Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Thời điểm Aldrich mang theo Chu Cẩn xuất hiện trong đại sảnh của vũ hội, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại. Aldrich một đầu tóc vàng đã nhuộm lại xong, chiếc lược quệt sáp chải tóc chỉnh tề được đặt ở sau gáy, một thân chính trang màu đen, ép thành cả người vai rộng eo thon, áo sơ mi không có họa tiết, không hề phối chung với bất kỳ trang sức khó bề tin được nào, lưng ưỡn lên đến nổi thẳng tấp, nếu bị kéo ra ngoài rồi chụp với phong cảnh đằng sau là một bức tường thì quả thật có thể mê hoặc nghìn vạn Omega.
Lão Lorrin kích động đến hận không thể cảm ơn trời cao, quả nhiên sau khi có được đối tượng đáng tin, con trai lập tức đã ra dáng. Chu Cẩn ở bên cạnh Aldrich lập tức bị mọi người như đèn pha quét nhìn.
Chu Cẩn mặc chính trang màu đen như Aldrich —— trên thực tế là sau khi Aldrich nhìn thấy trang phục của Chu Cẩn, anh lập tức từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ không sai biệt lắm —— tóc đen mắt đen, hình thể đứng bên cạnh Aldrich nhỏ hơn cả hai vòng, lại bất ngờ có loại cảm giác hài hòa.
Những người am hiểu chuyện thấy sang bắt quàng làm họ đã bắt đầu chúc mừng lão Lorrin và Dana, xem ra Chu Cẩn quả thật là một lựa chọn phi thường tốt, ánh mắt của hoàng đế bệ hạ quả nhiên không sai.
Chu Cẩn và Aldrich đi đến trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin chào hoàng đế bệ hạ, hoàng hậu điện hạ. Hoàng hậu điện hạ sinh nhật vui vẻ."
Lão Lorrin mừng rỡ không ngậm mồm lại được, so với ông, Dana hoàng hậu liền bình tĩnh hơn nhiều lắm. Bà thận trọng ừm một tiếng, cũng không mấy nhiệt liệt đối với nụ cười của Chu Cẩn, ánh mắt xoi mói rất rõ ràng nhìn Chu Cẩn. Người trong đại sảnh bắt đầu xì xào bàn tán, đại thể đều dự định xem kịch vui. Chuyện Dana không dễ tiếp xúc đến chừng nào, người qua đường của Áo Lan đế quốc đều biết, cùng mỹ nhân của liên bang này không biết sẽ cọ sát ra tia lửa nào nữa.
Lúc Aldrich tiến vào đại sảnh liền bắt đầu hối hận rồi, ánh mắt mọi người tập trung trên người Chu Cẩn anh liền không thể nào quen thuộc hơn được, bọn họ vì hiếu kỳ mà tìm tòi nghiên cứu rồi cười trên sự đau khổ của người khác, chờ xem kịch vui, phiền phức vô cùng; mà mẫu thân Dana phàm luôn muốn ép người diễn xuất này lại chính là một cơn đau đầu của anh. Anh nhớ tới lúc bản thân mặt dày mặt dạn nài nỉ Chu Cẩn tới tham gia tiệc tối với anh, đối phương đã từng nói qua, thời điểm đó anh cũng đừng hối hận. Lúc đó anh chỉ muốn dựa vào bản thân giả dạng đáng thương đổi được cơ hội ở cùng với Chu Cẩn nhiều hơn một chút, trong đầu cũng quên không lộn lại. Trường hợp Chu Cẩn xuất hiện ở đây là muốn đối mặt với một đống ác ý. Nơi này không phải là liên bang, đối với chính Chu Cẩn, đoàn người lại ôm ấp phần lớn phỏng đoán đầy ác ý.
Lẽ nào lúc đó Chu Cẩn liền đã dự liệu được tình huống hiện tại sẽ như thế này?
Dana đã nhìn Chu Cẩn suốt 3 phút liền, còn chưa mở miệng nói chuyện nhiều, lão Lorrin liền cảm thấy không thích hợp, liên tục đứng một bên nháy mắt. Mãi đến khi tình cảnh rơi xuống điểm băng, lúc Aldrich và lão Lorrin đồng thời muốn hành động, Dana rốt cuộc mở miệng: "Quả nhiên là một mỹ nhân."
Chu Cẩn cơ hồ bị bối rối trước mặt mọi người, vậy mà sắc mặt cũng không thay đổi, tự nhiên hào phóng trả lời: "Cảm ơn hoàng hậu điện hạ đã khích lệ." Trong lòng lạnh lùng phun tào, nhá, nhân vật hung ác.
Dana lại hiển nhiên không nghĩ cứ như vậy liền buông tha cho cậu, lúc còn muốn nói gì nữa, Aldrich rõ ràng tính tình của bà bỗng nhiên đem Chu Cẩn kéo vào trong ngực một cái: "Mẫu hậu, con còn chưa ăn cơm nữa, giờ con đi ăn chút gì trước đây." Sau khi đi được hai bước anh mới nhớ, quay nửa đầu về, "Sinh nhật vui vẻ a! Lễ vật con đã giao cho thị vệ."
Lông mày thanh tú của Dana nhíu lại, nhưng bà cũng không muốn trước mặt mọi người nói gì với con trai cả, không thể làm gì khác hơn là ra hiệu thị nữ báo cho dàn nhạc tấu nhạc, chuẩn bị cho màn khiêu vũ mở màn.
Chu Cẩn cơ hồ là bị Aldrich cứng rắn mang đi, cậu cầm lấy vạt áo của Aldrich, một mặt kinh hoảng muốn nói gì đó với Aldrich. Vẻ lo lắng trên mặt khiến người khác cho rằng cậu là đang hỏi Aldrich loại hành vi này có phải là quá thất lễ rồi không, nhưng trên thực tế, lời nói truyền vào trong tai Aldrich lại là: "Anh nhẹ chút, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi!"
Aldrich: "..." Anh cúi đầu liếc nhìn Chu Cẩn, lúc cậu nói lời này biểu hiện trên mặt được khống chế đến phi thường tốt, hiện ra vẻ vô tội mà lo lắng, hoàn toàn không vì đến một nơi xa lạ mà phát huy một chút thất thường nào, kỹ năng diễn xuất có thể nói là hoàn hảo.
Aldrich thoáng thả lỏng, ít nhất thái độ mẫu thân như vậy tựa hồ không ảnh hưởng lớn với Chu Cẩn. Anh mang Chu Cẩn tới cạnh bàn ăn: "Ăn chút gì không?"
Chu Cẩn nhìn lướt qua: "Bánh cá sấu anh đào." Aldrich lập tức gắp một phần điểm tâm được chế biến đến phi thường tinh xảo đặt lên mâm thức ăn, sau đó đưa cho Chu Cẩn. Chu Cẩn dùng chiếc nĩa bổ xuống một khối nhỏ rồi để vào miệng, sau đó lộ ra một nụ cười chân tâm: "Không hổ là điểm tiêm sư của hoàng gia làm ra, quả nhiên không tồi."
Aldrich yên lặng nhớ một bút, như si hán nhìn Chu Cẩn đem món điểm tâm từng chút ăn xong. Chu Cẩn cũng không thèm để ý đến chuyện bị người ta nhìn chằm chằm, sau khi ăn xong đem cái đĩa đưa cho Aldrich, xem đây là chuyện đương nhiên mà hưởng thụ phục vụ của đối phương đối với cậu.
Aldrich phỏng chừng hiện tại tâm tình của cậu phải rất khá, liếc nhìn trên bàn, liền mò lấy một cái bánh cá sấu anh đào khác đưa cho Chu Cẩn. Chu Cẩn quả nhiên vui vẻ tiếp nhận, Aldrich nhân cơ hội thử dò xét: "Mẹ của ta, em đừng để trong lòng."
Chu Cẩn phi thường hưởng thụ vị bánh bông thơm lừng, món này phi thường hiếm thấy, cũng chỉ có hoàng gia mới có thể nghênh ngang làm nhiều như vậy mà sẽ không cảm thấy đau lòng. Tâm tình tốt nên cậu cũng không làm khó Aldrich: "Ừm, sẽ không để trong lòng."
Aldrich tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu, thăm dò tính chân thực trong đó. Chu Cẩn lại nói: "Cũng không thể đánh bà ấy, tôi đối với người mình trả thù không được, thông thường sẽ không quá để ý, sau đó trốn xa một chút là được rồi."
Aldrich: "..."
Chu Cẩn nhã nhặn đem bánh ăn xong, tiếp nhận giấy ăn xoa xoa tay: "Hướng mười giờ đồng hồ, có một người thiếu niên." Chu Cẩn nghiêng đầu cười cười với thiếu niên, xa xôi nói với Aldrich, "Nhìn anh một hồi lâu rồi đấy."
Aldrich thuận theo tầm mắt của Chu Cẩn nhìn sang, cơ hồ muốn thét gào, vai chính tình nhân mà anh đã tranh giành trong quán rượu lúc trước, đứa con trai nhỏ của đại thần ban vệ sinh, Andra Romalf.
"Cậu ta là beta." Aldrich giải thích.
Chu Cẩn không bỏ qua vẻ co giật thoáng qua trên mặt Aldrich, rất có tâm tình đặt mình ngoài thân xem cuộc vui: "Tôi biết, tôi không bị mù. Thấy không, cậu ta đang đến đây."
Trong cuộc đời thanh sắc khuyển mã của Aldrich, thông thường sẽ ở trong quán rượu xem xét Beta thích hợp để làm đối tượng tạo scandal, mà tiêu chuẩn để hỗ trợ cho danh tiếng công tử phóng đãng của anh chính là có một tình sử phong phú. Thông thường anh sẽ đem người đuổi tới tay, không tới nửa tháng sau sẽ đem người bỏ rơi rồi tìm một tên khác. Thái độ chuyển biến nhanh chóng đến cực kỳ trơ trẽn.
Aldrich trêu chọc tới Andra tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó anh dựa theo thông lệ theo người đấu rượu rồi thuận tiện làm bộ vì rượu phát điên, không nghĩ tới thời điểm bình rượu rời khỏi nắm tay lại vừa vặn đánh trúng một tên Alpha và Andra. Vì vậy anh liền biết thời biết thế cùng đối phương đấm đá một chút, sau đó mang Andra từ trong quán rượu ra ngoài. Sau lần đó anh cũng không bỏ rơi người ta.
Phải biết, tin tức phong lưu của Aldrich vẫn có tác dụng phụ. Bởi vì chưa từng "giao lưu" thật chất với người nào, lời đồn đãi rằng một phương diện nào đó của Nhị hoàng tử xài không được cũng chưa từng bị đè xuống. Tuy rằng Aldrich không có vấn đề nào về chuyện này, ngược lại vì mục tiêu là tự bôi xấu danh tiếng của mình, còn thối làm sao thối nơi nào anh cũng không để ý. Thế nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng không ngại, trên thực tế mấy năm gần đây tựa hồ bởi vì nhận định Aldrich có ẩn tật, đã lâu đều không ai nguyện ý tạo ra câu chuyện với vị Nhị hoàng tử này.
Nhưng Andra xem như là một điều kỳ ba trong câu chuyện tình yêu của Aldrich, y không chỉ chẳng để ý lưu ngôn phỉ ngữ đó đây, còn tựa hồ là thật tình cảm thấy Aldrich là một người rất được, từ sau đêm đó liền tự xưng là bạn trai chính quy của Aldrich, phi thường kiêu ngạo.
Nếu như không phải lão Lorrin và Dana kiên trì muốn Aldrich tìm nửa kia là một Omega, không biết chừng loại hành vi này của Andra có thể làm hai vị kia cảm động mà bồi thành hoàng tử phi hay không.
Aldrich từ ngay khóe mắt đã có thể nhìn thấy một bóng đen đang đến gần, anh không kịp giải thích gì, chỉ thật nhanh chóng nói rằng: "Vô luận cậu ta nói cái gì cũng đừng tin cậu ta."
Chu Cẩn không hiểu sao nhíu mày.
Andra là một thiếu niên rất thanh, y đi đến trước mặt hai người, ánh mắt cơ hồ không rời đi khỏi người Aldrich, bộ dáng tình thâm quả thật bất luận là người nào nhìn thấy cũng sẽ yêu, thuận tiện còn muốn khiển trách Aldrich thật khốn nạn.
"Đã lâu không gặp." Andra tựa hồ dự định không để ý tới Chu Cẩn, y cũng chẳng định chào hỏi Chu Cẩn gì, thẳng nói với Aldrich, "Em rất nhớ anh."
Người bốn phía chú ý động tĩnh nơi này tuy rằng nghe không rõ ba người đang nói gì, bất quá nhìn Chu Cẩn lúng túng và vẻ mặt sắp nhảy đành đạch của Aldrich liền có thể hiểu được. Andra hoàn toàn không quản ánh mắt bát quái của người xung quanh: "Em sẽ luôn chờ anh." Nói xong, rốt cuộc cho Chu Cẩn một ánh mắt khiêu khích.
Chu Cẩn: "..."
Aldrich cảm thấy ngày hôm nay mọi việc thật bất lợi, cũng không chờ đối phương trở thành con thiêu thân gì, nửa ôm Chu Cẩn rồi mang người rời khỏi vũ trường, đi ra lâm viên hoàng gia.
Cho dù là buổi tối, cảnh sắc của lâm viên hoàng gia vẫn rất đặc biệt, sự kết hợp giữa ánh đèn và cảnh vật phi thường xảo diệu, vừa không khiến những nơi u ám hiện ra vẻ âm u khủng bố, cũng chẳng khiến phông cảnh trở nên vô nghĩa. Aldrich mang Chu Cẩn đến bên cạnh ao hoa mới đem người thả ra, lập tức có mấy phần ảo não gãi đầu một cái, đem kiểu tóc chỉnh tề triệt để phá hoại hầu như chẳng còn gì.
"Cái kia..." Anh buồn bực bước đi thong thả vài bước, lại hoàn toàn không bắt được manh mối, lời mới nổi lên trong đầu, liền ngừng lại.
Chu Cẩn chỉ tiếc vừa nãy ăn chưa đủ bánh cá sấu anh đào, căn bản không để ý tới Aldrich đang phiền lòng, cậu nhìn xuống, rốt cuộc nhìn thấy chiếc ghế dài, vì vậy bỏ lại Aldrich tựa như thú bị nhốt, tự mình đi tới.
Aldrich thấy Chu Cẩn tự tìm chỗ ngồi xuống, đang muốn theo cùng, một giọng nói phía sau anh truyền đến: "Aldrich! Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Đại ca!" Aldrich mừng rỡ quay người, quả nhiên là Đại hoàng tử Áo Lan đế quốc Sandy Lorrin.
Ngũ quan của Sandy không tinh xảo như Aldrich, bất quá hai người đều là một đầu tóc vàng, sống mũi cao di truyền từ lão Lorrin, nhìn kỹ liền xác thật có mấy phần giống anh em ruột.
Sandy không vui nhìn Aldrich: "Hôm nay là sinh nhật của hoàng hậu điện hạ, em tại sao lại không ở trong đại sảnh? Đang hồ đồ cái gì vậy hả?"
Chu Cẩn ngồi trên băng ghế, vừa vặn ngồi ở chỗ hơi tối. Cậu rất hứng thú nhìn Aldrich, phát hiện biểu tình trên mặt đối phương là điều mà từ khi bản thân biết anh tới nay chưa từng thấy được, hỗn hợp giữa sùng bái vui sướng và hổ thẹn, thật là xoắn xuýt đến đáng sợ.
Lão Lorrin kích động đến hận không thể cảm ơn trời cao, quả nhiên sau khi có được đối tượng đáng tin, con trai lập tức đã ra dáng. Chu Cẩn ở bên cạnh Aldrich lập tức bị mọi người như đèn pha quét nhìn.
Chu Cẩn mặc chính trang màu đen như Aldrich —— trên thực tế là sau khi Aldrich nhìn thấy trang phục của Chu Cẩn, anh lập tức từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ không sai biệt lắm —— tóc đen mắt đen, hình thể đứng bên cạnh Aldrich nhỏ hơn cả hai vòng, lại bất ngờ có loại cảm giác hài hòa.
Những người am hiểu chuyện thấy sang bắt quàng làm họ đã bắt đầu chúc mừng lão Lorrin và Dana, xem ra Chu Cẩn quả thật là một lựa chọn phi thường tốt, ánh mắt của hoàng đế bệ hạ quả nhiên không sai.
Chu Cẩn và Aldrich đi đến trước mặt hoàng đế và hoàng hậu, ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin chào hoàng đế bệ hạ, hoàng hậu điện hạ. Hoàng hậu điện hạ sinh nhật vui vẻ."
Lão Lorrin mừng rỡ không ngậm mồm lại được, so với ông, Dana hoàng hậu liền bình tĩnh hơn nhiều lắm. Bà thận trọng ừm một tiếng, cũng không mấy nhiệt liệt đối với nụ cười của Chu Cẩn, ánh mắt xoi mói rất rõ ràng nhìn Chu Cẩn. Người trong đại sảnh bắt đầu xì xào bàn tán, đại thể đều dự định xem kịch vui. Chuyện Dana không dễ tiếp xúc đến chừng nào, người qua đường của Áo Lan đế quốc đều biết, cùng mỹ nhân của liên bang này không biết sẽ cọ sát ra tia lửa nào nữa.
Lúc Aldrich tiến vào đại sảnh liền bắt đầu hối hận rồi, ánh mắt mọi người tập trung trên người Chu Cẩn anh liền không thể nào quen thuộc hơn được, bọn họ vì hiếu kỳ mà tìm tòi nghiên cứu rồi cười trên sự đau khổ của người khác, chờ xem kịch vui, phiền phức vô cùng; mà mẫu thân Dana phàm luôn muốn ép người diễn xuất này lại chính là một cơn đau đầu của anh. Anh nhớ tới lúc bản thân mặt dày mặt dạn nài nỉ Chu Cẩn tới tham gia tiệc tối với anh, đối phương đã từng nói qua, thời điểm đó anh cũng đừng hối hận. Lúc đó anh chỉ muốn dựa vào bản thân giả dạng đáng thương đổi được cơ hội ở cùng với Chu Cẩn nhiều hơn một chút, trong đầu cũng quên không lộn lại. Trường hợp Chu Cẩn xuất hiện ở đây là muốn đối mặt với một đống ác ý. Nơi này không phải là liên bang, đối với chính Chu Cẩn, đoàn người lại ôm ấp phần lớn phỏng đoán đầy ác ý.
Lẽ nào lúc đó Chu Cẩn liền đã dự liệu được tình huống hiện tại sẽ như thế này?
Dana đã nhìn Chu Cẩn suốt 3 phút liền, còn chưa mở miệng nói chuyện nhiều, lão Lorrin liền cảm thấy không thích hợp, liên tục đứng một bên nháy mắt. Mãi đến khi tình cảnh rơi xuống điểm băng, lúc Aldrich và lão Lorrin đồng thời muốn hành động, Dana rốt cuộc mở miệng: "Quả nhiên là một mỹ nhân."
Chu Cẩn cơ hồ bị bối rối trước mặt mọi người, vậy mà sắc mặt cũng không thay đổi, tự nhiên hào phóng trả lời: "Cảm ơn hoàng hậu điện hạ đã khích lệ." Trong lòng lạnh lùng phun tào, nhá, nhân vật hung ác.
Dana lại hiển nhiên không nghĩ cứ như vậy liền buông tha cho cậu, lúc còn muốn nói gì nữa, Aldrich rõ ràng tính tình của bà bỗng nhiên đem Chu Cẩn kéo vào trong ngực một cái: "Mẫu hậu, con còn chưa ăn cơm nữa, giờ con đi ăn chút gì trước đây." Sau khi đi được hai bước anh mới nhớ, quay nửa đầu về, "Sinh nhật vui vẻ a! Lễ vật con đã giao cho thị vệ."
Lông mày thanh tú của Dana nhíu lại, nhưng bà cũng không muốn trước mặt mọi người nói gì với con trai cả, không thể làm gì khác hơn là ra hiệu thị nữ báo cho dàn nhạc tấu nhạc, chuẩn bị cho màn khiêu vũ mở màn.
Chu Cẩn cơ hồ là bị Aldrich cứng rắn mang đi, cậu cầm lấy vạt áo của Aldrich, một mặt kinh hoảng muốn nói gì đó với Aldrich. Vẻ lo lắng trên mặt khiến người khác cho rằng cậu là đang hỏi Aldrich loại hành vi này có phải là quá thất lễ rồi không, nhưng trên thực tế, lời nói truyền vào trong tai Aldrich lại là: "Anh nhẹ chút, đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi!"
Aldrich: "..." Anh cúi đầu liếc nhìn Chu Cẩn, lúc cậu nói lời này biểu hiện trên mặt được khống chế đến phi thường tốt, hiện ra vẻ vô tội mà lo lắng, hoàn toàn không vì đến một nơi xa lạ mà phát huy một chút thất thường nào, kỹ năng diễn xuất có thể nói là hoàn hảo.
Aldrich thoáng thả lỏng, ít nhất thái độ mẫu thân như vậy tựa hồ không ảnh hưởng lớn với Chu Cẩn. Anh mang Chu Cẩn tới cạnh bàn ăn: "Ăn chút gì không?"
Chu Cẩn nhìn lướt qua: "Bánh cá sấu anh đào." Aldrich lập tức gắp một phần điểm tâm được chế biến đến phi thường tinh xảo đặt lên mâm thức ăn, sau đó đưa cho Chu Cẩn. Chu Cẩn dùng chiếc nĩa bổ xuống một khối nhỏ rồi để vào miệng, sau đó lộ ra một nụ cười chân tâm: "Không hổ là điểm tiêm sư của hoàng gia làm ra, quả nhiên không tồi."
Aldrich yên lặng nhớ một bút, như si hán nhìn Chu Cẩn đem món điểm tâm từng chút ăn xong. Chu Cẩn cũng không thèm để ý đến chuyện bị người ta nhìn chằm chằm, sau khi ăn xong đem cái đĩa đưa cho Aldrich, xem đây là chuyện đương nhiên mà hưởng thụ phục vụ của đối phương đối với cậu.
Aldrich phỏng chừng hiện tại tâm tình của cậu phải rất khá, liếc nhìn trên bàn, liền mò lấy một cái bánh cá sấu anh đào khác đưa cho Chu Cẩn. Chu Cẩn quả nhiên vui vẻ tiếp nhận, Aldrich nhân cơ hội thử dò xét: "Mẹ của ta, em đừng để trong lòng."
Chu Cẩn phi thường hưởng thụ vị bánh bông thơm lừng, món này phi thường hiếm thấy, cũng chỉ có hoàng gia mới có thể nghênh ngang làm nhiều như vậy mà sẽ không cảm thấy đau lòng. Tâm tình tốt nên cậu cũng không làm khó Aldrich: "Ừm, sẽ không để trong lòng."
Aldrich tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu, thăm dò tính chân thực trong đó. Chu Cẩn lại nói: "Cũng không thể đánh bà ấy, tôi đối với người mình trả thù không được, thông thường sẽ không quá để ý, sau đó trốn xa một chút là được rồi."
Aldrich: "..."
Chu Cẩn nhã nhặn đem bánh ăn xong, tiếp nhận giấy ăn xoa xoa tay: "Hướng mười giờ đồng hồ, có một người thiếu niên." Chu Cẩn nghiêng đầu cười cười với thiếu niên, xa xôi nói với Aldrich, "Nhìn anh một hồi lâu rồi đấy."
Aldrich thuận theo tầm mắt của Chu Cẩn nhìn sang, cơ hồ muốn thét gào, vai chính tình nhân mà anh đã tranh giành trong quán rượu lúc trước, đứa con trai nhỏ của đại thần ban vệ sinh, Andra Romalf.
"Cậu ta là beta." Aldrich giải thích.
Chu Cẩn không bỏ qua vẻ co giật thoáng qua trên mặt Aldrich, rất có tâm tình đặt mình ngoài thân xem cuộc vui: "Tôi biết, tôi không bị mù. Thấy không, cậu ta đang đến đây."
Trong cuộc đời thanh sắc khuyển mã của Aldrich, thông thường sẽ ở trong quán rượu xem xét Beta thích hợp để làm đối tượng tạo scandal, mà tiêu chuẩn để hỗ trợ cho danh tiếng công tử phóng đãng của anh chính là có một tình sử phong phú. Thông thường anh sẽ đem người đuổi tới tay, không tới nửa tháng sau sẽ đem người bỏ rơi rồi tìm một tên khác. Thái độ chuyển biến nhanh chóng đến cực kỳ trơ trẽn.
Aldrich trêu chọc tới Andra tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó anh dựa theo thông lệ theo người đấu rượu rồi thuận tiện làm bộ vì rượu phát điên, không nghĩ tới thời điểm bình rượu rời khỏi nắm tay lại vừa vặn đánh trúng một tên Alpha và Andra. Vì vậy anh liền biết thời biết thế cùng đối phương đấm đá một chút, sau đó mang Andra từ trong quán rượu ra ngoài. Sau lần đó anh cũng không bỏ rơi người ta.
Phải biết, tin tức phong lưu của Aldrich vẫn có tác dụng phụ. Bởi vì chưa từng "giao lưu" thật chất với người nào, lời đồn đãi rằng một phương diện nào đó của Nhị hoàng tử xài không được cũng chưa từng bị đè xuống. Tuy rằng Aldrich không có vấn đề nào về chuyện này, ngược lại vì mục tiêu là tự bôi xấu danh tiếng của mình, còn thối làm sao thối nơi nào anh cũng không để ý. Thế nhưng cũng không có nghĩa là những người khác cũng không ngại, trên thực tế mấy năm gần đây tựa hồ bởi vì nhận định Aldrich có ẩn tật, đã lâu đều không ai nguyện ý tạo ra câu chuyện với vị Nhị hoàng tử này.
Nhưng Andra xem như là một điều kỳ ba trong câu chuyện tình yêu của Aldrich, y không chỉ chẳng để ý lưu ngôn phỉ ngữ đó đây, còn tựa hồ là thật tình cảm thấy Aldrich là một người rất được, từ sau đêm đó liền tự xưng là bạn trai chính quy của Aldrich, phi thường kiêu ngạo.
Nếu như không phải lão Lorrin và Dana kiên trì muốn Aldrich tìm nửa kia là một Omega, không biết chừng loại hành vi này của Andra có thể làm hai vị kia cảm động mà bồi thành hoàng tử phi hay không.
Aldrich từ ngay khóe mắt đã có thể nhìn thấy một bóng đen đang đến gần, anh không kịp giải thích gì, chỉ thật nhanh chóng nói rằng: "Vô luận cậu ta nói cái gì cũng đừng tin cậu ta."
Chu Cẩn không hiểu sao nhíu mày.
Andra là một thiếu niên rất thanh, y đi đến trước mặt hai người, ánh mắt cơ hồ không rời đi khỏi người Aldrich, bộ dáng tình thâm quả thật bất luận là người nào nhìn thấy cũng sẽ yêu, thuận tiện còn muốn khiển trách Aldrich thật khốn nạn.
"Đã lâu không gặp." Andra tựa hồ dự định không để ý tới Chu Cẩn, y cũng chẳng định chào hỏi Chu Cẩn gì, thẳng nói với Aldrich, "Em rất nhớ anh."
Người bốn phía chú ý động tĩnh nơi này tuy rằng nghe không rõ ba người đang nói gì, bất quá nhìn Chu Cẩn lúng túng và vẻ mặt sắp nhảy đành đạch của Aldrich liền có thể hiểu được. Andra hoàn toàn không quản ánh mắt bát quái của người xung quanh: "Em sẽ luôn chờ anh." Nói xong, rốt cuộc cho Chu Cẩn một ánh mắt khiêu khích.
Chu Cẩn: "..."
Aldrich cảm thấy ngày hôm nay mọi việc thật bất lợi, cũng không chờ đối phương trở thành con thiêu thân gì, nửa ôm Chu Cẩn rồi mang người rời khỏi vũ trường, đi ra lâm viên hoàng gia.
Cho dù là buổi tối, cảnh sắc của lâm viên hoàng gia vẫn rất đặc biệt, sự kết hợp giữa ánh đèn và cảnh vật phi thường xảo diệu, vừa không khiến những nơi u ám hiện ra vẻ âm u khủng bố, cũng chẳng khiến phông cảnh trở nên vô nghĩa. Aldrich mang Chu Cẩn đến bên cạnh ao hoa mới đem người thả ra, lập tức có mấy phần ảo não gãi đầu một cái, đem kiểu tóc chỉnh tề triệt để phá hoại hầu như chẳng còn gì.
"Cái kia..." Anh buồn bực bước đi thong thả vài bước, lại hoàn toàn không bắt được manh mối, lời mới nổi lên trong đầu, liền ngừng lại.
Chu Cẩn chỉ tiếc vừa nãy ăn chưa đủ bánh cá sấu anh đào, căn bản không để ý tới Aldrich đang phiền lòng, cậu nhìn xuống, rốt cuộc nhìn thấy chiếc ghế dài, vì vậy bỏ lại Aldrich tựa như thú bị nhốt, tự mình đi tới.
Aldrich thấy Chu Cẩn tự tìm chỗ ngồi xuống, đang muốn theo cùng, một giọng nói phía sau anh truyền đến: "Aldrich! Tại sao em lại ở chỗ này?"
"Đại ca!" Aldrich mừng rỡ quay người, quả nhiên là Đại hoàng tử Áo Lan đế quốc Sandy Lorrin.
Ngũ quan của Sandy không tinh xảo như Aldrich, bất quá hai người đều là một đầu tóc vàng, sống mũi cao di truyền từ lão Lorrin, nhìn kỹ liền xác thật có mấy phần giống anh em ruột.
Sandy không vui nhìn Aldrich: "Hôm nay là sinh nhật của hoàng hậu điện hạ, em tại sao lại không ở trong đại sảnh? Đang hồ đồ cái gì vậy hả?"
Chu Cẩn ngồi trên băng ghế, vừa vặn ngồi ở chỗ hơi tối. Cậu rất hứng thú nhìn Aldrich, phát hiện biểu tình trên mặt đối phương là điều mà từ khi bản thân biết anh tới nay chưa từng thấy được, hỗn hợp giữa sùng bái vui sướng và hổ thẹn, thật là xoắn xuýt đến đáng sợ.
Bình luận facebook