Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Tối đó, Lý Cận Dữ tắm cả gần hai tiếng đồng hồ, lúc anh ra đã gần Một giờ sáng, Châu Vũ đã ngủ khò từ lâu. Mớ bao hành lý sọc sọc rằn ri ngũ sắc của cậu đã được xếp ngay ngắn ở cửa, hình như là định trời vừa sáng sẽ đi ngay. Diệp Mông ngồi trên sofa vừa xem phim vừa đợi anh, hai gói mì mới pha bên cạnh đã nguội cả, ánh sáng xanh của màn hình ti vi chiếu trên người cô trông hồng hào khá có tinh thần.
Lý Cận Dữ còn chưa sấy tóc, mái tóc ướt át, loà xoà trên đỉnh đầu. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, quần dài thoải mái thêm vào áo khoá kéo lên tận trên cao, không biết vì sao, Diệp Mông nhớ lại đêm mới gặp anh ở bên bờ hồ, hình như cũng ăn mặc thế này, có ánh sáng trong trẻo của người trẻ tuổi, lại có cảm giác lạnh lùng khó gần lạ lẫm. Thật ra trông cũng rất có khí chất, có cảm giác như thần tượng Hàn Quốc. Anh vừa lấy khăn lông lau tóc vừa đến ngồi cạnh Diệp Mông: “Không buồn ngủ hả?”
Diệp Mông khoanh tay ôm lấy đầu gối ngồi tựa trên sofa, ngẩng đầu nhìn anh ngồi xuống cạnh mình, không biết có phải mình ảo tưởng hay không, cô nhận ra người đàn ông này tắm xong hình như lại trắng lên một tông, có hơi non sữa, cô lại rung động mất một chút, tim đập loạn xạ, nhẹ nhàng miết vành tai anh dịu dàng nói: “Sao cậu tắm lâu vậy?”
Lý Cận Dữ để mặc cô, anh lau tóc xong, khăn lông còn vắt trên cô, không quay đầu mà cong lưng tựa ra sofa mồi điếu thuốc, chầm chậm hút, khuỷu tay tựa vào đầu gối, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi cùng xem phim với cô, lâu lâu lại gảy tàn thuốc: “Có đâu, bất cẩn ngủ quên trong bồn tắm.”
“Hôm nay sao lại dùng bồn tắm vậy.”
“Mới phát hiện chức năng mát xa.”
Diêp Mông xoay người đè anh trên sofa, ngồi vắt ngang người mà nghịch khoá kéo trước người anh: “Có mát xa hả? Ấy, sao cậu không gọi chị. Chơi phải chơi chung chứ. Dạo này chị làm bánh kem mỏi hết cả vai.”
Lý Cận Dữ tựa ra sau, sợ làm cô bỏng, lập tức nhấc ngón tay kẹp thuốc lên, cả người ngửa trên sofa, ngước cằm ra hiệu cho cô mang cái gạc tàn trên bàn trà tới, sau đó đặt trên bàn nhỏ sau lưng anh, anh quay đầu gảy tàn thuốc lười biếng nói: “Chị đừng có ngâm mình nữa, Châu Vũ lấy cái bồn tắm đó tắm cho chó hoang đấy, tôi mới rửa bồn tắm cả tiếng đồng hồ, chị muốn ngâm thì mai tôi lại đặt cái nữa nhé?”
“Rửa sạch là được rồi còn gì, cậu cũng ngâm rồi sao tôi lại không được.”
Lý Cận Dữ không nói gì, nhắm nghiền mắt, nhàn nhạt gảy tàn thuốc, Diệp Mông bỗng nhiên hiểu ra, sáng sớm hôm nào đó lúc bọn họ ở trong toilet, Châu Vũ đang trọc đầu nằm trong bồn tắm.
“Ok, đặt cái nữa đi.” Diệp Mông nói.
“Ừm”
Sau đó lại không ai nói với nhau câu nào, trong nhà rất yên tĩnh, lâu lâu còn có thể nghe tiếng nước nhỏ trong nhà vệ sinh. Không khí như quả cầu nữa hừng hực, nhiệt độ mỗi lúc một tăng. Cả hai người cứ nhìn ngó dây dưa nhau, nặng nề nóng bức dính lấy nhau, Diệp Mông như gần xuống vực sâu, lỗ chân lông cả người đều giãn ra, anh đang xoa lấy người cô. Cái cách gạ tĩnh kiểu Lý Cận Dữ này luôn khiến Diệp Mông tê rần cả người, ngón chân không kiềm được mà cong lại. Lý Cận Dữ một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại sờ lần vào trong áo sơ mi trước ngực cô, mở bung từng nút, để lộ sợi dây vải bông màu đen nóng mắt, anh thậm chí còn gợi đòn miết lên rồi búng lấy.
Diệp Mông hơi cáu bẳn giữ chặt trước ngực: “Làm cái gì đấy.”
Anh bật cười, tay còn lại gảy thuốc: “Mua lố bao nhiêu cái vậy? Hình như chưa thấy chị đổi bao giờ?”
Đổi lại lúc bình thường Diệp Mông chắc chắn đã không ngần ngại mà tẩn anh nhưng hôm nay dù anh có làm gì, cô cũng không cách nào giận anh được nữa, không chỉ là do cảm động vời lời nói ban nãy của Châu Vũ mà còn biết tâm trạng anh không tốt mấy, đến nói chuyện mà cũng vắt chéo chân, rõ là đang nén lửa.
“Cậu nhìn chán rồi hả?”
Anh đùa nghịch, không ngờ lại còn thành thật gật đầu: “Hơi hơi.”
Diệp Mông ngồi vắt ngang người anh, nhìn anh trách móc: “...”
Lý Cận Dữ khiêu khích nằm ngửa trên sofa, đệm tay trên cổ, hình như đang nhìn góc nghiêng trên trần nhà, anh đưa thuốc đến miệng hút một hơi, mắt cúi xuống, vẫn luôn nhìn cô, nửa cười nửa không chầm chậm nhả khói, sau đó vắt tay kẹp thuốc trên lưng sofa, một tay lại luồn qua mở nút sơ mi của cô rồi len vào trong, chạm đến eo kéo cô lại gần mình, đầu mũi hai người chạm nhau, anh cúi đầu hỏi cô: “Chị giận rồi hả?”
“Sao lại giận được.” Diệp Mông bật cười.
“Tôi giỡn đấy.”
“Chị có dễ giận vậy đâu?”
Lý Cận Dữ nhàn nhạt hút thuốc, mắt nhìn cô, tay vẫn tiếp tục, không nói câu nào.
Diệp Mông không chịu được bị anh mò mẫm như vậy, cúi đầu ngậm lấy yết hầu của anh, khúc xương quyến rũ kia trượt lên lưỡi cô, lại cảm thấy tê rần trong tim, lần đầu tiên cô phát hiện, “nhớ” hoàn toàn không phải chuyện xa xôi cách trở mà là lúc ở trong lòng anh, cô vẫn nhớ Lý Cận Dữ đến phát điên, khó chịu lên tiếng: “Cậu mệt rồi hả?”
Lý Cận Dữ ra vẻ không có gì, cúi đầu nhìn cô: “Vẫn ổn” Ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chăm không dứt.
Anh vẫn lười biếng tựa trên sofa, dây khoá áo thể thao đã bị cô kéo ra, bên trong chẳng mặc gì, cơ ngực cơ bụng trập trùng, quần anh kéo hơi thấp, đường cơ người cá gần như hoàn toàn hiện ra trước mặt cô, gợi cảm lại ngông cuồng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy--
Đầu óc Diệp Mông ong ong nổ tung lại nghe anh bồi thêm một cầu
“Nhưng mà nhà hết bao rồi. Mai nhé?”
Diệp Mông không nói thêm chặn lấy môi anh, trượt lưỡi vào. Lúc này kim giờ đã chỉ một giờ rưỡi, ti vi trong phòng khách đã được tắt, thay vào đó là tiếng hôn ướt át cuồng nhiệt, quấn quít. Ánh trăng chiếu qua ngọn cây, soi vào trong phòng khách, mãi đến khi đèn tắt, mưa gió bão bùng nơi đầu tường kia đã chẳng còn liên quan gì đến họ, chỉ còn biết chìm đắm trong sự ấm áp của nhau.
Bên phòng ở cạnh, Châu Vũ dường như nghe thấy tiếng vọng khe khẽ, vô thức trở mình, dịu mắt rồi ngủ tiếp.
Hai người dây dưa trên sofa, hơi thở nóng ấm của Lý Cận Dữ dán vào tai cô, có hơi hỗn loạn, nhịp tim của Diệp Mông nhanh và mạnh liệt nhất từ trước đến giờ, còn mang cả sự kích thích gan dạ. Nước trên phiến lá ngoài cửa sổ cũng sắp cạn hết rồi, để lại dấu khói xám ươn ướt, phiến lá nơi bệ tường sau khi được nước mưa gột rửa lại dường như trở nên càng thêm căng tràn nhựa mới.
Vì ban đêm yên tĩnh hơn bình thường, đến tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe thấy, tiếng hôn của hai người càng triền miên mờ ám hơn, khỏi nói Lý Cận Dữ, đến Diệp Mông nghe còn thấy họ giống như đói khát lâu ngày. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn hôn anh như thế, dùng hết sức lực để hôn anh.
Cả vành tai Lý Cận Dữ đều đỏ ửng, Diệp Mông nằm phủ trên người anh, ép anh ngẩng đầu hôn cô, thậm chí cô còn ngừng lại ngồi trên người anh, Lý Cận Dữ tựa trên sofa, ánh mắt sâu lắng nhìn cô uống lấy ngụm nước, mãi đến lúc Diệp Mông cúi đầu ngậm lấy môi anh chầm chậm đút vào, sau đó lại ngừng lại, nhìn yết hầu đang chuyển động của Lý Cận Dữ ngoan ngoãn nuốt xuống. Tim cô đập như phát điên, cả người đều nóng lên, lầm bầm bên tai anh: “Ngon không?”
“Ừ” Mấy lúc này Lý Cận Dữ đều ngoan không chịu được.
Diệp Mông không chịu nổi cái kiểu anh để mặc cô hà hiếp thế này, tim lại đập liên hồi, hốt ha hốt hả, đầu óc ong ong, tê tái cả người, đến giọng cũng khàn đi: “Uống nữa không? Trong tủ vẫn còn rượu.”
“Được.”
Ánh mắt anh u ám, đè nén mà vô cùng trong trẻo, cứ như ánh trăng nơi đầu tường, sau lưng nén lấy phong ba bão táp.
Sau khi đút xong hai ly rượu, trên người cả hai đích thị đều như qủa cầu lửa, Diệp Mông thấy mình đã rất muốn. Máu sôi lên trong cơ thể, cô nhìn anh sâu xa, sau đó lại chầm chậm bò xuống từ người Lý Cận Dữ, quỳ hẳn giữa hai chân ánh, rút dây quần thể thao của anh, Lý Cận Dữ giật thót mới biết cô định làm gì, lập tức kéo lấy cằm cô, giọng khản đặc: “Chị làm gì đấy, điên à?”
Diệp Mông vỗ tay anh: “Bỏ ra, để chị thử xem.”
Lý Cận Dữ bóp cằm cô không chịu buông tay, có hơi mạnh tay ép cô ngẩng đầu: “Chị ngồi dậy cho tôi.”
Diệp Mông phát hiện thật ra anh đang ngượng, vành tai đỏ ửng cả lên: “Bỏ qua lần này là không có lần khác đâu đấy, cậu chắc chưa?”
“... Sao tự dưng lại...? Mắt anh đỏ ngầu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là rất thích thú.
Cô vừa cởi quần thể thao của anh vừa nói: “Không phải tự dưng, nghe có người nói có nhiều đứa con trai mười mấy tuổi là biết mùi rồi nên chị buồn lắm, bé yêu của chị mấy chục tuổi rồi còn chưa có bạn gái, còn bị ném sang Mỹ một mình.”
Lý Cận Dữ buông lỏng tay, duỗi thẳng chân, tựa ra sofa, hơi chột dạ né đầu đi, hình như kể khổ hơi quá rồi. Diệp Mông sẽ không nghĩ rằng anh ở Mỹ là một thằng nhóc tối ngày chỉ ngồi viết bài đến chai tay chứ? Nếu vậy thì lầm to rồi. Mỹ cho giáo dục mở cửa, thời gian hoạt động ngoại khoá lúc nào cũng nhiều hơn thời gian ở lớp, đa phần thời gian anh đều lăn lộn với đám giang hồ con kia, cùng hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh định nói: “Thật ra... lúc tôi ở Mỹ khá là...” Khá là ổn, đến giờ đôi lúc còn nhớ lại hồi bên đó.
Lý Cận Dữ định có sao nói vậy.
Ai mà ngờ, Diệp Mông đã bắt đầu hành động rồi, hết sức dịu dàng, cô thậm chí còn ngước mắt nhìn anh, cảnh xuân khó tả vẫn không quên đáp lời anh: “Hửm?”
Vào khoảnh khắc đó, sống lưng Lý Cận Dữ tê rần, dây thần kinh cả người như đồng loạt nhảy dựng, dán chặt lấy da đầu và nhịp tim của anh.
Má nó chứ.
“Thật ra cũng khá tội” Lý Cận Dữ tựa đầu về sofa, dáng vẻ như bất lực lắm, nhìn lên trần nhà thở dài: “Thật ra lúc mới đến tiếng Anh không tốt lắm, mua cái sandwich cũng trầy trật, cũng không muốn nói chuyện với người khác, có lúc một cái sandwich ăn ba ngày.”
Có cái qq mà ba ngày một cái sandwich, tuy là lúc mới đến tiếng Anh không được như bây giờ nhưng dù gì cũng xuất sắc so với đám du học sinh Trung Quốc khác, đến hiểu trường còn khen anh không ngớt lời, sợ anh không ăn được món địa phương, còn đặc biệt giới thiệu cho anh vài quán người Hoa nổi tiếng. Hơn nữa, năm đó du học sinh Trung Quốc sang cực nhiều, tính riêng Bắc Kinh đã có một đám con nít, trai gái gì cũng có, vì quả thật không ăn được đồ địa phương, may là lúc đó bà mẹ ở nhà dân cho ở trọ đồng ý nấu ăn cho họ, cả đám họ mỗi năm đưa bà ấy ít tiền, ăn uống phủ phê.
Sandwich không có trong từ điển.
“Sao cậu lại đáng thương thế cơ chứ.” Diệp Mông hoài nghi sâu sắc.
“Không sao, qua cả rồi” Anh mặt dày nói, còn khó chịu: “Nhẹ tí.”
...
Châu Vũ đánh một giấc tới sáng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tối qua, chỉ là sáng thức dậy nhận ra sofa trong phòng khách có hơi lộn xộn, cậu còn khó chịu thầm nghĩ hôm qua trước khi đi ngủ đã dọn rồi, sao lại lộn xộn tiếp. Diệp Mông và Lý Cận Dữ cũng đã dậy, anh Cận Dữ ngầu như thần tượng Hàn Quốc đó của cậu lúc này đang đầu tóc lộn xộn đứng trước cửa toilet, mắt nhắm nghiền, tựa gáy ra sau tường, mặc đồ ngủ rộng rãi bên trong, khoác ngoài sơ mi gọn gẽ đang để mở. Rõ ràng là chưa tỉnh ngủ đã bị lôi đầu dậy. Cửa toilet đang đóng, chắc chị Diệp Mông đang ở trong.
Hai người này sáng sớm dậy thể hiện tình cảm hả? Đi toilet cũng phải có chồng đứng ngoài chầu chực?
Chậc chậc.
“Anh Cận Dữ.” Châu Vũ ngoan ngoãn chào hỏi.
Lý Cận Dữ lười biếng ậm ừ, anh mở mắt, điệu bộ lạnh tanh hỏi cậu: “Đi toilet hả?”
Châu Vũ vội vã nói: “Không, em đi mua đồ ăn sáng, chị Diệp Mông muốn ăn gì, em nhớ chị là người miền Nam, chắc thích uống sữa đậu nành hả?”
Lý Cận Dữ nhìn vào trong, tay đút trong túi, thật sự ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mua cái gì khác đi, chắc hôm nay chị ấy uống sữa đậu nành không nổi đâu.”
Châu Vũ ngạc nhiên: “Hả? Vậy sữa chua thì sao? Chị khó chịu hả? Sữa chua cũng dễ tiêu.”
“Cũng không luôn.” Lý Cận Dữ nói: “Mua tô đậu đen đi, đừng có mua màu trắng.”
“Dạ, không mua màu trắng, không mua màu trắng.” Châu Vũ lầm bầm ghi nhớ, ngờ nghệch đi mua. Không lâu sau, cửa toilet mở ra, Diệp Mông hơi tái bợt tựa trước cửa toilet, mặt dán lên kính, Lý Cận Dữ quay ngừoi, gác vai lên tường, hai tay đút túi, cúi đầu nhìn cô cười nói: “Còn khó chịu sao?”
Diệp Mông gật đầu, mở mắt đang thương nhìn anh: “Tối qua uống rượu không có cảm giác gì, không biết sao sáng dậy lại... Tự nhiên... thấy trào ngược?”
“Ai bảo chị đi nuốt làm gì.” Lý Cận Dữ cười không ngừng được.
Diệp Mông liếc anh một hồi, nhìn anh cười cợt mà tức tối đánh cho rồi lại chu môi: “Bé yêu, hôn cái.”
Anh ngửa đầu ra sau, ra vẻ che bai tránh đi: “Không, tôi cũng thấy ớn.”
Diệp Mông nổi đoá: “Lý Cận Dữ, đồ của cậu đấy!”
Lý Cận Dữ bình chân như vại, thậm chí còn nhàn nhạt gật đầu, ra vẻ tuỳ chị muốn nói sao thì nói, tôi nói không là không: “Ờ, không, không hôn, hôm nay chị đừng có đụng tôi, cảm ơn chị.”
“...”
Mới sáng hôm sau, Châu Vũ không nán lại một phút, gọi xe vận chuyển tới chuẩn bị chuyển hành lý đi trước, Lý Cận Dữ và Diệp Mông ngồi bên bàn ăn trong bếp, dáng vẻ lười nhác như nhau, trước mặt mỗi người là một bát cháo đậu đen, hình như Diệp Mông ăn không vô, ăn được mấy muỗng chẳng là bao nhiêu, đang cầm điện thoại lưới Weibo của Lý Cận Dữ, Lý Cận Dữ ăn được một nửa, tựa ra sau ghế, tán dóc với Châu Vũ đôi ba câu, chủ yếu là muốn nói với cậu Bắc Kinh có những món trong hẻm nào chính tông ngon lành lại rẻ, món nào là bịp bợp lừa khách du lịch.
“Nếu em thật sự không biết ăn gì thì đi Ngưu Nhai, bên đó đa phần toàn là người Bắc Kinh gốc.” Anh nói.
“Dạ, em nhớ rồi.”
“Có cái hẹn với con gái vẫn nên cố gắng ra tiệm, ga lăng tí.”
“Vâng!”
Diệp Mông lột trứng gà, không thèm ngẩng đầu mà chen vào: “Bé yêu, đưa chị tờ giấy.”
Lý Cận Dữ hút thuốc, mặt dày lạnh lùng nói: “Hết rồi, tối hôm qua rút hết rồi.”
“...”
“Đúng rồi, Phương Nhã Ân kết hôn nữa rồi.” Diệp Mông nhớ ra rồi nói.
“Đỉnh cao.”
Diệp Mông nhét trứng gà vào miệng, giọng điệu hoàn chỉnh, nghe được có chút ngưỡng mộ: “Công nhận, cũng là một cậu em, nghe nói lần này khó cua thật sự.”
“Tôi dễ cua quá đúng không?” Lý Cận Dữ bỗng dưng cảm thấy gì đó, tựa người ra ghế, liếc xéo cô.
“...”
Nửa cái trứng gà nghẹn lại trong miệng của Diệp Mông.
Một sớm rất tĩnh lặng, ve sầu kêu ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng ươm trải trên đất, vạn vật đều trải dài sáng tỏ, tình yêu và thù hận cũng trở nên lãng mạn mà rõ ràng, tất cả mọi cảm xúc tựa như đều tiêu tan.
Lúc Châu Vũ rời đi còn lặng lẽ đóng cửa giúp họ.
Thật ra lần đó ở trên xe, Châu Vũ cảm thấy kiểu gì thì anh Cận Dữ cũng là kiểu cậu chủ ngậm thìa vàng ra đời, được nuôi dưỡng trong lâu đài, theo kinh nghiệm trước giờ của cậu, đàn ông như vậy trông càng đẳng cấp, càng gìau có thì tính thình càng quái gỡ, bất cứ lời dơ bẩn tàn độc nào cũng có thể nói ra, ít nhất thì đám phú nhị đại trường cậu là như thế. Thế nhưng cậu không ngờ rằng, Lý Cận Dữ còn hoà nhã hơn hai ông chủ còn lại nhiều. Đến nỗi cậu còn chủ động hỏi anh và chị quen biết nhau như thế nào, ở anh không có sự trải đời thì cũng là hết sức lạnh lùng và điềm nhiên như nhìn thấu hết mọi sự việc, thế nhưng nói chuyện với anh sẽ càng biết được anh tuỳ tiện lại lịch sự, làm cậu chủ cũng được mà sống một cuộc sống bình thường cũng được. Đúng là số một thế gian.
Thật ra hôm đó trên xe họ trò chuyện với nhau rất nhiều, anh Cận Dữ còn nói cậu nghe ở Bắc Kinh chỗ nào bán nước đậu xanh ngon nhất, bánh kem đậu hũ tiệm nào là chính hiệu, còn rất chân thành khuyên cậu muốn ăn vịt quay Bắc Kinh tuyệt đối đừng đi Toàn Tụ Đức.
Tạm biệt nhé, số một thế gian.
Tạm biệt nhé, chị Diệp Mông.
Núi non xa xôi, chúng ta viết hết lý tưởng và tình yêu nồng nhiệt vào gió.
Chúc ánh dương luôn tuyệt đẹp, tầng mây luôn bay cao, chim non luôn tự do, ngân hà đều bao la, ngọn lửa mãi sáng, mỗi một ngày trong tương lại đều lãng mạn tới khi chết đi.
“Lý Cận Dữ, chị yêu cậu nhường nào, thể giới này sẽ yêu cậu nhường nấy.” -- Diệp Mông.
(Hoàn chính truyện.)
Lý Cận Dữ còn chưa sấy tóc, mái tóc ướt át, loà xoà trên đỉnh đầu. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, quần dài thoải mái thêm vào áo khoá kéo lên tận trên cao, không biết vì sao, Diệp Mông nhớ lại đêm mới gặp anh ở bên bờ hồ, hình như cũng ăn mặc thế này, có ánh sáng trong trẻo của người trẻ tuổi, lại có cảm giác lạnh lùng khó gần lạ lẫm. Thật ra trông cũng rất có khí chất, có cảm giác như thần tượng Hàn Quốc. Anh vừa lấy khăn lông lau tóc vừa đến ngồi cạnh Diệp Mông: “Không buồn ngủ hả?”
Diệp Mông khoanh tay ôm lấy đầu gối ngồi tựa trên sofa, ngẩng đầu nhìn anh ngồi xuống cạnh mình, không biết có phải mình ảo tưởng hay không, cô nhận ra người đàn ông này tắm xong hình như lại trắng lên một tông, có hơi non sữa, cô lại rung động mất một chút, tim đập loạn xạ, nhẹ nhàng miết vành tai anh dịu dàng nói: “Sao cậu tắm lâu vậy?”
Lý Cận Dữ để mặc cô, anh lau tóc xong, khăn lông còn vắt trên cô, không quay đầu mà cong lưng tựa ra sofa mồi điếu thuốc, chầm chậm hút, khuỷu tay tựa vào đầu gối, ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi cùng xem phim với cô, lâu lâu lại gảy tàn thuốc: “Có đâu, bất cẩn ngủ quên trong bồn tắm.”
“Hôm nay sao lại dùng bồn tắm vậy.”
“Mới phát hiện chức năng mát xa.”
Diêp Mông xoay người đè anh trên sofa, ngồi vắt ngang người mà nghịch khoá kéo trước người anh: “Có mát xa hả? Ấy, sao cậu không gọi chị. Chơi phải chơi chung chứ. Dạo này chị làm bánh kem mỏi hết cả vai.”
Lý Cận Dữ tựa ra sau, sợ làm cô bỏng, lập tức nhấc ngón tay kẹp thuốc lên, cả người ngửa trên sofa, ngước cằm ra hiệu cho cô mang cái gạc tàn trên bàn trà tới, sau đó đặt trên bàn nhỏ sau lưng anh, anh quay đầu gảy tàn thuốc lười biếng nói: “Chị đừng có ngâm mình nữa, Châu Vũ lấy cái bồn tắm đó tắm cho chó hoang đấy, tôi mới rửa bồn tắm cả tiếng đồng hồ, chị muốn ngâm thì mai tôi lại đặt cái nữa nhé?”
“Rửa sạch là được rồi còn gì, cậu cũng ngâm rồi sao tôi lại không được.”
Lý Cận Dữ không nói gì, nhắm nghiền mắt, nhàn nhạt gảy tàn thuốc, Diệp Mông bỗng nhiên hiểu ra, sáng sớm hôm nào đó lúc bọn họ ở trong toilet, Châu Vũ đang trọc đầu nằm trong bồn tắm.
“Ok, đặt cái nữa đi.” Diệp Mông nói.
“Ừm”
Sau đó lại không ai nói với nhau câu nào, trong nhà rất yên tĩnh, lâu lâu còn có thể nghe tiếng nước nhỏ trong nhà vệ sinh. Không khí như quả cầu nữa hừng hực, nhiệt độ mỗi lúc một tăng. Cả hai người cứ nhìn ngó dây dưa nhau, nặng nề nóng bức dính lấy nhau, Diệp Mông như gần xuống vực sâu, lỗ chân lông cả người đều giãn ra, anh đang xoa lấy người cô. Cái cách gạ tĩnh kiểu Lý Cận Dữ này luôn khiến Diệp Mông tê rần cả người, ngón chân không kiềm được mà cong lại. Lý Cận Dữ một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại sờ lần vào trong áo sơ mi trước ngực cô, mở bung từng nút, để lộ sợi dây vải bông màu đen nóng mắt, anh thậm chí còn gợi đòn miết lên rồi búng lấy.
Diệp Mông hơi cáu bẳn giữ chặt trước ngực: “Làm cái gì đấy.”
Anh bật cười, tay còn lại gảy thuốc: “Mua lố bao nhiêu cái vậy? Hình như chưa thấy chị đổi bao giờ?”
Đổi lại lúc bình thường Diệp Mông chắc chắn đã không ngần ngại mà tẩn anh nhưng hôm nay dù anh có làm gì, cô cũng không cách nào giận anh được nữa, không chỉ là do cảm động vời lời nói ban nãy của Châu Vũ mà còn biết tâm trạng anh không tốt mấy, đến nói chuyện mà cũng vắt chéo chân, rõ là đang nén lửa.
“Cậu nhìn chán rồi hả?”
Anh đùa nghịch, không ngờ lại còn thành thật gật đầu: “Hơi hơi.”
Diệp Mông ngồi vắt ngang người anh, nhìn anh trách móc: “...”
Lý Cận Dữ khiêu khích nằm ngửa trên sofa, đệm tay trên cổ, hình như đang nhìn góc nghiêng trên trần nhà, anh đưa thuốc đến miệng hút một hơi, mắt cúi xuống, vẫn luôn nhìn cô, nửa cười nửa không chầm chậm nhả khói, sau đó vắt tay kẹp thuốc trên lưng sofa, một tay lại luồn qua mở nút sơ mi của cô rồi len vào trong, chạm đến eo kéo cô lại gần mình, đầu mũi hai người chạm nhau, anh cúi đầu hỏi cô: “Chị giận rồi hả?”
“Sao lại giận được.” Diệp Mông bật cười.
“Tôi giỡn đấy.”
“Chị có dễ giận vậy đâu?”
Lý Cận Dữ nhàn nhạt hút thuốc, mắt nhìn cô, tay vẫn tiếp tục, không nói câu nào.
Diệp Mông không chịu được bị anh mò mẫm như vậy, cúi đầu ngậm lấy yết hầu của anh, khúc xương quyến rũ kia trượt lên lưỡi cô, lại cảm thấy tê rần trong tim, lần đầu tiên cô phát hiện, “nhớ” hoàn toàn không phải chuyện xa xôi cách trở mà là lúc ở trong lòng anh, cô vẫn nhớ Lý Cận Dữ đến phát điên, khó chịu lên tiếng: “Cậu mệt rồi hả?”
Lý Cận Dữ ra vẻ không có gì, cúi đầu nhìn cô: “Vẫn ổn” Ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chăm không dứt.
Anh vẫn lười biếng tựa trên sofa, dây khoá áo thể thao đã bị cô kéo ra, bên trong chẳng mặc gì, cơ ngực cơ bụng trập trùng, quần anh kéo hơi thấp, đường cơ người cá gần như hoàn toàn hiện ra trước mặt cô, gợi cảm lại ngông cuồng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy--
Đầu óc Diệp Mông ong ong nổ tung lại nghe anh bồi thêm một cầu
“Nhưng mà nhà hết bao rồi. Mai nhé?”
Diệp Mông không nói thêm chặn lấy môi anh, trượt lưỡi vào. Lúc này kim giờ đã chỉ một giờ rưỡi, ti vi trong phòng khách đã được tắt, thay vào đó là tiếng hôn ướt át cuồng nhiệt, quấn quít. Ánh trăng chiếu qua ngọn cây, soi vào trong phòng khách, mãi đến khi đèn tắt, mưa gió bão bùng nơi đầu tường kia đã chẳng còn liên quan gì đến họ, chỉ còn biết chìm đắm trong sự ấm áp của nhau.
Bên phòng ở cạnh, Châu Vũ dường như nghe thấy tiếng vọng khe khẽ, vô thức trở mình, dịu mắt rồi ngủ tiếp.
Hai người dây dưa trên sofa, hơi thở nóng ấm của Lý Cận Dữ dán vào tai cô, có hơi hỗn loạn, nhịp tim của Diệp Mông nhanh và mạnh liệt nhất từ trước đến giờ, còn mang cả sự kích thích gan dạ. Nước trên phiến lá ngoài cửa sổ cũng sắp cạn hết rồi, để lại dấu khói xám ươn ướt, phiến lá nơi bệ tường sau khi được nước mưa gột rửa lại dường như trở nên càng thêm căng tràn nhựa mới.
Vì ban đêm yên tĩnh hơn bình thường, đến tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe thấy, tiếng hôn của hai người càng triền miên mờ ám hơn, khỏi nói Lý Cận Dữ, đến Diệp Mông nghe còn thấy họ giống như đói khát lâu ngày. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn hôn anh như thế, dùng hết sức lực để hôn anh.
Cả vành tai Lý Cận Dữ đều đỏ ửng, Diệp Mông nằm phủ trên người anh, ép anh ngẩng đầu hôn cô, thậm chí cô còn ngừng lại ngồi trên người anh, Lý Cận Dữ tựa trên sofa, ánh mắt sâu lắng nhìn cô uống lấy ngụm nước, mãi đến lúc Diệp Mông cúi đầu ngậm lấy môi anh chầm chậm đút vào, sau đó lại ngừng lại, nhìn yết hầu đang chuyển động của Lý Cận Dữ ngoan ngoãn nuốt xuống. Tim cô đập như phát điên, cả người đều nóng lên, lầm bầm bên tai anh: “Ngon không?”
“Ừ” Mấy lúc này Lý Cận Dữ đều ngoan không chịu được.
Diệp Mông không chịu nổi cái kiểu anh để mặc cô hà hiếp thế này, tim lại đập liên hồi, hốt ha hốt hả, đầu óc ong ong, tê tái cả người, đến giọng cũng khàn đi: “Uống nữa không? Trong tủ vẫn còn rượu.”
“Được.”
Ánh mắt anh u ám, đè nén mà vô cùng trong trẻo, cứ như ánh trăng nơi đầu tường, sau lưng nén lấy phong ba bão táp.
Sau khi đút xong hai ly rượu, trên người cả hai đích thị đều như qủa cầu lửa, Diệp Mông thấy mình đã rất muốn. Máu sôi lên trong cơ thể, cô nhìn anh sâu xa, sau đó lại chầm chậm bò xuống từ người Lý Cận Dữ, quỳ hẳn giữa hai chân ánh, rút dây quần thể thao của anh, Lý Cận Dữ giật thót mới biết cô định làm gì, lập tức kéo lấy cằm cô, giọng khản đặc: “Chị làm gì đấy, điên à?”
Diệp Mông vỗ tay anh: “Bỏ ra, để chị thử xem.”
Lý Cận Dữ bóp cằm cô không chịu buông tay, có hơi mạnh tay ép cô ngẩng đầu: “Chị ngồi dậy cho tôi.”
Diệp Mông phát hiện thật ra anh đang ngượng, vành tai đỏ ửng cả lên: “Bỏ qua lần này là không có lần khác đâu đấy, cậu chắc chưa?”
“... Sao tự dưng lại...? Mắt anh đỏ ngầu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng là rất thích thú.
Cô vừa cởi quần thể thao của anh vừa nói: “Không phải tự dưng, nghe có người nói có nhiều đứa con trai mười mấy tuổi là biết mùi rồi nên chị buồn lắm, bé yêu của chị mấy chục tuổi rồi còn chưa có bạn gái, còn bị ném sang Mỹ một mình.”
Lý Cận Dữ buông lỏng tay, duỗi thẳng chân, tựa ra sofa, hơi chột dạ né đầu đi, hình như kể khổ hơi quá rồi. Diệp Mông sẽ không nghĩ rằng anh ở Mỹ là một thằng nhóc tối ngày chỉ ngồi viết bài đến chai tay chứ? Nếu vậy thì lầm to rồi. Mỹ cho giáo dục mở cửa, thời gian hoạt động ngoại khoá lúc nào cũng nhiều hơn thời gian ở lớp, đa phần thời gian anh đều lăn lộn với đám giang hồ con kia, cùng hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Anh định nói: “Thật ra... lúc tôi ở Mỹ khá là...” Khá là ổn, đến giờ đôi lúc còn nhớ lại hồi bên đó.
Lý Cận Dữ định có sao nói vậy.
Ai mà ngờ, Diệp Mông đã bắt đầu hành động rồi, hết sức dịu dàng, cô thậm chí còn ngước mắt nhìn anh, cảnh xuân khó tả vẫn không quên đáp lời anh: “Hửm?”
Vào khoảnh khắc đó, sống lưng Lý Cận Dữ tê rần, dây thần kinh cả người như đồng loạt nhảy dựng, dán chặt lấy da đầu và nhịp tim của anh.
Má nó chứ.
“Thật ra cũng khá tội” Lý Cận Dữ tựa đầu về sofa, dáng vẻ như bất lực lắm, nhìn lên trần nhà thở dài: “Thật ra lúc mới đến tiếng Anh không tốt lắm, mua cái sandwich cũng trầy trật, cũng không muốn nói chuyện với người khác, có lúc một cái sandwich ăn ba ngày.”
Có cái qq mà ba ngày một cái sandwich, tuy là lúc mới đến tiếng Anh không được như bây giờ nhưng dù gì cũng xuất sắc so với đám du học sinh Trung Quốc khác, đến hiểu trường còn khen anh không ngớt lời, sợ anh không ăn được món địa phương, còn đặc biệt giới thiệu cho anh vài quán người Hoa nổi tiếng. Hơn nữa, năm đó du học sinh Trung Quốc sang cực nhiều, tính riêng Bắc Kinh đã có một đám con nít, trai gái gì cũng có, vì quả thật không ăn được đồ địa phương, may là lúc đó bà mẹ ở nhà dân cho ở trọ đồng ý nấu ăn cho họ, cả đám họ mỗi năm đưa bà ấy ít tiền, ăn uống phủ phê.
Sandwich không có trong từ điển.
“Sao cậu lại đáng thương thế cơ chứ.” Diệp Mông hoài nghi sâu sắc.
“Không sao, qua cả rồi” Anh mặt dày nói, còn khó chịu: “Nhẹ tí.”
...
Châu Vũ đánh một giấc tới sáng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tối qua, chỉ là sáng thức dậy nhận ra sofa trong phòng khách có hơi lộn xộn, cậu còn khó chịu thầm nghĩ hôm qua trước khi đi ngủ đã dọn rồi, sao lại lộn xộn tiếp. Diệp Mông và Lý Cận Dữ cũng đã dậy, anh Cận Dữ ngầu như thần tượng Hàn Quốc đó của cậu lúc này đang đầu tóc lộn xộn đứng trước cửa toilet, mắt nhắm nghiền, tựa gáy ra sau tường, mặc đồ ngủ rộng rãi bên trong, khoác ngoài sơ mi gọn gẽ đang để mở. Rõ ràng là chưa tỉnh ngủ đã bị lôi đầu dậy. Cửa toilet đang đóng, chắc chị Diệp Mông đang ở trong.
Hai người này sáng sớm dậy thể hiện tình cảm hả? Đi toilet cũng phải có chồng đứng ngoài chầu chực?
Chậc chậc.
“Anh Cận Dữ.” Châu Vũ ngoan ngoãn chào hỏi.
Lý Cận Dữ lười biếng ậm ừ, anh mở mắt, điệu bộ lạnh tanh hỏi cậu: “Đi toilet hả?”
Châu Vũ vội vã nói: “Không, em đi mua đồ ăn sáng, chị Diệp Mông muốn ăn gì, em nhớ chị là người miền Nam, chắc thích uống sữa đậu nành hả?”
Lý Cận Dữ nhìn vào trong, tay đút trong túi, thật sự ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Mua cái gì khác đi, chắc hôm nay chị ấy uống sữa đậu nành không nổi đâu.”
Châu Vũ ngạc nhiên: “Hả? Vậy sữa chua thì sao? Chị khó chịu hả? Sữa chua cũng dễ tiêu.”
“Cũng không luôn.” Lý Cận Dữ nói: “Mua tô đậu đen đi, đừng có mua màu trắng.”
“Dạ, không mua màu trắng, không mua màu trắng.” Châu Vũ lầm bầm ghi nhớ, ngờ nghệch đi mua. Không lâu sau, cửa toilet mở ra, Diệp Mông hơi tái bợt tựa trước cửa toilet, mặt dán lên kính, Lý Cận Dữ quay ngừoi, gác vai lên tường, hai tay đút túi, cúi đầu nhìn cô cười nói: “Còn khó chịu sao?”
Diệp Mông gật đầu, mở mắt đang thương nhìn anh: “Tối qua uống rượu không có cảm giác gì, không biết sao sáng dậy lại... Tự nhiên... thấy trào ngược?”
“Ai bảo chị đi nuốt làm gì.” Lý Cận Dữ cười không ngừng được.
Diệp Mông liếc anh một hồi, nhìn anh cười cợt mà tức tối đánh cho rồi lại chu môi: “Bé yêu, hôn cái.”
Anh ngửa đầu ra sau, ra vẻ che bai tránh đi: “Không, tôi cũng thấy ớn.”
Diệp Mông nổi đoá: “Lý Cận Dữ, đồ của cậu đấy!”
Lý Cận Dữ bình chân như vại, thậm chí còn nhàn nhạt gật đầu, ra vẻ tuỳ chị muốn nói sao thì nói, tôi nói không là không: “Ờ, không, không hôn, hôm nay chị đừng có đụng tôi, cảm ơn chị.”
“...”
Mới sáng hôm sau, Châu Vũ không nán lại một phút, gọi xe vận chuyển tới chuẩn bị chuyển hành lý đi trước, Lý Cận Dữ và Diệp Mông ngồi bên bàn ăn trong bếp, dáng vẻ lười nhác như nhau, trước mặt mỗi người là một bát cháo đậu đen, hình như Diệp Mông ăn không vô, ăn được mấy muỗng chẳng là bao nhiêu, đang cầm điện thoại lưới Weibo của Lý Cận Dữ, Lý Cận Dữ ăn được một nửa, tựa ra sau ghế, tán dóc với Châu Vũ đôi ba câu, chủ yếu là muốn nói với cậu Bắc Kinh có những món trong hẻm nào chính tông ngon lành lại rẻ, món nào là bịp bợp lừa khách du lịch.
“Nếu em thật sự không biết ăn gì thì đi Ngưu Nhai, bên đó đa phần toàn là người Bắc Kinh gốc.” Anh nói.
“Dạ, em nhớ rồi.”
“Có cái hẹn với con gái vẫn nên cố gắng ra tiệm, ga lăng tí.”
“Vâng!”
Diệp Mông lột trứng gà, không thèm ngẩng đầu mà chen vào: “Bé yêu, đưa chị tờ giấy.”
Lý Cận Dữ hút thuốc, mặt dày lạnh lùng nói: “Hết rồi, tối hôm qua rút hết rồi.”
“...”
“Đúng rồi, Phương Nhã Ân kết hôn nữa rồi.” Diệp Mông nhớ ra rồi nói.
“Đỉnh cao.”
Diệp Mông nhét trứng gà vào miệng, giọng điệu hoàn chỉnh, nghe được có chút ngưỡng mộ: “Công nhận, cũng là một cậu em, nghe nói lần này khó cua thật sự.”
“Tôi dễ cua quá đúng không?” Lý Cận Dữ bỗng dưng cảm thấy gì đó, tựa người ra ghế, liếc xéo cô.
“...”
Nửa cái trứng gà nghẹn lại trong miệng của Diệp Mông.
Một sớm rất tĩnh lặng, ve sầu kêu ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng ươm trải trên đất, vạn vật đều trải dài sáng tỏ, tình yêu và thù hận cũng trở nên lãng mạn mà rõ ràng, tất cả mọi cảm xúc tựa như đều tiêu tan.
Lúc Châu Vũ rời đi còn lặng lẽ đóng cửa giúp họ.
Thật ra lần đó ở trên xe, Châu Vũ cảm thấy kiểu gì thì anh Cận Dữ cũng là kiểu cậu chủ ngậm thìa vàng ra đời, được nuôi dưỡng trong lâu đài, theo kinh nghiệm trước giờ của cậu, đàn ông như vậy trông càng đẳng cấp, càng gìau có thì tính thình càng quái gỡ, bất cứ lời dơ bẩn tàn độc nào cũng có thể nói ra, ít nhất thì đám phú nhị đại trường cậu là như thế. Thế nhưng cậu không ngờ rằng, Lý Cận Dữ còn hoà nhã hơn hai ông chủ còn lại nhiều. Đến nỗi cậu còn chủ động hỏi anh và chị quen biết nhau như thế nào, ở anh không có sự trải đời thì cũng là hết sức lạnh lùng và điềm nhiên như nhìn thấu hết mọi sự việc, thế nhưng nói chuyện với anh sẽ càng biết được anh tuỳ tiện lại lịch sự, làm cậu chủ cũng được mà sống một cuộc sống bình thường cũng được. Đúng là số một thế gian.
Thật ra hôm đó trên xe họ trò chuyện với nhau rất nhiều, anh Cận Dữ còn nói cậu nghe ở Bắc Kinh chỗ nào bán nước đậu xanh ngon nhất, bánh kem đậu hũ tiệm nào là chính hiệu, còn rất chân thành khuyên cậu muốn ăn vịt quay Bắc Kinh tuyệt đối đừng đi Toàn Tụ Đức.
Tạm biệt nhé, số một thế gian.
Tạm biệt nhé, chị Diệp Mông.
Núi non xa xôi, chúng ta viết hết lý tưởng và tình yêu nồng nhiệt vào gió.
Chúc ánh dương luôn tuyệt đẹp, tầng mây luôn bay cao, chim non luôn tự do, ngân hà đều bao la, ngọn lửa mãi sáng, mỗi một ngày trong tương lại đều lãng mạn tới khi chết đi.
“Lý Cận Dữ, chị yêu cậu nhường nào, thể giới này sẽ yêu cậu nhường nấy.” -- Diệp Mông.
(Hoàn chính truyện.)
Bình luận facebook