Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
☆ Chương 51
Trương Vũ cẩn thận ôm bé nhỏ, vì hồi trước mình từng bế em trai, cho nên vẫn biết tư thế cơ bản ôm em bé, cẩn thận bê mông bé nhỏ, đặt đầu nhỏ lên khuỷu tay mình, tròng mắt màu xanh lam của bé nhỏ tò mò nhìn ba ba của mình, tay nhỏ quơ một cái, trong miệng cũng "Y y ya ya" muốn sờ mặt của Trương Vũ, Trương Vũ thuận tay nắm chặt tay nhỏ bé của bé nhỏ, thật nhỏ, thật mềm.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, bây giờ là lúc ăn cơm, không thể nắm ba ba." Người máy bảo mẫu đã đem bình sữa đặt kế bên Trương Vũ và Mạnh Hinh, mỗi người một bình.
Bé nhỏ uống rất hài lòng, có lẽ là đói bụng thật, Trương Vũ cẩn thận đỡ bình sữa đưa núm vú để xuống bên mép bé nhỏ, bé liền ngậm vào, uống say sưa.
Thế nhưng bé lớn được Mạnh Hinh ôm một bên không vui, nó cũng muốn ba ba ôm bú sữa! Giọng của bé lớn rất to, trong nhà đều là tiếng khóc "oe oe oe oe", một bên khóc một bên duỗi tay nhỏ về phía Trương Vũ, lông mi thật dài còn treo nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Sao Trương Vũ bỏ được, nhìn bé nhỏ trong lòng uống sữa mê mết, suy nghĩ một chút, "Mẹ, nếu không chúng ta đổi em bé đi?"
Mạnh Hinh buồn cười nhìn Trương Vũ vẻ mặt bối rối: "Được, chỉ sợ bé nhỏ không vui thôi."
"Không sao, nếu như bé cưng khóc thì con lại bế nó là được, thấy bé lớn khóc rất đau lòng!"
Mạnh Hinh đổi em bé với Trương Vũ, bất ngờ là bé nhỏ không khóc, chỉ trề miệng, thoạt nhìn không cao hứng, bộ dáng kia thực sự là ủy khuất.
Bé lớn thì hài lòng được ba ba bế uống sữa, ưm, hạnh phúc quá à ~~~
Ánh mắt Khoa Nhĩ dịu dàng nhìn mẹ quay hình Trương Vũ và mấy bé cưng cho mình, tính cách bé lớn giống như Trương Vũ, hoạt bát hiếu động, vừa tỉnh lại con ngươi liền nhìn loạn "y y ya ya" bắt đầu " Hát hò", thấy Trương Vũ liền "a a" muốn " Ôm một cái". Còn bé lớn thì an tĩnh hơn nhiều, cho dù tỉnh lại cũng chỉ là nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cho dù ba ba bị anh trai cướp đi cũng sẽ không khóc la, chỉ là thoạt nhìn bộ dạng vô cùng ủy khuất, làm cho người ta đau lòng cực.
Anh thật muốn chạy về phủ hôn nhẹ với hai hoàng tử nhỏ của anh, ôm vợ nhỏ của mình. Nhưng không thể, Khoa Nhĩ nắm chặt nắm tay, trách nhiệm của anh trên chiến trường, mười tỉ đồng bào tinh tế cần mình bảo vệ, mình không thể đi. Cho dù là vì vợ con, anh cũng phải ở lại chiến trường.
Trương Vũ, xin lỗi. Ánh mắt của Khoa Nhĩ buồn bã nhìn mặt vợ đang ôm các bé cưng trong video, lúc em sinh con tôi không ở cạnh em, lúc bọn nhỏ cần phải chăm sóc tôi cũng không không thể ở cạnh em. Chờ tôi về, tôi nhất định sẽ tống cổ toàn bộ đám giặc, sau đó sẽ luôn ở cạnh em.
Khoa Nhĩ nhắm mắt cố gắng dẹp loạn khát vọng trong lòng, chỉnh lý quân trang, sau đó ra phòng làm việc, tiếp tục họp. Tính đến nay, đã ba ngày Khoa Nhĩ không chợp mắt.
"...Nhóm hội trưởng lão tuyên bố đại quý tộc đầu tiên trong lịch sử tinh tế sinh ra song bào thai....."
"Đây là ánh sáng kỳ tích phù hộ tinh tế chúng ta....."
"..... Đây thật là kì diệu....."
"....Theo đó, cơ thể của vị thượng tướng phu nhân mang thai song bào thai đã khôi phục. Thế nhưng bất cứ tin tức gì về cặp song sinh cũng không truyền ra ngoài, căn cứ theo điều tra của dân ý gần đây, chín phần mười nhân sĩ cho biết bọn họ muốn thấy phong thái của cặp song sinh, thế nhưng gia tộc Bái Đức Lỗ liệu có đồng ý hay không, chúng tôi sẽ theo dõi nhiều hơn...."
Đám người trên tinh tế phát cuồng rồi! Hai nghìn năm không có đại quý tộc sinh ra, tuy là tuổi thọ của các đại quý tộc không giảm, nhưng nếu như không có trẻ em mới sinh ra, vậy thì tinh tế tương lai ra sao, không người nào có thể biết. Tuy là cũng có rất nhiều thường dân ưu tú, thế nhưng về phương diện quân sự, thường dân ra chiến trường có quy định điều kiện nghiêm trọng bẩm sinh.
Tẫn Quản trưởng lão sẽ bỏ vốn nghiên cứu chế tạo cơ giáp để cho thường dân có thể lái lần nữa, thế nhưng hiển nhiên, hiệu quả không quá lớn.
"Trương Vũ, tôi nghĩ cậu và các bé vẫn nên nhận một kênh phỏng vấn quang não đi?" Mạc Lý trưởng lão liếm mặt, không nhìn tới Hách Nhĩ đen mặt kế bên, còn có một Mạnh Hinh cười lạnh bên cạnh, mà khẩn cầu.
CC, đây là ý dân! Ý dân! Mạc Lý trưởng lão nước mắt chảy dài bên trong, ông cũng không muốn để cho anh em cặp song sinh quý báu như thế công chi sinh chúng, tuy nói là gián điệp nên bắt đều bắt, nhưng ai biết được có còn cá lọt lưới hay không? Nhưng bây giờ tiền tuyến căng thẳng, tuy các thường dân vẫn tính là xuất phát từ trạng thái bình tĩnh, thế nhưng bất an và gian nan khổ cực ẩn bên trong vẫn đang bắt đầu lan tràn trong đẳng cấp thường dân, trước mắt, Trương Vũ sinh ra một cặp song sinh, không thể nghi ngờ là cho dân chúng một hy vọng. Cho nên Trương Vũ và các bé công diễn vẫn vô cùng cần.
"Việc này, việc này..." Trương Vũ bối rối nhìn Mạc Lý trưởng lão, nói thật đây là lần đầu tiên từ hai đời tới nay có người muốn mình lên TV đấy! Thế nhưng, nhìn hai bé cưng "y y ya ya", Trương Vũ quay đầu nhìn về phía Hách Nhĩ và Mạnh Hinh: "Cha mẹ, hai người thấy sao?"
"Con ngoan, không sao hết." Mạnh Hinh cười ha hả kéo tay Trương Vũ, quay đầu nhìn về phía Mạc Lý trưởng lão, vẻ mặt dịu dàng hết mức có thể: "Mạc Lý trưởng lão, bọn tôi biết ý của ông, đây cũng là nguyên nhân bọn tôi để cho ông vào phủ Bái Đức Lỗ."
"Thế nhưng, bọn tôi muốn ông hứa một chỗ." Mạnh Hinh nghiêm nghị nhìn Mạc Lý trưởng lão: "Chắc chắn báo chí sẽ không tạo thành phiền phức và nguy hiểm cho Tiểu Vũ và bọn nhỏ."
"Cô yên tâm, vợ Hách Nhĩ." Mạc Lý trưởng lão vỗ ngực một cái, cam đoan: "Cho dù phải liều bộ xương già này, già đây cũng chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho con dâu và hai cháu trai cô."
Được cái gật đầu không tình nguyện của Hách Nhĩ mặt than, cuối cùng Mạc Lý trưởng lão cũng thở phào một cái. Trấn an dân chúng trước rồi tính, thời cuộc bây giờ thật là càng ngày càng phức tạp, hơi có gì đó bất thường, đúng là vận xui trên mười tỉ bách tính cả tinh tế!
Trước khi đi, Mạc Lý trưởng lão nhịp bước, để tay phía sau, một bộ dáng vẻ uy nghiêm, thế nhưng không để ý, Mạc Lý trưởng lão lại chuồn luôn tới trước mặt Trương Vũ, ngượng ngùng chà xát ngón tay, thèm thuồng nhìn hai bé cưng thông minh, nài nỉ: "Tôi có thể bế một trong hai đứa bé không?"
"Được, được..." Trương Vũ 囧囧 nhìn trưởng lão mới vừa rồi còn anh minh thần vũ trong nháy mắt liền hóa "Dâm ô"?
Mạc Lý trưởng lão cẩn thận nhận một bé cưng mà Trương Vũ bế cho mình, "Thật là đáng yêu!"
Đời này Mạc Lý trưởng lão chỉ từng bế con trai của mình, vẫn chưa từng bế những đứa bé khác đâu, cháu của mình không có ý chí tiến thủ, đến bây giờ vẫn chưa sinh con nữa! Haizz, lúc nào mình mới có thể ẳm cháu trai nhỏ đây!
Mạc Lý trưởng lão ai oán, bé nhỏ lại hưng phấn, từ trước tới nay mình chưa từng gặp ai mà trên cằm lại có thật nhiều sợi sợi đâu! Nhóc đưa tay kéo một cái, "Ây da!" Mạc Lý trưởng lão kêu đau, "Bé con buông tay, buông tay....." nhóc kia lại không chịu, thật vất vả mình mới tìm được món đồ chơi chơi vui như thế sao có thể nguyện ý buông tay chứ? Kiên quyết không!
Mạnh Hinh và Hách Nhĩ tránh ở một bên xem kịch vui, lão già chết tiệt này nên bị chỉnh, thậm chí ngay cả chủ ý lên đám nhỏ cũng đánh, đáng đời bị nhóc trả thù! " Làm tốt lắm!" trong lòng Mạnh Hinh ủng hộ cho nhóc!
"Bé ngoan, nới lỏng tay, túm râu của ông không phải cách làm của bé ngoan nha!" Trương Vũ nhìn Mạc Lý trưởng lão bị bé cưng nắm mà nhe răng nhếch mép, trong lòng cũng bị chọc cười, nhưng lại không thể mặc kệ, chỉ đành ho khan một cái, bắt đầu khuyên bé, may là chấp niệm của bé với ba vẫn rất sâu, thấy ba ba đưa tay với mình, liền thả tay, "o o" nói muốn ba ba ôm một cái.
Râu mép của Mạc Lý trưởng lão được cứu, tất cả đều vui vẻ!
Một chỗ ngục giam bí mật, Nạp Gia Nhĩ trăm chiều nhàm chán ngồi dưới đất, cái chỗ này có từ trường đặc định, trong nháy mắt khi mình vào, cảm giác tựa như một tòa núi lớn đè ở trên người, Nạp Gia Nhĩ biết dị năng của mình bị ngăn lại, càng là người có dị năng mạnh, lại càng mẫn cảm với từ trường, cho nên, lúc này Nạp Gia Nhĩ chỉ có thể nhìn nóc nhà, tường, xem " Lai Lạp Uy Nhĩ" giam chung một chỗ với mình.
"Tôi nói chứ, cậu yêu người đàn ông kia hả?" Nạp Gia Nhĩ đối với bác sĩ này rất hiếu kỳ, dù sao rõ ràng là người yếu như vậy, sao lại có dũng khí lớn trở nên như vậy chỉ vì người đàn ông kia, ừm, cường đại? Không phải, phải nói là kiên cường.
"Có gì liên quan à?" " Lai Lạp Uy Nhĩ" nhàn nhạt nhìn thoáng qua Nạp Gia Nhĩ.
"Tất nhiên là liên quan, người đàn ông kia rõ ràng không thích cậu, hắn thích vợ hắn, cậu thật là chen mình vào uổng phí!" Mặc dù Nạp Gia Nhĩ không quan tâm chuyện tình cảm, thế nhưng đối với sự si tình của bác sĩ nhỏ Lai Lạp Uy Nhĩ khiến hắn rất cảm động!
"..."
"Vậy thì sao?" Trầm mặc thật lâu, Lai Lạp Uy Nhĩ thản nhiên nói, nhìn Nạp Gia Nhĩ rồi mỉm cười: "Tình yêu, cũng không quá công bằng, ai cho ông yêu một mình như vậy?!"
"E rằng giống như ông nói, tôi có thể chọn một người đàn ông tôi yêu hoặc là một cô gái bắt đầu lại cuộc sống của tôi, thế nhưng tôi không làm được." " Lai Lạp Uy Nhĩ" dựa vào tường, rõ ràng là đang mỉm cười, giọng nói bình thản, nhưng lại tràn ngập bi thương: "Bất kể là tôi nhắm mắt hay đang nghiên cứu thuốc, mỗi thời mỗi khắc chỉ cần có thời gian rãnh rỗi tôi liền muốn gặp hắn, muốn nhìn dáng vẻ của hắn, nghe giọng của hắn."
"Mỗi tối khi ngủ, tôi đều sẽ miêu tả dáng vẻ của hắn một lần lại một lần, sau đó mới đi vào giấc ngủ." " Lai Lạp Uy Nhĩ" vẽ trên không trung một cái, tay y rất đẹp, ở dưới ngọn đèn oánh oánh xuyên qua xinh đẹp sáng bóng, ánh mắt của y ôn nhu si mê và chuyên chú.
"Biết không? Cho tới bây giờ tôi đều chưa từng học nghệ thuật, thế nhưng tôi lại có thể vẽ ra từng biểu cảm của hắn, mỉm cười, bình tĩnh, cao quý, cùng với chật vật."
"Vẻ mặt nhiều nhất của hắn ông biết là gì không?"
"Là nhớ nhung."
"Mỗi một ngày tôi đều thấy hắn đờ ra với ghế dài vườn hoa, mỗi một lần đều là một biểu cảm như nhau...."
"Cho nên a," " Lai Lạp Uy Nhĩ" mỉm cười: "Tôi vẽ được nhất cũng là cái biểu cảm đó, bởi vì đây là biểu cảm nhiều nhất của hắn."
"Đáng giá không, Lý Nhĩ Lai Đức?" Nạp Gia Nhĩ không biết nên đánh giá như thế nào với tình cảm của bác sĩ ngu xuẩn này, về tình cảm, từ trước đến nay Nạp Gia Nhĩ không am hiểu, tuy là bọn họ đến từ hai tinh tế đối nghịch, thế nhưng bác sĩ ngu xuẩn này cũng coi là kẻ phản bội của tinh tế rồi, hơn nữa một người vì người yêu, một người khác chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, vô luận là ai cũng thành lập được giao tình ngắn ngủi ở trong ngục với hai người.
Thì ra " Lai Lạp Uy Nhĩ" này không phải " Lai Lạp Uy Nhĩ "chân chính, mà là Lý Nhĩ Lai Đức từng bắt cóc Trương Vũ!
"Đáng giá không?" Lý Nhĩ Lai Đức ngẩn ngơ, mặc kệ có đáng giá hay không, mình với người đàn ông kia cũng sẽ không đồng thời xuất hiện? Mình làm chuyện quá đáng như vậy, có lẽ liếc mắt đến mình đều sẽ cảm giác được sự ghê tởm nhỉ? Nhưng không hối hận đâu, khóe mắt Lý Nhĩ Lai Đức từ từ ướt đẫm.
Thân ái, xin cho phép em len lén gọi anh ở trong lòng như thế, em nghĩ là anh ghét em lắm nhỉ? Không sao cả, từ lúc làm chuyện này thì em đã biết sẽ có ngày hôm nay, ngược lại em là người phải chết nữa mà.....
Trương Vũ cẩn thận ôm bé nhỏ, vì hồi trước mình từng bế em trai, cho nên vẫn biết tư thế cơ bản ôm em bé, cẩn thận bê mông bé nhỏ, đặt đầu nhỏ lên khuỷu tay mình, tròng mắt màu xanh lam của bé nhỏ tò mò nhìn ba ba của mình, tay nhỏ quơ một cái, trong miệng cũng "Y y ya ya" muốn sờ mặt của Trương Vũ, Trương Vũ thuận tay nắm chặt tay nhỏ bé của bé nhỏ, thật nhỏ, thật mềm.
"Đứa nhỏ tinh nghịch, bây giờ là lúc ăn cơm, không thể nắm ba ba." Người máy bảo mẫu đã đem bình sữa đặt kế bên Trương Vũ và Mạnh Hinh, mỗi người một bình.
Bé nhỏ uống rất hài lòng, có lẽ là đói bụng thật, Trương Vũ cẩn thận đỡ bình sữa đưa núm vú để xuống bên mép bé nhỏ, bé liền ngậm vào, uống say sưa.
Thế nhưng bé lớn được Mạnh Hinh ôm một bên không vui, nó cũng muốn ba ba ôm bú sữa! Giọng của bé lớn rất to, trong nhà đều là tiếng khóc "oe oe oe oe", một bên khóc một bên duỗi tay nhỏ về phía Trương Vũ, lông mi thật dài còn treo nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Sao Trương Vũ bỏ được, nhìn bé nhỏ trong lòng uống sữa mê mết, suy nghĩ một chút, "Mẹ, nếu không chúng ta đổi em bé đi?"
Mạnh Hinh buồn cười nhìn Trương Vũ vẻ mặt bối rối: "Được, chỉ sợ bé nhỏ không vui thôi."
"Không sao, nếu như bé cưng khóc thì con lại bế nó là được, thấy bé lớn khóc rất đau lòng!"
Mạnh Hinh đổi em bé với Trương Vũ, bất ngờ là bé nhỏ không khóc, chỉ trề miệng, thoạt nhìn không cao hứng, bộ dáng kia thực sự là ủy khuất.
Bé lớn thì hài lòng được ba ba bế uống sữa, ưm, hạnh phúc quá à ~~~
Ánh mắt Khoa Nhĩ dịu dàng nhìn mẹ quay hình Trương Vũ và mấy bé cưng cho mình, tính cách bé lớn giống như Trương Vũ, hoạt bát hiếu động, vừa tỉnh lại con ngươi liền nhìn loạn "y y ya ya" bắt đầu " Hát hò", thấy Trương Vũ liền "a a" muốn " Ôm một cái". Còn bé lớn thì an tĩnh hơn nhiều, cho dù tỉnh lại cũng chỉ là nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cho dù ba ba bị anh trai cướp đi cũng sẽ không khóc la, chỉ là thoạt nhìn bộ dạng vô cùng ủy khuất, làm cho người ta đau lòng cực.
Anh thật muốn chạy về phủ hôn nhẹ với hai hoàng tử nhỏ của anh, ôm vợ nhỏ của mình. Nhưng không thể, Khoa Nhĩ nắm chặt nắm tay, trách nhiệm của anh trên chiến trường, mười tỉ đồng bào tinh tế cần mình bảo vệ, mình không thể đi. Cho dù là vì vợ con, anh cũng phải ở lại chiến trường.
Trương Vũ, xin lỗi. Ánh mắt của Khoa Nhĩ buồn bã nhìn mặt vợ đang ôm các bé cưng trong video, lúc em sinh con tôi không ở cạnh em, lúc bọn nhỏ cần phải chăm sóc tôi cũng không không thể ở cạnh em. Chờ tôi về, tôi nhất định sẽ tống cổ toàn bộ đám giặc, sau đó sẽ luôn ở cạnh em.
Khoa Nhĩ nhắm mắt cố gắng dẹp loạn khát vọng trong lòng, chỉnh lý quân trang, sau đó ra phòng làm việc, tiếp tục họp. Tính đến nay, đã ba ngày Khoa Nhĩ không chợp mắt.
"...Nhóm hội trưởng lão tuyên bố đại quý tộc đầu tiên trong lịch sử tinh tế sinh ra song bào thai....."
"Đây là ánh sáng kỳ tích phù hộ tinh tế chúng ta....."
"..... Đây thật là kì diệu....."
"....Theo đó, cơ thể của vị thượng tướng phu nhân mang thai song bào thai đã khôi phục. Thế nhưng bất cứ tin tức gì về cặp song sinh cũng không truyền ra ngoài, căn cứ theo điều tra của dân ý gần đây, chín phần mười nhân sĩ cho biết bọn họ muốn thấy phong thái của cặp song sinh, thế nhưng gia tộc Bái Đức Lỗ liệu có đồng ý hay không, chúng tôi sẽ theo dõi nhiều hơn...."
Đám người trên tinh tế phát cuồng rồi! Hai nghìn năm không có đại quý tộc sinh ra, tuy là tuổi thọ của các đại quý tộc không giảm, nhưng nếu như không có trẻ em mới sinh ra, vậy thì tinh tế tương lai ra sao, không người nào có thể biết. Tuy là cũng có rất nhiều thường dân ưu tú, thế nhưng về phương diện quân sự, thường dân ra chiến trường có quy định điều kiện nghiêm trọng bẩm sinh.
Tẫn Quản trưởng lão sẽ bỏ vốn nghiên cứu chế tạo cơ giáp để cho thường dân có thể lái lần nữa, thế nhưng hiển nhiên, hiệu quả không quá lớn.
"Trương Vũ, tôi nghĩ cậu và các bé vẫn nên nhận một kênh phỏng vấn quang não đi?" Mạc Lý trưởng lão liếm mặt, không nhìn tới Hách Nhĩ đen mặt kế bên, còn có một Mạnh Hinh cười lạnh bên cạnh, mà khẩn cầu.
CC, đây là ý dân! Ý dân! Mạc Lý trưởng lão nước mắt chảy dài bên trong, ông cũng không muốn để cho anh em cặp song sinh quý báu như thế công chi sinh chúng, tuy nói là gián điệp nên bắt đều bắt, nhưng ai biết được có còn cá lọt lưới hay không? Nhưng bây giờ tiền tuyến căng thẳng, tuy các thường dân vẫn tính là xuất phát từ trạng thái bình tĩnh, thế nhưng bất an và gian nan khổ cực ẩn bên trong vẫn đang bắt đầu lan tràn trong đẳng cấp thường dân, trước mắt, Trương Vũ sinh ra một cặp song sinh, không thể nghi ngờ là cho dân chúng một hy vọng. Cho nên Trương Vũ và các bé công diễn vẫn vô cùng cần.
"Việc này, việc này..." Trương Vũ bối rối nhìn Mạc Lý trưởng lão, nói thật đây là lần đầu tiên từ hai đời tới nay có người muốn mình lên TV đấy! Thế nhưng, nhìn hai bé cưng "y y ya ya", Trương Vũ quay đầu nhìn về phía Hách Nhĩ và Mạnh Hinh: "Cha mẹ, hai người thấy sao?"
"Con ngoan, không sao hết." Mạnh Hinh cười ha hả kéo tay Trương Vũ, quay đầu nhìn về phía Mạc Lý trưởng lão, vẻ mặt dịu dàng hết mức có thể: "Mạc Lý trưởng lão, bọn tôi biết ý của ông, đây cũng là nguyên nhân bọn tôi để cho ông vào phủ Bái Đức Lỗ."
"Thế nhưng, bọn tôi muốn ông hứa một chỗ." Mạnh Hinh nghiêm nghị nhìn Mạc Lý trưởng lão: "Chắc chắn báo chí sẽ không tạo thành phiền phức và nguy hiểm cho Tiểu Vũ và bọn nhỏ."
"Cô yên tâm, vợ Hách Nhĩ." Mạc Lý trưởng lão vỗ ngực một cái, cam đoan: "Cho dù phải liều bộ xương già này, già đây cũng chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho con dâu và hai cháu trai cô."
Được cái gật đầu không tình nguyện của Hách Nhĩ mặt than, cuối cùng Mạc Lý trưởng lão cũng thở phào một cái. Trấn an dân chúng trước rồi tính, thời cuộc bây giờ thật là càng ngày càng phức tạp, hơi có gì đó bất thường, đúng là vận xui trên mười tỉ bách tính cả tinh tế!
Trước khi đi, Mạc Lý trưởng lão nhịp bước, để tay phía sau, một bộ dáng vẻ uy nghiêm, thế nhưng không để ý, Mạc Lý trưởng lão lại chuồn luôn tới trước mặt Trương Vũ, ngượng ngùng chà xát ngón tay, thèm thuồng nhìn hai bé cưng thông minh, nài nỉ: "Tôi có thể bế một trong hai đứa bé không?"
"Được, được..." Trương Vũ 囧囧 nhìn trưởng lão mới vừa rồi còn anh minh thần vũ trong nháy mắt liền hóa "Dâm ô"?
Mạc Lý trưởng lão cẩn thận nhận một bé cưng mà Trương Vũ bế cho mình, "Thật là đáng yêu!"
Đời này Mạc Lý trưởng lão chỉ từng bế con trai của mình, vẫn chưa từng bế những đứa bé khác đâu, cháu của mình không có ý chí tiến thủ, đến bây giờ vẫn chưa sinh con nữa! Haizz, lúc nào mình mới có thể ẳm cháu trai nhỏ đây!
Mạc Lý trưởng lão ai oán, bé nhỏ lại hưng phấn, từ trước tới nay mình chưa từng gặp ai mà trên cằm lại có thật nhiều sợi sợi đâu! Nhóc đưa tay kéo một cái, "Ây da!" Mạc Lý trưởng lão kêu đau, "Bé con buông tay, buông tay....." nhóc kia lại không chịu, thật vất vả mình mới tìm được món đồ chơi chơi vui như thế sao có thể nguyện ý buông tay chứ? Kiên quyết không!
Mạnh Hinh và Hách Nhĩ tránh ở một bên xem kịch vui, lão già chết tiệt này nên bị chỉnh, thậm chí ngay cả chủ ý lên đám nhỏ cũng đánh, đáng đời bị nhóc trả thù! " Làm tốt lắm!" trong lòng Mạnh Hinh ủng hộ cho nhóc!
"Bé ngoan, nới lỏng tay, túm râu của ông không phải cách làm của bé ngoan nha!" Trương Vũ nhìn Mạc Lý trưởng lão bị bé cưng nắm mà nhe răng nhếch mép, trong lòng cũng bị chọc cười, nhưng lại không thể mặc kệ, chỉ đành ho khan một cái, bắt đầu khuyên bé, may là chấp niệm của bé với ba vẫn rất sâu, thấy ba ba đưa tay với mình, liền thả tay, "o o" nói muốn ba ba ôm một cái.
Râu mép của Mạc Lý trưởng lão được cứu, tất cả đều vui vẻ!
Một chỗ ngục giam bí mật, Nạp Gia Nhĩ trăm chiều nhàm chán ngồi dưới đất, cái chỗ này có từ trường đặc định, trong nháy mắt khi mình vào, cảm giác tựa như một tòa núi lớn đè ở trên người, Nạp Gia Nhĩ biết dị năng của mình bị ngăn lại, càng là người có dị năng mạnh, lại càng mẫn cảm với từ trường, cho nên, lúc này Nạp Gia Nhĩ chỉ có thể nhìn nóc nhà, tường, xem " Lai Lạp Uy Nhĩ" giam chung một chỗ với mình.
"Tôi nói chứ, cậu yêu người đàn ông kia hả?" Nạp Gia Nhĩ đối với bác sĩ này rất hiếu kỳ, dù sao rõ ràng là người yếu như vậy, sao lại có dũng khí lớn trở nên như vậy chỉ vì người đàn ông kia, ừm, cường đại? Không phải, phải nói là kiên cường.
"Có gì liên quan à?" " Lai Lạp Uy Nhĩ" nhàn nhạt nhìn thoáng qua Nạp Gia Nhĩ.
"Tất nhiên là liên quan, người đàn ông kia rõ ràng không thích cậu, hắn thích vợ hắn, cậu thật là chen mình vào uổng phí!" Mặc dù Nạp Gia Nhĩ không quan tâm chuyện tình cảm, thế nhưng đối với sự si tình của bác sĩ nhỏ Lai Lạp Uy Nhĩ khiến hắn rất cảm động!
"..."
"Vậy thì sao?" Trầm mặc thật lâu, Lai Lạp Uy Nhĩ thản nhiên nói, nhìn Nạp Gia Nhĩ rồi mỉm cười: "Tình yêu, cũng không quá công bằng, ai cho ông yêu một mình như vậy?!"
"E rằng giống như ông nói, tôi có thể chọn một người đàn ông tôi yêu hoặc là một cô gái bắt đầu lại cuộc sống của tôi, thế nhưng tôi không làm được." " Lai Lạp Uy Nhĩ" dựa vào tường, rõ ràng là đang mỉm cười, giọng nói bình thản, nhưng lại tràn ngập bi thương: "Bất kể là tôi nhắm mắt hay đang nghiên cứu thuốc, mỗi thời mỗi khắc chỉ cần có thời gian rãnh rỗi tôi liền muốn gặp hắn, muốn nhìn dáng vẻ của hắn, nghe giọng của hắn."
"Mỗi tối khi ngủ, tôi đều sẽ miêu tả dáng vẻ của hắn một lần lại một lần, sau đó mới đi vào giấc ngủ." " Lai Lạp Uy Nhĩ" vẽ trên không trung một cái, tay y rất đẹp, ở dưới ngọn đèn oánh oánh xuyên qua xinh đẹp sáng bóng, ánh mắt của y ôn nhu si mê và chuyên chú.
"Biết không? Cho tới bây giờ tôi đều chưa từng học nghệ thuật, thế nhưng tôi lại có thể vẽ ra từng biểu cảm của hắn, mỉm cười, bình tĩnh, cao quý, cùng với chật vật."
"Vẻ mặt nhiều nhất của hắn ông biết là gì không?"
"Là nhớ nhung."
"Mỗi một ngày tôi đều thấy hắn đờ ra với ghế dài vườn hoa, mỗi một lần đều là một biểu cảm như nhau...."
"Cho nên a," " Lai Lạp Uy Nhĩ" mỉm cười: "Tôi vẽ được nhất cũng là cái biểu cảm đó, bởi vì đây là biểu cảm nhiều nhất của hắn."
"Đáng giá không, Lý Nhĩ Lai Đức?" Nạp Gia Nhĩ không biết nên đánh giá như thế nào với tình cảm của bác sĩ ngu xuẩn này, về tình cảm, từ trước đến nay Nạp Gia Nhĩ không am hiểu, tuy là bọn họ đến từ hai tinh tế đối nghịch, thế nhưng bác sĩ ngu xuẩn này cũng coi là kẻ phản bội của tinh tế rồi, hơn nữa một người vì người yêu, một người khác chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, vô luận là ai cũng thành lập được giao tình ngắn ngủi ở trong ngục với hai người.
Thì ra " Lai Lạp Uy Nhĩ" này không phải " Lai Lạp Uy Nhĩ "chân chính, mà là Lý Nhĩ Lai Đức từng bắt cóc Trương Vũ!
"Đáng giá không?" Lý Nhĩ Lai Đức ngẩn ngơ, mặc kệ có đáng giá hay không, mình với người đàn ông kia cũng sẽ không đồng thời xuất hiện? Mình làm chuyện quá đáng như vậy, có lẽ liếc mắt đến mình đều sẽ cảm giác được sự ghê tởm nhỉ? Nhưng không hối hận đâu, khóe mắt Lý Nhĩ Lai Đức từ từ ướt đẫm.
Thân ái, xin cho phép em len lén gọi anh ở trong lòng như thế, em nghĩ là anh ghét em lắm nhỉ? Không sao cả, từ lúc làm chuyện này thì em đã biết sẽ có ngày hôm nay, ngược lại em là người phải chết nữa mà.....
Bình luận facebook