Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-28
Quyển 1 - Chương 28: Phẫn nộ
Vũ Sinh, Cung Vũ Sinh.
Ta không khỏi kinh ngạc, chữ ta biết cũng không quá nhiều.
Nàng dịu dàng cười: "Đọc nghe thật giống, sau này muội sẽ là Cung Nhị tiểu thư, tỷ tỷ phải chọn cho muội cái tên ôn nhu một chút, được không?"
"Người không trách ta?"
Khi nhỏ, không ai quản thúc, ta có thể tùy ý làm những chuyện mình thích. Mà nàng, Đại tiểu thư Cung gia, lại chỉ có thể cả ngày nhốt mình trong thư phòng, học cầm kỳ thi họa, thư từ ca phú. Mà thứ duy nhất phu nhân không cho nàng học, đó là khiêu vũ.
Hiện tại, ta đương nhiên biết thâm ý bên trong.
Trong mắt Cung Khuynh Nguyệt có nước mắt, nàng hít một hơi thật sâu, vẫn cười: "Nha đầu ngốc, tỷ sao có thể trách muội, tỷ cao hứng còn không kịp. Tỷ vẫn luôn muốn nghe muội gọi một tiếng tỷ tỷ."
Gật đầu, ta biết, ta đều biết. Nàng luôn nói như vậy, mà ta chỉ cho rằng giữa chúng ta tình cảm như tỷ muội, cho nên nàng ấy muốn ta gọi thế thôi. Khi đó, ta còn nói với nàng, một hạ nhân, một chủ tử, đương nhiên không thể.
"Tỷ... Tỷ tỷ..." Ta nghẹn ngào gọi.
Nàng ôm lấy ta, cũng nghẹn ngào: "Vũ Sinh, tỷ rất vui. Lát nữa, tỷ dẫn muội đi đa tạ nương, được không? Mặc kệ bà ấy thế nào, mặc kệ muộn bao nhiêu năm, tỷ đều muốn đa tạ bà ấy vì cuối cùng đã có thể chấp nhận muội."
Bỗng nhiên nhắc tới phu nhân, ta không khỏi lại nghĩ tới chuyện tối nay.
Vội đẩy nàng ra, ta nhíu mày: "Tỷ cũng biết phu nhân là muốn..."
"A Tụ!" An Kỳ Dương đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dáng của ta và Cung Khuynh Nguyệt lúc này, không khỏi kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cung Khuynh Nguyệt bật cười: "Biểu ca, muội ấy ngày sau là muội muội của muội, Cung Nhị tiểu thư Cung Vũ Sinh."
An Kỳ Dương rõ ràng ngẩn người.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo liền nghe Nguyên Chỉ Doanh gọi: "Kỳ Dương! Kỳ Dương chàng ra đây cho ta! Kỳ Dương!"
"Quận chúa, người chậm một chút." Phía sau nàng, Tầm Chi nhỏ giọng gọi.
Cung Khuynh Nguyệt đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Biểu ca còn chưa đi sao? Để quận chúa thấy muội và Vũ Sinh như thế thì không tốt lắm." Nói rồi, nàng cầm khăn lau nước mắt cho ta, lại tự lau khóe mắt của mình.
An Kỳ Dương lại bắt lấy tay ta, không đợi ta hoàn hồn đã xoay người kéo ta ra ngoài.
"Biểu ca..."
Cung Khuynh Nguyệt muốn đứng lên, lại bị hắn ngăn cản: "Chỉ là nói mấy câu mà thôi, muội đừng đi theo!"
Ta nghi hoặc nhìn hắn, mà người phía sau cuối cùng thật không đi theo.
"Kỳ..." Nguyên Chỉ Doanh đi tới giật mình mở to hai mắt, chỉ biết sững sờ nhìn An Kỳ Dương kéo ta lướt nhanh qua.
"Biểu thiếu gia." Ta thấp giọng gọi hắn, dùng sức giãy giụa, nhưng hắn lại nắm thật chặt.
Mãi tới hậu viện, hắn mới buông tay ta ra, đột nhiên xoay người, nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn tới hoảng hốt, nhịn không được mà lui nửa bước, nghe hắn hỏi: "Ngươi có biết tối nay người bên ngoài đều bàn tán nói người nhảy Lăng Ba là Cung tiểu thư không!"
Cắn môi, việc này, ta đương nhiên biết.
Hắn tựa như nổi giận: "Thì ra ngươi biết? Vậy sao ngươi còn làm như vậy? Ngươi biết rõ biểu muội đã ái mộ người khác, sao ngươi ngươi có thể cùng dì và dượng làm ra chuyện như vậy? Là vì... Vì làm Cung Nhị tiểu thư sao?"
Câu cuối cùng của hắn phảng phất chạm tới nơi nhạy cảm nhất trong trái tim, ta nhìn hắn, nghiến răng hỏi lại: "Thì ra trong mắt biểu thiếu gia, A Tụ là người như vậy?"
Vũ Sinh, Cung Vũ Sinh.
Ta không khỏi kinh ngạc, chữ ta biết cũng không quá nhiều.
Nàng dịu dàng cười: "Đọc nghe thật giống, sau này muội sẽ là Cung Nhị tiểu thư, tỷ tỷ phải chọn cho muội cái tên ôn nhu một chút, được không?"
"Người không trách ta?"
Khi nhỏ, không ai quản thúc, ta có thể tùy ý làm những chuyện mình thích. Mà nàng, Đại tiểu thư Cung gia, lại chỉ có thể cả ngày nhốt mình trong thư phòng, học cầm kỳ thi họa, thư từ ca phú. Mà thứ duy nhất phu nhân không cho nàng học, đó là khiêu vũ.
Hiện tại, ta đương nhiên biết thâm ý bên trong.
Trong mắt Cung Khuynh Nguyệt có nước mắt, nàng hít một hơi thật sâu, vẫn cười: "Nha đầu ngốc, tỷ sao có thể trách muội, tỷ cao hứng còn không kịp. Tỷ vẫn luôn muốn nghe muội gọi một tiếng tỷ tỷ."
Gật đầu, ta biết, ta đều biết. Nàng luôn nói như vậy, mà ta chỉ cho rằng giữa chúng ta tình cảm như tỷ muội, cho nên nàng ấy muốn ta gọi thế thôi. Khi đó, ta còn nói với nàng, một hạ nhân, một chủ tử, đương nhiên không thể.
"Tỷ... Tỷ tỷ..." Ta nghẹn ngào gọi.
Nàng ôm lấy ta, cũng nghẹn ngào: "Vũ Sinh, tỷ rất vui. Lát nữa, tỷ dẫn muội đi đa tạ nương, được không? Mặc kệ bà ấy thế nào, mặc kệ muộn bao nhiêu năm, tỷ đều muốn đa tạ bà ấy vì cuối cùng đã có thể chấp nhận muội."
Bỗng nhiên nhắc tới phu nhân, ta không khỏi lại nghĩ tới chuyện tối nay.
Vội đẩy nàng ra, ta nhíu mày: "Tỷ cũng biết phu nhân là muốn..."
"A Tụ!" An Kỳ Dương đẩy cửa tiến vào, thấy bộ dáng của ta và Cung Khuynh Nguyệt lúc này, không khỏi kinh hãi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cung Khuynh Nguyệt bật cười: "Biểu ca, muội ấy ngày sau là muội muội của muội, Cung Nhị tiểu thư Cung Vũ Sinh."
An Kỳ Dương rõ ràng ngẩn người.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo liền nghe Nguyên Chỉ Doanh gọi: "Kỳ Dương! Kỳ Dương chàng ra đây cho ta! Kỳ Dương!"
"Quận chúa, người chậm một chút." Phía sau nàng, Tầm Chi nhỏ giọng gọi.
Cung Khuynh Nguyệt đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Biểu ca còn chưa đi sao? Để quận chúa thấy muội và Vũ Sinh như thế thì không tốt lắm." Nói rồi, nàng cầm khăn lau nước mắt cho ta, lại tự lau khóe mắt của mình.
An Kỳ Dương lại bắt lấy tay ta, không đợi ta hoàn hồn đã xoay người kéo ta ra ngoài.
"Biểu ca..."
Cung Khuynh Nguyệt muốn đứng lên, lại bị hắn ngăn cản: "Chỉ là nói mấy câu mà thôi, muội đừng đi theo!"
Ta nghi hoặc nhìn hắn, mà người phía sau cuối cùng thật không đi theo.
"Kỳ..." Nguyên Chỉ Doanh đi tới giật mình mở to hai mắt, chỉ biết sững sờ nhìn An Kỳ Dương kéo ta lướt nhanh qua.
"Biểu thiếu gia." Ta thấp giọng gọi hắn, dùng sức giãy giụa, nhưng hắn lại nắm thật chặt.
Mãi tới hậu viện, hắn mới buông tay ta ra, đột nhiên xoay người, nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn tới hoảng hốt, nhịn không được mà lui nửa bước, nghe hắn hỏi: "Ngươi có biết tối nay người bên ngoài đều bàn tán nói người nhảy Lăng Ba là Cung tiểu thư không!"
Cắn môi, việc này, ta đương nhiên biết.
Hắn tựa như nổi giận: "Thì ra ngươi biết? Vậy sao ngươi còn làm như vậy? Ngươi biết rõ biểu muội đã ái mộ người khác, sao ngươi ngươi có thể cùng dì và dượng làm ra chuyện như vậy? Là vì... Vì làm Cung Nhị tiểu thư sao?"
Câu cuối cùng của hắn phảng phất chạm tới nơi nhạy cảm nhất trong trái tim, ta nhìn hắn, nghiến răng hỏi lại: "Thì ra trong mắt biểu thiếu gia, A Tụ là người như vậy?"
Bình luận facebook