Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Quyển 1 - Chương 4: Đài xem thú
Không biết có phải vì cơn mưa quá lớn, hay vì hắn quá bình tĩnh, những lời này nghe vào tai, ta hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.
Sớm hay muộn, rồi cũng sẽ có một ngày như vậy.
Tính cách của hắn, có thể nhẫn nại tới bây giờ đã là kỳ tích, không phải sao?
Không phải ngày mai thì cũng sẽ là ngày mai của ngày mai. Hắn ban tử tội, lại chậm chạp không dụng hình, hiện tại, cuối cùng cũng đến rồi.
Hắn lại đi về phía trước một bước, ta nhịn không được mà mở miệng: "Ta không cần ba thước lụa trắng."
Trong mắt Thường công công lộ rõ kinh ngạc, thân ảnh minh hoàng kia cuối cùng cũng xoay người, mà nữ tử bên cạnh hắn đã khẽ cười nói: "Vẫn là cầu xin Hoàng Thượng tha cho muội?"
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm ta.
Ta hướng hắn nở một nụ cười, run rẩy nói: "Để ta, xuống đài xem thú."
Lời vừa dứt, Thường công công cả kinh hít ngụm khí lạnh, nàng ấy cũng kinh hô một tiếng, không thể tin được mà nhìn ta. Nàng ấy khẳng định đang cảm thấy, ta điên rồi.
Xuống đài xem thú, đó chính là biến bản thân thành mỹ thực đưa cho lũ dã thú đói khát. Tới lúc đó, cảnh huyết tinh bị xé rách, sợ là người to gan cũng không dám nhìn thẳng.
Trong mắt hắn cuối cùng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau liền khôi phục như ban đầu.
Hắn cười lạnh: "Lần này, trẫm sẽ không ra tay cứu ngươi."
Ta biết ngài sẽ không.
Cúi đầu tạ ơn: "Tạ Hoàng Thượng thành toàn."
Hắn hừ một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi. Nữ tử kia vẫn không thể hoàn hồn, lặng lẽ nhìn ta, bộ dáng muốn nói lại thôi nhưng trước sau không hỏi một lời.
Ta từng nói, mạng cho dù ti tiện, ta cũng sẽ quý trọng.
Mà hiện tại, ta lại muốn lựa chọn cách thảm thiết như vậy để chết đi. Nàng đương nhiên không thể lý giải vì sao.
Hinh Hòa Cung càng thêm quạnh quẽ.
A Man đã không còn, rốt cuộc chỉ còn lại mình ta.
Rất nhanh, ta cũng sẽ không còn nữa.
Không biết tương lai, liệu sẽ có một vị nương nương khác tới ở hay không? Như vậy, trước đó nàng ấy sẽ trở thành tân sủng của hắn sao?
Rũ mi mà cười, thật ngốc, đang êm đẹp, sao lại nghĩ như thế chứ?
OoOoO
Cơn mưa này, mãi tới buổi sáng mới tí tách nhỏ lại.
Qua giờ Thìn mới tạnh.
Đài xem thú đặt trong sơn cốc, dã thú bên trong đều là dạng hung tàn thị huyết, cho dù là dũng sĩ thiện võ cũng không dám một mình đi vào.
Ở sườn Tây có một bích động, nhìn xuống, bên trong một mảnh đen nhánh, xem không được chân thật.
Nghe nói, bên dưới quanh năm có một con cự mãng chiếm đóng, cho dù là mãnh thú đi vào cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra.
Thời điểm bước lên đài xem thú, mặt đất vẫn còn hơi ẩm chưa khô.
Thị vệ phía sau không dám tiến lên, trên mặt bọn họ đều mang vẻ sợ hãi.
Mọi người đều không thể lý giải vì sao ta lại chọn cách chết như vậy. Đúng thế, ai có thể lý giải?
Chỉ là, khoảng khắc hắn đồng ý, với ta mà nói, là giải thoát, cũng là tuyệt vọng.
A, chua xót mà cười, hắn đang trách ta không nói hắn biết người nọ đang đi đâu, trách ta làm hỏng đại sự của hắn.
Lại không biết, ta không nói, đương nhiên có lý do của riêng ta.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài chậm một chút!"
Trong lòng chấn động, thời điểm quay đầu, ta nhìn thấy thân ảnh minh hoàng kia vội vàng tới. Bất giác lui một bước, lúc này, ta lại sợ hắn đến gần.
Đáy mắt nổi lên một tầng nước, thân ảnh trước mặt đã mơ hồ.
Cắn môi, dứt khoát nhảy xuống, ta thả mình vào bích động kia...
"Sinh Nhi!"
Sinh Nhi...
Hắn cuối cùng, lại lần nữa gọi tên ta. Ta từng cho rằng, sau chuyện đó, ta với hắn mà nói chẳng qua chỉ là phi tử mang đại tội, không phải Sinh Nhi của hắn.
Khép hai mắt lại...
Không biết có phải vì cơn mưa quá lớn, hay vì hắn quá bình tĩnh, những lời này nghe vào tai, ta hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.
Sớm hay muộn, rồi cũng sẽ có một ngày như vậy.
Tính cách của hắn, có thể nhẫn nại tới bây giờ đã là kỳ tích, không phải sao?
Không phải ngày mai thì cũng sẽ là ngày mai của ngày mai. Hắn ban tử tội, lại chậm chạp không dụng hình, hiện tại, cuối cùng cũng đến rồi.
Hắn lại đi về phía trước một bước, ta nhịn không được mà mở miệng: "Ta không cần ba thước lụa trắng."
Trong mắt Thường công công lộ rõ kinh ngạc, thân ảnh minh hoàng kia cuối cùng cũng xoay người, mà nữ tử bên cạnh hắn đã khẽ cười nói: "Vẫn là cầu xin Hoàng Thượng tha cho muội?"
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm ta.
Ta hướng hắn nở một nụ cười, run rẩy nói: "Để ta, xuống đài xem thú."
Lời vừa dứt, Thường công công cả kinh hít ngụm khí lạnh, nàng ấy cũng kinh hô một tiếng, không thể tin được mà nhìn ta. Nàng ấy khẳng định đang cảm thấy, ta điên rồi.
Xuống đài xem thú, đó chính là biến bản thân thành mỹ thực đưa cho lũ dã thú đói khát. Tới lúc đó, cảnh huyết tinh bị xé rách, sợ là người to gan cũng không dám nhìn thẳng.
Trong mắt hắn cuối cùng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau liền khôi phục như ban đầu.
Hắn cười lạnh: "Lần này, trẫm sẽ không ra tay cứu ngươi."
Ta biết ngài sẽ không.
Cúi đầu tạ ơn: "Tạ Hoàng Thượng thành toàn."
Hắn hừ một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi. Nữ tử kia vẫn không thể hoàn hồn, lặng lẽ nhìn ta, bộ dáng muốn nói lại thôi nhưng trước sau không hỏi một lời.
Ta từng nói, mạng cho dù ti tiện, ta cũng sẽ quý trọng.
Mà hiện tại, ta lại muốn lựa chọn cách thảm thiết như vậy để chết đi. Nàng đương nhiên không thể lý giải vì sao.
Hinh Hòa Cung càng thêm quạnh quẽ.
A Man đã không còn, rốt cuộc chỉ còn lại mình ta.
Rất nhanh, ta cũng sẽ không còn nữa.
Không biết tương lai, liệu sẽ có một vị nương nương khác tới ở hay không? Như vậy, trước đó nàng ấy sẽ trở thành tân sủng của hắn sao?
Rũ mi mà cười, thật ngốc, đang êm đẹp, sao lại nghĩ như thế chứ?
OoOoO
Cơn mưa này, mãi tới buổi sáng mới tí tách nhỏ lại.
Qua giờ Thìn mới tạnh.
Đài xem thú đặt trong sơn cốc, dã thú bên trong đều là dạng hung tàn thị huyết, cho dù là dũng sĩ thiện võ cũng không dám một mình đi vào.
Ở sườn Tây có một bích động, nhìn xuống, bên trong một mảnh đen nhánh, xem không được chân thật.
Nghe nói, bên dưới quanh năm có một con cự mãng chiếm đóng, cho dù là mãnh thú đi vào cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra.
Thời điểm bước lên đài xem thú, mặt đất vẫn còn hơi ẩm chưa khô.
Thị vệ phía sau không dám tiến lên, trên mặt bọn họ đều mang vẻ sợ hãi.
Mọi người đều không thể lý giải vì sao ta lại chọn cách chết như vậy. Đúng thế, ai có thể lý giải?
Chỉ là, khoảng khắc hắn đồng ý, với ta mà nói, là giải thoát, cũng là tuyệt vọng.
A, chua xót mà cười, hắn đang trách ta không nói hắn biết người nọ đang đi đâu, trách ta làm hỏng đại sự của hắn.
Lại không biết, ta không nói, đương nhiên có lý do của riêng ta.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài chậm một chút!"
Trong lòng chấn động, thời điểm quay đầu, ta nhìn thấy thân ảnh minh hoàng kia vội vàng tới. Bất giác lui một bước, lúc này, ta lại sợ hắn đến gần.
Đáy mắt nổi lên một tầng nước, thân ảnh trước mặt đã mơ hồ.
Cắn môi, dứt khoát nhảy xuống, ta thả mình vào bích động kia...
"Sinh Nhi!"
Sinh Nhi...
Hắn cuối cùng, lại lần nữa gọi tên ta. Ta từng cho rằng, sau chuyện đó, ta với hắn mà nói chẳng qua chỉ là phi tử mang đại tội, không phải Sinh Nhi của hắn.
Khép hai mắt lại...
Bình luận facebook