• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot TÌNH THOẠI CHUNG CÓ CHỦ (TÌNH THOẠI) (1 Viewer)

  • Quyển 7 - Chương 5: Long Tứ (5)

Màu mực tàu đen kịt của một vùng biển sâu này chậm rãi phai nhạt, thay vào đó là màu lam mềm nhẹ.



Hình dáng hắn càng ngày càng rõ ràng.



Thân rồng thật lớn bị xiềng xích kiềm chế, chạy dài như dãy núi nhìn không tới cuối cùng. Chỉ có một đôi mắt đỏ như máu, ở trong nước biển dần dần thanh triệt càng có vẻ ấm áp nhu hòa.



Thanh Nhược ngồi giữa lòng biển xanh thẳm, trên đùi là sách cổ dày nặng hắn tìm ra được từ trong không gian, đang chống cằm tỉ mỉ lật xem.



Đột nhiên vui mừng kinh ngạc ngẩng đầu gọi hắn, "Long long!"



"Ừm." Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người nàng, nhìn đôi mắt sáng rực của nàng đáp lại, ngữ khí dịu dàng mang theo ý cười.



"Ta tìm được rồi! Thật sự có biện pháp có thể giải những trói buộc đó."



"Nha?" Không thể không nói, Long Tứ thật sự có chút kinh ngạc, hắn đã từng ôm một lòng phẫn hận muốn đi ra ngoài khi đọc mấy cuốn sách cổ mà hắn có đó, có thể là do không nghiêm túc, cũng có thể là do trong tiềm thức in sâu rằng trói buộc của Thiên Đạo là không có cách giải, nên chưa từng tìm ra được.



Con bé ngốc này, quả nhiên là phúc tinh của hắn.



Thanh Nhược ngồi dậy, sách cổ dày nặng gần như cao đến đầu gối nàng, mỗi một tờ đều vô cùng lớn, chữ viết trên đó đều là ngôn ngữ cổ xưa, nếu không phải sinh linh trường tồn cùng thời gian như tinh linh, có lẽ ngay cả chữ cũng đọc không hiểu.



"Đây." Nàng chỉ vào một chỗ, "Nước mắt thất tình của con người dung hợp, có thể đạt được sự tha thứ của Thiên Đạo."



Thị lực của hắn ở trong biển có thể nhìn đến nơi rất xa, vô cùng dễ dàng nhìn được chữ cũng không lớn trên trang sách, bật cười, "Con bé ngốc, số lượng cũng không ít đâu."



"Ừ ừ." Thanh Nhược gật gật đầu, cả người sục sôi ý chí chiến đấu, "Không sao hết, số lượng nhiều thì có thể chậm rãi thu thập."



Nàng gấp quyển sách dày nặng lại, cười đến lộng lẫy tươi đẹp, cách rất xa nhìn về phía hắn, "Long long, chàng sẽ ra được."



Phần đầu Long Tứ cũng bị giam cầm, không thể động đậy, chỉ là cong cong mắt, "Ngu ngốc, dùng "cầm" đi tìm cây tinh linh mẹ đổi một đoạn linh mộc, đẽo thành một con rối gỗ tới tìm ta."



Thanh Nhược chớp chớp đôi mắt to tỏ vẻ khó hiểu. Long Tứ dịu dàng giải thích, "Nếu là linh mộc của cây tinh linh mẹ, linh hồn của ta có thể bám vào."



Long Tứ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười, "Đưa "cầm" cho cây tinh linh mẹ, có nỡ không, ngu ngốc."



Chỉ cần không phải hắn đi cúi đầu nhận sai thì không sao cả.



Lúc trước Thanh Nhược từ chối đề nghị của hắn vốn dĩ không liên quan gì tới luyến tiếc, hắn biết, hắn không nói. Nàng biết, nàng cũng không nói.



"Được nha ~" Thanh Nhược cười đến ngọt ngào, nghiêng đầu nhìn hắn, "Dù sao chỉ cần nó là đồ vật của nhà bọn ta là được thôi."



Long Tứ bật cười, nàng thật là ngụy biện, cây tinh linh mẹ và nhà các nàng, cũng chỉ là ý nghĩa trên lời nói mà thôi, sau khi giao cho cây tinh linh mẹ đã có thể không còn chút quan hệ nào với bọn họ.



Loại tuyệt thế trân bảo này, cô nhóc này còn làm như ai cũng giống hắn, tùy tùy tiện tiện liền dễ dàng ném cho nàng?



"Ừ." Hắn lên tiếng, thu hồi sách cổ dày nặng, "Trở về đi."



Hắn nhìn nàng biến ảo mà đi, mím môi, lại không yên tâm dặn dò, "Thanh Nhược."



"Hả?" Nửa người dưới của Thanh Nhược đã biến mất, để lại nửa người trên và cả mái tóc thật dài đang lay động theo sóng biển, tuy rằng tinh linh đúng là rất xinh đẹp, nhưng như vậy thoạt nhìn vẫn có chút đáng sợ.



Long Tứ nhẹ nhàng khụ một tiếng, tầm mắt rời khỏi người nàng, giọng hơi yếu, "Cái kia, rối gỗ, khắc đẹp một chút."



"Ha ha ~" Thanh Nhược cười rộ lên, đôi mắt thật lớn của hắn hung hăng trừng qua, nàng một chút cũng không sợ, nghịch ngợm thè lưỡi với hắn, "Biết rồi, ta nhất định sẽ khắc đẹp một chút."



Chữ đẹp, nhấn thật mạnh, hiển nhiên còn có nghĩa khác.



Long Tứ trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thanh Nhược biến mất trong vùng biển xanh thẳm.



Biển xanh thẳm, đúng là lâu lắm rồi.



Bọn họ biết nhau đã bao lâu?



Từ lần đầu tiên nàng đến, một trăm năm? Hay là mấy trăm năm.



Khái niệm về thời gian ngày càng mơ hồ, nhưng mà mỗi lần nàng tới hay đi, mái tóc dài tung bay phía sau, trên mặt là nụ cười dịu dàng lại đáng yêu, thậm chí độ cong nho nhỏ nơi khóe miệng hắn đều nhớ vô cùng rõ ràng.



Linh mộc của cây tinh linh mẹ, nếu không phải có "cầm" để trao đổi, một chút cũng không lấy được.



Một đoạn không lớn hơn bàn tay bao nhiêu, Thanh Nhược khắc thật tinh tế, mỗi một chỗ đều dùng toàn bộ sự nghiêm túc, thậm chí hoa văn trên tóc cũng rất rõ ràng.



Một anh chàng bé xíu mặc áo dài, bên hông thắt đai lưng kiểu dáng ngắn gọn hào phóng.



Long Tứ lúc thấy nụ cười tinh ranh nghịch ngợm của nàng đúng là có chút khẩn trương, nhưng sau khi nhìn đến người gỗ nhỏ nàng lấy ra lại ngây ngốc cả nửa ngày.



"Như thế nào? Có phải là quá đẹp hay không? Khiến chàng nhìn mà choáng váng." Thanh Nhược huơ huơ tay, anh chàng trên lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng đong đưa, chú rối gỗ nhỏ tinh xảo có khóe miệng hơi cong lên, nhìn vào liền có cảm giác như ngọc tựa lan.



Trong lòng Long Tứ ngứa ngáy, tầm mắt dừng ở xung quanh vành mắt nàng, tinh linh được xem như là sinh linh đẹp đẽ nhất trên thế gian, họ cũng đặc biệt chú ý đến vẻ ngoài của mình.



"Ngu ngốc, có phải nàng khắc suốt đêm qua hay không?"



Thanh Nhược không trả lời vấn đề của hắn, tiếp tục huơ tay, "Long long ~ làm sao chàng tiến vào đây được?"



Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt thuần tịnh sáng trong lóe lên vài tia giảo hoạt, "Chàng lớn như vậy, linh hồn nhét nổi vào chú rối gỗ nhỏ xíu này sao?"



"......" Từ nhét, Long Tứ không còn lời gì để nói.



Hắn điều khiển linh hồn của mình liên thông với rối gỗ trên tay nàng, truyền linh hồn, toàn bộ thân rồng thật lớn cứng đờ bị giam cầm giữa lòng biển.



Chú rối gỗ nhỏ trong lòng bàn tay nàng dường như có độ ấm, đôi mắt có linh khí, vốn màu gỗ biến thành đỏ như máu, chớp một chút, thanh âm khi nói chuyện có lẽ vì linh hồn ở trong rối gỗ nhỏ xíu, mềm mại kéo dài, "Thanh Nhược."



Hắn gọi nàng một tiếng rồi lăn lộn thân mình có chút cứng đờ trong lòng bàn tay nàng muốn ngồi dậy.



Hắn đã lâu lắm rồi không được nhúc nhích, cũng không quen đứng ở nơi mềm mại như lòng bàn tay nàng, hai tay chống xuống định đứng lên, kết quả lại té ngã, một cái rơi thẳng vào nước biển, "Ai da ~"



Thanh Nhược ngơ ngác nhanh chóng vươn tay ôm hắn lại, rõ ràng là hình dáng chú rối gỗ nhỏ, nhưng lại có thể cảm giác được hắn đang thẹn thùng, dường như gương mặt đều dâng lên một tầng phấn hồng.



Thanh Nhược không nhịn được nữa, ha ha cười ra tiếng.



Cười đến toàn bộ thân mình đều run, Long Tứ ở trong lòng bàn tay nàng bị tưng lên liên hồi.



Long Tứ cảm thấy mặt mũi bị ném mất tiêu, vốn dĩ mặt cứng đờ ánh mắt lạnh lùng, lại lúc lắc thân mình như vậy hắn càng mất mặt, nhấp nhấp môi, vươn tay, ôm lấy một ngón tay của nàng muốn giữ vững cơ thể.



Thân mình đã đứng vững được rồi, mà sao lại cảm giác...... càng chán nản.



"Ha ha ~" Thanh Nhược cười đến đau cả bụng, thật đáng yêu quá đi. Nàng khom lưng hôn lên đỉnh đầu chú rối gỗ nhỏ mặt đầy chán nản, hắn quá nhỏ, cái hôn của nàng rơi xuống thật nhẹ.



Long Tứ cảm giác được nàng đến gần, vốn dĩ nàng ở trước mặt hắn chỉ là một sinh linh nho nhỏ, nàng nỗ lực mở rộng hai tay mới có thể ôm lấy một cái móng vuốt của hắn, bây giờ hắn lại là một sinh linh nho nhỏ, dang hai cánh tay ôm lấy ngón tay nàng.



Tưởng tượng như vậy, có vẻ một chút cũng chẳng khó chịu, lòng tràn đầy dịu dàng, lúc thân ảnh của nàng khom lưng xuống thì toàn bộ bóng râm bao phủ lấy hắn.



Đối với Long Tứ mà nói, lúc hình rồng, vạn vật trên thế gian ở trước mặt hắn đều trở nên nhỏ bé, mặc dù cũng có khi hóa thành hình người, hắn có pháp lực vô biên, cũng trước nay đều cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả sinh linh.



Đây là lần đầu tiên, có một sinh linh khổng lồ như thế trước mặt hắn.



Cảm giác thật xa lạ, nhưng hắn chẳng thấy phản cảm chút nào cả.



Trong lòng tràn đầy thỏa mãn, hắn nhắm hai mắt lại, nụ hôn của nàng rơi xuống, Long Tứ cong môi, đôi tay càng ôm chặt lấy ngón tay nàng.



Cảm giác ôm, còn muốn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng.



Thanh Nhược đứng dậy, một tay để hắn đứng, vươn một đầu ngón tay của tay kia đến bên cạnh hắn, cười đến mi mắt cong cong, "Đây này."



Long Tứ ngước mắt nhìn nàng một cái, kiêu ngạo hừ một tiếng nho nhỏ, vẫn vươn cánh tay giữ chặt ngón tay nàng đưa qua.



Thanh Nhược kéo hắn đứng lên, ngạc nhiên sờ sờ quần áo được khắc ra trên người hắn, hiện tại đã trở nên mềm mại, giống như là thật sự mặc áo dài, thậm chí những lọn tóc hắn đã từ đỉnh đầu đen bóng xõa ra, chậm rãi lay động trong nước biển.



"Rồng thật sự rất thần kỳ."



Long Tứ nắm ngón tay nàng đứng vững, đầu ngón tay nàng trắng mịn như ngọc, lạnh lạnh lại lộ ra độ ấm, hắn thiệt tình trả lời, "Tinh linh cũng thật thần kỳ."



"Ha ha." Thanh Nhược bật cười, khống chế sức lực chạm chạm chóp mũi hắn, cảm giác vô cùng kỳ diệu, "Cho nên là, chúng ta hiện tại đang khen nhau sao?"



Long Tứ dẩu môi, thần thái kiêu ngạo tự đắc, "Đây không gọi là khen nhau, đây chỉ là trần thuật lại sự thật mà thôi."



"Ừ." Thanh Nhược gật gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, trần thuật sự thật."



**



Khởi đầu một buổi sáng sớm.



Là đầu ngón tay nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom