Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tủi nhục
Tình Sao Nghiệt Ngã
Tủi nhục
Khi mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên lên vạn vật, từng cơn gió dịu mát như đùa giỡn với tán lá xào xạc, đâu đó nghe được tiếng thánh thót của những chú chim nhỏ, 1 buổi sáng bình yên dễ chịu lòng người.
Qua khung cửa sổ, chiếc rèm cửa màu trắng thanh khiết nhẹ nhàng mà đung đưa, phảng phất thấy được hình ảnh thanh bình say đắm lòng người.
Nam nhân với gương mặt đẹp tựa điêu khắc, ngũ quan tinh xảo, đôi hàng mi khép lại, có thể nói là bách bàn nan miêu (vẻ đẹp khó miêu tả). Nữ nhân trong vòng tay hắn, bờ môi đỏ mọng với hơi thở đều đặn, sống mũi cao thon gọn cùng hàng lông mi cong vút xem là diễm mỹ tuyệt tục. Cả 2 con người cứ vậy bình yên mà ngủ tạo nên 1 bước tranh kinh tài tuyệt diễm.
Mùi hương thơm thoang thoảng khiến lòng người cảm thấy dễ chịu, Thiếu Hạo bỗng chốc hít hà hưởng thụ rồi từ từ mở mắt ra, cả 1 gương mặt nhỏ nhắn hiện hữu ngay trước mắt, 1 chút sững sờ nhìn người trong lòng rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh đến khó hiểu. Hắn rốt cuộc tại sao lại ở đây, hơn nữa lại còn có thể ngủ say sưa cho tới sáng như vậy với 1 nữ nhân.
Lại khẽ nhìn xuống nữ nhân trong lòng, nét mặt bình thản khi ngủ của cô lại khiến người khác có cảm giác nhẹ lòng, tưởng chừng có thể gác hết tất cả gió bụi cuộc đời sang 1 bên mà an tâm nghỉ ngơi.
Nếu như không xuất hiện đứa bé thì người con gái này có thể sẽ là 1 tình nhân lâu dài của hắn, chỉ là cô trong mắt hắn đến bây giờ vẫn là ý nghĩ không tốt đó. Hắn thật vẫn chưa thể chấp nhận được sự có mặt của cô và đứa bé có thể vì vậy mà nhìn cô hắn vẫn có 1 chút là không vừa mắt.
Bỗng chốc hàng mi khẽ động đậy, cô nhẹ cựa mình, hắn thấy vậy liền vội vàng nhắm mắt.
Uyển Nhã cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, từ từ mở mắt nhìn nam nhân ở trước mặt. Cô phải công nhận dù ở mọi góc nhìn nào hắn cũng thật sự rất đẹp và thu hút. Người đàn ông mà mọi người vẫn thường ca ngợi, người đàn ông mà lúc nào cũng xuất hiện trên các tạp chí, truyền thông cùng những nữ minh tinh nổi tiếng với các tin đồn tình ái bây giờ lại vì 1 tình thế bất đắc dĩ trở thành chồng của cô.
Uyển Nhã nghĩ vậy lại khẽ cười, thật hay cho 1 chữ “chồng” nó vốn dĩ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, còn hắn đối với cô lại nhẫn tâm vô tình, cái gọi là “chồng” này nghĩ cũng thật là buồn cười đến nghẹn đắng cổ họng.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp cho hắn rồi bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, hắn mới từ từ mở mắt. Đôi đồng tử bỗng chốc nhìn suy tư vào cánh cửa phòng tắm, tâm tình liền trở nên phức tạp.
Hắn đối với cô có thể chưa phải là động tâm nhưng đã sớm chuyển lòng rồi, chỉ là bàn thân vẫn chấp mê bất ngộ chưa thể quên được vết thương quá lớn ấy.
Thiết nghĩ, hắn không phải vì muốn giữ lời hứa với người con gái đấy, mà hắn vì bị tổn thương sâu sắc nên không thể tiếp nhận người đến sau.
———-/-/-/-/-/———
Uyển Nhã từ phòng tắm bước ra đã không còn thấy hắn ở đấy, điều đó cũng có gì là lạ đâu chứ hắn vẫn luôn lạnh nhạt như vậy chỉ là trong lòng cô có chút hụt hẫng.
Uyển Nhã khẽ thở dài rồi đi trở xuống lầu, bỗng tầm mắt có chút ngỡ ngàng.
Hắn lại ngồi đấy ở ngay bàn ăn, nhàn nhã mà đọc báo. Uyển Nhã thấy làm lạ nhưng cũng chẳng muốn hỏi nhiều, bởi hắn cũng có để tâm đâu.
Dì Phùng tay bế Bảo Bảo thấy cô xuống liền mỉm cười hiền hoà:
– Uyển Nhã, lại ăn sáng đi con. Bảo Bảo dì cũng cho nó ăn rồi.
Uyển Nhã nghe vậy mỉm cười gật đầu:
– Dì Phùng, cảm ơn dì!
Cô đi lại gần chiếc bàn, có chút e ngại nhìn hắn, cũng không biết có nên ngồi xuống hay không, chỉ lo cơm chưa lên đến miệng thì cổ họng đã uất ức nghẹn đắng rồi. Vốn dĩ từ khi kết hôn đến giờ, hắn chưa 1 lời tử tế nói chuyện với cô.
Bỗng hắn đặt tờ báo xuống bàn, rồi cầm đũa lên lại lãnh đạm nói:
– Xuống rồi thì ăn đi.
Dứt lời, hắn cũng cầm đũa lên bình thản mà ăn bữa sáng của mình.
Uyển Nhã nghe vậy có chút kinh hãi, lại nhìn hắn vẫn cứ bình thản như vậy cũng đành ngồi xuống mà dùng bữa
Dì Phùng thấy vậy khẽ mỉm cười, thật may ít ra hắn còn tin lời bà nói.
Buổi tối hôm qua, sau khi cho Bảo Bảo ngủ bà liền gọi điện cho Vương Thiếu Quang hỏi về chuyện Vương Thị, mới biết ông cố tình sắp xếp như vậy để cô và hắn có thời gian gần nhau nhiều hơn.
Dùng bữa xong, hắn cũng chẳng nói 1 lời liền đứng dậy đi ra ngoài. Nếu không phải dì Phùng nói với hắn mọi chuyện đều do ba hắn tự ý chỉ định thì hắn cũng sẽ chẳng cùng cô ăn bữa cơm này đâu.
– Thiếu Hạo, vết thương ở tay con bé khá sâu nhưng cũng không đau bằng vết thương ở trong tim nó. Dù con đối với con bé là không có gì đi nữa nhưng cũng phải nhớ rằng nó là mẹ của con trai mình. Hơn nữa, Uyển Nhã, dì thấy nó là 1 đứa con gái tốt, con cũng nên bớt đi sự hoài nghi của mình.
Câu nói của bà khi ấy lại khiến hắn cảm thấy bản thân có chút quá đáng bất giác lại muốn làm 1 cái gì đó cho cô nhưng cũng không thể thể hiện ra mặt được nên đành phải ngồi đấy chờ cô xuống ăn cùng.
Uyển Nhã nhìn theo bóng lưng của hắn khẽ thở dài, cuối cùng thì vẫn là lạnh nhạt như vậy nhưng ít ra hắn đã cùng cô ăn 1 bữa cơm rồi.
Lúc đấy, điện thoại bỗng vang lên, Uyển Nhã nhíu mày nhìn dãy số lạ trên màn hình rồi bắt máy:
– ……….
– Dạ, vâng!
Uyển Nhã tắt máy, trong lòng bỗng có chút khó hiểu. Bỗng nhiên gọi cô đến đấy để làm gì?
Uyển Nhã bỏ đũa xuống, đứng dậy quay sang dì Phùng:
– Dì Phùng, con có việc phải đi ra ngoài. Dì giúp con trông Bảo Bảo 1 chút.
Bà nhìn cô khẽ mỉm cười gật đầu.
Uyển Nhã đi đến thơm nhẹ lên má đứa bé cưng nựng:
– Bảo Bảo ở nhà ngoan, đợi mẹ về nghe chưa?
Đứa bé lúc này khua chân múa tay, a a ê ê vài tiếng rồi cười.
Uyển Nhã thấy vậy trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, may mà còn có Bảo Bảo cô mới cảm thấy còn chút nghị lực để sống.
Uyển Nhã đi lên lầu sửa soạn 1 chút rồi quay trở xuống lầu bắt 1 chiếc taxi đi đến địa chỉ người vừa gọi đến đã hẹn.
———-/-/-/-/-/———-
Xe dừng trước Cục hành chính thành phố, Uyển Nhã bước xuống đi thẳng vào bên trong toà nhà cao tầng đấy.
Ngay từ cửa, cô đã thấy hình dáng của 1 người phụ nữ trung niên nhưng gương mặt bà còn lưu lại 1 chút vẻ đẹp của thời con gái, ăn mặc sang trọng, cả người toát lên sự quý phái.
Uyển Nhã hít 1 hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt bà cúi chào:
– Mẹ.
– Tôi đã dặn cô thế nào. Sau này chỗ nơi đông người không được gọi tôi như vậy.
Lâm Hiểu Nhan ngồi đấy giọng khó chịu nhìn cô.
Uyển Nhã nghe vậy chỉ biết cười gượng gạo 1 cái, coi như không để tai câu nói của bà rồi tiếp lời:
– Mẹ gọi con đến đây có việc gì ạ?
Bà thấy cô vẫn cố chấp như vậy có chút tức giận nhưng lại thấy chốn đông người nên đành nhẫn nhịn thở hắt 1 cái rồi nói:
– Ta muốn làm lại giấy khai sinh cho đứa bé. Dù sao nó là giọt máu nhà họ Vương, không thể lại ghi tên vào dòng họ nhà cô được.
Uyển Nhã nghe vậy có chút ngỡ ngàng. Vì hôn lễ được tổ chức bất ngờ nên cô và hắn còn chưa kịp làm giấy đăng ký kết hôn, nay bà lại gọi cô đến đây để làm lại giấy khai sinh cho Bảo Bảo vậy có phải là sẽ làm đăng ký kết hôn cho cô và hắn? Nghĩ vậy trong lòng cô bỗng có chút vui mừng, ít ra bà cũng đã chấp nhận cô rồi.
– Mẹ, không gọi Thiếu Hạo đến đây sao?
– Chuyện đấy không cần Thiếu Hạo phải đến.
Uyển Nhã nghe vậy có chút khó hiểu, nếu không làm giấy đăng ký kết hôn thì không thể làm được khai sinh cho Bảo Bảo, nhưng nếu không có mặt của hắn thì làm sao có thể làm được giấy kết hôn.
Cùng lúc đấy, 1 người đàn ông đi đến trên tay cầm 1 tập văn bản khẽ cúi chào bà rồi đặt tập văn bản đó lên bàn, hướng đến cô mà nói:
– Giang tiểu thư, mời cô điền thông tin vào mẫu đơn này.
Uyển Nhã nhìn tập giấy có chút ngây người không hiểu.
Lâm Hiểu Lan thấy cô cứ đứng bật động như vậy có chút bực bội gắt nhẹ:
– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Sao không mau điền vào.
Uyển Nhã lúc này mới nhìn sang bà thắc mắc, giọng nhỏ nhẹ:
– Mẹ, không phải là nên làm đăng ký kết hôn trước sao?
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy lại chỉ cười hắt 1 cái rồi lạnh nhạt mà nói:
– Cô nghĩ tôi sẽ để cô vào nhà họ Vương sao? Trước mắt đứa bé sẽ được ghi vào tên con tôi, tuy có hơi rắc rối 1 chút nhưng tôi có thể giải quyết được.
Uyển Nhã nghe vậy liền ngỡ ngàng, bỗng chốc đôi mắt chợt đỏ hoe. Bà không biết lời nói ấy của bà khiến cô tổn thương đến mức nào. Tim gan chợt nhói lên 1 hồi, cổ họng dường như nghẹn đắng, bờ vai khẽ run lên vì kiềm chế:
– Mẹ, con chưa bao giờ nghĩ sẽ phải làm như vậy. Bảo Bảo làm con của con vì vậy nó sẽ phải theo con.
Lâm Hiểu Nhan nghe vậy tức giận đứng dậy đập tay mạnh xuống bàn lại thấy được sự chú ý liền gằn nhẹ giọng:
– Đi theo tôi.
Bà đi thẳng vào căn phòng ở gần đấy, Uyển Nhã thấy vậy cũng bước chân theo.
Tô Hiểu Nhan ngồi xuống chiếc ghế, chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, cả người toát ra vẻ ngạo mạn, kênh kiệu:
– Cô không hài lòng với cách đối xử của tôi sao? Vậy thì đi đi.
Uyển Nhã nghe vậy chợt sững người, sống mũi trở nên cay xè, gượng gạo nói:
– Mẹ nói sao ạ?
Lâm Hiểu Nhan lúc này mới lấy trong túi ra 1 phong bì đẩy đến trước mặt cô:
– Cầm lấy số tiền này rồi đi khỏi nơi đây. Cô yên tâm, tôi sẽ nuôi nấng Bảo Bảo thật tốt.
Từng lời của bà cô nuốt xuống cổ họng rồi nghẹn lại, uất ức đến độ ứa nước mắt.
Uyển Nhã hít 1 hơi thật sâu, rồi đẩy chiếc phong bì lại về phía bà:
– Mẹ, nếu con thật sự vì tiền thì ngày đầu tiên con đã đưa ra 1 con số thoả đáng rồi sẽ không phải đợi đến bây giờ. Thứ con muốn là cho Bảo Bảo là 1 gia đình thật sự, con không thể vì tiền mà tước mất người ba của Bảo Bảo được. Dù mẹ không chấp nhận con nhưng con sẽ cố gắng hết sức để trở thành 1 người con dâu tốt. Con ra ngoài đã lâu rồi, có lẽ Bảo Bảo đang đợi, con xin phép đi trước.
Dứt lời, cô cúi đầu chào bà rồi quay người trở ra mặc kệ cho Lâm Hiểu Nhan ngồi đấy hậm hực không nói nên lời.
———/-/-/-/-/———
Uyển Nhã từng bước chân trở nên gấp gáp, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tất cả những chịu đựng mà cô nhẫn nhịn nãy giờ đã không còn kìm nén lại được nữa liền vỡ oà.
Cô cứ như vậy lê từng bước chân nặng nhọc trên con đường tấp nập dòng người qua lại. Những giọt nước mắt tủi nhục vẫn cứ không tự chủ mà thi nhau chảy ra trên gương mặt nhỏ nhắn ấy.
Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, Uyển Nhã nhìn vào dãy số hiện trên màn hình mím chặt bờ môi để ngăn lại tiếng nấc, bàn tay đưa lên gạt đi nước mắt, cố nén lại giọng rồi bắt máy:
– Alo, mẹ ạ!
– Uyển Nhã à, con đang làm gì vậy? Bảo Bảo đâu?
Nghe được giọng nói của mẹ mình bao nhiêu uất ức trào lên tận cổ họng, những tiếng nấc kìm nén không tự chủ được liền bậy thốt ra. Cô đưa tay lên bịt chặt miệng, 2 hàng nước mắt lại âm thầm tuôn ra.
Đầu bên kia điện thoại cảm nhận được sự khác thường, có chút lo lắng gọi:
– Uyển Nhã, sao vậy? Con có nghe thấy không?
Cô cố gắng nuốt nước mắt lại, nhận những tiếng nấc nghẹn ứa nơi cổ họng, gượng lấy 1 nụ cười nhạt, nghẹn ngào nói:
– Con đang cùng với mẹ anh ấy…đến Cục hành chính…làm lại giấy…khai sinh cho Bảo Bảo.
Đầu bên kia nghe được tiếng cô khẽ thở phào 1 cái:
– Vậy sao? Vậy con đi đi, lúc nào rảnh thì đưa Bảo Bảo về nhà chơi 1 chút. Mẹ thấy nhớ nó.
– Dạ, được.
Nói xong cô cũng vội tắt máy, cô sợ chỉ tắt muộn 1 giây thôi bà sẽ nghe được tiếng khóc ai oán của cô, cô thật sự không muốn bà phải có thêm 1 chút ưu phiền nào nữa.
Uyển Nhã siết chặt chiếc điện thoại, bàn tay đưa lên túm chặt lấy lồng ngực rồi ngồi thụp xuống giữa đường người qua lại mà khóc oà lên. Rốt cuộc cô có lỗi gì, rốt cuộc Bảo Bảo có lỗi gì mà tại sao bọn họ cứ liên tục phải tổn thương đến cô như vậy?
Bỗng 1 chiếc khăn giấy được đưa ra trước mặt, Uyển Nhã chợt ngỡ ngàng ngước đầu lên nhìn người trước mặt.
Nam nhân ấy dưới tia nắng mặt trời, ánh mắt đẹp tựa như nước mùa thu, nở 1 nụ cười ấm áp với cô, thanh âm lại dịu dàng mê hoặc:
– Con gái khi cười thì sẽ đẹp hơn.
Uyển Nhã e ngại nhận lấy tờ giấy từ tay nam nhân, lại nhìn anh có chút hoài nghi. Anh thấy vậy khẽ đưa tay ra đỡ cô đứng lên:
– Em không nhớ tôi sao?
Uyển Nhã khẽ nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt, cô thật sự không có ấn tượng lắm về anh, chỉ đành ngượng ngùng cười nhạt 1 cái:
– Thật xin lỗi, chúng ta có quen nhau sao?
Anh nghe vậy trong lại có 1 chút thất vọng, không nghĩ cô có thể quên nhanh được như vậy, lại nở 1 nụ cười thân thiện hướng đến cô:
– Tôi là Trịnh Thiên Ân, người đã lái xe đụng phải em vào tối hôm đó.
Cô cố lục lọi trong đầu mình những ký ức cũ, bỗng chốc liền bật thốt lên:
– A…là anh sao? Thật xin lỗi, trí nhớ tôi không được tốt lắm.
Không phải là trí nhớ cô không tốt mà thời gian này sảy ra nhiều chuyện đau lòng như vậy, cô thật sự làm gì có tâm trí nhớ đến những chuyện đó.
Anh nghe vậy cũng chỉ đành biết cười trừ, rồi tiếp lời:
– Không sao, bây giờ em nhớ là được rồi.
Uyển Nhã nhìn xuống chiếc khăn giấy, rồi lại nhìn lên anh khẽ mỉm cười:
– Cái này, cảm ơn anh!
– Không có gì? Em có chuyện gì buồn sao?
Bị anh hỏi như vậy, cô có chút lúng túng, không biết nên nói sao:
– Ah….chỉ là gặp 1 số chuyện không vui thôi.
– Nếu không ngại, có thể chia sẻ 1 chút, tôi nghĩ em có thể sẽ thấy thoải mái hơn.
Cô mỉm cười nhìn anh, khẽ lắc đầu:
– Cảm ơn, nhưng tôi thấy không tiện cho lắm.
Thiên Ân nghe vậy chỉ đành cười nhạt, cô đối với anh có vẻ là không muốn tiếp xúc:
– Thôi được, em không muốn nói tôi cũng không thể ép. Nhưng mà hôm nay tình cờ gặp như vậy có thể cùng tôi đi đến 1 nơi không? Tôi sẽ giúp em hết buồn.
Uyển Nhã nghe vậy có e ngại nhìn anh, cô chần chừa không biết nên trả lời thế nào thì anh lại tiếp lời:
– Hôm trước em có nói nếu gặp lại thì sẽ báo đáp tôi, vậy coi như đồng ý lần này là báo đáp đi.
Cô nhìn lên hắn gượng gạo cười, thật sự cô không muốn đi chút nào, Bảo Bảo còn đang ở nhà đợi nhưng anh lại nói lời ý tứ như vậy cô cũng khó lòng từ chối. Khẽ nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay rồi lại hướng đến anh:
– Tôi chỉ có thể đi 30 phút thôi.
Thiên Ân nghe vậy trong lòng mừng rỡ, liền gật đầu:
– 30 phút là đủ rồi.
Dứt lời anh vô tư túm lấy tay cô kéo đi lại phía chiếc xe đang được đậu gần đấy trong sự ngỡ ngàng của cô.
Khoảnh khắc bọn họ gặp nhau rồi lên xe, đều đã được ghi lại bằng chiếc máy ảnh cách đó không xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook