Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Phiên ngoại 1
Gần đây Lý Cận Dữ càng ngày càng cợt nhả, không biết có phải được cô nuông chiều không, Diệp Mông có chút không quản nổi anh. Khi Diệp Mông nói chuyện này với Phương Nhã Ân, Lý Cận Dữ đang chơi bóng trên sân. Như thể đã nghe thấy, anh nheo mắt về phía cô, nhắm trúng Thai Minh Tiêu bất mãn hét lớn: “Bé khờ! Cậu tập trung vào chút cho tôi!”
Anh thuận thế thu ánh mắt về, cúi đầu, rê bóng qua người, thuận tay quăng bóng, “bịch”, vào khung thành, rơi xuống đất, vừa ném, vừa khiến người ta không nói nên lời, giọng lười biếng: “Không tập trung chỗ nào?”
Chết tiệt. Thai Minh Tiêu thầm chửi rủa, một con gà yếu ớt, tưởng tôi không biết sao. Mắt con chó kia đã nhìn biết bao nhiêu con mắt ngoài sân, còn băn khoăn nữa chứ, đồ chó.
Tháng tám trời nóng, dù đã gần tối, bầu trời âm u, ánh hoàng hôn cũng vẫn thiêu đốt da thịt. Diệp Mông mặc một chiếc áo khoác denim jacket bên ngoài, trông khá bảo thủ, nhưng thật ra mặc như này năng động. Bên trong có lẽ là một kiểu áo gile ít hơn vải dây đeo, thoạt nhìn lại giống vải quấn ngực nhiều hơn. Cái rốn xinh xắn cùng phần eo mảnh mai lộ ra, chân dài thẳng tắp cân đối dưới làn váy ngắn, chỗ nào cũng tinh xảo, đẹp đẽ.
Bên kia điện thoại Phương Nhã Ân đang bật điều hòa, ăn dưa hấu với vẻ thích thú, vừa thúc giục Trần Giai Vũ làm bài tập vừa nói: “Đều là mày chìu cả, chấp nhận đi.”
Diệp Mông không thấy thế, lại còn khá vui vẻ ngửa người chống tay ra sau, ánh mắt nhàn nhã mà nhìn người con trai trên sân: “Chỉ cần lúc cậu ấy không độc mồm độc miệng, tao vẫn nguyện ý yêu thương cậu ấy. Yêu đương với Lý Cận Dữ, mày sẽ không tự chủ được mà muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cả thế giới tới trước mặt cậu ấy.”
Phương Nhã Ân ném mấy viên đá mà Trần Giai Vũ vừa giã vào túi dưa, trộn đều rồi nói với vẻ rất có kinh nghiệm: “Bởi vì trước đây cậu ta sống quá thê thảm rồi mà. Có điều, người có thảm nữa cũng là một cậu chủ nhỏ của nhà có tiền, mày cũng đừng lạm dụng tình mẹ quá, đàn ông sẽ không quen như vậy, càng quen càng đốn mạt, rồi sẽ có một ngày cho mày quen thói xấu luôn…”
Diệp Mông biết tiếp theo cô ấy muốn nói gì, lặng lẽ để di động ra xa, hai tay chống lên thành ghế, ánh mắt chăm chăm nhìn Lý Cận Dữ. Lúc này anh không nhìn qua đây, cúi người đang buộc dây giày. Bên cạnh có một cậu học sinh mười bảy mười tám tuổi có lẽ vô tình đá trúng anh, liền khom lưng xin lỗi với anh ngay, anh rất khách sáo mà nói một tiếng không sao. Thành thật mà nói, nhìn anh thế nào cũng không lớn hơn những đứa trẻ này là bao, đứa trẻ bên cạnh kia còn thuận miệng bắt chuyện với anh: “Anh ơi, khi nào các anh bắt đầu đi học?”
“Tháng sau thôi.” Lý Cận Dữ mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Lại lừa trẻ con rồi. Lý Cận Dữ gần đây ỷ có sự cưng chiều của Diệp Mông, thật là không kiêng nể gì. Thai Minh Tiêu cũng nói anh dạo gần đây có chút phong lưu, nói chuyện phiếm cũng biết biểu lộ biểu cảm, cũng không phải chỉ quanh đi quẩn lại một biểu cảm.”
Đầu bên kia điện thoại, Phương Nhã Ân vẫn còn đang lải nhải mà nói: “Mày dứt khoát sau này ăn cơm đều đút tới bên miệng cậu ta, cưng chiều thành thái quá luôn đi.”
Diệp Mông vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mày cứ thử yêu đương với cậu ấy thì biết, mày căn bản không thể nhịn được.”
Phương Nhã Ân nửa đùa: “Được, mày giúp tao hẹn sẵn với Lý Cận Dữ, tao cũng muốn thử xem.”
“Cút.”
“Tao nghiêm túc nói với mày, mày đừng có xem nhẹ. Làm gì có ai lần đầu tiên vẫn còn là con gái. Mẹ kiếp, toàn thế giới không tìm ra người thứ hai, chỉ có một mình mày, chiều bạn trai thành cái dạng này!”
Phương Nhã Ân “cạch” cúp máy.
…
Trên sân bóng, Thai Minh Tiêu không nhịn được rủa thầm trong lòng. Hai cái người này, chỉ sợ sớm đã tư thông, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ngủ cũng đã ngủ luôn rồi. Đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại trên người hai người, cân nhắc một lúc. Khẳng định rằng chắc chắn đã ngủ rồi.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt mãnh liệt lại thần bí của Thai Minh Tiêu, Lý Cận Dữ quay đầu liếc một cái. “Sao vậy”
“Không gì”. Thai Minh Tiêu hoàn toàn bỏ qua, giọng điệu có chút không tự nhiên cho lắm: “Hai người chơi trước, tôi đi vệ sinh cái đã.”
Vừa vào vệ sinh, Thai Minh Tiêu gửi một tin nhắn cho Câu Khải đang công tác ở nước Anh. “Hôm nay Diệp Mông tới xem bé khờ đánh bóng, tôi cảm giác quan hệ hai người không ổn lắm. Mẹ nó, nhất định đừng có như tôi nghĩ. Chết tiệt, Nếu là như thế vậy tôi thật sự sẽ tuyệt giao với Lý Cận Dữ.”
Nếu như Lý Cận Dữ thật sự ngay đến cả phụ nữ đã kết hôn cũng không bỏ qua, thì tam quan không cho phép anh ta kết bạn với người con trai dạng này.
Thai Minh Tiêu ngồi xổm trên đất, có chút khó chịu mà giấu kín ánh mắt, lại hối hận không kịp mà hung hăng đập hai phát vào ngực mình. Đều tại mình ban đầu không nên giới thiệu hai người quen biết, hự hự hự.
Di động ding dong một tiếng, Câu Khải nhanh chóng trả lời weixin.
“Trước đó không phải Diệp Mông nói là cô ấy về Ninh Tuy ở cùng chồng rồi mà? Làm sao lại quay về rồi?”
Thai Minh Tiêu: “Có ma mới biết. Dù sao thì đã tới đây xem ngốc bạch ngọc chơi bóng rồi. Hơn nữa, tôi cảm thấy ánh mắt kia của hai người họ chưa biết chừng đã lên giường rồi.”
Câu Khải: “…”
Câu Khải: “Lý Cận Dữ không phải loại người đấy, là anh em với nhau, chút tin tưởng này dù sao thì tôi cũng vẫn có.”
Thai Minh Tiêu: “Hôm đó đã cưỡng hôn ở xưởng xe rồi!”
Câu Khải: “Cậu cứ quan sát trước đã, đợi tôi về tôi sẽ tìm cậu nói chuyện sau.”
“Được.” Thai Minh Tiêu cất di động, chuẩn bị ra ngoài, vừa khéo dụng phải Lê Thầm đi vào vệ sinh, liền sửng sốt: “Kết thúc rồi à?”
Lê Thầm đứng trước bồn tiểu: “Không thì sao?”
Thai Minh Tiêu: “Lý Cận Dữ đâu?”
“Đi mua nước rồi.”
Thai Minh Tiêu lập tức không ngừng nghỉ đuổi tới căng tin, lại quay về sân bóng rổ, trống không không một bóng người, cuối cùng nhìn thấy Lý Cận Dữ dựa vào cửa xe hút thuốc ở bãi đỗ xe, anh ta thình thịch chạy tới, nhìn xung quanh cũng không thấy Diệp Mông, kinh ngạc nhìn anh: “Chị kia đâu?”
Lý Cận Dữ phủi tàn thuốc, nhìn anh ta, đưa cằm hướng về bên ngoài một chút: “Đi vệ sinh.”
Thai Minh Tiêu không nói tiếng nào giống như khỉ cướp chỗ, chiếm ghế phụ của Lý Cận Dữ, đóng sầm cửa lại, nghiêm chỉnh mà nói: “Cậu cậu… đưa tôi về.”
Lý Cận Dữ: “Anh không cần xe mình nữa à?”
“Tôi không quan tâm, cậu đưa tôi trước đã.” Thai Minh Tiêu giống như cô vợ nhỏ nhõng nhẽo đánh chết cũng không chịu xuống xe.
Lý Cận Dữ tiếp tục hút thuốc, nhìn anh một lúc, sau đó chậm rãi dập điếu thuốc, lười biếng như có như không mà gật đầu nói: “Được.”
Thật ra Lý Cận Dữ không định dấu giếm. Là muốn tìm một cơ hội mời mọi người ăn bữa cơm, đợi người đủ rồi, mới quăng chứng nhận kết hôn ra. Cứ cho là chuyện này bị vạch trần thì cũng nằm trong kế hoạch của anh. Nhưng kế hoạch này không theo kịp sự biến hóa. Trước đó Lê Thầm cứ luôn thi đấu ở nước ngoài, Câu Khải thì lại suốt ngày công tác, không thể nào tụ tập đủ người. Chuyện này mà nói qua tin nhắn weixin thì thế nào cũng rõ ràng là có chút không đủ chân thành. Vì dù sao cũng đã lừa mọi người lâu như vậy rồi.
Nhưng chuyện này dần dần có chút phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Khi Diệp Mông đi vệ sinh xong quay lại, Thai Minh Tiêu đã ngồi được một lúc ở ghế phụ, vô cùng buồn chán mà định mở radio, ánh mắt nhạy bén đảo quanh trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ dài màu trắng.
Đồ chơi này, mẹ kiếp anh ta đã quá quen thuộc.
Trước đây nhìn thấy đồ chơi này anh ta vô cùng lo sợ, khi anh ta có bạn gái, mỗi tháng đều phải đi hiệu thuốc mua thứ này một lần.
Lúc đó Lý Cận Dữ đã vào xe, vừa chơi bóng xong cả người mồ hôi ngồi ở ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, một tay để bên ngoài cửa kính xe, uể oải mà ngồi. Thật ra anh rất ít chơi bóng, khi đi học thì cũng chơi khá nhiều, mấy năm nay gần như không tới sân bóng, vì vậy rất ít khi có được tinh thần khí thế này. Nhìn Lý Cận Dữ lúc đó thật khiến người ta rung động, giống một chàng trai mới biết yêu, trên người không khỏi có một loại thần thái anh tuấn kiệt xuất.
Ve sầu mùa hè đầu cành kêu cũng không nghe, ráng chiều phủ khắp ngọn cây, một chiều hoàng hôn thuần khiết đẹp đẽ biết bao, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Sau đó một chiếc que thử thai bị Thai Minh Tiêu rút ra từ trong hộp tay vịn của xe, liền phát sợ mà mang theo chút khó tin cùng tuyệt vọng, thậm chí là vẻ mặt muốn cho anh tử hình ngay lập tức.
Thai Minh Tiêu: “Đồ cặn bã, mẹ kiếp, nói cho tôi, thứ đồ chơi này là cái gì!”
“Lý cặn bã” rút tay lại, đặt lên vô lăng, tay kia bóp dẹp hộp thuốc lá rỗng trong xe, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lãnh đạm nói: “Không biết đó là que thử thai à?”
“Của ai? Diệp Mông?”
“Ừ.”
Giọng Thai Minh Tiêu càng run hơn. Anh ta nghĩ đầu óc anh ta bây giờ đã sắp nổ tung mất rồi, tế bào toàn thân cũng đang kêu gào hết lên, muốn anh ta tuyệt giao với anh, máu dồn dập không kiểm soát được mà dồn lên não.
Sau cùng anh ta khuyên bản thân mình đừng kích động, hít thở thật sâu, giống như cố gắng cứu với chàng trai đi con đường sai lầm, bình tĩnh mà hỏi anh, nói: “Người anh em, cậu nói đi, tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Tại sao lại là Diệp Mông? Toàn thế giới phụ nữ nhiều như thế! Cậu tìm ai không tìm, lại cứ phải tìm cô ấy?” Thai Minh Tiêu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu có chút không thể không thừa nhận: “Đúng! Cô ấy trông rất xinh đẹp, thân hình cũng rất cay muốn chết. Nhưng người ta có gia đình! Mẹ kiếp, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có tìm người đã kết hôn, đừng có chọc vào người đã kết hôn, khốn kiếp, cậu không nghe phải không?”
“Không phải…”
Thai Minh Tiêu lại giơ một tay lên ra hiệu anh đừng giải thích nữa, tay còn lại che mặt một lời khó nói hết mà nói: “Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi biết, chuyện này tôi có kinh nghiệm, tôi là đàn ông, tôi hiểu.”
Lý Cận Dữ: “Hả?”
“Phụ nữ đã kết hôn, có chút kinh nghiệm, đúng là rất tuyệt khi ở trên giường. Nói thật, tôi đã từng nói nhiều bạn gái như thế, mẹ kiếp, người khiến tôi nhớ mãi không quên chính là cái người ly hôn đó, mỗi lần đều hận không thể chết với cô ấy ở trên giường, thật đấy!”
“… Người nào?”
“Chuyện khi lên đại học, dù sao thì đã quen một chị đã từng ly hôn, rất giỏi, cái gì cũng biết, vừa tới thì đã cởi quần cậu, thật đó, mở ra cánh cửa lớn thế giới mới của tôi, từ đó trở đi tiết tháo chỉ là người qua đường. Tôi tới bây giờ đều nhớ cảm giác tối hôm ấy của lúc đó”. Thai Minh Tiêu chuyển chủ đề: “Nghe tôi, người anh em, cắt đứt với cô ấy đi.”
“Anh mở cái lớp kép giữ điều khiển trước mặt anh đi.”
“Cái nào?” Thai Minh Tiêu sửng sốt, nhưng vẫn thuận theo sờ tới: “Cái này?”
Lý Cận Dữ châm điếu thuốc, lười biếng đặt khuỷu tay lên cửa kính xe, rũ mắt nhìn anh ta “ừ” một tiếng.
“Sau đó thì sao?” Thai Minh Tiêu hỏi.
Lý cặn bã không nhìn anh ta, chậm rãi hút thuốc từng chút một trong nắng chiều đầy mỹ lệ. Ánh mắt nhìn ra ngoài từ trước kính chắn, nhìn Diệp Mông đi ra từ vệ sinh. Cô đã cởi chiếc áo khoác denim jacket khoác lên tay, mảnh vải kia ở bên trong khan hiếm muốn chết, cô nói đây gọi là phong cách BM. Cô mặc thật sự đẹp cực kỳ, hơn nữa kiểu dáng nhìn cũng rất khó ngấm. Lý Cận Dữ híp mắt hút thuốc, chăm chú nhìn cô. Tính ra nếu như nơi này là điểm bắt đầu của sự gặp gỡ, mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, vậy anh dùng bao lâu thì có thể hẹn hò được với cô?
Trên miệng vẫn đang nói với Thai Minh Tiêu: “Lấy cái thứ màu đỏ trên cùng ra.”
Thai Minh Tiêu lấy ra.
Diệp Mông không biết còn đang nói chuyện với ai, di động để bên miệng vừa nói vừa đi về phía anh, Lý Cận Dữ bóp thuốc: “Đọc một chút.”
“Chứng nhận kết hôn, nam, Lý Cận Dữ…”
“Fuck fuck fuck fuck?” Giọng của Thai Minh Tiêu cắt ngang cả bầu trời một cách kinh ngạc, dường như ngay cả Câu Khải đang uống rượu vang đỏ với khách hàng ở tít xa nước Anh cũng mẹ kiếp sặc một cái.
Lý Cận Dữ ra hiệu Diệp Mông đừng đi nữa, anh lái xe qua đó, người dựa vào ghế lái, dây an toàn cũng chưa thắt, trực tiếp đạp phanh khởi động xe, bẻ lái, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói:
“Hiểu chưa? Cái người chồng trấn nhỏ trong miệng Câu Khải chính là tôi, ông à.”
Anh thuận thế thu ánh mắt về, cúi đầu, rê bóng qua người, thuận tay quăng bóng, “bịch”, vào khung thành, rơi xuống đất, vừa ném, vừa khiến người ta không nói nên lời, giọng lười biếng: “Không tập trung chỗ nào?”
Chết tiệt. Thai Minh Tiêu thầm chửi rủa, một con gà yếu ớt, tưởng tôi không biết sao. Mắt con chó kia đã nhìn biết bao nhiêu con mắt ngoài sân, còn băn khoăn nữa chứ, đồ chó.
Tháng tám trời nóng, dù đã gần tối, bầu trời âm u, ánh hoàng hôn cũng vẫn thiêu đốt da thịt. Diệp Mông mặc một chiếc áo khoác denim jacket bên ngoài, trông khá bảo thủ, nhưng thật ra mặc như này năng động. Bên trong có lẽ là một kiểu áo gile ít hơn vải dây đeo, thoạt nhìn lại giống vải quấn ngực nhiều hơn. Cái rốn xinh xắn cùng phần eo mảnh mai lộ ra, chân dài thẳng tắp cân đối dưới làn váy ngắn, chỗ nào cũng tinh xảo, đẹp đẽ.
Bên kia điện thoại Phương Nhã Ân đang bật điều hòa, ăn dưa hấu với vẻ thích thú, vừa thúc giục Trần Giai Vũ làm bài tập vừa nói: “Đều là mày chìu cả, chấp nhận đi.”
Diệp Mông không thấy thế, lại còn khá vui vẻ ngửa người chống tay ra sau, ánh mắt nhàn nhã mà nhìn người con trai trên sân: “Chỉ cần lúc cậu ấy không độc mồm độc miệng, tao vẫn nguyện ý yêu thương cậu ấy. Yêu đương với Lý Cận Dữ, mày sẽ không tự chủ được mà muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cả thế giới tới trước mặt cậu ấy.”
Phương Nhã Ân ném mấy viên đá mà Trần Giai Vũ vừa giã vào túi dưa, trộn đều rồi nói với vẻ rất có kinh nghiệm: “Bởi vì trước đây cậu ta sống quá thê thảm rồi mà. Có điều, người có thảm nữa cũng là một cậu chủ nhỏ của nhà có tiền, mày cũng đừng lạm dụng tình mẹ quá, đàn ông sẽ không quen như vậy, càng quen càng đốn mạt, rồi sẽ có một ngày cho mày quen thói xấu luôn…”
Diệp Mông biết tiếp theo cô ấy muốn nói gì, lặng lẽ để di động ra xa, hai tay chống lên thành ghế, ánh mắt chăm chăm nhìn Lý Cận Dữ. Lúc này anh không nhìn qua đây, cúi người đang buộc dây giày. Bên cạnh có một cậu học sinh mười bảy mười tám tuổi có lẽ vô tình đá trúng anh, liền khom lưng xin lỗi với anh ngay, anh rất khách sáo mà nói một tiếng không sao. Thành thật mà nói, nhìn anh thế nào cũng không lớn hơn những đứa trẻ này là bao, đứa trẻ bên cạnh kia còn thuận miệng bắt chuyện với anh: “Anh ơi, khi nào các anh bắt đầu đi học?”
“Tháng sau thôi.” Lý Cận Dữ mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Lại lừa trẻ con rồi. Lý Cận Dữ gần đây ỷ có sự cưng chiều của Diệp Mông, thật là không kiêng nể gì. Thai Minh Tiêu cũng nói anh dạo gần đây có chút phong lưu, nói chuyện phiếm cũng biết biểu lộ biểu cảm, cũng không phải chỉ quanh đi quẩn lại một biểu cảm.”
Đầu bên kia điện thoại, Phương Nhã Ân vẫn còn đang lải nhải mà nói: “Mày dứt khoát sau này ăn cơm đều đút tới bên miệng cậu ta, cưng chiều thành thái quá luôn đi.”
Diệp Mông vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mày cứ thử yêu đương với cậu ấy thì biết, mày căn bản không thể nhịn được.”
Phương Nhã Ân nửa đùa: “Được, mày giúp tao hẹn sẵn với Lý Cận Dữ, tao cũng muốn thử xem.”
“Cút.”
“Tao nghiêm túc nói với mày, mày đừng có xem nhẹ. Làm gì có ai lần đầu tiên vẫn còn là con gái. Mẹ kiếp, toàn thế giới không tìm ra người thứ hai, chỉ có một mình mày, chiều bạn trai thành cái dạng này!”
Phương Nhã Ân “cạch” cúp máy.
…
Trên sân bóng, Thai Minh Tiêu không nhịn được rủa thầm trong lòng. Hai cái người này, chỉ sợ sớm đã tư thông, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, ngủ cũng đã ngủ luôn rồi. Đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại trên người hai người, cân nhắc một lúc. Khẳng định rằng chắc chắn đã ngủ rồi.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt mãnh liệt lại thần bí của Thai Minh Tiêu, Lý Cận Dữ quay đầu liếc một cái. “Sao vậy”
“Không gì”. Thai Minh Tiêu hoàn toàn bỏ qua, giọng điệu có chút không tự nhiên cho lắm: “Hai người chơi trước, tôi đi vệ sinh cái đã.”
Vừa vào vệ sinh, Thai Minh Tiêu gửi một tin nhắn cho Câu Khải đang công tác ở nước Anh. “Hôm nay Diệp Mông tới xem bé khờ đánh bóng, tôi cảm giác quan hệ hai người không ổn lắm. Mẹ nó, nhất định đừng có như tôi nghĩ. Chết tiệt, Nếu là như thế vậy tôi thật sự sẽ tuyệt giao với Lý Cận Dữ.”
Nếu như Lý Cận Dữ thật sự ngay đến cả phụ nữ đã kết hôn cũng không bỏ qua, thì tam quan không cho phép anh ta kết bạn với người con trai dạng này.
Thai Minh Tiêu ngồi xổm trên đất, có chút khó chịu mà giấu kín ánh mắt, lại hối hận không kịp mà hung hăng đập hai phát vào ngực mình. Đều tại mình ban đầu không nên giới thiệu hai người quen biết, hự hự hự.
Di động ding dong một tiếng, Câu Khải nhanh chóng trả lời weixin.
“Trước đó không phải Diệp Mông nói là cô ấy về Ninh Tuy ở cùng chồng rồi mà? Làm sao lại quay về rồi?”
Thai Minh Tiêu: “Có ma mới biết. Dù sao thì đã tới đây xem ngốc bạch ngọc chơi bóng rồi. Hơn nữa, tôi cảm thấy ánh mắt kia của hai người họ chưa biết chừng đã lên giường rồi.”
Câu Khải: “…”
Câu Khải: “Lý Cận Dữ không phải loại người đấy, là anh em với nhau, chút tin tưởng này dù sao thì tôi cũng vẫn có.”
Thai Minh Tiêu: “Hôm đó đã cưỡng hôn ở xưởng xe rồi!”
Câu Khải: “Cậu cứ quan sát trước đã, đợi tôi về tôi sẽ tìm cậu nói chuyện sau.”
“Được.” Thai Minh Tiêu cất di động, chuẩn bị ra ngoài, vừa khéo dụng phải Lê Thầm đi vào vệ sinh, liền sửng sốt: “Kết thúc rồi à?”
Lê Thầm đứng trước bồn tiểu: “Không thì sao?”
Thai Minh Tiêu: “Lý Cận Dữ đâu?”
“Đi mua nước rồi.”
Thai Minh Tiêu lập tức không ngừng nghỉ đuổi tới căng tin, lại quay về sân bóng rổ, trống không không một bóng người, cuối cùng nhìn thấy Lý Cận Dữ dựa vào cửa xe hút thuốc ở bãi đỗ xe, anh ta thình thịch chạy tới, nhìn xung quanh cũng không thấy Diệp Mông, kinh ngạc nhìn anh: “Chị kia đâu?”
Lý Cận Dữ phủi tàn thuốc, nhìn anh ta, đưa cằm hướng về bên ngoài một chút: “Đi vệ sinh.”
Thai Minh Tiêu không nói tiếng nào giống như khỉ cướp chỗ, chiếm ghế phụ của Lý Cận Dữ, đóng sầm cửa lại, nghiêm chỉnh mà nói: “Cậu cậu… đưa tôi về.”
Lý Cận Dữ: “Anh không cần xe mình nữa à?”
“Tôi không quan tâm, cậu đưa tôi trước đã.” Thai Minh Tiêu giống như cô vợ nhỏ nhõng nhẽo đánh chết cũng không chịu xuống xe.
Lý Cận Dữ tiếp tục hút thuốc, nhìn anh một lúc, sau đó chậm rãi dập điếu thuốc, lười biếng như có như không mà gật đầu nói: “Được.”
Thật ra Lý Cận Dữ không định dấu giếm. Là muốn tìm một cơ hội mời mọi người ăn bữa cơm, đợi người đủ rồi, mới quăng chứng nhận kết hôn ra. Cứ cho là chuyện này bị vạch trần thì cũng nằm trong kế hoạch của anh. Nhưng kế hoạch này không theo kịp sự biến hóa. Trước đó Lê Thầm cứ luôn thi đấu ở nước ngoài, Câu Khải thì lại suốt ngày công tác, không thể nào tụ tập đủ người. Chuyện này mà nói qua tin nhắn weixin thì thế nào cũng rõ ràng là có chút không đủ chân thành. Vì dù sao cũng đã lừa mọi người lâu như vậy rồi.
Nhưng chuyện này dần dần có chút phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Khi Diệp Mông đi vệ sinh xong quay lại, Thai Minh Tiêu đã ngồi được một lúc ở ghế phụ, vô cùng buồn chán mà định mở radio, ánh mắt nhạy bén đảo quanh trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ dài màu trắng.
Đồ chơi này, mẹ kiếp anh ta đã quá quen thuộc.
Trước đây nhìn thấy đồ chơi này anh ta vô cùng lo sợ, khi anh ta có bạn gái, mỗi tháng đều phải đi hiệu thuốc mua thứ này một lần.
Lúc đó Lý Cận Dữ đã vào xe, vừa chơi bóng xong cả người mồ hôi ngồi ở ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, một tay để bên ngoài cửa kính xe, uể oải mà ngồi. Thật ra anh rất ít chơi bóng, khi đi học thì cũng chơi khá nhiều, mấy năm nay gần như không tới sân bóng, vì vậy rất ít khi có được tinh thần khí thế này. Nhìn Lý Cận Dữ lúc đó thật khiến người ta rung động, giống một chàng trai mới biết yêu, trên người không khỏi có một loại thần thái anh tuấn kiệt xuất.
Ve sầu mùa hè đầu cành kêu cũng không nghe, ráng chiều phủ khắp ngọn cây, một chiều hoàng hôn thuần khiết đẹp đẽ biết bao, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Sau đó một chiếc que thử thai bị Thai Minh Tiêu rút ra từ trong hộp tay vịn của xe, liền phát sợ mà mang theo chút khó tin cùng tuyệt vọng, thậm chí là vẻ mặt muốn cho anh tử hình ngay lập tức.
Thai Minh Tiêu: “Đồ cặn bã, mẹ kiếp, nói cho tôi, thứ đồ chơi này là cái gì!”
“Lý cặn bã” rút tay lại, đặt lên vô lăng, tay kia bóp dẹp hộp thuốc lá rỗng trong xe, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lãnh đạm nói: “Không biết đó là que thử thai à?”
“Của ai? Diệp Mông?”
“Ừ.”
Giọng Thai Minh Tiêu càng run hơn. Anh ta nghĩ đầu óc anh ta bây giờ đã sắp nổ tung mất rồi, tế bào toàn thân cũng đang kêu gào hết lên, muốn anh ta tuyệt giao với anh, máu dồn dập không kiểm soát được mà dồn lên não.
Sau cùng anh ta khuyên bản thân mình đừng kích động, hít thở thật sâu, giống như cố gắng cứu với chàng trai đi con đường sai lầm, bình tĩnh mà hỏi anh, nói: “Người anh em, cậu nói đi, tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Tại sao lại là Diệp Mông? Toàn thế giới phụ nữ nhiều như thế! Cậu tìm ai không tìm, lại cứ phải tìm cô ấy?” Thai Minh Tiêu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu có chút không thể không thừa nhận: “Đúng! Cô ấy trông rất xinh đẹp, thân hình cũng rất cay muốn chết. Nhưng người ta có gia đình! Mẹ kiếp, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có tìm người đã kết hôn, đừng có chọc vào người đã kết hôn, khốn kiếp, cậu không nghe phải không?”
“Không phải…”
Thai Minh Tiêu lại giơ một tay lên ra hiệu anh đừng giải thích nữa, tay còn lại che mặt một lời khó nói hết mà nói: “Được rồi, cậu đừng nói nữa, tôi biết, chuyện này tôi có kinh nghiệm, tôi là đàn ông, tôi hiểu.”
Lý Cận Dữ: “Hả?”
“Phụ nữ đã kết hôn, có chút kinh nghiệm, đúng là rất tuyệt khi ở trên giường. Nói thật, tôi đã từng nói nhiều bạn gái như thế, mẹ kiếp, người khiến tôi nhớ mãi không quên chính là cái người ly hôn đó, mỗi lần đều hận không thể chết với cô ấy ở trên giường, thật đấy!”
“… Người nào?”
“Chuyện khi lên đại học, dù sao thì đã quen một chị đã từng ly hôn, rất giỏi, cái gì cũng biết, vừa tới thì đã cởi quần cậu, thật đó, mở ra cánh cửa lớn thế giới mới của tôi, từ đó trở đi tiết tháo chỉ là người qua đường. Tôi tới bây giờ đều nhớ cảm giác tối hôm ấy của lúc đó”. Thai Minh Tiêu chuyển chủ đề: “Nghe tôi, người anh em, cắt đứt với cô ấy đi.”
“Anh mở cái lớp kép giữ điều khiển trước mặt anh đi.”
“Cái nào?” Thai Minh Tiêu sửng sốt, nhưng vẫn thuận theo sờ tới: “Cái này?”
Lý Cận Dữ châm điếu thuốc, lười biếng đặt khuỷu tay lên cửa kính xe, rũ mắt nhìn anh ta “ừ” một tiếng.
“Sau đó thì sao?” Thai Minh Tiêu hỏi.
Lý cặn bã không nhìn anh ta, chậm rãi hút thuốc từng chút một trong nắng chiều đầy mỹ lệ. Ánh mắt nhìn ra ngoài từ trước kính chắn, nhìn Diệp Mông đi ra từ vệ sinh. Cô đã cởi chiếc áo khoác denim jacket khoác lên tay, mảnh vải kia ở bên trong khan hiếm muốn chết, cô nói đây gọi là phong cách BM. Cô mặc thật sự đẹp cực kỳ, hơn nữa kiểu dáng nhìn cũng rất khó ngấm. Lý Cận Dữ híp mắt hút thuốc, chăm chú nhìn cô. Tính ra nếu như nơi này là điểm bắt đầu của sự gặp gỡ, mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, vậy anh dùng bao lâu thì có thể hẹn hò được với cô?
Trên miệng vẫn đang nói với Thai Minh Tiêu: “Lấy cái thứ màu đỏ trên cùng ra.”
Thai Minh Tiêu lấy ra.
Diệp Mông không biết còn đang nói chuyện với ai, di động để bên miệng vừa nói vừa đi về phía anh, Lý Cận Dữ bóp thuốc: “Đọc một chút.”
“Chứng nhận kết hôn, nam, Lý Cận Dữ…”
“Fuck fuck fuck fuck?” Giọng của Thai Minh Tiêu cắt ngang cả bầu trời một cách kinh ngạc, dường như ngay cả Câu Khải đang uống rượu vang đỏ với khách hàng ở tít xa nước Anh cũng mẹ kiếp sặc một cái.
Lý Cận Dữ ra hiệu Diệp Mông đừng đi nữa, anh lái xe qua đó, người dựa vào ghế lái, dây an toàn cũng chưa thắt, trực tiếp đạp phanh khởi động xe, bẻ lái, vừa nhìn kính chiếu hậu vừa nói:
“Hiểu chưa? Cái người chồng trấn nhỏ trong miệng Câu Khải chính là tôi, ông à.”