Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Xe di chuyển đến trước cửa vệ sinh đợi Diệp Mông lên xe. Mặt trời chiều lặn khuất trên đầu, ánh hoàng hôn đỏ rực trong tầm mắt. Lê Thầm cũng tình cờ bước ra từ nhà vệ sinh công cộng của sân vận động, nhìn thấy Thai Minh Tiêu giống như một chiến binh đất nung ngồi bất động ở ghế lái phụ trên chiếc xe thể thao của Lý Cận Dữ, không chỉ vậy còn là một chiến binh đất nung bị người ta cưỡng ép đút cho một quả trứng kẹt trong cổ họng không phát ra được một âm thanh nào.
Còn người ngồi ở ghế lái, tay đặt ngoài cửa sổ, dây an toàn còn chưa thắt, một vẻ mặt kiêu ngạo kiểu “xem xong rồi thì để lại chỗ cũ cho ông”.
Tất nhiên là Lê Thầm biết chuyện này. Anh ta có lẽ là người đầu tiên, đại khái chính là cái lần xảy ra sự kiện đua xe cưỡng hôn đã qua không lâu trước đó, Lý Cận Dữ đã thẳng thắn nói với anh ta. Hai người lúc đó đang uống bia sắp hết hạn trong xưởng xe, nói chuyện phiếm. Lý Cận Dữ đã mất hết ý thức, có chút muốn dốc bầu tâm sự, Lê Thầm đương nhiên là người biết lắng nghe nhất.
Lúc đó Lê Thầm nhấp điếu thuốc, hỏi một câu: “Là cô ấy đưa ra ý đó?”
“Ừ.” Lý Cận Dữ dựa vào ghế lốp xe của xưởng xe, hai chân lười biếng dang rộng, một tay đặt trên đùi, đưa bia lên uống một hớp với vẻ tự giễu, yết hầu lăn lên xuống. “Lúc đó cô ấy muốn về Bắc Kinh, tôi nghĩ cô ấy giở trò với mình nên muốn chia tay. Sau đó cô ấy nói nếu tôi không tin cô ấy thì kết hôn. Anh nói xem cô ấy có tệ không, tự mình muốn đi, còn muốn lấy kết hôn trói buộc tôi, nhưng tôi lại thích.”
“Nghe như vậy thì cũng có hơi tệ một chút.” Lê Thầm khoanh tay gật đầu.
Lý Cận Dữ lại tự nhiên buồn bực vô cớ: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, anh giai, anh không cần hùa theo như thế.”
Lê Thầm cười: “Thai Minh Tiêu nói cậu là bé khờ phải không. Ban đầu tôi cảm thấy không đúng lắm, cùng lắm cũng chỉ là một tên trắng trẻo mặt than thôi. Nhưng mà thấy thế này, tôi cảm thấy cậu cũng khờ thật. Kết hôn chuyện lớn như thế có ra sao thì cậu cũng phải suy nghĩ một chút chứ, dù gì xuất thân và bối cảnh gia đình cậu đều ở đây cả. Cứ cho là cậu ở trấn đó sống nghèo khó thì cậu thật sự cho rằng ông ngoại cậu sẽ bỏ mặc cậu à. Cũng may con người Diệp Mông cũng tốt, nếu thật sự gặp phải một người phụ nữ chuyên gia tán tỉnh hoặc người ham ăn thì cậu làm thế nào?”
Lúc đó Lý Cận Dữ dựa vào ghế, bóp lon bia vang lên tiếng “rắc rắc”, lõm vài chỗ, mí mắt rũ xuống, một bộ dạng biết vâng lời, nghiêm túc chịu nghe lời khuyên răn, ngoan ngoãn vô cùng. Nhưng lời nói thì lại là bật lại: “Anh nghĩ tôi chưa từng gặp?”
Lê Thầm nhướn mày, chăm chú lắng nghe.
“Anh còn nhớ một chị lớp trên ở đại học của Lý Tư Dương trước đây khi tôi lên cấp ba đã từng gặp? Quên mất tên gì rồi. Dù sao thì chị ấy học chuyên ngành tiếng Pháp. Mỗi ngày tới cổng trường tôi đợi tôi, mời tôi ăn, tặng tôi đủ thứ. Lúc đó tôi vừa mới trở về từ Mỹ, trong nước ngoại trừ các anh thì cũng không bạn bè nào, luôn coi chị ấy là chị gái. Lúc ấy tôi mới học cấp ba, chị ấy dường như rất hiểu tâm lý của những cậu bé mười bảy, mười tám tuổi, nên đã xây dựng hình tượng chị gái thẳng thắn cởi mở tri âm tri kỷ. Sau đó lại ra những ám hiệu ngầm, gợi dục đủ loại. Khi chị ấy tới tìm Lý Tư Dương, luôn chặn phòng tôi, không nói lời nào liền nằm lên giường tôi. Hồi đó mỗi ngày tôi đều phải giặt ga trải giường, Lý Lăng Bạch còn nghĩ rằng tôi ngày ngày đều thủ dâm vô liêm sỉ.”
Lê Thẩm cẩn thận nhớ lại, trong ấn tượng dường như cũng thật có một người như vậy. Cô gái kia xinh đẹp, tính cách cũng rất nóng nảy, biết tám thứ tiếng, IELTS và TOEFL đều cao, có mối quan hệ tốt với Lý Tư Dương và Lê Thầm. Vì tính cách thoải mái không câu nệ nên họ cũng đều không để ý, coi cô ấy như một đứa con trai mà ở chơi chung. Không ngờ cô ta ngấm ngầm quấy rầy Lý Cận Dữ em trai của họ, vì vậy không còn qua lại với cô ta nữa. Sau này qua một khoảng thời gian dài, trên diễn đàn nổ ra một bài đăng, có người bóc phốt người phụ nữ này, nói rằng cô ta là một PUA, chuyên môn dụ dỗ nam sinh cấp ba.
Lê Thầm đã thân thiết với Lý Cận Dữ nhiều năm như vậy, mọi người xung quanh đều coi anh như em trai mà chăm sóc. Người theo đuổi anh thật sự rất nhiều, nhất là các chị gái.
“Tướng mạo của cậu rất được các chị gái thích.” Lê Thầm kết luận một cái, thở dài: “Đâu giống tôi, lúc nhỏ chưa từng có loại phiền phức này, các chị gái đều sợ tôi hẹn họ.”
Lý Cận Dữ ừm một tiếng: “Tôi cũng sợ anh hẹn tôi.”
“…”
-
Thai Minh Tiêu vẫn chưa tin lắm, anh ta nghiên cứu đi nghiên cứu lại, thậm chí lên mạng tìm tính xác thực ở Baidu, nghiêm túc hỏi Lê Thầm: “Anh giai, anh nói xem làm giả cái này có phạm pháp không?”
Lê Thầm cúi người đặt lên cửa xe của anh, cười híp mắt nói: “Hay là tôi lấy cái của tôi cho cậu đối chiếu?”
Thai Minh Tiêu sửng sốt: “Anh đã sớm biết bí mật này?”
“Sớm hơn cậu một chút.”
“…”
“…”
Xong rồi.
Im lặng thật lâu, mặt trời đã lặn, ánh sao nối tiếp ánh hoàng hôn. Trên sân bóng phía sau đã có thêm vài nhóm các bác các cô nhảy múa điệu nhảy quảng trường. Thai Minh Tiêu cảm thấy mây đen bao phủ mình, anh ta hết nhìn Lê Thầm rồi lại nhìn cái vị đang ngồi ở ghế lái.
Hiểu chưa? Người chồng ở trấn nhỏ mà Câu Khải nói chính là tôi, ông nội nhà cậu.
Tôi, ông nội nhà cậu.
Ông nội.
Ngoại trừ những lúc có chút không thoải mái, hoặc bị người ta chọc đến, thật ra Lý Cận Dữ rất ít khi dùng kiểu giọng điệu cà lơ phất phơ này.
Thai Minh Tiêu cảm thấy một thanh gươm Damocles đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu mình, tim gan nhỏ bé run lẩy bẩy, muốn thu lại cái tay đang vịn nhẹ trên cửa. Kết quả Lê thầm đang nói chuyện với Diệp Mông ở bên ngoài, vừa mở cửa, đóng rầm một cái khiến anh ta bắn người trở lại.
Mẹ kiếp cái bức tường này chứ!
“Chạy cái gì, muốn gọi cho Câu Khải à?”
“Đâu có, tôi xuống xe hút điếu thuốc, hít thở không khí.”
Thai Minh Tiêu muốn gọi điện thoại nói cho Câu Khải biết, trước mắt tạm thời đừng về nữa.
Lý Cận Dữ cười, tay vừa chống lên cửa kính xe, vừa chậm rãi rít một hơi thuốc, nhả ra rồi nói: “Sợ cái gì chứ. Là Câu Khải muốn cua vợ tôi chứ không phải anh.”
“ …Câu Khải cũng là nhất thời kích động. Lần trước cũng là anh ta tặng hoa ở văn phòng làm việc nói rằng muốn theo đuổi cô ấy, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
Lý Cận Dữ đột nhiên quay đầu nhìn anh ta.
Lông tóc Thai Minh Tiêu căng hết cả lên: “Sao… sao vậy?”
“Ồ, đã tặng hoa rồi cơ đấy, chuyện lúc nào thế?”
Thai Minh Tiêu sửng sốt: “Cậu cậu cậu không biết hả?”
“Không biết.” Anh tựa người vào ghế lái, lười biếng phủi tàn thuốc nói: “Cô ấy chưa nói cho tôi.”
“…”
“ …Coi như tôi chưa nói.”
Xin lỗi Câu Khải, cậu nên tự chôn vùi mình ở nước Anh đi.
-
Ba chiếc xe thể thao lái ra khỏi sân bóng rổ, bên tai tiếng động rầm rầm, người dẫn đường nhiều lần liếc xéo. Diệp Mông nhìn người đi đường đứng lặng trong gió đêm, dựa vào ghế lái phụ hỏi anh: “Cậu định lái chiếc xe này về Ninh Tuy à?”
Lý Cận Dữ theo ba chiếc xe cuối cùng chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, một tay xoay vô lăng, liếc cô một cái. “Không lái.”
“Vậy thì được, cái xe này quá khiến người khác chú ý, hơn nữa động cơ rất kêu, những cụ già thường ngủ sớm, buổi tối không lái ra ngoài được, để ở trấn rất làm phiền người dân.”
“Ừ.”
Diệp Mông lướt điện thoại, thuận miệng hỏi: “Mua que thử thai chưa?”
“Mua rồi.” Vừa mới mua ở nhà thuốc gần trên đường đi chơi bóng. Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu nói: “Ở trong cái ô dưới cùng cửa xe của chị.”
Thật ra hai người cũng khá ngầm hiểu đối với chuyện mang thai này. Nếu thật sự lỡ xui xẻo có thai thì cũng chỉ có thể sinh ra thôi, có phòng thì cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tốt nhất là không nên có. Hai người đều cảm thấy không đủ thời gian riêng tư dành cho nhau.
“Mua ba que, mỗi lần chị thử thì đợi năm phút, Lê Thầm nói như vậy thì sẽ chuần hơn chút.” Anh dừng xe ở nhà vệ sinh công cộng trước mặt.
Diệp Mông thầm nghĩ tên nhóc khốn nạn này lại còn biết hỏi Lê Thầm xin chỉ bảo cơ đấy. Sau khi đọc từ đầu đến cuối từng hướng dẫn sử dụng anh nói: “Lê Thầm rất có kinh nghiệm.”
“Lê Thầm với vợ anh ấy đã yêu đương nhiều năm, họ đã sống chung từ thời đại học, chị nói xem anh ấy có kinh nghiệm không. Thật ra thì loại chuyện này thường bố mẹ sẽ không nói đến, mẹ tôi thì càng không thể nào, bình thường đều là tình cờ nhắc tới giữa đám con trai với nhau, nên biết cũng sơ sơ.”
Vì thực sự quá lo lắng Diệp Mông ừ một tiếng, không nghe anh nói, có chút không thể chờ đợi được. Lúc này cô thật sự không muốn có con một chút nào. “Nếu như quen cậu hồi cấp ba thì tốt biết bao, như vậy sẽ không cảm thấy thời gian ngắn thế này rồi. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy đám người các cậu rất thú vị nữa.”
“Với tính cách hay lo âu như thế của chị thì tôi sẽ không phải vào hiệu thuốc mua que thử thai chắc?” Người dựa vào ghế, một tay cầm vô lăng, giọng điệu lười biếng, quay đầu nói: “Không thích hợp cho lắm.”
“Bớt đi.”
“Đừng có nói theo tôi.”
“Cứ học nói theo đấy.”
Diệp Mông vẫn chưa xuống xe. Hai ngọn đèn đường mờ ảo, thiêu thân bay lượn dưới bóng đèn, một con lại một con. Nước sông hai bên cuồn cuộn, cuộn trào mãnh liệt mà lại mênh mông. Ngọn đèn của cả thành phố đều ở phía sau cũng dung hòa bọn họ.
Diệp Mông xuống xe đi vệ sinh, ném di động lên ghế lái phụ, Lý Cận Dữ yên lặng ngồi đưa tay ra ngoài cửa sổ hút thuốc, kết quả di động vang lên một tiếng ting ting.
Anh rất ít khi xem điện thoại của Diệp Mông, cũng không tra hỏi thái quá, nhưng lại vui vẻ khi Diệp Mông tra hỏi mình. Nhưng Diệp Mông cũng gần như không tra hỏi. Hai người đều biết mật khẩu điện thoại của nhau, nhưng rất ít khi chủ động xem của nhau. Nếu không phải nhìn thấy tin nhắn weixin hiển thị quá nhiều thì anh cũng không vô tình nhìn thấy là Câu Khải, và vì vậy Lý Cận Dữ có lẽ cũng sẽ không muốn mở di động của cô.
[Câu Khải: Thai Minh Tiêu nói hôm nay cô đi xem Lý Cận Dữ chơi bóng à?]
[Câu Khải: Rốt cuộc ông chồng ở trấn nhỏ của cô có ổn không vậy?]
[Câu Khải: Ngày mai tôi về nước.]
Trong xe tối đen, người đi đường mờ mịt, ánh đèn neon thất thường bên đường chiếu lên khuôn mặt người đàn ông trong xe.
Lý Cận Dữ một tay cầm điếu thuốc đặt bên ngoài cửa xe, làn khói cuộn tròn lượn lờ ở đầu ngón tay, tay còn lại ấn nhanh vào màn hình, sau đó “tạch” một tiếng khóa di động lại, vứt lên ghế lái phụ cho cô. Vè mặt lãnh đạm lại có sự giằng co.
[Lá Chanh: Về nói chuyện một mình, LCD.]
Sau đó, lại tiếp một tin.
[Lá Chanh: Cộng thêm lần trước tặng hoa, cậu đã cạy chân tường tôi hai lần rồi, e hèm, đợi cậu, LCD.]
Còn người ngồi ở ghế lái, tay đặt ngoài cửa sổ, dây an toàn còn chưa thắt, một vẻ mặt kiêu ngạo kiểu “xem xong rồi thì để lại chỗ cũ cho ông”.
Tất nhiên là Lê Thầm biết chuyện này. Anh ta có lẽ là người đầu tiên, đại khái chính là cái lần xảy ra sự kiện đua xe cưỡng hôn đã qua không lâu trước đó, Lý Cận Dữ đã thẳng thắn nói với anh ta. Hai người lúc đó đang uống bia sắp hết hạn trong xưởng xe, nói chuyện phiếm. Lý Cận Dữ đã mất hết ý thức, có chút muốn dốc bầu tâm sự, Lê Thầm đương nhiên là người biết lắng nghe nhất.
Lúc đó Lê Thầm nhấp điếu thuốc, hỏi một câu: “Là cô ấy đưa ra ý đó?”
“Ừ.” Lý Cận Dữ dựa vào ghế lốp xe của xưởng xe, hai chân lười biếng dang rộng, một tay đặt trên đùi, đưa bia lên uống một hớp với vẻ tự giễu, yết hầu lăn lên xuống. “Lúc đó cô ấy muốn về Bắc Kinh, tôi nghĩ cô ấy giở trò với mình nên muốn chia tay. Sau đó cô ấy nói nếu tôi không tin cô ấy thì kết hôn. Anh nói xem cô ấy có tệ không, tự mình muốn đi, còn muốn lấy kết hôn trói buộc tôi, nhưng tôi lại thích.”
“Nghe như vậy thì cũng có hơi tệ một chút.” Lê Thầm khoanh tay gật đầu.
Lý Cận Dữ lại tự nhiên buồn bực vô cớ: “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, anh giai, anh không cần hùa theo như thế.”
Lê Thầm cười: “Thai Minh Tiêu nói cậu là bé khờ phải không. Ban đầu tôi cảm thấy không đúng lắm, cùng lắm cũng chỉ là một tên trắng trẻo mặt than thôi. Nhưng mà thấy thế này, tôi cảm thấy cậu cũng khờ thật. Kết hôn chuyện lớn như thế có ra sao thì cậu cũng phải suy nghĩ một chút chứ, dù gì xuất thân và bối cảnh gia đình cậu đều ở đây cả. Cứ cho là cậu ở trấn đó sống nghèo khó thì cậu thật sự cho rằng ông ngoại cậu sẽ bỏ mặc cậu à. Cũng may con người Diệp Mông cũng tốt, nếu thật sự gặp phải một người phụ nữ chuyên gia tán tỉnh hoặc người ham ăn thì cậu làm thế nào?”
Lúc đó Lý Cận Dữ dựa vào ghế, bóp lon bia vang lên tiếng “rắc rắc”, lõm vài chỗ, mí mắt rũ xuống, một bộ dạng biết vâng lời, nghiêm túc chịu nghe lời khuyên răn, ngoan ngoãn vô cùng. Nhưng lời nói thì lại là bật lại: “Anh nghĩ tôi chưa từng gặp?”
Lê Thầm nhướn mày, chăm chú lắng nghe.
“Anh còn nhớ một chị lớp trên ở đại học của Lý Tư Dương trước đây khi tôi lên cấp ba đã từng gặp? Quên mất tên gì rồi. Dù sao thì chị ấy học chuyên ngành tiếng Pháp. Mỗi ngày tới cổng trường tôi đợi tôi, mời tôi ăn, tặng tôi đủ thứ. Lúc đó tôi vừa mới trở về từ Mỹ, trong nước ngoại trừ các anh thì cũng không bạn bè nào, luôn coi chị ấy là chị gái. Lúc ấy tôi mới học cấp ba, chị ấy dường như rất hiểu tâm lý của những cậu bé mười bảy, mười tám tuổi, nên đã xây dựng hình tượng chị gái thẳng thắn cởi mở tri âm tri kỷ. Sau đó lại ra những ám hiệu ngầm, gợi dục đủ loại. Khi chị ấy tới tìm Lý Tư Dương, luôn chặn phòng tôi, không nói lời nào liền nằm lên giường tôi. Hồi đó mỗi ngày tôi đều phải giặt ga trải giường, Lý Lăng Bạch còn nghĩ rằng tôi ngày ngày đều thủ dâm vô liêm sỉ.”
Lê Thẩm cẩn thận nhớ lại, trong ấn tượng dường như cũng thật có một người như vậy. Cô gái kia xinh đẹp, tính cách cũng rất nóng nảy, biết tám thứ tiếng, IELTS và TOEFL đều cao, có mối quan hệ tốt với Lý Tư Dương và Lê Thầm. Vì tính cách thoải mái không câu nệ nên họ cũng đều không để ý, coi cô ấy như một đứa con trai mà ở chơi chung. Không ngờ cô ta ngấm ngầm quấy rầy Lý Cận Dữ em trai của họ, vì vậy không còn qua lại với cô ta nữa. Sau này qua một khoảng thời gian dài, trên diễn đàn nổ ra một bài đăng, có người bóc phốt người phụ nữ này, nói rằng cô ta là một PUA, chuyên môn dụ dỗ nam sinh cấp ba.
Lê Thầm đã thân thiết với Lý Cận Dữ nhiều năm như vậy, mọi người xung quanh đều coi anh như em trai mà chăm sóc. Người theo đuổi anh thật sự rất nhiều, nhất là các chị gái.
“Tướng mạo của cậu rất được các chị gái thích.” Lê Thầm kết luận một cái, thở dài: “Đâu giống tôi, lúc nhỏ chưa từng có loại phiền phức này, các chị gái đều sợ tôi hẹn họ.”
Lý Cận Dữ ừm một tiếng: “Tôi cũng sợ anh hẹn tôi.”
“…”
-
Thai Minh Tiêu vẫn chưa tin lắm, anh ta nghiên cứu đi nghiên cứu lại, thậm chí lên mạng tìm tính xác thực ở Baidu, nghiêm túc hỏi Lê Thầm: “Anh giai, anh nói xem làm giả cái này có phạm pháp không?”
Lê Thầm cúi người đặt lên cửa xe của anh, cười híp mắt nói: “Hay là tôi lấy cái của tôi cho cậu đối chiếu?”
Thai Minh Tiêu sửng sốt: “Anh đã sớm biết bí mật này?”
“Sớm hơn cậu một chút.”
“…”
“…”
Xong rồi.
Im lặng thật lâu, mặt trời đã lặn, ánh sao nối tiếp ánh hoàng hôn. Trên sân bóng phía sau đã có thêm vài nhóm các bác các cô nhảy múa điệu nhảy quảng trường. Thai Minh Tiêu cảm thấy mây đen bao phủ mình, anh ta hết nhìn Lê Thầm rồi lại nhìn cái vị đang ngồi ở ghế lái.
Hiểu chưa? Người chồng ở trấn nhỏ mà Câu Khải nói chính là tôi, ông nội nhà cậu.
Tôi, ông nội nhà cậu.
Ông nội.
Ngoại trừ những lúc có chút không thoải mái, hoặc bị người ta chọc đến, thật ra Lý Cận Dữ rất ít khi dùng kiểu giọng điệu cà lơ phất phơ này.
Thai Minh Tiêu cảm thấy một thanh gươm Damocles đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu mình, tim gan nhỏ bé run lẩy bẩy, muốn thu lại cái tay đang vịn nhẹ trên cửa. Kết quả Lê thầm đang nói chuyện với Diệp Mông ở bên ngoài, vừa mở cửa, đóng rầm một cái khiến anh ta bắn người trở lại.
Mẹ kiếp cái bức tường này chứ!
“Chạy cái gì, muốn gọi cho Câu Khải à?”
“Đâu có, tôi xuống xe hút điếu thuốc, hít thở không khí.”
Thai Minh Tiêu muốn gọi điện thoại nói cho Câu Khải biết, trước mắt tạm thời đừng về nữa.
Lý Cận Dữ cười, tay vừa chống lên cửa kính xe, vừa chậm rãi rít một hơi thuốc, nhả ra rồi nói: “Sợ cái gì chứ. Là Câu Khải muốn cua vợ tôi chứ không phải anh.”
“ …Câu Khải cũng là nhất thời kích động. Lần trước cũng là anh ta tặng hoa ở văn phòng làm việc nói rằng muốn theo đuổi cô ấy, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”
Lý Cận Dữ đột nhiên quay đầu nhìn anh ta.
Lông tóc Thai Minh Tiêu căng hết cả lên: “Sao… sao vậy?”
“Ồ, đã tặng hoa rồi cơ đấy, chuyện lúc nào thế?”
Thai Minh Tiêu sửng sốt: “Cậu cậu cậu không biết hả?”
“Không biết.” Anh tựa người vào ghế lái, lười biếng phủi tàn thuốc nói: “Cô ấy chưa nói cho tôi.”
“…”
“ …Coi như tôi chưa nói.”
Xin lỗi Câu Khải, cậu nên tự chôn vùi mình ở nước Anh đi.
-
Ba chiếc xe thể thao lái ra khỏi sân bóng rổ, bên tai tiếng động rầm rầm, người dẫn đường nhiều lần liếc xéo. Diệp Mông nhìn người đi đường đứng lặng trong gió đêm, dựa vào ghế lái phụ hỏi anh: “Cậu định lái chiếc xe này về Ninh Tuy à?”
Lý Cận Dữ theo ba chiếc xe cuối cùng chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, một tay xoay vô lăng, liếc cô một cái. “Không lái.”
“Vậy thì được, cái xe này quá khiến người khác chú ý, hơn nữa động cơ rất kêu, những cụ già thường ngủ sớm, buổi tối không lái ra ngoài được, để ở trấn rất làm phiền người dân.”
“Ừ.”
Diệp Mông lướt điện thoại, thuận miệng hỏi: “Mua que thử thai chưa?”
“Mua rồi.” Vừa mới mua ở nhà thuốc gần trên đường đi chơi bóng. Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu nói: “Ở trong cái ô dưới cùng cửa xe của chị.”
Thật ra hai người cũng khá ngầm hiểu đối với chuyện mang thai này. Nếu thật sự lỡ xui xẻo có thai thì cũng chỉ có thể sinh ra thôi, có phòng thì cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tốt nhất là không nên có. Hai người đều cảm thấy không đủ thời gian riêng tư dành cho nhau.
“Mua ba que, mỗi lần chị thử thì đợi năm phút, Lê Thầm nói như vậy thì sẽ chuần hơn chút.” Anh dừng xe ở nhà vệ sinh công cộng trước mặt.
Diệp Mông thầm nghĩ tên nhóc khốn nạn này lại còn biết hỏi Lê Thầm xin chỉ bảo cơ đấy. Sau khi đọc từ đầu đến cuối từng hướng dẫn sử dụng anh nói: “Lê Thầm rất có kinh nghiệm.”
“Lê Thầm với vợ anh ấy đã yêu đương nhiều năm, họ đã sống chung từ thời đại học, chị nói xem anh ấy có kinh nghiệm không. Thật ra thì loại chuyện này thường bố mẹ sẽ không nói đến, mẹ tôi thì càng không thể nào, bình thường đều là tình cờ nhắc tới giữa đám con trai với nhau, nên biết cũng sơ sơ.”
Vì thực sự quá lo lắng Diệp Mông ừ một tiếng, không nghe anh nói, có chút không thể chờ đợi được. Lúc này cô thật sự không muốn có con một chút nào. “Nếu như quen cậu hồi cấp ba thì tốt biết bao, như vậy sẽ không cảm thấy thời gian ngắn thế này rồi. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy đám người các cậu rất thú vị nữa.”
“Với tính cách hay lo âu như thế của chị thì tôi sẽ không phải vào hiệu thuốc mua que thử thai chắc?” Người dựa vào ghế, một tay cầm vô lăng, giọng điệu lười biếng, quay đầu nói: “Không thích hợp cho lắm.”
“Bớt đi.”
“Đừng có nói theo tôi.”
“Cứ học nói theo đấy.”
Diệp Mông vẫn chưa xuống xe. Hai ngọn đèn đường mờ ảo, thiêu thân bay lượn dưới bóng đèn, một con lại một con. Nước sông hai bên cuồn cuộn, cuộn trào mãnh liệt mà lại mênh mông. Ngọn đèn của cả thành phố đều ở phía sau cũng dung hòa bọn họ.
Diệp Mông xuống xe đi vệ sinh, ném di động lên ghế lái phụ, Lý Cận Dữ yên lặng ngồi đưa tay ra ngoài cửa sổ hút thuốc, kết quả di động vang lên một tiếng ting ting.
Anh rất ít khi xem điện thoại của Diệp Mông, cũng không tra hỏi thái quá, nhưng lại vui vẻ khi Diệp Mông tra hỏi mình. Nhưng Diệp Mông cũng gần như không tra hỏi. Hai người đều biết mật khẩu điện thoại của nhau, nhưng rất ít khi chủ động xem của nhau. Nếu không phải nhìn thấy tin nhắn weixin hiển thị quá nhiều thì anh cũng không vô tình nhìn thấy là Câu Khải, và vì vậy Lý Cận Dữ có lẽ cũng sẽ không muốn mở di động của cô.
[Câu Khải: Thai Minh Tiêu nói hôm nay cô đi xem Lý Cận Dữ chơi bóng à?]
[Câu Khải: Rốt cuộc ông chồng ở trấn nhỏ của cô có ổn không vậy?]
[Câu Khải: Ngày mai tôi về nước.]
Trong xe tối đen, người đi đường mờ mịt, ánh đèn neon thất thường bên đường chiếu lên khuôn mặt người đàn ông trong xe.
Lý Cận Dữ một tay cầm điếu thuốc đặt bên ngoài cửa xe, làn khói cuộn tròn lượn lờ ở đầu ngón tay, tay còn lại ấn nhanh vào màn hình, sau đó “tạch” một tiếng khóa di động lại, vứt lên ghế lái phụ cho cô. Vè mặt lãnh đạm lại có sự giằng co.
[Lá Chanh: Về nói chuyện một mình, LCD.]
Sau đó, lại tiếp một tin.
[Lá Chanh: Cộng thêm lần trước tặng hoa, cậu đã cạy chân tường tôi hai lần rồi, e hèm, đợi cậu, LCD.]