Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
NGC2910 là một tiểu tinh cầu ngay cả biệt danh cũng không có, vị trí địa hình còn lâu mới có được quặng mỏ, đất đai không tính là cằn cỗi nhưng cũng chẳng hề màu mỡ. Người sống ở nơi này ngoại trừ trồng trọt thu hoạch ra, căn bản không có nghề nghiệp nào khác, sản lượng cơ bản chỉ có thể là tự cấp tự túc. Thời đại tinh tế tựa hồ không có liên hệ với người trên tinh cầu này, bọn họ còn sinh sống trong thời đại nông nghiệp. Nơi đây là một vùng đất bị lãng quên trong hệ Kỳ Lân.
Chu Cẩn và Aldrich hạ phi thuyền xuống ở bến cảng. Người xa lạ đến địa phương chỉ có chút ít hàng hóa ra vào nhỏ này liền vô cùng dễ thấy. Hai người bất kể đi đến nơi nào đều là tiêu điểm trong mắt mọi người. Bởi vì cơ hồ không cần phải đón khách, bến cảng cũng không cho thuê xe tốc độ. Aldrich và Chu Cẩn lung lay một vòng, rốt cuộc tìm được một chiếc xe chở hàng cũ, thậm chí không có công năng huyền phù. Điều khiển xe chở hàng chính là một đại thúc Beta, rất nhiệt tình hỏi hai người muốn đi đâu.
"Cô nhi viện." Chu Cẩn nhỏ giọng trả lời.
Đối phương hiển nhiên có điểm giật mình, nhìn qua nhìn lại hai người một lát mới hiểu rõ, gật gật đầu: "Ách, hai ngươi là tình nhân?"
Điều này hiển nhiên lấy lòng Aldrich, anh nỗ lực kiềm chế nụ cười đang muốn trào ra trên mặt, khống chế biểu tình, bày ra bộ dáng lo lắng: "Đúng thế." Ngay cả như vậy, giọng nói hơi run vẫn bán đứng anh.
Chu Cẩn bất động thanh sắc đặt tay lên tay Aldrich, mạnh mẽ ngắt anh một cái. Aldrich nhịn đau, nhân cơ hội một phát bắt được, đánh bạo nắm chặt tay Chu Cẩn. Chu Cẩn dùng sức đánh mấy lần nhưng anh cũng không rút về nên đành thôi, trong lòng hung tợn quyết định lúc trở lại phải cho anh chút bài học mới được.
Chủ xe chở hàng Hoắc Kỳ từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, cho là tình nhân liếc mắt đưa tình, hiểu ý nở nụ cười sau đó chở hai người đến cô nhi viện.
"Chúc hai người may mắn!" Trước khi đi, Hoắc Kỳ nhiệt tình nói, "Hi vọng hai người có thể nhận nuôi được một đứa trẻ!"
"Người ở địa phương nhỏ này quả nhiên chất phác nha." Aldrich cảm thán.
Chu Cẩn nhân cơ hội dùng sức rút tay mình ra, thấp giọng nói: "Anh chú ý một chút cho tôi!"
Aldrich một mặt vô tội, cơ hồ muốn kề sát bên lỗ tai Chu Cẩn trả lời: "Nếu giả trang thành tình nhân thì nên giả cho ra hồn chứ, vạn nhất bị người ta nhìn ra thì làm sao bây giờ?"
Chu Cẩn bị kinh sợ bởi độ mặt dày của Aldrich. Từ khi vừa bước xuống NGC2910, Aldrich tựa hồ biến thành người khác, nghĩ biện pháp chiếm tiện nghi của cậu. Chu Cẩn một tay nắm chặt bụng Aldrich, dùng sức kéo một khoản thịt về phía mình, âm thanh trực tiếp từ trong cổ họng bay ra: "Cách xa tôi ra một chút, còn dính sát vào tôi liền tháo cơ bụng giả của anh ra."
Tuy rằng Aldrich cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau, dù sao vạn nhất để lộ cơ bụng giả ra thì Chu Cẩn tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho anh.
"Khục..." Một tiếng ho khan mang theo vài phần lúng túng vang lên bên cạnh hai người, bọn họ men theo âm thanh nhìn lại, một giáo viên mặc đồ mộc mạc như vậy đứng cách bọn họ ba bước, phi thường không tiện hỏi, "Không có quấy rầy đến hai người chứ?"
Aldrich theo bản năng che ở trước mặt Chu Cẩn: "Không có, ngài là?"
"Tôi là viện trưởng cô nhi viện, Bruce Eide. Hai vị đây là?"
Aldrich tiến lên cùng bắt tay với y: "Xin chào, tôi tên là Tang Kỳ, vị này chính là bạn lữ Antaro của tôi."
Bruce buông tay Aldrich ra, muốn nắm tay với Chu Cẩn lại bị Aldrich ngoảnh mặt làm ngơ ngăn trở, tư thái từ chối khá rõ ràng. Được thôi, sớm nghe nói qua dục ọng chiếm hữu của Alpha rất mãnh liệt, không nghĩ tới cho dù tình nhân là Alpha cũng sẽ như vậy. Bruce như không có chuyện gì xảy ra thu tay về, mời mọc: "Vô luận chuyện gì, vẫn là tiến vào rồi bàn tiếp nhé."
Vườn trẻ rất nhỏ, chỉ có ba tòa nhà nhỏ ba tầng, được sắp xếp thành hình chữ U, ở giữa vừa vặn biến thành sân luyện tập. Chu Cẩn trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu, một bé trai đang từ ban công sợ hãi nhìn xuống, sau khi tiếp xúc ánh mắt với Chu Cẩn xong liền lập tức chạy về phía sau.
Bruce nhìn thấy Chu Cẩn đang ngẩng đầu xem ban công thì cũng liếc nhìn, đúng dịp thấy bóng lưng của đứa bé trai. Y ôn hòa giới thiệu: "Nó tên là An Hữu, là một tiểu Beta. Sinh hoạt trên tinh cầu này của chúng tôi cơ hồ đều là Beta."
Đây là điều đương nhiên, Omega có một chương trình nuôi nấng, sau khi sinh xong còn được liên bang mang đến chủ tinh, cả nhà cũng có thể cùng nhau cải thiện cuộc sống, đương nhiên sẽ không ở lại tinh cầu như NGC2910 vậy, mà Alpha càng sẽ không cam lòng ở một chỗ như thế này sống hết cuộc đời.
Bruce mang hai người tới văn phòng, tìm kiếm một lúc mới có hai cốc nước đưa tới: "Thật không tiện, nơi này của chúng tôi cũng không thường có người đến."
Bruce bận rộn ngồi xuống rồi mới nhìn hai người trước mắt nói: "Hai vị là vì chuyện đứa trẻ?"
"Đúng thế." Aldrich đáp, "Chúng ta đã ở đế quốc rất lâu, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Cho nên muốn đến đây thử vận may."
Bruce cũng không cảm thấy quá kinh ngạc với ý đồ của hai người. Trong cô nhi viện vô cớ có cặp tình nhân Alpha xuất hiện thì ngoại trừ là vì con cái, không có loại lý do thứ hai.
Khuôn mặt y lộ ra một tia khó khăn nhìn hai người: "Hai vị cũng không phải công dân liên bang, chỉ sợ tôi không có cách nào giúp được hai vị. Huống chi, cho dù là công dân liên bang, cũng cần phải đăng ký xếp hàng chờ đợi, muốn vòng qua thao tác của liên bang trong âm thầm cơ hồ là điều không thể."
Aldrich và Chu Cẩn thất vọng liếc mắt nhìn nhau, Aldrich nói: "Thật sự không có biện pháp? Ngài biết đó, chúng tôi phi thường muốn có một đứa con. Vô luận phải trả giá để đánh đổi nhiều đến bao nhiêu."
Bruce tiếc nuối lắc đầu, kiên trì khuyên nhủ: "Tuy rằng tôi rất muốn giúp đỡ hai người, thế nhưng thật sự không được. Mọi đứa nhỏ đều ghi lại trong sách, mỗi một đứa được nhận nuôi đều phải trải qua phê chuẩn của chính phủ liên bang, tôi không thể làm chuyện vượt qua quyền hạn của mình."
Chu Cẩn gắt gao mím môi, hai tay quấn quýt cùng nhau, giọng trầm thấp vội vàng hỏi: "Thật sự không được?"
Bruce từ ái nhìn cậu: "Cũng không phải là chưa từng có mấy cặp tình nhân như hai người đến đây, nhưng chúng tôi thật sự không thể làm trái với quy định."
Hai người luôn mãi thỉnh cầu, Bruce cũng không nhả ra. Cuối cùng Aldrich thở dài, từ bỏ nói: "Kỳ thật chúng tôi tới đây cũng là bởi vì lâm thời nảy lòng tham, cho ngài thêm phiền toái rồi."
Bruce thấy bọn họ không tiếp tục làm khó dễ với y nữa, ngược lại cũng không ngại cùng bọn họ tán gẫu chuyện trời: "Vì sao lại nghĩ đến chuyện muốn đến NGC2910? Phải biết rằng nơi này của chúng tôi cũng chẳng nổi danh gì mấy."
"Chúng ta đang đi du lịch ở ngoài, thấy được trên bia tưởng niệm có khắc tên Edmon Giản, lúc này mới nảy sinh ý nghĩ bất chợt đi tới nơi này."
"Edmon?" Bruce hiểu rõ gật đầu, "Đúng, hắn từng lớn lên ở nơi này, là anh hùng của chúng tôi."
"Chúng tôi xem phim tài liệu, cảnh tượng cuối cùng khi Edmon Giản lái cơ giáp nhằm về phía trùng tộc quả thật quá vĩ đại. Sau khi đọc về cuộc đời của hắn thì phát hiện hắn lại là cô nhi, cho nên mới đi tới nơi này."
Chu Cẩn nói tiếp: "Chúng tôi phi thường tiếc nuối rằng cư nhiên không có người nào nguyện ý nhận nuôi Edmon Giản, thảo luận xong liền cảm thấy có lẽ nơi này sẽ có một đứa trẻ giống như Edmon Giản, vì vậy chúng ta mới đến đây."
Bruce cười rộ lên: "Tôi và Edmon là bạn học."
Aldrich và Chu Cẩn lộ ra vẻ kinh ngạc vừa đủ, Bruce giải thích: "Cũng không phải chẳng có người nào nguyện ý nhận nuôi Edmon, bất quá là bởi vì Edmon cự tuyệt."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"
"Thời điểm cha mẹ mất, Edmon đã mười hai tuổi, cũng không phải là một đứa trẻ còn trong tả lót. Liên bang ban cho hắn quyền lựa chọn, hắn không hy vọng sẽ có người thay thế vị trí cha mẹ hắn, lúc đó mới lớn lên trong cô nhi viện."
"Thì ra là như vậy."
Chu Cẩn say mê nhìn: "Ngài có thể cùng tôi nói một chút về Edmon Giản không? Trên đường đến đây, tôi đã đọc lại đoạn ghi chép kia rất nhiều lần, cảm thấy thật sự quá bi tráng, tâm tình vẫn luôn không có cách nào bình phục."
Bruce đại khái rất quen thuộc với biểu hiện sùng bái của Chu Cẩn, ôn hòa nói: "Cha mẹ Edmon vẫn luôn hi vọng hắn đến trường quân đội. Là một Alpha, đến trường quân đội đối với hắn mà nói vốn chính là lối thoát tốt nhất. Cho dù sau đó cha mẹ của hắn qua đời, ý nghĩ đi vào quân bộ của hắn cũng không hề dao động."
"Sau đó hắn quả nhiên thi đậu vào trường quân đội thứ sáu hệ cơ khí, phải biết là từ nơi này của chúng tôi thi ra ngoài cũng không dễ dàng, huống chi là trường quân đội, còn là hệ cơ khí nữa."
"Hắn cơ hồ là học xong đại học dựa vào học bổng, rồi sau khi hắn chính thức tiến vào quân đội cũng rất bận, tôi và hắn liền từ từ mất liên lạc. Thời điểm nhận được tin tức lần nữa, hắn đã hy sinh."
Bruce rất là tiếc nuối: "Thời điểm nghe thấy tin hắn hi sinh, tất cả mọi người đều rất khó vượt qua. Gian phòng lúc trước hắn ở vẫn còn giữ lại, hai vị có hứng thú đi xem thử không?"
"Còn giữ lại?" Chu Cẩn cảnh giác, cậu làm bộ kinh ngạc, "Tôi nhớ tới Edmon Giản dường như đã mất bốn mươi năm rồi đi?"
"Đúng, bốn mươi năm, gian phòng vẫn như cũ." Bruce đứng lên, mở tủ chìa khóa ở phía sau, lấy ra một chiếc, "Đến đây, tôi mang hai vị đi xem thử."
Y vừa đi vừa nói chuyện: "Cô nhi ở liên bang cũng không nhiều, cho dù là ở địa phương nhỏ này của chúng tôi, nếu có đứa trẻ nào, chỉ cần nó nguyện ý, chẳng mấy chốc sẽ được nhận nuôi. Nơi này tuy rằng rất nhỏ, bất quá quanh năm đều nằm trong trạng thái không bão hòa, rất nhiều gian phòng đều khá nhàn rỗi."
"Bởi vì Edmon vẫn luôn không được nhận nuôi, hắn khi còn sống thỉnh thoảng sẽ trở về, tuy rằng số lần không nhiều. Lão viện trưởng liền bảo lưu phòng của hắn, như vậy hắn cũng coi như có một mái ấm." Bruce chậm rãi đi ở phía trước, dọc theo đường đi ngoại trừ lúc nãy gặp được An Hữu, sau đó cũng không nhìn thấy những đứa trẻ khác, "Sau khi Edmon mất, lão viện trưởng nguyện ý bảo lưu gian phòng này luôn, nằm ở lầu ba của khu túc xá. Tình cờ cũng sẽ có người hâm mộ của hắn tới nơi này yêu cầu tham quan."
Aldrich quan sát bốn phía: "Nơi này dường như rất yên tĩnh, bọn nhỏ đâu?"
"Trước mắt chỉ có năm đứa, hai đứa đang trong giai đoạn giải quyết thủ tục thu dưỡng, ba đứa còn lại đang vì bản thân mà chọn lọc người nhận nuôi tốt." Bruce ôn hòa nói, tựa hồ là sợ bọn nó lại có bất kỳ động tác lén lút nào, nói bổ sung, "Hai vị xem, chỉ cần bọn nhỏ nguyện ý, vĩnh viễn cũng không được nhận nuôi, tỉ lệ sinh đẻ của liên bang quá thấp."
Bruce đứng trước gian phòng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, đem cửa phòng mở ra, trong phòng được trang trí rất đơn giản, một chiếc giường, một chiếc bàn làm việc và một cái tủ treo quần áo, liếc mắt một cái đã rõ mồn một. Trên bàn sách đã có một tầng bụi mỏng manh, chiếc giường tráo bị che đậy bởi một lớp màn che chống bụi, hết thảy đều biểu hiện rằng nơi này đã rất lâu không có ai ở.
Bruce dẫn bọn họ đi vào: "Nhân thủ không nhiều, chỉ có tôi và hai vị lão sư, phải chịu trách nhiệm tất cả mọi chuyện, cho nên nơi này một quý mới được quét tước một lần."
Trong góc bàn học có một tấm hình, là ảnh Edmon đứng trước trường quân đội thứ sáu. Tuy rằng kỹ thuật gien có thể khiến vẻ ngoài của người ta dừng lại dáng dấp khi còn trẻ, nhưng khí tức thanh xuân trên người lại không cách nào bảo lưu. Trong bức ảnh, tuy rằng Edmon so với trong giấy chứng nhận không chênh lệch bao nhiêu, trên mặt lại có chẳng có cách nào che lấp cảm giác ngây ngô.
Hai người giả vờ giả vịt sờ soạng một vòng, trong phòng ngoại trừ tấm hình kia cơ hồ không có cách nào phán đoán đây chính là nơi Edmon đã từng ở qua, chứ đừng nói chi là tìm tòi đầu mối gì.
Aldrich và Chu Cẩn đành phải lui ra. Bọn họ không tiếp tục mượn cớ chờ đợi nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là cùng Bruce nói lời từ biệt, sau đó rời khỏi cô nhi viện.
Chu Cẩn vừa ra khỏi cửa liền nhanh chóng lên mạng tìm kiếm điều lệ nhận nuôi, quả nhiên trong đó nói đến chuyện cô nhi tròn tám tuổi có quyền tự chủ lựa chọn, lấy ý nguyện của cô nhi làm tiêu chuẩn đầu tiên. Cậu phiền muộn đóng lại quang não, vốn tưởng rằng ít nhất có thể tra được chút dấu vết, kết quả lại là tay không trở về.
Edmon không cha không mẹ không tình không con, trong thiên địa cô độc, cho dù là bị ném vào trại tạm giam, bây giờ cũng đã là cá về biển rộng, tìm không ra bất kỳ tung tích nào. Chu Cẩn ngóng ngóng chạy tới NGC2910 đi dạo một vòng, cư nhiên nhận được kết quả như thế, quả thật không thể buồn bực hơn.
Chu Cẩn và Aldrich hạ phi thuyền xuống ở bến cảng. Người xa lạ đến địa phương chỉ có chút ít hàng hóa ra vào nhỏ này liền vô cùng dễ thấy. Hai người bất kể đi đến nơi nào đều là tiêu điểm trong mắt mọi người. Bởi vì cơ hồ không cần phải đón khách, bến cảng cũng không cho thuê xe tốc độ. Aldrich và Chu Cẩn lung lay một vòng, rốt cuộc tìm được một chiếc xe chở hàng cũ, thậm chí không có công năng huyền phù. Điều khiển xe chở hàng chính là một đại thúc Beta, rất nhiệt tình hỏi hai người muốn đi đâu.
"Cô nhi viện." Chu Cẩn nhỏ giọng trả lời.
Đối phương hiển nhiên có điểm giật mình, nhìn qua nhìn lại hai người một lát mới hiểu rõ, gật gật đầu: "Ách, hai ngươi là tình nhân?"
Điều này hiển nhiên lấy lòng Aldrich, anh nỗ lực kiềm chế nụ cười đang muốn trào ra trên mặt, khống chế biểu tình, bày ra bộ dáng lo lắng: "Đúng thế." Ngay cả như vậy, giọng nói hơi run vẫn bán đứng anh.
Chu Cẩn bất động thanh sắc đặt tay lên tay Aldrich, mạnh mẽ ngắt anh một cái. Aldrich nhịn đau, nhân cơ hội một phát bắt được, đánh bạo nắm chặt tay Chu Cẩn. Chu Cẩn dùng sức đánh mấy lần nhưng anh cũng không rút về nên đành thôi, trong lòng hung tợn quyết định lúc trở lại phải cho anh chút bài học mới được.
Chủ xe chở hàng Hoắc Kỳ từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, cho là tình nhân liếc mắt đưa tình, hiểu ý nở nụ cười sau đó chở hai người đến cô nhi viện.
"Chúc hai người may mắn!" Trước khi đi, Hoắc Kỳ nhiệt tình nói, "Hi vọng hai người có thể nhận nuôi được một đứa trẻ!"
"Người ở địa phương nhỏ này quả nhiên chất phác nha." Aldrich cảm thán.
Chu Cẩn nhân cơ hội dùng sức rút tay mình ra, thấp giọng nói: "Anh chú ý một chút cho tôi!"
Aldrich một mặt vô tội, cơ hồ muốn kề sát bên lỗ tai Chu Cẩn trả lời: "Nếu giả trang thành tình nhân thì nên giả cho ra hồn chứ, vạn nhất bị người ta nhìn ra thì làm sao bây giờ?"
Chu Cẩn bị kinh sợ bởi độ mặt dày của Aldrich. Từ khi vừa bước xuống NGC2910, Aldrich tựa hồ biến thành người khác, nghĩ biện pháp chiếm tiện nghi của cậu. Chu Cẩn một tay nắm chặt bụng Aldrich, dùng sức kéo một khoản thịt về phía mình, âm thanh trực tiếp từ trong cổ họng bay ra: "Cách xa tôi ra một chút, còn dính sát vào tôi liền tháo cơ bụng giả của anh ra."
Tuy rằng Aldrich cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về phía sau, dù sao vạn nhất để lộ cơ bụng giả ra thì Chu Cẩn tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho anh.
"Khục..." Một tiếng ho khan mang theo vài phần lúng túng vang lên bên cạnh hai người, bọn họ men theo âm thanh nhìn lại, một giáo viên mặc đồ mộc mạc như vậy đứng cách bọn họ ba bước, phi thường không tiện hỏi, "Không có quấy rầy đến hai người chứ?"
Aldrich theo bản năng che ở trước mặt Chu Cẩn: "Không có, ngài là?"
"Tôi là viện trưởng cô nhi viện, Bruce Eide. Hai vị đây là?"
Aldrich tiến lên cùng bắt tay với y: "Xin chào, tôi tên là Tang Kỳ, vị này chính là bạn lữ Antaro của tôi."
Bruce buông tay Aldrich ra, muốn nắm tay với Chu Cẩn lại bị Aldrich ngoảnh mặt làm ngơ ngăn trở, tư thái từ chối khá rõ ràng. Được thôi, sớm nghe nói qua dục ọng chiếm hữu của Alpha rất mãnh liệt, không nghĩ tới cho dù tình nhân là Alpha cũng sẽ như vậy. Bruce như không có chuyện gì xảy ra thu tay về, mời mọc: "Vô luận chuyện gì, vẫn là tiến vào rồi bàn tiếp nhé."
Vườn trẻ rất nhỏ, chỉ có ba tòa nhà nhỏ ba tầng, được sắp xếp thành hình chữ U, ở giữa vừa vặn biến thành sân luyện tập. Chu Cẩn trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu, một bé trai đang từ ban công sợ hãi nhìn xuống, sau khi tiếp xúc ánh mắt với Chu Cẩn xong liền lập tức chạy về phía sau.
Bruce nhìn thấy Chu Cẩn đang ngẩng đầu xem ban công thì cũng liếc nhìn, đúng dịp thấy bóng lưng của đứa bé trai. Y ôn hòa giới thiệu: "Nó tên là An Hữu, là một tiểu Beta. Sinh hoạt trên tinh cầu này của chúng tôi cơ hồ đều là Beta."
Đây là điều đương nhiên, Omega có một chương trình nuôi nấng, sau khi sinh xong còn được liên bang mang đến chủ tinh, cả nhà cũng có thể cùng nhau cải thiện cuộc sống, đương nhiên sẽ không ở lại tinh cầu như NGC2910 vậy, mà Alpha càng sẽ không cam lòng ở một chỗ như thế này sống hết cuộc đời.
Bruce mang hai người tới văn phòng, tìm kiếm một lúc mới có hai cốc nước đưa tới: "Thật không tiện, nơi này của chúng tôi cũng không thường có người đến."
Bruce bận rộn ngồi xuống rồi mới nhìn hai người trước mắt nói: "Hai vị là vì chuyện đứa trẻ?"
"Đúng thế." Aldrich đáp, "Chúng ta đã ở đế quốc rất lâu, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Cho nên muốn đến đây thử vận may."
Bruce cũng không cảm thấy quá kinh ngạc với ý đồ của hai người. Trong cô nhi viện vô cớ có cặp tình nhân Alpha xuất hiện thì ngoại trừ là vì con cái, không có loại lý do thứ hai.
Khuôn mặt y lộ ra một tia khó khăn nhìn hai người: "Hai vị cũng không phải công dân liên bang, chỉ sợ tôi không có cách nào giúp được hai vị. Huống chi, cho dù là công dân liên bang, cũng cần phải đăng ký xếp hàng chờ đợi, muốn vòng qua thao tác của liên bang trong âm thầm cơ hồ là điều không thể."
Aldrich và Chu Cẩn thất vọng liếc mắt nhìn nhau, Aldrich nói: "Thật sự không có biện pháp? Ngài biết đó, chúng tôi phi thường muốn có một đứa con. Vô luận phải trả giá để đánh đổi nhiều đến bao nhiêu."
Bruce tiếc nuối lắc đầu, kiên trì khuyên nhủ: "Tuy rằng tôi rất muốn giúp đỡ hai người, thế nhưng thật sự không được. Mọi đứa nhỏ đều ghi lại trong sách, mỗi một đứa được nhận nuôi đều phải trải qua phê chuẩn của chính phủ liên bang, tôi không thể làm chuyện vượt qua quyền hạn của mình."
Chu Cẩn gắt gao mím môi, hai tay quấn quýt cùng nhau, giọng trầm thấp vội vàng hỏi: "Thật sự không được?"
Bruce từ ái nhìn cậu: "Cũng không phải là chưa từng có mấy cặp tình nhân như hai người đến đây, nhưng chúng tôi thật sự không thể làm trái với quy định."
Hai người luôn mãi thỉnh cầu, Bruce cũng không nhả ra. Cuối cùng Aldrich thở dài, từ bỏ nói: "Kỳ thật chúng tôi tới đây cũng là bởi vì lâm thời nảy lòng tham, cho ngài thêm phiền toái rồi."
Bruce thấy bọn họ không tiếp tục làm khó dễ với y nữa, ngược lại cũng không ngại cùng bọn họ tán gẫu chuyện trời: "Vì sao lại nghĩ đến chuyện muốn đến NGC2910? Phải biết rằng nơi này của chúng tôi cũng chẳng nổi danh gì mấy."
"Chúng ta đang đi du lịch ở ngoài, thấy được trên bia tưởng niệm có khắc tên Edmon Giản, lúc này mới nảy sinh ý nghĩ bất chợt đi tới nơi này."
"Edmon?" Bruce hiểu rõ gật đầu, "Đúng, hắn từng lớn lên ở nơi này, là anh hùng của chúng tôi."
"Chúng tôi xem phim tài liệu, cảnh tượng cuối cùng khi Edmon Giản lái cơ giáp nhằm về phía trùng tộc quả thật quá vĩ đại. Sau khi đọc về cuộc đời của hắn thì phát hiện hắn lại là cô nhi, cho nên mới đi tới nơi này."
Chu Cẩn nói tiếp: "Chúng tôi phi thường tiếc nuối rằng cư nhiên không có người nào nguyện ý nhận nuôi Edmon Giản, thảo luận xong liền cảm thấy có lẽ nơi này sẽ có một đứa trẻ giống như Edmon Giản, vì vậy chúng ta mới đến đây."
Bruce cười rộ lên: "Tôi và Edmon là bạn học."
Aldrich và Chu Cẩn lộ ra vẻ kinh ngạc vừa đủ, Bruce giải thích: "Cũng không phải chẳng có người nào nguyện ý nhận nuôi Edmon, bất quá là bởi vì Edmon cự tuyệt."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"
"Thời điểm cha mẹ mất, Edmon đã mười hai tuổi, cũng không phải là một đứa trẻ còn trong tả lót. Liên bang ban cho hắn quyền lựa chọn, hắn không hy vọng sẽ có người thay thế vị trí cha mẹ hắn, lúc đó mới lớn lên trong cô nhi viện."
"Thì ra là như vậy."
Chu Cẩn say mê nhìn: "Ngài có thể cùng tôi nói một chút về Edmon Giản không? Trên đường đến đây, tôi đã đọc lại đoạn ghi chép kia rất nhiều lần, cảm thấy thật sự quá bi tráng, tâm tình vẫn luôn không có cách nào bình phục."
Bruce đại khái rất quen thuộc với biểu hiện sùng bái của Chu Cẩn, ôn hòa nói: "Cha mẹ Edmon vẫn luôn hi vọng hắn đến trường quân đội. Là một Alpha, đến trường quân đội đối với hắn mà nói vốn chính là lối thoát tốt nhất. Cho dù sau đó cha mẹ của hắn qua đời, ý nghĩ đi vào quân bộ của hắn cũng không hề dao động."
"Sau đó hắn quả nhiên thi đậu vào trường quân đội thứ sáu hệ cơ khí, phải biết là từ nơi này của chúng tôi thi ra ngoài cũng không dễ dàng, huống chi là trường quân đội, còn là hệ cơ khí nữa."
"Hắn cơ hồ là học xong đại học dựa vào học bổng, rồi sau khi hắn chính thức tiến vào quân đội cũng rất bận, tôi và hắn liền từ từ mất liên lạc. Thời điểm nhận được tin tức lần nữa, hắn đã hy sinh."
Bruce rất là tiếc nuối: "Thời điểm nghe thấy tin hắn hi sinh, tất cả mọi người đều rất khó vượt qua. Gian phòng lúc trước hắn ở vẫn còn giữ lại, hai vị có hứng thú đi xem thử không?"
"Còn giữ lại?" Chu Cẩn cảnh giác, cậu làm bộ kinh ngạc, "Tôi nhớ tới Edmon Giản dường như đã mất bốn mươi năm rồi đi?"
"Đúng, bốn mươi năm, gian phòng vẫn như cũ." Bruce đứng lên, mở tủ chìa khóa ở phía sau, lấy ra một chiếc, "Đến đây, tôi mang hai vị đi xem thử."
Y vừa đi vừa nói chuyện: "Cô nhi ở liên bang cũng không nhiều, cho dù là ở địa phương nhỏ này của chúng tôi, nếu có đứa trẻ nào, chỉ cần nó nguyện ý, chẳng mấy chốc sẽ được nhận nuôi. Nơi này tuy rằng rất nhỏ, bất quá quanh năm đều nằm trong trạng thái không bão hòa, rất nhiều gian phòng đều khá nhàn rỗi."
"Bởi vì Edmon vẫn luôn không được nhận nuôi, hắn khi còn sống thỉnh thoảng sẽ trở về, tuy rằng số lần không nhiều. Lão viện trưởng liền bảo lưu phòng của hắn, như vậy hắn cũng coi như có một mái ấm." Bruce chậm rãi đi ở phía trước, dọc theo đường đi ngoại trừ lúc nãy gặp được An Hữu, sau đó cũng không nhìn thấy những đứa trẻ khác, "Sau khi Edmon mất, lão viện trưởng nguyện ý bảo lưu gian phòng này luôn, nằm ở lầu ba của khu túc xá. Tình cờ cũng sẽ có người hâm mộ của hắn tới nơi này yêu cầu tham quan."
Aldrich quan sát bốn phía: "Nơi này dường như rất yên tĩnh, bọn nhỏ đâu?"
"Trước mắt chỉ có năm đứa, hai đứa đang trong giai đoạn giải quyết thủ tục thu dưỡng, ba đứa còn lại đang vì bản thân mà chọn lọc người nhận nuôi tốt." Bruce ôn hòa nói, tựa hồ là sợ bọn nó lại có bất kỳ động tác lén lút nào, nói bổ sung, "Hai vị xem, chỉ cần bọn nhỏ nguyện ý, vĩnh viễn cũng không được nhận nuôi, tỉ lệ sinh đẻ của liên bang quá thấp."
Bruce đứng trước gian phòng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, đem cửa phòng mở ra, trong phòng được trang trí rất đơn giản, một chiếc giường, một chiếc bàn làm việc và một cái tủ treo quần áo, liếc mắt một cái đã rõ mồn một. Trên bàn sách đã có một tầng bụi mỏng manh, chiếc giường tráo bị che đậy bởi một lớp màn che chống bụi, hết thảy đều biểu hiện rằng nơi này đã rất lâu không có ai ở.
Bruce dẫn bọn họ đi vào: "Nhân thủ không nhiều, chỉ có tôi và hai vị lão sư, phải chịu trách nhiệm tất cả mọi chuyện, cho nên nơi này một quý mới được quét tước một lần."
Trong góc bàn học có một tấm hình, là ảnh Edmon đứng trước trường quân đội thứ sáu. Tuy rằng kỹ thuật gien có thể khiến vẻ ngoài của người ta dừng lại dáng dấp khi còn trẻ, nhưng khí tức thanh xuân trên người lại không cách nào bảo lưu. Trong bức ảnh, tuy rằng Edmon so với trong giấy chứng nhận không chênh lệch bao nhiêu, trên mặt lại có chẳng có cách nào che lấp cảm giác ngây ngô.
Hai người giả vờ giả vịt sờ soạng một vòng, trong phòng ngoại trừ tấm hình kia cơ hồ không có cách nào phán đoán đây chính là nơi Edmon đã từng ở qua, chứ đừng nói chi là tìm tòi đầu mối gì.
Aldrich và Chu Cẩn đành phải lui ra. Bọn họ không tiếp tục mượn cớ chờ đợi nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là cùng Bruce nói lời từ biệt, sau đó rời khỏi cô nhi viện.
Chu Cẩn vừa ra khỏi cửa liền nhanh chóng lên mạng tìm kiếm điều lệ nhận nuôi, quả nhiên trong đó nói đến chuyện cô nhi tròn tám tuổi có quyền tự chủ lựa chọn, lấy ý nguyện của cô nhi làm tiêu chuẩn đầu tiên. Cậu phiền muộn đóng lại quang não, vốn tưởng rằng ít nhất có thể tra được chút dấu vết, kết quả lại là tay không trở về.
Edmon không cha không mẹ không tình không con, trong thiên địa cô độc, cho dù là bị ném vào trại tạm giam, bây giờ cũng đã là cá về biển rộng, tìm không ra bất kỳ tung tích nào. Chu Cẩn ngóng ngóng chạy tới NGC2910 đi dạo một vòng, cư nhiên nhận được kết quả như thế, quả thật không thể buồn bực hơn.
Bình luận facebook