• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình sai thâm cung ngọc nhan toái: đại tội tù phi (4 Viewers)

  • Chap-156

Quyển 4 - Chương 27: Phi tần tranh sủng (27)




Một câu, khiến ta ngẩn ra.



Hắn dùng sức nắm lấy tay ta, rõ ràng không có bao nhiêu sức lực, lại đột nhiên khiến ta đau đớn.



Nước mắt trào ra càng nhiều, nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn.



Hắn vẫn hung tợn nhìn ta, ta định mở miệng, thế nhưng có thứ gì đó nghẹn lại yết hầu, khiến ta khó chịu đến một câu cũng không thể giải thích.



Hắn bỗng dưng buông tay ta, xoay người.



Biết hắn đang giận.



Quả nhiên, hắn gọi: "Thường Cừ."



Thường công công đi vào, hắn lại nói: "Thay y phục cho trẫm."



Ta kinh hãi, nghe Thường công công vội nói: "Hoàng Thượng, ngài vẫn là nghỉ ngơi một chút trước đi."



Tự hắn ngồi dậy, thở hổn hển mấy hơi, lạnh giọng: "Không nghe hiểu trẫm nói gì hả, vậy thì không cần hầu hạ trẫm."



Thấy hắn đứng lên, ta vội duỗi tay qua đỡ, hắn lại đẩy ta đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta, lập tức ra ngoài. Ta đuổi theo sau gọi hắn, hắn vẫn không để ý tới.



Bên ngoài, Tùy thái y thấy hắn đi ra, sắc mặt trầm xuống, tiến lên: "Hoàng Thượng, chính sự có thể tạm hoãn, thần cho rằng..."



Hắn cười lạnh, cắt ngang Tùy thái y: "Trẫm là hoàng đế, chính sự đương nhiên quan trọng. Trẫm không rảnh quản mấy việc vặt vảnh của hậu cung này! Thường Cừ, ngươi nghe rõ cho trẫm, sau này chuyện của hậu cung, đừng tới phiền trẫm!"



Tùy thái y đỡ hắn, hắn tức giận đẩy ông ấy ra, đi nhanh ra ngoài.



"A, Hoàng Thượng..." Thường công công ôm long bào chạy theo, "Ngài còn chưa..." Gã còn chưa nói hết, thân ảnh kia đã không thấy đâu.



Tùy thái y nhìn ta, thở dài, chỉ đành đi theo.



Ta chẳng qua là tin Thái Hoàng Thái Hậu, oan uổng hắn, tội gì phải tức giận như vậy?



Mặc triều phục, đế quan không đeo, triều châu còn ở Úc Ninh Cung, hắn cứ như thế mà ra ngoài.



Thầm than, ta rời khỏi Càn Nguyên Cung, từ xa thấy Dương tướng quân tới, dựa vào ngự giá nói gì đó, ta không lại gần, chỉ từng bước đi xuống bậc thang.



"Nương nương." Có người gọi ta, xoay người, mới thấy Ti Y cô cô đứng ở một góc.



Ta nhíu mày: "Cô cô sao lại tới đây?" Thái Hoàng Thái Hậu bị Nguyên Thừa Hạo chọc tức đến còn nằm trên giường, bà không nên ở cạnh hầu hạ sao?



Ti Y cô cô nhìn thoáng qua ngự giá bên kia, lúc này mới lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng không sao chứ?"



Đúng rồi, khi nãy bà theo Nguyên Thừa Hạo ra khỏi Úc Ninh Cung, còn đỡ hắn.



Theo bản năng nhìn về phía ngự giá, ngự giá đã chậm rãi được nâng lên.



"Cô cô cũng thấy rồi đấy, Hoàng Thượng không sao, bây giờ qua Ngự Thư Phòng."



Bà thở phào nhẹ nhõm: "Đúng là dọa nô tỳ nhảy dựng, vừa rồi lúc nô tỳ dìu ngài ấy, tay ngài ấy lạnh như băng."



Nắm chặt khăn tay, đó là vì hắn phát bệnh.



"Hoàng Thượng từ nhỏ đã như thế, có bị gì cũng không nói ra. Lúc ngài ấy mới vào cung, chỉ cao bằng này." Bà khoa tay múa chân, "Mới ba tuổi, rất nhỏ. Nô tỳ nhìn ngài ấy trưởng thành, lạnh, nóng, không khỏe, ngài ấy chưa từng nói. Vừa rồi ngài ấy nói với nô tỳ mình không thoải mái, nô tỳ thật sự hoảng sợ."



Ti Y cô cô thương hắn, cho nên lần này, cũng sẽ không nói Thái Hoàng Thái Hậu biết.



Ta vội nói: "Có lẽ hôm nay Hoàng Thượng mệt mỏi, cô cô đừng lo lắng, Tùy thái y sẽ chiếu cố Hoàng Thượng thật tốt."



Nghe vậy, bà mới yên tâm.



"Cô cô vẫn là về Úc Ninh Cung trước đi."



Bà nhìn ta, đột nhiên quỳ xuống.



Ta hoảng sợ, vội đưa tay đỡ lấy bà ấy: "Cô cô làm gì vậy?"



"Nương nương, người nghe nô tỳ nói." Bà không chịu đứng dậy, chỉ ngước mắt nhìn ta: "Chuyện hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu làm, người hận ngài ấy cũng là đương nhiên. Nhưng nô tỳ muốn cầu xin nương nương, việc này, coi như qua đi. Thái Hoàng Thái Hậu sống cũng không dễ dàng gì, nô tỳ theo ngài ấy mười mấy năm, cũng đã thấy quá nhiều ân oán. Nô tỳ, là người tiên đế dùng để giám thị Thái Hoàng Thái Hậu. Hiện tại tiên đế không còn, chủ tử của nô tỳ lại đổi thành người khác. A, trong cung này, có cái gì nhìn như vẻ ngoài của nó chứ? Thái Hoàng Thái Hậu sống hơn nửa đời người, nhưng chưa từng có ngày nào thật sự yên ổn."



Ta không ngờ bà sẽ cầu tình thay Thái Hoàng Thái Hậu, không khỏi sững sờ một lúc lâu, đồng thời cũng cảm thấy buồn cười: "Bổn cung chỉ là một phi tử, có quyền ghi hận Thái Hoàng Thái Hậu sao?"



"Hoàng Thượng ở Úc Ninh Cung tức giận như thế, đây là lần đầu tiên. Bất luận Thái Hoàng Thái Hậu làm gì, ngài ấy đều muốn điều tốt nhất cho Hoàng Thượng. Hiện tại Hoàng Thượng và ngài ấy có khoảng cách, Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể trông cậy vào ai?"



Ta buông tay: "Ý cô cô là, bổn cung sai rồi?" A Man không nên đi tìm Nguyên Thừa Hạo, ta nên lặng lẽ uống hết chén thuốc kia, sau đó ở trước mặt Nguyên Thừa Hạo làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"



Bà hoảng sợ, vội cúi đầu: "Nô tỳ không có ý này."



Nhớ tới khi nãy ở Úc Ninh Cung, bà nhiều lần nói chuyện giúp ta, hiện tại, đúng là ta quá nặng lời.



"Thái Hoàng Thái Hậu muốn duy trì thế lực của Diệp gia, ngài ấy cũng không sai. Nương nương đã nghe câu này chưa, người ở địa vị cao, sớm đã không thể thoát thân. Trong cung, không phải người muốn tránh là có thể tránh. Ai cũng có băn khoăn của mình, Thái Hoàng Thái Hậu làm nhiều như vậy, chỉ vì hai từ "không tin" mà thôi."



"Không tin Hoàng Thượng?" Nói nhiều như vậy là muốn ta nói tốt với Nguyên Thừa Hạo?



Ti Y cô cô lắc đầu: "Là không tin chính mình."



Ta ngẩn ra.



Bà tiếp tục: "Năm đó Thái Hoàng Thái Hậu muốn trông cậy tiên đế, nhưng tiên đế tuổi còn trẻ đã buông tay ra đi, để lại giang sơn rộng lớn như vậy cho một phụ nhân như bà và một hài tử ba tuổi. Bao nhiêu năm nay, ngài ấy cũng không dễ dàng. Vương gia các nơi ngo ngoe rục rịch, thế lực trong triều phân tán, bà ấy có thể làm gì?"



Kinh ngạc nhìn người trước mặt, bà chẳng qua chỉ là một cung nữ, nhưng đúng như bà nói, nhiều năm như vậy, bà ấy nhìn thấy quá nhiều, cảm nhận quá nhiều. Thế cục này, dưới thân phận đứng nhìn mấy chục năm, bà ấy thấu triệt hơn ta rất nhiều.



Cúi đầu, ta chăm chú nhìn bà, thế mà nhất thời nghẹn họng.



"Hôm nay nô tỳ tới, là muốn cầu xin nương nương khuyên Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng qua Úc Ninh Cung nhận lỗi với Thái Hoàng Thái Hậu." Bà cuối cùng cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ta.



Thì ra, đây là nguyên nhân Ti Y cô cô vội vàng tới Úc Ninh Cung.



Trong lòng thấp thỏm, ta cắn môi: "Hoàng Thượng là cô cô nương lớn, tính tình ngài ấy ngươi hẳn hiểu hơn bổn cung." Nếu hắn ghi hận thì sẽ không dễ dàng tiêu trừ như vậy.



Bà lại trịnh trọng nói: "Việc này nương nương phải khuyên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vừa cử hành quan lễ, mới tự mình chấp chính, nếu truyền ra ngoài tin ngài ấy một chân đá văng Thái Hoàng Thái Hậu bồi dưỡng ngài ấy nhiều năm, nương nương kêu người trong thiên hạ nhìn ngài ấy thế nào đây? Một khi có sai lầm, nhóm vương gia sẽ có lý do gây chuyện. Các đại thần sẽ nói Hoàng Thượng sa vào nữ sắc, quên hết hiếu trung. Như vậy nương nương người, chính là hồng nhan họa thủy!" Cả người bà run lên, cúi đầu, nhưng giống như thở phào nhẹ nhõm, "Nô tỳ vượt quá giới hạn, xin nương nương trách phạt."



Ta ngơ ngác nhìn người bên dưới, bà quả thật đi quá giới hạn. Nhưng bà ấy nói, nào có câu nào không phải sự thật?



Bà nói bà từng là cung nữ giám thị Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng hôm nay, bà ấy vì Thái Hoàng Thái Hậu, cũng vì Nguyên Thừa Hạo.



Trong hoàng cung này, ai cũng thân bất do kỷ.



Thân bất do kỷ mà hại người, thân bất do kỷ mà cứu người.



Đi lên trước một bước, ta lần nữa duỗi tay đỡ bà ấy đứng dậy: "Bổn cung, biết rồi."



Ti Y cô cô lúc này mới mỉm cười, xin cáo lui.



Thấy bà xoay người, ta gọi bà ấy lại: "Cô cô là người của tiên đế, Hoàng Thượng hận tiên đế, nhưng không hận cô cô."



Bà dừng bước, xoay người nhìn ta.



"Bổn cung hận Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng cũng không hận cô cô." Thái Hoàng Thái Hậu hai lần ban thuốc cho ta, có lẽ, sẽ còn lần thứ ba. Bà ta, lại đồng ý với Ti Y cô cô sẽ khuyên Nguyên Thừa Hạo đi xin lỗi việc này.



Bà miễn cưỡng cười: "Nương nương có điều không biết, kỳ thật tiên đế cũng hận Thái Hoàng Thái Hậu, mà nô tỳ, cũng thế."



Ta khiếp sợ nhìn bà, thì ra người hận Thái Hoàng Thái Hậu, không chỉ có ta.



Ti Y cô cô thấp giọng: "Chủ tử của nô tỳ là mẫu phi của tiên đế. Khi đó, Thái Hoàng Thái Hậu còn là Hoàng Hậu, chủ tử của nô tỳ, là Tề Hiền Phi của phụ hoàng tiên đế. Phụ hoàng của tiên đế băng hà, thời điểm đó Hoàng Hậu nương nương vì muốn độc chiếm hậu cung, ban chết cho Hiền Phi nương nương, bồi dưỡng Ngũ hoàng tử do Hiền Phi nương nương sinh đăng cơ."



Cho nên, mới có chuyện tiên đế ban bà cho Thái Hoàng Thái Hậu để giám thị.



Cho nên, bà mới nói, chủ tử của bà, lại đổi người.



Thì ra, thị phi ân oán, thật sự có một ngày không thể quay đầu.



Có lẽ, trong lòng bà ấy vẫn còn hận, chỉ là, người cũng đã chết.



Ti Y cô cô đi rồi, ta vẫn đứng bên ngoài Càn Nguyên Cung một lúc lâu, lúc này mới nhớ tới A Man qua Bắc Uyển, sao lâu như vậy còn chưa trở về?



Mặc kệ mọi thứ, ta lập tức tới Bắc Uyển.



Đúng lúc gặp thị nữ Bách Hầu Dục dẫn theo lần trước bưng chậu nước đi ngang, ta gọi nàng, nàng giật mình, vội hành lễ.



Trên người nàng không có thương tích gì, ta mới nhớ ra, nàng là người Bắc Quốc, cho dù Thái Hoàng Thái Hậu muốn phạt, cũng phải hỏi ý Bách Hầu Dục.



"Hinh Phi nương nương, điện hạ còn chưa tỉnh." Nàng nhỏ giọng.



Ta hoàn hồn, gật đầu: "Bổn cung biết rồi, ngươi vào trong hầu hạ điện hạ nhà mình đi."



Nàng gật đầu, rời đi.



Ánh mắt nhìn qua tẩm cung của Bách Hầu Dục, ta không ở lại, lập tức đi về phía hậu viện.



Từ xa thấy Tô thái y đứng trước cửa phòng tỷ tỷ.



"Tô đại nhân." Ta gọi hắn một tiếng.



Hắn ngước mắt, sắc mặt không tốt, rất nhanh, hắn hoàn hồn hành lễ với ta.



Đợi ta đi tới, hắn mới nói: "A Man đang ở bên trong thay y phục cho nàng, vi thần... Lát nữa sẽ vào thăm."



"Tỷ tỷ sao rồi?" Ta gấp giọng hỏi.



Hắn cúi đầu: "Nương nương yên tâm, chỉ là vết thương da thịt."



Nghe vậy, ta mới yên tâm. Giơ tay định mở cửa, ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người nhìn hắn: "Tô đại nhân đã làm gì Bách Hầu điện hạ?" Muốn Thái Hoàng Thái Hậu thật sự tin rằng Bách Hầu điện hạ hôn mê bất tỉnh, tất nhiên phải động tay chân.



Sắc mặt hắn không mấy thay đổi, giọng nói cũng không quá lớn: "Chỉ cho ngài ấy uống chút thuốc mê mà thôi."



Ta trầm giọng: "Các ngươi thật to gan, ngay cả chuyện này cũng dám làm!"



Hắn lại cười nhẹ một tiếng: "Khuynh Nhi vì nương nương ngay cả ba mươi đại bản cũng chịu, còn để ý việc này sao? Vi thần vì Khuynh Nhi, dù chết cũng không sợ."



Ngẩn ra, ta cắn môi: "Như vậy, Tô đại nhân hận bổn cung sao?"



Lần này hắn không cười, nghiêm túc nói: "Lời này của nương nương, là muốn vi thần tự hỏi chính mình có thật sự yêu Khuynh Nhi không ư?"



Không khỏi kinh ngạc.



"Tô đại nhân." A Man ở bên trong gọi.



Tô thái y vội đẩy cửa vào, ta giật mình, cũng đi theo.



Thời điểm A Man quay đầu thấy ta, vội đi tới: "Sao nương nương cũng tới đây? Hoàng Thượng không sao chứ?"



Ta lắc đầu, Nguyên Thừa Hạo đã qua Ngự Thư Phòng, Tùy thái y cũng đi theo, hẳn không có vấn đề gì. Đến bên mép giường, thấy tỷ tỷ nằm nghiêng, Tô thái y đang bắt mạch cho tỷ ấy.



Sắc mặt nàng tái nhợt đến đáng sợ, còn có thể nhìn thấy những chỗ rách da.



"Tỷ tỷ..." Vừa gọi, nước mắt liền không ngăn được mà rơi xuống.



Nàng ngước mắt nhìn ta, miễn cưỡng cười: "Nghe A Man nói muội không sao, ta cũng an tâm rồi. A Man nói, Hoàng Thượng tự mình qua Úc Ninh Cung dẫn muội ra, rốt cuộc vẫn đuổi kịp."



Nắm lấy tay nàng, ta bật khóc: "Ai kêu tỷ làm như vậy? Nếu Thái Hoàng Thái Hậu phạt nặng hơn thì phải làm sao đây?" Y phục đã che kín miệng vết thương, ta không nỡ nhìn thẳng, cũng không dám nhìn thẳng. Nhìn, ta sẽ càng đau lòng.



"Nha đầu ngốc, muội là thân muội muội của tỷ, tỷ sao có thể bỏ mặc muội."



Tô thái y nói: "Mấy ngày nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không thoải mái, phải nói ta biết."



"Không đau." Tỷ tỷ nghe lời gật đầu, lại nói, "Đúng thuốc, thuốc Bách Hầu điện hạ uống, cũng nên giải rồi."



Hắn lại lắc đầu: "Còn quá sớm, đã hôn mê bất tỉnh, đợi sáng mai rồi nói, miễn cho người ta nghi ngờ. Ta đi xem trước, lát nữa sẽ quay lại." Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.



Tỷ tỷ nhìn theo hắn, sau đó mới hoàn hồn: "Lần này khổ cho Bách Hầu điện hạ, chúng ta đều dùng ngài ấy làm ngụy trang." Thời điểm nói chuyện, nàng vẫn còn cười, nhưng lại nhíu mày.



Ta vội hỏi: "Đau sao?"



"Đau, nhưng không quá đau như vậy."



Ta kinh hãi, vội sai A Man đi mời Tô thái y trở về, tỷ tỷ lại giữ chặt ta: "Không muốn chàng lo lắng nên mới không nói. Chút đau này, qua mấy ngày sẽ hết. Nếu muội xảy ra chuyện, cả đời tỷ tỷ sẽ ân hận."



"Tỷ tỷ..."



"Được rồi, hôm nay gặp dữ hóa lành, còn khóc cái gì? Mau lau nước mắt đi." Nàng vẫn an ủi ta, đột nhiên lại hỏi, "Đúng rồi, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc muốn làm gì?"



Theo bản năng quay đầu nhìn A Man, mới nhớ ra, A Man cũng chưa từng vào trong, nàng đương nhiên còn chưa biết.



"Vũ Sinh..." Tỷ tỷ nhìn ta.



Hít sâu một hơi, ta cuối cùng vẫn nói thật: "Thái Hoàng Thái Hậu muốn ban thuốc không thể mang thai cho muội."



Tỷ tỷ "A" một tiếng, A Man bật thốt lên: "Thái Hoàng Thái Thái Hậu còn muốn nương nương hoài hài tử của Hoàng Thượng không?"



"A Man." Ta khẽ quát.



Nàng lúc này mới tự biết mình lỡ lời, vội im lặng.



Thấy tay tỷ tỷ run rẩy, ta cố gắng ép bản thân bình tĩnh, cười nói: "Không có gì ghê gớm, bà ấy chỉ là không muốn muội ngồi vào vị trí trung cung mà thôi. Vị trí kia, theo ý bà ấy, là dành cho Hiền Phi."



"Vậy ý của Hoàng Thượng..."



"Hoàng Thượng nói, yêu phế hậu Diệp thị, ba năm không lập hậu."



"Cái gì..."



Trong mắt tỷ tỷ tất cả đều là kinh ngạc, chỉ có ta mỉm cười. Nguyên Thừa Hạo là kẻ độc mồm nhất, nếu Diệp Mạn Ninh nghe được, liệu có tức giận tới sống lại không?



Hắn khiến ả ba năm không hoài thai, để ả ngồi không yên trên vị trí hoàng hậu, hiện tại còn nói cái gì là yêu ả.



Chỉ vì, tránh Thái Hoàng Thái Hậu ép hắn lập Hiền Phi làm hậu.



Một khi Hiền Phi sinh hạ long duệ, tấn vị là chuyện nhất định. Mà hiện tại, hắn đã mở lời trước, hậu vị này, sợ là từ từ mới quyết định. Cho dù, Hiền Phi có sinh được hoàng trưởng tử.



Nghiêm túc nhìn ta, tỷ tỷ mỉm cười: "Là tỷ lo lắng, trông muội một chút cũng không vội."



"Muội không vội, chỉ lo cho tỷ tỷ. Chi bằng, muội để A Man ở lại chăm sóc tỷ."



Nàng lắc đầu: "Ta là nô tỳ hầu hạ, nào có nô tỳ còn cần người hầu hạ? Như thế chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Nếu Hoàng Thượng biết, lại giận muội."



Nguyên Thừa Hạo...



Giờ phút này hắn còn giận ta.



Thở dài một tiếng: "Nhưng muội không yên tâm."



"Không sao, Bách Hầu điện hạ hôn mê bất tỉnh, Bắc Uyển này còn Tô Diễn."



Nàng vừa dứt lời, liền nghe có người gõ cửa, tiếp theo, là giọng của Chỉ Doanh quận chúa truyền tới: "Cung Khuynh Nguyệt."



A Man vội đi ra mở cửa, nàng vội vàng tiến vào, thấy ta cũng ở đây, sững sờ, vội nói: "Thì ra nương nương ở đây. Ta mới tiến cung, nghe nói Bắc Uyển xảy ra chuyện, bị thương thế nào rồi?"



"Vết thương ngoài da mà thôi." Tỷ tỷ cười đáp.



Nhưng ta biết, nhất định rất đau.



Chỉ Doanh quận chúa thở dài: "Bệnh tình của Bách Hầu điện hạ sao lại trở nặng như vậy?"



Ta không khỏi xấu hổ, tỷ tỷ vội giải thích: "Tô đại nhân nói, do hôm qua ra ngoài nên bị cảm lạnh, sườn núi phía Bắc là đầu gió, thị nữ ngài ấy nói, vì nhặt những cánh hoa kia, ngài ấy ở đó rất lâu. Lúc về không sao, nhưng nửa đêm lại cảm thấy không thoải mái." Dứt lời, nàng nhìn thoáng qua ta.



Ta hiểu ý, việc này, quả thật không thể để nhiều người biết. Dùng việc hôm qua để thoái thác, không gì tốt hơn.



Quận chúa nghe xong, sắc mặt trầm xuống.



Sau hồi lâu, nàng mới nói: "Ta còn trách lầm y."



Ta vội nói: "Tối qua không phải quận chúa đã vào cung rồi sao? Bách Hầu điện hạ sẽ không trách quận chúa."



Nàng lại lắc đầu: "Hôm qua lúc ta tới y đã ngủ, nên không cho thị nữ đánh thức y. Ta chẳng qua chỉ tới chỗ Cung Khuynh Nguyệt ngồi một lát."



Ta ngẩn ra, việc này, ta thật sự không biết.



Tỷ tỷ an ủi: "Điện hạ sẽ không sao."



Hai mắt Chỉ Doanh quận chúa đã hồng hồng: "Y không phải Kỳ Dương, chẳng qua chỉ nhiễm phong hàn, sao lại nghiêm trọng như vậy?"



Ta sững sờ, tỷ tỷ cũng im lặng.



Chúng ta ai cũng không thể nói nàng biết, Bách Hầu Dục không hề hôn mê bất tỉnh, y chỉ là bị Tô Diễn đút chút thuốc mê mà thôi.



"Ta phải đi mời Tùy thái y tới xem, ông ấy là thái y y thuật cao minh nhất, phải để ông ấy xem mới được." Dứt lời, nàng đứng dậy muốn rời đi.



"Quận chúa!" Tỷ tỷ gọi nàng.



Ta vội đứng dậy giữ nàng ấy lại: "Bắc Uyển đã có Tô thái y."



Nàng lại nói: "Nhiều thái y tới xem không tốt sao!" Nói rồi, nàng gạt tay ta, ra ngoài.



Ta vội đuổi theo, Tùy thái y tới, chẳng phải sẽ biết chúng ta diễn kịch sao? Ta chỉ đành nhỏ giọng: "Quận chúa, Hoàng Thượng đang bị bệnh, Tùy thái y lúc này sợ là không thể rời đi."



Nàng kinh ngạc đến mở to hai mắt, vội hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"



Ta gật đầu: "Trực tiếp ngất đi, vừa mới tỉnh, lại vội vã qua Ngự Thư Phòng. Tùy đại nhân đã đi theo, hiện tại quận chúa có đi mời, ông ấy cũng không tới. Hơn nữa, Tô đại nhân là môn sinh của ông ấy, quận chúa nên tin tưởng hắn."



"Hoàng Thượng... Sao nương nương có thể để ngài ấy qua Ngự Thư Phòng?"



"Ngài ấy muốn đi, ai cũng không thể cản. Hơn nữa, có Tùy thái y đi theo, chắc sẽ không sao." Kỳ thật, ta cũng lo lắng.



Trên ngự giá, thời điểm hắn ngã trên người ta, ta thật sự sợ hãi.



Chỉ là biết ta hiểu lầm hắn, không ngờ hắn lại tức giận như vậy.



A...



Chỉ Doanh quận chúa nhìn thoáng qua tỷ tỷ, biết việc này không tiện nói nhiều, đành thôi.



Ta xoay người quay lại, mới thấy tỷ tỷ thế mà đã ngủ.



A Man thì thầm: "Chắc biểu tiểu thư mệt rồi."



Ta gật đầu, tới gần giúp tỷ tỷ chỉnh lại góc chăn. Ngồi một lát, mới đứng dậy ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Chỉ Doanh quận chúa nhỏ giọng hỏi: "Lúc này nương nương có việc gì quan trọng không?"



Ta ngây ra, không rõ nàng có ý gì.



"Nếu không có việc gì thì cùng ta qua thăm Bách Hầu điện hạ đi."



"Quận chúa..."



"Ta hơi áy náy."



Nàng nói khiến ta á khẩu không trả lời được, áy náy, đáng lẽ là ta.



Chỉ là vở kịch này nếu đã diễn, cũng nên kết thúc.



Không thể từ chối, ta đành theo nàng qua tẩm cung của Bách Hầu Dục. Tô thái y quả nhiên vẫn còn canh giữ bên trong, thị nữ hỏi hắn: "Đại nhân, điện hạ đã hạ sốt, sao còn chưa tỉnh?"



Ta ho một tiếng, thị nữ thấy chúng ta tới, vội hành lễ.



Chỉ Doanh quận chúa tiến lên trước: "Tô đại nhân, tình hình thế nào rồi."



Tô thái y thong dong đáp: "Mạch tượng đã đều, ngủ một đêm, sẽ không sao."



Chỉ Doanh quận chúa đi lên nhìn sắc mặt y, quay đầu nói với ta: "Nhìn sắc mặt y, còn tưởng y vẫn khỏe mạnh."



Ta nhìn thoáng qua, đúng vậy, sắc mặt tỷ tỷ còn tái nhợt hơn y.



Ở Bắc Uyển một lát, Thái Hoàng Thái Hậu lại phái Tiền công công tới hỏi thăm tình hình của Bách Hầu Dục. Lúc này bà ta còn nằm trên giường, vẫn không quên việc ở nơi này.



Bách Hầu Dục là khách quý của Tây Chu, theo lý Thái Hoàng Thái Hậu nên quan tâm.



Cách bà ta làm, hoàn toàn không mất đi phong phạm của Thái Hoàng Thái Hậu.



Lúc rời khỏi Bắc Uyển, Chỉ Doanh quận chúa vẫn còn ở đây.



Về Hinh Hòa Cung đã là chạng vạng, nghe nói Nguyên Thừa Hạo cuối cùng cũng về Càn Nguyên Cung. Ta ở trong tẩm cung suy nghĩ một lúc, quyết định đứng dậy qua đó.



Đã hứa với Ti Y cô cô, ta đương nhiên nên đi một chuyến.



Thường công công đứng ngoài cung, thấy ta tới, vội hành lễ.



"Công công vào trong thông báo cho bổn cung một tiếng."



Gã tỏ vẻ khó xử: "Nương nương về trước đi, Hoàng Thượng nghỉ ngơi rồi."



Ta nhíu mày, ngủ sớm như vậy?



"Hoàng Thượng vẫn không khỏe sao?" Ta vội hỏi.



Thường công công hàm hồ đáp, đúng lúc này, ta nghe trong tẩm cung của hắn truyền đến tiếng chuông dễ nghe. Không cần phải hỏi, đương nhiên là Đường Tiệp Dư đang ở bên trong.



Nhìn Thường công công, sắc mặt gã thay đổi, vội quỳ xuống: "Nương nương thứ tội, là... Là Hoàng Thượng ra lệnh, nếu nương nương người tới, cứ nói ngài ấy đã nghỉ ngơi."



Ta cho gã đứng lên, Thường công công vô tội.



"Hoàng Thượng vẫn còn giận sao?"



Thường công công lau mồ hôi: "Cả ngày chưa từng cười."



Dựng lỗ tai lên, ta cười hỏi: "Vậy sao? Chẳng lẽ tai bổn cung có vấn đề? Sao lại nghe tiếng cười của ngài ấy ở bên trong hả?"



Thường công công nhất thời nghẹn lời, ậm ừ đáp: "Việc này... Đây là..."



Ta không định khiến gã khó xử, chỉ nói: "Làm phiền công công vào nói với Hoàng Thượng, bổn cung..."



"Nương nương." Thường công công sợ hãi quỳ xuống, "Hoàng Thượng nói, nếu nương nương tới, cứ bảo ngài ấy nghỉ ngơi. Ai dám vào thông báo, liền giết kẻ đó!"



Nguyên Thừa Hạo, hắn thật sự có ngươi.



Ta cắn môi: "Vậy công công vào trong, cứ nói bổn cung chết rồi."



Thường công công ngước mắt ngơ ngẩn nhìn ta, trong mắt giống như muốn rớt ra ngoài.



"Công công không đi, vậy A Man đi." Ta trầm giọng.



Thường công công lúc này mới hoàn hồn, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn, đứng dậy đẩy cửa vào trong.



Rất nhanh, ta nghe có tiếng bước chân truyền tới.



Sau đó, nghe Đường Tiệp Dư vội vàng gọi: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng..."



Cửa tẩm cung bị ai đó đẩy ra, hắn xông ra ngoài, thấy ta đứng ở đây, lập tức sững sờ. Hắn nhíu mày, một chân đá Thường công công bên cạnh, giận mắng: "Dám lừa trẫm, ngươi tội chết!"



Tuy hắn đá Thường công công, nhưng ta biết, người hắn mắng, kỳ thật là ta.



Đường Tiệp Dư nhìn ta, châm chọc: "Nương nương vì gặp Hoàng Thượng, việc gì cũng làm ra được! Tần thiếp thật sự phục người." Ánh mắt nàng lúc này, hận ta không thể lập tức chết trước mặt nàng.



Ta không để ý tới nàng, ngược lại, nhìn về phía Nguyên Thừa Hạo.



Sắc mặt hắn tái nhợt, ta thấy hắn một tay xoa ngực, không khỏi kinh hãi. Không màng lễ nghĩa gì, ta vội chạy tới đỡ lấy hắn.



Đường Tiệp Dư tức giận đến kêu "A" một tiếng.



Hắn nắm lấy tay ta, định đẩy ra, ta thì thầm: "Hoàng Thượng muốn ngã xuống trước mặt Đường Tiệp Dư sao?"



Thấy hắn chần chờ, ta thuận thế ôm lấy hắn. Hắn dựa vào ta, khẽ cười: "Vậy, Đường Tiệp Dư về trước đi."



Sắc mặt Đường Tiệp Dư vô cùng khó coi, chỉ là trước mặt Nguyên Thừa Hạo, nàng ta không thể nổi giận. Ta đỡ hắn vào trong, thời điểm Thường công công đóng cửa lại, ta còn có thể nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của nàng.



Hắn giữ chặt tay ta, hung tợn nói: "Nàng làm trẫm tức giận."



Ta biết.



Quay đầu nhìn hắn, ta hỏi lại: "Hoàng Thượng tức giận cái gì?"



Hắn hừ một tiếng: "Thế mà thấy nàng ở ngoài!"



"Thì ra Hoàng Thượng hi vọng thần thiếp chết rồi sao?" Ta cười nhìn hắn.



Hắn nhắm mắt lại, căm giận nói: "Chết cho sạch sẽ, đỡ nhọc lòng trẫm."



"Vậy vừa rồi Hoàng Thượng còn lao ra làm gì?"



Hắn không trả lời, chỉ rên một tiếng.



Ta vòng qua bên kia của hắn, một tay hắn vẫn còn ấn ngực: "Trẫm khó chịu cả một ngày."



Ta thở dài: "Xem ra thần thiếp thật sự không nên tới, lúc Hoàng Thượng ở bên Đường Tiệp Dư, ngài vô cùng vui vẻ. Hiện tại ở gần thần thiếp, lại khiến ngài khó chịu."



"Vậy còn không chạy đi kêu Đường Tiệp Dư quay lại!"



Ta mới không đi.



"Nàng hận thần thiếp đến chết, đi, chẳng phải tìm chết sao?"



"Không đi, nàng cũng chết! Khi quân? Trẫm phát hiện nàng ngày càng to gan." Giọng hắn không lớn, nhưng mỗi câu đều vô cùng uy nghiêm.



Hít sâu một hơi, ta đáp: "Thần thiếp không hề khi quân."



Hắn cuối cùng cũng mở mắt nhìn ta, chuyển động người: "Chẳng lẽ tai trẫm có vấn đề, không nghe rõ Thường Cừ nói gì sao?"



Ta lui nửa bước: "Hôm nay Hoàng Thượng qua Úc Ninh Cung náo loạn một hồi, chọc giận Thái Hoàng Thái Hậu tới ngã bệnh. Nếu truyền ra ngoài, thần thiếp sẽ trở thành hồng nhan họa thủy, là tội nhân khiến Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu xảy ra xung đột, có hết hay không, chẳng phải là chuyện sớm hay muộn sao?"



"Nàng mà cũng coi như hồng nhan họa thủy? Đừng tưởng mặt mình mạ vàng."



Châm chọc ta, ta nhịn.



Duỗi tay đỡ hắn ngồi xuống, lòng bàn tay đặt lên ngực hắn, biết hắn nói khó chịu là sự thật.



Hắn chỉ nhìn, không đẩy ta ra.



Ta nhẹ giọng: "Thần thiếp hiểu lầm Hoàng Thượng, cố ý tới đây nhận lỗi."



"Tội chết." Hắn không chút nghĩ ngợi mà nói thẳng.



"Vậy Hoàng Thượng ban chết đi."



"Nàng tưởng bở! Trẫm không thoải mái một ngày, nàng đừng hòng thống khoái xong việc."



"Vậy Hoàng Thượng muốn thế nào?"



"Nàng làm Đường Tiệp Dư tức giận bỏ đi, trẫm không được thưởng thức khiêu vũ, nàng bồi thường."



Ta gật đầu đứng dậy, tẩm cung của hắn lớn hơn chỗ ta, dù gọi một đội vũ cơ tới cũng không thành vấn đề.



"Đinh Vũ từng nói, thấy nàng ở đường nhỏ trong Ngự Hoa Viên khiêu vũ, điệu múa đó, nàng ấy chưa từng thấy."



Ta ngẩn ra, không đáp, chỉ nhẹ bước xoay một vòng tròn. Sau đó, nhắm mắt lại, nghe tiếng gió, tốc độ quay càng nhanh, ta như nhìn thấy ngày đó, lá rụng bay đầy trời vây lấy thân thể ta.



Đột nhiên, dưới chân vướng gì đó, cả người mất thăng bằng, ngã xuống.



Ta hoảng sợ mở mắt, thân thể thế mà rơi vào vòng tay ấm áp của nam tử kia.



Hắn cười nhạo: "Nàng đúng là biết ngụy trang, còn muốn nhắm mắt nhảy."



Ta chán nản, rõ ràng là hắn chọc ta.



"Múa kém quá." Hắn phê bình.



Trừng mắt nhìn hắn, ta lúc này mới phát hiện chóp mũi của mình sắp đụng phải hắn.



Hắn nhìn ta chằm chằm, cười nói: "Sau này ngoại trừ trẫm, đừng khiêu vũ trước mặt kẻ khác, thật mất mặt."



Sững sờ, hắn là người thứ hai sau An Kỳ Dương bảo ta nhảy riêng trước mặt người đó.



Hôm nay, ta không so đo với hắn, ta tới, vốn không phải vì khiêu vũ.



Nam tử cúi người, hôn lên đôi môi của ta.



Ta căng thẳng, quay mặt, thấp giọng nói: "Hoàng Thượng nên qua Úc Ninh Cung đi, còn muộn hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ ngủ mất."



Dùng sức ôm lấy ta, hắn nhíu mày: "Nàng nói cái gì?"



Ta nhìn thẳng hắn: "Việc hôm nay, Hoàng Thượng vẫn nên qua Úc Ninh Cung nhận lỗi với Thái Hoàng Thái Hậu đi. Mặc kệ bà ấy làm gì, trước sau bà ấy vẫn là Thái Hoàng Thái Hậu, vẫn là hoàng tổ mẫu của ngài."



Hắn lạnh giọng: "Cô cô tới tìm nàng?"



Hắn đúng là liệu sự như thần.



Ta chưa kịp trả lời, hắn đã nói: "Cô cô không khuyên được trẫm, cho rằng nàng khuyên được?"



"Hoàng Thượng..."



Hắn đứng lên, đi vào nội thất: "Mười sáu năm, trẫm đã nhắm mắt theo đuôi mười sáu năm!"



"Nhưng mười sáu năm qua, mặc kệ làm gì, Thái Hoàng Thái Hậu đều chưa từng hại Hoàng Thượng." Ta đi theo hắn.



Hắn dừng lại, một tay đỡ bàn, cười hỏi: "Nàng không hận bà ta?"



"Hận." Ta trả lời không chút do dự.



"Tại sao hận?"



"Hai lần, bà ấy thiếu chút khiến thần thiếp mất đi tư cách làm mẫu thân." Đối với nữ nhân, đây là sự trừng phạt tàn khốc nhất.



Hắn bật cười: "Từ thời điểm nàng giao ngọc châu cho trẫm, việc đó không phải đã chú định rồi sao?"



Lời hắn nói, khiến ta sững sờ.



Đúng, là ta dùng ngọc châu đối lấy lời hứa hắn không được chạm vào ta. Nhưng ta dường như chưa từng vì vậy mà nghĩ tới chuyện mất đi tư cách làm mẫu thân. Đó là vì... Vì...



Vì sao, ta thế mà chưa từng hỏi chính mình.



Trái tim đột nhiên đập loạn nhịp.



Tay hắn lướt qua mặt bàn, "Ầm" một tiếng, toàn bộ trà cụ bên trên đều rơi xuống đất.



Hắn căm giận mắng: "Kẻ lừa đảo."



Kẻ lừa đảo...



Nếu là mắng ta, như vậy sao hắn lại cứu ta hai lần?



Nếu hắn thật sự cảm thấy việc đó từ thời điểm ta giao ngọc châu cho hắn đã chú định, vậy, rốt cuộc vì sao lại cứu ta tới hai lần?



"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Thường công công ở ngoài nhỏ giọng gọi, hắn cũng không để ý tới.



Thường công công vẫn không biết hắn ở trong này đã gặp chuyện gì.



Hắn tiến lên, ngồi vào long sàng.



Ta đi theo, cắn răng hỏi: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn bị mọi người xa lánh sao?"



"Trẫm sớm đã không còn người thân." Giọng hắn ngày càng lạnh.



Ta nắm lấy tay hắn: "Từ thời điểm ngài đăng cơ, Thái Hoàng Thái Hậu chính là tổ mẫu ruột thịt của ngài."



"Làm càn!"



Lấy hết can đảm ôm lấy hắn, hắn định đẩy ta ra, ta ôm hắn càng chặt: "Hoàng Thượng vừa cử hành quan lễ xong, mới bắt đầu tự mình chấp chính, ngài đã nhanh như vậy trở mặt với Thái Hoàng Thái Hậu, trong thiên hạ, có kẻ muốn nhìn thấy, cũng có người không muốn."



Ta không cần nói thẳng, hắn vẫn sẽ hiểu.



"Buông ra!"



"Không buông!" Ta lắc đầu.



"Buông ra cho trẫm!"



"Thần thiếp không buông!"



"Nàng có buông ra hay không?"



"Không buông!"



"Nàng..." Hắn thở hổn hển, "Trẫm thở không nổi..."



Ta hoảng sợ, vội vàng buông tay.



Duỗi tay xoa ngực hắn, hắn lại cầm lấy tay ta, xanh mặt: "Nếu nàng muốn hành thích vua, trẫm sẽ tru di cửu tộc nàng trước!"



Thở dài, hắn rõ ràng biết ta không có ý này.



Hắn giang tay, ta theo bản năng vội lui ra sau, hắn đã bắt được tay ta, đứng dậy: "Nếu đây đã là chủ ý của nàng, một chuyến tới Úc Ninh Cung này, nàng đừng hòng trốn."



"Thần thiếp sao có thể đi được?"



Hắn kéo ta ra ngoài: "Việc này không đến phiên nàng nói được hay không!"



Cắn răng, lời tuy nói như vậy, nhưng...



Còn đang nghĩ ngợi, hắn đã ra khỏi Càn Nguyên Cung, Thường công công ở bên ngoài vội hành lễ, hắn chỉ nói: "Chuẩn bị kiệu, trẫm qua Úc Ninh Cung."



Thấp thỏm ngồi trên ngự giá, hắn lại vô cùng bình tĩnh, chỉ dựa vào đệm mềm nhắm mắt nghỉ ngơi.



Ti Y cô cô ra nghênh đón, trên mặt là ý cười.



Nhưng ta không nên tới, ta tới rồi, không phải càng khiến Thái Hoàng Thái Hậu hận ta sao?



Thái Hoàng Thái Hậu quả nhiên vẫn còn nằm trên giường, ta đi tới hành lễ, Thái Hoàng Thái Hậu trừng mắt nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng, rồi nhắm mắt lại.



Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: "Việc hôm nay, tôn nhi xin bồi tội với hoàng tổ mẫu."



Thái Hoàng Thái Hậu không nói lời nào.



Hắn tiến lên, quỳ xuống.



Hoàng đế quỳ, mọi người trong phòng đều phải quỳ theo.



Nhất thời, trong phòng một trận "Xôn xao".



Thái Hoàng Thái Hậu mở mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi kinh hãi: "Hoàng Thượng muốn làm gì? Hiện tại ngài đã tự mình chấp chính, mọi việc không cần tới tìm ai gia. Ai gia nên buông tay, hưởng tuổi già rồi."



Nguyên Thừa Hạo vẫn cúi đầu: "Hoàng tổ mẫu còn giận tôn nhi, vậy tôn nhi chỉ đành quỳ ở đây không đứng dậy."



"Hoàng Thượng!" Bà kinh ngạc nhìn hắn.



"Tôn nhi nhất thời hồ đồ." Hiện tại hắn nói thật bình tĩnh, hoàn toàn khác với thời điểm ở Càn Nguyên Cung.



Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã nguổi giận một chút, chỉ nói: "Vị trí trung cung, ai gia muốn thay Hoàng Thượng thận trọng suy xét."



Hắn cười nhạt: "Việc này không vội, trong vòng ba năm, trẫm không muốn lập hậu."



Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu rõ ràng có chút không vui, nhưng hiện tại Nguyên Thừa Hạo đã tự mình tới, bà cũng không muốn quá ép buộc hắn, chỉ nhẹ giọng: "Vậy vị trí Hoàng Quý Phi..."



Hắn bình tĩnh đáp: "Trẫm cho rằng, Hiền Phi là người thích hợp."



Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng cười, vội nói: "Ti Y, còn không đỡ Hoàng Thượng đứng dậy."



Ti Y cô cô tiến lên dìu hắn, Thái Hoàng Thái Hậu lại hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy? Ai gia thấy sắc mặt ngài không tốt lắm."



Hắn ngồi vào mép giường, lắc đầu nói: "Hôm nay trẫm nghĩ tới chuyện của hoàng tổ mẫu, chưa ăn gì, dạ dày không khỏe lắm."



Ta nhìn từ xa, hắn cũng thật lợi hại, vừa rồi còn cầu xin hắn tới, hắn tới rồi, diễn kịch giả bệnh mọi thứ trở thành sở trường.



Thái Hoàng Thái Hậu vội gọi Thường công công dìu hắn về Càn Nguyên Cung, còn không ngừng dặn dò phải truyền thái y tới xem.



Ta theo hắn rời khỏi Úc Ninh Cung, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.



"Thái Hoàng Thái Hậu sẽ rất vui." Hắn tự mình tới Úc Ninh Cung, còn hứa cho Hiền Phi vị trí Hoàng Quý Phi. Hắn nói ba năm không lập hậu, như vậy trong cung Hoàng Quý Phi không khác gì hoàng hậu.



Hắn hừ một tiếng.



Về tới Càn Nguyên Cung, Thường công công dìu hắn vào trong, ta cũng đi theo.



"Hoàng Thượng thật lợi hại, giả bệnh cũng tìm được cái cớ hay như thế."



Hắn nhìn ta, hỏi lại: "Chẳng lẽ muốn trẫm nói là nàng chọc giận trẫm tới sinh bệnh?"



Ta thở dài: "Xem ra Hoàng Thượng đã không sao, vậy thần thiếp cáo lui trước."



Thấy ta xoay người, hắn nói: "Đừng hòng bỏ trốn, quay lại cho trẫm." Hắn duỗi tay kéo ta lại.



Thường công công thức thời lui xuống.



"Trẫm cứu nàng, còn chưa nghe nàng tiếng cảm ơn."



Hô hấp trở nên dồn dập, hắn sao lại đòi ta một câu "Cảm ơn" chứ?



Nhìn hắn, thấy hắn cúi người tới, một tay ôm lấy eo ta. Nhắm mắt, mùi Long Tiên Hương tới gần.



Đúng lúc này, Thường công công ở bên ngoài gấp gáp bẩm báo: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng không xong rồi, Lăng Hương cô nương của Tuệ Như Cung tới nói... Nói Hiền Phi nương nương đột nhiên đau bụng..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom