị sẽ không nhận việc sao?”
Diệp Mông đi đến bên anh, vụng về ấn ra một chuỗi giai điệu, Lý Cận Dữ miễn cưỡng nghe ra là “twinkle twinkle little star”.
Ngữ khí hùng hổ của cô lại đan xen trong tiếng nhạc đơn điệu như vậy, nhưng lại thấy được rất chân thành: “Đâu phải công việc quan trọng gì, tài khoản tiết kiệm hiện tại của tôi vẫn còn nuôi sống mình được, cùng lắm trở về khu này ứng vào công ty nhỏ. Nếu cậu thật sự không muốn tôi đi thì cứ nói, tôi chắc chắn sẽ cân nhắc về bé yêu của mình trước.”
Lý Cận Dữ cười, cảm thấy cô làm vướng tay vướng chân chiếc đàn mình nên gạt ra, “Thôi vậy, chị vẫn cứ vào thành phố làm thì hơn. Tôi cảm thấy như hiện giờ rất tốt, cứ từ từ thôi. Hơn nữa đợt hóa trị lần hai của bà nội sắp bắt đầu rồi, tôi cũng không có thời gian ngày ngày ở nhà giết thời gian với chị.”
Sự thất vọng của Diệp Mông không nằm ngoài dự đoán, cô hiểu sự kiêu ngạo của cậu em Lý Cận Dữ này, nhất định sẽ không mở miệng bảo cô đừng đi. Hơn nữa, trong lòng Lý Cận Dữ, hiển nhiên bà nội quan trọng hơn bất kỳ người nào, nói không chừng cô còn không quan trọng bằng con cún ngoài cửa nữa.
Diệp Mông trầm tư suy nghĩ một lúc, tự châm một điếu thuốc, trong gian phòng nhỏ hẹp, ngón tay thon gọn điểm lên tàn lửa sáng, khói thuốc phả quanh người cô, cô hỏi anh: “Cậu biết hát nhạc tiếng Quảng không?”
“Chị muốn nghe bài gì?”
“Gì cũng được.”
Tiếng Quảng Đông của anh cũng khá chuẩn, Diệp Mông lại muốn rút lại câu vừa nãy, không phải anh hát không có cảm xúc, mà là anh lười mang cảm xúc vào.
Diệp Mông nhận ra là Lý Cận Dữ thuận tay trái. Ngoài lúc sử dụng đũa dùng tay phải ra, lúc anh ôm cô, lúc anh dùng một tay đánh đàn, đều thuận dùng tay trái. Anh đàn rất qua loa, nhưng ít ra hát không qua loa, Lý Cận Dữ không cúi nhìn bản nhạc, đánh đàn bằng một tay. Cả người thoải mái tựa vào tường, ánh mắt cũng giãn ra nhưng lúc nhìn cô lại nghiêm túc và nặng tình, là ưu thế bẩm sinh của anh. Nếu không phải Diệp Mông đã biết được sự thú vị của việc theo đuổi trai trẻ cool ngầu thì cũng đã không cố chấp về tình yêu chị em này rồi.
Diệp Mông bị hấp dẫn bởi ánh mắt đầy cảm xúc của anh, đắm chìm trong đó. Hơn nữa không biết do anh cố ý hay là trùng hợp, lại hát đúng bài “Truyền thuyết sói dữ”. Không khí càng trở nên gợi tình lạ thường. Cô không thể rời mắt anh được nữa, quyết định ôm gối cuộn người ngồi xuống đất, dây dưa với ánh mắt của anh. Không hiểu sao Diệp Mông cảm thấy thời gian như ngưng đọng, không khí như được kim bọc quanh, mọi lúc đều có thể đâm vào da thịt cô, cô cẩn thận ở trong ánh mắt mê đắm của anh, hít lấy oxi của nhau.
“Rõ là biết rằng tình yêu khiến tôi không có ngày mai, tình yêu giống như con sói đói, ngoài miệng thì cực ngọt, giả vờ bước vào trêu ghẹo cô lại hiện rõ vẻ hung ác, tình yêu giống như con sói đói, sao có thể ôm vào giấc ngủ, cô nhất định sẽ để lại vết thương sâu cho mình…”
Tiếng nhạc đã dừng rất lâu, trong phòng yên ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim trên cành cây, dường như muốn làm rơi rụng tuyết trắng ngày Xuân này, muốn sánh ngang tài ngang sức với ngày Xuân. Hai người họ giống như lữ khách cô độc, lại vừa giống hai người ngoài hành tinh đang đi đến một ngân hà khác, cuối cùng cũng tìm ra được niềm an ủi không thể nói với người đời trong hiện thực, nói với những người khuyên can trong thế tục, rằng họ là giống nhau.
Diệp Mông hít một hơi thuốc, ngậm trong miệng hơi thuốc nồng nặc nâng cằm anh lên, khói thuốc từ từ đi vào khoan miệng anh, cô hôn anh, dường như dùng hết tất cả sự dịu dàng của mình, chầm chậm mút lấy môi anh. Trong căn phòng yên tĩnh, nhưng lại như thắp lò sưởi, nhiệt độ tăng cao, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hôn ngọt ngào và mờ ám của hai người họ.
Không khí như vụn vỡ, cả hai chìm đắm, an ủi lẫn nhau.
“Lý Cận Dữ, tôi không bỡn cợt cậu.” Cô nâng lấy mặt anh, vừa hôn vừa nói.
“Ừ.” Anh đáp lại nụ hôn.