• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot TÌNH THOẠI CHUNG CÓ CHỦ (TÌNH THOẠI) (1 Viewer)

  • Quyển 5 - Chương 4: Tề Thịnh Quang (4)

Bạn học nữ không cẩn thận chạm vào tay Thanh Nhược, kinh ngạc la lên, "Trời ơi ~ tay cậu lạnh thật đấy." Rồi cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người Thanh Nhược, một cái áo lông mỏng, một cái áo gió, phía dưới là váy và tất chân, tức khắc nghi hoặc, "Sao cậu không mặc nhiều một xíu, tay lạnh như vậy."



Thanh Nhược lắc đầu, nửa bất đắc dĩ nửa giải thích, "Người kia nhà mình nói mình mặc nhiều nhìn béo." Hàm ý là, anh ấy thích mình mặc ít, nhìn dáng đẹp.



Bạn học nữ chép chép miệng, "Không thể nào, Tề Thịnh Quang cưng chiều cậu như vậy."



Thanh Nhược bày ra vẻ mặt cậu không hiểu được đâu.



Bạn học nữ nháy mắt đã hiểu, nhà nào cũng có một quyển kinh khó niệm, tình yêu cũng vậy, tất cả mọi người đều có nỗi khổ riêng, an ủi vỗ vỗ bả vai Thanh Nhược, cũng không biết nói gì, hồi lâu sau mới nghẹn ra được một câu, "Trông anh ấy đối với cậu khá tốt, không ngờ......"



Tề Thịnh Quang ở phía sau hai người nghe hết từ đầu tới đuôi nhẹ nhàng khụ một tiếng.



Nói xấu sau lưng người ta, kết quả lại bị chánh chủ nghe được. Bạn học nữ xấu hổ cười cười, sau khi cho Thanh Nhược một ánh mắt an ủi liền lủi đi mất.



Đã là tháng mười hai, Tề Thịnh Quang bên trong mặc áo lông trắng cao cổ, bên ngoài là áo khoác màu xám nhạt, nụ cười ở khóe miệng bất đắc dĩ lại dung túng, đi tới rút tay ra khỏi túi gõ gõ lên trán cô, "Em nha ~" Rồi sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh băng của cô.



Cánh tay phản xạ có điều kiện mà căng thẳng, hắn vẫn kiên định nắm tay cô, kéo vào túi áo khoác.



Thanh Nhược thuận tiện ôm lấy cánh tay hắn, lúc này vừa mới tan học, người xuống cầu thang rất nhiều, hai người đứng ở cửa phòng học chờ một lúc đến khi ít người mới đi xuống dưới.



Một đường đến nhà ăn có không ít người nhìn bọn họ khe khẽ nói nhỏ.



Đương nhiên, nội dung đã từ chuyện ngược cẩu hai tháng trước biến thành nói xấu Tề Thịnh Quang.



Cảnh tượng như lúc này gần đây thường xuyên diễn ra.



Tề Thịnh Quang đã từ nam thần trở thành nam thần kinh bị bệnh, bạn gái tốt như vậy, lại còn ghét bỏ người ta mặc nhiều, khiến cho em gái nhỏ ngày mùa đông chỉ dám mặc một chút quần áo.



Thanh Nhược một đường mi mắt cong cong nghe được rất vui vẻ.



Cô gần như không ăn cơm, chỉ thích ăn cà chua, còn thích ăn sống.



Nếu hai người ăn cơm ở nhà ăn, cảnh tượng hắn ăn cơm, Thanh Nhược ăn cà chua quá kỳ quái, nói vậy phỏng chừng Tề Thịnh Quang ngay cả nam thần kinh bị bệnh cũng không phải, chắc chắn có người muốn báo cảnh sát nói hắn ngược đãi.



Tề Thịnh Quang thuê một căn phòng nhỏ gần trường, mua cơm và cà chua đi ra ngoài trường.



Thanh Nhược kéo cánh tay hắn dẫm một đường dấu chân trên tuyết, "Em nói anh như vậy anh có tức giận không?"



Tề Thịnh Quang nghi hoặc hả một tiếng, quay đầu liếc cô một cái, cười rộ lên, "Vì sao phải tức giận?"



"Em chửi bới danh dự anh mà."



Tề Thịnh Quang cười lắc lắc đầu, thò qua hôn lên gương mặt lạnh lẽo của cô một cái, "Danh dự không quan trọng bằng sự vui vẻ của em."



"Ui ~ Anh thật buồn nôn ~"



"Ha ha ~" Tề Thịnh Quang bật cười, ôm eo cô tránh vũng nước, thổi hơi nóng bên vành tai cô, "Như vậy đã buồn nôn rồi? Vậy, bảo bối, anh rất thích em, mãi mãi yêu em, đối tốt với em thì sao?"



Khoảng cách đến căn phòng thuê không xa, nhưng thời tiết quá lạnh, cơm hộp đã nguội, Tề Thịnh Quang bỏ nó vào lò vi sóng, trở lại phòng khách thì thấy cô đang ngồi trên sô pha gặm cà chua.



Ở nhà gần như đã không thèm che dấu, bốn cái răng nhòn nhọn lộ ra, cắn một ngụm trên cà chua làm nước sốt màu đỏ chảy ra, lại bị cô liếm vào.



Tề Thịnh Quang ngồi xuống bên cạnh cô, thò lại gần cắn một miếng cà chua, đầu lưỡi thuận tiện vươn ra liếm cái răng nhòn nhọn của cô một chút.



"Ngao ô!" Cô quay đầu giương răng nanh hù dọa hắn, "Dám giành đồ ăn với em, không sợ em hút khô anh hả?"



Tề Thịnh Quang áp sát vào một chút, nhướng mày, ngữ khí hào hứng, "Ồ? Hút khô chỗ nào của anh nha?"



"Xí ~" Thanh Nhược trợn trắng mắt với hắn, cắn hai cái xong quả cà chua, nhào đến ngồi trên đùi hắn, răng nanh nhòn nhọn thò lại gần ma xát cổ hắn hai cái, "Ngay từ đầu em cố tình tiếp cận anh là muốn để anh làm lương thực dự trữ, máu của anh rất hấp dẫn đối với em."



Tề Thịnh Quang ôm eo cô, tư thế thoải mái ngồi ở trên sô pha, tùy ý cho cô gặm.



Lò vi sóng đinh một tiếng nhắc nhở, hắn điều chỉnh hai chân cô vòng lấy eo mình, ôm cô đứng dậy đi vào phòng bếp, "Ngay từ đầu anh cố tình tiếp cận em là muốn dụ dỗ để em làm người mẫu."



Hai người đều đồng lòng mang mục đích tiếp cận đối phương, khó trách lúc trước bọn họ lại có duyên phận như vậy.



Thật đúng là duyên trời tác hợp, tâm linh tương thông.



Thanh Nhược cười rộ lên, hôn khóe miệng hắn một chút, "Hiện tại cũng có thể làm người mẫu của anh nha."



Tề Thịnh Quang đặt cô lên bàn, lấy đồ ăn đã hâm nóng từ lò vi sóng, đứng bên cạnh cô ăn hai muỗng lại mang tính cưỡng chế hôn lên đút cho cô một ít.



Nhìn mặt cô nhăn như bánh bao, hắn dường như cảm thấy toàn thân thoải mái, "Không cần."



"Vì sao?" Thanh Nhược khó hiểu hỏi lại.



Hắn không trả lời, ăn cơm xong dọn dẹp một chút rồi vứt rác, rửa tay xong lại đến ôm cô trở về sô pha.



Giữa trưa là đoạn thời gian cô không muốn làm gì nhất, Tề Thịnh Quang ôm cô, cằm Thanh Nhược gác lên vai hắn, lười nhác ngáp một cái.



Hắn vỗ lưng cô, giọng điệu như dỗ dành trẻ nhỏ, "Ngoan, ngủ đi."



Buổi chiều hai người đều không có tiết, lúc Thanh Nhược tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên sô pha, đầu gối lên đùi hắn, Tề Thịnh Quang đang dùng di động lướt web, Thanh Nhược nhìn lướt qua, đều là về phát triển dịch vụ.



Cô vừa động đậy hắn liền có cảm giác, đặt điện thoại qua một bên, khom lưng cúi đầu hôn cô, "Tỉnh ~"



"Ừm ~" Thanh Nhược lười nhác lên tiếng, thanh âm mang theo chút giọng mũi, chọc cho trong lòng hắn ngứa ngứa, áp môi xuống ngậm lấy môi cô, nụ hôn lâu dài dịu dàng triền triền miên miên.



Hô hấp của cô gấp gáp, Tề Thịnh Quang buông môi cô ngồi dậy, ngón tay cuốn tóc cô buồn cười hỏi, "Quỷ hút máu không phải không cần ngủ hay hô hấp sao?"



Thanh Nhược bị chọc đến chỗ đau, mặc kệ hắn, xoay người ngồi dậy.



Tề Thịnh Quang càng thêm tò mò, ôm cô cào cào eo chọc lét, "Nói nói đi ~ ngoan ~"



Thanh Nhược đẩy tay hắn ra, nghiêm trang nhìn hắn, "Biết càng nhiều, chết càng nhanh."



"Phì."



Hiển nhiên là trình độ da mặt dày của Thanh Nhược không có cách nào so với Tề Thịnh Quang, cuối cùng cô không tình nguyện hộc ra nguyên nhân, "Lão cha nói phần đầu sinh mệnh vô tận của quỷ hút máu không trải qua sự buồn bã hay bi thương, khi còn nhỏ em ở vườn trẻ cùng nhau lớn lên với một đám tiểu quỷ."



Có thể tưởng tượng, một con quỷ hút máu cao quý ưu nhã, lúc bé lại ở giữa một đám củ cải nhỏ thở hổn hển giành giật đồ chơi, cướp thức ăn ngon, còn chảy nước mũi......



Kết quả bổ não chính là Tề Thịnh Quang cười đến không dừng lại được, ôm cô cười đến cả người đều run.



Thanh Nhược cũng đang run, vì tức giận. Đôi mắt khôi phục màu đỏ như máu, bốn cái răng nanh xuất hiện, dáng vẻ khủng bố như muốn hút cạn máu hắn uy hiếp, "Không được cười."



Tề Thịnh Quang gian nan ngưng cười, "Thanh Nhược, sau này anh không muốn chụp ảnh nữa."



"A! Tại sao?"



Tề Thịnh Quang cười cười, ôm cô chậm rãi mở miệng, "Thật ra anh vô cùng chán ghét chụp ảnh, không đúng. Hẳn là anh chán ghét tất cả mọi thứ." Hắn dừng lại một chút, "Mọi người."



"Nhìn bọn họ anh căn bản không muốn cười, nhưng lại quen rồi, cười có thể khiến cuộc sống của mình tốt hơn một chút, cho nên mới cười."



Cô im lặng lắng nghe, hắn vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, tiếp tục kể, "Hiện tại anh thích em, cũng có lúc thật sự muốn cười, nhưng vẫn không muốn chụp ảnh, muốn làm chuyện khác, để bản thân sống lâu hơn một chút, có được em lâu hơn một chút."



Thanh Nhược dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, hiển nhiên là nóng lòng có điều muốn nói, nhưng lại không muốn ngắt lời hắn.



Giáo dưỡng của quỷ hút máu thật tốt, Tề Thịnh Quang trong lúc nhất thời suy nghĩ bay xa, nhéo mũi cô, "Muốn nói gì, nói đi."



"Rõ ràng là em có được anh, không phải anh có được em."



Về vấn đề sở hữu sao?



Dục vọng chiếm hữu và dục vọng khống chế của hắn, trước nay đều khủng bố đến mức nào chính hắn cũng không biết được.



Giờ đây, hắn nguyện ý thoái nhượng.



Tề Thịnh Quang gật gật đầu, "Ừ. Là em có được anh."



Vì sao lại chán ghét chụp ảnh?



Tề Thịnh Quang cho cô xem vài tấm ảnh. Thời gian đã rất lâu, ảnh đã ố vàng, hương vị có chút cổ xưa lan tràn trong không khí.



"Mẹ ruột của anh làm việc trong vũ trường, cha ruột không rõ, cha nuôi là người phục vụ nam làm cùng hộp đêm, bị người ta bạo hành mà chết."



"Ông ta thích người phụ nữ sinh ra anh, nhưng thân thể người phụ nữ ấy không tốt, cuối cùng không thể sống được đến lúc họ có khả năng ở bên nhau. Từ khi anh bắt đầu có ký ức, ông ta vẫn luôn nuôi anh, từ nhỏ đến lớn. Lúc anh mười hai tuổi, ông ta chọc tới một tên lưu manh, dẫn đến xảy ra một ít tranh cãi. Thủ lĩnh lưu manh liền mang theo người tìm tới trong nhà."



"Khi đó vừa mới thi hành chính sách cải cách, pháp chế gặp phải sự đẩy mạnh cải cách toàn diện, lưu manh hơi nhiều, ý thức pháp chế của mọi người tại thời điểm đó cũng không được đầy đủ như hiện tại. Bởi vì lúc ông ta dây dưa có đánh trúng tên lưu manh kia, khiến hắn vô cùng kích động.



Ông ta bị những người đó đánh chết khi đang sống sờ sờ, khắp phòng đều là máu, anh vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, sau khi ông ta chết thì những người đó liền bắt đầu tra tấn anh.



Hàng xóm xung quanh báo cảnh sát, khi cảnh sát đến nơi thì cũng là lúc anh đã sắp chết."



"Cảnh sát khống chế những tên lưu manh đó, tiến hành chụp ảnh hiện trường, chụp ông ta, và anh.



Tử trạng của ông ta rất thảm. Lúc ấy anh cũng rất không xong, anh muốn bảo bọn họ đừng chụp, nhưng lại đau đến không nói nổi."



"Khi đó anh ở cục cảnh sát một đoạn thời gian, vì muốn hoàn toàn đả kích thế lực của những tên lưu manh kiêu ngạo kia, cảnh sát quyết định lấy sự kiện ấy làm điển hình, tăng lực đả kích.



Bọn họ công khai ảnh chụp hiện trường lúc ấy, dân chúng vô cùng phẫn nộ, cũng rất chú ý sự phát triển của vụ việc.



Vì để chiếm được ưu thế tuyệt đối trên tòa án, bọn họ yêu cầu anh cùng ra tòa chỉ chứng."



"Anh không muốn, nhưng mà không thể không đi.



Lúc mở phiên tòa, có rất nhiều phóng viên đến săn tin tức, điên cuồng hướng ống kính vào anh, đèn flash nhấp nháy liên tục khiến anh gần như không mở mắt ra được."



"Mấy tên lưu manh kia bị phán án vô cùng nặng, sau khi kết án, cảnh sát mang anh đến cô nhi viện, trong thành phố có rất nhiều người, kể cả người địa phương khác cũng quyên tiền quyên quà cho anh, ngày cảnh sát đưa đến cô nhi viện anh đã thay quần áo mới, choàng khăn quàng đỏ và cắt tóc.



Anh ta nói, một lúc nữa sẽ có truyền thông đến, phải phối hợp thật tốt, hãy cười lên."



"Sau đó, sau đó anh biết cần phải cười, bởi vì ở trong cô nhi viện, anh lớn lên đẹp nhất, cười hay nói đều ngọt ngào, cho nên sẽ được người phụ trách chiếu cố nhiều hơn, có thể ăn no mặc ấm.



Ở trong trường, anh hay cười, anh khiêm tốn lễ phép, thầy cô thích anh nhất, mỗi năm anh đều có thể giành được học bổng.



Một nụ cười đơn giản, lại có thể khiến anh sống dễ dàng hơn rất nhiều."



Tề Thịnh Quang cúi đầu hôn hôn đôi mắt cô, nước mắt lấp lánh chạm vào môi hắn, mằn mặn ở đầu lưỡi.



"Sau này việc vui sướng nhất chính là chụp ảnh, thì ra cảm giác làm người ghi lại những khoảnh khắc trong sinh mệnh là như vậy, trong ống kính, bọn họ cười, bọn họ khóc, đủ loại dáng vẻ ghê tởm của bọn họ."



Giọng Tề Thịnh Quang bắt đầu trầm xuống, hắn thở ra một hơi, "Anh biết trạng thái đi xuống như vậy thật đáng sợ, tuy rằng trong lòng anh vẫn luôn là một kẻ điên, nhưng mà hiện tại, anh không muốn thả nó ra."



Thanh Nhược kéo tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, "Vậy sau này anh muốn làm gì?"



"À." Tề Thịnh Quang nghiêng đầu, nghiêm túc mở miệng, "Đang suy xét mở dịch vụ thiết kế đồ họa, tuy rằng không muốn chụp ảnh, nhưng anh quen thuộc nhất vẫn là những thứ có quan hệ với chụp ảnh."



Hắn cười rộ lên, cúi đầu ngậm lấy môi cô, khẽ liếm, "Phải khiến bản thân quen thuộc, mới có thể nổi danh, mới có thể kiếm thật nhiều tiền." Giọng hắn nhiễm chút bất đắc dĩ, "Tuy rằng em có vẻ như không cần gì cả, nhưng mà anh muốn nuôi em nha, em muốn mua cái gì cho em mua cái đấy."



"Ô ~" Thanh Nhược chép chép miệng, tùy ý nói, "Em rất có tiền, tùy tiện lấy một thứ trong nhà ra, người bên ngoài cũng có thể đấu giá cả ngày để mua nó." Cô xoay người ngồi dậy bắt đầu đếm ngón tay, "Hơn nữa, em vừa nhớ ra, nhà em có tám hoặc chín kho ngầm chất đầy vàng."



"......" Đột nhiên hắn hiểu vì sao người phương Tây lại sùng kính và ngưỡng mộ quỷ hút máu như vậy.



Tề Thịnh Quang đứng lên bế cô đi về hướng phòng ngủ, "Vậy thì sinh một đứa nhóc trước, anh nuôi cả hai mẹ con."



"...... Ách, thật ra về vấn đề này em cũng không chắc hai chúng ta có khả năng hay không, rốt cuộc chưa từng có tiền lệ......"



"...... Bảo bối." Tề Thịnh Quang ném người lên trên giường, nhào tới đè lên, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, "Thật ra em có thể không nói lời nào."



Cô cong cong khóe miệng, vẻ mặt em cứ thế anh làm gì được em, "Thứ lỗi, em chính là một cái ngay thẳng girl như vậy đấy ~"



**



Nhưng mà, tôi muốn cười cho em xem,



Tôi muốn nuôi em nha ~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom