Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-95
Quyển 2 - Chương 46: Thuận tiện
Nể tình chồng ngân phiếu này, vào triều làm quan...
An Kỳ Dương, hắn rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?
Trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, ta thô lỗ cướp lấy ngân phiếu trong lòng hắn về. Hắn đau tới nhíu mày, lại cười hỏi: "Sao hả? Đổi ý nhanh như vậy?"
Không phải đổi ý, là sợ.
Sợ hắn thật sự nể tình chồng ngân phiếu này, làm những việc ta không muốn nhìn hắn.
Thấy hắn theo bản năng xoa xoa cổ tay, ta chột dạ hỏi: "Biểu thiếu gia vẫn ổn chứ?" Ta đúng là quên mất hắn có bệnh hoàng tử.
Hắn xua tay, thong dong nói: "Không sao, đừng nghĩ ta đáng thương như vậy. Bổn thiếu gia là Thừa Tướng công tử cao cao tại thượng, nhiều người hầu hạ, chút bệnh này không đáng là gì."
Bất giác cười, ta nào cảm thấy hắn đáng thương chứ?
"Còn chưa chúc mừng ngài và quận chúa."
"Chẳng có gì đáng chúc mừng cả, để xem ta trị bảo nàng ấy thế nào." Hắn híp mắt nhìn ta.
Ta tin, Chỉ Doanh quận chúa ở trước mặt hắn rất dịu dàng, từ một khắc nhìn thấy tua rua nàng nàng kết ở chỗ Hoàng Hậu, tình yêu nàng dành cho hắn, ta tin không chút nghi ngờ.
Sắc trời dần tối, Nguyên Chỉ Doanh vẫn chưa trở về, Vân Mi vào phòng thắp đèn.
Hắn duỗi tay tới muốn lấy đồ trong tay ta, ta theo bản năng rút tay về, hắn không khỏi bật cười: "Gấp cái gì, chẳng qua là muốn ngươi cất lại mà thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn ôm nó đi ngủ?"
Ta "A" một tiếng.
Cất hộp ngân phiếu ổn thỏa, hắn đứng lên, nhìn ta mà nói: "Hôm kia dượng gửi thư tới hỏi tình hình, ta cũng không kịp hỏi ngươi, chỉ trả lời tất cả đều mạnh khỏe."
Cha ta...
Hắn không nhắc tới, ta dường như cũng sắp quên, thì ra ta còn có cha.
Ta không định tha thứ cho ông ấy, cho nên chuyện của ông ấy, ta chưa từng để trong lòng
Hắn lại lấy ra một bình sứ nhỏ trong ống tay áo đưa cho ta: "Để ngươi điều trị thân mình, tuy rằng thuốc trong cung không thiếu, nhưng ta vừa vặn tiến cung, thuận tiện mang theo."
Ta đỏ mặt, hắn thật sự cho rằng ta bị bệnh.
Đang định mở miệng đạ tạ, chợt nghe Vân Mi ở bên ngoài lớn tiếng: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!"
Chết, sao ta lại quên Nguyên Thừa Hạo sẽ đến chứ?
Chỉ Doanh quận chúa còn chưa trở về, để Nguyên Thừa Hạo thấy ta và An Kỳ Dương ở trong phòng...
Còn đang suy nghĩ, An Kỳ Dương đã đứng lên, ta vội vuốt phẳng mép giường.
Nguyên Thừa Hạo đã tới, chỉ có một mình, không dẫn theo Thường công công.
"Tham kiến Hoàng Thượng." An Kỳ Dương hành lễ với hắn.
Hắn ngẩn ra, nhíu mày hỏi: "Quận mã... Sao lại ở đây?"
Ta vội nói: "Quận mã cùng quận chúa tới, mới ngồi một lát, Hoàng Hậu nương nương phái Thiển Ca tới mời quận chúa qua Quan Sư Cung, nói... Không tiện để quận mã đi cùng."
"Vậy sao?" Hắn nhíu mày, ngồi xuống, "Ở lại Thủy Yên Các là tiện?" Nói rồi, hắn lại đứng lên, đổi lại ngồi ghế dựa gần ta một chút.
Ta bị hắn làm cho nghẹn lời, xác thật, vô luận thế nào cũng không phải cái cớ hợp lý.
"Không phải tiện thể, là thuận tiện." Ngoài cửa truyền tới giọng Nguyên Chỉ Doanh. Ta theo bản năng ngẩng đầu, thấy nàng vội vàng tiến vào, thấy An Kỳ Dương vẫn còn quỳ dưới đất, bước chân càng nhanh hơn, tiến lên dìu hắn đứng dậy, hỏi, "Không sao chứ?"
Thấy An Kỳ Dương gật đầu, nàng mới xoay người hành lễ với Nguyên Thừa Hạo: "Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thật là keo kiệt, vừa gặp liền lấy chàng xả giận. Nhiều ngày vội vàng chuẩn bị hôn sự, Kỳ Dương mệt muốn chết, hôm nay Doanh Nhi kéo chàng vào cung đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu trò chuyện, giờ phút này đau lòng cho chàng, muốn chàng ở đây nghỉ ngơi, quên mất chuyện tốt của Hoàng Thượng. Hiện tại, Doanh Nhi bồi tội với ngài không phải được rồi sao?"
Nguyên Thừa Hạo cười như không cười mà nói: "Muội đây là bề ngoài nhận lỗi, nhưng bên trong thì đang âm thầm chỉ trích trẫm."
"Làm sao Doanh Nhi dám?" Nàng không hề sợ hãi.
"Muội thật đúng là giống vương huynh của mình, thôi, đừng quấy rầy Sinh Nhi nghỉ ngơi, không có việc gì thì trở về đi." Hắn phất tay.
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội kéo An Kỳ Dương cáo lui.
Nể tình chồng ngân phiếu này, vào triều làm quan...
An Kỳ Dương, hắn rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?
Trừng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu, ta thô lỗ cướp lấy ngân phiếu trong lòng hắn về. Hắn đau tới nhíu mày, lại cười hỏi: "Sao hả? Đổi ý nhanh như vậy?"
Không phải đổi ý, là sợ.
Sợ hắn thật sự nể tình chồng ngân phiếu này, làm những việc ta không muốn nhìn hắn.
Thấy hắn theo bản năng xoa xoa cổ tay, ta chột dạ hỏi: "Biểu thiếu gia vẫn ổn chứ?" Ta đúng là quên mất hắn có bệnh hoàng tử.
Hắn xua tay, thong dong nói: "Không sao, đừng nghĩ ta đáng thương như vậy. Bổn thiếu gia là Thừa Tướng công tử cao cao tại thượng, nhiều người hầu hạ, chút bệnh này không đáng là gì."
Bất giác cười, ta nào cảm thấy hắn đáng thương chứ?
"Còn chưa chúc mừng ngài và quận chúa."
"Chẳng có gì đáng chúc mừng cả, để xem ta trị bảo nàng ấy thế nào." Hắn híp mắt nhìn ta.
Ta tin, Chỉ Doanh quận chúa ở trước mặt hắn rất dịu dàng, từ một khắc nhìn thấy tua rua nàng nàng kết ở chỗ Hoàng Hậu, tình yêu nàng dành cho hắn, ta tin không chút nghi ngờ.
Sắc trời dần tối, Nguyên Chỉ Doanh vẫn chưa trở về, Vân Mi vào phòng thắp đèn.
Hắn duỗi tay tới muốn lấy đồ trong tay ta, ta theo bản năng rút tay về, hắn không khỏi bật cười: "Gấp cái gì, chẳng qua là muốn ngươi cất lại mà thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn ôm nó đi ngủ?"
Ta "A" một tiếng.
Cất hộp ngân phiếu ổn thỏa, hắn đứng lên, nhìn ta mà nói: "Hôm kia dượng gửi thư tới hỏi tình hình, ta cũng không kịp hỏi ngươi, chỉ trả lời tất cả đều mạnh khỏe."
Cha ta...
Hắn không nhắc tới, ta dường như cũng sắp quên, thì ra ta còn có cha.
Ta không định tha thứ cho ông ấy, cho nên chuyện của ông ấy, ta chưa từng để trong lòng
Hắn lại lấy ra một bình sứ nhỏ trong ống tay áo đưa cho ta: "Để ngươi điều trị thân mình, tuy rằng thuốc trong cung không thiếu, nhưng ta vừa vặn tiến cung, thuận tiện mang theo."
Ta đỏ mặt, hắn thật sự cho rằng ta bị bệnh.
Đang định mở miệng đạ tạ, chợt nghe Vân Mi ở bên ngoài lớn tiếng: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!"
Chết, sao ta lại quên Nguyên Thừa Hạo sẽ đến chứ?
Chỉ Doanh quận chúa còn chưa trở về, để Nguyên Thừa Hạo thấy ta và An Kỳ Dương ở trong phòng...
Còn đang suy nghĩ, An Kỳ Dương đã đứng lên, ta vội vuốt phẳng mép giường.
Nguyên Thừa Hạo đã tới, chỉ có một mình, không dẫn theo Thường công công.
"Tham kiến Hoàng Thượng." An Kỳ Dương hành lễ với hắn.
Hắn ngẩn ra, nhíu mày hỏi: "Quận mã... Sao lại ở đây?"
Ta vội nói: "Quận mã cùng quận chúa tới, mới ngồi một lát, Hoàng Hậu nương nương phái Thiển Ca tới mời quận chúa qua Quan Sư Cung, nói... Không tiện để quận mã đi cùng."
"Vậy sao?" Hắn nhíu mày, ngồi xuống, "Ở lại Thủy Yên Các là tiện?" Nói rồi, hắn lại đứng lên, đổi lại ngồi ghế dựa gần ta một chút.
Ta bị hắn làm cho nghẹn lời, xác thật, vô luận thế nào cũng không phải cái cớ hợp lý.
"Không phải tiện thể, là thuận tiện." Ngoài cửa truyền tới giọng Nguyên Chỉ Doanh. Ta theo bản năng ngẩng đầu, thấy nàng vội vàng tiến vào, thấy An Kỳ Dương vẫn còn quỳ dưới đất, bước chân càng nhanh hơn, tiến lên dìu hắn đứng dậy, hỏi, "Không sao chứ?"
Thấy An Kỳ Dương gật đầu, nàng mới xoay người hành lễ với Nguyên Thừa Hạo: "Thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thật là keo kiệt, vừa gặp liền lấy chàng xả giận. Nhiều ngày vội vàng chuẩn bị hôn sự, Kỳ Dương mệt muốn chết, hôm nay Doanh Nhi kéo chàng vào cung đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu trò chuyện, giờ phút này đau lòng cho chàng, muốn chàng ở đây nghỉ ngơi, quên mất chuyện tốt của Hoàng Thượng. Hiện tại, Doanh Nhi bồi tội với ngài không phải được rồi sao?"
Nguyên Thừa Hạo cười như không cười mà nói: "Muội đây là bề ngoài nhận lỗi, nhưng bên trong thì đang âm thầm chỉ trích trẫm."
"Làm sao Doanh Nhi dám?" Nàng không hề sợ hãi.
"Muội thật đúng là giống vương huynh của mình, thôi, đừng quấy rầy Sinh Nhi nghỉ ngơi, không có việc gì thì trở về đi." Hắn phất tay.
Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội kéo An Kỳ Dương cáo lui.
Bình luận facebook