Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Lý Lăng Bạch phút chốc yên lặng hẳn, ngơ ngẩn nhìn cô. Bà ta bỗng có cảm giác hoảng hốt như món đồ của mình bị ai giành mất.
Đầu óc của Lý Trác Phong hiển nhiên không thể nào so với Lý Cận Dữ được, lúc bà ta sinh Lý Trác Phong đã hơn bốn mươi, điều kiện của tử cung không ổn lắm, có thể sinh sản thuận lợi đã là phước lắm rồi. Lý Trác Phong kém thông minh bẩm sinh, đến nay vẫn chưa tính được thành thạo phép cộng trên mười, sao có thể bì được với Lý Cận Dữ từ nhỏ cứ nhìn qua là nhớ kỹ.
Lý Lăng Bạch từ đầu đến đuôi vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã đánh mất thứ gì nhưng lại cảm thấy hình như món đồ ấy sẽ không bao giờ có thể lấy lại được nữa
Trời tháng Sáu không âm u cũng không ngập nắng, nắng chỉ mới lên được một lúc, bây giờ lại bắt đầu mưa lâm râm. Mưa rơi lất phất giữa trời xanh mây trắng, xuyên qua một vết thê lương.
Diệp Mông đứng yên không nhúc nhích, cô muốn nhìn thấy được một chút ăn năn từ ánh mắt Lý Lăng Bạch nhưng bà ta đã không như thế, từ đầu đến cuối vẫn cứ kiêu căng nhìn Diệp Mông.
“Có thể cho tôi biết sao bà lại đối xử với Lý Cận Dữ như thế không?” Lúc sắp đi, Diệp Mông hỏi.
Tất nhiên là Lý Lăng Bạch không nói gì với cô, ánh mắt giễu cợt nhìn cô chăm chăm một lúc: “Cô đúng là giống y mẹ cô, bộ nghĩ mình là đấng cứu thế thật sao?”
Diệp Mông vẫn không biến sắc hỏi: “Vậy là cái chết của mẹ tôi có liên quan đến bà đúng không?”
Lý Lăng Bạch nhìn cô khiêu khích: “Nếu tôi nói là tôi đã giết mẹ cô, cô sẽ còn ở bên con trai tôi không?”
Mưa gió bắt đầu tạt vào từ bên ngoài cửa sổ, chồi non bên mép cửa đính đầy những giọt nước mưa, không biết sao mưa tháng Sáu lại có không khí rét thấu xương, như ngấm vào sâu trong cốt tuỷ, Diệp Mông không kiềm được run rẩy, sống lưng chầm chậm lạnh lên từng đợt một.
Thấy cô không nói gì, khoé môi của Lý Lăng Bạch cuối cùng cũng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười kẻ chiến thắng, cứ như đã chạm tới được điểm đau đớn nhất của Diệp Mông, bà ta thoải mái hả dạ huýt sáo, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Ngay khoảnh khắc bà ta vừa nhỏm dậy, Diệp Mông không biểu cảm lên tiếng: “Sẽ vẫn vậy.”
Lý Lăng Bạch ngồi lại, nụ cười ban nãy giờ cứng đờ, một lúc sau bà ta mới không nhịn được mà cắn răng nghiến lợi mắng nhiếc: “Đê tiện, đê tiện y như mẹ mày--”
Lời còn chưa dứt, Lý Lăng Bạch đã bị hất nước đến rát cả mặt, thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ có thể lập tức ngậm chặt miệng, lực không kém gì lúc bị vả cho một bạt tai.
Trong phòng họp không có camera, Diệp Mông điềm nhiên lau cốc rồi vứt vào sọt rác, cứ như người hất nước không phải cô vậy: “Mẹ tôi là người thế nào còn chưa tới lượt bà bình luận. Cho là bà ấy thật sự có gì đó với Vương Hưng Sinh thì cũng là do tự bà ấy làm sai, đã lựa chọn cách thức ngu ngốc nhất để đền bù rồi, người duy nhất bà ấy có lỗi là bố tôi, vậy thì đã sao, tôi trả giúp bà ấy. Còn bà thì sao, bà làm biết bao nhiêu việc sai trái, có ai trả giúp bà không? Người duy nhất tình nguyện trả giúp bà thì bà đã làm gì với cậu ấy?”
Lý Lăng Bạch chợt không biết vì sao lại có cảm giác tim như bị ai đó móc ra, bà ta chau mày trừng Diệp Mông nghiến từng chữ: “Tao không sai! Là do bọn chúng tự làm việc sai trái, bọn chúng tự áy náy, bọn chúng nhát gan, bọn chúng yếu ớt mới chọn cách tự sát!”
Đúng như Lương Vận An nói, giá trị quan của Lý Lăng Bạch kỳ thực đã méo mó, hoặc có thể nói, bà ta đã hoàn toàn bị Toàn Tư Vân tẩy não triệt để rồi, dù là người thế nào, chỉ cần hắn mắc sai lầm thì làm tổn thương hắn chính là chính nghĩa.
Lý Lăng Bạch tự mình vào vai “thẩm phán” hoặc cũng có thể là Toàn Tư Vân khiến bà ta nhập vai. Bà ta là thẩm phán cao cao tại thượng, nghiêm khắc phán quyết tất cả tội lỗi trên thế gian.
Diệp Mông biết lúc này mình có nói nhiều với bà ta cũng vô ích, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Vậy Lý Cận Dữ của tôi “sai” chỗ nào?”
Lý Lăng Bạch hơi ngỡ ngàng nhìn cô, dường như thất kinh hồn vía vì hai chữ “của tôi”. Một lúc lâu sau bà ta mới nói: “Nó sinh ra đã là một sai lầm.”
Nửa tiếng trước, Lý Cận Dữ cũng ngồi ở đây như thế, hỏi bà ta sao lại làm vậy với mình. Cũng là một tư thế như Diệp Mông, hai người họ thật sự rất giống nhau.
Có quá nhiều điểm sáng trong anh, những điểm sáng ấy luôn nhắc nhở bà ta rằng đứa con này đặc biệt đến nhường nào, anh càng đặc biệt, bà ta càng hận anh: “Muốn biết tại sao không? Đi hỏi ông ngoại mày ấy, tất cả bi kịch hiện giờ đều là do ông ta tạo nên, cuộc đời mày từ khi sinh ra thì đã được định sẵn kết cục rồi. Nếu không vì ông ta, ban đầu tao cũng đã không sinh mày ra.”
Lý Cận Dữ có thể lờ mờ đoán được ít nhiều, anh quay đầu đi, khẽ liếm môi tự giễu cợt: “Người đàn ông đó là ai?”
Lý Lăng Bạch hời hợt trả lời: “Một thằng trai bờ bụi quen được trong quán bar mà thôi, vừa gớm giếc vừa buồn nôn, mày còn tính đi nhận người thân hả?”
“Bà đã ghê tởm ông ấy đến vậy, sao còn sinh tôi ra làm gì?”
“Nếu không phải tại ông ngoại mày bắt tao giữ giống cho nhà họ Lý nhiều một chút thì mày nghĩ tao muốn sinh mày sao lắm sao?” Bà ta cảm thấy nực cười.
“Vậy nên bà mới đòi 15% cổ phần của ông đúng không? Chỉ là bà không biết ông ngoại đã điền thẳng tên tôi. Bố tôi có biết không?”
“Biết, ông ấy là người biết đầu tiên.”
“Ông ấy có thể nhịn được để bà sinh ra tôi sao?”
“Được chứ, ông ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời này, sao lại không nhịn được.”
Đến cuối cuộc nói chuyện, Lý Cận Dữ thậm chí còn không biết nên nói gì, sau cùng anh cong lưng, hai tay đan lại đặt trên đùi, đầu cúi thấp, đôi lúc lại ngẩng đầu thở dài một hơi như đang điều tiết lại cảm xúc của mình, rốt cuộc thì anh vẫn không nhịn được nữa mà đứng lên, không nói năng gì, chỉ kéo ghế sang bên, đá cửa bước ra.
Rõ là đang nén lửa giận.
-
Sau đó, anh lại cứ nhốt mình trong phòng họp. May là phòng họp đó gần như không có bố trí gì, bọn họ bình thường cũng không dùng tới, Lương Vận An chỉ lo anh ở bên trong một mình xảy ra chuyện, sau khi thẩm vấn Toàn Tư Vân được một lát rồi bước ra thấy anh đóng cửa mới vội vã gọi điện báo cho Diệp Mông.
Diệp Mông gặp Lý Lăng Bạch xong, tựa người vào tường trước cửa, nhắn tin cho người bên trong [Bé yêu, mở cửa nào.] Thế là sau vài giây, cách cửa lớn đóng chặt kia lại ngoan ngoãn hé ra. Lương Vận An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm tiếp tục thẩm vấn Toàn Tư Vân.
Bên trong tối tăm, không bật đèn, Diệp Mông chỉ có thể mờ mờ thấy được một chiếc bàn họp tám người, ghế chủ toạ hơi kéo ra, trên bàn có đặt một cái gạc tàn đựng đầy tàn thuốc. Lý Cận Dữ tựa người trên cái ghế đó, chắc là hút hết thuốc rồi, lúc này chỉ ngồi không nghịch hộp quẹt, nhàn hạ cong chân.
Diệp Mông bước tới, tựa trên mép bàn đối diện anh, cúi đầu xem anh nghịch hộp quẹt một cách thành thạo: “Làm gì đấy?”
Đốm lửa xanh phập phùng chao nhảy nhót lên xuống trên khoé ngón tay anh, anh vẫn cúi đầu như cũ, thong thả trả lời: “Chán, đang ngẩn người.”
Cửa đóng chặt, mưa ngoài cửa sổ chầm chậm lớn dần, đánh “tí ta tí tách” lên khung cửa kính, lạnh rét căm.
Diệp Mông khoanh hai tay trước ngực, khom lưng tìm ánh mắt của anh, nửa đùa nửa thật trêu anh: “Anh Dữ?”
Lý Cận Dữ cuối cùng cũng ngẩng đầu quét mắt nhìn cô, cười nhàn nhạt rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch hộp quẹt, lúc trước ép cô gọi là anh, giờ lại có chút ngượng: “Chị né ra đi.”
“Có chuyện gì rồi sao?”
Anh lắc đầu: “Không có gì, sao chị lại tới đây?”
Diệp Mông nhẹ xoa tóc anh: “Chị tới đưa cậu về nhà này, sao thế, vụ án kết thúc chưa?”
Lý Cận Dữ thuận thế bắt lấy tay cô, cầm trong tay mà nghịch: “Sắp rồi.”
Diệp Mông lập tức lên tiếng “Hửm?”, hôm nay Lý Cận Dữ rất mạnh tay, nắn đến xương cô đau âm ỉ, Diệp Mông hơi nghĩ bâng quơ, kiểu này nếu mà “làm” thì chắc là đau chết. Nghĩ bụng bèn âm thầm vạch ra giới hạn cho mình, tuyệt đối không thể chọc vào anh những lúc thế này.
Mưa bên ngoài tí tách rơi đập vào bệ cửa: “Đau.” Diệp Mông rút tay lại, bất mãn trách móc như một con mèo nhỏ.
Anh níu lại cười cười, cứ như không tin lắm: “Trên giường cũng chưa nghe chị kêu vang tới vậy.” Tiếp sau đó liền ngẩng đầu, tựa ra ghế, cuối cùng cũng chú ý đến tóc của cô, thản nhiên hỏi: “Kiểu tóc gì đây?”
Diệp Mông vốn định đánh anh, tay còn chưa đưa ra đã lập tức nắm lấy lọn tóc xoăn: “Uốn gợn kiểu Hàn đấy.”
“Làm vậy làm gì?”
“Nhìn trẻ ra” Diệp Mông nói: “Chị thấy giờ chị đứng cạnh cậu trông như em gái ấy, vừa nãy có cậu em còn hỏi chị có phải sinh viên không đấy.”
“Cậu em nào?” Lý Cận Dữ hơi cụp mắt.
Diệp Mông cười như được mùa, nắn nắn cằm anh rồi trêu: “Ghen rồi kìa.”
Ban đầu anh còn cười, vờ như không có gì mà ngẩng đầu: “Có đâu, cậu em nào đó thôi mà.”
Nói xong liên tiếp mấy câu “Có đâu”,“Làm gì có chuyện đó” với cả “Tôi đâu có nhỏ nhen tới vậy”, anh tựa cả người vào ghế, mí mắt chùng xuống, sắc mặt lạnh đi hẳn, vừa làm bộ làm tịch phủi phủi bụi trên áo vừa nói: “Ừ đấy, tôi ghen rồi đấy, vừa lòng chưa?”
Diệp Mông tựa trên mép bàn, nhìn anh chăm chăm với anh mắt dịu dàng nhất, cứ như tình yêu đã dâng đầy con tim, người đàn ông này đã cho cô quá nhiều rung động và do dự.
Ai mà không là thiếu niên cơ chứ.
Lý Cận Dữ của cô, đến tận bây giờ, vẫn là thiếu niên.
Diệp Mông hạ thấp người, ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ lên trán anh đầy thương yêu: “Lý Cận Dữ, sau này không cần phải nén nhịn, lúc ghen, lúc không vui, dù chỉ một chút cảm xúc nhỏ nhoi cũng phải nói với chị, cậu không phải là tên biến thái, những cảm xúc này đều rất bình thường, chị cũng sẽ có lúc như vậy, người khác để ý cậu một chút chị cũng sẽ không vừa ý. Dù tính chiếm hữu của cậu có lớn thế nào, cần thiết thì chúng ta cùng đi khám bệnh, cùng uống thuốc. Cậu đừng cảm thấy bản thân bất thường. Thật ra cuộc sống có lúc sẽ thế đấy, người khác nhìn chúng ta thì quá lắm cũng chỉ xem trọng hoặc xem thường thôi, bản thân chúng ta phải học được cách đối diện với chính mình. Dù là ở nơi núi cao vời vợi hay động sâu thăm thẳm, chỉ cần tấm lòng bẳng phẳng với trời đất sẽ không sợ ngã đau. Dù là có ngã đi chăng nữa chị cũng sẽ đệm cho cậu. Cậu chỉ cần là chính mình thôi.”
-
Cảnh sát cuối cùng cũng tìm được thi thể của Ngu Vi, sau đó qua những vết thương có độ nông sâu không giống nhau mà xác định được Ngu Vi quả thật mắc chứng trầm cảm nặng.
Tin tức tử vong của Ngu Vi được lan truyền nhanh chóng, từ đầu đến cuối vẫn có người không tin, mắng nhiếc chửi rủa nhốm nháo cả trang mạng. Mãi đến lúc phía cảnh sát đưa ra thông báo cuối cùng rối cả thế giới mới hoàn toàn im ắng, tắt hẳn âm thanh.
Cái chết của Ngu Vi hoàn toàn không hề khiến họ có chút áy náy. Ngoài trừ vài bình luận dạo thương tiếc với sự đau khổ của người hâm mộ. Đến cả Lương Vận An cũng đau xót mà mắng cô bé này ngốc nghếch.
Cô hoa khôi cảnh sát xúc động mà nói: “Không có ai có thể sống nổi trước dư luận gặt gỏng như thế, dù là Ngu Vi thì cũng không ngoại lệ, tôi cứ nghĩ cô ấy không quan tâm cách nghĩ của người khác. Chặng đường tâm lý của Ngu Vi rất có ý nghĩa, ban đầu cô ấy tạo livestream tự sát, nhất định đã dự tính được người hâm mộ sẽ báo cảnh sát. Có thể thấy rõ thật ra cô ấy không muốn chết, rõ là cuộc tẩy não của Toàn Tư Vân đâu có hoàn toàn thành công, vậy tại sao cuối cùng vẫn không thể kiểm soát được cơ chứ?”
Chẳng ai đoán ra được.
Thế nhưng càng khiến người ta không ngờ hơn là vào một buổi khuya sau khi Ngu Vi chết, Weibo của cô đột nhiên được cập nhật, lúc ấy còn doạ mất vài người đến nỗi hôm sau còn phải đến khám ở khoa tâm thần.
[@NguViv: “Là ai đã giết con chim cổ đỏ?” “Là tôi, là tôi, tôi dùng bình luận làm lưỡi kéo, cắt đi lông vũ của nó.” “Là ai đã giết con chim cổ đỏ?” “Là tôi, là tôi, tôi lấy miệng lưỡi làm con dao sắc bén, cứa mất đôi cánh của nó.” -- <Là ải đã giết chim cổ đỏ>. Ai sẽ lại là con chim cổ đỏ tiếp theo đây? Là mày, là mày, hay là mày?]
Bên dưới cùng Weibo còn có một bức ảnh đính kèm, những người nhìn thấy được trạng thái này trong đêm đó đều được một phen kinh hồn bạt vía, thậm chí có người còn vứt điện thoại xuống dưới lầu.
Vì trong bức ảnh đó chỉ có một đôi mắt của Ngu Vi, đôi mắt đó trông cực kỳ kinh khủng, nó nhìn thẳng, nhìn chăm bẳm vào ống kính, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người. Ngu Vi không phải là một cô gái xinh từ trong trứng hay gì cả, việc để mặt mộc làm blogger luôn gây tranh cãi không dứt. Trong tấm ảnh, đôi mắt của cô hoảng loạn trừng lớn hết mức, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên toàn nhân thế, nghe nói đó là phản ứng tự nhiên của con người trước khi chết, nhãn cầu lồi ra như mắt ếch, hoàn toàn không chút đẹp đẽ, máu còn chảy xuống ở đuôi mắt, thậm chí còn trừng thẳng vào ống kính với ý cười chết chốc, cứ như đang nói--
Tao đang nhìn chúng mày đấy.
Cảnh sát điều tra ra được đây là một dòng trạng thái hẹn giờ, hẳn là trước lúc chết Ngu Vi đã cài đặt sẵn chế độ hẹn giờ. Có cái chắc bức ảnh đã được chụp trước theo kiểu cosplay.
Lương Vận An cho rằng đây là một màn báo thù hết sức ngu xuẩn, dùng chính tính mạng của bản thân để đổi lấy ám ảnh tâm lý của những con người kia. Cách thức này vừa cực đoan lại vừa khiến người ta đau xót nhưng lại không hiểu sao có vẻ rất phù hợp với tính cách thẳng thắng của Ngu Vi. Không phải ai trên đời này cũng có thể rèn luyện để nắm vững được quy tắc sinh tồn, có người đâu đâu cũng được cơ hội, có người trốn chạy cho đến chết, có người luôn phải dè dặt, cũng có người lại liều lĩnh coi cái chết như sự tuần hoàn.
Giấc mơ của hiện thực đổ nát đến mức nào thì ác ma mới có thể ôm lấy anh trong lúc chìa tay về phía cô. Còn Ngu Vi đã tuyệt vọng đến nhường nào, khiến cô phải dùng cách thức đầy ác ý và tàn khốc như thế để ra đi.
-
Vụ án lớn 6:28 cuối cùng cũng dần hạ màn. Trong số 100 người tự sát, ngoại trừ Ngu Vi và cậu trai mười chín tuổi kia, những người còn lại đều đã được cảnh sát cứu giúp kịp thời. Lương Vận An đem toàn bộ 98 bộ hồ sơ ghi chép đến văn phòng của Phương Chính Phàm.
“ “Dẫn Chân Đại Sư quả thật không phải tà giáo, quá lắm cũng chỉ là một tổ chức lừa đảo, Toàn Tư Vân cũng quả thật không có tẩy não họ, thậm chí Toàn Tư Vân là ai họ còn không biết nhưng thật sự có thể tra thử sổ sách của Lý Lăng Bạch, mỗi năm bà ta đều có nhiều tiền làm từ thiện đến thế, Tôi nghĩ ắt hẳn phải có những nguồn thu không rõ ràng. Bao gồm cả cái tên “Dẫn Chân” này, theo như lời khai của họ thì người gia nhập “Dẫn Chân” ít nhiều gì cũng có một số bí mật không thể nói với ai, hoặc là bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nặng. Mà những bí mật không thể nói ra này cuối cùng sẽ biến thành hung khí ép họ tự sát.”
Phương Chính Phàm nghe rồi nhíu mày: “Nói tiếp đi.”
Lương Vận An nói: “Những người gia nhập “Dẫn Chân”, có người thì biết được qua một nhóm những người bị trầm cảm, có người thì như Châu Vũ, nhìn thấy quyển sách đó, còn một số người khác được bạn bè giới thiệu cho những “bác sĩ chữa trị tâm lý” tương ứng, mà những người này đều có một nỗi đau đớn, ít nhiều gì cũng đã từng mắc phải ít sai lầm, không muốn người thân bạn bè biết được, muốn tìm nơi nào đó để dốc hết bầu tâm sự, muốn có được sự lượng. Ban đầu họ hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào các bác sĩ tâm lý dưới trướng Lý Lăng Bjach, trong quá trình “trị liệu” không ngừng, họ yếu ớt bộc lộ với nhau, những “bác sĩ chữa trị tâm lý” này sẽ thông kê hết tư liệu của từng người để nắm thóp, tiện cho sau này lợi dụng hoặc lừa gạt lẫn nhau. Có nhiều người không chịu được nên đã chọn con đường bi kịch.”
Lúc này ngoài trời đang âm u, cỏ mọc chen chúc nhau những tán cây.
Phương Chính Phàm: “Vụ tự sát này là do ai lên kế hoạch?”
“Họ nói là do bác sĩ tâm lý ra thông báo, nếu như không làm theo sẽ kể ra bí mật của họ với người thân bạn bè của họ, tôi thật sự cảm thấy không biết đám người này nghĩ gì trong đầu, không tin tưởng người thân bạn bè, không tin tưởng bệnh viện chính quy lại đi tin mấy lời nhảm nhí của bọn lừa đảo” Lương Vận An gãi muốn tróc da đầu: “Lần này thật sự phải cảm ơn Ngu Vi, nếu không nhờ cô ấy nhanh chóng công bố về việc tự sát trên mạng, những người còn lại cũng vẫn không dám nói với bạn bè người thân.”
Nghĩ đến đây, Lương Vận An lại cảm thấy tê rần cả đầu.
“Vậy nghi thức của nữ sinh đại học A lúc tự sát kia thì sao?” Phương Chính Phàm hỏi.
“Theo lời bọn họ thì quả thật bác sĩ tâm lý có nhắc đến một thứ nghi thức như vậy, bịa bậy ra sau lưng cái chết là một cánh cửa, sau cánh cửa không phân đẳng cấp không có kỳ thị gì đó, tóm lại là lừa họ đừng có sợ cái chết, cứ can đảm mà chết. Chết rồi thì sẽ trùng sinh gì gì đó. Nhưng mà vẫn còn kém xa với tà giáo, không có liên quan đến chính trị các thứ, như cố vấn tâm lý của chúng ta nói đấy, Lý Lăng Bạch phần nhiều đã bị Toàn Tư Vân tẩy não rồi, bà ta tự mình vào vai thẩm phán, việc này là một cách phán quyết đối với những kẻ phạm phải sai lầm. Kể cả việc đối xử với Lý Cận Dữ cũng vậy.”
“Lý Cận Dữ?” Phương Chính Phàm hồ nghi nhíu mày, hớp một ngụm trà rồi lại hỏi tiếp: “Có chuyện gì sao?”
Lương Vận An phát hiện nhìn đám người tuổi trung niên uống trà thật đáng sợ, chỉ đưa hồ sơ vụ án sang: “Lý Lăng Bạch ngoại tình, sinh ra Lý Cận Dữ, bởi vì không phải là con của chồng bà ta, Lý Cận Dữ luôn phải lớn lên trong sự bạo lực gia đình của bà ta, sau này còn bị Lý Lăng Bạch tố cáo là có ý đồ muốn cưỡng dâm bà ta, tôi đoán đây đều là do bị Toàn Tư Vân tẩy não. Còn có vụ lừa đảo phương pháp Loci mấy năm trước, lúc đó Lý Cận Dữ còn nhỏ, bị mấy ông già lợi dụng, thật ra lúc đó phía cảnh sát của chúng ta cũng đã ra thông cáo rằng chuyện này không liên quan tới cậu ấy. Còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
“Lý Lăng Bạch vẫn cứ đang làm ầm ĩ đòi gặp Lý Cận Dữ.”
“Gặp cái quần què! Cứ để con mụ ấy hét đi!” Phương Chính Phàm tức muốn bể phổi, đụng phải một bà mẹ như thế này: “Việc cấp bách trước mắt là phải làm cho Toàn Tư Vân mở miệng.”
Lương Vận An nói: “Lý Cận Dữ nói tìm ra con trai của bà ta là Toàn Tư Vân sẽ mở miệng.”
Phương Chính Phàm hoài nghi: “Con trai bà ta không phải đang ở Mỹ sao?”
Lương Vận An nói lại rành mạch những gì Lý Cận Dữ nói hôm đó lúc đi: “Lý Cận Dữ nói con trai bà ta hẳn là ở trong nước, hơn nữa gần đầy Toàn Tư Vân nhất định có từng đến thăm. Bởi vì cậu ấy nói nếu thật sự giống như những gì cố vấn tâm lý của chúng ta nói rằng Toàn Tư Vân giăng ra một kế hoạch lớn như vậy là để Lý Lăng Bạch cam tâm tình nguyện nhận tội thay mình, vào Cục Cảnh sát, vậy thì bà ta nhất định đã chuẩn bị về việc bị bắt, vụ tự sát này làm chết bao nhiêu người không phải là mục đích của bà ta, bà ta chỉ muốn dẫn ra một sự kiện chấn động an ninh toàn quốc, để Lý Lăng Bạch nhận tội thay mình ở trước mặt tất cả mọi người. Vậy thì bà ta hoàn toàn không có ý định ra nước ngoài.”
“Tứ hợp viện!” Phương Chính Phàm loé lên tia sáng, gần như buột miệng: “Hôm đó ở sân bay về bà ta tới tứ hợp viện.”
Phía sau có tiếng chuyên gia tâm lý trẻ tuổi xen vào: “Không cần điều tra nữa, Toàn Tư Vân khai cả rồi.”
“Sao lại đột ngột vậy?” Phương Chính Phàm ngơ ngác.
“Hôm qua Toàn Tư Vân gặp Lý Cận Dữ.”
“Cậu ấy nói gì với bà ta sao?” Phương Chính Phàm hiếu kỳ không thôi, hai con mắt sáng rực, sáng tới chói cả cái đầu trọc.
“Lý Cận Dữ biết dẫn dắt lắm” Người đàn ông đút hai tay trong túi, tựa tường cười cười: “Chỉ nói có một câu.”
“Cậu đừng có vòng vo nữa, nói mau đi.”
“Anh ta nói” Người đàn ông tường thuật lại: “Nếu mà cậu con trai này của cô thật sự có trên đời, muốn tìm ra chỉ cần xem camera là được. Cô có chắc muốn em đích thân ra tay không? Nếu cô đã không muốn cậu ta bị lộ thì giấu cậu ta cho kỹ vào, nếu không em thật sự không khống chế được mà ngứa ngáy tay chân muốn biết chủ nhân của chiếc xe đua nát năm đó đến cái bánh xe cũng không có kia là ai.”
-
Đèn sáng rực trong phòng thẩm vấn, cứ như tụ lại tất cả tia sáng dưới ánh mặt trời, hết sức chói mắt.
Toàn Tư Vân che mắt: “Vì một trò chơi.”
Người thẩm vấn tựa như không dám tin vào tai mình, hai người nhìn nhau: “Bà nói lại lần nữa đi?”
Trong phòng thẩm vấn chỉ có hai nhân viên cảnh sát, ngoài kính thuỷ tinh một chiều gần như đứng đầy cả người, Phương Chính Phàm, Lương Vận An, chuyên gia tâm lý, vâng vâng.
Toàn Tư Vân hoàn toàn không cảm xúc, như một tảng thịt heo đông lạnh, giọng điệu cũng lạnh tanh: “Vào cái năm mà Lý Lăng Bạch là hàng xóm của tôi, chúng tôi từng chơi một trò chơi, tên là “Người phán quyết”. Mỗi lần cân nhắc một “người phán quyết”, chúng tôi sẽ bắt một con kiến, bứt đi sáu chân của nó, sau đó bỏ vào cái hốc cây hoè lớn trong sân, để nó không nhúc nhích được, không biết các người có phát hiện ra không, kiến bị bứt mất chân vẫn có thể sống rất lâu.”
Bên ngoài kính một chiều, chuyên gia tâm lý giải thích: “Theo tâm lý ám thị thì Toàn Tư Vân và Lý Lăng Bạch đều có ham muốn làm “người phán quyết”, với bọn họ thì cây hoè kia chính là một nhà giam, ngược đãi giết hại động vật nhỏ, bứt chân kiến, như vậy có thể coi họ là tâm lý biến thái rồi.”
Toàn Tư Vân nói: “Sau đó, gốc cây không còn đủ nữa, Lý Lăng Bạch đề nghị bảo để trên bệ cửa sổ nhà người khác, nhà nào bị phán quyết, chúng tôi sẽ bứt chân kiến để trên bệ cửa nhà đó. Sau đó kiến cũng không đủ nữa, Lý Lăng Bạch bắt đầu bắt giun, cắt ra từng đót một, đặt lên bệ cửa sổ nhà người khác. Cuối cùng sau đó bị người ta bắt được, người lớn nhà đó cầm chổi đuổi đánh chúng tôi, Lý Lăng Bạch đổ hết mọi trách nhiệm cho tôi, lúc đó tôi có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích. Bố mẹ tôi lúc đó lại ký nợ tài sản của nhà họ Lý, bọn họ chỉ đành mang tôi đến từng hộ từng nhà mà xin lỗi, Lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định phải khiến Lý Lăng Bạch cam tâm tình nguyện gánh hoạ cho tôi một lần.”
Cả trong lẫn ngoài phòng thẩm vấn đều yên lặng tĩnh mịch, người như thế này vốn đã tự mang khiếm khuyết tâm nhưng khi ngồi nghe ở phòng thẩm vấn về người thật việc thật, Lương Vận An thấy vừa hoảng loạn vừa nổi cả da gà.
Toàn Tư Vân như đã đắm chìm vào hồi ức của chính mình, thậm chí càng nói càng hăng, ánh mắt còn ánh lên chút ánh sáng không rõ vì đâu, bà ta cười nói: “Lý Lăng Bạch mắc chứng tinh thần phần liệt, có lúc mụ ta còn sẽ không khống chế nổi vì sao bản thân lại có hành vi như vậy. Tôi trở thành bác sĩ của cô ta, tẩy não cô ta ít nhất cũng đã năm năm, cô ta rất tin tưởng tôi, đến nỗi thật sự tin rằng con trai mình muốn cưỡng dâm mình, muốn móc tử cung mình ra, để mình không có con được nữa, muốn tống Lý Cận Dữ vào tù còn không được.”
“Sau đó thì sao?”
“Vì Lý Cận Dữ quá thông minh nên rất phiền, vậy nên tôi chỉ có thể ly gián mối quan hệ của hai người họ, để Lý Lăng Bạch căm ghét cậu ta.”
“Bà tẩy não Lý Lăng Bạch như thế nào?”
“Mưa dầm thấm lâu, làm cô ta trở nên khiếp sợ, còn mắc hoang tưởng nữa, tất nhiên trong chuyện này còn phải có những lúc giả thần giả quỷ. Cô ta chột dạ, cô ta đã phạm sai lầm, thế nên lâu ngày dài tháng, đến bản thân cô ta còn không phân biệt được hiện thực và ảo tưởng. Tôi đã nói rồi, cô ta bị tâm thần phân liệt, không tin thì các người cứ việc đi điều tra bệnh án.”
Người thẩm vấn cúi đầu ghi chép: “Nói tiếp đi.”
“Hôm đó gặp Lý Cận Dữ ở nhà, cậu ta đến tìm Lỗ Minh Bá xin cách thức liên lạc với Thái Nguyên Chính tôi liền biết ngay là cậu ta đang điều tra về “Dẫn Chân”, vậy nên tôi đã bảo Thái Nguyên Chính đưa địa chỉ khu nhà đó cho Lý Cận Dữ, sau đó cố tình xuất hiện ở đó để cậu ta thấy.”
Lần này cả phòng thẩm vấn đều nuốt ngược hơi thở vào trong, người đàn bà này tính toán thật sự thâm sâu.
“Bà không sợ thật sự sẽ tra ra chứng cứ của bà sao?”
“Kế hoạch được tôi giăng lưới lâu đến vậy, bất cứ khả năng nào cũng đều đã được tôi dự tính trước, thậm chí tôi còn nghĩ nếu Lý Lăng Bạch không tình nguyện nhận tội thay tôi thì tôi nên dẫn dụ cô ta thế nào, còn lỡ đâu lúc Lý Lăng Bạch lại lần nữa đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tôi thì nên ứng phó thế nào, tất cả chứng cứ trong tay cô ta tôi đều có. Riêng việc bỏ túi tiền buôn đồ cổ đã lên tới hơn trăm triệu.”
Người thẩm vấn nói: “Vậy là điều duy nhất bà không ngờ tới là Lý Cận Dữ biết chuyện của con trai bà đúng không?”
“Đúng.”
Nhất thời không biết nói gì: “Vậy “Dẫn Chân Đại Sư” rốt cuộc là ai? Là bà hay là Lý Lăng Bạch?”
“Ai cũng là hắn, mà cũng chẳng ai là hắn.”
Có lẽ Lương Vận An sẽ mãi mãi ghi nhớ biểu cảm hôm đó lúc Toàn Tư Vân nói, bà ta có vẻ sợ hãi, hơi khó tả: “ “Dẫn Chân”, dẫn dắt những cảm xúc chân thật nhất từ nội tâm con người, nào là ác ý, thiện ý, chỉ cần là cảm xúc chân thật nhất thì chính là “Dẫn Chân”, ai mà chả có, anh cảnh sát, các anh không có ác ý sao? Tôi không tin đâu. Vùa nãy lúc ghi chép tôi đã nhìn thấy rồi đấy, lúc anh cảnh sát bên cạnh nói chuyện, anh luôn nhịp ngón trỏ lên bàn, chứng tỏ anh thấy rất nhàm chán. Anh cho rằng anh ta toàn hỏi những câu vô bổ đúng không? “Dẫn Chân” không phải tôi cũng không phải Lý Lăng Bạch, hoàn toàn không đại diện cho ai, mỗi người các người đều có thể là “Dẫn Chân”, chỉ cần trong lòng các người có ác ý mà thôi.”
Ôi trời ạ, Lương Vận An chưa bao giờ cảm thấy sống lưng mình lạnh tới vậy, trên trán Phương Chính Phàm cũng đã lấm tấm mồ hôi, ông thẳng tay mở máy phát thanh ở gian ngoài: “Đừng có ở đây suy đoán cảnh sat, thiện ý của tôi nằm ở chỗ tôi sẽ thu thập nhiều chứng cứ hơn, thay mặt quần chúng nhân dân thỉnh cầu cơ quan thi hành pháp luật để bà và “người phán quyết” của bà mọt gông trong tù!”
...
Cuối tháng Bảy, những người dưới trướng của Lý Lăng Bạch bị đưa đi điều tra, toàn bộ hoạt động kinh doanh của Hạn Hải Lan Can bị đóng băng, vụ án “Dẫn Chân” lừa đảo, vụ buôn lậu đồ cổ và vụ tự sát tập thể 6:28 toàn bộ được chính thức phát động điều tra, Lý Trường Thanh đã dứt áo về hẳn nước Anh, đợi đến năm sau mở phiên toà của Lý Lăng Bạch sẽ về lại.
Mây mù mấy ngày liên tiếp dần tan ra, ánh nắng non nớt rơi trước cổng Cục Cảnh sát, ánh sáng cứ như phím đàn nhảy nhót, từng nấc lan lên bệ cửa. Không khí bên trong cuối cùng cũng thoải mái hơn được một ít, chỉ là bởi vì vụ án tự sát tập thể này có số lượng người bị hại đông nên giỏ hoa với cờ thưởng người nhà người bị hại mang tới cũng sắp lấp hết cả cổng, Phương Chính Phàm còn đang sầu không biết xử lý sao thì Lương Vận An đã ngâm nga một đoạn nhạc bước qua phía ông, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhảu.
Phương Chính Phàm và Ngải Khả Thân vẫy tay với anh: “Cậu đem mớ giỏ hoa với cờ thưởng này làm sao mà gửi hết tới nhà Lý Cận Dữ cho tôi đi. Cứ nói là chút lòng thành quần chúng nhân dân tặng cho cậu ta.”
Đầu óc của Lý Trác Phong hiển nhiên không thể nào so với Lý Cận Dữ được, lúc bà ta sinh Lý Trác Phong đã hơn bốn mươi, điều kiện của tử cung không ổn lắm, có thể sinh sản thuận lợi đã là phước lắm rồi. Lý Trác Phong kém thông minh bẩm sinh, đến nay vẫn chưa tính được thành thạo phép cộng trên mười, sao có thể bì được với Lý Cận Dữ từ nhỏ cứ nhìn qua là nhớ kỹ.
Lý Lăng Bạch từ đầu đến đuôi vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã đánh mất thứ gì nhưng lại cảm thấy hình như món đồ ấy sẽ không bao giờ có thể lấy lại được nữa
Trời tháng Sáu không âm u cũng không ngập nắng, nắng chỉ mới lên được một lúc, bây giờ lại bắt đầu mưa lâm râm. Mưa rơi lất phất giữa trời xanh mây trắng, xuyên qua một vết thê lương.
Diệp Mông đứng yên không nhúc nhích, cô muốn nhìn thấy được một chút ăn năn từ ánh mắt Lý Lăng Bạch nhưng bà ta đã không như thế, từ đầu đến cuối vẫn cứ kiêu căng nhìn Diệp Mông.
“Có thể cho tôi biết sao bà lại đối xử với Lý Cận Dữ như thế không?” Lúc sắp đi, Diệp Mông hỏi.
Tất nhiên là Lý Lăng Bạch không nói gì với cô, ánh mắt giễu cợt nhìn cô chăm chăm một lúc: “Cô đúng là giống y mẹ cô, bộ nghĩ mình là đấng cứu thế thật sao?”
Diệp Mông vẫn không biến sắc hỏi: “Vậy là cái chết của mẹ tôi có liên quan đến bà đúng không?”
Lý Lăng Bạch nhìn cô khiêu khích: “Nếu tôi nói là tôi đã giết mẹ cô, cô sẽ còn ở bên con trai tôi không?”
Mưa gió bắt đầu tạt vào từ bên ngoài cửa sổ, chồi non bên mép cửa đính đầy những giọt nước mưa, không biết sao mưa tháng Sáu lại có không khí rét thấu xương, như ngấm vào sâu trong cốt tuỷ, Diệp Mông không kiềm được run rẩy, sống lưng chầm chậm lạnh lên từng đợt một.
Thấy cô không nói gì, khoé môi của Lý Lăng Bạch cuối cùng cũng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười kẻ chiến thắng, cứ như đã chạm tới được điểm đau đớn nhất của Diệp Mông, bà ta thoải mái hả dạ huýt sáo, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Ngay khoảnh khắc bà ta vừa nhỏm dậy, Diệp Mông không biểu cảm lên tiếng: “Sẽ vẫn vậy.”
Lý Lăng Bạch ngồi lại, nụ cười ban nãy giờ cứng đờ, một lúc sau bà ta mới không nhịn được mà cắn răng nghiến lợi mắng nhiếc: “Đê tiện, đê tiện y như mẹ mày--”
Lời còn chưa dứt, Lý Lăng Bạch đã bị hất nước đến rát cả mặt, thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ có thể lập tức ngậm chặt miệng, lực không kém gì lúc bị vả cho một bạt tai.
Trong phòng họp không có camera, Diệp Mông điềm nhiên lau cốc rồi vứt vào sọt rác, cứ như người hất nước không phải cô vậy: “Mẹ tôi là người thế nào còn chưa tới lượt bà bình luận. Cho là bà ấy thật sự có gì đó với Vương Hưng Sinh thì cũng là do tự bà ấy làm sai, đã lựa chọn cách thức ngu ngốc nhất để đền bù rồi, người duy nhất bà ấy có lỗi là bố tôi, vậy thì đã sao, tôi trả giúp bà ấy. Còn bà thì sao, bà làm biết bao nhiêu việc sai trái, có ai trả giúp bà không? Người duy nhất tình nguyện trả giúp bà thì bà đã làm gì với cậu ấy?”
Lý Lăng Bạch chợt không biết vì sao lại có cảm giác tim như bị ai đó móc ra, bà ta chau mày trừng Diệp Mông nghiến từng chữ: “Tao không sai! Là do bọn chúng tự làm việc sai trái, bọn chúng tự áy náy, bọn chúng nhát gan, bọn chúng yếu ớt mới chọn cách tự sát!”
Đúng như Lương Vận An nói, giá trị quan của Lý Lăng Bạch kỳ thực đã méo mó, hoặc có thể nói, bà ta đã hoàn toàn bị Toàn Tư Vân tẩy não triệt để rồi, dù là người thế nào, chỉ cần hắn mắc sai lầm thì làm tổn thương hắn chính là chính nghĩa.
Lý Lăng Bạch tự mình vào vai “thẩm phán” hoặc cũng có thể là Toàn Tư Vân khiến bà ta nhập vai. Bà ta là thẩm phán cao cao tại thượng, nghiêm khắc phán quyết tất cả tội lỗi trên thế gian.
Diệp Mông biết lúc này mình có nói nhiều với bà ta cũng vô ích, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Vậy Lý Cận Dữ của tôi “sai” chỗ nào?”
Lý Lăng Bạch hơi ngỡ ngàng nhìn cô, dường như thất kinh hồn vía vì hai chữ “của tôi”. Một lúc lâu sau bà ta mới nói: “Nó sinh ra đã là một sai lầm.”
Nửa tiếng trước, Lý Cận Dữ cũng ngồi ở đây như thế, hỏi bà ta sao lại làm vậy với mình. Cũng là một tư thế như Diệp Mông, hai người họ thật sự rất giống nhau.
Có quá nhiều điểm sáng trong anh, những điểm sáng ấy luôn nhắc nhở bà ta rằng đứa con này đặc biệt đến nhường nào, anh càng đặc biệt, bà ta càng hận anh: “Muốn biết tại sao không? Đi hỏi ông ngoại mày ấy, tất cả bi kịch hiện giờ đều là do ông ta tạo nên, cuộc đời mày từ khi sinh ra thì đã được định sẵn kết cục rồi. Nếu không vì ông ta, ban đầu tao cũng đã không sinh mày ra.”
Lý Cận Dữ có thể lờ mờ đoán được ít nhiều, anh quay đầu đi, khẽ liếm môi tự giễu cợt: “Người đàn ông đó là ai?”
Lý Lăng Bạch hời hợt trả lời: “Một thằng trai bờ bụi quen được trong quán bar mà thôi, vừa gớm giếc vừa buồn nôn, mày còn tính đi nhận người thân hả?”
“Bà đã ghê tởm ông ấy đến vậy, sao còn sinh tôi ra làm gì?”
“Nếu không phải tại ông ngoại mày bắt tao giữ giống cho nhà họ Lý nhiều một chút thì mày nghĩ tao muốn sinh mày sao lắm sao?” Bà ta cảm thấy nực cười.
“Vậy nên bà mới đòi 15% cổ phần của ông đúng không? Chỉ là bà không biết ông ngoại đã điền thẳng tên tôi. Bố tôi có biết không?”
“Biết, ông ấy là người biết đầu tiên.”
“Ông ấy có thể nhịn được để bà sinh ra tôi sao?”
“Được chứ, ông ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời này, sao lại không nhịn được.”
Đến cuối cuộc nói chuyện, Lý Cận Dữ thậm chí còn không biết nên nói gì, sau cùng anh cong lưng, hai tay đan lại đặt trên đùi, đầu cúi thấp, đôi lúc lại ngẩng đầu thở dài một hơi như đang điều tiết lại cảm xúc của mình, rốt cuộc thì anh vẫn không nhịn được nữa mà đứng lên, không nói năng gì, chỉ kéo ghế sang bên, đá cửa bước ra.
Rõ là đang nén lửa giận.
-
Sau đó, anh lại cứ nhốt mình trong phòng họp. May là phòng họp đó gần như không có bố trí gì, bọn họ bình thường cũng không dùng tới, Lương Vận An chỉ lo anh ở bên trong một mình xảy ra chuyện, sau khi thẩm vấn Toàn Tư Vân được một lát rồi bước ra thấy anh đóng cửa mới vội vã gọi điện báo cho Diệp Mông.
Diệp Mông gặp Lý Lăng Bạch xong, tựa người vào tường trước cửa, nhắn tin cho người bên trong [Bé yêu, mở cửa nào.] Thế là sau vài giây, cách cửa lớn đóng chặt kia lại ngoan ngoãn hé ra. Lương Vận An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm tiếp tục thẩm vấn Toàn Tư Vân.
Bên trong tối tăm, không bật đèn, Diệp Mông chỉ có thể mờ mờ thấy được một chiếc bàn họp tám người, ghế chủ toạ hơi kéo ra, trên bàn có đặt một cái gạc tàn đựng đầy tàn thuốc. Lý Cận Dữ tựa người trên cái ghế đó, chắc là hút hết thuốc rồi, lúc này chỉ ngồi không nghịch hộp quẹt, nhàn hạ cong chân.
Diệp Mông bước tới, tựa trên mép bàn đối diện anh, cúi đầu xem anh nghịch hộp quẹt một cách thành thạo: “Làm gì đấy?”
Đốm lửa xanh phập phùng chao nhảy nhót lên xuống trên khoé ngón tay anh, anh vẫn cúi đầu như cũ, thong thả trả lời: “Chán, đang ngẩn người.”
Cửa đóng chặt, mưa ngoài cửa sổ chầm chậm lớn dần, đánh “tí ta tí tách” lên khung cửa kính, lạnh rét căm.
Diệp Mông khoanh hai tay trước ngực, khom lưng tìm ánh mắt của anh, nửa đùa nửa thật trêu anh: “Anh Dữ?”
Lý Cận Dữ cuối cùng cũng ngẩng đầu quét mắt nhìn cô, cười nhàn nhạt rồi lại tiếp tục cúi đầu nghịch hộp quẹt, lúc trước ép cô gọi là anh, giờ lại có chút ngượng: “Chị né ra đi.”
“Có chuyện gì rồi sao?”
Anh lắc đầu: “Không có gì, sao chị lại tới đây?”
Diệp Mông nhẹ xoa tóc anh: “Chị tới đưa cậu về nhà này, sao thế, vụ án kết thúc chưa?”
Lý Cận Dữ thuận thế bắt lấy tay cô, cầm trong tay mà nghịch: “Sắp rồi.”
Diệp Mông lập tức lên tiếng “Hửm?”, hôm nay Lý Cận Dữ rất mạnh tay, nắn đến xương cô đau âm ỉ, Diệp Mông hơi nghĩ bâng quơ, kiểu này nếu mà “làm” thì chắc là đau chết. Nghĩ bụng bèn âm thầm vạch ra giới hạn cho mình, tuyệt đối không thể chọc vào anh những lúc thế này.
Mưa bên ngoài tí tách rơi đập vào bệ cửa: “Đau.” Diệp Mông rút tay lại, bất mãn trách móc như một con mèo nhỏ.
Anh níu lại cười cười, cứ như không tin lắm: “Trên giường cũng chưa nghe chị kêu vang tới vậy.” Tiếp sau đó liền ngẩng đầu, tựa ra ghế, cuối cùng cũng chú ý đến tóc của cô, thản nhiên hỏi: “Kiểu tóc gì đây?”
Diệp Mông vốn định đánh anh, tay còn chưa đưa ra đã lập tức nắm lấy lọn tóc xoăn: “Uốn gợn kiểu Hàn đấy.”
“Làm vậy làm gì?”
“Nhìn trẻ ra” Diệp Mông nói: “Chị thấy giờ chị đứng cạnh cậu trông như em gái ấy, vừa nãy có cậu em còn hỏi chị có phải sinh viên không đấy.”
“Cậu em nào?” Lý Cận Dữ hơi cụp mắt.
Diệp Mông cười như được mùa, nắn nắn cằm anh rồi trêu: “Ghen rồi kìa.”
Ban đầu anh còn cười, vờ như không có gì mà ngẩng đầu: “Có đâu, cậu em nào đó thôi mà.”
Nói xong liên tiếp mấy câu “Có đâu”,“Làm gì có chuyện đó” với cả “Tôi đâu có nhỏ nhen tới vậy”, anh tựa cả người vào ghế, mí mắt chùng xuống, sắc mặt lạnh đi hẳn, vừa làm bộ làm tịch phủi phủi bụi trên áo vừa nói: “Ừ đấy, tôi ghen rồi đấy, vừa lòng chưa?”
Diệp Mông tựa trên mép bàn, nhìn anh chăm chăm với anh mắt dịu dàng nhất, cứ như tình yêu đã dâng đầy con tim, người đàn ông này đã cho cô quá nhiều rung động và do dự.
Ai mà không là thiếu niên cơ chứ.
Lý Cận Dữ của cô, đến tận bây giờ, vẫn là thiếu niên.
Diệp Mông hạ thấp người, ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ lên trán anh đầy thương yêu: “Lý Cận Dữ, sau này không cần phải nén nhịn, lúc ghen, lúc không vui, dù chỉ một chút cảm xúc nhỏ nhoi cũng phải nói với chị, cậu không phải là tên biến thái, những cảm xúc này đều rất bình thường, chị cũng sẽ có lúc như vậy, người khác để ý cậu một chút chị cũng sẽ không vừa ý. Dù tính chiếm hữu của cậu có lớn thế nào, cần thiết thì chúng ta cùng đi khám bệnh, cùng uống thuốc. Cậu đừng cảm thấy bản thân bất thường. Thật ra cuộc sống có lúc sẽ thế đấy, người khác nhìn chúng ta thì quá lắm cũng chỉ xem trọng hoặc xem thường thôi, bản thân chúng ta phải học được cách đối diện với chính mình. Dù là ở nơi núi cao vời vợi hay động sâu thăm thẳm, chỉ cần tấm lòng bẳng phẳng với trời đất sẽ không sợ ngã đau. Dù là có ngã đi chăng nữa chị cũng sẽ đệm cho cậu. Cậu chỉ cần là chính mình thôi.”
-
Cảnh sát cuối cùng cũng tìm được thi thể của Ngu Vi, sau đó qua những vết thương có độ nông sâu không giống nhau mà xác định được Ngu Vi quả thật mắc chứng trầm cảm nặng.
Tin tức tử vong của Ngu Vi được lan truyền nhanh chóng, từ đầu đến cuối vẫn có người không tin, mắng nhiếc chửi rủa nhốm nháo cả trang mạng. Mãi đến lúc phía cảnh sát đưa ra thông báo cuối cùng rối cả thế giới mới hoàn toàn im ắng, tắt hẳn âm thanh.
Cái chết của Ngu Vi hoàn toàn không hề khiến họ có chút áy náy. Ngoài trừ vài bình luận dạo thương tiếc với sự đau khổ của người hâm mộ. Đến cả Lương Vận An cũng đau xót mà mắng cô bé này ngốc nghếch.
Cô hoa khôi cảnh sát xúc động mà nói: “Không có ai có thể sống nổi trước dư luận gặt gỏng như thế, dù là Ngu Vi thì cũng không ngoại lệ, tôi cứ nghĩ cô ấy không quan tâm cách nghĩ của người khác. Chặng đường tâm lý của Ngu Vi rất có ý nghĩa, ban đầu cô ấy tạo livestream tự sát, nhất định đã dự tính được người hâm mộ sẽ báo cảnh sát. Có thể thấy rõ thật ra cô ấy không muốn chết, rõ là cuộc tẩy não của Toàn Tư Vân đâu có hoàn toàn thành công, vậy tại sao cuối cùng vẫn không thể kiểm soát được cơ chứ?”
Chẳng ai đoán ra được.
Thế nhưng càng khiến người ta không ngờ hơn là vào một buổi khuya sau khi Ngu Vi chết, Weibo của cô đột nhiên được cập nhật, lúc ấy còn doạ mất vài người đến nỗi hôm sau còn phải đến khám ở khoa tâm thần.
[@NguViv: “Là ai đã giết con chim cổ đỏ?” “Là tôi, là tôi, tôi dùng bình luận làm lưỡi kéo, cắt đi lông vũ của nó.” “Là ai đã giết con chim cổ đỏ?” “Là tôi, là tôi, tôi lấy miệng lưỡi làm con dao sắc bén, cứa mất đôi cánh của nó.” -- <Là ải đã giết chim cổ đỏ>. Ai sẽ lại là con chim cổ đỏ tiếp theo đây? Là mày, là mày, hay là mày?]
Bên dưới cùng Weibo còn có một bức ảnh đính kèm, những người nhìn thấy được trạng thái này trong đêm đó đều được một phen kinh hồn bạt vía, thậm chí có người còn vứt điện thoại xuống dưới lầu.
Vì trong bức ảnh đó chỉ có một đôi mắt của Ngu Vi, đôi mắt đó trông cực kỳ kinh khủng, nó nhìn thẳng, nhìn chăm bẳm vào ống kính, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người. Ngu Vi không phải là một cô gái xinh từ trong trứng hay gì cả, việc để mặt mộc làm blogger luôn gây tranh cãi không dứt. Trong tấm ảnh, đôi mắt của cô hoảng loạn trừng lớn hết mức, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên toàn nhân thế, nghe nói đó là phản ứng tự nhiên của con người trước khi chết, nhãn cầu lồi ra như mắt ếch, hoàn toàn không chút đẹp đẽ, máu còn chảy xuống ở đuôi mắt, thậm chí còn trừng thẳng vào ống kính với ý cười chết chốc, cứ như đang nói--
Tao đang nhìn chúng mày đấy.
Cảnh sát điều tra ra được đây là một dòng trạng thái hẹn giờ, hẳn là trước lúc chết Ngu Vi đã cài đặt sẵn chế độ hẹn giờ. Có cái chắc bức ảnh đã được chụp trước theo kiểu cosplay.
Lương Vận An cho rằng đây là một màn báo thù hết sức ngu xuẩn, dùng chính tính mạng của bản thân để đổi lấy ám ảnh tâm lý của những con người kia. Cách thức này vừa cực đoan lại vừa khiến người ta đau xót nhưng lại không hiểu sao có vẻ rất phù hợp với tính cách thẳng thắng của Ngu Vi. Không phải ai trên đời này cũng có thể rèn luyện để nắm vững được quy tắc sinh tồn, có người đâu đâu cũng được cơ hội, có người trốn chạy cho đến chết, có người luôn phải dè dặt, cũng có người lại liều lĩnh coi cái chết như sự tuần hoàn.
Giấc mơ của hiện thực đổ nát đến mức nào thì ác ma mới có thể ôm lấy anh trong lúc chìa tay về phía cô. Còn Ngu Vi đã tuyệt vọng đến nhường nào, khiến cô phải dùng cách thức đầy ác ý và tàn khốc như thế để ra đi.
-
Vụ án lớn 6:28 cuối cùng cũng dần hạ màn. Trong số 100 người tự sát, ngoại trừ Ngu Vi và cậu trai mười chín tuổi kia, những người còn lại đều đã được cảnh sát cứu giúp kịp thời. Lương Vận An đem toàn bộ 98 bộ hồ sơ ghi chép đến văn phòng của Phương Chính Phàm.
“ “Dẫn Chân Đại Sư quả thật không phải tà giáo, quá lắm cũng chỉ là một tổ chức lừa đảo, Toàn Tư Vân cũng quả thật không có tẩy não họ, thậm chí Toàn Tư Vân là ai họ còn không biết nhưng thật sự có thể tra thử sổ sách của Lý Lăng Bạch, mỗi năm bà ta đều có nhiều tiền làm từ thiện đến thế, Tôi nghĩ ắt hẳn phải có những nguồn thu không rõ ràng. Bao gồm cả cái tên “Dẫn Chân” này, theo như lời khai của họ thì người gia nhập “Dẫn Chân” ít nhiều gì cũng có một số bí mật không thể nói với ai, hoặc là bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nặng. Mà những bí mật không thể nói ra này cuối cùng sẽ biến thành hung khí ép họ tự sát.”
Phương Chính Phàm nghe rồi nhíu mày: “Nói tiếp đi.”
Lương Vận An nói: “Những người gia nhập “Dẫn Chân”, có người thì biết được qua một nhóm những người bị trầm cảm, có người thì như Châu Vũ, nhìn thấy quyển sách đó, còn một số người khác được bạn bè giới thiệu cho những “bác sĩ chữa trị tâm lý” tương ứng, mà những người này đều có một nỗi đau đớn, ít nhiều gì cũng đã từng mắc phải ít sai lầm, không muốn người thân bạn bè biết được, muốn tìm nơi nào đó để dốc hết bầu tâm sự, muốn có được sự lượng. Ban đầu họ hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào các bác sĩ tâm lý dưới trướng Lý Lăng Bjach, trong quá trình “trị liệu” không ngừng, họ yếu ớt bộc lộ với nhau, những “bác sĩ chữa trị tâm lý” này sẽ thông kê hết tư liệu của từng người để nắm thóp, tiện cho sau này lợi dụng hoặc lừa gạt lẫn nhau. Có nhiều người không chịu được nên đã chọn con đường bi kịch.”
Lúc này ngoài trời đang âm u, cỏ mọc chen chúc nhau những tán cây.
Phương Chính Phàm: “Vụ tự sát này là do ai lên kế hoạch?”
“Họ nói là do bác sĩ tâm lý ra thông báo, nếu như không làm theo sẽ kể ra bí mật của họ với người thân bạn bè của họ, tôi thật sự cảm thấy không biết đám người này nghĩ gì trong đầu, không tin tưởng người thân bạn bè, không tin tưởng bệnh viện chính quy lại đi tin mấy lời nhảm nhí của bọn lừa đảo” Lương Vận An gãi muốn tróc da đầu: “Lần này thật sự phải cảm ơn Ngu Vi, nếu không nhờ cô ấy nhanh chóng công bố về việc tự sát trên mạng, những người còn lại cũng vẫn không dám nói với bạn bè người thân.”
Nghĩ đến đây, Lương Vận An lại cảm thấy tê rần cả đầu.
“Vậy nghi thức của nữ sinh đại học A lúc tự sát kia thì sao?” Phương Chính Phàm hỏi.
“Theo lời bọn họ thì quả thật bác sĩ tâm lý có nhắc đến một thứ nghi thức như vậy, bịa bậy ra sau lưng cái chết là một cánh cửa, sau cánh cửa không phân đẳng cấp không có kỳ thị gì đó, tóm lại là lừa họ đừng có sợ cái chết, cứ can đảm mà chết. Chết rồi thì sẽ trùng sinh gì gì đó. Nhưng mà vẫn còn kém xa với tà giáo, không có liên quan đến chính trị các thứ, như cố vấn tâm lý của chúng ta nói đấy, Lý Lăng Bạch phần nhiều đã bị Toàn Tư Vân tẩy não rồi, bà ta tự mình vào vai thẩm phán, việc này là một cách phán quyết đối với những kẻ phạm phải sai lầm. Kể cả việc đối xử với Lý Cận Dữ cũng vậy.”
“Lý Cận Dữ?” Phương Chính Phàm hồ nghi nhíu mày, hớp một ngụm trà rồi lại hỏi tiếp: “Có chuyện gì sao?”
Lương Vận An phát hiện nhìn đám người tuổi trung niên uống trà thật đáng sợ, chỉ đưa hồ sơ vụ án sang: “Lý Lăng Bạch ngoại tình, sinh ra Lý Cận Dữ, bởi vì không phải là con của chồng bà ta, Lý Cận Dữ luôn phải lớn lên trong sự bạo lực gia đình của bà ta, sau này còn bị Lý Lăng Bạch tố cáo là có ý đồ muốn cưỡng dâm bà ta, tôi đoán đây đều là do bị Toàn Tư Vân tẩy não. Còn có vụ lừa đảo phương pháp Loci mấy năm trước, lúc đó Lý Cận Dữ còn nhỏ, bị mấy ông già lợi dụng, thật ra lúc đó phía cảnh sát của chúng ta cũng đã ra thông cáo rằng chuyện này không liên quan tới cậu ấy. Còn một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
“Lý Lăng Bạch vẫn cứ đang làm ầm ĩ đòi gặp Lý Cận Dữ.”
“Gặp cái quần què! Cứ để con mụ ấy hét đi!” Phương Chính Phàm tức muốn bể phổi, đụng phải một bà mẹ như thế này: “Việc cấp bách trước mắt là phải làm cho Toàn Tư Vân mở miệng.”
Lương Vận An nói: “Lý Cận Dữ nói tìm ra con trai của bà ta là Toàn Tư Vân sẽ mở miệng.”
Phương Chính Phàm hoài nghi: “Con trai bà ta không phải đang ở Mỹ sao?”
Lương Vận An nói lại rành mạch những gì Lý Cận Dữ nói hôm đó lúc đi: “Lý Cận Dữ nói con trai bà ta hẳn là ở trong nước, hơn nữa gần đầy Toàn Tư Vân nhất định có từng đến thăm. Bởi vì cậu ấy nói nếu thật sự giống như những gì cố vấn tâm lý của chúng ta nói rằng Toàn Tư Vân giăng ra một kế hoạch lớn như vậy là để Lý Lăng Bạch cam tâm tình nguyện nhận tội thay mình, vào Cục Cảnh sát, vậy thì bà ta nhất định đã chuẩn bị về việc bị bắt, vụ tự sát này làm chết bao nhiêu người không phải là mục đích của bà ta, bà ta chỉ muốn dẫn ra một sự kiện chấn động an ninh toàn quốc, để Lý Lăng Bạch nhận tội thay mình ở trước mặt tất cả mọi người. Vậy thì bà ta hoàn toàn không có ý định ra nước ngoài.”
“Tứ hợp viện!” Phương Chính Phàm loé lên tia sáng, gần như buột miệng: “Hôm đó ở sân bay về bà ta tới tứ hợp viện.”
Phía sau có tiếng chuyên gia tâm lý trẻ tuổi xen vào: “Không cần điều tra nữa, Toàn Tư Vân khai cả rồi.”
“Sao lại đột ngột vậy?” Phương Chính Phàm ngơ ngác.
“Hôm qua Toàn Tư Vân gặp Lý Cận Dữ.”
“Cậu ấy nói gì với bà ta sao?” Phương Chính Phàm hiếu kỳ không thôi, hai con mắt sáng rực, sáng tới chói cả cái đầu trọc.
“Lý Cận Dữ biết dẫn dắt lắm” Người đàn ông đút hai tay trong túi, tựa tường cười cười: “Chỉ nói có một câu.”
“Cậu đừng có vòng vo nữa, nói mau đi.”
“Anh ta nói” Người đàn ông tường thuật lại: “Nếu mà cậu con trai này của cô thật sự có trên đời, muốn tìm ra chỉ cần xem camera là được. Cô có chắc muốn em đích thân ra tay không? Nếu cô đã không muốn cậu ta bị lộ thì giấu cậu ta cho kỹ vào, nếu không em thật sự không khống chế được mà ngứa ngáy tay chân muốn biết chủ nhân của chiếc xe đua nát năm đó đến cái bánh xe cũng không có kia là ai.”
-
Đèn sáng rực trong phòng thẩm vấn, cứ như tụ lại tất cả tia sáng dưới ánh mặt trời, hết sức chói mắt.
Toàn Tư Vân che mắt: “Vì một trò chơi.”
Người thẩm vấn tựa như không dám tin vào tai mình, hai người nhìn nhau: “Bà nói lại lần nữa đi?”
Trong phòng thẩm vấn chỉ có hai nhân viên cảnh sát, ngoài kính thuỷ tinh một chiều gần như đứng đầy cả người, Phương Chính Phàm, Lương Vận An, chuyên gia tâm lý, vâng vâng.
Toàn Tư Vân hoàn toàn không cảm xúc, như một tảng thịt heo đông lạnh, giọng điệu cũng lạnh tanh: “Vào cái năm mà Lý Lăng Bạch là hàng xóm của tôi, chúng tôi từng chơi một trò chơi, tên là “Người phán quyết”. Mỗi lần cân nhắc một “người phán quyết”, chúng tôi sẽ bắt một con kiến, bứt đi sáu chân của nó, sau đó bỏ vào cái hốc cây hoè lớn trong sân, để nó không nhúc nhích được, không biết các người có phát hiện ra không, kiến bị bứt mất chân vẫn có thể sống rất lâu.”
Bên ngoài kính một chiều, chuyên gia tâm lý giải thích: “Theo tâm lý ám thị thì Toàn Tư Vân và Lý Lăng Bạch đều có ham muốn làm “người phán quyết”, với bọn họ thì cây hoè kia chính là một nhà giam, ngược đãi giết hại động vật nhỏ, bứt chân kiến, như vậy có thể coi họ là tâm lý biến thái rồi.”
Toàn Tư Vân nói: “Sau đó, gốc cây không còn đủ nữa, Lý Lăng Bạch đề nghị bảo để trên bệ cửa sổ nhà người khác, nhà nào bị phán quyết, chúng tôi sẽ bứt chân kiến để trên bệ cửa nhà đó. Sau đó kiến cũng không đủ nữa, Lý Lăng Bạch bắt đầu bắt giun, cắt ra từng đót một, đặt lên bệ cửa sổ nhà người khác. Cuối cùng sau đó bị người ta bắt được, người lớn nhà đó cầm chổi đuổi đánh chúng tôi, Lý Lăng Bạch đổ hết mọi trách nhiệm cho tôi, lúc đó tôi có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích. Bố mẹ tôi lúc đó lại ký nợ tài sản của nhà họ Lý, bọn họ chỉ đành mang tôi đến từng hộ từng nhà mà xin lỗi, Lúc đó tôi nghĩ, tôi nhất định phải khiến Lý Lăng Bạch cam tâm tình nguyện gánh hoạ cho tôi một lần.”
Cả trong lẫn ngoài phòng thẩm vấn đều yên lặng tĩnh mịch, người như thế này vốn đã tự mang khiếm khuyết tâm nhưng khi ngồi nghe ở phòng thẩm vấn về người thật việc thật, Lương Vận An thấy vừa hoảng loạn vừa nổi cả da gà.
Toàn Tư Vân như đã đắm chìm vào hồi ức của chính mình, thậm chí càng nói càng hăng, ánh mắt còn ánh lên chút ánh sáng không rõ vì đâu, bà ta cười nói: “Lý Lăng Bạch mắc chứng tinh thần phần liệt, có lúc mụ ta còn sẽ không khống chế nổi vì sao bản thân lại có hành vi như vậy. Tôi trở thành bác sĩ của cô ta, tẩy não cô ta ít nhất cũng đã năm năm, cô ta rất tin tưởng tôi, đến nỗi thật sự tin rằng con trai mình muốn cưỡng dâm mình, muốn móc tử cung mình ra, để mình không có con được nữa, muốn tống Lý Cận Dữ vào tù còn không được.”
“Sau đó thì sao?”
“Vì Lý Cận Dữ quá thông minh nên rất phiền, vậy nên tôi chỉ có thể ly gián mối quan hệ của hai người họ, để Lý Lăng Bạch căm ghét cậu ta.”
“Bà tẩy não Lý Lăng Bạch như thế nào?”
“Mưa dầm thấm lâu, làm cô ta trở nên khiếp sợ, còn mắc hoang tưởng nữa, tất nhiên trong chuyện này còn phải có những lúc giả thần giả quỷ. Cô ta chột dạ, cô ta đã phạm sai lầm, thế nên lâu ngày dài tháng, đến bản thân cô ta còn không phân biệt được hiện thực và ảo tưởng. Tôi đã nói rồi, cô ta bị tâm thần phân liệt, không tin thì các người cứ việc đi điều tra bệnh án.”
Người thẩm vấn cúi đầu ghi chép: “Nói tiếp đi.”
“Hôm đó gặp Lý Cận Dữ ở nhà, cậu ta đến tìm Lỗ Minh Bá xin cách thức liên lạc với Thái Nguyên Chính tôi liền biết ngay là cậu ta đang điều tra về “Dẫn Chân”, vậy nên tôi đã bảo Thái Nguyên Chính đưa địa chỉ khu nhà đó cho Lý Cận Dữ, sau đó cố tình xuất hiện ở đó để cậu ta thấy.”
Lần này cả phòng thẩm vấn đều nuốt ngược hơi thở vào trong, người đàn bà này tính toán thật sự thâm sâu.
“Bà không sợ thật sự sẽ tra ra chứng cứ của bà sao?”
“Kế hoạch được tôi giăng lưới lâu đến vậy, bất cứ khả năng nào cũng đều đã được tôi dự tính trước, thậm chí tôi còn nghĩ nếu Lý Lăng Bạch không tình nguyện nhận tội thay tôi thì tôi nên dẫn dụ cô ta thế nào, còn lỡ đâu lúc Lý Lăng Bạch lại lần nữa đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tôi thì nên ứng phó thế nào, tất cả chứng cứ trong tay cô ta tôi đều có. Riêng việc bỏ túi tiền buôn đồ cổ đã lên tới hơn trăm triệu.”
Người thẩm vấn nói: “Vậy là điều duy nhất bà không ngờ tới là Lý Cận Dữ biết chuyện của con trai bà đúng không?”
“Đúng.”
Nhất thời không biết nói gì: “Vậy “Dẫn Chân Đại Sư” rốt cuộc là ai? Là bà hay là Lý Lăng Bạch?”
“Ai cũng là hắn, mà cũng chẳng ai là hắn.”
Có lẽ Lương Vận An sẽ mãi mãi ghi nhớ biểu cảm hôm đó lúc Toàn Tư Vân nói, bà ta có vẻ sợ hãi, hơi khó tả: “ “Dẫn Chân”, dẫn dắt những cảm xúc chân thật nhất từ nội tâm con người, nào là ác ý, thiện ý, chỉ cần là cảm xúc chân thật nhất thì chính là “Dẫn Chân”, ai mà chả có, anh cảnh sát, các anh không có ác ý sao? Tôi không tin đâu. Vùa nãy lúc ghi chép tôi đã nhìn thấy rồi đấy, lúc anh cảnh sát bên cạnh nói chuyện, anh luôn nhịp ngón trỏ lên bàn, chứng tỏ anh thấy rất nhàm chán. Anh cho rằng anh ta toàn hỏi những câu vô bổ đúng không? “Dẫn Chân” không phải tôi cũng không phải Lý Lăng Bạch, hoàn toàn không đại diện cho ai, mỗi người các người đều có thể là “Dẫn Chân”, chỉ cần trong lòng các người có ác ý mà thôi.”
Ôi trời ạ, Lương Vận An chưa bao giờ cảm thấy sống lưng mình lạnh tới vậy, trên trán Phương Chính Phàm cũng đã lấm tấm mồ hôi, ông thẳng tay mở máy phát thanh ở gian ngoài: “Đừng có ở đây suy đoán cảnh sat, thiện ý của tôi nằm ở chỗ tôi sẽ thu thập nhiều chứng cứ hơn, thay mặt quần chúng nhân dân thỉnh cầu cơ quan thi hành pháp luật để bà và “người phán quyết” của bà mọt gông trong tù!”
...
Cuối tháng Bảy, những người dưới trướng của Lý Lăng Bạch bị đưa đi điều tra, toàn bộ hoạt động kinh doanh của Hạn Hải Lan Can bị đóng băng, vụ án “Dẫn Chân” lừa đảo, vụ buôn lậu đồ cổ và vụ tự sát tập thể 6:28 toàn bộ được chính thức phát động điều tra, Lý Trường Thanh đã dứt áo về hẳn nước Anh, đợi đến năm sau mở phiên toà của Lý Lăng Bạch sẽ về lại.
Mây mù mấy ngày liên tiếp dần tan ra, ánh nắng non nớt rơi trước cổng Cục Cảnh sát, ánh sáng cứ như phím đàn nhảy nhót, từng nấc lan lên bệ cửa. Không khí bên trong cuối cùng cũng thoải mái hơn được một ít, chỉ là bởi vì vụ án tự sát tập thể này có số lượng người bị hại đông nên giỏ hoa với cờ thưởng người nhà người bị hại mang tới cũng sắp lấp hết cả cổng, Phương Chính Phàm còn đang sầu không biết xử lý sao thì Lương Vận An đã ngâm nga một đoạn nhạc bước qua phía ông, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhảu.
Phương Chính Phàm và Ngải Khả Thân vẫy tay với anh: “Cậu đem mớ giỏ hoa với cờ thưởng này làm sao mà gửi hết tới nhà Lý Cận Dữ cho tôi đi. Cứ nói là chút lòng thành quần chúng nhân dân tặng cho cậu ta.”