Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 9: Lâm Triệu (Ngoại truyện)
Sau đó...... Lâm Triệu kỳ thực có chút nghĩ không ra sau đó thì như thế nào.
Bàn tay cầm quân cờ trắng đặt lên bàn cờ lưu ly, cờ đen bị vây kín một đường, rồi lại dường như xuất hiện cơ hội xoay ngược tình thế.
Vân Trạch ngẩng đầu liếc hắn một cái, cho nên vì sao hắn lại không thích Lâm Triệu, trừ Thanh Nhược, mặc dù là hắn, lúc chơi cờ tên Lâm Triệu kia cũng sẽ không nhường hắn một phần nào, từng bước ép sát rồi lại trêu đùa, đây là thái độ đối đãi với nhạc phụ đại nhân sao.
Vân Trạch hừ lạnh một tiếng, ném quân cờ trong tay trở vào hộp. Không được, so với cuối cùng Lâm Triệu không còn kiên nhẫn cho hắn một kích trí mạng, còn không bằng hiện tại thừa lúc thắng bại không rõ ràng kịp thời dừng tay, đẹp được một tí.
Vân Trạch ngữ điệu khó chịu tiếp tục hỏi nghi vấn của mình, "Cho nên làm sao? Cho nên là phụ mẫu ngươi hay là lão nhân Huyền Tuyệt Môn kia an bài? Sinh ra ngươi là vì thí nghiệm đan dược của hắn?"
Vân Trạch đã quăng cờ, Lâm Triệu cũng thả lại quân cờ theo, tùy ý gật gật đầu, "Đúng, ta là dược nhân*. Sau đó mẫu thân ta không biết từ nơi nào tìm tới bộ công pháp kia, vốn muốn để ta tu luyện rồi mang bà ấy thoát khỏi sự khống chế của Huyền Tuyệt Môn, cuối cùng không biết như thế nào dẫn đến tất cả mọi người đều tranh đoạt, cũng mang đến cho bà ấy một cái họa sát thân."
*Dược nhân: người bị chuyên dùng để thử cái loại thuốc thang, đan dược đang trong quá trình nghiên cứu.
Vân Trạch nâng mí mắt liếc hắn một cái, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lúc ôn nhu nói đến hai chữ "mẫu thân" lại không có chút dao động, tình cảm ở Tu Tiên Giới đạm bạc, tình huống phụ tử giữa hắn và Thanh Nhược đã là khó có được.
"Sau đó ngươi không chết, đến được Ma giới?"
Vân Trạch hỏi lại, Lâm Triệu đã nhẹ nâng chén trà trên bàn đặt lên môi, uống hai ngụm, buông cái ly đứng dậy gật đầu với Vân Trạch, "Đến giờ ăn cơm rồi, ta phải đi nấu cơm."
Vân Trạch kéo kéo khóe miệng, nhìn bóng dáng hắn rời đi nhưng không lên tiếng gọi lại.
Tiểu ma ở động phủ phía dưới đúng giờ mang rau dưa mới mẻ lên, hai tên tiểu ma diện mạo xấu xí, bước lên ngôi cao nhìn thấy Vân Trạch lập tức đầy nịnh nọt tiến đến thăm hỏi, Vân Trạch không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ý bảo bọn chúng cút nhanh.
Hai tên tiểu ma đem rau dưa đến phòng bếp, Lâm Triệu đã vén gọn tay áo, tiếp theo là động tác thuần thục bắt đầu xử lí các loại nguyên liệu nấu ăn.
Dù sao Lâm Triệu cũng sẽ không mời hắn ăn cơm, Vân Trạch đi vào động phủ Lâm Triệu, không hề có áp lực tâm lý mà lấy đi một đống thứ tốt, để lại một cái túi Càn Khôn, lúc ra cửa đi ngang qua phòng bếp từ xa xa mở miệng, "Nhắn với Thanh Nhược túi Càn Khôn ta đặt trên ngăn tủ."
Lâm Triệu không lên tiếng, Vân Trạch cũng không thèm để ý, nhón chân bay lên không ung dung thong thả đi mất.
Vốn là hôm nay hắn đến đây gặp khuê nữ, khoảng thời gian trước lại tìm được không ít linh trân dị bảo đẹp ở trong bí cảnh, bây giờ Thanh Nhược không thiếu thứ gì cả, nàng thích những đồ vật hiếm lạ cổ quái kia nên đưa lại đây cho nàng chơi.
Kết quả Thanh Nhược lại cùng bè bạn kết nhóm đi bí cảnh, Vân Trạch mới có dịp chơi cờ cùng Lâm Triệu, còn tò mò hỏi hai câu về chuyện quá khứ.
Thì ra, thì ra Lâm Triệu là dược nhân......
Vân Trạch sẽ không luyện đan chế dược, nhưng cũng biết dược nhân là gì, nhẹ thì bách độc bất xâm*, bởi máu của chính hắn đã mang độc, còn nghiêm trọng thì cuối cùng sẽ sống sờ sờ mà bị tra tấn đến mất đi ý thức, biến thành cái xác không hồn giống như con rối.
*Bách độc bất xâm: trăm thứ độc đều không thể xâm phạm được.
Tu Tiên Giới vừa tàn khốc vừa tàn nhẫn, nghịch thiên mà đi, chính là trò chơi tử vong giết chóc.
Thật ra Vân Trạch không cảm thấy đồng tình, chỉ là Lâm Triệu có thể từ trình độ đó từng bước một đi đến ngày hôm nay, hắn không thể không nói bội phục, thầm tán thành trong lòng.
Lúc Lâm Triệu cùng với Thanh Nhược trở lại Tiên giới, nơi đây đã sớm loạn thành một nồi cháo, khắp nơi cơ bản đều là giết chóc, bất kể đạo tu hay ma tu.
Lâm Triệu mang Thanh Nhược đến gặp hắn, chỉ nói một câu.
"Sau này giao nàng cho ta, ngươi từ nay chăm sóc tốt bản thân, đừng để nàng phải lo lắng."
Thật là, kiêu ngạo bá đạo đến nỗi khiến người ta ngứa răng.
Vân Trạch cố ý đâm chọt hắn, lúc đó căn bản không cảm giác được tu vi của Lâm Trạch, tuy rằng đã biết hắn rất mạnh, nhưng cụ thể là mạnh đến trình độ nào lại không hề biết, Vân Trạch cảm thấy khuê nữ mình che chở trong lòng bàn tay cứ như vậy bị hắn cướp đi, đương nhiên phi thường không vui nên tìm phiền toái cho hắn, ba ngày không giải quyết được hỗn loạn của Tu Tiên Giới, không bàn cái gì nữa, lý do là hắn chắc chắn là không thể để Thanh Nhược đi theo Lâm Triệu tùy thời đều phải đối mặt với giết chóc.
Lâm Triệu khi đó ôm eo Thanh Nhược, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, miệng nói với hắn, nhưng mắt thì vẫn nhìn Thanh Nhược, thanh âm ôn nhu dung túng, "Ta biết, nơi nàng ở không thể có người xông đến khiến nàng gặp phải phiền toái."
Một ngày, tất cả chưởng môn còn dư lại đều chết, toàn bộ Tu Tiên Giới chấn động.
Ngày hôm sau, mấy Ma tộc hung bạo nhất trực tiếp biến thành tro bụi, lúc ấy Lâm Triệu một thân bạch y không dính bụi trần, biểu tình không buồn không vui như trách trời thương dân lại giống Đức Phật cao cao tại thượng, "Muốn tranh giành thì có thể, muốn đánh nhau cũng có thể, nhưng phải theo quy củ của ta mà làm. Bằng không, cái chết vẫn chưa phải là kết thúc."
Sau đó, đúng thật là thành quy củ của Lâm Triệu hắn.
Vân Trạch cho dù không muốn cũng không thể không thừa nhận, khuê nữ của hắn có lẽ không tìm ra người nào lợi hại hơn Lâm Triệu, quan trọng là, tuyệt đối tìm không thấy người thứ hai mỗi ngày đều đúng giờ nấu cơm cho nàng.
Lúc Thanh Nhược trở về thì Lâm Triệu đang bưng đồ ăn lên bàn.
Bàn tròn dùng ăn cơm là cái trước kia ở Thần Quốc, tuổi thọ đã lâu lắm rồi, Lâm Triệu không dùng pháp thuật, mà tìm không ít thứ tốt bọc lại một tầng cho nó, cho đến bây giờ một chút vết nứt cũng không có, chỉ là trên mặt bàn có vài vệt trầy xước, đó là tại cậu nhóc nghịch ngợm cái muỗng cào xuống trong lúc ăn cơm.
Xa xa đã nghe thấy thanh âm của nàng, Lâm Triệu ngẩng đầu nhìn cửa.
Thanh Nhược vừa thấy hắn lập tức cười đến đôi mắt cong cong.
"Nàng về rồi."
"Ừm, ta đã về." Thanh Nhược vừa đáp vừa đi vòng đến bên cạnh hắn, giơ tay ôm eo hắn dựa vào ngực cọ cọ.
Tay Lâm Triệu không sạch sẽ, chỉ có thể dùng cánh tay ôm lưng nàng, cúi đầu hôn một cái, "Đi đâu, chơi có vui không?"
"Chơi vui lắm ~" Từ trong lòng hắn ra khỏi, Thanh Nhược tự làm một cái thuật thanh trần cho mình, Lâm Triệu mang chén đến, nàng cúi đầu múc cơm, hắn tiếp tục đi qua bưng đồ ăn.
Hai người ăn cơm chiều xong, Lâm Triệu rửa chén, Thanh Nhược lại ở một bên làm ầm ĩ, lôi vạt áo hắn kéo về phía sau, Lâm Triệu bất động như núi, quần áo lại bị kéo đến rối loạn lung tung, "Noãn Dương, ngày mai chúng ta đi Thần Quốc được không?"
Lâm Triệu quay đầu nhìn nàng một cái, "Lại muốn chơi đua ngựa?"
Thanh Nhược gật gật đầu.
Hắn không đáp.
Thanh Nhược đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng trả lời, đáng thương vô cùng thò ra từ phía sau eo hắn làm nũng, "Noãn Dương, không được sao, lâu rồi không đi mà."
Hắn giọng điệu thanh đạm nhắc nhở, "Vừa đi bốn ngày trước."
Thanh Nhược bẹp miệng một chút, không ngừng cố gắng, "Nhưng mà nơi này nhàm chán lắm, không có gì chơi cả."
Lâm Triệu ách một tiếng, "Thứ lỗi ta nhắc nhở một chút, mấy ngày nay không ngày nào nàng không đi ra ngoài chơi, còn là đi với rất nhiều người, lúc về vui đến nỗi cười không thấy mặt trời."
Thanh Nhược lại bị nghẹn lần nữa, ôm lưng hắn chơi xấu cọ cọ, "Ai nha, nhưng mà ta muốn đi cơ, được không ~"
Đi Thần Quốc, thật là phiền toái, rốt cuộc hiện tại bọn họ không phải người thường, nếu không xuất hiện trước mặt người thường còn đỡ, mà Thanh Nhược lại muốn đi nơi náo nhiệt chơi đua ngựa, cho nên lần nào Lâm Triệu cũng phải tiêu phí rất nhiều tinh lực. Cho nên hắn không thích, nhưng Thanh Nhược rất thích trò đua ngựa của dân gian, giữ rất nhiều năm đến bây giờ vẫn chưa giảm nhiệt tình.
Lâm Triệu rửa chén sạch sẽ, thi triển thuật thanh trần, xoay người lại ôm lấy nàng, tùy ý dựa vào đài rửa chén, khẽ nhếch môi, hơi híp mắt nhẹ nhàng mở miệng, "Ừm? Vậy nàng nên làm cái gì nói cái gì đây?"
Thanh Nhược hít một hơi thật sâu, sửa lại cái vẻ không kiên nhẫn trên mặt, đầy ngoan ngoãn ngọt ngào ôm cổ hắn, nũng nịu mở miệng, "Tướng công là tốt nhất ~ Chàng dẫn ta đi một chút được không nha? Tướng công ~"
Vẻ mặt Lâm Triệu vẫn không nóng không lạnh, cười như không cười liếc nàng một cái, vừa há miệng muốn nói thì Thanh Nhược đã nhón chân lên, chụt chụt hôn hắn mười mấy cái, mỗi cái đều vô cùng vang dội.
Nàng lui lại một chút, "Tướng công ~ Được chưa......"
Một bàn tay lớn giữ chặt ót nàng, nụ hôn cực nóng hung mãnh nhiệt liệt mà bá đạo áp xuống. Thân thể không ngừng gần sát lại, lòng bàn tay nóng ấm của hắn cách một lớp quần áo cũng truyền đến cho nàng cảm giác tê dại, tựa như thủy triều mạnh mẽ lan ra khắp thân thể.
Lâm Triệu cảm thấy mỹ mãn buông ra đôi môi đã hơi sưng lên của nàng, "Được rồi, đi."
Hắn chẳng qua là muốn cái câu tướng công ngọt ngào kia của nàng và mấy nụ hôn chủ động đó thôi.
Thanh Nhược thấy được bàn cờ còn bày ở bên ngoài, Lâm Triệu vừa lúc lấy túi Càn Khôn hôm nay Vân Trạch đặt trong phòng lại đây đưa cho nàng, Thanh Nhược cầm lật qua lật lại, chỉ vào bàn cờ trên bàn hỏi hắn, "Chàng và phụ thân đánh?"
"Ừ."
Thanh Nhược thu hồi túi Càn Khôn, cảm thấy hứng thú, ngồi vào một bên ghế nhìn chằm chằm ván cờ tiếp tục hỏi, "Chàng hạ quân nào?"
Lâm Triệu ngồi xuống đối diện nàng, "Ta hạ trắng."
Thanh Nhược trình độ kém, không nhìn ra nội bộ cờ trắng sát khí gợn sóng, chỉ thấy được con đường thắng ngoài mặt mà Lâm Triệu cho cờ đen.
Thanh Nhược ngẩng đầu lên cười cười với hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, "Tại sao lại không đánh cho xong?"
"Phụ thân có việc, đi trước." Lâm Triệu ngay cả mắt cũng không thèm nháy, nghiêm trang nói dối. Hắn đưa cờ đen cho nàng, "Chúng ta đánh tiếp đi, nàng nhận cờ của bá phụ."
Đôi mắt tròn xoe của Thanh Nhược giảo hoạt xoay chuyển, chớp chớp mi gật đầu, cười đến vẻ mặt đáng khinh, "Vậy thì người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện."
Lâm Triệu cong cong môi, rất có hứng thú nhìn nàng, "Ồ? Điều kiện gì?"
"Ngày mai ở chợ phải hô to tên đối phương, còn phải nói đối phương là người thông minh lợi hại nhất trên thế giới."
"......" Ánh mắt Lâm Triệu đầy phức tạp nhìn nàng một cái.
Thanh Nhược hất cằm hừ nhẹ, "Không dám thì thôi."
...... Lại còn dùng phép khích tướng.
Lâm Triệu có chút miễn cưỡng gật gật đầu, "Được thôi."
Tuy rằng có mấy lần nguy hiểm, nhưng cuối cùng Thanh Nhược vẫn thắng.
Ngày hôm sau ở chợ Thần Quốc, nam nhân tuấn mỹ vô song một thân bạch y đứng giữa đường cái hô to, "Thanh Nhược! Nàng là người thông minh lợi hại nhất trên thế giới! Ta yêu nàng!" Hô đến ba lần.
Toàn bộ người trên phố trừ cô nàng ôm bụng cười đến sắp lăn ra đất ở chỗ rẽ kia, còn lại đều dùng vẻ mặt đáng tiếc nhìn hắn. Ôi, một khuôn mặt như vậy, thế mà lại là một tên ngốc.
Lâm Triệu xấu hổ, mặt đen như Diêm Vương.
Bóng ma tiến lại đây, Thanh Nhược vốn cười đến ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn mặt đầy sắc thái lập tức nhanh chóng khụ một tiếng nhịn cười, khổ nỗi, hoàn toàn không nhịn được nha, "Ha ha ha......"
Lâm Triệu mặt đã đen đến sắp không thấy rõ ngũ quan.
Hắn khom lưng xuống bế cả người nàng vào trong ngực, trước tầm mắt của mọi người trực tiếp bay lên trời, đón gió ở bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi, "Nàng có tin hay không......"
"Ha ha ha......" Thanh Nhược vẫn không dừng được.
Cuối cùng cảm thấy hôm nay hắn thực sự đáng thương, bị hắn lăn lộn cả đêm cũng tận lực phối hợp, còn ôm hắn ngoan ngoãn ngọt ngào gọi tướng công.
Sau đó, Thanh Nhược có việc gặp Vân Trạch, vui vẻ khen ngợi cờ nghệ Vân Trạch một phen, rốt cuộc nếu không phải nhờ hắn, nàng cũng không thắng được.
Vân Trạch cảm thấy kỳ quái, thử hỏi xem có chuyện gì.
Thanh Nhược vừa nhớ tới liền thấy buồn cười, cười đến nấc cục kể cho Vân Trạch chuyện ngày hôm đó, trọng điểm miêu tả một chút nàng và Lâm Triệu đánh cược.
Vân Trạch nghe xong mặt đầy phức tạp, lời nói dừng ở bên môi, cuối cùng không nói gì cả, chỉ là giơ tay vỗ vỗ bả vai Thanh Nhược vừa cười đến vẫn luôn run.
Có đôi khi, vô tri cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao.
**
Thanh Nhược,
Ta làm sao có thể đành lòng để nàng thua.
Bàn tay cầm quân cờ trắng đặt lên bàn cờ lưu ly, cờ đen bị vây kín một đường, rồi lại dường như xuất hiện cơ hội xoay ngược tình thế.
Vân Trạch ngẩng đầu liếc hắn một cái, cho nên vì sao hắn lại không thích Lâm Triệu, trừ Thanh Nhược, mặc dù là hắn, lúc chơi cờ tên Lâm Triệu kia cũng sẽ không nhường hắn một phần nào, từng bước ép sát rồi lại trêu đùa, đây là thái độ đối đãi với nhạc phụ đại nhân sao.
Vân Trạch hừ lạnh một tiếng, ném quân cờ trong tay trở vào hộp. Không được, so với cuối cùng Lâm Triệu không còn kiên nhẫn cho hắn một kích trí mạng, còn không bằng hiện tại thừa lúc thắng bại không rõ ràng kịp thời dừng tay, đẹp được một tí.
Vân Trạch ngữ điệu khó chịu tiếp tục hỏi nghi vấn của mình, "Cho nên làm sao? Cho nên là phụ mẫu ngươi hay là lão nhân Huyền Tuyệt Môn kia an bài? Sinh ra ngươi là vì thí nghiệm đan dược của hắn?"
Vân Trạch đã quăng cờ, Lâm Triệu cũng thả lại quân cờ theo, tùy ý gật gật đầu, "Đúng, ta là dược nhân*. Sau đó mẫu thân ta không biết từ nơi nào tìm tới bộ công pháp kia, vốn muốn để ta tu luyện rồi mang bà ấy thoát khỏi sự khống chế của Huyền Tuyệt Môn, cuối cùng không biết như thế nào dẫn đến tất cả mọi người đều tranh đoạt, cũng mang đến cho bà ấy một cái họa sát thân."
*Dược nhân: người bị chuyên dùng để thử cái loại thuốc thang, đan dược đang trong quá trình nghiên cứu.
Vân Trạch nâng mí mắt liếc hắn một cái, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, lúc ôn nhu nói đến hai chữ "mẫu thân" lại không có chút dao động, tình cảm ở Tu Tiên Giới đạm bạc, tình huống phụ tử giữa hắn và Thanh Nhược đã là khó có được.
"Sau đó ngươi không chết, đến được Ma giới?"
Vân Trạch hỏi lại, Lâm Triệu đã nhẹ nâng chén trà trên bàn đặt lên môi, uống hai ngụm, buông cái ly đứng dậy gật đầu với Vân Trạch, "Đến giờ ăn cơm rồi, ta phải đi nấu cơm."
Vân Trạch kéo kéo khóe miệng, nhìn bóng dáng hắn rời đi nhưng không lên tiếng gọi lại.
Tiểu ma ở động phủ phía dưới đúng giờ mang rau dưa mới mẻ lên, hai tên tiểu ma diện mạo xấu xí, bước lên ngôi cao nhìn thấy Vân Trạch lập tức đầy nịnh nọt tiến đến thăm hỏi, Vân Trạch không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ý bảo bọn chúng cút nhanh.
Hai tên tiểu ma đem rau dưa đến phòng bếp, Lâm Triệu đã vén gọn tay áo, tiếp theo là động tác thuần thục bắt đầu xử lí các loại nguyên liệu nấu ăn.
Dù sao Lâm Triệu cũng sẽ không mời hắn ăn cơm, Vân Trạch đi vào động phủ Lâm Triệu, không hề có áp lực tâm lý mà lấy đi một đống thứ tốt, để lại một cái túi Càn Khôn, lúc ra cửa đi ngang qua phòng bếp từ xa xa mở miệng, "Nhắn với Thanh Nhược túi Càn Khôn ta đặt trên ngăn tủ."
Lâm Triệu không lên tiếng, Vân Trạch cũng không thèm để ý, nhón chân bay lên không ung dung thong thả đi mất.
Vốn là hôm nay hắn đến đây gặp khuê nữ, khoảng thời gian trước lại tìm được không ít linh trân dị bảo đẹp ở trong bí cảnh, bây giờ Thanh Nhược không thiếu thứ gì cả, nàng thích những đồ vật hiếm lạ cổ quái kia nên đưa lại đây cho nàng chơi.
Kết quả Thanh Nhược lại cùng bè bạn kết nhóm đi bí cảnh, Vân Trạch mới có dịp chơi cờ cùng Lâm Triệu, còn tò mò hỏi hai câu về chuyện quá khứ.
Thì ra, thì ra Lâm Triệu là dược nhân......
Vân Trạch sẽ không luyện đan chế dược, nhưng cũng biết dược nhân là gì, nhẹ thì bách độc bất xâm*, bởi máu của chính hắn đã mang độc, còn nghiêm trọng thì cuối cùng sẽ sống sờ sờ mà bị tra tấn đến mất đi ý thức, biến thành cái xác không hồn giống như con rối.
*Bách độc bất xâm: trăm thứ độc đều không thể xâm phạm được.
Tu Tiên Giới vừa tàn khốc vừa tàn nhẫn, nghịch thiên mà đi, chính là trò chơi tử vong giết chóc.
Thật ra Vân Trạch không cảm thấy đồng tình, chỉ là Lâm Triệu có thể từ trình độ đó từng bước một đi đến ngày hôm nay, hắn không thể không nói bội phục, thầm tán thành trong lòng.
Lúc Lâm Triệu cùng với Thanh Nhược trở lại Tiên giới, nơi đây đã sớm loạn thành một nồi cháo, khắp nơi cơ bản đều là giết chóc, bất kể đạo tu hay ma tu.
Lâm Triệu mang Thanh Nhược đến gặp hắn, chỉ nói một câu.
"Sau này giao nàng cho ta, ngươi từ nay chăm sóc tốt bản thân, đừng để nàng phải lo lắng."
Thật là, kiêu ngạo bá đạo đến nỗi khiến người ta ngứa răng.
Vân Trạch cố ý đâm chọt hắn, lúc đó căn bản không cảm giác được tu vi của Lâm Trạch, tuy rằng đã biết hắn rất mạnh, nhưng cụ thể là mạnh đến trình độ nào lại không hề biết, Vân Trạch cảm thấy khuê nữ mình che chở trong lòng bàn tay cứ như vậy bị hắn cướp đi, đương nhiên phi thường không vui nên tìm phiền toái cho hắn, ba ngày không giải quyết được hỗn loạn của Tu Tiên Giới, không bàn cái gì nữa, lý do là hắn chắc chắn là không thể để Thanh Nhược đi theo Lâm Triệu tùy thời đều phải đối mặt với giết chóc.
Lâm Triệu khi đó ôm eo Thanh Nhược, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, miệng nói với hắn, nhưng mắt thì vẫn nhìn Thanh Nhược, thanh âm ôn nhu dung túng, "Ta biết, nơi nàng ở không thể có người xông đến khiến nàng gặp phải phiền toái."
Một ngày, tất cả chưởng môn còn dư lại đều chết, toàn bộ Tu Tiên Giới chấn động.
Ngày hôm sau, mấy Ma tộc hung bạo nhất trực tiếp biến thành tro bụi, lúc ấy Lâm Triệu một thân bạch y không dính bụi trần, biểu tình không buồn không vui như trách trời thương dân lại giống Đức Phật cao cao tại thượng, "Muốn tranh giành thì có thể, muốn đánh nhau cũng có thể, nhưng phải theo quy củ của ta mà làm. Bằng không, cái chết vẫn chưa phải là kết thúc."
Sau đó, đúng thật là thành quy củ của Lâm Triệu hắn.
Vân Trạch cho dù không muốn cũng không thể không thừa nhận, khuê nữ của hắn có lẽ không tìm ra người nào lợi hại hơn Lâm Triệu, quan trọng là, tuyệt đối tìm không thấy người thứ hai mỗi ngày đều đúng giờ nấu cơm cho nàng.
Lúc Thanh Nhược trở về thì Lâm Triệu đang bưng đồ ăn lên bàn.
Bàn tròn dùng ăn cơm là cái trước kia ở Thần Quốc, tuổi thọ đã lâu lắm rồi, Lâm Triệu không dùng pháp thuật, mà tìm không ít thứ tốt bọc lại một tầng cho nó, cho đến bây giờ một chút vết nứt cũng không có, chỉ là trên mặt bàn có vài vệt trầy xước, đó là tại cậu nhóc nghịch ngợm cái muỗng cào xuống trong lúc ăn cơm.
Xa xa đã nghe thấy thanh âm của nàng, Lâm Triệu ngẩng đầu nhìn cửa.
Thanh Nhược vừa thấy hắn lập tức cười đến đôi mắt cong cong.
"Nàng về rồi."
"Ừm, ta đã về." Thanh Nhược vừa đáp vừa đi vòng đến bên cạnh hắn, giơ tay ôm eo hắn dựa vào ngực cọ cọ.
Tay Lâm Triệu không sạch sẽ, chỉ có thể dùng cánh tay ôm lưng nàng, cúi đầu hôn một cái, "Đi đâu, chơi có vui không?"
"Chơi vui lắm ~" Từ trong lòng hắn ra khỏi, Thanh Nhược tự làm một cái thuật thanh trần cho mình, Lâm Triệu mang chén đến, nàng cúi đầu múc cơm, hắn tiếp tục đi qua bưng đồ ăn.
Hai người ăn cơm chiều xong, Lâm Triệu rửa chén, Thanh Nhược lại ở một bên làm ầm ĩ, lôi vạt áo hắn kéo về phía sau, Lâm Triệu bất động như núi, quần áo lại bị kéo đến rối loạn lung tung, "Noãn Dương, ngày mai chúng ta đi Thần Quốc được không?"
Lâm Triệu quay đầu nhìn nàng một cái, "Lại muốn chơi đua ngựa?"
Thanh Nhược gật gật đầu.
Hắn không đáp.
Thanh Nhược đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng trả lời, đáng thương vô cùng thò ra từ phía sau eo hắn làm nũng, "Noãn Dương, không được sao, lâu rồi không đi mà."
Hắn giọng điệu thanh đạm nhắc nhở, "Vừa đi bốn ngày trước."
Thanh Nhược bẹp miệng một chút, không ngừng cố gắng, "Nhưng mà nơi này nhàm chán lắm, không có gì chơi cả."
Lâm Triệu ách một tiếng, "Thứ lỗi ta nhắc nhở một chút, mấy ngày nay không ngày nào nàng không đi ra ngoài chơi, còn là đi với rất nhiều người, lúc về vui đến nỗi cười không thấy mặt trời."
Thanh Nhược lại bị nghẹn lần nữa, ôm lưng hắn chơi xấu cọ cọ, "Ai nha, nhưng mà ta muốn đi cơ, được không ~"
Đi Thần Quốc, thật là phiền toái, rốt cuộc hiện tại bọn họ không phải người thường, nếu không xuất hiện trước mặt người thường còn đỡ, mà Thanh Nhược lại muốn đi nơi náo nhiệt chơi đua ngựa, cho nên lần nào Lâm Triệu cũng phải tiêu phí rất nhiều tinh lực. Cho nên hắn không thích, nhưng Thanh Nhược rất thích trò đua ngựa của dân gian, giữ rất nhiều năm đến bây giờ vẫn chưa giảm nhiệt tình.
Lâm Triệu rửa chén sạch sẽ, thi triển thuật thanh trần, xoay người lại ôm lấy nàng, tùy ý dựa vào đài rửa chén, khẽ nhếch môi, hơi híp mắt nhẹ nhàng mở miệng, "Ừm? Vậy nàng nên làm cái gì nói cái gì đây?"
Thanh Nhược hít một hơi thật sâu, sửa lại cái vẻ không kiên nhẫn trên mặt, đầy ngoan ngoãn ngọt ngào ôm cổ hắn, nũng nịu mở miệng, "Tướng công là tốt nhất ~ Chàng dẫn ta đi một chút được không nha? Tướng công ~"
Vẻ mặt Lâm Triệu vẫn không nóng không lạnh, cười như không cười liếc nàng một cái, vừa há miệng muốn nói thì Thanh Nhược đã nhón chân lên, chụt chụt hôn hắn mười mấy cái, mỗi cái đều vô cùng vang dội.
Nàng lui lại một chút, "Tướng công ~ Được chưa......"
Một bàn tay lớn giữ chặt ót nàng, nụ hôn cực nóng hung mãnh nhiệt liệt mà bá đạo áp xuống. Thân thể không ngừng gần sát lại, lòng bàn tay nóng ấm của hắn cách một lớp quần áo cũng truyền đến cho nàng cảm giác tê dại, tựa như thủy triều mạnh mẽ lan ra khắp thân thể.
Lâm Triệu cảm thấy mỹ mãn buông ra đôi môi đã hơi sưng lên của nàng, "Được rồi, đi."
Hắn chẳng qua là muốn cái câu tướng công ngọt ngào kia của nàng và mấy nụ hôn chủ động đó thôi.
Thanh Nhược thấy được bàn cờ còn bày ở bên ngoài, Lâm Triệu vừa lúc lấy túi Càn Khôn hôm nay Vân Trạch đặt trong phòng lại đây đưa cho nàng, Thanh Nhược cầm lật qua lật lại, chỉ vào bàn cờ trên bàn hỏi hắn, "Chàng và phụ thân đánh?"
"Ừ."
Thanh Nhược thu hồi túi Càn Khôn, cảm thấy hứng thú, ngồi vào một bên ghế nhìn chằm chằm ván cờ tiếp tục hỏi, "Chàng hạ quân nào?"
Lâm Triệu ngồi xuống đối diện nàng, "Ta hạ trắng."
Thanh Nhược trình độ kém, không nhìn ra nội bộ cờ trắng sát khí gợn sóng, chỉ thấy được con đường thắng ngoài mặt mà Lâm Triệu cho cờ đen.
Thanh Nhược ngẩng đầu lên cười cười với hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, "Tại sao lại không đánh cho xong?"
"Phụ thân có việc, đi trước." Lâm Triệu ngay cả mắt cũng không thèm nháy, nghiêm trang nói dối. Hắn đưa cờ đen cho nàng, "Chúng ta đánh tiếp đi, nàng nhận cờ của bá phụ."
Đôi mắt tròn xoe của Thanh Nhược giảo hoạt xoay chuyển, chớp chớp mi gật đầu, cười đến vẻ mặt đáng khinh, "Vậy thì người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện."
Lâm Triệu cong cong môi, rất có hứng thú nhìn nàng, "Ồ? Điều kiện gì?"
"Ngày mai ở chợ phải hô to tên đối phương, còn phải nói đối phương là người thông minh lợi hại nhất trên thế giới."
"......" Ánh mắt Lâm Triệu đầy phức tạp nhìn nàng một cái.
Thanh Nhược hất cằm hừ nhẹ, "Không dám thì thôi."
...... Lại còn dùng phép khích tướng.
Lâm Triệu có chút miễn cưỡng gật gật đầu, "Được thôi."
Tuy rằng có mấy lần nguy hiểm, nhưng cuối cùng Thanh Nhược vẫn thắng.
Ngày hôm sau ở chợ Thần Quốc, nam nhân tuấn mỹ vô song một thân bạch y đứng giữa đường cái hô to, "Thanh Nhược! Nàng là người thông minh lợi hại nhất trên thế giới! Ta yêu nàng!" Hô đến ba lần.
Toàn bộ người trên phố trừ cô nàng ôm bụng cười đến sắp lăn ra đất ở chỗ rẽ kia, còn lại đều dùng vẻ mặt đáng tiếc nhìn hắn. Ôi, một khuôn mặt như vậy, thế mà lại là một tên ngốc.
Lâm Triệu xấu hổ, mặt đen như Diêm Vương.
Bóng ma tiến lại đây, Thanh Nhược vốn cười đến ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn mặt đầy sắc thái lập tức nhanh chóng khụ một tiếng nhịn cười, khổ nỗi, hoàn toàn không nhịn được nha, "Ha ha ha......"
Lâm Triệu mặt đã đen đến sắp không thấy rõ ngũ quan.
Hắn khom lưng xuống bế cả người nàng vào trong ngực, trước tầm mắt của mọi người trực tiếp bay lên trời, đón gió ở bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi, "Nàng có tin hay không......"
"Ha ha ha......" Thanh Nhược vẫn không dừng được.
Cuối cùng cảm thấy hôm nay hắn thực sự đáng thương, bị hắn lăn lộn cả đêm cũng tận lực phối hợp, còn ôm hắn ngoan ngoãn ngọt ngào gọi tướng công.
Sau đó, Thanh Nhược có việc gặp Vân Trạch, vui vẻ khen ngợi cờ nghệ Vân Trạch một phen, rốt cuộc nếu không phải nhờ hắn, nàng cũng không thắng được.
Vân Trạch cảm thấy kỳ quái, thử hỏi xem có chuyện gì.
Thanh Nhược vừa nhớ tới liền thấy buồn cười, cười đến nấc cục kể cho Vân Trạch chuyện ngày hôm đó, trọng điểm miêu tả một chút nàng và Lâm Triệu đánh cược.
Vân Trạch nghe xong mặt đầy phức tạp, lời nói dừng ở bên môi, cuối cùng không nói gì cả, chỉ là giơ tay vỗ vỗ bả vai Thanh Nhược vừa cười đến vẫn luôn run.
Có đôi khi, vô tri cũng là một niềm hạnh phúc lớn lao.
**
Thanh Nhược,
Ta làm sao có thể đành lòng để nàng thua.
Bình luận facebook